RE: SÁCH SẮP PHÁT HÀNH CỦA THUHOIQUAN.NET
-
19.02.2011 14:08:54
1. "EM GHÉT CHỊ" !
Tôi làm việc và định cư ở nước ngoài. Mùa hè, công ty tổ chức về Việt Nam du lịch. Tuy sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nhưng tôi không thuộc địa danh từng vùng nên tất cả đoàn du lịch phải cần đến một hướng dẫn viên du lịch. Hướng dẫn viên của chúng tôi là một cô gái dễ thương với cặp kính cận trên đôi mắt buồn. Tôi có thói quen đi bộ vào sáng sớm, cô hướng dẫn viên cũng vậy, nên chúng tôi hay cùng đi với nhau mỗi sáng. Sáng sớm hôm đó, giữa muôn trùng tiếng sóng biển vỗ về, người hướng dẫn viên ngồi bên cạnh tôi - cô gái khả ái có đôi mắt buồn xa xăm ấy - kể về cuộc sống gia đình cho tôi nghe. Cô kể về những mất mát, những nỗi đau và nước mắt trong gia đình. Tiếng kể trong trẻo đều đều bên tai tôi…
- …Gia đình! Hai chữ gia đình đối với chị em tôi thật xa vời ngay từ những ngày tôi đang học trung học. Bố đã bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà lý tưởng của bố. Mẹ đau khổ, buồn rầu vì sự phản bội ấy nên lâm bệnh vài năm sau thì mất, bỏ lại hai chị em tôi. Cái tên Vân của tôi theo mẹ nói nghĩa là mây. Còn em trai tôi tên là Văn. Em kém tôi tám tuổi. Mẹ tôi mất đúng vào lúc tôi học năm thứ tư đại học. Mẹ mất, gánh nặng gia đình hằn lên vai tôi. Vừa đi học, vừa kiếm việc làm thêm để tự nuôi mình ăn học và còn lo cho thằng em nữa, nó rất thông minh và chịu nghe lời.
Khi ra trường, tôi làm hướng dẫn viên du lịch. Mấy năm, mức lương cũng kha khá nên cuộc sống không còn chật vật như trước nữa. Em tôi cũng vào đại học ngành kiến trúc. Văn thông minh học giỏi. Em là niềm tự hào của tôi. Tôi còn nhớ khi tôi dạy em gõ bàn phím máy tính bằng mười ngón tay, em chỉ tập trong hai ngày là nhớ hết bàn phím và chỉ trong hai tuần sau em đã đánh nhanh bằng tôi.
Mỗi tháng, ngoài tiền ăn học tôi còn cho thêm em một trăm đô để em tiêu vặt. Em vòi cái gì tôi cũng chiều. Tôi chỉ có ý nghĩ muốn bù đắp những thiếu hụt trong em. Em đòi tôi mua xe, mua điện thoại đắt tiền tôi cũng sắm đủ. Từ chỗ nuông chiều của tôi, em trở nên chơi bời và bắt đầu biết nói dối tôi. Có lần giặt quần áo cho em, thấy trong ví em có nhiều tiền, tôi hỏi, em nói là cầm giúp bạn. Nhiều lần như vậy, em nói gì tôi cũng tin. Thời gian trôi nhanh, cuốn đi dần sự hồn nhiên trong em. Càng ngày em càng về nhà muộn hơn với hết lý do này đến lý do kia. Thấy em có bạn gái, tôi nhắc nhở nhẹ nhàng:
-Em có bạn gái chị không cấm, nhưng không được chểnh mảng việc học.
Em chỉ dạ nhỏ. Tôi thấy em thực sự đã lớn. Tôi thương em và nghĩ nhu cầu tiêu tiền của em chắc cũng sẽ tăng lên, nên hàng tháng tôi đưa cho em thêm một trăm đô nữa. Trong đám bạn bè, em trở thành một người chịu chơi hơn hẳn, đủ cho em có một cái gì đó kênh kiệu, kiêu kỳ... Đi xe SH, dùng điện thoại đắt tiền… Tôi hài lòng vì làm được điều đó cho em, tôi nghĩ em mình hạnh phúc lắm.
Nhiều lần khách du lịch muốn tìm chỗ ăn chơi, là hướng dẫn viên tôi phải đưa khách vào các quán bar, vũ trường, karaoke… Có lần đưa khách đến một nơi ăn chơi xa xỉ, tôi bàng hoàng khi nhận ra em cũng ở nơi ấy với cô bạn gái người mẫu chân dài.
Hôm sau tôi hỏi em. Em giải thích là có bạn tổ chức sinh nhật ở đó mời. Tôi tạm tin lời em. Tôi cũng biết em lớn rồi, em cần có quyền tự do. Nhưng khi phát hiện em học hành sa sút, tôi nghĩ đã đến lúc cần ngồi nói chuyện với em. Tôi nhắc nhở em chú tâm vào học, đừng chơi nữa... Tôi dạy em phải có lòng tin, phải biết tạo dựng niềm tin. Em chỉ dạ vâng, hứa sẽ tốt hơn.
Rồi em cũng đến năm thứ tư đại học. Tôi mua tặng em chiếc đồng hồ dây da em thích, kèm lời dặn dò em hãy cố gắng chạy đua cùng thời gian, đừng để mình lùi lại.
Từ chỗ chơi bời vì sự nuông chiều của tôi, em bập vào ma túy từ khi nào tôi không hay. Nhu cầu tiêu xài của em tăng cao, tiền của tôi đưa cho em hàng tháng không đủ mà em không dám hỏi xin thêm. Em trở thành kẻ cướp giật, ăn cắp... Học hành càng ngày càng sút kém. Tôi vì công việc bận rộn nên thường xuyên vắng nhà. Đến khi thấy em hơi khang khác, tôi hỏi em có chuyện gì thay đổi, em nói không có gì. Tôi kể cho em nghe một câu chuyện cậu bé nói dối: "Ở làng nọ có chú bé rất nghịch phá. Cậu bé chăn một đàn cừu. Có lần cậu nghĩ ra một trò đùa lừa dân làng. Cậu thét thật to: - Cứu tôi với! Sói ăn cừu!... Dân làng nghe vậy cầm gậy chạy lên nhưng không có sói nào tới ăn cừu cả! Rồi lần thứ hai cậu bé lại làm y như lần thứ nhất, dân làng lại cầm gậy chạy đến cứu giúp nhưng cũng không có con sói nào đến ăn cừu cả! Cậu bé lấy làm vui lắm. Đến lần sói đến ăn cừu thật, cậu bé hoảng hồn gọi thật to: - Cứu tôi với! Sói ăn cừu!... Nhưng lần này dân làng không ai chạy đến nữa vì nghĩ chắc lại là trò đùa nghịch ngợm của cậu bé. Thế là bữa đó sói đã cắn chết cả đàn cừu.
Em im lặng sau khi nghe tôi kể xong câu chuyện.
Rồi một ngày, chuyện gì đến nó cũng đã đến. Em chạy về nhà vào buổi chiều tối, bàn tay và trên vạt áo lấm lem dính toàn máu. Em nói trong hơi thở gấp gáp, đầy hoảng loạn: -“Em giết thằng chó ấy”!
Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chưa kịp trấn tĩnh đã nghe em tiếp: -"Nó đáng bị như vậy vì đã xúc phạm chị. Nó bảo: -''Chị mày làm gái bao nên mới có tiền cho mày tiêu xài như vậy". Nó bảo nhiều lần nhìn thấy chị ở vũ trường, đi cùng mấy ông tây bước ra từ khách sạn nữa''.
Tôi đứng chết lặng. Dường như trái tim không còn rung đập sau câu nói của em, không nói được lời nào. Em vừa dứt lời thì công an đến. Em nói chính em đã gọi điện thoại cho công an đến đây bắt em. Em thản nhiên đưa hai tay vào còng số tám.
Tôi lao vào ôm lấy em, rồi họ đưa em đi. Tôi nghĩ mình đang ngủ mơ, hay ảo giác. Tôi chạy ra ngõ, chiếc xe đã đưa em đi rồi.
Ba tháng sau em ra tòa. Phòng xử án hôm đó khá đông người hiếu kỳ. Nhìn em, tôi không tin vào mắt mình nữa. Chỉ ba tháng thôi mà em xanh xao, gầy đi rất nhiều, đôi mắt sáng trong thông minh của em đẫn đờ, xung quanh là những quầng thâm ôm lấy mắt. Có lẽ đêm qua hay trong nhiều đêm em đã mất ngủ. Buổi xử án diễn ra một cách nhanh chóng bởi bị cáo nhận tội, không kháng án. Trước khi hội đồng xét xử vào nghị án, em bất ngờ quay lại nhìn tôi, nói:
- Chị ơi! Nếu thời gian có quay trở lại, em cũng không muốn mình không phạm tội mà em chỉ muốn mình đừng có tồn tại! Sao bao người có bố mẹ còn em thì không? Em ghét cuộc sống này và em ghét chị.
Nói xong em òa khóc, tiếng khóc loang trong không gian, vỡ òa cả phòng xử án.
Khi em được áp giải ra xe thùng để về lại trại giam, tôi chạy theo ra, em nhìn tôi lạnh lùng không nói thêm lời nào. Tôi đứng nhìn xe chuyển bánh khuất dần trong màn nước mắt nhòa trong cặp kính. Tôi thật sự đau khổ và day dứt. Thêm lần nữa trong đời tôi những người thương yêu nhất lại vuốt khỏi tầm tay...
Ngực tôi đau nhói, quặn thắt. Tôi quỵ xuống trong mớ hỗn độn tiếng nói lao xao, tiếng bước chân rình rịch. Rồi mùi cồn, mùi kháng sinh nồng nặc làm tôi tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Một tháng sau tôi vào trại thăm em. Em ngồi đối diện với tôi, mặt cúi xuống im lặng. Em đặt lên bàn chiếc đồng hồ đeo tay, nói với tôi:
- Chị giữ đi, ở đây không được đeo đồng hồ chị ạ!
Tôi hỏi em có cần gì không? Em im lặng lúc lâu mới nói:
- Em không cần gì cả.
Tôi lại hỏi em:
- Vậy em có muốn nói gì với chị không?
Em im lặng một lúc rồi nói.
- Em vẫn ghét chị.
Tôi nhìn em, em nhìn tôi. Tôi không ngạc nhiên vì câu nói của em nữa. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt em hỏi lại:
- Tại sao?
Em vẫn cúi mặt, nói:
- Bởi chị là chị của em mà chị không biết dạy em! Em đòi gì chị cũng chiều. Sao lúc đó chị không la mắng em? Sao chị không đánh đòn em khi biết em hư? Chị cho em tiền, em không biết làm gì, em đã học thói đua đòi, tập hít ma túy. Tiền chị cho dần dần không đủ. Em cần tiền để dùng ma túy nên em trở thành một thằng cướp giật, trộm cắp. Những lần chị thấy em có nhiều tiền là những lúc em nói dối, tiền đó là do em ăn cướp. Em nghiện đã rất lâu mà chị có biết đâu. Nếu chị chịu quan tâm tới em nhiều hơn là cho em tiền thì… Chị đã làm em hư hỏng, giờ đây còn gì là tương lai nữa… Em ghét chị!
Tôi vẫn im lặng nghe em nói tiếp:
- Em không trách chị, em chỉ trách tự bản thân mình, chị ạ! Dù sao đi nữa chị vẫn là thần tượng của em.
Tôi khóc. Hai hàng lệ chảy dài trên gò má. Ai nỡ mắng em? Ai nỡ không cho em những gì mà mình có đủ khả năng? Em thiếu tình cảm của một gia đình, thiếu tình thương yêu của bố mẹ, em cần được bù đắp.
Em đưa hai tay bị còng số tám gỡ mắt kính cận tôi đang đeo để xuống bàn rồi lau nước mắt cho tôi. Đã hết giờ thăm nuôi, em phải vào. Trước khi đi em nói một câu cuối cùng mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu: - Em không có lỗi với chị nên em không xin lỗi đâu. Chẳng ai đi xin lỗi một người cũng có lỗi với mình cả. Có chăng em chỉ có lỗi với chính bản thân mình mà thôi, và em cũng đã tự xin lỗi mình rồi. Chị đừng khóc nữa. Em vẫn nhớ câu chuyện chị kể về cậu bé nói dối, em cũng giống như vậy. Bây giờ em nói thật chị có tin hay không? -Em sẽ cố gắng!
Thời gian sẽ trôi đi, lời nói và tất cả những sự mất mát sẽ trôi đi, sẽ quên nguôi theo dòng đời đua chảy. Liệu sau khi em tại ngoại, em có dám đứng thẳng lên để nhìn ai không? Và còn đâu là tương lai của em? Tương lai của em mãi nằm lại nơi này. Em không trách tôi nhưng em nói ghét tôi. Đúng, tôi thật đáng ghét. Tại tôi, tại lòng thương sai lầm của tôi đã hại em, đã làm cả cuộc đời em trượt dốc, rơi xuống vực thẳm sâu đen. Nỗi đau của tôi là quá dài, dài vô cùng tận. Bản án em nhận là một bản án nặng nề đè nặng lên tôi. Đây là một bài học cả đời tôi sẽ không bao giờ quên, bài học về tình thương không đúng cách!...
… Cô gái hướng dẫn viên du lịch ngừng kể chuyện mình. Chỉ còn tiếng sóng biển rầm rì bao quanh như khúc vọng âm. Bây giờ tôi đã hiểu ra tại sao cô gái có đôi mắt đẹp được giấu sau cặp kính cận như một nỗi buồn u uẩn xa xăm.
2. KHOẢNG TRỐNG ĐƠN SƠ
Chị hơn tôi tám tuổi. Chị là một phụ nữ thành đạt, sắc sảo và nhạy bén trong công việc. Chị không có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng xét về nhiều khía cạnh thì chị được xếp vào loại trung bình khá. Trong mắt tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời, tế nhị, dễ thương...
Tuy nhiên, chị có thành công về đường kinh doanh, nhưng chuyện tình cảm chị lại không mấy suôn sẻ. Đã ngấp nghé tuổi ba mươi chị vẫn còn… "tôn thờ chủ nghĩa độc thân”! Chuyện về chị đều đơn giản, tự nhiên như hoa cỏ miền quê thôn dã.
Sau mối tình đầu khi chị vừa hai mươi tuổi chị không biết đến với bất cứ ai nữa. Đến tận bây giờ, gặp được người đàn ông thứ hai trong đời đã vào tuổi ngấp nghé ba mươi. Tôi muốn ví tình yêu của chị như trăng muộn ngày cuối tháng.
Chị có một cái tên khả ái như con người chị vậy: Khánh Ngọc! Cái tên ba tôi đã đặt cho chị ngày chị mới bước chân tới xứ lạnh này làm việc.
Chị xin nghỉ chức phó giám đốc ở một công ty thời trang tại Mátxcova để đồng ý về thử sức nơi lạnh lẽo Saint - Petersburg với một công viêc mới. Theo ý chị là muốn bắt đầu làm lại từ đầu. Tôi đồng ý theo chị, bởi ở đó có ba tôi đang sống và làm việc. Chúng tôi muốn gần gũi với ba hơn để không khí gia đình ấm cúng, tuy không có mẹ ở bên.
Ngày ra tầu rời Mátxcơva về Saint - Petersburg. Sáng sớm, tôi gõ cửa phòng chị không thấy chị trả lời, không thấy ra mở cửa. Tôi ghé cửa nhìn vào. Mắt tôi sững lại. Chị đang nằm dưới mặt thảm lạnh. Tôi lao vào ôm lấy chị. Hơi lạnh từ cơ thể chị hòa vào tôi một cái lạnh lùng giá buốt! Tôi gọi xe cứu thương đưa chị tới bệnh viện. Chị vẫn bất tỉnh. Bác sĩ cho biết chị bị khủng hoảng tinh thần, vết mổ u não cũ bị ảnh hưởng do suy nghĩ nhiều. Có lẽ chị bị sốc về chuyện gì đó nên ngất, cộng thêm nhiễm lạnh toàn thân.
Chị nằm im lìm khoảng gần một tuần. Sực nhớ sau khi chị mổ, bác sĩ tâm lý học bảo chị không được dùng điện thoại, do vậy chị phải dùng máy tính. Lợi dụng những ngày chị còn bất tỉnh tôi quyết định xâm nhập vào thế giới online và email của chị xem thế nào. Tôi liền gọi một chuyên gia máy tính trợ giúp để tháo dỡ cài đặt bảo vệ, truy tìm mật khẩu nick yahoo, email và password của chị. Khi mọi chuyện đã ok được, tôi liền vào mạng. Sau hai buổi chiều loay hoay với chiếc computer của chị tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao chị lại bị như vậy. Tự dưng tôi khóc. Tôi thương chị quá! Chị rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Có một mục lưu giữ ở máy tính chị ghi Trang Khánh Ngọc (TrangKhanhNgoc). Tôi mở ra thấy vô số thư, truyện, thơ... của chị viết. Tìm lần chị lưu gần nhất thì là một lá thư chị gửi người yêu của chị như thế này:
Gửi người đã hứa yêu em.
Ngọc Biết Phải Làm Sao Đây?
Tuấn ơi! Dù cố che giấu nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại phải không? Nó luôn phũ phàng và nghiệt ngã, như một liều thuốc rất đắng. Ngọc thấy mình bị tổn thương trong tình yêu, trong cuộc sống. Ngọc đã hình dung và nghĩ đến sự giải thoát. Ngọc không biết mình nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười? Ngọc chưa bao giờ hình dung một ngày kia Ngọc sẽ phải đứng ở ngã ba: tình cảm - công việc - tiền tài như thế này! Ngọc không thể tin tình yêu Tuấn dành cho Ngọc cũng có ngày mờ nhạt như thế này? Đúng là không có gì là mãi mãi. Tình yêu là thế sao Tuấn? Ngọc thật sự quá bất ngờ không thể nào tin. Nước mắt Ngọc rơi mà Ngọc không hiểu Ngọc khóc về điều gì nữa. Ngọc chỉ biết ngồi khóc như một đứa trẻ nhỏ đang bị đau, mong cho những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn thương, mất mát từ những lời Tuấn nói. Tuy chưa có gì rõ nét nhưng Ngọc cũng lờ mờ hiểu ra những ý của Tuấn. Tuấn muốn xa Ngọc phải không? Ngọc biết tình cảm của Tuấn dành cho Ngọc ngày một dần quên, còn Ngọc thì đang yêu say đắm, yêu hơn xưa.
Tuấn hứa yêu Ngọc mãi không rời xa mà? Tại đâu hả Tuấn? Có lẽ lỗi thuộc về Ngọc. Tuấn nói Tuấn yêu Ngọc, làm cho Ngọc hy vọng để rồi đau khổ ư? Khi Ngọc đang ở xa nơi xứ lạ quê người, Tuấn nói sẽ đợi Ngọc về mà? Tuấn yêu Ngọc để rồi Tuấn sẽ chẳng bao giờ thuộc về Ngọc ư? Không! Ngọc không cần thứ tình yêu đó. Tuấn hãy quay về với thực tại những gì mà Tuấn đang có và khát khao, đừng nghĩ gì về Ngọc nữa! Ngọc không là gì để Tuấn bận tâm, chẳng qua cũng chỉ như một người bộ hành lạc đường, được Tuấn ban cho nửa cốc nước để đỡ cơn khát, nhưng... Ngọc cứ bị ám ảnh những lời mà trước kia Tuấn đã nói. Thật lòng Ngọc không muốn tuột mất tình yêu một cách dễ dàng như thế này đâu.
Tuấn ơi! Ngọc có làm gì sai để không thể nào tha thứ được? Nếu vậy Ngọc thấy khinh thường, căm giận bản thân mình, Ngọc không còn đủ tư cách để đón nhận tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc nữa. Ngọc thật đáng trách. Nhưng với Tuấn, Ngọc vẫn còn yêu, muốn giữ lại chút gì đó cho dù khoảng cách khá xa, Tuấn ạ! Ngọc không muốn mình là người đáng ghét trước Tuấn. Ngọc thấy hận bản thân. Ngọc vẫn yêu Tuấn một tình yêu chân thành sâu lắng, nhưng đối với Tuấn thì Ngọc không còn là một người phụ nữ đáng yêu nữa, phải không nào?
Hôm nay Ngọc thức trắng đêm chỉ để khóc trước màn máy tính có dòng tin nhắn của Tuấn khuyên Ngọc tìm cho mình một cách giải thoát tốt nhất. Càng nghĩ, tâm trí Ngọc càng bị cuốn vào vòng luẩn quẩn không thề nào tháo gỡ nổi.
Đời Ngọc từ nay sẽ trở thành vô nghĩa nếu như không được Tuấn yêu thương nữa. Tại sao tình yêu của Tuấn dành cho Ngọc lại nhạt phai đi theo ngày tháng? Có phải "xa mặt cách lòng" không? Ngọc tự trách mình, suy nghĩ thật nhiều, nhớ Tuấn thật nhiều. Hy vọng một ngày được gần bên Tuấn, hạnh phúc cho đến hết trọn đời. Ngọc đã hy vọng và ước mơ nhiều quá nên giờ bị tổn thương, vỡ mộng cũng lớn không kém phần!
Ngày tháng sống nơi xứ người, tuy xa cách nhưng tình yêu thương trong Ngọc dành cho Tuấn càng sâu đậm. Giờ đây trước những gì Tuấn nói, Ngọc không còn là mình nữa rồi, Tuấn ạ!
Mọi chuyện buồn đau hay những điều gì đó tương tự rồi cũng sẽ qua, nhưng Ngọc vẫn muốn nói với Tuấn - người mà Ngọc yêu dù chưa một lần gặp mặt, chỉ qua online với những dòng tin nhắn - vạn lần xin lỗi, dẫu có làm Tuấn bị xúc phạm hay buồn ... Còn nhiều điều không nói ra chắc Tuấn cũng hiểu?
Ngọc cầu mong một điều rằng thời gian, công việc, sự xa cách sẽ làm Ngọc hết yêu, hết nhớ về Tuấn. Ngọc đang nghe mấy bài hát từ máy phone: Lỗi lầm tình yêu, Chuyện tình dưới mưa... Tuấn có thể nghe thử mà. Biết đâu Tuấn lại hiểu Ngọc hơn...
Đêm nay Ngọc thấy buồn quá và khóc cũng nhiều hơn. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"!... Bây giờ chúng ta chỉ còn để lại kỷ niệm đẹp lưu trong lòng.
Khoảng cách sáu tuổi của Ngọc hơn Tuấn cũng đủ lí do để ngăn cách hai đứa đến với nhau rồi. Ước gì có một ông tiên hiện ra cho Ngọc một điều ước để lôi Ngọc ra khỏi sự cám rỗ của tình yêu này, để Ngọc trở về hiện thực, đừng ảo mộng những thứ thật xa vời, hư vô. Sẽ chẳng ai có hạnh phúc nếu không có yêu thương, mà Ngọc luôn muốn được yêu thương, muốn có một tấm chân tình. Những điều tưởng như bình dị đối với mỗi người giờ lại quá xa xôi khó kiếm tìm đối với Ngọc.
Nếu như quay ngược lại được thời gian…
Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu…
Nếu như Ngọc đừng quen Tuấn…
Nếu như ...
Cuộc sống có vô vàn điều trăn trở, éo le... cũng từ hai chữ "nếu như", Tuấn ạ!
Tình yêu, hạnh phúc sao mong manh quá Tuấn ơi! Hãy nói cho Ngọc biết, Ngọc phải làm sao? Ngọc xin gửi Tuấn ngàn vạn lời xin lỗi. Hãy tha thứ cho Ngọc, cho dù mọi thứ dường như đã quá muộn màng.
Tất cả giờ đã quá xa rồi, Ngọc sẽ cố quên đi....quên đi tất cả.
(Lá thư không gửi. Đêm 09/10/2009)
Đọc thư, tôi có biết người đó, bởi chị có lần nói cho tôi nghe. Tuấn kém chị sáu tuổi, đang sinh sống tại Việt Nam. Tôi thương chị quá. Thật ra, ngay từ đầu tôi đã không thể nào tin vào tình yêu của Tuấn dành cho chị, bởi sự xa cách ngàn trùng và khoảng cách về độ tuổi. Nhưng chị thì ngược lại, rất tin tình yêu của Tuấn dành cho mình. Đúng là ảo mộng hư không...
Tôi không trách Tuấn thay lòng đổi dạ, cũng không trách chị đã quá tin yêu vội vàng. Biết đâu những lời hứa của Tuấn lại rất tốt cho chị về sau này?
Năm ngày sau chị tỉnh lại. Chị hoàn toàn không nhớ một điều gì. Ông bác sĩ nhìn tôi với một ánh mắt đầy ái ngại, ngụ chút gì đó trắc ẩn, lo lắng. Tôi không biết rằng chị đang không nhớ thật hay đang cố tình không muốn nhớ? Nhưng dù sao chị còn ở bên tôi, xua đi bao buồn đau lo lắng những ngày qua. Mọi chuyện rồi sẽ bình thương…
Tôi thấy chị bây giờ thật tội nghiệp. Sao những bất công, bất hạnh lại cứ dập đổ lên đầu chị như thế này? Chị đã gần ba mươi mà vẫn độc thân? Khi tôi và ba có nhắc nhở chị việc lấy chồng, chị chỉ cười xòa, bảo thời đại này thiếu gì người sống độc thân, miễn là cuộc sống có công việc, có tiền tài là ổn! Chị cứ lao vào công việc, không nghĩ gì đến chuyện riêng tư. Bao năm qua, chị mải mê phấn đấu trên con đường sự nghiệp. Đến bây giờ có trong tay tất cả thì tôi chợt nhận ra khoảng trống trong đời chị. Lúc sắp đưa chị xuất viện trở về nhà tôi càng thấy rõ khoảng thiếu vắng khủng khiếp này hơn, khi bên chị giờ này ngoài tôi ra không có ai để chia sẻ buồn vui. Tuấn cũng đã rời xa chị thì liệu còn ai trên đời này để chị tin tưởng, thương yêu? Tôi cảm nhận mọi thứ quanh chị đều vô nghĩa. Tiền bạc, công danh chẳng có ý nghĩa gì khi một mình cô đơn.
Tôi chăm chú nhìn vào tờ giấy vị luật sư mang đến cho mình, không thể nào tin nổi! Chị đã hiến tất cả những gì chị kiếm được trong từng ấy năm vào quỹ từ thiện ủng hộ trẻ em tật nguyền của một công ty mà người đứng tên là… tôi!
Tôi nhớ lại có lần chị nói với tôi, giọng xa vắng lẫn vào tiếng đêm: -Em biết không, chị luôn ước ao về một tình yêu chân thành, một hạnh phúc ấm êm. Những lúc đối diện với cô đơn chị cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Chị thèm khát một mái ấm của chính mình. Chị thấy nuối tiếc những năm tháng đã đi qua. Giá như chị có một mái ấm gia đình, một người chồng tốt biết thương yêu và những đứa con ngoan… Điều đó thật khó đối với chị? Giá như làm lại được từ đầu chị sẽ biết cách cân bằng mọi thứ, chị sẽ không dễ dàng đánh đổi hạnh phúc của mình lấy bất cứ điều gì khác. Chị đã làm gì đó sai với Tuấn chăng? Tuấn nói vì yêu chị nên đã nhường nhịn, chịu đựng. Chị không hiểu là Tuấn đã nhường nhịn, chịu đựng chị từ những điều gì? Có lẽ Tuấn giận và không tha thứ. Khoảng cách xa quá chị cũng không biết phải làm sao cho lòng mình nhẹ bớt. Chị nghỉ việc rồi, có lẽ sẽ về Việt Nam để gặp Tuấn một lần. Chị muốn gần và đối diện với con người thật của Tuấn, biết đâu chị lại cảm nhận được một điều gì đó từ Tuấn... Chị suy nghĩ kỹ bấy lâu nay, chị sẽ làm từ thiện nhiều hơn như mong ước bấy lâu.
Tôi không ngờ rằng nay chị đã làm thật điều đó, khi nhìn tờ giấy của vị luật sư vừa đưa. Tôi đắn đo ái ngại lẫn xót xa. Giờ chị còn là hai bàn tay trắng! Tiền bạc, địa vị, hạnh phúc, tình yêu… chị đều mất trắng cả rồi! Chị không còn nhớ gì hay chị cố ý giũ sạch, không cần vướng bận, không cần nhớ đến gì nữa đây?
(25/11/09)
3. CHUYỆN TÌNH ONLINE
Trời đang đông lạnh, mùa đông Saint-Petersburg thường âm từ 20 đến 30 độ C. Có khi còn lạnh hơn rất nhiều. Nhưng cái lạnh của thời tiết không thấm thía gì so với cái lạnh tâm hồn đang cô đơn của Mai. Mai đến sống ở nơi này đã gần mười năm, đã qua nhiều lần mùa, xuân, hạ, thu, đông. Đã qua những niềm vui, những nỗi buồn, đắng cay, mất mát. Sự cô đơn càng tăng thêm vẻ lạnh giá của thành Len nơi Petersburg này, của tâm hồn xa xứ tha hương. Đã từ lâu rồi Mai đi về như một cái bóng thầm lặng. Căn phòng nhỏ với bốn bức tường im lìm, tĩnh lặng. Bạn thân với Mai lúc này là chiếc máy tính. Không biết từ khi nào Mai, một cô gái ít nói cười, bỗng trở nên sôi động, lộ trên đôi mắt một ánh sáng lạ lùng.
Từ ngày quen Tuấn qua online Mai trở nên một con người khác. Hình như Mai biết yêu, yêu theo cách của Mai nghĩ, yêu theo kiểu tọa độ ngày xưa, cái thời yêu nhau qua thư từ! Trước kia Mai vẫn thường nghĩ yêu qua mạng thì yêu ảo ảnh, mơ hồ, không có thực. Nhưng bây giờ những ảo ảnh, mơ hồ ấy trở nên diệu kỳ đối với Mai. Đúng là khi yêu con người ta mù quáng, thậm chí không thể nhận ra đâu là thực, đâu là hư nữa.
Tuấn ít nói ít cười, làm Mai càng cảm thấy yêu Tuấn hơn từ gương mặt ấy. Những tâm sự của Tuấn làm Mai thấy gần gũi, thân thiện hơn. Mai cởi mở hơn khi có Tuấn cùng ngồi online. Mai tâm sự hết về cuộc sống cho Tuấn nghe, không giấu giếm gì cả. Sau mỗi ngày làm việc trở về nhà, Mai như một người bận bịu, Mai háo hức vội vã như có ai đó đang chờ Mai vậy. Đúng! Tuấn đang chờ Mai về để cùng online. Mai thấy hạnh phúc như có Tuấn bên cạnh mặc dù chưa một lần gặp, chỉ nhìn nhau qua webcam.
Yêu nhau thời hiện đại, thời vi tính thật lạ! Mai và Tuấn yêu nhau qua online thời gian khoảng 2 năm thì Mai quyết định gặp Tuấn. Tuấn cũng muốn gặp Mai. Đúng vào lúc ấy, công ty Địa chất của Tuấn cần gửi một kỹ sư sang Nga làm việc và học tập ba tháng. Tuấn nói với Mai nhân dịp này sẽ xin đi để được gặp Mai. Mai vui sướng mong từng ngày. Ôi, sao giờ đây đối với Mai một ngày lại trôi chậm đến thế.
Rồi giây phút mong đợi cũng đến. Mai xin nghỉ vài ngày từ thành Len (Saint Petersburg) lên tận Mátxcơva đón Tuấn ngoài sân bay. Khác với cái nhìn qua webcam, Tuấn của Mai ở ngoài thực tế là một chàng trai phong độ, mái tóc cắt ngắn gạt gọn một bên khuôn mặt. Đôi mắt sâu thẳm hút hồn. Nụ cười của Tuấn làm Mai không thể không bình yên, Mai thấy an tâm. Mai ở lại Mátxcơva mấy ngày bên Tuấn. Tuấn hứa hẹn với Mai thật nhiều. Ba tháng ở Mátxcơva, cứ vào hai ngày cuối tuần là Tuấn về Saint - Petersburg để gặp Mai.
Những giây phút bên Tuấn, Mai thật hạnh phúc. Mai cố dành thời gian để gần gũi Tuấn nhiều hơn. Mai mong thời gian ngừng trôi để có thể ở bên Tuấn lâu hơn.
Hết hạn ba tháng, đã đến lúc Tuấn phải trở về Việt Nam. Ngày gặp nhau cuối cùng Tuấn chỉ im lặng. Mai cũng im lặng bước bên Tuấn dọc bờ sông Ne-va.
Mai hỏi Tuấn :
- Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không?
Tuấn cười bảo Mai :
- Chắc là không !
Mai cười, nhìn Tuấn:
- Em hay tin vào phép nhiệm mầu lắm anh ạ, chính vì có phép nhiệm mầu nên em mới gặp anh, mới biết yêu sau bao đổ nát, đắng cay. Em tin nếu em yêu anh thật lòng và anh cũng yêu em thật lòng thì chắc chắn sẽ có tuyết rơi mùa hè, chỉ có điều không biết bao giờ mới có mà thôi.
Tuấn véo mũi Mai :
- Đúng là ý nghĩ của trẻ con! Em tưởng cuộc sống này là cổ tích hay sao!
Mai nhìn Tuấn:
- Đúng là cổ tích, và anh là ông tiên trong cổ tích của em! Hi !!!
Cả hai cùng cười vui vẻ.
Thời gian như xua đuổi đi tất cả. Tuấn nói lời chia tay với Mai trong tiếc nuối. Mai tiễn Tuấn ra tận sân ga. Tuấn trao cho Mai chiếc nhẫn bạc. Tuấn nói kỷ niệm của mẹ và bảo Mai giữ lấy. Tầu chuyển bánh, nước mắt Mai rơi nhỏ giọt. Mai đứng nhìn theo con tầu đang khuất dần phía xa xa rồi mất hẳn. Mai ngợp chìm trong một ý thơ.
Con tầu đưa anh xa em
Lòng anh vẫn còn ở lại
Tình em đuổi theo lưu luyến
Mạnh hơn những bánh xe lăn
Thời gian bên anh trôi nhanh
Em mong thời gian ngừng lại
Để em mãi được bên anh
Cùng mơ, trọn giấc mơ xanh.
Mai bỗng giật mình khi điện thoại rung. Tuấn gọi bảo Mai về nhà đi, mùa hè anh sẽ trở lại thăm. Tuấn còn bảo Mai mở bài hát "Giây phút chia xa" mà lúc ngồi trên xe taxi anh đã bắn từ máy điện thoại của anh sang máy của Mai. Mai nghe lời như một đứa trẻ nhỏ. Ngồi trên taxi trở về nhà Mai nghe đi nghe lại bài hát, tâm trí vẫn tận nơi đâu.
Mai trở lại cuộc sống bình thường, với công việc hàng ngày. Mỗi tối Mai như một người vợ hiền thục về nhà sau giờ làm việc. Đơn giản thôi, vì Tuấn đang đợi Mai về để online trước khi đi ngủ.
Mai gửi bài hát "Tuyết rơi mùa hè" cho Tuấn và hỏi câu hỏi cũ:
- Anh có tin rằng sẽ có tuyết rơi mùa hè không?
Tuấn trả lời:
- Đúng là trẻ nhỏ, làm gì có điều đó hả bé!
Mai gửi:
- Nếu có thì sao?
Tuấn gửi:
- Nếu ngay bây giờ có tuyết mùa hè rơi thì em chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, là nhìn thấy anh trước mặt em ngay. Hiii!
Mai đánh vội chữ:
- Xấu tính!
- Làm sao bảo anh xấu tính hả bé?
- Tại anh trêu em. Làm gì có chuyện ấy! Anh làm như là giấc mơ! Mơ cũng không có đến kỳ diệu như vậy!
Tuấn gửi:
- Thế em bảo có tuyết mùa hè. Làm gì mùa hè có tuyết rơi!
Mai gửi:
- Đó là phép nhiệm mầu, một điều kỳ diệu. Anh không tin vào điều kỳ diệu à?
- Vậy hả? Nếu có phép nhiệm mầu thì điều gì cũng có thể, đúng không nhỏ?
Mai im lặng.
Tuấn gửi:
- Nếu thật sự có tuyết rơi mùa hè, lúc đó anh sẽ mãi ở bên em ... sẽ thuộc về em, sẽ chẳng bao giờ rời xa em như thế này nữa.
Thời gian qua đi thật nhanh. Một mùa đông nữa lại đến mang theo cái lạnh lùng, da diết. Mai và Tuấn tưởng chừng như lòng gần nhau hơn, tưởng như không gì có thể ngăn cách, tách rời hai người ra được. Mai cảm thấy không thể sống mà thiếu Tuấn. Vậy mà, cuộc sống thật muôn hình muôn vẻ. Mai nhận được tin từ một người bạn ở Việt Nam bảo Tuấn sắp lấy vợ! Mai bàng hoàng. Mai online gặp Tuấn, vẫn nói chuyện, Mai có hỏi chuyện tin đồn, Tuấn lảng tránh. Mai gọi điện thoại, Tuấn không nhấc máy.
Hôm sau Tuấn nhắn tin vào điện thoại: "Em yên tâm đi, anh lúc nào cũng ở bên em, đừng lo lắng quá em nhé, hãy tin vào anh, tại anh bận quá nên không online, ngủ quên không nghe chuông điện thoại".
Đến một hôm, Mai nghe điện thoại của bạn mà không tin vào tai mình nữa. Ngày mai ăn hỏi của Tuấn! Mai không còn tâm trạng gì nữa. Điện thoại Tuấn đã tắt từ khi nào, Mai không liên lạc được, Mai nôn nóng hết giờ làm việc để về nhà vào online hỏi Tuấn cho cặn kẽ thực hư ra sao. Không lẽ bao nhiêu hứa hẹn giờ đây Tuấn trót quên đi?
Mai online rồi đợi. Một mầu tối đèn từ nick chát yahoo của Tuấn. Một ngày. hai ngày, ba ngày.... Mai gửi tin nhắn vào điện thoại và vào nick yahoo, vào email cho Tuấn thật nhiều, nhưng đều không thấy Tuấn pm lại.
Một tuần Mai mất ăn, mất ngủ. Hôm nay Mai nhận được điện thoại của Tuấn. Vẫn giọng nói dịu dàng, nồng ấm như ngày nào. Tuấn nói lời xin lỗi rằng tình cảm của Tuấn dành cho Mai không phải là tình yêu mà chỉ như một người anh dành cho em gái, không hơn không kém. Tuấn thừa nhận ngày mai anh lấy vợ. Mai không thể nói lời hờn trách mà bật khóc. Trong nước mắt nghẹn ngào Mai hỏi Tuấn sao lại vậy, em đã làm gì sai sao? Mai năn nỉ Tuấn quay lại, nghĩ lại. Mai cho rằng Tuấn nói dối, Tuấn vẫn yêu Mai cũng như Mai rất yêu Tuấn, cần Tuấn, không thể nào thiếu Tuấn. Tuấn xin lỗi và mong Mai hãy quên đi những gì đã xảy ra giữa hai người. Tuấn bảo không hề yêu Mai, chẳng qua những ngày người yêu Tuấn sang bên Anh quốc, Tuấn buồn, lên mạng để giải khuây, bất ngờ gặp Mai trên online Tuấn thấy rất mến Mai và chỉ thế mà thôi. Mai khóc thật nhiều sau mỗi lời Tuấn nói. Mai không thể làm gì để Tuấn thay đổi quyết định. Mai đành chấp nhận với câu nói Tuấn: -Chỉ trừ khi có phép nhiệm mầu là tuyết rơi mùa hè!
Mai cố nén lại tiếng nấc, nói từng tiếng:
- Đúng 0 giờ đêm nay anh hãy dành cho em một phút, anh nhé? Chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi, hãy dành cho em một phút Tuấn ạ! Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi đấy! Tình yêu thiêng liêng lắm, nó luôn có phép nhiệm mầu. Em không muốn xa anh…
Tuấn khẳng định rằng đúng 0 giờ đêm nay Tuấn sẽ nghĩ về Mai.
Tuấn tắt điện thoại. Mai ngồi lặng lẽ, tâm trạng rỗng không, ý nghĩ không.
Tuấn đặt chuông báo thức 4 giờ sáng, giờ đó ở bên Mai sẽ là 0 giờ. Rồi tiếng chuông báo thức kêu vang. Tuấn nghĩ đến Mai. Thế là đã 0 giờ bên Saint - Petersburg rồi đấy. Bất giác Tuấn cảm thấy mặt nóng ran, có cảm tưởng như có ai đó đang nhìn mình. Một làn gió ào vào phòng qua khung cửa sổ để mở, cảm giác gai gai lạnh làm Tuấn quay vội nhìn ra khung cửa. Tuấn giật mình. Dưới ánh đèn lờ mờ là một cô gái đang từ xa bước lại nở một nụ cười rạng ngời với Tuấn. Mai! Là Mai ư? Mai đang từ từ đi lại phía Tuấn. Tuấn thấy nao nao bồn chồn lòng dạ. Tuấn chớp mắt. Cái bóng biến mất. Tuấn dụi mắt, mở cửa chạy ra nhưng không thấy gì cả. Lòng Tuấn như lửa đốt, nghe như réo rắt âm vang vọng lại tiếng khóc của Mai... Tuấn không sao ngủ lại được.
Hôm sau, ngay trong ngày cưới, Tuấn nhận được điện thoại của một người bạn thân cũ ở Saint-Petersburg:
- Mai mất rồi!
Tuấn hơi khựng lại, như không tin vào tai mình hỏi, lại bạn:
- Khi nào? Cậu đừng đùa chứ, mình vừa nói chuyện với cô ấy chiều qua thôi mà.
- Thật chứ không đùa, mới mất đêm qua.
- Đêm qua?
- Ừ! 0 giờ đêm qua!
Tuấn im lặng nhớ câu nói chiều qua của Mai: ''Chỉ một lần cuối này nữa thôi, hãy dành cho em một phút Tuấn ạ!''.
Hình ảnh đêm cuối cùng ở sân ga thành Len ngày nào cứ bám đuổi theo Tuấn. Và câu nói của Mai: Tình yêu chân thành sẽ khiến có tuyết rơi vào mùa hè đấy anh ạ!
Trời bắt đầu hết đông. Đã sang tháng năm. Tuấn sang Mátxcơva và về thăm lại nơi Mai đã sống. Trời bắt đầu vào hè, nắng tỏa khắp nơi, vàng trên con phố. Dòng sông Ne-va nước lững lờ trôi.
Tuấn nhớ đến câu nói của Mai ngày nào khi Mai đi bên Tuấn: –"Anh ơi! Mùa hè anh nhớ về thăm em nhé, chúng ta sẽ cùng đợi 2 giờ sáng để nhìn cầu mở, bao nhiêu năm em nhìn cầu mở một mình, có anh chắc vui lắm, anh nhỉ''?
Tuấn lang thang dọc theo bờ sông, đi qua những nơi mà trước đây Tuấn và Mai hay đi cho đến khi chiếc cầu đầu tiên mở ra trên dòng Ne-va lúc 1 giờ 45 phút đêm Tuấn mới trở về khách sạn. Hình ảnh Mai cứ theo đuổi Tuấn. Câu hỏi của Mai lại vang lên từ tiềm thức: -"Anh ơi! Anh có tin rằng sẽ có tuyết mùa hè không anh?".
Qua một đêm với giấc ngủ muộn, Tuấn thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại của bạn nói sẽ ghé khách sạn thăm Tuấn, có chuyện muốn nói.
Tuấn vén ri-đô, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuấn ngạc nhiên nhìn một mầu trắng xóa. Những sợi tuyết bụi nhỏ bay như những sợi mưa phùn mùa xuân nơi đất Việt. Tuấn không thể nào tin nổi vào mắt mình. Mầu trắng của tuyết vướng trên nóc những chiếc xe ôtô, những sợi mưa tuyết đang tỏa bay trước mắt Tuấn.
Tuấn chạy xuống phố để xem điều mình nhìn thấy là thật hay ảo. Tuấn thốt lên khe khẽ: -Tuyết, đúng tuyết rồi, tuyết rơi mùa hè! Tuấn gọi thầm: -Mai ơi! Tuyết rơi mùa hè rồi, em ạ! Câu nói lần cuối cùng của Mai qua điện thoại lại vang lên trong đầu Tuấn: -"Em tin rồi sẽ có tuyết mùa hè rơi, Tuấn ạ! Tình yêu thiêng liêng lắm, nó luôn có phép nhiệm mầu. Bởi em không muốn xa anh. Tuyết đó là em đó!".
Bất chợt một luồng gió lạnh lùa tới làm Tuấn lạnh tê người với cảm giác gai gai, ơn ớn như có ai đó đang đứng ở ngay bên cạnh mình đang đưa đôi tay lạnh lẽo sờ vuốt má mình. Tuấn nghĩ đến câu nói của Mai: "Đó là em!". Không lẽ…
Bạn Tuấn đến mang theo một lá thư. Tuấn mở ra xem. Chỉ có một mặt giấy viết chữ, những nét chữ nghiêng nghiêng thấm nước nhoè nhoẹt. Thư của Mai! Chiếc nhẫn bạc rơi ra khỏi phong bì. Tuấn ngạc nhiên, sao Mai viết thư cho Tuấn không gửi vào Email mà lại đưa cho bạn Tuấn, Tuấn đọc thư.
Sanit-Petersburg 25/12/07
Gửi người đã muốn xa em.
Anh yêu của em! Hãy cho phép em một lần cuối được gọi anh bằng lời thương yêu ấy. Khi anh đọc lá thư này cũng là lúc chẳng bao giờ anh còn nhìn thấy em nữa, và lúc đó chắc anh đang hạnh phúc bên gia đình của anh. Em đã rất cô đơn nơi viễn xứ, tâm hồn như chết đi. Từ ngày gặp anh em thấy mình như hồi sinh trở lại. Anh như ông tiên trong chuyện cổ tích mang đến cho em phép nhiệm mầu ấy. Nhưng nay đã mất anh rồi, xa anh thật rồi, cuộc sống của em còn ý nghĩa gì nữa? Tạm biệt anh! Anh nói mùa hè sẽ lại ghé thăm em. Anh ơi, qua đông là đến mùa hè, anh về Saint-Petersburg anh nhé! Khi anh trở lại đây sẽ vẫn còn em, còn hình bóng em vì lúc anh về chính là lúc tuyết sẽ rơi trong mùa hè đó anh! Chúc anh hạnh phúc bên người phụ nữ mà anh đã chọn. Nếu lúc anh đang đọc lá thư này mà thấy có tuyết rơi thì là em đã đúng. Phép nhiệm mầu đã nghiệm, thật là điều kỳ diệu, phải không anh? Còn nếu như lúc ấy tuyết không rơi thì em đã sai, và trên đời không có phép nhiệm mầu như em nghĩ. Chúc anh vui và hạnh phúc. Rất nhớ anh. Ngàn ngày vẫn ở bên anh…
Một phút xa nhau ngàn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ
Nhiều đêm thao thức lòng trăn trở
Tình mộng trăm năm vĩnh viễn chờ…
Tuấn chết lặng, lẩm nhẩm: Thế là em đã đúng! Tuấn nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay nhớ lời mẹ dặn: -"Con hãy trao cho người con yêu. Chiếc nhẫn này rất nhiệm mầu đấy con ạ. Nếu con trân trọng người mà con gửi tặng con sẽ gặp hạnh phúc. Ngược lại, mọi thứ có thể đổi thay"! Tuấn có cảm giác mẹ đang ở bên cạnh vỗ về, lẫn trách móc.
Tuấn khóc, lần đầu tiên một thằng đàn ông mạnh mẽ như Tuấn đã bật khóc. Tuấn thấy nhớ Mai mãnh liệt.
Tuấn ép lá thư vào ngực lẩm nhẩm: Mai ơi, anh đã sai, còn em ngàn lần đúng! Tuyết mùa hè đã về giữa tháng năm và anh đang đi tìm em. Anh rất yêu em!
Và bài hát Tuyết rơi mùa hè lại vẳng lặng du dương đâu đó trong đầu Tuấn!
(28/02/2009)
4. CHỊ TÔI
Tôi vẫn thích nghe bài hát "Chị tôi" của nhạc sĩ Trọng Đài. –"Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo, ô hay trời không nín gió cho ngày chị sinh"…
Chị hơn tôi hai tuổi, là một phụ nữ đảm đang, hiền thục, sinh ra ở một vùng quê miền núi phía Bắc. Chị có mái tóc dài đen láy, lúm đồng tiền in trên má, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, cộng thêm chiếc răng khểnh đáng yêu duyên dáng làm sao! Mỗi khi chị cười làm bao chàng trai ngất ngây. Ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau. Người ta nói thường ồng nhan bạc phận. Câu nói ấy quả đúng với cuộc đời của chị.
Ngày tôi vào đại học cũng là lúc chị lên xe hoa về nhà chồng. Chị khóc nhiều trong ngày cưới. Tôi cũng khóc theo!Vậy là hai chị em tôi xa nhau, xa tiếng cười khúc khích trẻ thơ mỗi khi bên nhau.
Thời gian trôi. Tôi vừa mới khóc ngày chị đi lấy chồng thì hôm nay tôi lại khóc khi nghe tin chị ra tòa ly dị! Chị không chịu nổi những trận đòn của anh! Tôi thấy thương chị quá và tự giận mình thời gian qua đã ít về thăm nhà, thăm chị. Tôi bị tai nạn phải nghỉ học, sau đó đi làm vũ công, làm nhảy mẫu cho một số vũ trường ở Hà Nội.
Ly dị xong, chị xuống Hà Nội ở cùng tôi, giúp tôi cơm nước dọn dẹp nhà cửa. Rồi tôi làm mối anh cho chị, một người Hà Nội gốc. Anh hơn chị đúng một con giáp, đã từng có vợ và đã chia tay.
Tôi chép miệng:
- Thôi thì rổ rá cạp lại, mong sao hai người hợp nhau, sau này hạnh phúc là được.
Gia đình tôi ai cũng phản đối nên chị không ở với tôi nữa, chị trốn chạy anh, trở về quê với mẹ. Anh vẫn không từ bỏ quyết tâm chinh phục gia đình tôi. Anh vẫn từ Hà Nội lên tận Tuyên Quang thăm chị.
Tôi lo làm ăn ít dịp về quê thăm nhà. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Chị có bầu với anh. Tôi lo lắng thay cho chị. Thế mà gia đình tôi vẫn không chấp nhận anh. Đủ ngày đủ tháng chị sinh một bé trai thật kháu, không giống anh, cũng không giống chị. Mẹ gọi điện bảo tôi bỏ hết công việc để về thăm chị. Tôi thấy lòng vui rạo rực khó tả. Nhìn đứa trẻ đang ngủ trong tay chị thật đáng yêu. Mẹ nói tôi đặt tên cho cháu. Tôi đặt tên Kiên. Anh họ Đỗ thì cháu là Đỗ Trung Kiên. Mẹ tôi sửa là Đỗ Minh Kiên, vì theo mẹ, Minh là sáng, mẹ muốn cái tên phải sáng sủa, thông minh. Cả nhà không ngờ anh cũng cùng ý nghĩ, đồng ý cái tên Kiên. Cả nhà ồ lên ngạc nhiên, thích thú.
Từ ngày chị sinh con với anh, cả nhà tôi và anh dường như khoảng cách đã gần hơn. Mọi người không cấm cản việc anh về thăm chị nữa. Thấy anh hiền lành, biết cách ăn nói, biết ứng xử nên mọi người cũng xí xóa cho qua.
Anh nghiễm nhiên đã trở thành anh rể tôi với chỉ vài mâm cơm ra mắt họ hàng và thắp nén hương kính cáo tổ tiên. Chị về Hà Nội ở với anh cùng với một đứa con riêng của anh với người vợ trước rất tình cảm, thuận hòa.
Anh rể tôi rất hòa đồng với mọi người trong gia đình, thương yêu và quý trọng mọi người bên nhà vợ, nhất là tôi, anh rất thương tôi, anh nói:
- Dì có đôi mắt buồn thật!
Chị tôi cũng thêm vào:
- Ừ, lúc nào cũng thấy nó cười mà ánh mắt lại buồn như muốn khóc!
Tôi vẫn thường xuyên sang thăm anh chị. Tôi làm ở vũ trường ban đêm, ngày chỉ ngủ, đi chơi, mua sắm. Công việc chị nhiều nên tôi thường sang trông giúp nhóc Kiên cho chị. Tối tôi lại đi làm, hơi mệt nhưng tôi thấy vui. Thằng nhóc càng lớn càng dễ thương. Anh chị có ý định bảo tôi đến ở cùng, vì nhà rộng mà chỉ có hai vợ chồng và hai đứa con thì cũng trống vắng. Anh rể nói tôi đến ở để chị em được gần nhau, tiện cho việc đi lại mà tôi cũng đỡ tốn tiền thuê nhà trọ. Tôi đồng ý dọn đến ở cùng anh chị. Anh tranh thủ chạy xe ôm vào buổi tối. Nhân đó anh hay đánh bài đến sáng. Những lúc như thế chị vẫn để cửa đợi anh về. Chị nhắc nhở, anh chỉ ừ à…
Có những ngày mưa anh lại đi đánh bài cả ngày. Chị không khuyên được anh. Tôi thường bao che cho anh. Rồi nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, anh chị thường xuyên cãi cọ. Chị không cho anh đi làm thêm ban đêm nữa. Anh nói vẫn đi vì buổi tối ở nhà không biết làm gì cũng buồn. Rồi anh lại về muộn. Rồi anh chị lại lùng bùng, lại cãi nhau. Những lúc như thế chị lại sang ngủ với tôi, làm anh chị lại càng xích mích nhiều hơn. Anh trai tôi khuyên tôi nên dọn ra ngoài ở. Tôi lại tất tả đi tìm thuê nhà trọ.
Nhiều lúc thấy chị để cửa thức đợi anh về tôi thấy chạnh lòng xót xa. Thương chị cả đời sao cứ lận đận. Hai đời chồng mà vẫn không như ý, vẫn khổ. Cuộc sống gia đình làm chị trở nên cứng cáp, rắn rỏi và ghê gớm hơn trước. Chị hay cáu gắt với chồng. Anh chị cãi nhau thường xuyên hơn.
Thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn về thăm chị và nhóc Kiên. Thường ngày, nhiều khi nhớ nhóc Kiên quá tôi đến nhà trẻ để thăm cháu một lúc. Mọi chuyện trong cuộc sống tưởng như yên bình. Nhưng nếu cuộc sống này cứ bình lặng mãi thì liệu nó còn có gì để nói nữa không? Một hôm tôi vừa thức giấc sau một giấc ngủ muộn thì nhận được điện thoại của chị bảo sang ngay. Tôi tất tả đến chỗ chị. Chị đã chuẩn bị sẵn một ít đồ. Hỏi ra mới hay là do anh rể thường đi đêm về hôm, chị khuyên bảo mãi không được, anh hứa rồi quên, chị không thể cam chịu, chị đòi về nhà mẹ ở.
Tôi đồng ý ngay, không một chút phân vân. Tôi ôm nhóc Kiên giúp chị ra bến xe. Mẹ tôi hiểu và thông cảm cho chị. Mẹ và anh trai tôi làm cho chị một căn nhà nhỏ, mở một đại lý bán đồ lặt vặt, sống qua ngày. Anh rể lại lần mò lên thăm chị. Mọi chuyện diễn ra theo vòng quay của cuộc sống. Tôi vẫn ở Hà Nội làm việc.
Mưa dầm thấm lâu. Cuối cùng anh cũng thuyết phục được chị trở về lại Hà Nội. Thế là một lần nữa chị trở về sống cùng anh. Anh ngoan hơn, tôn trọng vợ và chịu khó làm ăn. Anh chị vay tiền trồng hai vườn quất. Nhóc Kiên đã lớn, đã biết nói chuyện rất nhiều, hay hát và tô vẽ nguệch ngoạc nghịch giấy.
Rồi một ngày tôi xa nhà, làm một chuyến phiêu lưu tới vùng trời khác. Ở một đất nước bên trời Tây xa lạ, không tiếng nói chung, không mẹ cha anh chị, không nhóc Kiên, không người thân, bè bạn…
Trước khi ra sân bay tôi có ghé thăm chị. Bao lo toan, áp lực cuộc sống gia đình hằn rõ trên khuôn mặt chị, nhưng khuôn mặt vẫn phảng phất một nét đẹp trời ban. Nụ cười chị vẫn khiến tôi an tâm.
Thỉnh thoảng tôi vẫn gọi điện về cho mẹ, cho chị. Nhóc Kiên giờ đã biết huyên thuyên qua điện thoại với tôi, vòi vĩnh tôi mua cái này, cái nọ. Chị sinh thêm một đứa con trai nhỏ nữa. Nhóc Kiên đã học lớp Hai, rất thích và thương yêu em.
Suốt thời gian xa ấy, nụ cười của chị vẫn theo tôi, giúp tôi tự tin. Nụ cười an ủi tôi những năm tháng tha phương. Xứ người lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Tôi làm quản lý cho một công ty thời trang kiêm thiết kế mẫu. Cuộc sống độc thân làm tôi cảm thấy cô đơn và hiu quạnh. Nhận được điện thoại của anh trai, tôi chết đứng người khi hay tin anh rể tôi mất do tai nạn. Tôi khóc. Khóc vì thương chị, thương hai đứa cháu nhỏ sớm bơ vơ.
Một tuần qua, tôi gọi điện thoại về cho chị. Khác với những lo lắng của tôi, giọng nói chị thật chững chạc, bình tĩnh. Hình như chị không muốn lộ vẻ buồn cho tôi thấy. Chị cười qua điện thoại, nói: -"Chuyện gì đến nó đã đến rồi em ạ! Ta có muốn tránh nó cũng không được. Chị không sao, không có gì đâu, em đừng lo... Tôi biết chị làm vậy vì sợ tôi buồn mà thôi, biết đâu chị đang khóc? Chị đưa điện thoại cho nhóc Kiên nói chuyện với tôi. Thằng bé khóc òa khi nghe tôi hỏi con có nhớ bố không? Tôi vô tình quá! Tự dưng lại làm thằng bé khóc. Lẫn trong tiếng nấc nghẹn, giọng thằng bé run run: -"Con nhớ bố lắm dì ạ!". Rồi điện thoại được chuyển cho mẹ tôi. Mẹ vẫn ở đấy cùng chị và cháu cho đỡ trống vắng lúc ban đầu. Mẹ bảo sau 49 ngày anh rể mẹ mới về quê.
Chị tôi vẫn ở lại trong căn nhà ấy. Chị đã cho thằng cu thứ hai làm con nuôi một gia đình họ hàng bên chông hiếm muộn. Tôi không hiểu được lý do gì chị lại cho con như thế? Tôi lại ngại không muốn hỏi rõ căn nguyên.
Một hôm tôi gọi về máy điện thoại di động của chị, máy tắt. Tôi liền gọi về điện thoại bàn. Người nhấc máy là nhóc Kiên. Nó chào tôi rồi im lặng chờ tôi nói.
Tôi hỏi nhóc Kiên:
- Mẹ đâu, con?
Nó trả lời:
- Mẹ ở bên bà nội.
Tôi hỏi:
- Con không sang bà nội cùng mẹ à?
Tiếng nó vọng qua điện thoại:
- Con phải học viết bài, dì quên à?
Tôi nói ừ, dì quên mất!
- Dì ơi! Con được điểm 10 dì mua màu vẽ cho con dì nhé. Con muốn học vẽ để vẽ được đẹp như dì vẽ vậy!
- Ừ, để dì mua và gửi về cho con.
Bỗng nhóc Kiên nói nhỏ qua điện thoại:
- Dì ơi! Đêm nào mẹ cũng khóc. Nhiều lúc thấy mẹ thức, con hỏi sao mẹ không vào ngủ với con? Mẹ bảo mẹ đợi bố về.
Tôi giật mình im lặng chìm vào suy nghĩ. Đầu dây bên kia tiếng nhóc Kiên nói:
- Dì đâu rồi, sao không nói với con nữa?
Tôi ấp úng nói nhanh:
- Con học viết bài tiếp đi nhé, dì bận rồi, lúc khác dì gọi về!
Thằng bé dạ, chào tôi rồi cúp máy.
Thì ra chị vẫn khóc, đêm đêm vẫn đợi anh về trong ảo vọng! Tôi nằm úp mặt xuống nệm khóc. Giá như tôi đang ở bên chị lúc này để có thể nhìn thẳng vào nỗi đau của chị, để hiểu chị hơn. Tôi thương chị và nhóc Kiên quá.
Tôi tự hẹn ngày giỗ đầu của anh rể tôi sẽ cố gắng trở về thăm chị.
Chị ơi! Chị đừng buồn chị nhé, mọi nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi, sẽ không còn gì là tồn tại vĩnh hằng, vĩnh cửu. Em thương chị rất nhiều. ''Nếu cái gì cũng trở nên tốt đẹp, dễ dàng, suôn sẻ... thì cuộc sống sẽ không còn là cuộc sống''.
(27/11/2008)
5.CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Khi tôi nói với bà nội:
- Lớn lên con ước muốn được làm cô giáo dạy văn hay, hoặc sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang thật giỏi, làm việc thật tốt để cho nội tự hào về con!
Lúc đó bà nội tôi đang ốm vì tuổi già. Nội xoa đầu tôi và nói:
- Khi còn trẻ và mạnh khoẻ con người ta ước muốn nhiều thứ lắm, thậm chí ước muốn cả những thứ thật cao xa con à! Ước muốn thì như cánh diều, nếu ta biết cách, cánh diều sẽ bay cao, bay xa, còn nếu không thì sẽ nhào xuống đất. Khi nào con thực sự lớn khôn con sẽ hiểu. Bà chỉ mong sao con lớn khôn và khoẻ mạnh. Còn như bà bây giờ chỉ ước có sức khoẻ, được sống để nhìn con trưởng thành như thế nào...
Rồi bà nội tôi mất. Lúc nội mất, chỉ có mình tôi bên bà. Nội nói thèm ăn một miếng trầu, rồi bà đi xa thật xa, không về cùng tôi nữa.
Lúc đó tôi còn nhỏ quá chưa hiểu được những gì bà nói. Bây giờ ôm ủ trong người căn bệnh u não quái ác tôi mới hiểu. Quả thật khi ta sống, ai cũng có những ước mơ hoài bão thật lớn lao, cao cả... Nhưng khi đứng giữa sự sống và cái chết lúc đó người ta sẽ thấy mình như người liệt chân, ước sao được chạy nhảy trên đôi chân của chính mình. Người ta sẽ ước ngay đến sự sống, đến sức khoẻ. Như tôi bây giờ ước sao trên đôi mắt long lanh hồn nhiên của em gái Linh Phương không ngấn những giọt lệ to tròn vì thương quý tôi. Tôi biết đôi khi em giấu đi giọt nước mắt vừa rơi vội, lăn nhanh.
Em gái Linh Phương là người gần gũi và hiểu tôi nhất. Em rất thuơng tôi trong những năm tháng tôi tha hương xứ lạ gian truân. Em an ủi chia sẻ bao vui buồn thăng trầm trong cuộc sống. Em là người mang đến cho tôi những nụ cười, cũng như một công việc tốt trong công ty của ba em.
Hiện tại tôi chỉ ước muốn một điều mình có sức khoẻ để có thể trở về nhà, đi làm việc trở lại và đơn giản là có thể cười đùa cùng em gái Linh Phương và bé Jenly. Điều giản đơn thế mà giờ này tôi cũng không thể nào có được. Đứng trước bệnh tật ta chỉ có điều duy nhất là ước mình có sức khoẻ, bởi có sức khoẻ là sẽ có tất cả. Sức khỏe là một tài sản lớn nhất của mỗi con người. Tự dưng tôi thấy ghét thời gian quá. Tôi nuối tiếc những ngày khỏe mạnh đã qua. Tôi chưa tìm được gì cho riêng mình, có chăng chỉ là những ước mơ thật xa xôi. Hạnh phúc thật xa vời trong cuộc sống của tôi...
... Cận kề ngày phẫu thuật, tôi thấy mình giống như một chiếc lá trong mùa thu vàng. Một chiếc lá cuối cùng sắp rời cành trong những ngày thu cuối. Nhưng những chiếc lá kia rời cành rồi mùa xuân sẽ mọc ra lớp khác. Còn tôi mất đi có thể nào trở lại nữa không?... Sự sống con người như nước chảy xuôi, không bao giờ trở lại.
Tôi hình dung ra mình như một chiếc lá cuối cùng trong mùa thu sắp tàn mà nhớ lại đã được đọc một truyện ngắn của một nhà văn Mỹ:
Có một em bé nhà nghèo bị bệnh ở cạnh nhà một người họa sĩ. Vì bệnh tật, cô bé sống rất bi quan. Giường em nằm cạnh một khung cửa sổ nhìn ra một thân cây. Em bị bệnh từ mùa hè, đến mùa thu, trong mùa thu em nhìn từng chiếc lá thu vàng rơi trong gió nhẹ nhàng, lặng lẽ. Em thấy vui khi nhìn từng chiếc lá rơi rơi theo gió. Nhưng đến một ngày kia chỉ còn sót lại trên cây một chiếc lá cuối cùng thì em chợt nghĩ em cũng giống như chiếc lá ấy vậy, nay mai nó cũng vàng úa rồi rụng đi. Em nhìn chiếc lá cuối cùng ấy mỗi buổi sáng thầm đếm từng giờ, từng giờ qua... Một ngày, hai ngày, ba ngày.... Ôi, chiếc lá mỏng manh trong gió, giống như em... Em nghĩ nếu chiếc lá kia rụng chắc lúc đó em cũng sẽ chết. Em bất giác thốt lên điều đó. Người họa sĩ ở kế bên vô tình nghe thấy, ông liền vẽ một chiếc lá giống như chiếc lá thật lén gắn lên cành thay cho chiếc lá cuối cùng vừa rụng trong đêm mưa gió. Ngày ngày em vẫn nhìn chiếc lá với chút hy vọng mỏng manh và thầm đếm… Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Niềm hy vọng mỏng manh được đốt lên khi đã hết mùa thu mà chiếc lá vẫn trên cành cho đến những ngày đầu đông giá rét. Rồi em lạc quan và vượt qua bệnh tật, khoẻ mạnh trở lại. Em lóe lên ý nghĩ rằng chiếc lá không rời cành cho dù mưa to gió lớn, dù mùa đông giá lạnh... Chiếc lá mỏng manh mà vững vàng đến vậy ư? Em thấy mình cũng phải mạnh mẽ, không buông xuôi đầu hàng bệnh tật... Sau này biết là lá giả, nhưng trong em đã vững một niềm tin.
Tôi cũng hy vọng vào những phép nhiệm mầu lắm. Nếu thế gian tỏa sáng đó là phép nhiệm mầu đang có và tồn tại. Còn trong tim tôi lúc này phép nhiệm mầu đó là tình yêu. Và người đang thương yêu tôi là anh, tôi ví anh là phép nhiệm mầu của tôi, bởi mỗi ý nghĩ, nỗi nhớ về anh làm tôi cảm thấy mình vui, hạnh phúc... Tôi hy vọng phép nhiệm mầu tình yêu ấy sẽ giúp tôi đừng như chiếc lá sẽ rời cành...
Ước muốn được khoẻ mạnh, giống như bà nội tôi ngày nào, giờ đây tôi mới hiểu. Tôi uớc muốn được trở về nhà gần gũi bên bao người thân, để được cười vui, hạnh phúc. Tôi mong chiếc lá cuối cùng trong tôi đừng rời lìa cành, dẫu cho là lá giả! Một ý thơ ập đến với tôi:
Em như là chiếc lá
Sót lại ở trên cành
Một hy vọng mỏng manh
Mong sao đừng gặp gió...
Em nằm mắt lệ rưng
Chảy dài theo ý nghĩ
Ước một điều giản dị
Lá đừng vàng, đừng rơi!...
Kiếp con người giống như những ngọn nến, bập bùng trước những cơn gió đêm. Qua một đêm, có mấy ngọn còn cháy được? Nến tắt có thể đốt lại, nhưng... kiếp người có thể nào cháy lại được đâu? Có đôi lúc tôi thấy cuộc đời này nhàm chán, không ý nghĩa gì, tôi bất cần sự sống, nhưng lúc này đây tôi lại thấy trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống hơn bao giờ hết. Gần tôi lúc này có Linh Phương và bé Jenly. Mà còn quan trọng hơn nữa là có một người tôi yêu và yêu tôi đang đợi tôi ở quê nhà, đợi tôi trở về. Tôi ước muốn được sống và sống thật sự có ý nghĩa bên những người tôi yêu thương. Tôi sẽ vững tâm dù tôi có đang là chiếc lá vàng cuối cùng trước gió... Tôi vẫn là tôi. Mãi mãi tôi như chiếc lá cuối cùng còn sót lại.
(19/07/2009)