CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 65 bài trong đề mục
Lê Thị Như Hằng 23.06.2009 04:36:03 (permalink)
 





Con đường mùa đông
 
(Hãy tha thứ cho em)

 
o0o
* Kim nói chuyện lần cuối với tôi rồi không còn gặp lại nữa, anh đã để lại  một vết xước trong lòng tôi đau tê tái, chua xót, đau bởi tôi nhận ra sự thành thật nơi anh. Kim vẫn còn yêu tôi. Không biết giờ này Kim đang nghĩ gì về tôi, chắc Kim phải sợ lắm một người phụ nữ như tôi, người ta nói hoa hồng đẹp thường có gai sắc nhọn và họ ví tôi như vậy.
 
* Tôi tình cờ nghe cấp dưới ở công ty nói Kim đang rao bán căn hộ mà bao năm Kim đã sống gắn bó. Căn hộ mà có biết bao nhiêu kỷ niệm tôi và Kim, thân quen, những năm tháng vui cười hạnh phúc. Tôi đành nhờ em gái Linh Phương đứng ra hỏi mua căn hộ của Kim. Em không đồng ý, tôi phải thuyết phục, năn nỉ mãi em mới đồng ý làm việc đó giúp tôi.
 
o0o
 
* Sau khi bàn giao giấy tờ và căn hộ Kim trở về Hàn không một lời từ biệt tôi, sau ngày gặp anh ở quán cà phê hôm nào. ...
 
* Hôm nay ngày nghỉ tôi quyết định bước chân đến căn hộ của Kim mà em gái Linh Phương đã đứng tên hỏi mua giúp. Trở về đó tôi muốn tìm lại chút gì đó thân quen, căn hộ mà mỗi chiều tôi vẫn thường ghé qua cùng Kim. Ngày ấy thay vì tự mở khóa là tôi bấm chuông, tiếng chuông cửa kinh coong , kinh coong, sau cánh cửa sẽ là nụ cười của Kim, nhưng hôm nay chỉ có mình tôi đơn lẻ, tra chìa khóa vào ổ, lách cách, lách cách, tôi hồi hộp, cửa mở, một bóng tối bao phủ kín trong căn hộ bởi rèm cửa không được kéo ra, tôi đưa tay bật công tắc đèn, dưới ánh sáng của ngọn đèn, căn phòng gọn gàng, hình bóng Kim dường như vẫn còn đâu đó.
 
Tôi mở cửa phòng Kim bước vào, mùi thơm quen thuộc của một loại nước hoa mà Kim hay dùng phảng phất, thoang thoảng. Tôi ghé sang căn phòng mà Kim đã dành riêng cho tôi với giấy dán tường mầu hồng nhẹ. Căn phòng vẫn đủ nguyên như ngày nào. Mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn, tấm hình của tôi chụp  với Kim vẫn còn nằm trên bàn gần giường ngủ, ở bàn làm việc gần máy tính vẫn còn cây xương rồng mà Kim mua tặng tôi. Mờ ảo, còn đâu đó nụ cười của Kim vọng lại tràn ngập cả căn phòng làm tôi đứng lặng đến mấy giây, sờ vào mọi vật trên bàn ... hình ảnh Kim như in nguyên vẹn bên tôi, đâu đó, thoáng đến gần ...
 
*... Mấy ngày sau đó tôi quyết định dọn đến căn hộ cũ của Kim sống. Có lẽ tôi vẫn còn yêu Kim nhiều, tình yêu mấy ai dễ phôi phai, làm sao có thể quên khi tôi và Kim đã gắn bó bên nhau 4 năm, tuy hai nửa chúng tôi chưa hòa quyện vào nhau, nhưng Kim trân trọng tôi, chính vì những điều đó mà tôi và Kim càng yêu nhau hơn. Tôi xếp lại mọi thứ, những thứ gì của Kim tôi xếp vào phòng Kim để nguyên mọi thứ phủ lên đồ vật bằng những tấm drap trắng. Tôi muốn để lại tất cả mọi thứ để lưu giữ một chút gì đó thân quen, yêu thương, để an ủi và có cảm giác Kim đang ở bên tôi, ngoài phòng khách mọi vật vẫn còn hiện hữu, những thứ tôi và Kim đi mua, kể cả những vật nhỏ bé nhất từ chiếc cốc đánh răng, hay chiếc bàn chải cũng có một đôi giống nhau. Trên tường, vẫn còn bước họa thiên nhiên mà tôi và Kim cùng vẽ lên đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài, chiếc ghế mà tôi cùng Kim đi mua, vào cuối ngày tôi và Kim thường kết thúc một buổi tối bên nhau tại điểm đó. Tôi hay ngồi đó uống một cốc nước, ăn một thứ hoa quả gì đó trước khi đi ngủ, còn Kim thì nằm dài ra ghế gối đầu vào chân tôi, tôi thường đưa tay lùa vào tóc và massage đầu cho Kim. Kim nói, anh luôn yêu cảm giác đó, thật bình yên khi bên tôi.
 
* Đã một năm qua đi, rồi tôi rời xa nơi này, khi tôi trở lại hiện diện ở nơi này thì Kim đã không còn ở đây nữa, chỉ còn tôi với những xót xa, ân hận vì những việc tôi đã làm cho Kim, và tiếc nuối những giây phút đã đi, tôi đưa tay sờ lên thành ghế nơi mà Kim hay ngồi dựa đầu vào đó. Cả ngày trong căn hộ cũ của Kim mà nay nó đã thuộc về tôi, đêm về giấc ngủ thật khó đến với tôi, đêm đã khuya lại càng khuya hơn. tôi bỗng thèm nghe giọng nói của Kim, thèm một vòng tay hay một bờ môi ấm khi có Kim gần gũi bên tôi, tôi choàng ngồi dậy ra phòng khách, lục tủ lấy ra một điếu thuốc lá ( Kim có thói quen mua về mấy cây thuốc lá một lúc để vào hộp tủ hút dần.) Tôi châm thuốc để vào cái gạt tàn trên bàn, cảm giác có Kim ùa về trong tâm trí quấn theo mùi khói thuốc lá, mắt tôi cay bởi khói thuốc. tôi rời phòng khách đến mở toang cánh cửa phòng Kim ra, lật tung những chiếc drap trắng lên, mở tủ đồ lấy một chiếc áo của Kim mặc vào, mùi vương trên áo quen thuộc, gần gũi, với lấy lọ nước hoa Kim dùng mang về phòng xịt lên chiếc gối đầu trên giường ngủ, để cố tìm lại một chút hơi ấm quen thuộc còn sót lại từ Kim phảng phất đâu đó, rồi cứ để mặc đèn sáng để ngủ. Thật lạ, chỉ trong phút chốc tôi chìm vào giấc ngủ thật ngon....
 
* Cuối tuần, em gái Linh Phương làm cơm và muốn tôi về nhà cùng ăn với em và ba, ba muốn ngồi hỏi tôi chút chuyện riêng tư nên ba nói tôi ngồi uống cùng ba mấy ly rượu. Đêm đó mãi muộn câu chuyện giữa tôi và ba mới kết thúc, trong câu chuyện có sự hiện diện của mẹ, lẫn của Kim. Tôi hơi choáng vì mấy ly rượu uống cùng ba. Ba bảo muộn rồi nên ngủ lại nhưng tôi vẫn quyết về, tôi cần trở về nhà trong đêm nay. Ba khuyên tôi không nên lái xe trong đêm muộn vì tôi đã uống rượu ( Luật ở Nga người uống bia hay rượu mà vẫn cố tình lái xe sẽ bị phạt rất nặng và treo bằng lái... ) Linh Phương ra đường vẫy cho tôi một chiếc taxi để tôi trở về nhà.
 
* Về nhà, căn hộ quen thuộc nhưng thiếu hình bóng, lời nói lẫn nụ cười thân quen của Kim, làm tôi thấy nó có vẻ lạnh lẽo, trống vắng, tôi thấy ngột ngạt, nóng nực. Tôi đi tắm. Thói quen tắm trước khi đi ngủ không biết có từ khi nào nữa, có lẽ sau ngày tôi và Kim xa nhau. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo hơn, quay vào phòng ngủ, mặc lại chiếc áo của Kim, ôm chiếc gối có mùi nước hoa nồng nàn của Kim rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ muộn ... Tôi choàng thức giấc khi nghe thấy tiếng chuông cửa kính coong, ra mở cửa với tâm trạng còn đang ngái ngủ sau cánh cửa là Kim với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc như ngày nào, bước qua ngưỡng cửa Kim ôm ghì lấy tôi.
 
_ Tôi biết em sẽ trở lại đây sống, tôi rất nhớ em.
 
Sau câu nói Kim ôm ghì tôi vào lòng, hơi thở thổn thức bỗng nghẹt lại bởi nụ hôn của Kim ... Tiếng chuông điện thoại báo thức làm tôi thức giấc, hóa ra chỉ là một giấc mơ, tôi đưa tay với lấy điện thoại tắt tiếng chuông, bỗng dưng hai hàng lệ chảy dài trên má, tôi đã khóc. Tay gạt phải vật gì đó trên bàn, thì ra là khung hình của Kim, tôi cầm lên nhìn vào đó rồi nói thầm trong sự nghẹn ngào tiếng gió qua môi : Kim ơi! Em nhớ anh. Đúng rồi tôi đang nhớ Kim một nỗi nhớ điên cuồng, nhất là từ khi tôi đến ở căn hộ này sống, nỗi nhớ Kim trong tôi càng mãnh liệt hơn.
 
o0o
 
* Tôi dậy rời khỏi giường ngủ đi vào buồng tắm, tôi muốn tâm trí tỉnh táo hơn nên tôi cần phải tắm, dùng sữa tắm đàn ông mà Kim vẫn thường hay dùng, sau đó mặc đồ và đến công ty làm việc. Hôm nay thứ bảy tôi chỉ qua đó một lúc thôi, tôi bới cho mình một mái tóc búi cao thay vào làm tóc kiểu cách hay để thẳng buông thõng. Tôi muốn mình chững chạc hơn. Xuống đường tôi mới chợt nhớ ra rằng xe ôtô tôi đã để lại ở chỗ ba đêm qua. Thôi đành đi tácxi tới công ty vậy. ( tốn kém ghê )
 
* Khi bước chân đến chỗ làm quen thuộc, đi qua căn phòng có chữ ngoài cửa " Phòng phó giám đốc "  tôi hé cửa nhìn vào, trên ghế không có Kim mà nó hư vô, trống trơn. Kim đã đi ... Chỉ hai ngày nữa thôi ghế của Kim sẽ có một người khác ngồi vào. Khoảnh khắc này chợt hình bóng Kim ùa về nhanh vội, tôi hình dung Kim đang ngồi ở đó nở một nụ cười với tôi, tôi thấy chạnh lòng, tim thắt lại, sự ra đi của anh tôi là người có lỗi, khép cánh cửa phòng lại tôi vội bước chân đến phòng thiết kế làm vài thao tác hoàn chỉnh bản vẽ thiết kế trên máy computer, tôi đi xuống xưởng tìm vải, tôi muốn tự tay hướng dẫn để bản vẽ của tôi tuyệt vời hơn khi ra sản phẩm...
 
* Thứ bảy nên tôi thường nghỉ làm rất sớm, tôi lang thang ra chỗ mà trước kia tôi và Kim hay tới sau giờ đi làm về của ngày thứ bảy cuối tuần, chỗ đó là con đường dài hun hút với hai hàng cây, đường dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng có những chiếc ghế hai bên đường.
Tôi gắn bó với con đường này đã từ lâu, ngày từ những ngày đầu tôi mới đặt chân đến nơi này. Mùa hè thì mầu xanh thăm thẳm rợp bóng hun hút, ngút ngàn. Mùa thu thì một mầu vàng với những chiếc lá vàng rụng ngập tràn lối đi. Còn mùa đông thì cây trơ toàn cành và tuyết phủ trắng con đường, cả một mầu trắng tuyết lung linh, huyền ảo. Tôi và Kim vẫn đi trên đó, thường vào mùa đông nhiều hơn bởi tôi yêu thích mùa đông, thích đi dưới tuyết lạnh mà nhất là thích bốc tuyết nghịch chơi. Kim vẫn thường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi đi trên đó, và luôn kèm theo câu hỏi : _Em có lạnh không? Lúc đó tôi trả lời trong niềm hạnh phúc: _ Em không thấy lạnh bởi đã có anh sưởi ấm rồi! Chúng tôi cùng đặt tên riêng cho nhau trên con đường ấy là con đường mùa đông.
 
* Những ngày tháng xa Kim mỗi khi nghĩ về kỷ niệm của hai người tôi lại nhớ đến con đường mùa đông ấy, da diết. Kỷ niệm đó thật khó quên trong tôi và cả Kim cũng vậy. Khi chính lúc này đây khi đi trên con đường này  tôi lại nhớ đến Kim. ( Làm sao có thể nào quên khi ta vẫn còn yêu và nhớ, mà khi ta càng cố gắng quên thì nó lại càng nhớ mãnh liệt hơn. )
 
Tôi đi trên con đường mùa đông mà nay chỉ có một mình, mùa đông thì đã sắp qua đi, tuyết đã tan hết rồi không còn vương trên lối đi nữa, cây thì đang nẩy chồi xanh, đôi giầy cao gót làm tôi thấy mỏi chân, bộ đồ công sở do tôi tự thiết kế cho mình làm tôi thấy khó chịu, không thấy thoải mái khi đi bộ. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế , Những ý nghĩ về Kim cứ theo đuổi theo tâm trí không làm sao dứt ra nổi... Thế là tôi đã mất Kim thật rồi, tôi đã tự nhủ phải quên đi, nhưng chắc rằng sẽ không thể. Càng muốn quên lại càng muốn nhớ cồn cào, có lẽ tôi vẫn còn tình yêu dành cho Kim, chưa bao giờ tôi muốn mất Kim, vậy mà hiện tại chỉ có một mình tôi với những dằn dặt trong tâm can...  Một giọng nói quen vang lên đưa tôi trở lại hiện thực :
 
_ Đã hết mùa đông rồi, tuyết đã không còn vương nữa vậy mà em vẫn thích con đường mùa đông này sao?
Tôi sững sờ, tim dường như ngưng đập vài giây vì ngỡ ngàng, Kim đang đứng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy như một chiếc lò so , mắt Kim nhìn vào mắt tôi, tôi nhận ra sự yêu thương nồng nàn trong đôi mắt ấy. Lời Kim vang lên:
 
_ Tôi lúc nào cũng yêu con đường này cho dù hè có sang nhưng tôi vẫn yêu và vẫn thường đến đây bởi ở đó có tiếng nói cười và những bước đi của người tôi yêu. Một năm qua khi xa em, trong những ngày mùa đông tôi đã có một thói quen ngày nào cũng đến đây sau giờ làm việc, tuy kỷ niệm đã thuộc về tiềm thức, tôi cũng không thể nào quên, thậm trí rất nhớ. Em đã từng nói : "Em thích Thành Saint Petersburg vì có tôi và con đường mùa đông này để cho em có cảm giác được yêu," chắc em vẫn nhớ, chúng vẫn hiện hữu thật giản đơn, chúng tồn tại mãi cho dù em có cố tìm quên. 
 
 Tôi lắng tai nghe từng lời Kim nói, những lời nói như ngấm vào tận tâm can làm dâng trào tiếng nấc thổn thức, mắt tôi nhèo lệ ướt nhìn Kim. Không hiểu lý do tại sao tôi lại khóc.Tôi muốn nói một lời nào đó đại loại như là một lời xin lỗi chẳng hạn, nhưng người tôi run lên, lưỡi như ngắn lại, không có một lời nào được thốt ra, trước mọi ngôn từ dường như không thể nào còn hiện hữu nữa. Kim lại gần kéo ôm tôi vào lòng anh lau nước mắt cho tôi bằng bờ môi, anh đặt lên đôi môi đang run lên một nụ hôn dài nhung nhớ, tôi bám chặt vào anh dường như sợ anh tan biến đi như giấc mơ đêm qua. Kim thả tôi ra nói :
 
_ Tôi biết em vẫn còn nghĩ về tôi, vẫn còn nhung nhớ về tôi Linh Phương đã nói cho tôi hết rồi. Tôi có nói chuyện với ba em hai ngày trước qua điện thoại. Tôi còn biết em đang sống ở căn hộ mà tôi đã từng sống, có kỷ niệm của hai ta, em nhớ tôi lắm phải không? Khi Linh Phương tới gặp tôi về việc đứng tên mua căn hộ. Linh Phương đã nói hết, chính vì vậy em có thấy không mọi vật trong đó vẫn còn để in nguyên tất cả mọi thứ. Ba em muốn tôi trở lại, và tôi cũng vậy, muốn trở lại đây để bước cùng em. Sau khi xuống sân bay là tôi tới đây ngay.
 
* _ Đúng rồi, Kim cái gì cũng biết về tôi, còn tôi thì sao? những gì về Kim tôi chẳng biết gì cả. Thậm chí cũng không biết Kim đã tha thứ cho tôi từ lâu rồi và vẫn yêu tôi nhiều lắm. Tôi suy tư trong phút chốc rồi ngập ngừng từng câu : _ Em... xin lỗi vì mọi chuyện... Kim phân bua:
 
_ Không đâu em, mọi chuyện đã qua, chúng thuộc về một nơi nào đó rồi, thôi hãy quên và em đừng nhớ gì đến những điều đó nữa nhé. Hãy nhớ tôi luôn ở bên em là đủ, nhớ rằng tôi không thể sống thiếu em. Kim lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ sau đó lấy ra một chiếc nhẫn... _ Anh có thể đeo nó vào tay em chứ? Và em có muốn cuối cuộc đời khi em mất đi, tên em có trong gia phả của dòng họ Kim không?  Kim nắm lấy bàn tay đang run lên của tôi, tôi bỗng rụt tay lại. _ Em xin lỗi, em không thể!!! Em muốn ở một mình sau bao chuyện đã xảy ra giữa chúng ta lẫn trong cuộc sống, em chưa sẵn sàng trong bất cứ chuyện gì.
 
Sau câu nói ấy tôi bước đi để mặc Kim đứng đó, nước mắt tôi chảy dài rơi từng giọt, tôi lẩm bẩm nói thầm hòa lẫn suy nghĩ : Xin lỗi Kim, em không thể làm gì trong lúc này mặc dù lúc nào em cũng muốn gần anh. Giờ đây em làm sao dám khi sự trong trắng trong em không còn nữa, em đã rất yêu anh mà không dành trọn vẹn tất cả cho anh, em không dám gần anh bởi vì em hổ thẹn.
 
* Tôi đã từng đánh mất lòng tin và không tin cũng như đã lỡ đánh mất đi sự trắng trong của đời mình. Lòng tin có thể lấy trở lại, nhưng còn sự trinh trắng trong tôi mất đi mà không thể nào lấy trở lạ được. Giờ anh có tha thứ, cũng vô nghĩa, cũng chẳng nghĩa gì, bởi không thể làm lại nữa đâu. ( Người ta nói : Khi tình cảm trọn vẹn mà bỗng nhiên chia xa nếu có một ngày nào đó ghép trở lại được thì tình cảm không thể nguyên vẹn như cũ, sẽ có một bức rào cản, một khoảng trống, nguội vơi không còn đằm thắm mặn mà... có khi còn mất hẳn... giống như một chiếc ly bị vỡ không thể nào hằn lại được.
 
Yêu em anh đừng yêu quá
Bởi em chẳng biết giữ gìn
Hạnh phúc biết đâu đổ vỡ
Như bình hoa giấy mong manh.
Thơ: Cao Xuân Sơn
 
" Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm ! "
 
 
* Tôi cứ bước đi quay lưng lại phía Kim con đường đã dài hun hút nay lại càng dài hơn dưới những bước chân tôi đi. Con đường mùa đông trong điểm giao mùa bỗng dưng như đông cứng lại, hệt như trời mùa đông có băng tuyết, dưới bước chân như vô cảm, hình như có ai đã giải lên đó những chiếc đinh sắt, trái tim như có một bàn tay thô ráp bóp nghẹn lại đau thắt, trời không mưa mà nước dàn dụa trên hai gò má rơi theo những bước đi. Mùa đông đã đi, đi không còn vương trên con đường, con đường mùa đông giờ không còn tên khi hè sang và tình yêu của Kim và tôi có lẽ cũng vậy chẳng có tuổi, chẳng duyên nợ, chẳng thể nào còn lưu. Con đường mùa đông đã giao mùa _ Tình yêu trong tôi cũng lạc lối. Tôi chợt nhận ra tôi vẫn còn yêu Kim rất nhiều, yêu hơn chính bản thân tôi. Chính vì vậy mà giờ đây tôi không thể gần Kim. " hạnh phúc khó tìm nhưng dễ đánh mất ".
 
o0o
 
* Tôi đau khổ và khóc rất nhiều cho một bước đi lầm lạc, cho tất cả những gì đã mất của đời người con gái chỉ bằng một sự đánh đổi sai lầm. ( Tình yêu, hạnh phúc cả đời mình luôn mơ ước giờ đây tất cả đã trở thành chuyện hoang đường. Tình yêu đã bỏ đi, chỉ còn trơ trọi lại một mình tôi trước mặt con đường dài hun hút.)
Mất Kim cũng như đang mất tất cả trong trắng tiết trinh cuộc đời. Mất tình yêu như mất tất cả theo. Tôi cảm thấy niềm đau đang bóp nghẹt tâm hồn. ' Có cách nào để lấy lại những gì đã mất không? '
 
Trên đường tình yêu... Không biết bước chân tôi sẽ đi đến đâu, dừng ở đâu ... Hãy tha thứ cho em Kim nhé !!!
"Tình yêu, hạnh phúc giống như viên pha lê, rất trong, rất sáng nhưng ... lại rất dễ vỡ." Đúng là  "Hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ."
 
Lê Thị Như Hằng
15/05/2009
 
( Hết )



 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2009 17:01:03 bởi Lê Thị Như Hằng >
#31
    HKBT138 23.06.2009 05:51:09 (permalink)

    Trích đoạn: Lê Thị Như Hằng

        * Xin kể một đoạn câu chuyện giữa Phong Linh và nhóc Kiên:
     
              Cách đây hai tuần tôi có gọi điện thoại về nhà nói chuyện với nhóc Kiên, tôi nói với nhóc học thật giỏi mùa hè này dì sẽ về thăm con, bỗng dưng nhóc Kiên reo lên : A, dì sẽ về với con, vậy bố cũng sẽ về cùng dì phải không?
        Tôi hỏi nhóc trong dòng nước mắt đang tuôn :
    _ Ai nói với con điều đó, nhóc nói trong niềm vui. Khi con hỏi bà ngoại dì Phong Linh đâu rồi? Bà ngoại nói dì đi xa, xa lắm, con hỏi bà: Dì không về nữa hả bà? Bà ngoại nói, có chứ dì sẽ về, ai đi xa mà chẳng trở về nhà.
     
      _ Còn con hỏi mẹ, bố đâu? Mẹ nói bố đi xa rồi, đi rất xa! như vậy là dì cũng đi rất xa mà, thấy dì sắp về, chắc bố con cũng sắp về rồi phải không dì? Tôi nghẹn lại một lúc để kìm nén một niềm đau đang trỗi dậy trong lòng.
    ....
     
          Đến bao giờ niềm đau ấy trong tôi mới nguội vơi khi mãi vang bên tai giọng của một đứa trẻ bố con cũng sắp về phải không dì? hay bố con sẽ về phải không dì?...
     
            *  Ai nói nỗi đau sẽ mờ dần, nhạt phai theo năm tháng, nhưng riêng tôi thì không đâu, anh rể tôi đã xa thế giới này hơn một năm rồi, vậy mà nỗi đau ấy, nỗi đau mất anh, thương chị trong tôi vẫn còn, còn như những vết cứa của vật nhọn. Đến bao giờ nhóc Kiên mới thôi hỏi tôi những câu hỏi hồn nhiên ấy. Tự dưng tôi lại giận chị tôi quá. Không giải thích cho nhóc Kiên hai chữ " xa rồi " Đi xa, đi xa theo cách nào, đi xa như tôi thì có thể trở lại được, còn có thể trở về, còn đi xa như anh rể tôi thì liệu có trở lại được nữa hay không?
     
    _ _ _Tôi đã trả lời nhóc Kiên khi nhóc ấy lại hỏi tôi một câu hỏi vô tư hồn nhiên : ( Bố con sẽ về phải không dì ) Tôi đã trả lời mà không kịp suy nghĩ, bởi tôi sợ lời nói của một đứa trẻ làm tôi run lên những tiếng nấc tâm hồn.
     
    _ Ừ, bố con sẽ về, con cứ ngoan đi, học thật giỏi, bố con sẽ trở về trong giấc mơ của con, nhất định bố sẽ về trong mỗi giấc mơ khi con ngủ.
     
    _ Cầu cho ở thế giới bên kia anh tôi " thiêng liêng "sẽ trở về trong giấc mơ con trẻ, để nhóc Kiên mãi còn thần tượng tôi mà không nghĩ rằng tôi đang nói dối.
    _ Chúc anh có một giấc ngủ bình an.

     
    Ai cũng phải trải qua ít nhất một lần mất mác buồn đau. HKBT tin rằng mọi việc sẽ qua tốt đẹp. Chẳng ai cười khi một người vấp ngã, họ chỉ cười khi người đó không biết cách đứng lên mà thôi. Phong Linh hãy đừng buồn thương nhiều nữa nhé! Mọi việc rồi sẽ qua tất cả mà.
     
    Khi HKBT nói vậy, HKBT biết đó cũng chỉ là lời nói, còn sự thật muốn quên đi mất mát ấy thì quả khó thật. HKBT tin rồi sẽ có ngày nhóc Kiên sớm nhận biết ra được điều tất yếu đó. Rồi nhóc sẽ thương và quý mẹ nhóc nhiều hơn. Biết đâu được chính từ những khó khăn đó sẽ khiến nhóc Kiên trở thành người có ích hơn cho xã hội và gia đình mình sau này thì sao.
     
    Sậy tuy ốm yếu, gầy guộc lại mọc ven sông nhưng lại có thể chống chọi với cuồng phong bão táp. Con người cũng thế, chỉ có thể lớn lên và mạnh mẽ khi gặp phải sự đau khổ và thất bại. Vài lời cùng Phong Linh!!!
     
    HKBT
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 06:27:47 bởi HKBT138 >
    #32
      lyly@here 20.07.2009 02:41:21 (permalink)
      Câu chuyện của chị quả thật rất buồn. "Hồng nhan bạc mệnh" - mỗi lần bắt gặp một câu chuyện như vậy, ở trên báo, trên phim ảnh, em đều nhớ tới câu nói này. Đó dường như là một lời than vãn khi không thể hiểu được nguyên nhân tại sao. Câu hỏi của cháu bé, với cá nhân em thì cũng không biết phải trả lời nó làm sao. Với mỗi người đứng vào hoàn cảnh của chị cũng đều khó xử. Chỉ có chị mới biết phải làm thế nào là đúng, vì chị là người trong cuộc, chị hiểu những gì đang xảy ra, và rằng hãy cứ làm theo con tim chị mách bảo.

      Em thì cứ nghĩ rằng mỗi một câu chuyện sẽ  là một bài học, chẳng có câu chuyện nào giống câu chuyện nào. Có thể nó sẽ đến với mình hoặc lập lại với mình. Nhưng chỉ có lâm trận mới biết phải cư xử thế nào, nếu mình không muốn điều gì thì không nên làm nó cho người khác vì nó thật sự không xuất phát từ thâm tâm mình...

      Và một điều nữa là em rất ngại đưa ra một lời khuyên , có thể em sợ nhưng em tin thực sự chỉ chị mới biết phải làm gì là đúng nhất trong chuyện này.
      #33
        Lê Thị Như Hằng 24.07.2009 06:35:39 (permalink)
         
        Chào lyly@here !
        cám ơn em đã ghé qua đọc chuyện của chị nha, lời khuyên thì muôn mặt, giống như những lời nói đa dạng, vô hình em ạ. Em yên tâm là mọi chuyện buồn vui trải qua trong cuộc sống theo năm tháng sẽ nhạt phai, không có gì là vĩnh hằng, vĩnh cửu với thời gian theo năm tháng. Nhóc Kiên đã lớn và không còn hỏi chị câu hỏi xưa cũ nữa, " bố con sẽ về phải không dì? " Sau khi chị nói với Kiên :
         
        _ Ừ, bố con sẽ về, con cứ ngoan đi, học thật giỏi, bố con sẽ trở về trong giấc mơ của con, nhất định bố sẽ về trong mỗi giấc mơ khi con ngủ.


        Chúc em vui nhiều trong cuộc sống. Cám ơn em thật nhiều.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2009 05:46:02 bởi Lê Thị Như Hằng >
        #34
          Lê Thị Như Hằng 29.07.2009 08:36:08 (permalink)
           



           





            
            
                                       CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG 
           
                 Tôi vẫn thường nghe bà nội tôi nói, khi tôi nói với bà :
               _ Lớn lên con ước muốn được làm cô giáo dạy văn hay sẽ trở thành  một nhà thiết kế thời trang thật giỏi, làm việc thật tốt để cho nội tự hào về con. Lúc đó bà nội của tôi đang bị bệnh ( ốm ) vì tuổi già. Nội xoa đầu tôi và nói:


                _ Khi ta còn trẻ và mạnh khoẻ ta ước muốn nhiều thứ lắm, thậm chí ước  muốn cả những thứ thật xa hoa cao cả, ước muốn thì như cánh diều con à! Nếu ta biết cách, cánh diều sẽ bay cao, bay xa, còn nếu ta không biết cách thì cánh diều đó chẳng thể nào bay được. Khi nào con thực sự lớn khôn con sẽ hiểu những gì bà vừa nói, bà chỉ mong sao con lớn khôn và khoẻ mạnh. Thực sự ước muốn thì nhiều, nhiều hoài bão lắm, còn như bà nội bây giờ bà nội chỉ ước có sức khoẻ, được sống để nhìn con lớn trưởng thành và làm cô giáo như thế nào...
           
                 Bà nội tôi mất một tuần sau đó. Lúc nội mất, chỉ có mình tôi đang ngồi bên bà nội, nội nói thèm ăn một miếng trầu không, sau đó bà nội đi xa thật xa mà không thể nào trở về bên tôi nữa. Lúc đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được những gì mà bà nội đã nói với tôi. Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu hết câu nói ấy của nội. Quả thật khi ta sống và tồn tại, ai cũng có những ước mơ hoài bão thật lớn lao, cao cả... Nhưng khi đứng giữa sự sống và tử thần ( cái chết ) lúc đó người ta sẽ hình dung "ví như người liệt không có đôi chân sẽ hình dung ra mình có thể chạy nhảy, ước muốn mình sẽ có thể tự đi lại trên đôi chân của mình như bao người... " vì vậy người ta sẽ hình dung sẽ ước ngay đến sự sống, giống như đang nằm ở nhà thương điều tôi ước muốn đầu tiên sẽ là sức khoẻ và ước trên đôi mắt long lanh, hồn nhiên của em gái Linh Phương không ngấn những giọt lệ to tròn. Tôi biết đôi khi em dấu đi giọt nước mắt vừa rơi vội, rơi rất vội vã lăn nhanh " vội như một người hành khất sau bao ngày đi xa muốn trở về nhà thật nhanh... " Em gái Linh Phương là người gần gũi và cũng là người hiểu tôi nhất, em rất thuơng tôi trong những năm tháng tôi tha hương xứ lạ, gian truân, em an ủi chia sẻ bao vui buồn thăng trầm trong cuộc sống, em là người mang đến cho tôi những nụ cười, cũng như một công việc tốt trong công ty của ba em.
           
                   Hiện tại tôi chỉ ước muốn một điều mình có sức khoẻ để có thể trở về nhà, đi làm việc trở lại và một ước muốn, một điều thật đơn giản là có thể cười đùa cùng em gái và bé JenLy Hoán Vân. Điều đó thật giản đơn mà giờ này tôi cũng không thể nào có được " Khi ta khoẻ mạnh ta có thật nhiều ước mơ, ước mơ mình có thể làm được nhiều thứ, nhưng khi đứng trước bệnh tật ta chỉ có điều duy nhất đó là ước mình có sưc khoẻ, bởi : có sức khoẻ là sẽ có tất cả, sức khoẻ làm ra tất cả, và sức khoẻ cũng lấy đi tất cả... " Sao tự dưng tôi thấy ghét thời gian quá, và nối tiếc những ngày đã đi, tôi chưa tìm được gì cho riêng mình, có chăng chỉ là những ước mơ thật xa xôi, tôi chưa tìm được hạnh phúc cho đời mình, hạnh phúc thật xa vời trong cuộc sống của tôi...
           
          o0o
           
                ... Giờ đây nằm cận kề ngày phẫu thuật, tôi thấy mình giống như một chiếc lá trong mùa thu vàng. Một chiếc lá  cuối cùng sắp rời cành trong những ngày thu cuối sắp tàn. Lá rời cành sau đó một thời gian sẽ mọc ra lớp lá khác để một ngày kia sẽ lại rời cành trong khoảng lặng. " Tôi ví mình như chiếc lá, lá rời cành thì có lá khác còn tôi mất đi có thể nào tôi trở lại nữa không?... "  Một con người trong đời tồn tại, có sinh, có tử, phải có một sự sống ra đi để lại có một sự trào đời đó là quy luật tự nhiên trong đời sống, giống như nước mắt thì chảy xuôi, một quy luật tự nhiên.
           
                Tôi hình dung ra mình như một chiếc lá cuối cùng trong mùa thu sắp tàn, chỉ cần một cơn gió thổi qua tôi có thể rời cành. Tôi đã được nghe một câu chuyện cũng về một chiếc lá cuối cùng :


                 Có một em bé nhà nghèo bị bệnh ở cạnh nhà một người họa sĩ. Vì bệnh tật cô bé sống rất bi quan. Giường em nằm cạnh một khung cửa sổ nhìn ra một thân cây. Em bị bệnh từ mùa hè, đến mùa thu, trong mùa thu em nhìn từng chiếc lá thu vàng rơi trong gió nhẹ nhàng, lặng lẽ, em thấy vui khi nhìn từng chiếc lá rơi, nhưng đến một ngày kia chỉ còn trên cây một chiếc lá cuối cùng còn sót lại. Em bé nghĩ, em cũng giống như chiếc lá xanh tốt, vậy mà một ngày nó cũng vàng úa rồi rụng đi, em vẫn nhìn chiếc lá cuối cùng ấy vào mỗi buổi sáng, và đếm từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày.... một chiếc lá mỏng manh, vô hồn trong gió, giống như em gần như vô hồn trong cuộc sống... Em nghĩ nếu như chiếc lá kia rụng chắc lúc đó em cũng sẽ chết, em nói điều đó và người họa sĩ ở kế bên đã nghe thấy lời thốt ra của em bé bị bệnh, thế rồi người họa sĩ đã vẽ một chiếc lá giống như chiếc lá thật và gắn lên cành thay cho chiếc lá còn sót lại khi chiếc lá cuối cùng ấy đã rụng trong một đêm mưa to, gió lớn. Em vẫn nhìn chiếc lá với niềm hy vọng mỏng manh, đếm thời gian cho chiếc lá cuối cùng từng ngày. Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Niềm hy vọng mỏng manh về chiếc lá được đốt lên khi đẽ hết mùa thu mà chiếc lá vẫn trên cành kể cả trong những ngày đầu mùa đông giá rét. Rồi em lạc quan và vượt qua bệnh tật, khoẻ mạnh trở lại, giống như ý nghĩ của em về chiếc lá không rời cành cho dù dưới mưa to, gió lớn, dưới mùa đông giá lạnh...  Em nghĩ chiếc lá  mỏng manh còn vững vàng đứng trước những cơn gió, nên em thấy mình mạnh mẽ... Mặc dù sau đó em biết chiếc lá đó chỉ là một chiếc lá giả, em vẫn vững tin...
           

                  Tôi cũng hay hy vọng vào những phép nhiệm mầu lắm. Nếu thế gian tỏa sáng đó là phép nhiệm mầu đang có và tồn tại trên thế gian. Còn nếu trong tim có phép nhiệm mầu đó là tình yêu. Và người đang thương yêu tôi, tôi ví anh như phép nhiệm mầu của tôi, bởi có tình yêu, ý nghĩ, nỗi nhớ về anh làm tôi cảm thấy mình vui, hạnh phúc... Tình yêu của một người con trai nơi quê nhà gửi tôi nơi viễn xứ, hy vọng phép nhiệm mầu tình yêu ấy sẽ giúp tôi đừng như chiếc lá sẽ rời cành...  
           

                 Ước phép nhiệm mầu không những có trong tim, mà còn có cả trên thế gian để tôi ước muốn được khoẻ mạnh, giống như ước muốn của bà nội tôi ngày nào mà giờ đây tôi mới hiểu. Tôi uớc muốn được khoẻ mạnh để được trở về nhà gần gũi bên bao người thân như ngày nào để được cười vui, hạnh phúc. Tôi mong chiếc lá cuối cùng trong tôi đừng rời lìa cành. Cho dù thế gian có hàng vạn, hàng triệu triệu chiếc lá vẫn rụng trong mùa thu vàng thay lá...
           

          Chiếc lá cuối cùng
           
          Em như chiếc lá vàng
          Cuối mùa thu thay áo
          Giữa khung trời xứ lạ
          Nhìn từng lá bay xa !
           
          Em như là chiếc lá
          Xót lại ở trên cành
          Một ước muốn mong manh
          Mong sao đừng gặp gió...
           
          Em đang nằm ở đó
          Nghĩ về điều rất xa
          Ví mình như chiếc lá
          Một chiếc lá cuối cùng.
           
          Hai khoé mắt lệ dưng
          Chảy dài theo ý nghĩ
          Bao điều ước giản dị
          Bên người thân... tan đi.

                               Như Hằng  
           
           
           
           
             

                ( Kiếp con người giống như những ngọn nến. Có ngọn cháy sáng, có ngọn lập loè, có ngọn le lói và có ngọn âm ỉ cháy khá lâu. Nhưng khi cơn gió ập đến, có mấy ngọn còn có thể cháy được mãi như mong muốn. Nếu nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp con người tắt rồi có thể nào đốt lại được đâu. Người ta vẫn nói chết là hết. Có đôi lúc tôi thấy cuộc đời này nhàm chán, không ý nghĩ gì, tôi bất cần sự sống, chán sống, nhưng lúc này đây tôi lại thấy trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống này hơn bao giờ hết bởi gần tôi lúc này có Linh Phương có bé by Jenly Hoán Vân mà quan trọng nhất là có một người tôi yêu và yêu tôi đang đợi tôi ở quê nhà, đợi tôi trở về bên họ. Tôi ước muốn được sống và sống thật sự có ý nghĩ, để khi có cơn gió đến tôi sẽ là một ngọn nến dù tắt nhưng nó lại cháy mãi bên những người tôi yêu thương. Tôi sẽ vững tâm dù tôi có là một chiếc lá vàng úa cuối cùng đang đứng trước cơn gió đến, tôi vẫn vững vàng dù có lìa cành rớt xuống.... Tôi vẫn là tôi, người mất đi, lá rời cành nhưng  vẫn còn đâu đó dư âm của một cuộc đời đã tồn tại. Mãi mãi tôi như chiếc lá cuối cùng còn xót lại.
           
                                                            Như Hằng
                                                           19/07/2009
          * Linh Phương đưa lên





          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2009 07:33:47 bởi Lê Thị Như Hằng >
          #35
            chuonggio_ngaytrove0 19.08.2009 06:26:58 (permalink)
             
             
              
              
                    Chị ơi!  Hôm nay em trở về đây thăm chị nè. Sant Petersburg thật đẹp, mọi thứ hình như vẫn còn hiện hữu quanh đây, vậy mà nay đã vắng bóng chị rồi.

                       Em đã khóc từ ngày chị đi, khóc với những giọt lệ chơi vơi trong khoảng không vô hồn, còn đâu nữa hình bóng chị luôn ở bên  em, còn đâu nữa  những lúc chị em mình cười đùa, em thấy nhớ chị, nỗi nhớ thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi đau mất chị cũng giống với nỗi đau em đã từng trải qua trong cuộc sống.
             
                    Giá như chị hiểu, sau khi chi đi chẳng còn ai kề cận bên chị, chị không có bạn bè, chị lẻ loi. Nơi ấy chị ơi chị có cô đơn trống vắng, có thấy lạnh lẽo không.
             
                    Trần thế là những bụi đường, kiếp người cũng như những hạt cát mà thôi, cát bụi lại trở về với cát bụi.
             
                                   Chị hãy an giấc chị nhé !
            Em gái
            Linh Phương
             





             


             


             




            ĐƠN CÔI TRỐNG VẮNG
             
                                                Linh Phương cg.
             
             

             
                   Chiều nay ứa lệ không lời
            Cho lòng trống vắng đơn côi một mình
                    Nửa đời vẫn thiếu chữ tình
            Để bờ môi thắm mắt xinh vương buồn
                    Chiều nay sầu muộn chợt tuôn
            Chảy trên má thắm hết xuân bạc hồng 
                    Tim lạnh trong gió vào đông
            Để lòng phiêu bạt _ cho lòng đơn côi.
             
                                  Chị hãy an giấc
            Em Gái LP


            _____________________________



             




            _____________________________




             


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2009 06:29:54 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
            #36
              Nothing Lasts Foreve 27.02.2010 09:03:13 (permalink)

               
               
               

               
               
               
              #37
                Cát Tường 27.02.2010 20:10:08 (permalink)
                Người đã ra đi rồi nhưng áng văn còn đọng lại...!
                #38
                  buihaihung 21.03.2010 15:43:18 (permalink)
                  Tôi vừa vào xem bài của Lê Thị Như Hằng, tôi thấy hình ảnh nấm mồ của Hằng và những dòng tiếc thương của bạn bè trên diễn đàn. Như Hằng mất rồi ư? Sao lại thế? Ai biết kể tôi nghe nhé
                  #39
                    chuonggio_ngaytrove0 25.03.2010 18:35:13 (permalink)
                    Chào bạn
                    Bạn muốn biết không hãy liên lạc với tôi nha
                    linhphuong_nhunggiacmobuon
                    tôi hay online nick đó, tôi là em gái của chị ấy
                    hẹn gặp lại bạn, chúc bạn vui
                    #40
                      chuonggio_ngaytrove0 30.03.2010 06:54:02 (permalink)
                       
                       
                       


                      LỜI MỞ ĐẦU

                      * Phong Linh viết về cuộc sống, về gia đình, xã hội, về những số phận, những truyện tình... Thường là những tác phẩm vừa thực vừa hư cấu. Bởi tác giả thích hai từ mang danh hạnh phúc nên viết lên các tác phẩm thường là lấy ra từ số phận của bạn bè, gia đình người thân và một phần của cả chính bản thân mình.

                      " Tôi tự nghĩ, bên cạnh những mất mát buồn đau, hạnh phúc là thứ luôn có thật và hiện hữu. Hạnh phúc là thứ ông trời ban cho từng phận người. Hạnh phúc vẫn ở quanh ta đây thôi, ngay cả khi ta buồn đau mất mát, ngay cả khi ta tưởng trừng ngã khụy trong những bi kịch của đời mình.
                       
                      _ Tôi đã suy nghĩ rất lâu khi nghĩ đến điều này, những điều mang danh hạnh phúc bằng chính cuộc đời của bao người, bằng chính cuộc đời tôi,...  để những ai đang bất hạnh ở trên đời, xin mọi người hãy tin và chờ đợi. Hạnh phúc là thứ có thật và luôn hiện hữu."
                       
                      * Đôi khi có những cảm xúc hay một số phận nào đó giống một ai đó ví như hoàn cảnh... bị trùng hợp nhau, mọi trùng hợp nếu có đều nằm ngoài ý muốn và tác giả không chịu trách nhiệm. ( Hạnh phúc - tình yêu - cuộc sống... Những mất mát hay những buồn đau thường na na giống nhau nên đôi lúc cũng bị lập đi lập lại giữa đời thường điều đó là một quy luật rất tự nhiên ). Mọi sự trùng hợp trong tác phẩm của Phong Linh cg viết, Phong Linh cg không chịu trách nhiệm với bất cứ sự trùng hợp nào.
                      * Xin chân thành cám ơn những độc giả đã đọc qua các tác phẩm của Phong Linh cg

                       
                       
                                 
                       
                       







                      Lời em muốn nói cùng thời gian:
                       





                       
                               Có một "Vầng Nhật Khuyết"
                      Chưa bao giờ tôi lại thấy nản lòng như lúc này, muốn quên đi tất cả, ngay cả cái chết cũng ngự lại trong ý nghĩ của tôi, thì tình cờ khi đọc cuốn sách của Nguyễn Ngọc Sơn. Một con người đầy nghị lực giúp tôi hiểu ra một phần quan trọng của cuộc sống này.
                      Tôi không phải là nhà báo hay nhà văn... để có thể viết ra hết cảm xúc và sự đồng cảm của mình sau khi đọc hết cuốn sách ấy. Con người sống ở kiếp này có sinh, có tử là chuyện bình thường trong cuộc sống, đó là một quy luật rất tự nhiên giống như nước mắt thì chảy xuôi, đó là quy luật 'Muối nào chẳng mặn, gừng nào chẳng cay'.
                       
                                 
                       
                      Tôi còn nhớ mãi bài thơ của Nguyễn Ngọc Sơn, chỉ đọc một lần là đã không thể nào quên:
                      Con người ai cũng như nhau
                      Biệt ly là chuyện trước sau thôi mà...
                       

                      Với mỗi con người, mỗi đời người qua đi trong kiếp này giống như một chiếc lá vàng rơi, cứ như đã hẹn trước nên cứ độ thu về cây chút đi những chiếc lá một thời còn xanh nay vàng úa rụng rơi, nhưng đôi lúc gió vô tình làm chiếc lá xanh không phải mùa thu cũng rời cành rụng xuống, như Nguyễn Ngọc Sơn, Nguyễn Hồng Công, anh rể tôi...
                      Có phải chăng kiếp con người chết đi là hết “Cọp chết để da - người ta chết để tiếng”. Quan trọng là tiếng đó có thơm hay không.
                      Mấy khi nến trước gió mà không tắt giống như con người khi mang trọng bệnh mấy ai có đủ nghị lực để chống trả với thần chết đang đợi sẵn, như nhà thơ Đặng Vương Hưng nói: (Xin lưu ý, sống nhiều chứ không phải là sống lâu, vì trong thực tế có những người sống cả trăm tuổi, nhưng ý nghĩa cuộc sống lại không có gì đáng để viết đủ một trang giấy).  Đúng vậy con người ta sống không phải để sống lâu mà là sống nhiều, sống có ích câu nói này cứ ám ảnh tôi mãi cho đến giờ phút tôi ngồi viết lên những dòng chữ này, ai sẽ hiểu tôi, ai hiểu được những tinh thần đang bị giằng xé bởi những cơn đau do bệnh tật mang lại, ai sẽ hiểu được thế giới này khi ta mãi ra đi.
                      Trong những nỗi buồn đau tôi luôn nhớ đến gia đình đầu tiên, nhớ mẹ, lòng khẽ run lên khi nghĩ mẹ sẽ khóc nhiều lắm nếu như bỗng một ngày tôi là một chiếc lá xanh chưa kịp chín đã rời cành, cả đời mẹ đã vất vả về tôi, về những đứa con, rồi tôi lại nhớ tới anh trai, anh đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ, với nghị lực và cách sống lạc quan mà trời vẫn ban cho anh sức khoẻ, rồi lại nhớ đến cu Kiên cháu tôi, mới bảy tuổi đã mồ côi cha, anh rể tôi đã mất được gần hai năm trước. Có lần gọi điện thoại về nghe cháu Kiên hỏi: “Bố con sẽ về phải không dì?”.
                      Xin trích một đoạn thoại khi nói chuyện với cháu Kiên, sau ngày bố mất khoảng sáu tháng: 
                      ... “Dì ơi! Con được điểm 10 dì mua màu vẽ cho con dì nhé! Con muốn học vẽ để vẽ được đẹp như dì vẽ!” - “Ừ, để dì mua và gửi về cho con”.  Đang cười nói bỗng nó im lặng một lúc rồi nói nhỏ qua điện thoại, nói nhỏ như chỉ đủ một mình tôi nghe thấy: “Dì ơi! Đêm nào mẹ cũng khóc, nhiều lúc thấy mẹ thức, con hỏi mẹ: Sao mẹ không vào ngủ với con? Mẹ bảo: Mẹ đợi bố về!”. Rồi nó nói lớn hơn một chút hỏi tôi: 'Bố con sẽ về phải không dì?”.  Tôi giật mình sau câu hỏi của nó, một câu hỏi thật khó trả lời, nhất là của một đứa trẻ 7 tuổi...
                      Còn tôi, tôi không biết sẽ còn ở laị kiếp này bao lâu nữa, một tháng, một năm, hai năm, 10 năm hay nhiều hơn những con số ấy, nhưng tôi đã nản lòng bao nhiêu trong cuộc sống này, không có ai là người động viên chia sẻ, ngoài những viên thuốc giảm đau, không có một động lực nào thúc đẩy tôi mạnh mẽ vượt qua những nỗi đau mất mát trong gia đình, những nỗi buồn, với những sự cô đơn, nhất là với những cơn đau thể xác bởi căn bệnh quái ác đang ngày đêm dày vò tinh thần lẫn tấm thân gầy trong những ngày tháng lạnh giá nơi xứ người của tôi. Tôi đành gửi gắm tâm hồn, gửi gắm lòng mình vào những bài viết, vào những câu chuyện, những bài thơ để tự động viên an ủi chính mình. Bao nhiêu đêm nhớ nhà, thương mẹ là bấy nhiêu đêm tôi thức trắng và khóc, những lúc đó tôi chỉ ước có một phép nhiệm màu như trong truyện cổ tích ngày xưa, có một ông tiên hiện lên rồi ban cho tôi điều ước, chắc tôi chỉ ước mình khỏe mạnh như bao người. (Khi còn khỏe mạnh con người ta có nhiều ước mơ và hoài bão lắm, còn khi ốm đau bệnh tật con người ta chỉ cầu duy nhất một điều đó là sức khỏe). Bây giờ nếu có ai hỏi tôi: Tài sản lớn nhất của bạn là gì? Tôi sẽ trả lời: Tài sản lớn nhất của tôi lúc này là sức khoẻ. Con người ta không hơn nhau ở chỗ sống còn hay một manh áo mới... mà con người ta hơn nhau ở lòng nghị lực, ở tâm, ở đức... Còn tôi không biết có làm được gì cho thế giới này không, khi mà biết rằng những ngày phải xa nó ngày một gần hơn, ngày một nặng nề hơn với những cơn đau, và những viên thuốc, liệu tôi còn kịp viết được gì trong lúc tỉnh táo, còn nhớ ra nổi rằng mình là ai, còn nhận thức được điều hay lẽ phải ở đời. Ai nói 29 năm sống là nhiều, mà ai dám nói 29 năm sống là ít so với một kiếp con người. Không có gì là mãi mãi phải không? Không có gì là vĩnh hằng, vĩnh cửu, phải có những vui buồn, hạnh phúc, lẫn mất mát đớn đau... như thế mới có thể gọi là cuộc sống. 'Nếu cuộc sống này cứ trở nên dễ dàng và bình yên phẳng lặng, êm đềm trôi thì cuộc sống này sẽ không thể gọi là cuộc sống ''.
                      Tôi rất yêu gia đình vĩ đại của mình, thương yêu các anh chị thành viên trong gia đình. Tôi sợ một ngày nào đó tôi đi xa, không biết cú sốc ấy có làm mẹ đứng dậy được nữa hay không? Không biết các anh chị tôi có thể chịu đựng được nỗi đau thương mất mát. Bao vết thương lòng chưa kịp lành vết sẹo lại cộng thêm một nỗi đau mới. Liệu ai có thể trong cùng lúc chịu đựng được nhiều nỗi đau về thể xác và tinh thần...
                      Mọi nguồn động viên đối với tôi lúc này rất quan trọng, nó giúp tôi mạnh mẽ có thêm nhiều nghị lực hơn trong cuộc đấu tranh sống còn này. Tôi phải nói đến cuộc đấu tranh bởi vì tôi đã phải tự mình an ủi và vượt qua rất nhiều những khó khăn, những cơn đau thể xác lẫn tinh thần... 'Ai bảo con người ta thành đạt, đủ đầy vật chất là hạnh phúc, rằng đó mới là niềm vui, là điều quý giá nhất của con người, thì họ đã nhầm. Theo tôi con người ta chỉ có tình cảm trao nhau, niềm vui, hạnh phúc và sức khỏe thì đó mới là thứ tài sản lớn nhất của đời người'. Giờ đây tôi có thể nói tôi yêu cuộc sống này, yêu một thuở mùa đông lạnh đầy có bàn tay ám áp của mẹ, yêu tuổi thơ có tiếng cười trong trẻo của mấy anh chị em trong nhà, yêu quê hương biết nhường nào khi ở xứ lạnh xa xôi chưa thể trở về đúng dịp xuân ăn tết cùng mẹ. Giờ này chắc mẹ đang trông tôi lắm…
                      Chưa bao giờ tôi ghét đối diện với sự thật, mặc dù tôi đã từng nói với mọi người rằng: Nếu bây giờ ai hỏi tôi ghét gì nhất tôi sẽ nói ghét sự gian dối, và thích sự thật. Ôi phũ phàng làm sao!... Tôi ghét lây cả thời gian. Bởi thời gian cho tôi nhiều thứ mà cũng lấy đi của tôi nhiều thứ... Tôi ghét hay nói đúng hơn là sợ, đúng rồi tôi sợ một ngày nào đó mẹ tôi phải chứng kiến khi đối diện với sự thật phũ phàng, rồi... mẹ sẽ khóc nhiều lắm khi biết căn bệnh của tôi đang mang, mà tôi chưa có thời gian hay nói đúng hơn là chưa dám nói cho mẹ biết. 'Còn nước còn tát '. Mẹ ơi! Con phải xin lỗi mẹ nếu như cuộc đời con không thể bước tiếp, không thể chăm sóc cho mẹ lúc tuổi mẹ về già. Đôi lúc không phải mùa thu lá cũng rụng mẹ ạ! Biết làm sao kể cho mẹ nghe rằng U não đang ở trong con. Con chỉ biết thốt lên một câu rằng: Mẹ ơi! U não trong con! Trong hai bài thơ gửi nỗi lòng đang giấu kín bấy lâu nay gửi Mẹ và Cha, tôi đã viết:

                      MẸ ƠI!

                      Mẹ ơi! 'u não' trong con
                      Ngày đêm rằng xé héo hon thân gầy
                      Giờ này con vẫn còn đây
                      Nửa hồn rữa mất theo mây ngút ngàn.

                      Bao nhiêu mơ ước chưa chan
                      Tan cùng hoa lệ theo đàn cò bay
                      Rồi mai bỏ lại phương này
                      Mẹ già đơn chiếc tháng ngày héo con.

                      Sang xuân hai chín tuổi tròn
                      Đò ngang chưa đỗ vẫn còn... một thân...
                      Tiếng yêu tim vọng vang ngân
                      Nhưng nào đâu giám dù cần thương yêu.

                      Dáng son mất bóng yêu kiều ! 
                      Vì dau mơ ước thành điều... mơ hoang.
                      Kiếp này con chót đa mang
                      Căn bệnh 'u não'... tâm cang khóc đời !...

                      Chỉ mai thôi.... đã xa rời...!
                      Lạy mẹ... con phải về nơi thiên đàng.
                      Con đi cung nhịp bẽ bàng
                      Lệ lòng tuôn mãi dạ càng cuộn đau.

                      Mẹ ơi! Tóc mẹ bạc mầu
                      Thời gian xương khói... giờ sầu bởi con
                      Lỡ mãi con mất không còn
                      Mẹ đừng cú sốc mỏi mòn... mẹ ơi...!

                      Hôm nay khoé lệ con rơi
                      Thành dòng thác chảy góc đời mù khơi!

                       
                       
                      KÍNH TẶNG CHA
                       
                      Bao năm con sống xa quê
                      Vẫn chưa có thể tìm về thăm cha
                      Tuổi thơ con đã đi qua
                      Giờ thành khôn lớn thế mà tha hương
                      Lòng con vọng giữa đêm trường
                      Để hồn hoang vắng kết vương xứ người
                      Cha ơi! Cha hãy mỉm cười
                      Để con năm tháng trong đời lớn hơn
                      Đêm đông gợi nhớ cô đơn
                      Thủa xưa nhỏ bé con hờn bên cha
                      Thời gian như nước chảy qua
                      Thoi đưa song cửa cũng vừa mười năm
                      Lòng cha ví ánh trăng rằm
                      Gian nan cơ cực vẹn chăm mẹ già
                       
                      Bởi con còn ở xứ xa
                      Nào bằng săn sóc ' như bà chăm ông '
                      Mùa mưa lũ trắng xóa đồng
                      Bắt tôm, bắt tép cha không ngại ngần
                      Trưa trời phơi lúa ngoài sân
                      Bàn tay thô giáp, bàn chân lấm phèn
                      Giờ con khôn lớn nào quên
                      Cha thời gian khổ... con bên xa vời
                      Lênh đênh phiêu bạt mọi nơi
                      Không quên cha đã cả đời vì con
                       
                      Hôm nay viễn xứ cô đơn
                      Rưng rưng giọt lệ... thân mòn yêu cha.

                            Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc cuốn sách “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!” của Nguyễn Ngọc Sơn. Một cuốn sách mang lại cho tôi cảm xúc và sức mạnh, như một nguồn động viên giúp tôi hiểu ra một điều, sống không phải là cho riêng mình mà ta còn sống cho bao người, cho người thân cho cả xã hội, có nhiều người muốn sống mà không được vậy tại sao mình lại không cố gắng khi ta vẫn còn có thể sống, biết đâu đấy ta có thể giúp gì đó cho đời, cho bao số phận còn đáng thương hơn ta rất nhiều. 
                      Hàng đêm tôi vẫn khóc thương mẹ, tôi xa mẹ rất lâu cũng như xa nhà, xa quê hương Việt Nam, đã gần 10 năm nay, tôi không biết hay hình dung Tết quê nhà có mẹ có bao người thân như thế nào, hơn bao giờ hết tôi thèm nghe tiếng mẹ nói trực tiếp, tôi thèm cái cảm giác ấm cúng dưới một mái ấm gia đình có cha, có mẹ, có anh em đón một năm mới về như lúc này, tôi tha hương viễn xứ đã lâu, cảm giác quê hương chưa bao giờ mờ dần theo năm tháng. Có lần gọi điện thoại về nghe thấy tôi ho, mẹ đã khóc, chính vì thế khi đọc được câu nói của Nguyễn Ngọc Sơn: “Xin đừng khóc  nữa mẹ ơi!” Tôi lại nhớ lại câu mình đã nói với mẹ: 'Mẹ khóc phải không? Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc nữa!' Chỉ một tiếng mẹ mà cứ in mãi vào lòng tôi, như ru thật khẽ nỗi nhớ nhà đang gào thét trong tim hòa lẫn với từng cơn đau bệnh. Mẹ ơi! Xuân này con lại không về được rồi mẹ ạ, lại hẹn mẹ xuân sau, mà không biết có thể đợi đến xuân sau nữa không, mẹ cho con xin lỗi vì bài thơ đã viết'. Hẹn mẹ xuân này con về' bài thơ còn đó mà con thì cứ mãi nơi đất người, không biết có còn cơ hội để hẹn mẹ xuân nào nữa hay không!
                      Mẹ ơi! Mátxcơva. Đất khách lạnh lắm, âm 20 đến 25 độ C mẹ ạ, ở quê nhà mẹ có lạnh với nỗi nhớ xa con không mẹ? Mùa xuân sắp về quê mình rồi, mùa xuân quê hương thì nơi đây mùa đông đang là lúc lạnh nhất mẹ ạ! Con biết mẹ rất mong con gái của mẹ trở về nhà cùng ăn tết với gia đình nhưng con không thể về tết này mẹ ơi, con không thể, ngạn vạn lời nói không thể, tết này mẹ đừng đứng trông con mẹ nhé kẻo lòng con đau con xót lắm mẹ ơi!   

                      Saint Petersburg, cuối năm Kỷ Sửu

                      Nhích vào chữ PHONG LINH cg ở bên dưới để đọc thơ lục bát của Phong Linh cg:

                      PHONG LINH cg

                      Điện Thoại: 007.89112345596.
                      Email: chuonggio_1981@yahoo.com
                       
                       _________________

                       
                      Lời BT: Tác giả Phong Linh (chân dung in kèm bài) sinh ngày 15.11.1981 tại An Khang - Yên Sơn -Tuyên Quang. Hiện sống và làm việc tại Saint Petersburg (Nga). Là một tác giả trẻ, nhưng cô đã kịp gửi tới bạn đọc nhiều tác phẩm thơ lục bát khá ấn tượng. Được biết gần đây cô mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo: U não! và cô đã phải trải qua một lần phẫu thuật. Qua đây độc giả gần xa có thể chia sẻ cùng với tác giả trẻ này. 
                       




                      #41
                        chuonggio_ngaytrove0 30.03.2010 06:59:17 (permalink)

                         
                           EM GHÉT CHỊ
                         
                         

                         
                                       Tôi làm việc và định cư ở nước ngoài. Mùa hè công ty tổ chức về Việt Nam du lịch. Tôi tuy sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nhưng tôi không thuộc địa danh từng vùng nên tất cả đoàn du lịch của tôi phải cần đến một hướng dẫn viên du lịch. Hướng dẫn viên của chúng tôi là một cô gái dễ thương với cặp mắt kính cận trên mắt. Vì tôi có một thói quen đi bộ vào những buổi sáng sớm nên cô hướng dẫn cũng đi với tôi. Sáng sớm hôm đó giữa muôn trùng tiếng sóng biển vỗ về, người hướng dẫn viên ngồi bên cạnh tôi, một cô gái khả ái đôi mắt buồn xa xăm kể về cuộc sống gia đình cho tôi nghe. Cô gái kể về những mất mát, những nỗi đau và những giọt nước mắt  trong gia đình. Tiếng người kể trong trẻo đều đều bên tai tôi :
                         
                                       Gia đình, hai chữ gia đình đối với chị em tôi thật xa vời ngày từ những ngày tôi đang học trung học, bố đã bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà lý tưởng của bố. Mẹ đau khổ, buồn rầu vì sự phản bội của bố nên tâm bệnh vài năm sau mẹ cũng mất, mẹ bỏ hai chị em tôi đi. Tôi có một cái tên theo mẹ nói là mây, tôi tên là Vân, còn em trai tôi tên là Văn. Em kém tôi đến 8 tuổi. Mẹ tôi mất đúng vào lúc tôi học năm thứ tư đại học, khi mẹ mất gánh nặng gia đình hằn lên vai tôi. Vừa đi học, vừa kiếm việc làm thêm để tự nuôi mình ăn học và còn lo cho thằng em tôi nữa, nó rất thông minh và nghe lời.


                         
                                         Khi tôi ra trường, tôi làm hướng dẫn viên du lịch. Mấy năm, mức lương cũng khá cao nên cuộc sống không còn chật vật như trước nữa, khá giả, đầy đủ, em tôi cũng vào đại học, nó học ngành kiến trúc. Văn thông minh học giỏi. Em là niềm tự hào của tôi. Tôi còn nhớ khi tôi dạy em gõ bàn phím máy tính đánh bằng mười ngón tay, em chỉ học trong hai ngày là nhớ hết bàn phím và chỉ trong hai tuần sau em đánh máy tính nhanh bằng tôi.


                         
                                         Mỗi một tháng lo cho em tiền ăn học tôi vẫn cho thêm em một trăm đô để em tiêu vặt, cuộc sống khá giả, chính vì vậy em vòi tôi cái gì tôi cũng chiều. Trong lúc đó tôi chỉ có ý nghĩ muốn bù đắp những thiếu hụt trong em, tôi muốn em không có mặt này đầy đủ thì em cũng phải có mặt kia đủ đầy, em đòi tôi mua xe tôi cũng mua, em xài loại điện thoại đắt tiền. Rồi từ chỗ nuông chiều của tôi, em trở nên chơi bời và bắt đầu biết nói dối tôi, và tất nhiên điều đó đến bây giờ tôi mới biết, có lần giặt quần áo cho em, thấy trong ví em có nhiều tiền tôi có hỏi em chỉ nói là cầm giúp bạn, rồi cũng có rất nhiều lần như vậy, tất nhiên là em giải thích, em nói gì tôi cũng tin. Thời gian cứ trôi đi nhanh như nước chảy qua cầu, cuốn đi những năm tháng, cuốn đi dần sự hồn nhiên trong em. Càng ngày em càng về nhà hàng tối muộn hơn, em lấy hết lý do này đến lý do kia, thấy em có bạn gái tôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. _ Nếu em có bạn gái chị không cấm vì em cũng đã lớn rồi nhưng không được chểnh mảng việc học. Em chỉ dạ nhỏ. Tôi thấy em thực sự đã lớn, nếu nói đến trưởng thành thì chưa bởi em chưa học xong, chưa có sự nghiệp gì cả, tôi thương em và nghĩ nhu cầu tiêu tiền của em chắc cũng sẽ tăng lên, nên hàng tháng tôi đưa cho em thêm một trăm đô nữa, em có hai trăm đô. Trong đám bạn bè em trở thành một người chịu chơi hơn hẳn, tuy chưa vượt trội nhưng cũng đủ cho em có một cái gì đó kênh kiệu, kiêu kỳ... đi SH, dùng điện thoại đắt tiền. Tôi hài lòng thấy vui vì làm được điều đó cho em, tôi nghĩ em sẽ hạnh phúc lắm.
                         
                                    Rất nhiều lần khách du lịch muốn tìm chốn ăn chơi, là hướng dẫn viên tôi phải làm thêm giờ buổi tối. Tôi phải đưa khách vào các quán bar, vũ trường, thậm trí cả đi hát karaoke, tôi bàng hoàng khi nhận ra em cũng ở những chỗ ăn chơi ấy với bạn gái người mẫu chân dài.
                        Hôm sau tôi có hỏi em. Em chỉ giải thích là có bạn sinh nhật ở đó nên mời, tôi cũng tạm tin lời em. Tôi biết em cũng lớn rồi, em cần có quyền tự do làm cái này, hay cái kia, em học hành sa sút, đã đến lúc tôi cần ngồi nói chuyện với em , tôi nhắc nhở em việc học hành, bảo em chú tâm vào học, đừng chơi nữa ... em chỉ vâng và hứa sẽ tốt hơn.
                         

                                        Rồi em cũng vào năm thứ tư đại học. Tôi mua tặng em một chiếc đồng hồ dây da em thích, kèm theo lời nói, em hãy cố gắng chạy theo cùng thời gian, đừng để mình lùi lại .
                         

                                      Từ chỗ chơi bời và sự nuông chiều của tôi, em bập vào ma túy từ khi nào tôi cũng không hay, nhu cầu tiêu xài của em bị tăng cao, tiền của tôi đưa cho em hàng tháng không đủ để cho em tiêu mà em cũng không dám hỏi xin thêm, em trở thành kẻ cướp giật đồ, dây chuyền, ăn cắp ...  Em học hành càng ngày càng kém, vì công việc bận rộn làm hướng dẫn cho các tua du lịch nên tôi cũng thường xuyên vắng nhà. Lúc đó em thường ở nhà một mình.


                         
                                      Tôi đã từng dạy em phải có lòng tin, và cũng phải biết tạo dựng niềm tin. Tôi thấy em hơi khác, tôi hỏi em đang có chuyện gì thay đổi, em nói không có gì. Tôi kể cho em nghe một câu chuyện cậu bé nói dối :


                        _ Ở một làng nọ có một chú bé rất nghịch phá, cậu bé đó có chăn một đàn cừu, có lần cậu bé nghĩ ra một trò đùa lừa dân làng. Cậu bắt đầu thét thật to : Cứu tôi với, sói tới ăn cừu. Dân làng nghe vậy cầm gậy chạy lên nhưng không có một con sói nào tới an cừu cả. Rồi lần thứ hai cậu bé lại làm lại y như lần thứ nhất, dân làng cầm gậy lên đuổi sói và cũng không có con sói nào đến ăn cừu cả. Cậu bé lấy làm vui lắm. Nhưng lần thứ ba sói đến ăn cừu thật , cậu bé hoảng hồn gọi thật to : Cứu tôi với sói tới ăn cừu, nhưng lần này dân làng không có một ai chạy lên đuổi sói vì nghĩ đó chắc lại là trò đùa nghịch ngợm của cậu bé, thế là bữa đó sói đã cắn chết cả đàn cừu.
                         
                        Em im lặng sau khi nghe tôi kể xong chuyện.
                         
                         
                        o0o
                         
                         
                                   Em chạy về nhà vào một buổi chiều tối trên vạt áo lấm lem dính toàn máu, cả tay. Em bước chân vào nhà nói trong sự thở gấp gáp, đầy lúng túng. ( Xin lỗi vì tôi nói ra đây câu không tế nhị )
                         
                        _ Em giết thằng chó ấy.
                         
                                   Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi chưa kịp chấn tĩnh đã nghe em nói tiếp :
                         
                        _ Nó đáng bị như vậy vì đã xúc phạm chị, nó bảo : Chị mày làm gái bao nên mới có tiền cho mày tiêu sài như vậy, nó còn bảo, nhiều lần nhìn thấy chị mày ở vũ trường, thậm trí còn thấy đi cùng mấy ông tây bước ra từ khách sạn nữa. Tôi đứng chết lặng, dường như trái tim không còn rung đập sau câu nói của em, tôi không nói được một lời nào, ngôn ngữ giờ đây không còn ngự trị, em vừa nói dứt lời thì công an đến. Em nói với tôi, em đã gọi điện thoại cho công an lúc nãy đến đây bắt em. Em đưa hai tay vào còng số tám.
                         
                         ( Người kể cho người viết câu chuyện này thỉnh thoảng lại phải ngưng lại lau những giọt lệ đang chảy từ hai khoé mắt. )
                         
                                    Tôi lao vào ôm lấy em, rồi họ đưa em đi. Lúc đó tôi nghĩ mình đang ngủ mơ, hay ảo giác. Tôi véo mạnh vào tay mình một cái thấy đau. Đúng sự thật rồi, tôi chạy ra ngõ, chiếc xe đã đưa em đi từ lúc nào.
                         
                         
                        o0o
                         

                                   Ba tháng sau em ra tòa. Phòng xử án hôm đó cũng khá đông với những người dân hiếu kỳ. Nhìn em tôi không tin vào mắt mình nữa, chỉ ba tháng thôi nhìn em xanh xao gầy đi rất nhiều, đôi mắt sáng trong thông minh của em mờ trắng, lờ đờ, xung quanh là những cuồng thâm ôm lấy mắt, có lẽ đêm qua hay trong nhiều đêm em đã mất ngủ. Phòng xử án diễn ra một cách nhanh chóng bởi bị cáo nhận tội không kháng án. Trước khi hội đồng xét xử vào nghị án, em bất ngờ quay lại nhìn tôi và nói :
                         
                         

                        _ Chị ơi! Nếu bây giờ cuộc sống này thời gian có quay trở lại, em không muốn mình không phạm tội mà em chỉ muốn mình đừng có tồn tại, sao bao người có bố có mẹ còn em thì không, em ghét cuộc sống này và em ghét chị.
                         
                         

                                  Em nói xong thì òa khóc, tiếng khóc loang trong không gian, vỡ òa cả phòng xử án.
                         
                        ( Người kể im lặng, cho tiếng nói bớt nghẹn và khỏi lạc đi, nhưng đôi mắt đầy nước sau cặp kính cận )
                         

                                 Phiên tòa kết thúc bị cáo lên xe thùng về trại tạm giam, tôi chạy theo ra, em nhìn tôi lạnh lùng không nói thêm lời nào. Tôi đứng đó cứ nhìn chiếc xe khuất dần đưa em đi trong màn nước mắt nhòa trong cặp kính của tôi, đau khổ và day dứt. Bởi đây là lần tiếp theo trong đời tôi lại một lần nữa những người thương yêu nhất vuốt khỏi tầm tay tôi ...
                         
                                  Tôi trào lệ, ngực đau nhói, quặn thắt, tôi ôm ngực mặt nhăn lại vì đau đớn, tôi ngã quỵ xuống đất, trong nỗi đau còn vọng bên tai tôi tiếng lao xao, rồi cả tiếng những bước chân, tôi thiếp đi không biết gì nữa. Mùi cồn, mùi kháng sinh, cái mùi nồng nặc của bệnh viện làm tôi tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện .

                         
                        o0o
                         
                         
                                   Một tháng sau tôi vào trại thăm em, nhìn em có vẻ già đi rất nhiều so với những ngày còn ở với tôi
                         
                                   Em ngồi đối diện với tôi, mặt cúi xuống im lặng không nói một lời, em đặt lên bàn chiếc đồng hồ đeo tay nói với tôi :
                         
                        _ Chị giữ đi, ở đây không được đeo đồng hồ chị ạ !
                         
                        Tôi hỏi em có cần gì không? Em im lặng lúc lâu mới nói :
                         
                        _ Em không cần gì cả.
                         
                        Tôi lại hỏi em :
                         
                         _ Vậy em có muốn nói gì với chị không?
                         
                         Em im lặng một lúc rồi mới nói.
                         
                        _ Em vẫn ghét chị.
                         
                                Tôi nhìn em, em nhìn tôi, tôi không ngạc nhiên vì câu nói của em bởi tôi đã nghe câu nói này một lần ở phòng xử án từ chính miệng em nói. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt em hỏi lại :
                         
                        _ Tại sao ? Bất cứ điều gì nói ra cũng phải có lý do, em cúi mặt xuống nói với tôi :
                         
                        _ Bởi chị là chị của em mà chị không biết dạy em, em đòi gì chị cũng chiều, muốn gì chị cũng cho, sao lúc đó chị không la mắng em? Đánh đòn em khi chị biết em hư ? Những bạn bè học cùng có đứa chúng nó mỗi tháng chỉ được có mấy trăm ngàn, còn em thì hơn chúng nó rất nhiều. Chị cho em tiền, em không biết làm gì, em đã học thói đua đòi, tập hít ma túy và số tiền chị cho dần dần không đủ cho em tiêu sài, em cần tiền để dùng ma túy , thế là em trở thành một thằng cướp giật đồ, trộm cắp. Những lần chị thấy em có nhiều tiền là những lúc đó em nói dối, tiền đó là do em ăn cướp của người khác mà có. Em nghiện cũng đã lâu rồi, rất lâu mà chị cũng có biết đâu. Nếu chị quan tâm tới em nhiều hơn là cho em tiền thì chị đã biết em nghiện từ lâu rồi, vì cuộc sống này chị làm em hư, làm em phải trở thành một thằng nghiện, giờ đây còn gì là tương lai nữa, nên em ghét chị.
                         
                                 Tôi vẫn im lặng nghe em nói :
                         
                        _ Em không trách chị, em chỉ trách em bởi mình làm gì đúng hay sai đều là do mình, tự bản thân mình chị ạ ! Dù sao đi nữa chị vẫn là thần tượng của em.
                         
                                    Tôi khóc hai hàng lệ chảy dài trên gò má, ai nỡ mắng em chứ, cũng chẳng ai nỡ đánh em, chẳng ai nỡ không cho em những thứ mà em muốn mà mình lại đủ khả năng. Em thiếu tình cảm của một gia đình, thiếu tình thương yêu của bố mẹ, em cần được bù đắp. Em đưa hai tay vẫn bị còng số tám gỡ mắt kính cận tôi đang đeo để xuống bàn rồi lau nước mắt cho tôi. Đã hết giờ thăm nuôi, em phải vào. Trước khi đi em nói một câu cuối cùng mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu.
                         
                        _ Em không có lỗi với chị nên em không xin lỗi đâu, chẳng ai đi xin lỗi một người cũng có lỗi với mình cả. Có chăng em chỉ có lỗi với chính bản thân mình mà thôi, và em cũng đã tự xin lỗi mình rồi, chị cũng đừng có khóc nữa. Em vẫn nhớ câu chuyện của chị kể về cậu bé nói dối, em cũng giống như vậy, bây giờ em nói thật chị có tin hay không? Em sẽ cố gắng.
                         
                                 Em đi vào rồi tôi còn sững sờ chết lặng.
                         
                                 Thời gian sẽ trôi đi, lời nói và tất cả những sự mất mát sẽ trôi đi, sẽ quên nguội vơi trong dòng đời đua chảy. Cả tuổi trẻ của em nữa liệu sau khi em tại ngoại, em có dám đứng thẳng lên để nhìn ai không? Và còn đâu là tương lai của em , tuổi trẻ , tương lai của em mãi nằm lại nơi này, em không trách tôi nhưng em nói ghét tôi, đúng tôi thật đáng ghét. Tại tôi, tại lòng thương sai lầm của tôi dành cho em đã hại em. Tại tôi không muốn em thiếu thốn thứ gì,  tôi muốn em đầy đủ, tôi muốn bù đắp cho em những thiếu hụt trong cuộc sống chính điều đó đã hại cả cuộc đời em,làm em trượt dốc, rơi xuống một vực thẳm sâu, đen tối, đến bao giờ em mới thụ lý xong một bản án đối với tuổi trẻ của em, nỗi đau của tôi là quá dài, dài vô cùng tận, một bản án nặng nề. Vẫn biết tiền rất quan trọng nhưng tiền vật chất không thể bù đắp vào những tình cảm đã mất đi trong cuộc sống gia đình và trong xã hội.
                         
                            *Đó cũng là một bài học của đời tôi cả đời tôi sẽ không bao giờ quên, một bài học về tình thương không đúng cách, đúng chỗ , bài học về sự bù đắp sai lầm dẫn đến một kết cục giống như em và tôi .
                         
                                                                                       ( Hết )
                                                                            Tg : Phong Linh cg



                        #42
                          chuonggio_ngaytrove0 30.03.2010 07:01:51 (permalink)
                           
                           
                            
                            
                                                              Tình Yêu Bất Tử
                                                                 ( Anh Mãi Ra Đi )
                           



                                       Xa Dấu yêu

                              Trái tim yêu dấu còn đây
                          Mà anh đã bỏ theo mây ngút ngàn
                             Tình đời còn đượm chứa chan
                          Gửi nhờ cơn gió mơ màng mang đi.



                             Khóc anh ngày tháng nhoè mi
                          Mất anh là hết còn gì để yêu
                             Hôm nay em đứng giữa chiều
                          Vắng anh lòng tựa cánh diều ... chơi vơi.
                           
                           
                           

                           
                                                                             o(O)o




                                      Mùa thu đã đến điểm trên cây những chiếc lá sao vàng. Những hàng bạch dương một mầu xanh ngắt thăm thẳm bắt đầu rụng những chiếc lá vàng đầu tiên. Những nỗi dịu êm thoảng hơi lạnh trong thu làm gợi vào sóng mắt cái lạnh lùng của thành Sant _ Petersburg làm gợi nhớ mùa đông nơi đây cái lạnh thấm vào từng lớp ra thịt âm 30 đến 40 độ C. Cả trời đất cùng hòa vào một mầu trắng xóa tuyết lạnh mông lung đến vô cùng, bất tận. Nếu có ai đó nói mối tình đầu sẽ sớm nhạt phai có lẽ họ cho là đúng, nhưng còn đối với tôi mối tình đầu không thể sớm mờ phai mà còn mãi in sâu ...


                           
                                         Đó là lần đầu tiên cũng là bước dừng cuối cùng trong cuộc đời có lẽ đối với tôi chỉ có một cái đích cuối cùng để tìm đến, mối tình với Nam sẽ là mãi mãi, sẽ là tất cả là bất tử, cho dù tình yêu đã chết nó đã ngủ theo năm tháng thời gian. Nếu có ai đó nói tình yêu là bất tử có lẽ có người sẽ nói người ấy đang điên nhưng có ai hiểu được sâu xa về sự điên ấy. Sự trường tồn lưu mãi cũng như bất tử nghe như hư ảo, hão huyền... nhưng với tôi nó có thật tuy không hiện hữu để có thể sờ hay nắm vào được nhưng nó cứ tồn tại lưu đọng mãi trong tôi tron gtrai1 tim theo năm tháng cứ qua ... có sự hiện hữu của tâm hồn, của sự vật, tôi cũng có một mối tình đầu thật đẹp không thể gọi đẹp như một bức tranh bán đắt tiền của một danh họa nổi tiếng cũng không đẹp như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cũng khôn gdep5 như ảo mộng một giấc mơ bởi với tôi nó là quá đẹp, đẹp hơn tất cả mọi thứ đẹp đẽ nhất trên đời, nó có thực, nó hiện hữu trong tôi như giấc mộng xanh đầu đời. Nếu nói giấc mơ chỉ có những giấc mơ là mộng đẹp, cái gì trong mơ cũng đẹp nhưng họ đâu biết rằng ngoài đời cuộc sống hiện thực đôi lúc còn đẹp hơn cả những giấc mơ.


                           
                          **
                          ***
                           
                                         Nam hơn tôi bốn tuổi sự gặp gỡ và tình yêu đến với chúng tôi rất tự nhiên khi chúng tôi cùng đứng trú mưa sau một hiên nhà trong hai giờ đồng hồ và sau đó những ngày kế tiếp là chúng tôi hò hẹn và yêu nhau. Ngày sinh nhật của anh đúng vào ngày valentir ngày mà cả nhân loại tặng thứ bánh socola vừa đắng vừa khét cho nhau dể thể hiện tình yêu còn Nam anh chứng minh tình yêu của mình rất giản đơn, anh tặng tôi một chiếc hộp nhỏ hình trái tim bên trong có ép và dán ba bông hoa bất tử kèm theo một thiệp mừng ngày lễ Valentir. Anh nói: Trong tình yêu có lúc vui buồn hờn giận... hạnh phúc, đau khổ... chúng hòa quyện vào nhau như thanh socola còn tình yêu của anh  dành chọn về em nó chỉ toàn vị mát, không ngọt ngào, không đắng khét, bởi nó rất chân thật nên món quà anh tặng cho em, tình cảm này sẽ không thể gọi là ngọt ngào bởi ngọt ngào sẽ dẫn đến chia ly, xa cách, mà xa cách sẽ còn là niềm đau nên tình yêu sẽ chỉ còn là vị đắng. Anh chỉ muốn em là một người con gái đầu đời và cũng là người con gái đến tận cuối cuộc đời anh vẫn giữ vẫn mang theo. Hoa bất tử này anh muốn nói tình yêu anh dành cho em là vĩnh hằng, là vĩnh cửu mãi mãi bất tử. Em hãy tin ở anh điều đó em nhé! Tôi luôn tin những điều đó bởi Nam rất tôn trọng tôi từ những cử chỉ hay những sự quan tâm lẫn lời nói đều cho tôi cảm nhận tấm chân tình của anh.  Trước anh, trước tình yêu của anh tôi đánh mất đi đời con gái trắng trong gìn giữ bấy lâu mang trao hết cho anh, cho tình yêu bất tử của chúng tôi.
                          Tôi thầm cảm ơn tạo hóa đã sinh ra cha mẹ để sinh ra anh và tôi bây giờ.


                           
                          **
                          ***


                                        Thế rồi thời gian trôi đi. Thế gian thật vô tình, ông trời thật bất công như chêu chọc lòng người chia rẽ chúng tôi, cái ngày ác mộng ấy tôi còn nhớ như in cho đến tận bây giờ Nam mất sau một tai nạn giao thông thật trùng hợp  đúng vào ngày Valentir 14/02 Sự trùng hợp cứ như là sự cố ý  của tạo hóa ban ơn... Ngày đó tôi nhớ nhất một Valentir  buồn với những ai đang cô đơn, còn lãng mạn đối với những cặp tình nhân như tôi và Nam. Một Valentir với những sợi mưa vô chi, vô giác tuôn đều xuống con phố, làm lắng đọng lưu giữ bao kỷ niệm với hạnh phúc lẫn buồn đau cho đến tận bây giờ.


                           
                                          Nam sợ lạnh, sợ mưa lám còn tôi thì ngược lại rất thích. Vụ tai nạn sảy ra chúng tôi được đưa vào bệnh viện tôi hôn mê bất tỉnh khi tỉnh lại thì Nam đã xa tôi mất rồi, anh đã đi mà không thể trở về bên tôi nữa, không thể nào lắng nghe giọng anh nói, tiếng anh cười. Cú sốc mất Nam làm tôi suy sụp, hao mòn tâm trí và bị tổn thương về tinh thần. Khi bác sĩ nói rất may vụ tai nạn này sau ca phẫu thuật ở đầu tôi không bị mất trí nhớ và điều may mắn thứ hai nữa làto6i đang mang thai, cái bầu thai đó không bị anh hưởng nhiều, nước mắt tôi chào ra niềm đau, nỗi sợ lẫn hạnh phúc hòa quyện vào nhau như những dòng sông nhỏ đang chảy hòa chung vào một dòng sông lớn, thành một dòng hỗn hợp đang tuôn chảy trong huyết mạch của tôi. Tôi đang mang niềm đau mất mát Nam. Nỗi sợ bởi con tôi sẽ không có cha, và biết nói thế nào với gia đình, người thân, bạn bè tôi khi giữ lại nó. Nước mắt buồn đau hạnh phúc rơi nhỏ dường như không bao giờ khô cạn nổi. Tôi lờ mờ hiểu ra một điều từ nay tôi sẽ không thể nào có Nam bên cạnh được nữa, giờ thì anh sẽ mãi mãi xa tôi.


                           
                                   Tôi quyết tâm giữ lại đứa con giọt máu cuối cùng của anh và tôi. Để tình yêu thiêng liêng của anh thứ tình cảm mà ngày tháng chúng tôi trao cho nhau mãi mãi  về sau sẽ tồn tại tình yêu sẽ bất tử như lời anh nói cho dù anh mãi ra đi.
                           
                           
                          **
                          ***
                           
                           
                                       Đã mười năm trôi đi mười bốn tháng hai sắp tới này tôi thắp hương mười năm ngày Nam mất cũng là ngày mà anh đã sinh ra trùng vào đúng ngày lễ tình nhân valentir. Một sự thật chắc ẩn lạ lùng, như sự sắp đặt của tạo hóa, của nhan loại trong tình yêu.


                           
                          ***
                          **


                           
                                         Hôm  nay sinh nhật đứa con trai kết quả tình yêu của hai chúng tôi, tự nhiên con hỏi tôi bằng ngôn ngữ tiếng Việt không được giỏi lắm :
                          _ Mẹ ơi! Con có thể mang hoa đến tham bố hôm nay không?
                           

                           
                          Trước mộ Nam tôi nghe con tôi lẩm nhẩm trong miệng thật khẽ như thể đang tâm sự :
                          _ Bố ơi! Đã chín năm qua rồi con không biết mặt bố cũng như không thể hình dung ra. Sao bố không ở lại bên con để con có bố như bao bạn bè khác? Con không biết gọi từ bố ra khỏi miệng nó phát âm khó hay dễ, nhưng chắc đối với con nó rất khó tả bố ạ! Con luôn gọi thầm tên bố trong mơ. Hôm nay là sinh nhật con tròn chín tuổi, hoa mẹ mua đấy bộ ạ, rất đẹp, bố có thấy đẹp không?


                           
                                       Tôi ứa hai dòng lệ, gió ngoài nghĩa trang thổi lồng lộng làm cho sự hoang vu âm u càng trở nên lạnh lẽo hoang tàn. Nghe như phát ra những âm thanh từ cõi vĩnh hằng vẳng lại ai oán, thê lương, nghe sao trăm điều trăn trở não lòng. Tôi có cảm nhận Nam đang như là gió ùa về vuốt ve vỗ về sau câu nói của con thơ thằng bé cúi mặt lặng lẽ khóc ( tôi thấy dõ cơn gió lùa trên sợi tóc lòa xòa ) từng giọt lệ chảy dài trên hai gò má xuống cổ, tôi rất ngạc nhiên khi thấy con nhỏ mà đã khóc một cách lặng lẽ như vậy. Con tôi nói tiếp qua tiếng gió ào ào như đang du dương âm hưởng nào đó xa xa gần gần:


                          _ Con có hỏi mẹ nhìn bố như thế nào mẹ đã kể rất nhiều về bố, mẹ nói con cứ nhìn vào gương con sẽ hình dung ra bố, bởi con rất giống bố, con là sự hiện thân của bố, như vậy có đúng không bố ơi? Giá như con được gặp bố một lần chỉ một lần thôi trong mơ cũng rất tuyệt bố nhỉ!....
                           
                                      Nghe con nói tôi bỗng thấy xót xa nói vọng theo gió :
                          _ Nam ơi! chúng ta làm khổ con rồi _ năm tháng em luôn tin, luôn giữ tình yêu bất tử của mình. Đúng rồi con còn xót lại đó là tình yêu bất tử trường tồn. Em rất nhớ anh, gần mười năm qua rồi em yêu anh mãi mãi, trọn đời này.


                          *
                          **
                          ***


                                 "  Mọi thứ mất đi theo tháng năm ta có thể lấy lại được, nhưng còn tình yêu và anh mất đi em không thể nào tìm hay lấy lại được cho dù em vẫn sống tồn tại đến cuối đời. "
                           
                                    Em tin lắm tình yêu của anh, nhìn con em biết rằng tình yêu là bất tử, cho dù anh mãi ra đi. Anh hãy an giấc ngàn thu nhé, em và con luôn ở bên anh. Đối với em và con anh mãi còn tồn tại, anh còn sống mãi trong lòng, trong trái tim của em. " Chia xa nào cũng buồn đau, thương nhớ, lẫn nước mắt, nhưng chia xa là chuyện trước sau thôi mà " Cuộc sống, hạnh phúc không thể toàn vẹn nguyên lành.
                           
                           





                           
                           
                                        Anh Mãi Ra Đi
                           

                                Mất mát nào cũng buồn đau
                          Chia xa là chuyện trước sau thôi mà
                                Ân tình còn đượm thiết tha
                          Anh đi xa khuất thế mà còn đây
                                Bao bóng xưa còn in đầy
                          Anh xa có biết nơi đây... con buồn
                                Nghĩa trang chiều nước mắt tuôn
                          Tâm can lặng lẽ cũng hờn... ngày đi
                                Anh đi để lại những gì ?...
                          Chỉ còn năm tháng bờ mi khắc sầu
                                Em nguyện đến tận ngày sau
                          Bên con giữ mãi tâm đầu ý chung
                                Trời Nga thu đến lạnh lùng
                          Lá rơi thiếu bóng anh cùng ngày đi
                                 Gió gieo ngỡ tiếng thầm thì
                          Ôm vào lòng dạ những gì còn thương
                                Từ ly nên chẳng chung đường
                          Bao nhiêu kỷ niệm còn vương nơi này
                                Nghĩa trang chiều nhỏ giọt cay
                          Khóc thầm năm tháng những ngày không anh.

                                                             Phong Linh
                                                             14/10/2009
                                                          Ngày Không Anh 


                           
                                   
                                       
                           

                           
                            
                           


                          #43
                            chuonggio_ngaytrove0 30.03.2010 07:05:55 (permalink)
                             




                             
                                                  Khoảng Trống Hoang Sơ
                                                            ( Mất _ Còn _ Một Tình Yêu )
                             
                             

                             
                            * Tác phẩm tác giả viết dưới đây là một tình cảm cá nhân có thật thời hiện đại trong thế giới online tiên tiến, một truyện tình dường như hư ảo, vô thực. Chỉ liên quan đến ba nhân vật chính trong tác phẩm không có mối liên hệ với bất cứ cá nhân, đoàn thể hay sự kiện nào _ vấn đề quan trọng nào. Mọi sự trường hợp trong tác phẩm này đều nằm ngoài ý muốn, tác giả không chịu trách nhiệm.
                             
                             
                            ***
                            ***8
                             
                                          Chị hơn tôi tám tuổi là một người phụ nữ thành đạt, tuyệt đối sắc sảo và nhạy bén trong công việc, chị không có một sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, về mọi mặt, về nhiều khía cạnh chị được xếp vào loại trung bình khá nhưng trong mắt tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời, tế nhị, dễ thương...
                             
                                            Tuy chị có thành công về đường kinh doanh nhưng về chuyện tình cảm chị không mấy thành công. Nên đã ngấp nghé tuổi ba mươi chị vẫn còn tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Mọi chuyện nói về chị đều đơn giản, mộc mạc khiêm nhường như hoa cỏ trà may thôn quê vậy.
                             
                                             Sau mối tình đầu năm chị hai mươi tuổi chị không biết đến với bất cứ ai nữa, cho đến tận bây giờ ngày chị gặp được người đàn ông thứ hai trong cuộc đời vào ngày tuổi xế đang ngấp nghé ba mươi xuân. Tôi ví tình yêu của chị như trăng muộn cuối tháng.
                             
                                              Chị có một cái tên khả ái như con người chị vậy. Khánh Ngọc cái tên mà ba tôi đã đặt cho chị ngày chị mới bước chân tới xứ lạnh này làm việc.
                             
                                           Một tuần nay chị xin nghỉ làm chức phó giám đốc vừa nhiệm kỳ ở công ty thời trang nằm tại Mátxcova đồng ý thử sức tới một nơi lạnh lẽo hơn đó là Thành Sant _ Petersburg để nhận một công viêc mới. Theo ý chị là muốn bắt đầu làm lại từ đầu tôi đồng ý theo chị bởi ở nơi đó có ba tôi đang sống và làm việc, chúng tôi muốn gần gũi với ba hơn để gắn bó thành một gia đình ấm cúng tuy không có mẹ ở bên.
                             
                                               Một ngày mới khi tôi tỉnh dậy sớm để cùng chị ra tầu trở về Sant _ Petersburg. Gõ cửa phòng chị không thấy chị trả lời, cũng không thấy chị ra mở cửa tôi hé cánh cửa nhìn vào, mắt tôi sững lại, chị đang nằm dưới mặt thảm lạnh, tôi lao vào ôm lấy chị hơi lạnh từ cơ thể chị hòa vào tôi cái lạnh lùng giá buốt. Tôi gọi xe cứu thương đưa chị tới bệnh viện, chị bị bất tỉnh. Chuẩn đoán của bác sĩ cho biết chị bị khủng hoảng tinh thần, do vết mổ cũ ( u não ) của chị bị ảnh hưởng do chị suy nghĩ và khóc nên đầu đau, choáng có lẽ chị cũng đang bị xốc về chuyện gì đó nên chị bị ngất cộng thêm nhiễm lạnh toàn thân. ( Tuy mới là mùa thu nhưng Mátxcova rất lạnh có thể từ 00 đến 6 độ C bởi mùa đông chính thức nơi đây có thể âm đến mức 20 đến 35 độ C.
                             
                                           Chị bất tỉnh khoảng gần một tuần, nằm im lìm. Theo chuẩn đoán của một bác sĩ người Nga về tâm lý học cho biết chị đang suy nghĩ và bị sốc về một chuyện gì đó buồn ghê lắm, ray dứt, dày vò ghê lắm, cơ thể bị nhiễm lạnh nên dẫn đến hôn mê là chuyện bình thường, cũng có thể bị ảnh hưởng đến tâm lý về sau này. Trong thời gian chị chưa tỉnh tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao chị lại như vậy. Chị không được dùng điện thoại sau khi mổ u não nên việc dùng điện thoại là không thể mà điều đó phải dùng đến máy tính, tôi quyết định sâm nhập vào thế giới online và mail của chị nhưng thật chắc trở máy tính chị đã cài đặt thiết bị bảo vệ đó là mật khẩu tôi không thể sâm nhập được vào máy tính của chị, tôi liền gọi một chuyên gia về máy tính trợ giúp. Cái khó thứ hai nữa là mật khẩu nick yahoo và mail của chị đã được thay đổi mà tôi không biết Password tôi cũng phải nhờ người trợ giúp mở ra mất sau hai tiếng đồng hồ mọi chuyện ok lúc đó tôi mới sâm nhập được vào thế giới ảo của chị.
                             
                                                 Dầu tiên tôi vào mục lưu các tin nhắn đến và đi những lần gần nhất chát với bạn bè còn lưu lại trong máy tính, chị có thói quen lưu lại toàn bộ những lần chát với bạn bè thân sau đó là mail của chị. Sau hai buổi chiều làm bạn với chiếc computer của chị tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao chị lại bị ngất như vậy. Tự dưng tôi khóc, giọt lệ không biết vì sao lại rơi nữa có lẽ vì tôi thuơng chị quá, chị rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Có một mục lưu giữ ở máy tính chị ghi Trang Khánh Ngọc ( TrangKhanhNgoc) Tôi mở ra có vô số thư chị viết, truyện, thơ... Tôi tìm tới lần chị lưu gần nhất là ngày 8 và 9/10 một lá thư chị viết gửi người yêu của chị có tựa đề " Ngọc biết phải làm sao đây? "  Lời thư ấy như sau : ( Những ai đọc qua lá thư tình một nửa này xin đừng cười hay trách chị viển vông... )
                             
                            **
                            ****
                             
                            Gửi người đã hứa yêu em:
                             
                             
                             
                                                Ngọc Biết Phải Làm Sao Đây ?
                             
                            **
                            ****
                             
                                        Tuấn ơi! Dù cố che dấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không ? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thuơng về lý trí trong tình yêu, tình thần trong cuộc sống, Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát, Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười ? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba tình cảm như thế này ( Tình cảm, công việc, tiền tài ) Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này sao? Đúng là không có gì là mãi mãi, tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát mà từ những lời Tuấn đã nói. Tuy chưa có gì để hiểu dõ nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn nói. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Tình yêu mà Tuấn dành cho  Ngọc theo thời gian dần phai nhạt không còn như xưa nữa, Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
                             
                                       Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà, sẽ chỉ có một mình Ngọc thôi mà và không không bao giờ dời xa, lỗi bởi đâu? Tại đâu hả Tuấn ? Có lẽ phần có lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc ư? Yêu Ngọc là làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư ? Yêu Ngọc khi Ngọc đang ở thật xa một nơi xứ lạ đất khách quê người chưa thể trở về, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc ư ? Tuấn yêu Ngọc để biết chắc chắn rằng mãi mãi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư ? Không ! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại là Tuấn đi quay về với tất cả những gì mà Tuấn đang có và khát khao, mơ ước đừng nghĩ gì về Ngọc, Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là một người bộ hành lạc đường ngoài sa mạc, được Tuấn ban ơn cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát cháy cổ, nhưng.... Tuấn lại nhẫn tâm lấy hết lương thực của Ngọc. Nước và lương thực thiếu thứ gì thì người bộ hành ấy cũng bị chết phải không Tuấn ? Ngọc đang trong hoàn cảnh đó. Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói " Tuấn sẽ mãi yêu Ngọc " Nói thật lòng Ngọc bây giờ không muốn tuột mất tình yêu dễ dàng và trong hoàn cảnh này đâu.
                             
                                         Tuấn ơi! Ngọc đang làm gì sai phải không? Không thể nào tha thứ được phải không? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm thù bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để chờ đón hay đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách, nhưng trước Tuấn Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa Tuấn ạ! Ngọc không muốn biến mình thành một người đáng ghét trước Tuấn, Ngọc thấy hận bản thân về những điều mà Ngọc đã làm sai, Ngọc biết nhận ra điều đúng sai, bởi Ngọc có cảm xúc, có trái tim, tâm hồn, quan trọng nhất là Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn Ngọc không còn là một người phụ nữ tốt và đáng yêu nữa, phải không nào?
                             
                                         Hôm nay Ngọc thức trắng nguyên đêm chỉ để khóc trước máy màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ thì tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.

                                         Đời Ngọc từ nay trở đi sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao hai đứa mình mãi xa cách nhau? Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai đi theo ngày tháng có phải " Xa mặt cách lòng  không? " Tại sao hả Tuấn? Tại sao trước Tuấn Ngọc lại yếu đuối nhu nhược thế? Không hiểu từ đâu tình yêu Của Ngọc dành cho Tuấn lại mãnh liệt đến thế ? Ngọc đang bước qua danh giới của lòng mình. Ngọc tự trách bản thân, suy nghĩ thật nhiều, nhớ thật nhiều về Tuấn. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng vào điều đó Tuấn hiểu chưa? Hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ đây Ngọc bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần, Ngọc bị tổn thương lòng mình, tổn thương tình yêu bấy lâu nay dành cho Tuấn một thứ tình cảm rất chân thành sâu xa, và chàn đầy mơ ước cho tương lai hai đứa.
                             
                                     Ngày tháng sống nơi xứ người tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng nhiều và sâu đậm hơn chứ không mờ phai hay gì đó thay đổi. Giờ đây trước những gì Tuấn nói Ngọc không còn là mình nữa rồi.

                            **
                            ***

                                      Mọi chuyện buồn đau xa cách, chia ly hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt chỉ qua online và những dòng tin nhắn vạn lần xin lỗi, làm tổn thương Tuấn, làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... và còn nhiều điều khác không cần nói ra Tuấn cũng đã hiểu.

                                      Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Ngọc không bao giờ tha thứ cho mình. Ngọc tin luôn cầu mong một điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn, khi hai đứa chia xa. Ngọc trả lại Tuấn còn nguyên vẹn về với thực tại mà Tuấn đang bước, Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone : "Lỗi lầm tình yêu, chuyện tình dưới mưa... " Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu đó Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...

                            **
                            ***

                                        Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở " Xa nhau bây giờ chúng ta còn để lại một khoảnh khắc  kỷ niệm đẹp lưu trong lòng nhau.

                                        Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc và Tuấn. Điều đó cũng đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau, hơn tuổi Tuấn cũng đủ lí do xứng đáng buộc Ngọc phải rời xa Tuấn mãi mãi rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực đừng mơ ảo, mộng ước những thứ thật xa vời, hư vô, mà hư vô là không có thật . " Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu như không có sự yêu thương, nên Ngọc luôn muốn đuợc yêu thương." Muốn có một tấm chân tình, chân thật, những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người nhưng giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.
                            _ Nếu như quay ngược lại được thời gian.
                            _ Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
                            _ Nếu như Ngọc đừng quen Tuấn.
                            _ Nếu như ... trong cuộc sống có vô vàn điều trăn trở éo le kể cả hạnh phúc, buồn đau... cũng từ nguyên nhân chữ " nếu như "  Tuấn ạ!
                             
                                         Tình yêu, hạnh phúc mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao mới đúng Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc một lần cho dù mọi chuyện đối với Ngọc và Tuấn mọi thứ dường như đã quá muộn màng

                                       Tất cả giờ đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.

                                                                              Lá thư không gửi
                                                                        Gửi người đã hứa yêu em 
                                                                                Đêm 09/10/2009 


                             
                            **
                            ****
                             
                                           Đọc lá thư của chị viết gửi người chị yêu tôi có biết người đó bởi chị có nói cho tôi nghe về người ấy. Người ấy tên Tuấn. Tuấn kém chị 6 tuổi đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Tôi đã khóc, thương chị chị quá. Thật ra ngay từ đầu tôi đã không thể nào đâu tin vào tình yêu của Tuấn dành cho chị bởi sự xa cách ngàn trùng và khoảng cách về độ tuổi, nhưng còn chị thì ngược lại rất tin tình yêu cảu Tuấn dành cho mình, đúng là ảo mộng hư không ....
                             
                                            Người ta nói không có gì là hiện hữu thật sự giữa đời thường trần trụi mãi mãi, tình yêu mà Tuấn nói yêu chị mãi mãi chẳng thể nào giữ theo những ngày tháng hai người xa cách nhau.... Tôi không trách Tuấn thay lòng đổi dạ với chị cũng không trách Tuấn phụ lòng dối gian, cũng không trách chị đã quá tin yêu vội vàng vào tình yêu, tin vào lời hứa của Tuấn bởi khi hai người chia xa biết đâu lại  rất tốt cho chị về sau này. Tôi thấy vui ... Bởi thật sự tôi cũng không thích hay cảm tình mấy với Tuấn.
                             
                                                 Khoảng 5 ngày sau chị tỉnh lại, chị hoàn toàn không nhớ một điều gì cả, nói đúng hơn là tạm thời chị bị mất trí nhớ, chỉ có ông bác sĩ là nhìn tôi với một ánh mắt đầy ái ngại, ngụ chút gì đó chắc ẩn lo lắng, buồn thương, tôi không biết rằng chị đang không nhớ thật hay đang cố tình không muốn nhớ, những chuyện đã qua. Nhưng dù sao chị còn ở bên tôi sự hiện diện của chị làm tôi xua đi bao buồn đau lo lắng những ngày qua. Mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thương yên lặng như xưa thôi .
                             
                                               Nhớ lại những năm tháng trước tôi mới thấy chị bây giờ thật tội nghiệp, kinh khủng, sao những bất công, bất hạnh lại cứ dập đổ lên đầu chị như thế này chị đã 29 tuổi mà vẫn độc thân  tình yêu không phải là mục đích sống chị tìm kiếm và tham vọng chị muống ổn định cuộc sống bằng tiền tài, danh vọng  nhiều hơn. Khi tôi và ba có nhắc nhở chị việc lấy chồng chị chỉ cười xòa và nói : _ Thời đại này thiếu gì người sống độc thân miễn là cuộc sống no đủ có công việc, có tiền tài là ổn. Thấy chị cứ lao vào công việc và không có một chút gì nghĩ đến chuyện riêng tư hay yêu ai và lấy chồng nữa, đã nhiều năm qua chị mải mê phấn đấu trên con đường sự nghiệp, chị ít chú ý đến bản thân hay những chuyện riêng tư nhiều. Đến  bây giờ có trong tay tất cả công danh, tiền bạc, tôi mới cảm thấy chợt nhận ra khoảng trống trong lòng chị và nhất là giờ  đây khi chị xuất viện trở về nhà tôi càng thấy dõ khoảng thiếu vắng khủng khiếp nhất khi nhận ra bên chị không có ai để cùng chị chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống. Tuấn cũng muốn rời xa chị thì liệu còn ai trên đời này để chị tin tưởng, thương yêu.
                             
                                            Thấy chị thiếu những nụ cười chắc chị  đang cô đơn lắm. Tôi cảm nhận mọi thứ quanh chị đều vô nghĩa. Tôi cũng rút ra một điều tiền bạc công danh chẳng có ý nghĩa gì khi một mình cô đơn hưởng thụ.
                             
                                             Vị luật sư cầm đến tờ giấy, tôi bàng hoàng mắt nhìn trăm trú vào đó chị đã hiến dâng tất cả những gì chị kiếm được trong nhiều năm qua để cho vào quỹ từ thiện của một công ty ủng hộ những đứa trẻ tật nguyền mà người làm từ thiện lại lấy tên tôi.
                             
                                             Tôi nhớ lại có lần chị nói với tôi: _ Phương Linh à! Chị có cảm giác như Tuấn ngày càng xa chị thì phải, có lẽ nào Tuấn hết yêu không ? Lúc đó tôi cũng không biết nói gì chỉ biết khuyên chị hãy chờ đợi chị cứ thủ thỉ bên tai tôi như muốn chút đi cả một trời tâm tư trĩu nặng trong lòng, giọng chị thật xa vắng lẫn vào tiếng đêm.

                            _ Em biết không chị luôn ước ao về một tình yêu chân thành có thể dẫn đến một hạnh phúc một mái ấm gia đình những lúc vui buồn trong cuộc sống đối diện với cảnh cô đơn, lẻ loi chị cảm thấy mọi thứ ấy thật vô nghĩ, tiền bạc, công danh sự nghiệp chẳng có ý nghĩa gì, chị thèm khát một mái ấm của chính mình, nhiều lúc thấy một cảnh bình yên, hạnh phúc của một gia đình chị thấy nuối tiếc những năm tháng đã đi qua. Chị im lặng một lúc thở dài rồi nói tiếp: _ Giá như chị có một mái ấm gia đình, một người chồng tốt biết thương yêu và những đứa con ngoan. Điều đó thật khó đối với chị, phải chăng chị đòi hỏi cao sang quá?  Giá như làm lại được từ đầu chị sẽ biết cách cân bằng mọi thứ, chị sẽ không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc của mình lấy công danh, tiền tài hay bất cứ điều gì khác. Khi hiểu ra tình yêu cuộc sống gia đình là một phần rất quan trọng trong cuộc sống xã hội chính vì vậy giờ đây tâm can chị thật nặng nề, trống vắng lẫn chơi vơi chị đã làm gì đó sai với Tuấn. Tuấn nói vì yêu chị nên đã có nhường nhịn, chịu đựng. Mà chị không hiểu là Tuấn đang nhường nhịn, chịu đựng chị từ những điều gì? Có lẽ Tuấn giận và không tha thứ, khoảng cách xa quá chị cũng không biết phải làm sao cho lòng mình nhẹ bớt đi. Chị nghỉ việc rồi và có lẽ sẽ đặt vé về Việt Nam để gặp Tuấn một lần, chị muốn gần và đối diện với con người thật của Tuấn biết đâu chị lại cảm nhận được một điều gì đó từ Tuấn... Chị suy nghĩ kỹ bấy lâu nay chị sẽ làm lại từ đầu chỉ muốn mang đánh đổi tất những gì chị đang có tiền tài, địa vị để làm từ thiện nhiều hơn chỉ mong sao đánh đổi đuợc những gì mà bấy lâu nay vì công danh tiền tài chị không có được và đang mong ước bấy lâu.
                             
                                             Tôi tưởng chị chỉ nhất thời nói vậy đâu biết rằng chị đã làm thật điều đó, khi nhìn tờ giấy của vị luật sư  vừa đưa, vị luật sư ra về tôi còn đắn đo ái ngại lẫn xót xa. Giờ chị còn là hai bàn tay trắng không tiền bạc, địa vị và hạnh phúc, tình yêu chị đều mất trắng cả rồi. Chị không còn nhớ gì cũng phải thà chị đừng nhớ gì thì tốt hơn  cho chị lúc này ít nhất cũng là trong hiện tại chị đang sống cùng nỗi buồn đau.
                             
                                              Giờ tôi mới hiểu chị đúng rồi, hiểu chị hơn bao giờ hết. Một khoảng trống mênh mông hoang sơ trong chị, đến bao giờ chị mới có được điều mà chị mong muốn, đến bao giờ khoảng trống trong lòng chị mới được lấp đầy bằng ngôn từ mang danh tình yêu, hạnh phúc hay một mái ấm gia đình bên những đứa trẻ ngoan. Đến bao giờ chị mới tỉnh ngủ hoàn toàn sau một giấc mơ hoa, và đến bao giờ , và đến bao giờ ?....
                             
                                                 Có lúc bất chợt chứng kiến cảnh chị gục khóc tôi chạnh lòng xót xa. Tôi thầm ước chị sẽ trở lại là chị như ngày nào ( Chị ơi! Mọi chuyện rồi cũng sẽ vượt qua và mờ phai nguôi ngoai theo năm tháng chị ạ. Chị hãy bình tâm và bắt đầu làm lại từ đầu chị nhé. ) Chúc chị sớm tỉnh sau giấc mơ buồn của chị. Nothing lasts forever. 
                             
                             




                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2010 22:44:47 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                            #44
                              chuonggio_ngaytrove0 30.03.2010 07:11:58 (permalink)
                               



                                           MỐI TÌNH ĐẦU
                               
                              Tôi vẫn nhớ một câu thơ mà đã đọc ở đâu đó:
                              ...Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp
                              Nắng đầu mua bao giờ cũng say
                              Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
                              Rất đậm đà mà lại đắng cay...
                               
                              ***
                              **
                              *
                               
                                    Nó một cô gái nông thôn chính hiệu thật thà, chân chất thậm trí đến ngờ nghệch, tuổi thơ của nó gắn liền với những lam lũ vất vả của cha mẹ nó. Nó mang tên một loài hoa, không rực rỡ kiêu sa, nó mộc mạc giản dị như loài hoa ấy, khiêm nhừng, khép nép, đó là loài hoa cúc, nó ngay từ nhỏ đã thích mầu vàng của hoa cúc quỳ, mọc hoang dại mỗi khi đi qua rừng hoa ấy nó luôn để ra một chút thời gian ngắm nhìn chúng chưng hương không khỏi trầm trồ đẹp ghê! Rất đẹp, có lẽ chúng chỉ đẹp đối với nó bởi nó thích mầu hoa ấy cũng như thích mầu vàng. Mùi thoang thoảng khi đứng xa nhưng ngửi gần thì có mùi hăng hắc, một mùi hắc đặc trưng của loài hoa ấy. Nó thấy xót thương khi người ta cầm dao phát đi từng bụi hoa một, đôi lúc nó đã rơi lệ về những điều vớ vẩn ấy.
                               
                                       Thuở ấy nhà nó nghèo lắm cơm quanh năm chỉ ăn sắn độn khoai, đôi khi cũng là ngô, nồi cơm mầu trắng của gạo thì ít còn mầu đỏ của ngô độn thì nhiều, thức ăn là những loại rau tự trồng ( nông thôn mà ) cùng mấy con tép diu do được cha nó bắt khi mùa nước lên trắng đồng "...Mùa mưa lũ trắng xóa đồng - Bắt tôm, bắt tép cha không ngại ngần "... Nhiều tôm tép lắm, ông lựa những con to, ngon đem bán để lấy tiền trang trải trong gia đình, (đôi khi là tấm quần manh áo, đồng quà tấm bánh cho con). Còn những con còn lại ông mang bỏ vào nồi nước thả ít muối vào luộc lên rồi đổ ra phơi khô cất đi ăn dần.
                               
                                       Gần nhà nó là một dòng sông rất thơ mộng, tên dòng sông ấy đã có trong nhiều bài hát, dòng sông lô thơ mộng, sau mùa nước lũ là trồng đủ thứ rau, su hào, cải bắp, cà chua, đậu đũa, khoai lang... Tuổi thơ của nó gắn liền với dòng sông ấy, với những búp chuối, măng tre.
                               
                                        Nó thích búp bê, cha nó lấy mấy đoạn tay tre làm búp bê cho nó, ông làm thật khéo chúng có thể cử động được khi giật đây, nó thích con búp bê ấy. Nó lấy vải áo rách may váy cho búp bê tre mặc, nhà nghèo đâu có tiền để mà mua những thứ đồ chơi xa sỉ ấy. nên những đứa trẻ nghèo như nó chỉ chơi những thứ đồ chơi tự làm ra mà thôi.
                               
                                        Rồi tuổi thơ của nó cứ lớn dần lên theo năm tháng trong cái nghèo rách áo, thiếu cơm, nó đến lớp thường chỉ thui thủi có một mình, hiếm hoi bạn bè chơi với nó, hay nói đúng nghĩa hơn không có ai muốn làm bạn với nó 'Phải chăng vì nó nghèo ư?'. Nghèo có phải là một cái tội? Nhiều lúc nó thầm nhủ trách thượng đế đã tạo hóa ra nó nhưng nó thật không thể hiểu được tạo hóa này có quyền sinh ra nó nhưng cuộc sống là do ta định, ta đi.
                               
                                        Nó thường chỉ có một cô bạn gái thân với nó đó là Tâm, đó là cô bạn duy nhất của thời học trò cùng nó, Tâm là một người bạn luôn bên nó, bố Tâm là chủ tịch xã, nhà Tâm khá giả, nhưng Tâm khác với những đứa con gái nhà giầu khác trong lớp, Tâm không trảnh, không kiêu kỳ, lên mặt hay coi khinh những đứa trẻ nghèo trong lớp có chung hoàn cảnh như nó, và còn Huy nữa. Huy được đặt vào một trong số bốn cậu đẹp trai nhất lớp, ngày ấy Huy ngồi cùng bàn với nó không hiểu vì hữu duyên hay cố ý mà trong xuốt thời gian học cấp hai nó luôn ngồi cùng bàn với Huy và Tâm. ( Đi học cô giáo thường xếp sen kẽ bạn trai và gái ngồi lẫn nhau để tránh nói chuyện trong giờ học... ). Huy một thằng con nhà giầu không mặc cảm với mọi thứ quanh nó, mặc dù được cả lớp đặt cho cái tên quý tử con nhà giầu, nhưng không vì lý do ấy mà xa cách đối với nó, thậm trí Huy còn thân với nó ra mặt không chút ngại ngùng thao túng vì giầu nghèo. Huy ít nói, trầm tính, nhưng chỉ với bạn bè còn với nó thì không, thậm trí còn tỏ ra rất thân thiết với nó hơn hẳn.
                               
                                        Nó đi học chẳng mũ nón trong những ngày nắng lửa oi bức, da nó chuyển mầu bánh mật nhuộm từ nắng đen thui 'người ta vẫn chẳng thường bảo đen như trũi đó thôi'. Da bóng nhẫy mái tóc dài đen điểm đoạn ngọn vàng hoe của nắng. Nó đã rất cố gắng để cho bộ quần áo của mình khi đến lớp được sạch sẽ mặc dù chúng rất cũ. Thế rồi nó chỉ có thể học đến lớp chín rồi thôi học ở nhà phụ giúp cha mẹ việc đồng áng. Cuối năm nó không thi tốt nghiệp chuyển cấp như bao bạn bè nó, khi chia tay cả lớp vào dịp cuối năm vào những ngày đầu tiên của cánh phượng vỹ đỏ rực trời một góc sân trường "đúng là mùa phượng đỏ mùa của chia ly trong đám học trò tinh nghịch" Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà. Nó ngu ngơ thả hồn nhìn những cánh phượng đỏ nặng trĩu lòng bao nhiêu tâm tư cũng chùng nặng lại, dấu đi bao nỗi buồn trong lòng nhủ thầm theo tiếng gió phượng ơi tạm biệt mày, tạm biệt mái trường thân yêu, các bạn ơi mình sắp xa nhau, rồi một mai trên đường đời muôn ngả biết có còn cơ hội gặp lại nhau nữa không, người đây mai đó... Tạm biệt thầy cô đã cho con bao tình thương ấm áp, cám ơn thầy cô đã cho con biết nhiều điều trong cuộc sống, cho con biết nhìn nhận mọi thứ không bị sai lệch, cho con lớn khôn hơn làm ngươi tốt trong tương lai...
                               
                                      Nó chìa cuốn sổ tay đưa cho Huy viết lưu bút. Huy cầm về nhà một đêm hôm sau mang tới lớp cho nó, nó còn nhớ có một đoạn Huy viết, kèm theo một tấm hình của Huy:
                              ...Tớ vẫn thích những tiếng ve báo hiệu mùa hè vậy mà không hiểu sao mùa hè này tớ lại ghét tiếng ve đến thế, nhìn cánh phượng đỏ mà tớ ghét lây tất cả, mùa hè ơi sao mi đến sớm thế?!
                              Phượng ơi, phượng nở làm chi?
                              Cho ta giây phút chia ly thế này"
                              Cúc quỳ ơi! Ai cũng chê không muốn chơi với bạn nhưng tớ thì khác, không giống những bạn ấy, tớ thấy bạn rất đáng yêu, dễ thương lắm, nhất là khi bạn cười, đừng bao giờ bạn bán cho bà đồng nát chiếc răng duyên ấy nhé để thay vào những giọt lệ cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa, bởi tớ không bao giờ muốn bạn buồn, tớ luôn muốn bạn vui và hạnh phúc, hãy giữ mãi nụ cười nhé Cúc quỳ! Tớ không hứa có thể đi cùng bạn xuốt cuộc đời, nhưng... tớ hứa sẽ đợi nếu sau này ai cũng chê bạn lúc đó bạn ế hãy nhớ đến tớ, tớ sẽ xuất hiện như một người hùng, biết đâu lúc đó tớ sẽ lấy bạn. Sau đó là một biểu tượng cười Huy tự vẽ nghịch và 3 dấu chấm than (!!!) và kèm theo dòng chữ D+(302)+C=35
                              - Ôi tuổi học trò thật ngốc nghếch phải không, rung động những ngu ngơ, tinh nghịch của tuổi vừa chớm lớn...
                               
                                       *+*+*+*
                               
                                       Có lẽ đó là sự ngu ngơ đầu tiên, là mối tình đầu tiên, cũng là duy nhất của nó cho đến tận bây giờ bởi giờ đây nó đang ở cái tuổi gần ba mươi mà vẫn phòng không đơn chiếc, nó thường đi về như một chiếc bóng, cũng vẫn vậy, không bạn bè, không người thân kề cận, nó rời quê về nơi đô thị phồn hoa làm cô tấm thời nay.
                               
                                       Nó nghe tin Huy vẫn sống vậy, không bạn gái, không người tình, cũng độc thân đơn chiếc giống như nó. Hôm nay vô tình lang thang Internet nó lạc vào một trang blog khi vô tình vào goodle tìm thấy tên blog là 'Huy ngày ây' trong đó có bài viết Tuổi học trò có mối tình đầu của tôi. Trong trang blog ấy có ảnh và dòng viết đúng là Huy của nó ngày nào rồi, nó đọc những dòng chữ Huy viết kể về mối tình đầu tiên thời học trò trong đó có nó hiện hữu ở những trang viết, ở đó còn có dòng Huy nhắn lại là nhớ nó cuối cùng, Cúc quỳ ơi! Bạn vẫn còn ế phải không hãy về bên tớ nhé, tớ vẫn đợi bạn từ ngày ấy... Nó ứa rơi những dòng lệ chảy dài trên má, lòng run lên bàng hoàng, lòng rộn vui như mở cờ trong bụng, vội đi tìm cuốn sổ tay đã lâu lắm rồi hơn mươi năm bức ảnh của Huy kẹp trong đó vẫn còn nguyên vẹn như xưa, nó ôm vào lòng rồi run lên tiếng nấc nghẹn tâm hồn.
                               
                                       Nó vớ lấy điện thoại viết tin nhắn và gửi vào số điện thoại mà Huy đã để lại sau bài viết ở trang blog với dòng chữ: ' Bạn có khoẻ không, cuộc sống của bạn thế nào? Tớ đã vô tình đi lạc vào trang blog  của bạn, bài viết của bạn làm tớ rất cảm động, tớ đã đọc từng câu, từng chữ, tớ cũng rất nhớ bạn'. Nó gửi tin nhắn đi hồi hộp chờ đợi, cái cảm giác lúc này thật khó tả đối với nó, run run nhè nhẹ như lần đầu được yêu, chỉ hai phút sau điện thoại đổ chuông, chuông điện thoại là một bản tình ca, nó run lên vừa mừng vừ lo lắng, nhè nhẹ bồi hồi, nó biết nói gì đây. Bàn tay nhỏ bé cứ như đang run lên vì lạnh chứ không phải vì lòng đang bồi hồi sao xuyến, nó ấn nghe điện thoại, giọng nó alô nhẹ nhàng như nói với gió, bỗng giọng nó im lặng nghẹn lại khi nghe thấy tiếng nói của Huy không thể thốt ra lời trong lúc này, cứ như có ai đó đang bóp nghẹn cổ nó lại vậy. Huy cũng thế cứ im lặng có phải chăng Huy cũng đang nghẹn lại vì vui mừng khi gặp lại nó, tự nhiên nó nức nở, tiếng thút thít vọng qua điện thoại, Huy nhận ra điều đó, bỗng tiếng Huy vang lên: - Tớ có rặn bạn đừng bao giờ bán cho bà đồng nát chiếc răng duyên rồi mà. Tiếng của Huy đùa qua điện thoại làm nó ngưng khóc, nó cười và nói lại: - Vậy bạn đi chuộc lại đi may ra còn kịp.  Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, họ ôn lại một chút kỷ niệm tuổi học trò, nhiều lắm... Rồi một ngày Huy đứng trước cửa phòng trọ của nó, nó ra mở cửa bàng hoàng, nó choáng váng rồi ngất dưới bàn tay Huy, rung động bồi hồi đầy cảm xúc. Khi nó mở mắt ra thấy Huy bên cạnh, Huy nói nhỏ với nó: Nào nàng công chúa ngủ trong rừng tỉnh dậy đi có hoàng tử tới đánh thức rồi đây. Huy vẫn vui cười tiếu táo như ngày nào , nhưng chỉ với nó thôi, còn với bạn bè Huy keo kiệt nụ cười luôn thầm lặng như chiếc bóng đơn côi, nó mở mắt bất chợt ôm lấy Huy, Huy để mặc cho những dung động đang len lỏi trong lòng.
                               
                                        Cả ngày và nhữ ngày tiếp theo đó hai người đi chơi cùng nhau , Huy vẫn ít nói như ngày nào nhưng thay vào bây giờ Huy là một chàng trai phong độ. Nhiều lần Huy định nắm lấy bàn tay nó nhưng lại e dè không giám, cả ngày đi chơi với nhau đêm đã muộn rồi Huy đưa nó về nhà, nó luôn chờ đợi điều Huy nói với nó mà không có, chia tay nó Huy vẫn im lặng, đột nhiên nó hôn nhẹ vào má Huy rồi quay vào nhà, Huy nắm lấy cánh tay nó kéo lại về phía mình  mất thăng bằng nó ôm trầm lấy người Huy, Huy ghì chặt nó trong vòng tay như thể sợ nó tan biến mất, nói nhỏ vào tai nó tớ nhớ bạn rất nhiều và tớ yêu bạn, tai nó như ù đi mặc dù đã đoán trước giây phút này nhưng nó vẫn không thể không bồi hồi súc động lòng run nhè nhẹ, rộn ràng vui, tai như không còn nghe rõ nữa người mềm ra, mắt mờ lòa vì những giọt lệ thấm cả xuống bờ vai áo của Huy, nó hỏi lại: - Bạn nói gì tớ không nghe rõ bạn nhắc lại đi. Huy lặp lại: - Anh yêu em! Rồi đặt lên bờ môi nó một nụ hôn nóng bỏng sau nhiều năm xa cách chờ đợi lẫn nhớ thương. Nó đón nhận tình yêu ấy trong niềm hạnh phúc ngập tràn trong nước mắt.
                               
                              ***
                              **
                              *
                               
                                      Hai tháng sau là đám cưới của nó và Huy, nó mặc trên người chiếc váy cô dâu nhìn nó thật duyên dáng  trong chiếc váy cô dâu trắng ngần. Hai  người sánh bước bên nhau, hạnh phúc vui cười tưởng chừng như cả trái đất này sẽ chẳng có ai hạnh phúc hơn thế nữa, nó ngất ngây trong vòng tay Huy hạnh phúc đón nhận niềm yêu thương từ rất lâu mà nó chưa bao giờ giám nghĩ tới.
                               
                                       Nếu giờ có ai nói với nó mối tình đầu hay tan vỡ không thành thì nó sẽ phản đối ngay, đối với nó lúc này câu trả lời là không, mối tình đầu rất đẹp, đẹp hơn mọi thứ đẹp trên đời này. Tuy nó ngu ngơ khờ khạo, vụng dại, lo sợ... dù chưa nhận thức hết tình yêu nhưng nó thật trong sáng, dù vẫn ngờ nghệch lẫn trẻ con.
                              Cám ơn tuổi học trò! Cám ơn thế gian này và cám ơn Huy.
                               
                               

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2010 22:49:36 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 65 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9