Con đường mùa đông
(Hãy tha thứ cho em)
o0o
* Kim nói chuyện lần cuối với tôi rồi không còn gặp lại nữa, anh đã để lại một vết xước trong lòng tôi đau tê tái, chua xót, đau bởi tôi nhận ra sự thành thật nơi anh. Kim vẫn còn yêu tôi. Không biết giờ này Kim đang nghĩ gì về tôi, chắc Kim phải sợ lắm một người phụ nữ như tôi, người ta nói hoa hồng đẹp thường có gai sắc nhọn và họ ví tôi như vậy.
* Tôi tình cờ nghe cấp dưới ở công ty nói Kim đang rao bán căn hộ mà bao năm Kim đã sống gắn bó. Căn hộ mà có biết bao nhiêu kỷ niệm tôi và Kim, thân quen, những năm tháng vui cười hạnh phúc. Tôi đành nhờ em gái Linh Phương đứng ra hỏi mua căn hộ của Kim. Em không đồng ý, tôi phải thuyết phục, năn nỉ mãi em mới đồng ý làm việc đó giúp tôi.
o0o
* Sau khi bàn giao giấy tờ và căn hộ Kim trở về Hàn không một lời từ biệt tôi, sau ngày gặp anh ở quán cà phê hôm nào. ...
* Hôm nay ngày nghỉ tôi quyết định bước chân đến căn hộ của Kim mà em gái Linh Phương đã đứng tên hỏi mua giúp. Trở về đó tôi muốn tìm lại chút gì đó thân quen, căn hộ mà mỗi chiều tôi vẫn thường ghé qua cùng Kim. Ngày ấy thay vì tự mở khóa là tôi bấm chuông, tiếng chuông cửa kinh coong , kinh coong, sau cánh cửa sẽ là nụ cười của Kim, nhưng hôm nay chỉ có mình tôi đơn lẻ, tra chìa khóa vào ổ, lách cách, lách cách, tôi hồi hộp, cửa mở, một bóng tối bao phủ kín trong căn hộ bởi rèm cửa không được kéo ra, tôi đưa tay bật công tắc đèn, dưới ánh sáng của ngọn đèn, căn phòng gọn gàng, hình bóng Kim dường như vẫn còn đâu đó.
Tôi mở cửa phòng Kim bước vào, mùi thơm quen thuộc của một loại nước hoa mà Kim hay dùng phảng phất, thoang thoảng. Tôi ghé sang căn phòng mà Kim đã dành riêng cho tôi với giấy dán tường mầu hồng nhẹ. Căn phòng vẫn đủ nguyên như ngày nào. Mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn, tấm hình của tôi chụp với Kim vẫn còn nằm trên bàn gần giường ngủ, ở bàn làm việc gần máy tính vẫn còn cây xương rồng mà Kim mua tặng tôi. Mờ ảo, còn đâu đó nụ cười của Kim vọng lại tràn ngập cả căn phòng làm tôi đứng lặng đến mấy giây, sờ vào mọi vật trên bàn ... hình ảnh Kim như in nguyên vẹn bên tôi, đâu đó, thoáng đến gần ...
*... Mấy ngày sau đó tôi quyết định dọn đến căn hộ cũ của Kim sống. Có lẽ tôi vẫn còn yêu Kim nhiều, tình yêu mấy ai dễ phôi phai, làm sao có thể quên khi tôi và Kim đã gắn bó bên nhau 4 năm, tuy hai nửa chúng tôi chưa hòa quyện vào nhau, nhưng Kim trân trọng tôi, chính vì những điều đó mà tôi và Kim càng yêu nhau hơn. Tôi xếp lại mọi thứ, những thứ gì của Kim tôi xếp vào phòng Kim để nguyên mọi thứ phủ lên đồ vật bằng những tấm drap trắng. Tôi muốn để lại tất cả mọi thứ để lưu giữ một chút gì đó thân quen, yêu thương, để an ủi và có cảm giác Kim đang ở bên tôi, ngoài phòng khách mọi vật vẫn còn hiện hữu, những thứ tôi và Kim đi mua, kể cả những vật nhỏ bé nhất từ chiếc cốc đánh răng, hay chiếc bàn chải cũng có một đôi giống nhau. Trên tường, vẫn còn bước họa thiên nhiên mà tôi và Kim cùng vẽ lên đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài, chiếc ghế mà tôi cùng Kim đi mua, vào cuối ngày tôi và Kim thường kết thúc một buổi tối bên nhau tại điểm đó. Tôi hay ngồi đó uống một cốc nước, ăn một thứ hoa quả gì đó trước khi đi ngủ, còn Kim thì nằm dài ra ghế gối đầu vào chân tôi, tôi thường đưa tay lùa vào tóc và massage đầu cho Kim. Kim nói, anh luôn yêu cảm giác đó, thật bình yên khi bên tôi.
* Đã một năm qua đi, rồi tôi rời xa nơi này, khi tôi trở lại hiện diện ở nơi này thì Kim đã không còn ở đây nữa, chỉ còn tôi với những xót xa, ân hận vì những việc tôi đã làm cho Kim, và tiếc nuối những giây phút đã đi, tôi đưa tay sờ lên thành ghế nơi mà Kim hay ngồi dựa đầu vào đó. Cả ngày trong căn hộ cũ của Kim mà nay nó đã thuộc về tôi, đêm về giấc ngủ thật khó đến với tôi, đêm đã khuya lại càng khuya hơn. tôi bỗng thèm nghe giọng nói của Kim, thèm một vòng tay hay một bờ môi ấm khi có Kim gần gũi bên tôi, tôi choàng ngồi dậy ra phòng khách, lục tủ lấy ra một điếu thuốc lá ( Kim có thói quen mua về mấy cây thuốc lá một lúc để vào hộp tủ hút dần.) Tôi châm thuốc để vào cái gạt tàn trên bàn, cảm giác có Kim ùa về trong tâm trí quấn theo mùi khói thuốc lá, mắt tôi cay bởi khói thuốc. tôi rời phòng khách đến mở toang cánh cửa phòng Kim ra, lật tung những chiếc drap trắng lên, mở tủ đồ lấy một chiếc áo của Kim mặc vào, mùi vương trên áo quen thuộc, gần gũi, với lấy lọ nước hoa Kim dùng mang về phòng xịt lên chiếc gối đầu trên giường ngủ, để cố tìm lại một chút hơi ấm quen thuộc còn sót lại từ Kim phảng phất đâu đó, rồi cứ để mặc đèn sáng để ngủ. Thật lạ, chỉ trong phút chốc tôi chìm vào giấc ngủ thật ngon....
* Cuối tuần, em gái Linh Phương làm cơm và muốn tôi về nhà cùng ăn với em và ba, ba muốn ngồi hỏi tôi chút chuyện riêng tư nên ba nói tôi ngồi uống cùng ba mấy ly rượu. Đêm đó mãi muộn câu chuyện giữa tôi và ba mới kết thúc, trong câu chuyện có sự hiện diện của mẹ, lẫn của Kim. Tôi hơi choáng vì mấy ly rượu uống cùng ba. Ba bảo muộn rồi nên ngủ lại nhưng tôi vẫn quyết về, tôi cần trở về nhà trong đêm nay. Ba khuyên tôi không nên lái xe trong đêm muộn vì tôi đã uống rượu ( Luật ở Nga người uống bia hay rượu mà vẫn cố tình lái xe sẽ bị phạt rất nặng và treo bằng lái... ) Linh Phương ra đường vẫy cho tôi một chiếc taxi để tôi trở về nhà.
* Về nhà, căn hộ quen thuộc nhưng thiếu hình bóng, lời nói lẫn nụ cười thân quen của Kim, làm tôi thấy nó có vẻ lạnh lẽo, trống vắng, tôi thấy ngột ngạt, nóng nực. Tôi đi tắm. Thói quen tắm trước khi đi ngủ không biết có từ khi nào nữa, có lẽ sau ngày tôi và Kim xa nhau. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo hơn, quay vào phòng ngủ, mặc lại chiếc áo của Kim, ôm chiếc gối có mùi nước hoa nồng nàn của Kim rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ muộn ... Tôi choàng thức giấc khi nghe thấy tiếng chuông cửa kính coong, ra mở cửa với tâm trạng còn đang ngái ngủ sau cánh cửa là Kim với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc như ngày nào, bước qua ngưỡng cửa Kim ôm ghì lấy tôi.
_ Tôi biết em sẽ trở lại đây sống, tôi rất nhớ em.
Sau câu nói Kim ôm ghì tôi vào lòng, hơi thở thổn thức bỗng nghẹt lại bởi nụ hôn của Kim ... Tiếng chuông điện thoại báo thức làm tôi thức giấc, hóa ra chỉ là một giấc mơ, tôi đưa tay với lấy điện thoại tắt tiếng chuông, bỗng dưng hai hàng lệ chảy dài trên má, tôi đã khóc. Tay gạt phải vật gì đó trên bàn, thì ra là khung hình của Kim, tôi cầm lên nhìn vào đó rồi nói thầm trong sự nghẹn ngào tiếng gió qua môi : Kim ơi! Em nhớ anh. Đúng rồi tôi đang nhớ Kim một nỗi nhớ điên cuồng, nhất là từ khi tôi đến ở căn hộ này sống, nỗi nhớ Kim trong tôi càng mãnh liệt hơn.
o0o
* Tôi dậy rời khỏi giường ngủ đi vào buồng tắm, tôi muốn tâm trí tỉnh táo hơn nên tôi cần phải tắm, dùng sữa tắm đàn ông mà Kim vẫn thường hay dùng, sau đó mặc đồ và đến công ty làm việc. Hôm nay thứ bảy tôi chỉ qua đó một lúc thôi, tôi bới cho mình một mái tóc búi cao thay vào làm tóc kiểu cách hay để thẳng buông thõng. Tôi muốn mình chững chạc hơn. Xuống đường tôi mới chợt nhớ ra rằng xe ôtô tôi đã để lại ở chỗ ba đêm qua. Thôi đành đi tácxi tới công ty vậy. ( tốn kém ghê )
* Khi bước chân đến chỗ làm quen thuộc, đi qua căn phòng có chữ ngoài cửa " Phòng phó giám đốc " tôi hé cửa nhìn vào, trên ghế không có Kim mà nó hư vô, trống trơn. Kim đã đi ... Chỉ hai ngày nữa thôi ghế của Kim sẽ có một người khác ngồi vào. Khoảnh khắc này chợt hình bóng Kim ùa về nhanh vội, tôi hình dung Kim đang ngồi ở đó nở một nụ cười với tôi, tôi thấy chạnh lòng, tim thắt lại, sự ra đi của anh tôi là người có lỗi, khép cánh cửa phòng lại tôi vội bước chân đến phòng thiết kế làm vài thao tác hoàn chỉnh bản vẽ thiết kế trên máy computer, tôi đi xuống xưởng tìm vải, tôi muốn tự tay hướng dẫn để bản vẽ của tôi tuyệt vời hơn khi ra sản phẩm...
* Thứ bảy nên tôi thường nghỉ làm rất sớm, tôi lang thang ra chỗ mà trước kia tôi và Kim hay tới sau giờ đi làm về của ngày thứ bảy cuối tuần, chỗ đó là con đường dài hun hút với hai hàng cây, đường dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng có những chiếc ghế hai bên đường.
Tôi gắn bó với con đường này đã từ lâu, ngày từ những ngày đầu tôi mới đặt chân đến nơi này. Mùa hè thì mầu xanh thăm thẳm rợp bóng hun hút, ngút ngàn. Mùa thu thì một mầu vàng với những chiếc lá vàng rụng ngập tràn lối đi. Còn mùa đông thì cây trơ toàn cành và tuyết phủ trắng con đường, cả một mầu trắng tuyết lung linh, huyền ảo. Tôi và Kim vẫn đi trên đó, thường vào mùa đông nhiều hơn bởi tôi yêu thích mùa đông, thích đi dưới tuyết lạnh mà nhất là thích bốc tuyết nghịch chơi. Kim vẫn thường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi đi trên đó, và luôn kèm theo câu hỏi : _Em có lạnh không? Lúc đó tôi trả lời trong niềm hạnh phúc: _ Em không thấy lạnh bởi đã có anh sưởi ấm rồi! Chúng tôi cùng đặt tên riêng cho nhau trên con đường ấy là con đường mùa đông.
* Những ngày tháng xa Kim mỗi khi nghĩ về kỷ niệm của hai người tôi lại nhớ đến con đường mùa đông ấy, da diết. Kỷ niệm đó thật khó quên trong tôi và cả Kim cũng vậy. Khi chính lúc này đây khi đi trên con đường này tôi lại nhớ đến Kim. ( Làm sao có thể nào quên khi ta vẫn còn yêu và nhớ, mà khi ta càng cố gắng quên thì nó lại càng nhớ mãnh liệt hơn. )
Tôi đi trên con đường mùa đông mà nay chỉ có một mình, mùa đông thì đã sắp qua đi, tuyết đã tan hết rồi không còn vương trên lối đi nữa, cây thì đang nẩy chồi xanh, đôi giầy cao gót làm tôi thấy mỏi chân, bộ đồ công sở do tôi tự thiết kế cho mình làm tôi thấy khó chịu, không thấy thoải mái khi đi bộ. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế , Những ý nghĩ về Kim cứ theo đuổi theo tâm trí không làm sao dứt ra nổi... Thế là tôi đã mất Kim thật rồi, tôi đã tự nhủ phải quên đi, nhưng chắc rằng sẽ không thể. Càng muốn quên lại càng muốn nhớ cồn cào, có lẽ tôi vẫn còn tình yêu dành cho Kim, chưa bao giờ tôi muốn mất Kim, vậy mà hiện tại chỉ có một mình tôi với những dằn dặt trong tâm can... Một giọng nói quen vang lên đưa tôi trở lại hiện thực :
_ Đã hết mùa đông rồi, tuyết đã không còn vương nữa vậy mà em vẫn thích con đường mùa đông này sao?
Tôi sững sờ, tim dường như ngưng đập vài giây vì ngỡ ngàng, Kim đang đứng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy như một chiếc lò so , mắt Kim nhìn vào mắt tôi, tôi nhận ra sự yêu thương nồng nàn trong đôi mắt ấy. Lời Kim vang lên:
_ Tôi lúc nào cũng yêu con đường này cho dù hè có sang nhưng tôi vẫn yêu và vẫn thường đến đây bởi ở đó có tiếng nói cười và những bước đi của người tôi yêu. Một năm qua khi xa em, trong những ngày mùa đông tôi đã có một thói quen ngày nào cũng đến đây sau giờ làm việc, tuy kỷ niệm đã thuộc về tiềm thức, tôi cũng không thể nào quên, thậm trí rất nhớ. Em đã từng nói : "Em thích Thành Saint Petersburg vì có tôi và con đường mùa đông này để cho em có cảm giác được yêu," chắc em vẫn nhớ, chúng vẫn hiện hữu thật giản đơn, chúng tồn tại mãi cho dù em có cố tìm quên.
Tôi lắng tai nghe từng lời Kim nói, những lời nói như ngấm vào tận tâm can làm dâng trào tiếng nấc thổn thức, mắt tôi nhèo lệ ướt nhìn Kim. Không hiểu lý do tại sao tôi lại khóc.Tôi muốn nói một lời nào đó đại loại như là một lời xin lỗi chẳng hạn, nhưng người tôi run lên, lưỡi như ngắn lại, không có một lời nào được thốt ra, trước mọi ngôn từ dường như không thể nào còn hiện hữu nữa. Kim lại gần kéo ôm tôi vào lòng anh lau nước mắt cho tôi bằng bờ môi, anh đặt lên đôi môi đang run lên một nụ hôn dài nhung nhớ, tôi bám chặt vào anh dường như sợ anh tan biến đi như giấc mơ đêm qua. Kim thả tôi ra nói :
_ Tôi biết em vẫn còn nghĩ về tôi, vẫn còn nhung nhớ về tôi Linh Phương đã nói cho tôi hết rồi. Tôi có nói chuyện với ba em hai ngày trước qua điện thoại. Tôi còn biết em đang sống ở căn hộ mà tôi đã từng sống, có kỷ niệm của hai ta, em nhớ tôi lắm phải không? Khi Linh Phương tới gặp tôi về việc đứng tên mua căn hộ. Linh Phương đã nói hết, chính vì vậy em có thấy không mọi vật trong đó vẫn còn để in nguyên tất cả mọi thứ. Ba em muốn tôi trở lại, và tôi cũng vậy, muốn trở lại đây để bước cùng em. Sau khi xuống sân bay là tôi tới đây ngay.
* _ Đúng rồi, Kim cái gì cũng biết về tôi, còn tôi thì sao? những gì về Kim tôi chẳng biết gì cả. Thậm chí cũng không biết Kim đã tha thứ cho tôi từ lâu rồi và vẫn yêu tôi nhiều lắm. Tôi suy tư trong phút chốc rồi ngập ngừng từng câu : _ Em... xin lỗi vì mọi chuyện... Kim phân bua:
_ Không đâu em, mọi chuyện đã qua, chúng thuộc về một nơi nào đó rồi, thôi hãy quên và em đừng nhớ gì đến những điều đó nữa nhé. Hãy nhớ tôi luôn ở bên em là đủ, nhớ rằng tôi không thể sống thiếu em. Kim lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ sau đó lấy ra một chiếc nhẫn... _ Anh có thể đeo nó vào tay em chứ? Và em có muốn cuối cuộc đời khi em mất đi, tên em có trong gia phả của dòng họ Kim không? Kim nắm lấy bàn tay đang run lên của tôi, tôi bỗng rụt tay lại. _ Em xin lỗi, em không thể!!! Em muốn ở một mình sau bao chuyện đã xảy ra giữa chúng ta lẫn trong cuộc sống, em chưa sẵn sàng trong bất cứ chuyện gì.
Sau câu nói ấy tôi bước đi để mặc Kim đứng đó, nước mắt tôi chảy dài rơi từng giọt, tôi lẩm bẩm nói thầm hòa lẫn suy nghĩ : Xin lỗi Kim, em không thể làm gì trong lúc này mặc dù lúc nào em cũng muốn gần anh. Giờ đây em làm sao dám khi sự trong trắng trong em không còn nữa, em đã rất yêu anh mà không dành trọn vẹn tất cả cho anh, em không dám gần anh bởi vì em hổ thẹn.
* Tôi đã từng đánh mất lòng tin và không tin cũng như đã lỡ đánh mất đi sự trắng trong của đời mình. Lòng tin có thể lấy trở lại, nhưng còn sự trinh trắng trong tôi mất đi mà không thể nào lấy trở lạ được. Giờ anh có tha thứ, cũng vô nghĩa, cũng chẳng nghĩa gì, bởi không thể làm lại nữa đâu. ( Người ta nói : Khi tình cảm trọn vẹn mà bỗng nhiên chia xa nếu có một ngày nào đó ghép trở lại được thì tình cảm không thể nguyên vẹn như cũ, sẽ có một bức rào cản, một khoảng trống, nguội vơi không còn đằm thắm mặn mà... có khi còn mất hẳn... giống như một chiếc ly bị vỡ không thể nào hằn lại được.
Yêu em anh đừng yêu quá
Bởi em chẳng biết giữ gìn
Hạnh phúc biết đâu đổ vỡ
Như bình hoa giấy mong manh.
Thơ: Cao Xuân Sơn
" Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm ! "
* Tôi cứ bước đi quay lưng lại phía Kim con đường đã dài hun hút nay lại càng dài hơn dưới những bước chân tôi đi. Con đường mùa đông trong điểm giao mùa bỗng dưng như đông cứng lại, hệt như trời mùa đông có băng tuyết, dưới bước chân như vô cảm, hình như có ai đã giải lên đó những chiếc đinh sắt, trái tim như có một bàn tay thô ráp bóp nghẹn lại đau thắt, trời không mưa mà nước dàn dụa trên hai gò má rơi theo những bước đi. Mùa đông đã đi, đi không còn vương trên con đường, con đường mùa đông giờ không còn tên khi hè sang và tình yêu của Kim và tôi có lẽ cũng vậy chẳng có tuổi, chẳng duyên nợ, chẳng thể nào còn lưu. Con đường mùa đông đã giao mùa _ Tình yêu trong tôi cũng lạc lối. Tôi chợt nhận ra tôi vẫn còn yêu Kim rất nhiều, yêu hơn chính bản thân tôi. Chính vì vậy mà giờ đây tôi không thể gần Kim. " hạnh phúc khó tìm nhưng dễ đánh mất ".
o0o
* Tôi đau khổ và khóc rất nhiều cho một bước đi lầm lạc, cho tất cả những gì đã mất của đời người con gái chỉ bằng một sự đánh đổi sai lầm. ( Tình yêu, hạnh phúc cả đời mình luôn mơ ước giờ đây tất cả đã trở thành chuyện hoang đường. Tình yêu đã bỏ đi, chỉ còn trơ trọi lại một mình tôi trước mặt con đường dài hun hút.)
Mất Kim cũng như đang mất tất cả trong trắng tiết trinh cuộc đời. Mất tình yêu như mất tất cả theo. Tôi cảm thấy niềm đau đang bóp nghẹt tâm hồn. ' Có cách nào để lấy lại những gì đã mất không? '
Trên đường tình yêu... Không biết bước chân tôi sẽ đi đến đâu, dừng ở đâu ... Hãy tha thứ cho em Kim nhé !!!
"Tình yêu, hạnh phúc giống như viên pha lê, rất trong, rất sáng nhưng ... lại rất dễ vỡ." Đúng là "Hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ."
Lê Thị Như Hằng
15/05/2009
( Hết )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2009 17:01:03 bởi Lê Thị Như Hằng >