Tập truyện ngắn pot dần của daicavit
daicavit 27.01.2009 10:10:25 (permalink)
Hồn Vịt

Phăm…phăm…phăm tiếng động đều đặn phát ra từ trong bếp. Chiếc thớt nặng nề khẽ nảy lên sau mỗi lần con dao to bản chặt mạnh xuống.Những miếng thịt đều tăm tắp cũng nhảy nhót trên mặt thớt. Nhát cắt sắc ngọt đến độ miếng thịt chỉ khẻ đổ nghiêng sau mỗi lần lưỡi dao vung lên  bập xuống. Từng miếng, từng miếng đều đặn xô nhau như được một bàn tay khéo léo sắp đặt. Ông lão tay chặt theo quán tính, mắt lơ đễnh tìm kiếm vật gì đó…nhưng những nhát cắt vẫn chính xác như được lập trình sẵn. Chỉ một loáng con vịt được chặt nhỏ thành những miếng vừa ăn, và được bày gọn ghẽ trên đĩa… Duy chỉ có cái đầu vịt là vẫn nằm trên thớt và mắt nó vẫn mở to vô hồn, bất động.
 Vậy là chú vịt cuối cùng trong chuồng vịt đã được bày trên đĩa. Ông lão lặng lẽ vớ lấy cái chai nút lá chuối rồi rót đầy một chén. Ông nâng chén lên cụng vào khoảng không trước mặt rồi nhấp một ngụm… Ông nhìn cái đầu vịt, khà lên một tiếng: Trời lại trở lạnh rồi, thôi thì lão hoá kiếp cho mày. Rét đậm thế này biết mày có chịu nổi không? Ông lão bốc một miếng thịt đưa lên miệng nhai nhai, miếng thịt cứ nhạt nhẽo trong mồm… Thôi thì ăn cho khỏi phí của giời, quả thực ở tuổi của ông, chẳng mấy người còn thiết đến miếng thịt miếng cá…
Vịt này! Hôm vừa rồi đài báo lại có đợt rét dài, mà nghe đâu đã có một vài điểm bùng phát dịch cúm gia cầm. Xem ra chú mày lành ít dữ nhiều, thôi thì bỏ lỗi cho ông, chú mày ko đi sớm thì cũng đi muộn thôi! Ông lão ngửa cổ làm nốt tợp rượu trong chén vừa xuê xoa chuyện trò với cái đầu vịt.
 Để chú mày gày còm ốm yếu ông cũng chẳng đặng, đi trẻ cho nó khoẻ ma con ạh! Ông cũng chẳng thiết gì cái thần xác này của mày đâu – ông cụ lại bỏ một miếng thịt vịt vào mồm nhai bỏm bẻm - với lão dăm củ lạc cũng đưa được khối rượu rồi. Đâu cần đến chú mày phải lên thớt!
Ông lão bật cái nút lá chuối rồi rót đầy chén, ông ngửa cổ làm một hơi cạn chén rồi khà một tiếng, ông nhìn cái đầu vịt giọng kẻ cả:
-         Chén vừa rồi ông uống cho mày, cho cái kiếp vịt của mày đấy! Sướng thân ko con? từ dạo mày ở với ông, đã có bữa nào ông  để cho mày đói? Lão có chậm miếng thì chậm chứ lão nghe tụi mày kêu lão sót ruột lắm… Mắt ông cụ hoe đỏ, cái miệng méo nhệch bỏm bẻm nhai nhai.
Ông quơ tay giật lấy cái chai, ngửa cổ tu ực một ngụm rồi quẹt cánh tay ngang miệng. Ngụm rượu làm trôi tuột cái miếng thịt trơn trơn nghèn nghẹn nơi cuống họng.
-         Mày nhớ không cái hôm đầu tiên ông mang tụi mày ở chợ phiên về! Đứa nào đứa nấy còn vàng xuộm… Mà ngẫm lại cũng là cái duyên đấy con ạh, hôm đó ông định bụng kiếm em mèo tam thể về bắt chuột. Quanh đi quanh lại thế nào ông lại rước chúng mày về…Từng ngụm rượu vẫn trôi miên man theo dòng kí ức của ông lão về đàn vịt... Rồi cả một đàn mười mấy anh em của mày lận đận sài đẹn đủ kiểu đến lúc phổng phao được như mày thì chỉ còn năm đứa! Ông cưng cả năm đứa, nhìn chúng mày rỉa lông rỉa cánh ở bờ ao mà ông thấy lòng thảnh thơi lạ… Ông chẳng nỡ xa đứa nào cả.
Ông nhớ cái lần phải xuống tay với con đầu tiên , cái thằng anh cả của mày, vừa đau vừa tức lòng tiếc hùi hụi mà vì thương nó nên đành phải thịt. Thằng đấy bảnh trai nhất trong đàn. Sáng naò ông cũng thấy nó rướn cái ngực vạm vỡ kêu quàng quạc làm ầm mĩ cả một góc ao…
 Hôm đó, ông đang ngồi băm rau thì nghe thấy tiếng động lạ phía góc ao. Chạy ra tới nơi, nó đã mắc kẹt trong hàng rào đang nằm thoi thóp thở, cái chân đạp đạp trogn vô vọng… Nhìn sợi dây cước thò ra từ miệng nó, ông lão hiểu ra sự tình:
- Hỏng rồi, mấy thằng câu trộm vịt nó hại chú mày rồi.
Ông thở dài ngao ngán nhìn con vật cố vùng vằng cái đầu để thoát khỏi sợi dây… - Thà chúng nó cứ lấy luôn đi cho khuất mắt sao lại hại chú mày ra nông nỗi này. Sau lần ấy con đầu đàn vẫn ra ao rỉa lông rỉa cánh nhưng nó bỏ ăn…Nhìn nó sọp đi, ủ rũ mà lòng ông quặn lại. Ông hết đi ra lại đi vào rồi ông ngồi xuống cạnh con vịt:
 _Thôi thì để chú mày đi vậy… đau đớn thế thì sống thêm khổ…
Chiều đó sau khi thịt con đầu đàn, ông gọi đứa cháu sang làm cơm. Suốt cả bữa ông chỉ kề cà chén rượu mà ko đụng đũa vào một miếng thịt nào.Cơm nước xong ông bảo nó:
-         Rửa kĩ bát đũa mùi vịt nó ám lâu  lắm, rồi nhớ gói gém chỗ còn lại mang về…
Đứa cháu răm rắp làm theo lời ông bác, vậy mà sau đó cả tuần ông vẫn thấy hoi hoi mùi thịt vịt…
Ông lão bần thần nhìn vào khoảng không, dường như mọi chuyện vẫn đang diễn ra trước mắt. Chai rượu trong tay đã vơi đi một nửa… Ông nhấc cái đầu vịt lên rồi hỏi nó:
-         Mày thấy sao? Ông cũng chỉ lo được cho nó đến mức độ đó thôi, ông làm thế có phải tội ko mày nhỉ?
-         Đi gần hết cuộc đời rồi ông mới hiểu vịt ạh. Cái kiếp vịt của mày cũng chịu nhiều oan ức lắm… Ờ thế ông hỏi mày nhé. Tại sao mày tắm táp suốt ngày, ngụp lặn suốt ngày mà mày vẫn hôi? Như cái bọn gà cả đời nó hoạ có một lần tắm nước sôi thôi, sao mà nó lại ko hôi như mày? Mày không trả lời được phải không?...Khà khà!Lẽ đời thôi con ạh. Không phải cứ tắm nhiều là hết hôi đâu con, mày mà hết hôi thì mày ko còn là vịt nữa… Ngẫm lại cái thân già này, nếu cứ làm lụng chăm chỉ, cần mẫn là giàu thì ông cũng phải giàu nhất nhì cái xã này… Ờh nhưng đâu có thế con nhỉ. Có mày là hiểu ông thôi…, tắm cả đời mà chẳng hết hôi…
Ông lão khật khừ ngửa cổ làm một ngụm to, rượu sóng sánh chảy ra ngoài khoé miệng, tràn lên ngực áo ướt đẫm. Ông cụ hơi rùng mình vì cảm giác lạnh, nheo nheo mắt nhìn cái đầu vịt ông tiếp lời:
- Mà mày thấy đấy, súc sinh thì gần súc sinh, người thì gần người… Chúng mày ko hiểu gì ông đâu. Vì chúng mày là súc sinh… Ông cũng chẳng tử tế gì đâu nhưng ông là người. Rồi chúng mày cũng bị thịt ráo cả thôi, vì bộ não chúng mày chỉ quen tìm một chỗ nương nhờ, quen với những cái mà người ta ban phát cho… Ngày lại ngày ngóng đợi sự ban phát, sự ổn định mù loà… Đó chỉ là phản sạ có điều kiện của súc sinh… Có thể trong mắt mày, ông là một cái gì đó lớn lao, một người cho chúng mày ăn, nuôi chúng mày lớn. Ông là đấng cứu thế  vì ông đến là cả đàn có thức ăn và nước uống, kêu ran lên như lũ động rồ… Nhưng chẳng phải đâu con! thực tế là chúng mày đã bị thịt từng con một, ông ko muốn thế mà ông cũng quý chúng mày nữa, nhưng sự thật nó nằm ngoài cái một thằng người muốn. Nó lại càng không liên quan đến tình cảm của một thằng người… quý cũng thịt, mến cũng thịt. Vì sao mày biết không? Vì chúng mày đang ngồi trong một cái chuồng vịt… Chúng mày có quyền được ăn, uống có quyền bơi lội, và có cả quyền bị thịt. Những con hạnh phúc là những con bị đem thịt… Đó là niềm kiêu hãnh của loài vịt. Làm sao xoá bỏ được những nếp nhăn đó trong não của chúng mày?
Ông lão nhấc chai rượu đã nhẹ bẫng lên, rồi đưa mắt soi cái chai qua ánh chiều chạng vạng ngoài cửa:
-         “Uống cái này khẽ thôi nhé! Uống để nói về cái thằng tao… Uống cho mình thì phải khiêm tốn thôi vịt nhỉ. Ông là một thằng người, não của một thằng người to gấp nhiều lần não của một con vịt… Nên nếu vịt có một sự nương nhờ, một sự chờ đợi ban phát, thì cái điều tương tự của một thằng người nó cũng to gấp bội. To đến độ nó sợ phải làm cái gì đó quá phiêu lưu. Không dám làm cái này cái khác vì lo rằng liệu làm như vậy có được cái gì ko? tốt hay xấu? Ờ thì cũng giống như chú mày sợ chui ra khỏi cái cũi, vì biết đâu khi chui ra lại ko có cơm ăn nước uống… Vậy nên mày chịu ở trong cũi và… chịu bị thịt. Mà ông trong vai kẻ ban phát, nhưng đừng quên ông là một thằng người con ạh. Trong ông luôn có sự thoả hiệp, sự mặc cả, và cả sự cám dỗ nữa”. Sau khi con đầu đàn bị thịt, con thứ hai, rồi con thứ ba… lần lượt ra đi, lần nào cũng có một lí do thích đáng được đưa ra… Lần thì vợ chồng thằng cả lên thăm. Thằng cháu nội vần con vịt chán rồi đòi ông mổ vịt… Ông tiếc! nhưng thôi thì chẳng mấy khi cháu đến thăm. Lần sau có ông bạn già ở xa đến chơi, ngắm nghía vườn tược một lúc ông bạn nhắc đến đàn vịt ở nơi sơ tán…và thế là một chú nữa ra đi theo dòng kí ức. Ông cũng tiếc lắm, những lúc đó ông phân vân, ông đắn đo ko phải vì tiếc giá trị một con vịt, ông tiếc vì ông thực sự yêu đàn vịt… Mọi sự mặc cả với bản thân giường như đều ko có kết quả, và rồi từng chú một ra đi… Giờ là đến chú mày! chẳng vì lí do gì cả, vì trời sắp rét đậm con ạh. Mà ông làm thế có phải tội không vịt nhỉ?
Trời đã nhá nhem tối, ông lão ngửa cổ dốc nốt cái chai vào miệng nhưng miệng ông khô khốc, cái chai trống rỗng… Ông lần mò đi ra cửa, tay ông cầm cái đầu vịt nách cắp chai rượu, ông định kiếm thêm chai nữa vì còn nhiều điều tâm sự. Bước thấp bước cao hai chân ông lão như dính vào nhau…Lạch bạch đi đến bên cái ao… sau một thoáng tần ngần ông nhảy ùm xuống ao để kiếm rượu như đàn vịt của ông vẫn kiếm mồi…Mấy hôm sau mới có người phát hiện ra ông dưới ao trong tư thế của một con vịt đang mò cá, dân làng vớt ông lên thấy tay ông vẫn nắm chặt cái đầu vịt. Kái đầu vịt đã trương phình vì ngâm nước mấy ngày, nhưng hai cái mắt nó vẫn mở thao láo vô hồn... Sau khi ma chay cho ông cụ xong… Khu vườn đó gần như bỏ hoang… Thằng cháu gọi ông bằng bác thỉnh thoảng ghé qua quét lá rồi bẵng đi một thời gian nó cũng ko qua lại khu vuờn đó nữa. Cỏ mọc ngang thắt lưng che kín cả bờ ao. Dân làng kháo nhau không hiểu ở đâu mà có một đàn vịt vào sinh sôi trong khu vườn đó. Ban sáng cả đàn đi kiếm mồi ở đâu ko ai thấy. Cứ đêm đến cả đàn  mười mấy con lại tụ tập bên bờ ao khi thì rỉa lông rỉa cánh, khi thì ngụp lặn dưới ao.
                                                                   daicavit 16.1.2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 01:06:20 bởi daicavit >
#1
    daicavit 30.03.2009 01:09:24 (permalink)
    phụ nữ và hoa



    Một ngày thật nhiều hoa, những đoá lung linh, rực rỡ… Cô gái bán hoa với chiếc xe đạp phủ kín những hoa, chủ yếu là hoa hồng, hoa ly, hoa tuylyp và cũng có cả những bông hoa lạ… nhưng tất cả đều đầy hương sắc. Cô gái cầm bình nước bóp nhẹ, những hạt nước nhỏ li ti đọng sương lên những cánh hoa… Cô đon đả chào mời khách:
    “Mua hoa đi anh, tặng bạn gái nhân ngày 8-3… mua hoa đi bác, hoa tươi cháu lấy tận vườn đấy… Lấy một bó đi em, hoa ly thơm tặng bạn…”
    Chỉ một lúc buổi sáng mẹt hoa, và cả hai cái thùng ngoắc phía trước xe đạp đã dần vơi đi, có lẽ tại hôm nay là ngày của phụ nữ… Nhưng nét mặt cô vẫn đăm chiêu, và ko có một nụ cười nào… Liệu sẽ có ai đó tặng cô một bông hoa không, ngày của phụ nữ mà!
    “Mua báo đi anh, tiền phong, thể thao văn hoá… hay anh mua lịch vạn sự, sách tâm lý phụ nữ…”. Một cô bé quấn khăn chỉ hở hai mắt, chìa chồng báo trước mặt tôi... Tôi khẽ lắc đầu…

    “Báo” Tiếng gọi vang lên từ phía bàn có một tốp thanh niên ngồi… Cô gái “dạ” một tiếng rồi đi về phía đó. Một người trong tốp cất tiếng hỏi cô bé:
    “Có báo “nông thôn ngày nay” không? Cho một tờ”
    “Không ạh”
    Những khuôn mặt còn lại rúc rích cười… Gã nọ lại tiếp lời
    “Thế có báo “Sức khoẻ” không?”
    Cô bé hơi bối rồi “không ạh”
    “Sao mày bán báo mà hỏi cái gì cũng không có, làm ăn kiểu gì thế?”
    “Dạ cháu chỉ có “tiền phong”, với “thể thao” … chú mua loại nào?”
    “Ờh thôi, cảm ơn cháu mấy tờ đó chú đọc hết rồi, àh có cả sách àh cho chú quyển “Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm” vậy”
    “Dạ, cháu không có ạh”
    Cả bọn ré lên cười, một đứa quay ra cô bé :
    “Thôi đi bán đi, thằng đấy nó không biết chữ đâu mà đòi bán báo cho nó..” Cả bọn lại rú lên sằng sặc. Cô bé tiu ngỉu ômg chồng báo lụi cụi bỏ đi… Ờh hôm nay mùng 8 tháng 3 liệu cô bé có mơ ước điều gì cho mình không nhỉ?
    Suy nghĩ mông lung và nhấp ngụm cafe, tôi nhớ đến nàng… Giờ không hiểu nàng làm gì? Nàng có nhận được nhiều hoa trong ngày hôm nay ko? ^__^ Ờh thì nàng cũng là phụ nữ mà…
    Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước mặt. Trên xe bước xuống là một tốp những ông tây, bà đầm… Không hiểu từ đâu, một đám trẻ con bán bưu ảnh chạy đến chúng bám lấy những vị khách du lịch và chìa đống bưu ảnh ra… Những vị khách dường như đã quen thuộc với cảnh này, hay họ đã được phổ biến trước(?)… Họ không tỏ vẻ bối rối, những quý ông, quý bà thơm phức nước hoa, xoè năm ngón tay, và lắc đầu… Lũ trẻ quần áo nhuốm màu bụi, tóc tai nhuốm màu bụi… Nhưng những cặp mắt thì sáng long lanh, và trong veo! Trong đám trẻ chỉ có một thằng con trai, còn lại toàn con gái…Ờh hôm nay là ngày của phụ nữ, liệu chúng có mơ ước điều gì ko? Và kia nữa, những bà già ăn xin, và cả một cô với một cái bướu to oành ở cổ… tất cả họ đều nhếch nhác…và chìa năm ngón tay ra! Liệu họ có mơ ước gì trong ngày hôm nay không nhỉ?
    Lại một chiếc xe máy tay ga đỗ lại, trai trẻ sành điệu cầm lái, phía sau là một nàng chân dài… Cả quán nước vỉa hè xôn xao! Chàng gạt chân chống một cách sành điệu… nàng bước xuống và kéo theo cái nhìn của rất nhiều trai trẻ khác đang uống nước… Trời! tỉnh cả ngủ, vì nàng hay vì café? Tôi cũng chẳng biết nữa… bất giác tôi lại nghĩ đến nàng -giờ này nàng của tôi đã nhận được bó hoa thứ bao nhiêu rồi ?… “Hoa!” Trai trẻ sành điệu hất hàm gọi cô bán hoa… cô gái đẩy chiếc xe lại.
    “ Còn bao nhiêu hoa hồng tôi lấy hết, bó lại cho đẹp nhé”
    Cô gái bán hoa ánh mắt hơi sáng lên nhưng nụ cười vẫn chưa xuất hiện trên khuôn mặt. Sau một loáng, tất cả hoa hồng được bó lại thành bó và điểm vào là một chiếc nơ… Trai trẻ sành điệu chìa tờ 200 ngàn ra trước mặt cô gái:
    “ Được đấy, hoa đẹp… cầm lấy khỏi trả lại” Cô gái thoáng bối rối vì số tiền đó gần bằng tiền vốn của xe hoa ngày hôm nay… Trai trẻ quay ra cô bạn gái chìa bó hoa ra… Cô gái chân dài quay đi… Trai trẻ dúi vào tay cô, miệng năn nỉ :

    “Thôi mà, hết giận, hết giận, hết giận…”
    Cô gái ngoảnh lại nhoẻn cười cầm bó hoa rồi xịu mặt :
    “hoa hoét, hoa hoét, hoa hoét, ai thèm!” Họ cười rúc rích và nhìn nhau như một cặp diễn viên ăn ý trên sân khấu kịch, rồi cả hai tiến vào trong quán. Suýt quên! Cô gái sành điệu củ kiệu đấy cũng là phụ nữ liệu cô ấy có mơ ước gì trong ngày hôm nay nhỉ? Àh mà nàng của tôi giờ này đã nhận được bao nhiêu hoa rồi… Nàng có nhiều vệ tinh lắm, chắc là số hoa tỉ lệ thuận với số vệ tinh… Trai trẻ sành điệu và cô gái chân dài quay trở ra, hai tay cầm hai bịch nước, líu tíu như hai con chim sâu nhỏ. Chàng nổ máy, nàng nhìn chàng thốt lên một câu trìu mến “hết giận, hết giận, hết giận” rồi quăng bó hoa vào sọt rác… ^__^ Chàng cười lên khi khí nhìn nàng âu yếm rồi phóng vụt đi…
    Cô bán hoa, những người ăn xin, và cháu bé bán báo họ vẫn lụi cụi trong cuộc mưu sinh của mình… Lũ trẻ bán bưu ảnh ở đâu lại ào ra như một lũ chim sẻ. Nhưng lần này thì không có một ông tây thơm phức nào cả. Chúng chạy lại, lấy bó hoa trong sọt rác ra và chia cho mỗi đứa một bông... Riêng thằng con trai thì tiu ngỉu vì khôgn được bông nào. Hôm nay là ngày của phụ nữ mà… Ờh, vậy là thật nhiều hoa hồng, và nhiều người được nhận hoa hồng… cả nàng của tôi chắc cũng rất nhiều hoa hồng, tôi tiến lại chiếc xe bán hoa, mua một bông lạ, thơm và nhiều màu sắc…nhưng tôi sẽ không tặng hoa cho nàng, vì tôi biết điều đó là thừa thãi…
    -------------------------------------------------------------
    1h21 sáng 7/3/09 ^__^ Viết cho phần còn lại của phụ nữ toàn thế giới ^__^ và đặc biệt cho phần còn lại của phụ nữ VN.. Chúc các em gái, các bạn nữ, các bà chị yêu kính… những người đặc biệt quan trọng với đạicavit một ngày lễ dành cho phái đẹp thật nhiều hoa, thật nhiều lời chúc tốt đẹp, luôn xinh đẹp, dịu dàng v…v.. và quan trọng là những lời chúc này sẽ thành hiện thực…. Iu các em, iu bạn bè, iu các bà chị của tui… ^__^.

    Mời các bác tham quan tệ sá của tui tại địa chỉ ^__^:
    http://360.yahoo.com/daicavit
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 01:10:44 bởi daicavit >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9