CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 65 bài trong đề mục
Đặng Anh Chiến 28.03.2009 09:45:57 (permalink)
Chào bạn, tôi đã đọc "Chị tôi" của bạn. Nó đã làm tôi xúc động.
Thương cho cuộc đời người phụ nữ như chị bạn. Cũng là phụ nữ mà sao có người thế này, có người thế kia. tôi là người không tin vào số mệnh nhưng những gì xẩy ra với người chị hồng nhan ấy liệu có số mệnh chăng?
Trả lời câu hỏi giúp bạn. Thực ra cũng không phải là giúp mà người ta cũng cần biết tự tìm cho mình một câu trả lời phù hợp trong một tình huống nào đó. Như thế, làm người ta lớn thêm ra...
Tôi có lẽ cũng chỉ sẽ lặng im thôi, không thể trả lời. Đứa bé 7 tuổi, nhiều khi mình lại là người thất bại với nó.
#16
    Lê Thị Như Hằng 28.03.2009 20:25:53 (permalink)

    Trích đoạn: Đặng Anh Chiến

    Chào bạn, tôi đã đọc "Chị tôi" của bạn. Nó đã làm tôi xúc động.
    Thương cho cuộc đời người phụ nữ như chị bạn. Cũng là phụ nữ mà sao có người thế này, có người thế kia. tôi là người không tin vào số mệnh nhưng những gì xẩy ra với người chị hồng nhan ấy liệu có số mệnh chăng?
    Trả lời câu hỏi giúp bạn. Thực ra cũng không phải là giúp mà người ta cũng cần biết tự tìm cho mình một câu trả lời phù hợp trong một tình huống nào đó. Như thế, làm người ta lớn thêm ra...
    Tôi có lẽ cũng chỉ sẽ lặng im thôi, không thể trả lời. Đứa bé 7 tuổi, nhiều khi mình lại là người thất bại với nó.

     
     
    * Thực ra cuộc sống này muôn hình , muôn vẻ mà, khi ta muốn cái này, nó lại thành cái kia, mọi nỗi đau hy vọng sẽ tan dần theo năm tháng, năm tháng có thể giết chết mọi thứ  mà cũng có thể cho ta mọi thứ, nhóc Kiên năm nay 8 tuổi rồi, năm tháng nhóc Kiên sẽ hiểu, tôi cũng chỉ biết im lặng thôi , im lặng không phải là trốn chạy, mà im lặng vì thực sự tôi đã cảm thấy không thể trả lời được một câu hỏi ngây thơ ấy
     
    * Cám ơn Đặng Anh Chến đã ghé qua và đọc câu chuyện CHỊ TÔI của Như Hằng nhé, chúc bạn vui nhiều trong cuộc sống.
    #17
      Lê Thị Như Hằng 06.04.2009 05:50:42 (permalink)
       





                      Tháng tư ... lời hứa đã qua. 



       



                Tôi quen anh cũng không được lâu lắm chắc cũng khoảng nửa năm, thời gian quá ngắn ngủi để chúng tôi có thể hiểu nhau nhiều mà gần gũi trong tình yêu. ( Tình yêu giống như con thuyền ngoài khơi bão táp nếu ta không khéo chèo lái con thuyền sẽ bị đắm chìm. Tình yêu cũng vậy , không tuân thủ theo luật lệ nào cả. Thế giới với những vòng quay quỹ đạo không ngừng. Trái tim thổn thức, yêu cũng vậy. Đôi khi ta yêu, yêu rồi lại không yêu, tình yêu vô bờ bến, người ta có thể yêu theo ngày, theo giờ, thích thì yêu, không cần người khác phải nghĩ gì cả.)
       
       

                Hạnh phúc là gì? Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không được yêu thương, nên tất yếu con người cần có sự yêu thương, muốn được yêu thương, cần nương tựa những tâm hồn có cùng trái tim nhịp sống để ghép hai nửa tâm hồn vào thành một .
       
       

                 Tôi đang có một công viẹc ổn định, sau cú sốc về tinh thần. Tôi được bác sĩ chẩn đoán là bị suy nhược thần kinh, và cần được nghỉ ngơi, tôi quyết định xin nghỉ lưu một năm. Trong lúc đó em gái tôi giới thiệu anh cho tôi với hy vọng có anh tôi sẽ đỡ buồn hơn, có anh tâm tình tôi đỡ tủi, đỡ trống vắng, cô đơn. ...
       
       

       
                   Tôi và anh thường nói chuyện với nhau tất nhiên là qua online bởi tôi đang ở Matxcova còn anh thì ở tận bên nước Mỹ xa xôi ( Các bạn có tin rằng qua online người ta có thể yêu thật lòng không? Đừng bao giờ tin nhé ! ) Tôi nói chuyện với anh về tôi về công việc đã làm và nghỉ, tâm sự với anh một chút đời tư, về nhiều điều trong cuộc sống của tôi đã qua. Anh hay bận rộn lắm, trong thời gian được nói chuyện với anh tôi dần có tình cảm, anh chắc cũng vậy bởi anh đã hứa hẹn với tôi rất nhiều. Anh nói sẽ lo cho tôi, rồi chúng tôi sẽ ở với nhau sau này, anh sẽ cưới tôi. Chúng tôi có nói với nhau, anh sẽ là người mua vé máy bay cho tôi về Việt Nam sau đó sẽ bảo lãnh tôi sang Mỹ sống và tất nhiên chúng tôi sẽ kết hôn.
       


                 Tôi vui biết nhường nào khi có anh bên cạnh tưởng chừng như tình yêu của tôi dành cho anh đủ sức mạnh để níu kéo anh ... Một tình yêu vẫn biết là hư ảo, nhưng tôi lại tin, tin vào tình yêu, hạnh phúc tương lai ấy và tất nhiên cũng tin vào những gì anh nói, tất cả, tin hoàn toàn ( lòng tin làm ta hy vọng đôi lúc làm ta vui và hạnh phúc. Nhưng khi mất đi lòng tin con người ta sẽ ra sao, thật đáng sợ nếu như không có lòng tin, niềm hy vọng, hạnh phúc, niềm vui cũng sẽ mất theo !)


       
                  Rồi một ngày kia không xa tôi đã nhận ra rằng anh mãi chỉ là người đàn ông không thật trong tôi, chúng tôi ít gặp nhau thưa dần đôi lúc gặp anh chỉ nói vài câu thôi bởi anh rất bận. Anh hứa tháng tư sẽ đặt vé máy bay cho tôi về thăm mẹ. Thời gian trôi đi tháng ba đã gần hết. Mátxocova tuyết cũng đã dần tan. Đúng lúc tôi hồi hộp chờ đợi điều anh đã hứa và sẽ làm cho tôi nhất cũng là lúc tôi chợt nhật ra và hiểu một điều rằng anh đang dần thay đổi, tôi đang dần đánh mất anh. Anh đang thực sự thay đổi. Tôi chưa hiểu vì một lý do gì ! Có lẽ vì lời hứa tháng tư của anh, có lẽ bởi anh không muốn thực hiện lời hứa ấy. Bao nhiêu những gì anh nói cứ hiện hưu trong tôi.


       
                  Rồi một hôm điều mà tôi vẫn lo sợ, lo sợ đó là anh hoàn toàn thay đổi anh là một người khác, rất khác !
       
       

                     Những gì mà tôi đón chờ đã không đến thay vào đó là lời anh nói chúng tôi không hợp nhau tôi hay hờn dỗi, hay nhõng nhẽo ( Đó là những gì anh nói và chắc rằng tôi không có như thế, chỉ là anh muốn xa tôi nên nói ra lý do đó mà thôi ) Anh nói : Anh sống một mình quen rồi không thích ai quấy dầy. Thỉnh thoảng anh vẫn nói như vậy những lúc anh thấy tôi hờn dỗi , tôi vẫn nghe! (.... )
       


                   Hôm nay anh muốn rời xa tôi  Anh bảo anh có bạn gái mới rồi, ( chắc chắn họ phải hơn tôi rất nhiều vì ít ra cũng không là phiền những lúc anh bận rộn ) Tôi nghĩ thế. Tôi muốn trách anh, nhưng tôi chẳng có quyền gì, chẳng có quyền để trách hờn hay giận dỗi, bắt bẻ anh, bởi tôi chẳng là gì cả. Rồi tôi lại trách chính mình, sao giờ này tôi lại ghét bản thân tôi đến thế, chỉ ghét và căm hận tôi thôi còn anh thì không, tôi ghét tôi bao nhiêu thì tôi lại thấy mình yếu đuối nhỏ bé trước anh bấy nhiêu, nhỏ bé như một hạt bụi trên phố vậy  Giờ còn đâu nữa những gì tôi đã chờ đợi ở anh. Còn đâu nữa niềm hy vọng trong tôi, còn đâu nữa những lời anh nói, giữ sao được. Đúng, tôi còn nhớ có lần anh nói với tôi lời nói gió bay lên trời và lời hứa của anh cũng vậy.


       
                  Ngày cuối cùng nói chuyện với anh, anh ít nói hơn nhiều. Chia tay anh tôi chìm vào những giọt lệ tuôn rơi không ngừng. Sao tôi lại tin anh nhiều quá đến mức để giờ đây thất vọng trong tôi càng lớn như lòng tin của tôi bây giờ vậy. Tôi không níu giữ anh lại cho riêng tôi nữa. Người ta thường có câu nói : '' Giữ người ở không ai giữ người đi ''. Nếu vì một cái gì đó thiêng liêng tôi sẽ cố níu giữ anh lại bên tôi, nhưng nếu chỉ vì không muốn thực hiện một lời hứa với tôi mà anh muốn rời xa tôi thì tôi nghĩ anh chẳng đáng để cho tôi níu giữ, một người đàn ông không giữ được một lời nói cho mình, không làm được điều mà mình đã hứa liệu có đáng để tôi tin tưởng, để tôi tôn trọng anh nữa hay không. Trong tôi lúc này vẫn nhớ về anh, vẫn còn yêu anh nhưng sự tự ái cố hữu trong tôi không cho phép mình yếu đuối nhún nhường mà nhất là một người đàn ông như anh.


       
                 Anh ngừng nói chuyện với tôi lâu rồi, tôi vẫn ngồi thầm lặng trước máy tính, dòng lệ vẫn tuôn trào trên hai gò má lạnh rơi dỏ xuống bàn phím gây lên một tiếng động nhỏ, cứ như chúng đang muốn an ủi, chia sẻ cùng tôi về sự việc vừa mất đi. Những giọt lệ lạnh lùng cô đơn, trơi vơi,  giống như lòng tôi lúc này vậy. Tôi biết làm gì đây, khi tháng tư đã đến, tháng tư mà tôi đã đợi từ lâu. Tháng tư đến anh đã xa tôi, xa tôi mang theo cả lời hứa cùng anh đi mất .
       

                 Tôi ngồi lặng đi, suy tư và quyết định viết và gửi vào mail của anh một lá thư, lá thư còn vuơng lại một chút gì yêu thương, một chút hờn giận, trách, và có một chút tự kiêu trong tôi, lẫn một chút khinh ghét hay coi thường. Không phải coi thường anh mà coi thường lời nói của anh không làm nổi khi anh đã hứa. Lá thư sẽ theo anh. Theo anh đi mãi, sẽ chẳng còn quanh quẩn bên tôi. Tôi sẽ quên, quên lời hứa tháng tư không thành. Quên đi như quên một người đàn ông không thật như anh. Đúng rồi : Như tôi là thật, như anh là mơ, mà giấc mơ thì không bao giờ có thật. Yên tâm với tâm hồn tôi lúc này, cứ như những ngày qua tôi bị suy nhược thần kinh và tôi ngủ mơ đi. Đã đến lúc tôi cần tỉnh giấc. Ai cũng cho rằng mọi giấc mơ hoàn toàn đẹp, nhưng họ đâu biết rằng đôi khi đời thường hiện thực còn đẹp hơn cả những giấc mơ. Cám ơn anh đã cho tôi tỉnh giấc. Tỉnh giấc chỉ vì lời hứa tháng tư, anh đã nói mà không muốn làm cho tôi. Chúc anh vui và hạnh phúc với những gì anh giữ lại bên mình, và vui với lời hứa tháng tư của anh.
      Đây là Email tôi gửi cho anh :
       
       
      o0o0o

       


                        Gửi anh bên ấy phuơng xa! 
        
        
           ...Em đã nhận ra anh đang thay đổi, đang dần dần muốn rời xa em , anh có tin vào điều ước không? Đừng tin anh nhé ! Em đã gấp đủ một ngàn con hạc giấy với một điều ước được gần anh , nhưng điều ước sẽ không bao giờ thành , điều ước không có thật, cho dù em có gấp nhiều đến một trăm lần một ngàn con hạc giấy thì điều ước cũng sẽ chẳng bao giờ có phải không anh ?
       
                  Và trên đời này sẽ chẳng có cái gì là vĩnh hằng , vĩnh cửu  , lời nói gió bay lên trời , anh đã nói điều đó cho em biết, em đã biết trước rồi và lời hứa của anh cũng bay lên trời giống như lời nói của anh đúng không anh ? Con người ta sống được niềm vui nở nụ cười , tồn tại nữa cũng nhờ từ những hy vọng anh ạ! những hy vọng không thành có thể làm cho con người ta mất tự tin, mất tinh thần và có thể mất cân bằng trong cuộc sống , giống như em vậy , em xin lỗi đúng ra em không nên khóc vì một người đàn ông muốn bỏ em, muốn rời xa em. Đúng chẳng việc gì phải khóc , có lẽ em khóc vì mình hy vọng vào những cái không có thật không hiện hữu hư ảo như anh, và hiện thực như em, hư ảo như những điều ước của em và hiện thực như ý nghĩ chính bản thân em, còn anh khi lỡ lời với một cô gái như em chắc anh cũng chẳng sao đâu, anh vẫn có thể ngủ ngon, xa rời em anh lại đỡ phiền lòng , đỡ bận tâm ,và yên lòng đến với nhiều người khác ,những cô gái khác , em không có quyền ghen tị , ghen tị bởi em chẳng là gì cả, chẳng là gì của anh mà có quyền gì ghen tị với những cô gái đến bên anh . Em tự nhận biết ra điều đó , tại em tự ngộ nhận mà thôi , tiền bạc vật chất có thể làm thay lòng con người , có thể làm cho một tình cảm bị tan vỡ , vỡ nhỏ vụn như những hạt cát ngoài sa mạc và bay đi theo gió như những hạt bụi ngoài phố.
       
              Em không có lỗi vì vậy em sẽ không xin lỗi anh nữa em đã nói với anh rồi cho em một cơ hội , anh đã cho và chính em đã không biết giữ gìn cơ hội ấy. Em đang tự hỏi không biết tại em làm mất đi cơ hội ấy hay là chính anh , chính anh đã cố tình làm cho em không có cơ hội nào nữa cả .
       
                  ... Anh cứ yên tâm nhé , cứ giữ lời nói của anh, cả lời hứa của anh giữ lại cho anh, không cần ban phát cho em đâu , bởi em không có diễm phúc , không có cơ hội ... để nhận bất cứ sự ban phát nào ở anh , anh là anh, và em mãi chỉ là em  ( và em rút ra được một bài học không nên trông chờ bất kỳ điều gì từ người khác , và cũng không tin vào những lời hứa , lời nói gió bay mà ) phải không anh?
       
              Từ nay trên con đường em đi sẽ chẳng có bóng hình ảo của anh bên cạnh đi cùng , rồi đây em cũng sẽ không phải chờ đợi và hy vọng vào một lời hứa. Một lời hứa không có thật , em biết tự an ủi mình, biết tự cân bằng trong cuộc sống , bởi sẽ chẳng ai có thể giúp mình bằng chính bản thân mình , chân em rất đau do bị ngã từ hôm qua ngoài phố , nhưng sự đau ấy không thấm vào đâu so với một hy vọng bị vỡ đôi anh ạ ! 
        
        
       _ Cám ơn tất cả những gì anh đã dành cho em, đến bây giờ em mới hiểu một điều giản dị rằng ở trên đời không có tồn tại điều ước, điều đơn giản ấy bây giờ em mới nhận ra thì em đã xa anh mất rồi !!!! 
       

       
      em biết tất cả chỉ là hư vô, không hiện thực
      Giờ em thấy buồn lắm, và em càng buồn hơn khi biết được rằng , chỉ vì chuyện tháng tư mà chúng ta xa nhau , em lại càng ghét bản thân em hơn, một cú sốc cực kỳ lớn đối với em lúc này.
       
      ( Giá như thời gian quay trở lại .... )
       
      Giá như đừng có chuyện lời hứa tháng tư, biết đâu đấy em có thể giữ anh ở bên em được lâu hay được mãi mãi, nếu anh nói muốn xa em sớm hơn, hay nói vào lúc khác chứ không phải lúc này thì em sẽ có một  ý nghĩ khác về anh, nếu vì chuyện anh nói là sẽ mua vé máy bay cho em về Việt Nam thăm mẹ mà anh phải như vậy thì cũng không đáng lắm đâu, anh nên suy nghĩ, mà bây giờ chuyện lời hứa tháng tư không còn quan trọng nữa, trên bước đường anh đi từ ngày hôm nay chắc sẽ không có em, không có hình bóng và ý nghĩ về em.
       
       
                  Chắc anh phải vui lắm khi đi nói dối một người con gái như em, một người con gái đã có nhiều thiệt thòi trong cuộc sống, sao mà những người đàn ông thích làm cho em đau hơn là muốn làm cho em hạnh phúc, và anh cũng vậy, nếu em buồn, em khóc, em đau anh mới có thể ngủ ngon phải không anh? anh mới thấy vui phải không anh?  thế mà anh đã từng nói với em rằng sẽ cưới em, sẽ ở cùng em, bao nhiêu lời mới nói đó thôi anh đã vội quên ngay sao, mang cho em bao hy vọng, đợi chờ rồi phút chốc lại lấy đi như vậy sao anh, phút chốc lại tan biến, vỡ vụn sao anh? chắc anh đang vui lắm, và chắc anh cũng đang vui và hạnh phúc bên người con gái anh yêu, em mong người con gái ấy thật lòng , và yêu anh bằng một nửa những gì em có dành cho anh thôi, anh thích phụ nữ khéo hơn là thích phụ nữ thật lòng phải không?
       
      Chưa bao giờ anh tin em, em biết điều đó
       
             *Cám ơn anh, cám ơn anh về tất cả những gì mà anh đã nói với em, cám ơn lời hứa tháng tư không bao giờ có, hay nói đúng nghĩa là anh sẽ chẳng bao giờ làm cho em, nhờ anh mà em nhận ra rằng : sẽ chẳng bao giờ có lời nào thật cả, sẽ chẳng bao giờ có lời hứa, mà nhất là một người thích dối trá như anh, một người dễ quên lời nói như anh, thật ra những lần cự cãi, toàn là anh gây sự trước đó mà, bây giờ em mới chợt hiểu ra, anh muốn gây sự trước với em, để em hờn giận, lúc đó anh có thể đoàng hoàng mà rời xa em, em hiểu rồi, thì ra là như vậy, em đã thực sự hiểu rồi anh ạ !
       
       
                       Mọi lời lẽ bây giờ là vô nghĩa, chẳng là gì cả, anh hãy bước ra khỏi cuộc sống này mà em đang mơ, hãy yên tâm bước bên người con gái anh thích, anh yêu, em chỉ là một kẻ đứng bên lề mà thôi, một kẻ ăn mày ,  biết đâu người con gái anh yêu , họ cũng đang dối trá với anh như anh đang dối trá với em.

        
                    _Tự dưng em  lại ghét bản thân em quá anh ạ ! Ghét ghê gớm, ghét anh, ghét cuộc sống này vì đã cho em tồn tại, ghét anh vì đã làm em thấy thất vọng ...


       
               Nếu mình muốn người khác thương yêu mình thì trước hết mình phải biết tự thương yêu chính bản thân mình trước phải không anh?


             Cám ơn anh về tất cả những gì mà anh đã nói, cám ơn anh đã từng cho em hy vọng, đã từng cho em những giây phút hạnh phúc, mặc dù giờ đây nó chẳng còn gì cả, chẳng còn ý nghĩa. em hận chính bản thân mình đã ngu dốt tin lời anh.


       
                 ( "Lời hứa tháng tư ơi ! Hãy ngủ ngon nhé , ngủ ngon và nhắn tới người đàn ông ta yêu rằng ( Lời hứa hay lời nói đều như thoảng gió bay lên trời ) Hãy bay cao, bay xa tới tận trời xanh, bay cao để cho ta không bao giờ với tới được đến lời hứa nhé, giống như không bao giờ anh thực hiện lời hứa đó cho ta, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ. " ) Vì lời hứa đã qua đi  !!!!!!!!
       
             Em sẽ mãi cười vì mọi thứ không thật chẳng đáng để cho em phải buồn, phải khóc. Và anh cũng vậy chẳng đáng gì đâu.
       
               Xin tạm biệt một người đàn ông, kèm theo một lời hứa không thành. Chúc anh hạnh phúc và đừng làm cho người phụ nữ sau em thất vọng.
       
      Tạm biệt anh !
       
       
      o0o0o

       
       
       
              Chắc chỉ còn lần cuối này nữa thôi tôi còn đủ mơ ảo để gửi mail cho anh , rồi tôi lại trở về với chính tôi. Ngày mai tôi sẽ tỉnh giấc trong một giấc ngủ dài, mà trong giấc ngủ ấy có giấc mơ đã làm tôi khóc, giấc mơ về anh, về lời hứa tháng tư đã qua .
      Tạm biệt N của tôi ! 

         


       
       
       


                  Lời hứa đã qua


       
                                                            Anh nói đến tháng tư
                                                    Em có thể về nhà
                                         Anh đặt vé mua quà
                             Cho em về thăm mẹ .
       
                                                             Thế mà anh lỡ hẹn
                                                    Hờn giận kiểu đâu đâu
                                           Em thấy mình ngu lâu
                                Nên tin lời anh hứa !!!
       
                                                              Bao giờ mới gặp nữa
                                                     Để nói chuyện đã qua
                                            Sẽ chẳng có vé quà
                               Vì lời anh nói dối ...
       
                                                               Em khóc cả buổi tối
                                                     Thấy lòng mình chơi vơi
                                            Sao em lại tin lời
                                 Từ một người không thật  !
       
                                                               Trong tình yêu có hận
                                                     Nhưng em mãi chỉ yêu
                                           Và yêu anh rất nhiều
                                  Tiền bạc là vô nghĩa .
       
                                                                Thôi anh đừng hứa nữa
                                                      Tất cả cũng sẽ qua
                                            Em không thể về nhà
                                  Vì lời hứa đã qua  (!!!) 
        
                                                                  PHONG LINH
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2009 06:58:51 bởi Lê Thị Như Hằng >
      #18
        Mùa Đông Lạnh 11.04.2009 06:17:13 (permalink)
         
        Lời hứa đã qua

         
                                                              Anh nói đến tháng tư
                                                      Em có thể về nhà
                                           Anh đặt vé mua quà
                               Cho em về thăm mẹ .
         
                                                               Thế mà anh lỡ hẹn
                                                      Hờn giận kiểu đâu đâu
                                             Em thấy mình ngu lâu
                                  Nên tin lời anh hứa !!!
         
                                                                Bao giờ mới gặp nữa
                                                       Để nói chuyện đã qua
                                              Sẽ chẳng có vé quà
                                 Vì lời anh nói dối ...
         
                                                                 Em khóc cả buổi tối
                                                       Thấy lòng mình chơi vơi
                                              Sao em lại tin lời
                                   Từ một người không thật  !
         
                                                                 Trong tình yêu có hận
                                                       Nhưng em mãi chỉ yêu
                                             Và yêu anh rất nhiều
                                    Tiền bạc là vô nghĩa .
         
                                                                  Thôi anh đừng hứa nữa
                                                        Tất cả cũng sẽ qua
                                              Em không thể về nhà
                                    Vì lời hứa đã qua  (!!!) 
          
                                                                    PHONG LINH 
          
         

         
        Người đàn ông không thật :
         
                                             Thay lời chị
         
                     TIN LỜI HỨA ĐÃ QUA
         
         
        Dù lời hứa đã qua
        Em biết anh không thật
        Nhưng trong lòng không giận
        Bởi em chót tin anh ...
         
        Mình tan giấc mơ xanh
        Chỉ vì anh không thật
        Đường đời này sao vẫn
        Còn em với nỗi đau ?!
         
        Anh hãy bước đi mau
        Đừng chần chừ thêm nữa
        Tình đôi ta chợt vữa
        Như giọt lệ đang rơi.
         
        Anh chỉ ở trong mơ
        Coi như người không thật
        Sau giấc mơ tỉnh giấc
        Chỉ còn em với đời !
         
        Câu hứa nào lỡ lời ?
        Để cho em hy vọng
        Nay thành chuyện lật lọng
        Không anh ... lời hứa đi...
         
        *****
         
        Lệ nhỏ tràn bờ mi
        Cho ai hết kiêu kỳ
        Giờ còn lại những gì ?!
        Thành giấc mơ tan ... biến !!!
         
        L.P.L*
         
        #19
          Lê Thị Như Hằng 24.04.2009 07:08:02 (permalink)
           
           
           
          Giấc mơ của lời hứa
           
           
           
          o0o
          ...Lời hứa ơi! Hãy nhảy thật cao, bay thật xa, đưa giùm lời nói này tới người tôi yêu nhé, nói với người ấy rằng tôi yêu người ấy rất nhiều và nhớ người ấy rất nhiều. Nói với người ấy tôi đã đợi chờ và hy vọng rất lâu, cho dù giấc mơ đã tan biến mang theo cả lời hứa của người ấy đi ...
           
          o0o
          Lời hứa bay tới phương trời
          Bay xa đi nhé gửi lời ta yêu
          Gửi theo một đợt gió chiều
          Nhắn người phương đó _ tiếng yêu để dành
          Lời hứa hãy nhảy cho cao
          Bay thật xa nhé gủi bao nhiêu lời
          Gửi lời ta nói qua môi
          Thương yêu và nhớ khi ngồi mong anh
          Lời hứa ơi! hãy bay nhanh
          Mang về phương ấy nhắn anh đợi chờ
          Lời hứa  mang đến giấc mơ
          Tất cả nhung nhớ mang hơi ấm người
          Mặc dù biết dõ mười mươi
          Giấc mơ tan biến nên ... lời hứa đi !
           
          Như Hằng
           
           
           
          #20
            Lê Thị Như Hằng 04.05.2009 05:02:07 (permalink)
             







             
             
            Em sang ngang
             
             
             
            Hôm qua ta chót uống say
            Mừng em xuất giá trong ngày vu quy
            Làm trai đâu lệ nhoè mi
            Đành lòng từ biệt chia ly lòng sầu
            Hôm qua em bước qua cầu
            Để lại một trái tim sầu trong tôi
            Giờ hình bóng nhỏ xa rồi
            Còn đâu hồn ở trong tôi lúc này  (... )
             
            Như Hằng
             



            Xin lỗi em sang ngang

             
            Xin lỗi tình yêu nhé!
            Sau tháng năm gần gũi
            Giờ tình không còn rủ
            Xin lỗi phải chia xa !
             
            Bao năm tháng đã qua
            Tình yêu ngọt ngào lắm
            Nhưng giờ thành vị đắng
            Em phải bước sang ngang.
             
            Tình đôi ta lỡ làng
            Xin anh đừng hờn trách
            Viễn xứ dù thấy lạnh
            Cố quên bóng dáng xưa.
             
            Trời không đổ cơn mưa
            Sao má kia ướt nước
            Có phải đã báo trước
            Giây phút em sang ngang.
             
            Như HẰNG
             




             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2009 08:26:57 bởi Lê Thị Như Hằng >
            #21
              Lê Thị Như Hằng 07.05.2009 22:45:16 (permalink)
               
               
               
               
              Người đàn ông yêu tôi 
               
               
              Giọt tình cay đắng
               
              Tôi chưa bao giờ thử uống cà phê nên tôi đâu biết rằng cà phê đen không đường rất đắng, đắng như tình yêu của tôi và Kim, đắng như sự đánh đổi của cuộc đời, một trái đắng không thể ngọt ngào mà xoa dịu được....
               



               


                        Ngày tôi trở lại công ty cũng là ngày Kim rời khỏi đó. Trước khi đi Kim gọi điện thoại và muốn gặp tôi một lần sau cuối. Tôi biết dẫu có gặp Kim bây giờ cũng chẳng để làm gì. Tôi từ chối.
               

                         Giờ này ngồi trước bản thiết kế với muôn dạng màu sắc dành cho sang mùa, chính bởi màu sắc giao mùa mà ngày nào tôi được nhận vào công ty và cũng nhờ sự nâng đỡ của Kim một phó giám đốc mà chỉ sau sáu tháng thôi, tôi trở thành một quản lý kiêm thiết kế với mức lương cao, so với một nhân viên làm việc bình thường ở Việt Nam cũng phải mất 5 năm mới chỉ bằng tôi làm trong một tháng. Ở công ty vẫn nói, họ vẫn xì xào, thường những phụ nữ đẹp và có tài thì rất nhiều thủ đoạn những lời đó vọng tới tai tôi chỉ sau khi tôi vào công ty một năm và bắt đầu khi Kim và tôi yêu nhau.
               
               

                         Giờ đây tôi đang ở công ty gần gũi với những bản vẽ còn Kim anh đã rất xa và để lại trong tôi một vết thương lòng rạn nứt, một vết thương dài như vết dao cứa, mà chính tôi tự cứa vào. Kim lặng lẽ đi và chúc tôi hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc tôi biết tìm đâu. Hạnh phúc của tôi ư? Hạnh phúc như Kim nói chắc là vì công việc, hạnh phúc vì lòng hận Kim tôi đã trút được khi tìm mọi cách làm Kim bị thôi việc. Kim hiểu, không trách nhưng trong đôi mắt Kim có vẻ sợ tôi, sợ một người phụ nữ có nhan sắc, có tài mà thủ đoạn như tôi. Kim không muốn trách tôi, tôi cũng đã hết giận hờn anh, bởi để làm gì nữa khi trái tim anh và tôi giờ đây cũng chỉ để dành cho người khác, còn chúng tôi mãi sẽ chẳng thuộc về nhau. Kim đi đúng vào lúc tôi hiểu ra rằng  Kim vẫn còn rất yêu tôi.
               
               

                         Trước bản vẽ thiết kế mùa hè sắp sang, tôi thầm cảm ơn nơi này, cám ơn bản vẽ thiết kế sáu năm trước tôi đã vào công ty làm việc. Cám ơn nụ cười lần đầu tiên gặp Kim làm tôi tự tin và vững vàng hơn, cho đến lúc yêu Kim rất nhẹ nhàng. Những ngày mới yêu nhau Kim không biết một chút tiếng việt nào, tôi phải dạy Kim nói từng lời ví như dạy một đứa trẻ mới học nói vậy. Kim mang đến cho tôi một tình yêu ngọt ngào trong những ngày tôi tha hương viễn xứ. Ngọt ngào như viên kẹo mút tôi hay ngậm mỗi khi đang mãi suy tư nghĩ một ý tưởng mới cho bộ sưu tập, hay những lúc phác họa mẫu vẽ. Nếu như đó là một giấc mơ, tôi ước nó mãi là một giấc mơ dài và đừng có tỉnh lại. Ngày Kim nói bằng tiếng việt lời anh yêu em tôi tin lắm, ngay đến bây giờ tôi lại càng tin hơn, lúc nào Kim cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từng cử chỉ lẫn lời nói. Ngay cả những lúc trách hờn tôi Kim vẫn nhẹ nhàng đến run sợ. Run sợ hòa lẫn sự tức tưởi trong tôi mà mới một năm trước Kim mang đến. Khi tôi nhìn thấy Kim đi cùng một cô gái. Anh đã giải thích là không có gì nhưng vì lòng yêu, sự ích kỷ, hay ghen, sự tự ái cố hữu, hờn giận của tôi mà tôi chấp nhận sự không thật ấy. Tôi tự lừa gạt chính mình, cứ lưu giữ hình ảnh nhìn thấy khi Kim đi cùng một cô gái. Điều đó làm tổn thương tình yêu trong trái tim. Khi quyết định xin nghỉ ở công ty và rời xa hẳn nơi đó, rời xa Kim mặc dù anh đã nói rất nhiều, đã níu giữ. Tôi gạt đi những gì Kim nói. Giờ này tôi không muốn nói dối lòng nữa, khi nhớ đến câu nói của Kim


                 _ Thật lòng anh chưa bao giờ có ý nghĩ dối gạt hay phản bội em như em nghĩ.


                 _ !!!


                 _ Đến nơi đây chỉ khi gặp em anh mới thấy mình thật sự yêu và được yêu. Em mới là người anh yêu.


                         Trong phòng làm việc im ắng , tĩnh lặng, tiếng cười, có tôi và Kim, hằng hiện hữu trên gương mặt tôi là những giọt nước mắt. Tôi yêu Kim bao nhiêu thì hờn giận và hận Kim bấy nhiêu. Tiếng Kim thật nhẹ nhàng níu giữ bên tai :


                 _ Em đừng đi ! Hãy nghĩ lại đi, anh đã làm gì sai phải không? Anh xin lỗi! Tay Kim níu lấy cánh tay tôi. Tôi nói lời oán trách hờn dỗi ;


                 _ Anh không có lỗi, anh có quyền lựa chọn, em không thể ở lại _ em phải đi. Anh đừng níu giữ nữa, hãy đến với cô gái ấy.
               
               Kim van nỉ :


                 _ Em đừng đi mà anh và cô gái ấy không có chuyện gì xảy ra cả , hãy tin anh.


                 _ Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe, em không xứng đáng với anh.


              Tiếng của Kim vẫn vọng ở bên tai :


                 _ Em đừng đi Nhu ơi! Đừng như vậy mà, anh vẫn còn yêu em rất nhiều, đó chỉ là sự hiểu lầm không đáng có thôi, hãy tin anh đi.
               
               

                          Những lời nói ấy của Kim như vẫn còn hiện hữu đâu đó quanh tôi. Tôi vẫn chưa thể nào quên, hai tuần nay tôi về công ty làm và Kim thì nghỉ hai tuần. kim có liên lạc hẹn gặp tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn từ chối bởi gặp Kim lúc này cũng chẳng để làm gì. Mọi chuyện cũng đã qua, trái tim tôi chưa thể ngủ yên, vết thương dài sâu trong lòng chưa thành vết xẹo hẳn. Người ta vẫn nói phụ nữ đẹp có tài thường nhiều thủ đoạn, giống như hoa hồng có nhiều gai sắc nhọn, còn tôi thì sao? Trong một năm qua lòng hận Kim trong tôi. Chính vì hận Kim mà tôi đã như người đi lạc, tôi như kẻ mộng du. Càng yêu Kim bao nhiêu tôi càng hận, càng căm ghét Kim bấy nhiêu, càng cố muốn quên tôi càng nhớ nhiều hơn. Những gì tôi đã làm cho Kim chắc suốt cuộc đời này Kim sẽ giận tôi, sẽ chẳng bao giờ tha thứ. Tôi thật nhẫn tâm khi một năm qua tìm mọi cách để hạ gục Kim ra khỏi công ty, thậm chí làm những điều mà cả đời tôi sẽ phải ân hận. Kim sẽ nghĩ gì, có coi thường khinh mạt khi biết tôi đã dành sự trong trắng gìn giữ gần nửa đời con gái để đánh đổi lòng hận Kim không? Chắc chẳng bao giờ tôi nhận được sự cảm thông của anh. Cũng như tình yêu trong đó có một sự thật rằng tôi vẫn còn rất yêu Kim.


               
              o0o


               
                         Kim hẹn gặp tôi không được rồi tình cờ tôi gặp lại Kim ở quán cà phê, những ngày yêu nhau tôi và Kim vẫn thường qua đó. Kim đứng trước mặt tôi, tôi hơi ngạc nhiên vì chỉ sau một năm xa Kim anh đã nói tiếng Việt rất chuẩn và thành thạo như người Việt vậy. lời Kim nói thật nhẹ, sự hiện riện của Kim làm tôi lúng túng đánh đổ ly nước ra bàn. Kim nói lời xin lỗi vì những gì đã xảy ra, tôi sững sờ vì những gì Kim nói. Tôi ngồi lặng đi, mọi ngôn từ biến mất, lời nói của Kim tựa như làn gió êm êm thật nhẹ, nhẹ như ngày đầu tôi mới quen Kim, vậy mà tôi nghe rõ mọi sự đau chĩu nặng, như sự biết lỗi. Tôi thấy nặng nề trong mỗi lời Kim nói. Kim nhìn thẳng vào mắt tôi, cả người tôi run lên , tiếng Kim vẫn nói nhẹ bên tai :


                 _  Những ngày em đi tôi luôn nhớ và nghĩ tới em, một nỗi nhớ điên cuồng, chính vì vậy tôi đã cố học tiếng Việt để có thể nói được nhiều hơn khi gặp em, để có thể hiểu con người Việt Nam cũng như để hiểu em hơn. Tôi có lỗi và tôi cũng biết lỗi _ tôi đã làm em đau, em đã tin tôi, tin ở tình yêu của tôi biết bao.


                 _... !!!


                 _ Mà thôi vậy, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tất cả là tại tôi, đúng ra tôi nên hiểu sớm hơn. Em có quyền hờn giận, trách móc hay hận tôi như hiện tại. Đúng em có sắc, có tài, tôi xin rút lui khỏi công ty theo yêu cầu của em. Tôi biết em hận tôi lắm ... Không gì có thể tha thứ được cho tôi phải không ? Dù sao tôi cũng chúc em vui khi quay lại công ty và chúc em được hạnh phúc.


                 _... !!!


                 _ Tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm Nhu ạ!
               
               

                         Sau câu nói của Kim tim tôi dường như ngừng đập vài giây. Kim nói xong anh bước đi, bước thật nhanh. Cái dáng điềm đạm mà có thời tôi yêu say đắm, cái bóng ấy lao vào bóng đêm lập loè dưới những ánh đèn đường. Tôi muốn chạy theo để nói với Kim điều tôi đang suy nghĩ và nói lời xin lỗi anh, nhưng hai chân tôi đứng đó như chôn chặt lại. Bóng Kim biến mất sau cuối con đường, tôi không thể hình dung ra cảm giác của Kim lúc này. Dường như có ai đó đang cầm nắm muối sát vào lòng tôi, cầm một vật sắc nhọn đâm vào trái tim tôi ứa máu, tôi không thể khóc được, bởi một năm qua lòng hận đã làm tôi khóc rất nhiều nên giờ đây không một giọt nước mắt nào rơi cả , ráo hoảnh, tôi nhận ra mình đang sai, trái tim chợt run lên đau nhói, tự an ủi cứ như mình vừa bị ảo ảnh, ảo ảnh với gương mặt và giọng nói của Kim, nhẹ nhàng mà tôi nhận thấy rõ sự đau đớn chĩu nặng trong đó .
               
              o0o
               

                         Kim giờ này đã xa tôi rồi, tôi đã làm mất Kim, mất đi một tình yêu cao quý mà Kim đã dành cho tôi, giống như tôi đã làm mất đi sự trong trắng tiết trinh của một người con gái. Giờ chỉ còn lại mình tôi mà thôi.

              Khi đã nhận ra Kim đã vì tôi, yêu tôi tất cả. Ngay cả đến  những giờ phút cuối Kim vẫn là một người đàn ông cao thượng.



                       Trời đã giao mùa mà còn hơi gió lạnh, tôi kéo lại chiếc áo khoác cho bớt lạnh. Cây cối đã đâm chồi, nẩy lộc, tuyết không còn vương dưới những bước đi. Trời đã sang hè mà tôi chẳng hề hay biết, mùa đông đã đi phải không Kim ? Giờ này anh đã đi con đường riêng của anh, em sẽ đi con đường riêng của em. Nơi đây em và anh sẽ chẳng bao giờ còn sánh bước, nhưng tình yêu thường thì mấy ai dễ quên. Anh là một cái gì đó hư vô còn đặt ngay đáy tim em .
               
               
              o0o


               
                       Tôi nhìn ly cà phê từng giọt, gió hòa quyện vào những tâm tư quyện theo lời Kim nói " Tôi còn yêu em nhiều lắm Nhu ạ! " Tôi biết chắc Kim sẽ buồn về tôi lắm. Còn tôi sẽ chẳng bao giờ tự tha thứ cho mình. Mùa đã sang, đông đi _ đi như người đàn ông yêu tôi đã đi  !!!
               

                       Kim có thói quen mỗi khi đến quán cà phê Kim thường gọi một ly cà phê đen không đường cho mình. Hôm nay tôi cũng muốn thử vị đắng ấy, nhấp một ngụm cà phê tôi nhăn mặt lại. Tôi chưa bao giờ thử uống cà phê nên tôi đâu biết rằng cà phê đen không đường rất đắng, đắng như tình yêu của tôi và Kim, đắng như sự đánh đổi của cuộc đời, một trái đắng không thể ngọt ngào mà xoa dịu được. Ngàn lần mong tình yêu trong Kim tha thứ cho tôi, ngừi đàn ông yêu tôi chân thành. Giờ chỉ còn lại giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khoé mắt, ví như một giọt tình cay đắng ... Xin lỗi Kim ngàn lần.
               

                                                              ( Hết )
                                                        Phong Linh
                                                         01/05/2009






              #22
                Lê Thị Như Hằng 15.05.2009 08:51:04 (permalink)
                 
                 
                Bàn tay gió ấm

                 
                Ở phương đó anh ơi!
                Em mang bàn tay ấm
                Lòng thét gào như sấm
                Hòa lẫn chút sốn sang.
                 
                Em vẫn còn giữ mang
                Chút ấm bàn tay anh
                Và ước mộng mầu xanh
                Luôn từ bàn tay ấm.
                 
                Lòng yêu vui biết mấy
                Hơi ấm còn quanh em
                Gửi từ một nơi hẹn
                Theo gió về trời xa !
                 
                Anh ở phương trời lạ
                Em còn mãi xứ xa
                Tình yêu của hai ta
                Còn bàn tay gió ấm.
                 
                Như Hằng
                11/05/2009
                 


                 

                 
                #23
                  thovetra 17.05.2009 12:00:17 (permalink)
                  Lạc đường tình yêu
                   
                  Em lạc đường xứ lạ
                  Trong tình cảm hai ta
                  Mãi chỉ là thoáng qua
                  Tìm yêu nào còn lại?
                   
                  Em vẫn mơ hồ mãi
                  Chuyện tình cảm riêng tư
                  Tình mình như hoa sứ
                  Thoáng nhẹ rồi tàn phai.
                  Nắng mãi đẹp
                   
                  Em lạc nơi xứ lạ
                  Cô đơn vội vàng thăm
                  Cuộc tình đừng nông nỗi
                  Giá lạnh viếng nơi nằm
                   
                  Cuộc đời luôn ngắn ngủi
                  Có gì không mơ hồ
                  Mong em đừng buồn tủi
                  Hãy tự lòng điễm tô
                   
                  Tình yêu luôn ngập nắng
                  Gió đang mãi còn bay
                  Đường dài em vững bước
                  Mãi thương nào có sai 
                  vetratho
                  Có lẽ em đã sai
                  Trong tình yêu đã có
                  Chỉ là như cơn gió
                  Hóa ra em lạc đường.
                   
                  Như Hằng
                  11/05/2009
                   


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/64144/47608759C7334DFF94F56FB24C85E7CA.jpg[/image]
                  Attached Image(s)
                  #24
                    nghinhnguyen 21.05.2009 14:33:50 (permalink)

                    Trích đoạn: Lê Thị Như Hằng

                     

                    Bàn tay gió ấm

                     
                    Ở phương đó anh ơi!
                    Em mang bàn tay ấm
                    Lòng thét gào như sấm
                    Hòa lẫn chút sốn sang.
                     
                    Em vẫn còn giữ mang
                    Chút ấm bàn tay anh
                    Và ước mộng mầu xanh
                    Luôn từ bàn tay ấm.
                     
                    Lòng yêu vui biết mấy
                    Hơi ấm còn quanh em
                    Gửi từ một nơi hẹn
                    Theo gió về trời xa !
                     
                    Anh ở phương trời lạ
                    Em còn mãi xứ xa
                    Tình yêu của hai ta
                    Còn bàn tay gió ấm.
                     
                    Như Hằng
                    11/05/2009
                    Ở phương trời nào Như Hằng ơi
                    Sốn sang ai hiểu được lời người
                    lục tìm tự điển non một buổi
                    thôi đành xốn xang đợi ý người.
                    NN
                     


                     

                     

                    #25
                      HKBT138 08.06.2009 22:53:24 (permalink)
                      Tôi không biết giữa tôi và em có duyên hay nợ gì không mà từ lúc tôi quen em cho đến khi lần đầu tiên nhận được cú điện thoại dài gần 3giờ đồng hồ của em, tôi thấy con tim mình xao xuyến , khó ở làm sao ấy. Tôi vẫn hoài nhớ em! Chắc có lẽ là nhớ và thương mà thôi.Lần đầu tiên trong đời tôi nhận được cú điện thoại dài hàng giờ như thế, nó khá là ấn tượng , ấn tượng như giữa tôi và em, bất ngờ quen nhau rồi cũng bất ngờ nói tiếng yêu nhau. Tôi biết tim mình đang nghĩ gì và đang mơ gì nhưng làm sao tôi biết được em đang nghĩ gì và đang mơ gì? Có chắc rằng em cũng như tôi , như những gì em đã nói với tôi. Còn tôi trong đầu hình bóng em đã và đang chiếm gần trọn hết khoảng trống. Phải chăng em là ma quỷ đến để giết chết đời tôi.
                      Ngọc! Một cái tên mà nghe nó thân quen thuộc vô cùng, chẳng biết tự khi nào tôi có cảm giác em luôn luôn ở bên cạnh. Khi đôi ta quen nhau thời gian cũng dài thêm, dài như nỗi nhớ của tôi về em, dài như nỗi chờ mong em sớm quay về. Em hơn tôi 6 tuổi, một khoảng cách khá lớn nhưng đối với tôi nó chẳng bằng khoảng cách nhớ nhung của tôi về em.Tôi yêu em thế đấy! Chẳng phải nghĩ suy , chẳng đắn đo. Tôi như một thằng điên đang mộng du về một thiên đường đầy hoa và hương trái, có lẽ là vậy phải không em? Trước em tôi cũng có khá nhiều người quan tâm nhưng chẳng hiểu lí do gì mà em lại đến và rồi từng người, từng người một rời bỏ tôi mà ra đi. Có phải tôi đã tự đánh đổi tất cả những gì tôi đang có để mãi chạy theo một thứ vô hình và mộng tưởng. Phải ! Tôi đã mơ , nhưng tôi không bao giờ muốn giấc mơ của mình lại tan biến một cách nhanh chóng, thà cứ để tôi sống trong mộng tưởng biết đâu sẽ tốt hơn thì sao.
                       
                      Quen em không lâu nhưng nối nhớ về em và hình bóng em lại luôn tràn ngập trong lòng tôi. Chính em, em là người đã cho tôi thêm tinh thần để tôi vượt qua tất cả những khó khăn, những chông gai cuộc sống. Em thường hỏi tôi có nhớ em không? tôi luôn trả lời là có, tôi muốn nói rất nhiều để có thể cho em biết rõ hơn về nỗi nhớ của tôi về em. Nhưng gặp em, nghe em nói với giọng nói êm đềm và mượt mà làm tôi như cây khô được tưới nước sau những ngày dài nóng bức. Tôi vẫn thầm mong ngày em quay về, ngày tôi sẽ đưa em về nhà tôi chơi, rồi từng chiều tôi sẽ dắt em dạo phố hay những ngày tôi chèo xuồng chở em dạo khắp con kênh gần nhà để hái hoa lục bình màu tím, uống những trái dừa thật tươi và rồi tôi sẽ hát em nghe...Bao nhiêu là mộng đẹp và rồi chỉ mình tôi tự thêu dệt vì tôi hiểu tôi vẫn mãi là một thằng nhà quê, quê mùa 100% với hai bàn tay trắng, tôi biết rằng tôi chẳng thể nào có thể lo lắng cho em được khi giờ đây em luôn hơn tôi về mọi mặt: danh vọng, tiền bạc, học vấn... Khi tôi biết tôi đã yêu em mất rồi cũng là lúc tôi tự thấy mình không thể nào với tới em được bởi vì em giờ đây vẫn đang là một bông hoa rất đẹp, xung quanh biết bao nhiêu là người chờ đón. Nhưng dẫu sao tôi vẫn muốn nói: " Anh yêu em!"
                      #26
                        Mùa Đông Lạnh 10.06.2009 08:58:50 (permalink)
                         
                        + Một chàng khờ. Anh có phải là vậy không?
                        Anh đã nghe câu chuyện " Chàng khờ và nữ hoàng băng giá " chưa?
                        hay câu chuyện :
                        Chàng khờ thủy chung và nàng công chúa có trái tim mùa đông.
                         
                        + Giấc mơ, anh muốn tất cả nó sẽ là một giấc mơ phải không? Giấc mơ thì sẽ không bao giờ tồn tại mãi, chỉ chừ khi ngừi đó bị ngủ mê man và không bao giờ tỉnh lại nữa. "Giấc mơ", giấc mơ đẹp nếu như không gặp ác mộng , nhưng... đôi khi đời thường còn đẹp hơn cả những giấc mơ, anh hãy sống với hiện tại và hãy nhìn về tương lai. Biết đâu đấy hiện tại anh chưa có gì, chưa có một cái gì đó gọi là vững chắc trong đời nhưng ... tương lai anh lại có được.
                         
                        + Cuộc sống này luôn phong phú và luôn tồn tại từ "nhưng" Chúc anh sớm gần người con gái mà anh yêu nhé, ( Em cũng chỉ bằng tuổi anh thôi nhưng em đã có gia đình )
                         
                        Thân mến
                         Lê Phong Linh
                             10/06/09
                        #27
                          HKBT138 11.06.2009 03:44:11 (permalink)
                          Cám ơn em!
                          Cám ơn về tất cả những gì em đã động viên tôi.
                           
                          Em biết không có nhiều người hỏi tôi rằng " hiện giờ T đang yêu ai?"
                           
                          Tôi không trả lời liền mà sau đôi phút suy nghĩ, tôi bật miệng cười và đáp" Hiện giờ tôi chẳng yêu ai cả vì còn nhiều lí do..."
                           
                          Có người hỏi lí do là gì nhưng tôi không trả lời mà làm ngơ. Lại có người không hỏi như thế mà họ không tin vào câu trả lời ấy. Họ hỏi tiếp" vậy bây giờ T nhớ ai nhất"
                           
                          Em biết tôi trả lời thế nào không? Tôi đáp:" Nhớ một người mà người ấy ở xa lắm, tận nước Nga!"
                           
                          -Vậy T thường nhớ vào lúc nào và ngoài người ấy ra T có còn nhớ ai không?
                           
                          - Mỗi tối trước khi đi ngủ tôi thường thầm ước được nghe giọng nàng chúc tôi ngủ ngon, thế là đủ. Và tôi cũng thường đặt tay lên tường thầm nói chúc nàng ngủ ngon. Thường là mỗi khi nhớ nàng và cầu chúc nàng ngủ ngon là tôi cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ -  Tôi cười đáp!
                           
                          Nghe xong họ cười phì và mắng tôi : Vậy mà nói chưa có người yêu! Ông yêu rồi đấy trời ạ!
                           
                          Tôi ngượng ngùng bỏ đi khi cảm giác nhớ lại tràn về. Một thứ cảm giác mà rất lâu rồi tôi chưa từng có lại kể từ ngày mà cách đây đã hơn 1 năm 4 tháng tôi từng phải đau khổ.Tôi thừa biết con tim mình đã nhớ nhung bóng hình ấy quá nhiều nhưng tôi càng buồn lắm lắm và cũng chẳng biết tại sao? Có nhiều lúc tôi ngồi suy nghĩ mênh mông đến hàng giờ đồng hồ, cái tật xấu đó hình như trước đây tôi chưa từng gặp bao giờ. Tôi luôn biết quý trọng và sắp xếp thời gian, tất cả thời gian dường như tôi điều cho vào công việc. 8g sáng tôi phải đi làm đến 18g chiều tôi về nghỉ ngơi ăn uống đến 19g tôi lại tranh thủ đi dạy kèm kiếm thêm thu nhập. Có hôm 21g hoặc trễ hơn 30phút là tôi được về phòng và chuẩn bị đi ngủ để phấn đấu cho ngày mai. Thời gian cứ thế trôi qua trong tôi cho đến khi tôi gặp em trong một dịp hết sức tình cờ. Thế là từ đấy tôi lại có thói quen nằm một mình suy nghĩ mênh mang.
                           
                          Tôi yêu em! Tôi thầm mong rằng tôi sẽ là người mang hạnh phúc đến cho em và tôi tin là vậy. Em biết không tôi nhớ em nhiều lắm! Chỉ mới là lời qua hứa lại với nhau, chưa một lần gặp nhau đối diện bằng xương bằng thịt thế mà tôi vẫn cứ ước mơ rất nhiều về tương lai. Tôi luôn trông đợi ngày em về bên tôi như lời em đã nói, tuy khoảng cách về mọi mặt và tuổi tác chênh nhau tương đối nhiều đã làm tôi có một chút băn khoăn. Tôi đã chạy về hỏi mẹ và xin ý kiến thế nào? Mẹ vẫn là mẹ bao dung, hiền lành và đôn hậu. Mẹ hiểu tôi muốn hỏi gì và thắc mắc điều gì. Chưa cần đến kết thúc, cũng chưa cần tôi phải buộc miệng hỏi thì mẹ đã ngắt lời và nói: Hạnh phúc là của con, cha mẹ chỉ có thể lo cho con đến ngày hôm nay là cha mẹ vui rồi, cha mẹ cũng không muốn bắt con làm bất cứ điều gì cho cha mẹ và đặc biệt là chuyện tình cảm của con. Con thương người nào cha mẹ sẽ đi hỏi cưới cho con, đói no sau này con tự biết.Tôi nghe xong mà thầm cảm ơn mẹ cha tôi rất nhiều, từ lúc tôi lên Thành Phố sống xa gia đình, bắt đầu cuộc sống tự lập , tôi đã trưởng thành rất nhiều. Và giờ đây lời nói của tôi rất có giá trị ở gia đình, cha mẹ tôi luôn tin tưởng ở tôi tuyệt đối. Và tôi thì cũng chưa bao giờ làm cho cha mẹ tôi thất vọng.
                           
                          Còn em giờ này em có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em không? Bây giờ đã là 2:34 phút sáng rồi mà tôi vẫn không ngủ được, chỉ vì một lí do đơn giản, tôi lại nhớ em! Tôi nhớ em nhiều lắm! KHông biết một ngày nào đó em đọc tới những dòng chữ này, em có hiểu tôi đang nói gì không? Còn em? Em sẽ trả lời tôi thế nào? Riêng tôi dù sao đi chăng nữa tôi vẫn muốn nói với em: " Anh nhớ em nhiều lắm! Anh yêu em!"
                          Gởi đến người tôi yêu, người tôi nhung nhớ bao ngày, cầu chúc mọi điều tốt lành sẽ đến với em và cầu mong em sớm quay về!
                          Gởi người tôi yêu!
                           
                          HKBT.
                          #28
                            duongquoctam 18.06.2009 10:10:32 (permalink)
                            Xin chào chị!
                            Tôi vừa đọc xong "Chị tôi". Vì vừa tham gia điễn đàn, nên giờ mới được đọc.
                            Chân thành chia sẻ cùng chị, những cảm xúc đã trang trãi trong "Chị tôi".
                            Thật buồn, thật thương...!
                            Mạn phép chị, Nếu là tôi, tôi sẽ nói vớI kIÊN RẰNG;
                            -Bố sẽ không bao giờ về nữa. Là con trai, con hãy cứng rắn lên để làm chỗ dựa cho mẹ. (có tàn nhẫn không, hỡi chi!)
                            Có thể, Kiên không hiểu tôi nói gì... Nhưng lập thành thói quen, cháu sẽ vơi buồn và chấp nhận sự thật... để tự tin hơn, tự lập hơn...
                            Nếu có gì không phải, xin được lượng thứ!
                            #29
                              Lê Thị Như Hằng 23.06.2009 04:34:23 (permalink)
                               



                                           Nỗi đau còn trong tôi
                               

                              _ Cám ơn duơngquoctam đã ghé qua và đọc chuyện chị tôi của Phong Linh. Thực ra, sự thật mãi vẫn là sự thật, nước mắt luôn chảy xuôi đó là quy luật trong cuộc sống. Trước sau gì sự hiểu biết của Kiên cũng sẽ lớn dần lên, và lúc đó nhóc Kiên sẽ tự nhận biết một điều: Từ nay sẽ không có bố trở về nhà cho dù mẹ có đợi cửa như người khách đợi chuyến ga tầu hết ngày vậy. Sự thật thì luôn phũ phàng và đắng cay " Thuốc đắng giã tật _ Sự thật thì hay mất lòng " Thực ra một đứa trẻ sống lên trong hoàn cảnh nào thì sau này sẽ trưởng thành trong hoàn cảnh đó. 
                               
                                  * Xin kể một đoạn câu chuyện giữa Phong Linh và nhóc Kiên:
                               
                                        Cách đây hai tuần tôi có gọi điện thoại về nhà nói chuyện với nhóc Kiên, tôi nói với nhóc học thật giỏi mùa hè này dì sẽ về thăm con, bỗng dưng nhóc Kiên reo lên : A, dì sẽ về với con, vậy bố cũng sẽ về cùng dì phải không?
                                  Tôi hỏi nhóc trong dòng nước mắt đang tuôn :
                              _ Ai nói với con điều đó, nhóc nói trong niềm vui. Khi con hỏi bà ngoại dì Phong Linh đâu rồi? Bà ngoại nói dì đi xa, xa lắm, con hỏi bà: Dì không về nữa hả bà? Bà ngoại nói, có chứ dì sẽ về, ai đi xa mà chẳng trở về nhà.
                               
                                _ Còn con hỏi mẹ, bố đâu? Mẹ nói bố đi xa rồi, đi rất xa! như vậy là dì cũng đi rất xa mà, thấy dì sắp về, chắc bố con cũng sắp về rồi phải không dì? Tôi nghẹn lại một lúc để kìm nén một niềm đau đang trỗi dậy trong lòng.
                              ....
                               
                                    Đến bao giờ niềm đau ấy trong tôi mới nguội vơi khi mãi vang bên tai giọng của một đứa trẻ bố con cũng sắp về phải không dì? hay bố con sẽ về phải không dì?...
                               
                                      *  Ai nói nỗi đau sẽ mờ dần, nhạt phai theo năm tháng, nhưng riêng tôi thì không đâu, anh rể tôi đã xa thế giới này hơn một năm rồi, vậy mà nỗi đau ấy, nỗi đau mất anh, thương chị trong tôi vẫn còn, còn như những vết cứa của vật nhọn. Đến bao giờ nhóc Kiên mới thôi hỏi tôi những câu hỏi hồn nhiên ấy. Tự dưng tôi lại giận chị tôi quá. Không giải thích cho nhóc Kiên hai chữ " xa rồi " Đi xa, đi xa theo cách nào, đi xa như tôi thì có thể trở lại được, còn có thể trở về, còn đi xa như anh rể tôi thì liệu có trở lại được nữa hay không?
                               
                              _ _ _Tôi đã trả lời nhóc Kiên khi nhóc ấy lại hỏi tôi một câu hỏi vô tư hồn nhiên : ( Bố con sẽ về phải không dì ) Tôi đã trả lời mà không kịp suy nghĩ, bởi tôi sợ lời nói của một đứa trẻ làm tôi run lên những tiếng nấc tâm hồn.
                               
                              _ Ừ, bố con sẽ về, con cứ ngoan đi, học thật giỏi, bố con sẽ trở về trong giấc mơ của con, nhất định bố sẽ về trong mỗi giấc mơ khi con ngủ.
                               
                              _ Cầu cho ở thế giới bên kia anh tôi " thiêng liêng "sẽ trở về trong giấc mơ con trẻ, để nhóc Kiên mãi còn thần tượng tôi mà không nghĩ rằng tôi đang nói dối.
                              _ Chúc anh có một giấc ngủ bình an.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 05:39:13 bởi Lê Thị Như Hằng >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 65 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9