Tiểu An thi tập
Pha giọt thơ sầu với nụ cười
Ta mang cho em một chút đời
Nếm môi vị ngọt hãy còn tươi
Một chút thôi để còn thèm khát
Khi đói khi no giữa chợ đời...
Ta mang cho em một nụ cười
Qua lần đau ấy trở lại vui
Nếm đôi lần đắng rồi hạnh phúc
Cái nghĩa ân đời cũng tuyệt vời...
Nếu vắng em tôi.. thơ không cười
Mật không còn ngọt sữa không tươi
Màu trắng có khi là nhạt thếch
Giọt thơ không chảy..vần thiếu lời...
Nếu vắng em giọt sầu đông đặt
Pha chút máu tim.. khoé mi lăn
Giọt thơ cuồng cuộn mây pha khói
Cứ thế nhe em... cũng quen dần...
hihihihi...
Mỹ Trinh Lại Tửng.. Lâu lâu dở hơi Thơ hoá Đần Chớ có bao giờ Pé..phân vân Khóc, cuời cũng thế nào có khác Chỉ tại hết ý...thơ lộn vần. Nhiều lúc điên điên nói khùng khùng Bình thuờng cuộc sống vẫn ung dung Chẳng gì ảnh hưởng Pé hết á Trừ lúc trở chứng...giận đùng đùng... Chị ơi thông cảm cho thơ em Thơ này mắc dịch..chị có xem.. Nhớ mang khẩu trang...kín chị nhé Không lại lây nhiễm....lại ế mèm. Pé..!
Lão Thế bỏ nhà chạy cầu Duyên
Nào hay lại mất tình lẫn... tiền
Có cần Pé cho Lão mượn tạm ...cửa quyền ! Pé !
Cái "Cửa" ấy "Quyền" rất to
Tuy rằng nho nhỏ cửa tò vò
Ôi nếu bé An cho mượn tạm
Mà sao chỉ mượn lại không cho?
Đừng tức nhé. Đã bảo rồi đừng có tay chặt vào chân mà không nghe
Chúc giáng sinh vui vẻ
Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Lão Thế bỏ nhà chạy cầu Duyên
Nào hay lại mất tình lẫn... tiền
Có cần Pé cho Lão mượn tạm ...cửa quyền ! Pé !
Cái "Cửa" ấy "Quyền" rất to
Tuy rằng nho nhỏ cửa tò vò
Ôi nếu bé An cho mượn tạm
Mà sao chỉ mượn lại không cho?
Đừng tức nhé. Đã bảo rồi đừng có tay chặt vào chân mà không nghe
Chúc giáng sinh vui vẻ
Duyên thực ra đâu thích cửa to
Chỉ mong mãi vẫn cửa tò vò
Không của mình cớ sao đòi có
Khi An chỉ tặng chứ không cho
kimrbl
Lão Thế bỏ nhà chạy cầu Duyên
Nào hay lại mất tình lẫn... tiền
Có cần Pé cho Lão mượn tạm ...cửa quyền ! Pé !
Cái "Cửa" ấy "Quyền" rất to
Tuy rằng nho nhỏ cửa tò vò
Ôi nếu bé An cho mượn tạm
Mà sao chỉ mượn lại không cho?
NTD
Đừng tức nhé. Đã bảo rồi đừng có tay chặt vào chân mà không nghe
Chúc giáng sinh vui vẻ
Duyên thực ra đâu thích cửa to
Chỉ mong mãi vẫn cửa tò vò
Không của mình cớ sao đòi có
Khi An chỉ tặng chứ không cho
kimrbl
Cửa quyền tuy cũng chẳng phải to Có thể nhỏ hơn cửa tò vò Cho muợn tại vì..đâu của Pé Của Pé.. chỉ tặng...chứ không cho (Kim)
Pé..! Biết thế nào Bác Duyên cũng..sập bẫy à. Ai tự chặt tay vào chân đây Bác nhỉ?
Em Thế Đấy ! Buồn vui góp tạm đựoc cuộc tình Đêm nằm gát trán đợi bình minh Hóng phơi cho sáng đời dâu bể Chực hoàng hôn xuống xếp lại nhìn. Chợt thấy cô đơn ẩn hiện về Nụ cười như tiếng nấc. lạ ghê Mấy nguời như ta nằm trăn trở Cố thu vào góc, vẫn ngoài lề. Cũng ghét cũng yêu cũng nguyện cầu Nhưng rồi chẳng nghĩa lý gì đâu Chúa nhìn một chút, lơ , thèm đoái Còn tình cứ thế, lặng thầm đau. Hai đứa hai nơi khóc rồi cười Như là còn mãi thuở đôi mươi Giận hờn vu vơ không thèm nói Đến khi gặp lại ,phí cuộc đời. Biết rõ nên nhắn nhủ người rằng Có về ngang lối cũ ăn năn Thì nhớ ghi lên một vết tích Và khép hộ em cửa nhọc nhằn. Em con số không, anh nhẹ lòng Mau đi cưới vợ, thế là xong! Em đây xin hứa không hề khóc Anh hãy yên tâm uống rượu hồng. Tiểu An.
Thơ...Ra Khí trời dạo này sao cực kỳ.. ...Lạ sao mà lạ chỉ muốn đi... ..chơi cho đã thích rồi nằm đánh.. ..một giấc sướng đời , hết sầu bi... Mới tưởng tượng thôi cũng tâng cả.. ..người như được uống cốc co..ca ..cô la một lát..phê..chẳng đủ Thế là đứng phắt dậy...thơ..ra.. ........ Pé..! Pé..!
Thơ...Nhiều Chuyện. Nó tung mình hứng quá liều Nói xong nhìn lại hai đứa đều... dở hơi Nhiều khi ghét quá nói chơi Nó thì cũng tửng đem khơi cả nguồn Văn chương khủng bố nó tuôn Mình lại dốt nát ngồi buôn...chuyện đời Nó lại xung khí thét..Trời Thế là mình tởn..hết lời...đía dzô. Đành ngồi nhìn nó ra vô Miệng mồm lẩm bẩm như hô...số đề. Lại nghe nó đứng chửi thề Mình ghi âm lại..má nó về..biết tay. Pé..!
C mến chúc Pé và gia đình năm mới an khang thịnh vượng!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: