THƠ NGÃ DU TỬ
EM KHÔNG VỀ NGÀY THÁNG CŨNG BƠ VƠ
Lồng lộng gió mười phương vào đất Việt
Hân hoan bay những ý tưởng tung hoành
Ba mươi năm mùa đau nhỏ lệ
Gốc quê hương đỏ úa cội sang cành
Không có thật những màu mây công lý
Nên thắt lòng cho dân tộc quang vinh
Cũng chẳng có rồng quan san thiên lý
Nên lầm than là chuyện thường tình
Đêm gió bão cố nguyện cầu yên ắng
Bão đi qua lại dối trá tim mình
Đùa như thật nên thế thời lầm lạc
Thôi biết rồi thiên hạ quá điu linh
Phiến ảo ảnh mỗi bình minh hiển hiện
Nắng lên rồi tan biến việc thực hư
Chồi luân lý vừa ươm mầm mặc niệm
Trống vô thường gõ mãi nổi ưu tư
Hỏi lớp song nhân gian về thế sự
Trôi về đâu, vào cõi không bờ
Đành quay lại phía ngày lên rất thật
Em không về ngày tháng cũng bơ vơ
NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2021 17:14:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
XUÂN Ý Những giọt đông cuối cùng rơi lã chả Níu thời gian, tiếc mùa cũ đã qua Hơi xuân ấm thì thầm gieo tiếng nhạc Mùa thay da trời đất cũng cười khà Cây cỏ biếc cung nghinh nàng xuân sắc Dung nhan hoa cẩn ngọc rộn biên thành Ơi, ngàn hoa tưng bừng xiêm áo bạc Tôi hân hoan mộng ấm áp tung hoành Xuân rất thật khoan thai nghìn cánh hạc Mạch nhân gian đỉnh đạc đón giao thừa Nhịp thời gian ôm ấp vạn say sưa Nghe cuồng nhiệt gọi hồn xuân réo rắc Vườn xuân ca sao vô cùng kỳ bí Lắng lòng nghe ngôn ngữ của mùa xuân Đêm hôm qua mai nở mấy cánh vàng Kìa vũ trụ chuyển mình thay hương sắc./. Ngã du tử
EM GIỮA MÙA XUÂN
Em thiên thần trong nắng xuân rạo rực
Đóa hoa mai cũng trân trọng nụ cười
Em nhẹ nhàng thon thả giữa đời tươi
Ta lãng tử cũng nghiêng mình chiêm ngưỡng
Em đi qua gieo bao lời âm hưởng
Cho nghìn sau còn vọng mộng tiên đào
Gió trên ngàn thao thức đợi chiêm bao
Ta, vườn mộng em về đây ngự trị
Ôi nhan sắc em vô cùng kì bí
Linh hồn ta như trao cả về người
Giữa thị thành thời gian cũng ngừng trôi
Để chiêm ngưỡng mắt em trời lộng ngọc
Em đi ư ta chẳng hề trách móc
Tràn hân hoan dù tri ngộ một lần
Có phải thần tiên em đã hiện than
Đời khao khát một sắc hương kỳ dịu ./.
Ngã du Tử
MÙA TỰ DO BAY Tặng người muôn dặm Dong ruổi một đời lạnh chốn nao Nhà xưa còn nhớ buổi quay về? Liềm trăng đã cứa vào thiên cổ Vàng vỏ từ bi? (đẩm lệ thề ) Nầy anh, mai mốt ngày thay lá Cũng nhớ xanh như thuở ngang tàn Thiêng liêng nào giục đường chim cũ Từng tốp thiên di động cuối ngàn Thời đã sang mùa xanh tóc bay Trời Nam trở dạ giục giang hồ Nầy em, nếu vàng như lá úa Nhìn mắt sông quê chọn lối về Và cứ thảo thơm như thuở cũ Non nhà sẽ xanh mộng nhân gian Qua từng ô cửa lòng dân tộc Mùa tự do bay khắp phố làng ngã du tử
GỬI MƯỜI PHƯƠNG XA Xuân đã qua rồi xanh thảo nguyên Đông về cái lạnh vẫn như nhiên Xưa sau cũng một dòng dịch hóa Giữ nhé tình nhau trong mắt hiền Năm tháng xô màu thơm tóc nhau Nghìn sau nước chảy lệch chân cầu Ta về bên những tàng kinh cũ Nghe sóng trần gian vỗ nhiệm mầu Thao thức cõi lòng với quê hương Thời gian vang vọng tiếng quật cường Là sông, là núi màu dân tộc Mai mốt còn không giống Việt thường ? Giục khách văn chương, khách muôn phương Lỡ ngây thơ chắn lối con đường Đầu nam cuối bắc liền sao được Non nước bao giờ lụy hết vương ? Dòng sông dân tộc đã xa nguồn Mơ đến trùng dương, hòa đại dương Hai bờ tả hữu còn chìm nổi Thôi thúc tình ta việc thế thường Ngã Du Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2017 23:32:41 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CÁNH BƯỚM VỜN XUÂN Gió mới nồng nàn hương thục nữ Bước em nhè nhẹ gõ xuân thì Nương theo cánh bướm vào nhân thế Ơi, mùa xuân tưới xuống trời quê Trối mai già nứt mấy nụ vàng Tận hiến đời cây với thế gian Có phải đất trời thay áo mới ? Là tiếng lòng xuân giục giã sang Đất mẹ lạnh từ bao thu trước Lòng se rét mướt buổi đông tàn Chợt bừng thức dậy mùa xuân ấm Muôn hồng nghìn tía rực dung quang Và tôi như thể thời son trẻ Phơi phới tình xuân giữa cảnh ngày Có lẽ trăm năm nghìn năm nữa Trời đất vào xuân là ngất ngây Mùa xuân từ phía mặt trời Lòng ai xanh mộng giữa đời tự do ngã du tử
ƯỚC VỌNG TUỔI XUÂN Mùa tuổi nhỏ cuộc đời là huyền diệu Hiền như hoa ,đẹp như những thiên thần Ngày vô tư chẳng giây phút tần ngần Yêu biết mấy tuổi thơ hồng chan chứa Rồi khôn lớn võng thời gian lũng xuống Nặng đôi vai chuyện gánh vác cho đời Cùng hành trang tô thắm ý xanh tươi Nghìn thân ái, trái tim đầy nhiệt huyết Xin trân trọng một vùng trời mơ ước Thắp trong tim ngọn đuốc sáng dị thường Để dâng đời cùng nhịp sống yêu thương Và mưa nắng của đất trời rộng chật Rồi ngày kia non sông vang tiếng hát Cùng chung tay xây đất nước, quê nhà Buổi đi về văng vẳng những lời ca Đầy thân ái từng mái nhà hạnh phúc ./. ngã du tử MÀU HOÀNG HOA XUÂN Ngày cứ mãi trôi theo dòng sông bạc Như cơ hồ đánh đố với người thơ Mơ trùng dương dậy sóng giục giang hồ Đêm kỳ diệu,- Em cung trầm suy niệm Đời trước mặt thơ ngọc ngà tương tiến Bước thăng hoa ngày đơm sắc hương lòng Sợi nắng vàng căng như dây đàn căng Ngôn ngữ gọi lung linh nghìn ánh mắt Tiếng xuân ca cứ ngọt ngào rót mật Hồn đê mê , hởi cung bậc thăng trầm (nghe lầm than hóa đá đứng lặng căm Thềm hiu quạnh có xanh màu ngọc bích? ) Tiếng em hát man man làn nước biếc Dòng sông êm thân ái chảy về nguồn Đóa xuân vàng thèm khát đến vàng thơm Dâng tha thiết cho đời thơm đến vậy Xuân ngao du từ ngàn xưa trỗi dậy Màu hoàng hoa ấm áp cõi lòng ta Suối yêu thương tuôn chảy rất thực thà Muôn trìu mến thả tơ lòng cảm xúc./. ngã du tử
Mênh mông mình chị Vàng thơm dáng chị đồng chiều Mồ hôi muối mặn lên triều bình yên Lúa mơn xanh điểm chấm thiền Bức tranh quê Mẹ dọc triền con đê Lơn tơn nhịp bước đi về Bàn chân chạm nổi tái tê ngược dòng… Ngã du tử
CHUYỆN CỦA EM
Bầm roi vọt mỗi đời người thấm thía
Cuốn bình yên nắng chạy gió mưa về
Ai tung hoành em dội lại hoang mê
Từng thớ thịt khát khao mầm ước vọng
Em theo chân người đếm từng mơ mộng
Đổi máu xương… nhận lấy nổi đau đời
Tuổi xuân em ai đánh đổi cuộc chơi?
Giờ luống tuổi lòng ngập tràn tủi hận
Quê hương từ trăm năm lận đận
Giờ nhọc nhằn, nghèo đói hỏi ai đây?
Bổng lộc trên cao mâm bát dâng đầy
Mặc trăm họ chìm mình trong u tối
Cứ năm năm là một lần mở hội
Ngồi sửa sai rút kinh nghiệm đã qua
Thuyền quốc gia ngồi khóc dưới cội già
Còn dân tộc đành lòng bao sĩ nhục
Chua xót nào hơn lương tri bất lực
Bệnh tham ô làm mục nát nước nhà
Câu đồng dao khắp xứ ngân nga :
‘ con nào xuống nước cái mình cũng trơn lu’
Đến tháng tám mừng cách mạng mùa thu
Xưa như đất dân nhọc nhằn kỷ niệm
Người dân cần áo cơm đắp điếm
Hơn tung hô những chiến thắng cũ mềm
Hai mấy năm rồi em vẫn là em
Cô du kích năm xưa nay thợ phụ
Lần hồi kiếm miếng ăn một mình tư lự
Thuở vào sinh ra tử dễ hơn giờ
Có thể tôi thơ ngây, em ngây thơ
Tỉnh giữa dòng say nên khó nhọc
Chi bằng cứ bình yên như vại
Thiên hạ đang say,
Ta nấu rượu lấy hèm mà bán phải hơn không ./.
NGÃ DU TỬ
BÊN BIỂN Trông về rực ánh hải đăng Biển xanh bát ngát ôm trăng ru hoài Sóng xô bờ cát trãi dài Đêm hoang mạc, bóng hình ai lạ lùng Chìm suy tư cõi mông lung Buồn dân tộc còn khốn cùng thế gian Đừng u mê giữa hồng trần Những di chứng sẽ hóa thân đăng đàn Trăm năm dâu bể bùng loang Xóa bao lầu cát cung hoàng ai xây Nghìn năm sầu vẫn còn đây Oán hờn dội lại cung mây nhớ nguồn NGÃ DU TỬ
MÙA CHƯA TRỔ HOA Riêng Bích nhãn Hồ Lá không che cành nổi Nhánh đời chưa trổ hoa Thôi hãy cứ thật thà Trong mắt ngày dịu vợi Mỗi ngày luôn sắc mới Khó trùng lai hương mùa Hãy reo lòng phơi phới Khoan dung chở ngày đưa Cầm nụ cười trên tay Đâu cần gì lãi lỗ Giang sơn ta một cõi Tự do cùng trăm năm Trang đời chưa viết nổi Tìm gì trong mai sau ? Cứ thả ngày dong ruỗi Về đâu dấu hỏi ngày ? Đời lắm dòng nước đục Đi tìm nguồn nước trong Người đua chen lặn hụp Ta một đời thong dong Tinh khôi cùng ý nghĩ Đừng vẩn đục lợi danh Thế thường điêu ngoa nhỉ Biết đau nhục và vinh ? Về gấp mòn nếp áo Trãi con chữ lên dòng Nếu cho là mộng ảo Ta cũng thường như sông NGÃ DU TỬ
Trích đoạn: THƠ NGÃ DU TỬ
TRẢ LỜI NGƯỜI BẠN CŨ
Tao hỏi mầy rất thực
‘từ quê là đi xa
Có bao giờ chợt nghĩ:
-'quê hương là mái nhà’
Thưa rằng:'xa biền biệt
Giữa mù khơi xứ người'
Thời áo cơm đắc địa
Một đời cứ chơi vơi
Qua từng mùa ly loạn
Quê nhà đi tứ tán
Có thể nào đại hạn
Dòng trôi về nơi đâu ?
Nước vẫn chảy dưới cầu
Mắt thềm nhà xanh biếc
Sao vẫn còn biền biệt
Giữa xứ người nao nao
Dừng chân ở phương nào
Mười phương đều khốn khó
Mười phương đều giông bão
Nép bên đời làm thơ
Chọn Sài Gòn dấu chấm
Nên kết ở trang nầy
Mai sau mùa thức dậy
Đi giữa nước và mây
Có thể là tao đúng
Khi nhập cuộc hội nầy
Làm sao ta biết được
Ra sao rồi hãy hay
Dẫu gì thời cũng dễ
Hơn quê nhà lao đao
Khi mùa xuân ngang ngỏ
Hương lừng thơm dâng cao
Mắt quê nhà vẫn đợi
Người đi còn chưa về
Cánh cửa đời vẫn mở
Chờ người xưa trở về
NGÃ DU TỬ
Quê Hương Ngày Về
Cầm tay như thuở nào
Ấm tình ngày gặp gỡ
Thân thương tiếng mày tao
Ba mươi năm xa cách
Người lên miền kinh tế
Người cải tạo đày thân
Quê hương chùm khế ngọt
Chợt đắng thấu tâm can
Nhớ thuở
Quê hương liền một giải
Lời quê loa vang gọi
Thay đời "Kinh Tế Mới"
Hiến thân và dấn thân
Tiền đổi đôi ba lượt
Sạch tay dân bàng hoàng
Khu vườn xưa đổi chủ
Đất ruộng lọt lũ gian
Miền Nam gông xiềng đọa
Xuất hiện bầy Công an
Cuộc đời mẹ lầm than
Tao giã từ lặng lẽ
Tìm một ánh trời quang
Này người bạn Sài Gòn
Cùng ta đi lang thang
Ngửng cao ta cùng hát
Lời vui như thuở nào
Nào! hướng về Công lý
Tìm bạn mình năm xưa
Đâu đại lộ Tự do?
Chân chim ta lại tới!
Thênh thang thèm đi qua!
Đường xưa nay đã đổi
Người xưa nay đâu rồi?
Nhìn một bầy múa rối
Chợt lạ trên phố xưa
May còn chút mày tao
Thật thà như tiếng gọi
Vuốt ve như thuở nào
Tâm hồn chừ hụt hẫng
Giữa đường trần hút sâu
Quê hương nhiều thay đổi
“Hố tử thần” bao quanh
Chợt lạ tiếng “đại gia”
Chua xót nhìn cuộc vui
Bên dân tình khốn khổ
Dân đen đời lam lũ
Vé số đếm cho người
Dăm ngàn làm sinh lộ
May mắn thuộc về ai?
Gái bán thân xứ lạ
Trai lao động Phương xa
"Cải tiến đời kinh tế"
Kế họach của Đảng ta
Còn thêm bao lâu nữa
Thiên đàng mới mở ra
Đỉnh cao
Bè lũ
Tham quan
Bao năm Giải phóng
Lầm than đồng bào
Hữu Hạnh
HỮU HẠNH THÂN MẾN,
TRƯỚC TIÊN TÔI CẢM ƠN HỮU HẠNH ĐÃ VÀO THĂM, VÀ CÒN UP LÊN BÀI THƠ TÂM SỰ CỦA RIÊNG ANH, THÂN CHÚC ANH AN LÀNH VÀ CÓ NHIỀU SÁNG TÁC HAY, THÂN MẾN, NDT
MÙA SANG
Chuyển mùa từ độ gió sang
Rát Lào tím mặt đã tràn qua thu
Hiu hiu gió thoảng sương mù
Nỗi niềm em chuyển mấy tù ngục xa
Áo xưa thức giấc quan hà
Trời mây hương sắc vàng hoa ngõ về
Giã từ ngày tháng hoang - mê
Đón trăng cùng mảnh hồn quê tự tình
Một thời ngậm miệng lặng thinh
Thế gian trái ấu cũng đành tròn vo
Bâng khuâng trong tổ tò vò
Cuộn tròn u uất nằm mơ giang hồ
Cõi người áo cộc quần thô
Đâu còn Em để tương tư tháng ngày
Sang mùa chuyển ngọn heo may
Có bàn tay, nắm bàn tay hẹn hò
Sông ơi, đầy những chuyến đò
Nước non vui, giục dòng thơ ngọt lành ./.
NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2011 10:54:34 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
QUÊ NGOẠI SÀI GÒN (Kính tặng Sài Gòn 300 năm) Mặc ai nhớ về Hà Nội Thủ đô Thần tháp một thời Ba Đình nắng lên xanh lá Đổi thay nhịp sống bên đời Tôi yêu Sài Gòn tha thiết Bắt đầu nhập cuộc xa quê Sài Gòn dang tay che chở Tiếng cười vướng bước chân đi Phố phường ngập màu sắc lụa Dòng xe đầy ắp các đường Nắng vươn lên ngàn cao ốc Rọi cùng ngõ ngách yêu thương Hiền hòa quanh năm mưa nắng Triều dâng sóng nước gọi tình Phù sa cho đời thầm lặng Mỗi ngày một vững niềm tin Dòng người từ nam trung bắc Tụ về người vẫn bao dung Bình an lên từng khuôn mặt Mai sau nhịp sống trùng trùng Yêu người từ xa cố quận Cũng vầng trăng rọi trên đầu Mây quê cũng về hò hẹn Tình yêu nào chẳng nhiệm mầu Trên cầu Sài Gòn tôi đứng Dòng người lũ lượt vào ra Dạt dào tình tôi lãng mạn Yêu thương mình rất thực thà Tôi yêu Sài Gòn tha thiết Dù tôi dân Quảng nhập cư Bao dung Sài Gòn như Mẹ Nên tôi cũng lớn bằng người,/. Ngã du tử
TIẾNG CA RỀN VANG ngày 5/6/ 2011 Khắp Sài Gòn tiếng rền vang Truyền ra Hà Nội, lan sang khắp miền Nước Nam ngùn ngụt thanh niên Cùng già với trẻ chung thuyền hò reo Chuyện chống Tàu thật gieo neo Tại sao Đảng quyết giữ neo chuyến đò ? Lòng vòng mấy việc quanh co Lòng yêu nước cứ nhỏ to giải bày! Người thừa hành cũng hiểu!, may Dòng người lớp lớp chung tay biểu tình Đoàn người như thể duyệt binh Sài Gòn, Hà Nội quang minh một ngày Thực rằng: đất nước hôm nay Ông Tàu lớn cứ xéo dày biển Đông Ngư dân Quảng Ngãi khóc ròng Có ra đi, sao chẳng không thấy về! Tội tình cho mãnh đất quê ‘Người anh em’ cứ thỏa thuê lấn hoài Chúng tôi dân Việt từ nay Quyết không cho dù là ai, thế nào. Tiếng rền vang đến trời cao Dội xuống Tàu, coi kẻ nào ngược ngang Bước sang Nam hãy xem chừng Tinh thần dân tộc lửa bừng trong tim Khôn hồn thì hãy lặng im Đất nước ai, hãy lo toan trị vì Nước non tôi, dẫu nữ nhi Ai xâm lược cũng tức thì đầu quân Hãy xem tháng sáu ngày năm Lòng dân tộc của Việt Nam hiền lành Rất ngại ngần việc chiến tranh Nhưng xâm lăng, quyết chẳng dung giặc nào Chúng tôi chẳng phải ngồi cao Chữ quê hương đã thấm vào máu tim Làm sao lòng dạ ngồi im Khi ‘ông to’ cứ ngang nhiên ỷ quyền./. NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: