THƠ NGÃ DU TỬ
DẠ CA
Ngựa mỏi vó nằm bên chưồng gọi nhớ
chốn bụi hồng hun hút tận non xa
và tráng sĩ còn mài gươm đêm lạnh
lời nguyền xưa về hát sưốt trăng tà
NGÃ DU TỬ
BỞI CÁI CHẾT TỪ HẢI
Hàng vạn hùng binh giữa chiến trường
Vững vàng tiết tháo trước đao thương
Hiên ngang trăm trận Từ Công dũng
Len lét hậu đường Hồ Hiến gian
Từ ấy …quan quân đành thất bại
Bỗng dưng dân dã lụy qui hàng
Kiều ơi! Lầm lỡ nghìn năm hận
Nỡ để Việt Đông tiếng đoạn trường
NGÃ DU TỬ
SÓNG KHUA NGƯỢC NGÀY
Sông văn ngày ấy đổi dòng
Tang thương từng chuyến xe lòng, tội chưa
Trời quê từ độ sang mùa
Nổi nênh từng đợt sóng khua ngược ngày
Có bàn tay nắm bàn tay
Về cùng con, anh đi ngay…kịp nào
Im tiếng súng phải lao đao
Hòa bình đẫm tiếng xôn xao…đọa đày
Kể từ chim bỏ đường bay
Coi như vận nước từ đây cuối đường
Dân tình tứ tán mười phương
Phương nào thì cũng đau thương ngút trời
Mùa xuân pha trộn khóc cười
Tiếng nào khóc cũng ngậm ngùi bến sông
Biển xanh máu đỏ nhuộm hồng
Chập chùng vượt biển buốt lòng dân Nam
…
Vài ngày ‘học tập’ cho thông
Mười năm sau nổi oán hờn còn nguyên
Ngục tù trải suốt khắp miền
Đất nước ơi, khổ triền miên tới giờ
Ngã du tử
DÁNG THỜI GIAN
Sâu đo từng bước nhỏ
Cũng hết đoạn đường dài
Là xanh tươi thảm cỏ
Để mát bàn chân ai
Tiếng kêu trong khuya vắng
Xé toạc bóng đêm dày
Tia nắng hồng vừa chớm
Bắt đầu một ban mai
Đi ngang đời đã xế
Bóng ngày xuyên qua vai
Tiếng ưu phiền âm ỉ
Cháy lên ở chốn nầy
Giọt chiều rơi thoi thóp
Đọng cuối ngày đâu đây
Nghe ra từ bóng tối
Bao nổi ân hận đầy
Mỗi con người lầm lũi
Sớm chiều có ai hay
Ngồi đếm mùa xuân đến
Đau từng đầu đốt tay
Hong thời gian lành lạnh
Mặc thế tình còn say
Trời tự do xanh ngát
Có cánh diều tung bay
Về ngang qua làng cũ
Niềm vui đậu trên tay
Tiếng cươi em bật dậy
Vá nổi buồn lâu nay
Đời còn xuôi còn ngược
Nhà ai vui sum vầy
Hóa thân thành yêu mến
Tưới lên đời ngất ngây./.
NGÃ DU TỬ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2012 04:47:47 bởi Ct.Ly >
TẢN MẠN
tình như mộng
người như mộng
đời trăm năm lồng lộng gió quan hà
bứoc chân đi qua
còn lưu lại phía sau cùng hậu duệ
Trí tuệ
chưa phải là bậc nhất hành tinh
nếu anh minh
Đức độ như Ngũ hành sơn cùng nắng mưa năm tháng
Thi sĩ
mang chất tình lãng mạn
nên luôn luôn cảm xúc trong tâm hồn
những buổi chiều sắp tắt lúc hoàng hôn
đưa mắt ngắm đất trời, tưong tư đầu ngày trổi dậy
Ta cũng từng tỉnh say
đôi mắt ấy muôn trùng u mặc
đất nứơc ơi thuơng quá những nàng Kiều
Non sông thân yêu
có hiểu thấu tình ta đau Nguyễn Trãi
ngày thênh thang
lần Gia huấn ca chua xót giữa thanh bình
và tự nguyện dâng trái tim phổ độ
nghe hạnh phúc ngưòi rạo rực làm hạnh phúc ta
giữa biển đời bao la, ngân nga:
- May thay còn chút nghĩa ân
dòng đời như cuộc phù vân nổi chìm
Ta muốn lặng im
nghe trổi dậy
Tình như mộng
Đời như mộng
Ngã du Tử
(trích DÒNG SÔNG QUÊ) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2012 04:49:31 bởi Ct.Ly >
THĂM NGŨ HÀNH SƠN
Bước lãng tử gọi ta về thăm núi
Ngũ hành Sơn năm tháng vẫn trầm hùng
ngồi chiêm tịnh bước chân ngày dong ruổi
giọng tiền nhân dội lại phía mưôn trùng
Ngã du tử
THƯỜNG
Gieo mồ hôi lên bờ hạnh phúc
thời gian nãy mầm
Xanh
Ngã du tử
(trích DÒNG SÔNG QUÊ)
ĐƯA TIỄN Đưa tiễn người đi, đi viễn phương
Bên đường ai khóc khúc đoạn trường
Đuối chiều, mây mõi bàng hoàng
Nắng vàng sợi nắng ta vàng cả tim
Con đường đưa tiễn – cây lùi lại
Tâm sự đi xa, ắt bùi ngùi ?
Vỡ đời hạc trắng uy nghi
Bão giông gắng gõi cũng ghi mấy dòng
Mai về bên ấy đẹp thênh thang
Chất ngất trời xuân chớ bẽ bàng
Thế sự ta về lãng mạn
Chuyện thần tiên ta man mán mơ hồ
Người đi quay gót thèm lưu luyến
Ta chợt hiểu rằng chuyện phôi pha
Ngọn đèn thấp thoáng xa xa
Bãi khuya tím ngắt nhói da diết tình
Đêm sâu bỗng vọng tiếng bình minh
Như nhớ chuyện xanh tình theo dòng
Giọt buồn còn đọng bên sông
Vầng trăng khuyết vắt chờ mong mõi mòn.
VIẾT Ở QUÁN VEN ĐƯỜNG
Thành phố chiều nay về thật chậm
Bên đường quán cóc nhắp men đời
Đắng cay gom cả vào xương máu
Ngọt mật thềm hoang mãi rong chơi
Đìu hiu góc phố chờ ngủ muộn
Có gã giang hồ thao thức xem
Giá như đêm ấy là của tớ
Cầm vội vài trăm để say mềm
Trời đất của chung tình ta riêng
Mòn tay đếm tóc mấy ưu phiền
Có người bán cả : tình, nhân, nghĩa
Ta xót xa đời trái tim thiêng
Nẻo đời trăm nhánh về đâu sẽ…
Giữa cuộc thanh bình cũng đảo điên
Đêm sâu khấn nguyện hồn sông núi
Gạn lọc vàng thau bớt lụy phiền.
CẢM NHẬN
Buổi trầm tích đã thơm hồn mực ngọc
Nên vào đời mang hơi hướm bút nghiêng
Mỗi lần ta chiêm nghiệm cõi bình yên
Chừng hưng phấn dâng lên ngời trí lực
Sông cuộc đời tạo nên nghìn âm vực
Nghe triều dâng từng đợt mỗi phận người
Phía trên cao chân lý cứ sáng soi
Và nhật nguyệt muôn đời là kỳ bí
Hãy chiêu cảm sẽ thấy đời nghĩa lý
Như thịt xương chăm chút mỗi tế bào
Như mỗi đời họa phúc lẫn vào nhau
Như cây cỏ mỗi mùa thêm đổi khác
Vui lên em sẽ thấy đời là nhạc
Mỗi buồn vui là thể phách nhạc lòng
Gieo vào hồn những hạt giống niềm tin
Như cây trái sẽ đến mùa quả ngọt
Bài thơ viết cho đời trong tĩnh lặng
Như tuần hoàn mạch máu với con tim
Như mùa trăng ánh sáng rọi trăm miền
Như vạn vật lớn dần theo năm tháng
Hạnh phúc truyền đi từ trái tim xáng lạng
Và quang vinh từ ấy cũng lên màu
Nợ bút nghiêng cứ quấn quyện vào nhau
Nên hồn mực mãi theo tình con chữ.
NGÃ DU TỬ
SÀI GÒN, VIỆT NAM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2012 18:09:59 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Nói với Em Em bé nhỏ sầu đôi bờ nhật nguyệt Đừng, em ơi sông sẽ chở sầu đi Nắng Sài Gòn đã đậu trên vai Hồng lên má dẫu xuân thì qua mất Và đừng ngại tôi làm thơ rất thật Nhờ suy tư thêm khôn lớn lên nhiều Những ngày dài dẫm lên bóng liêu xiêu Từ tâm huyết sẽ tươi màu hồng phấn Ngày xanh lá có khói sương lãng đãng Mùa đơm hoa chắc mưa thuận gió hòa Trăng treo vòm em nhé hãy cùng ta Ngắm thật kỹ kẻo trăng ngà thổn thức Đời không thể cứ mơ là có được Nhưng ước mơ làm dậy sóng xuân thì Bước chân nào cũng in dấu thiên di Màu hoàng yến điểm tô từ cổ tích. ngã du tử
Bài nầy đã đăng đâu đó, tôi có nhuận sắc lại vài từ ngữ, đây là bản gốc THÂN PHẬN
Lấy thi tứ vá nổi buồn đã lũng
để mai sau quên hết những điêu tàn
khi bình minh trở mình
phía hoàng hôn có lũng loáng bên kia
hởi những trường hà giăng giăng bao lãnh địa
có nhớ rằng dấu chiến tích hào quang
hay mãi trôi con dòng vô tích sự
cuộc trăm năm sông núi hoán di
Dòng nước ngầm im lìm bưng mạch,
sẽ hả hê vung vãi cuộc say nguồn
Mùa xuân,
loài đại bàng cuồng nhiệt kinh luân
chớm đông
miệt mài tìm nơi di trú
co cúm lại từng đàn ôm đồm tranh chấp
hoài niệm mùa xuân ngồi khóc ca dao
Tảng nước đá khi xa nguồn biệt xứ
có hiểu rằng khối nước ngây ngô
hay cao ngạo khối pha lê đoàn kết
mặt trời lên tự phá hủy toàn phần
Loáng cỏ rác lại bắt đầu hội tụ
ấu trùng rẫy đầy lên mặt nước thương tâm
Là phún xuất đã từ lâu hun đúc
trong vô cùng cả nhiệt lượng nấu nung
mãi ầm ỉ trong tiềm tàng lục địa
phun lên cao cả trời lửa khổng lồ
Cõi trị vì dày mấy lớp xương khô
rồi từ ấy thánh hiền đành hoang phê
cái ngạo mạn một thời dâu bễ
cũng trôi theo cuộc sống loài người NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2012 16:03:41 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Thăm nhà anh đọc những bài thơ tuyệt quá anh ơi!...
TRƯỚC CẢM ƠN CÁC BẠN NGUYENTHUYVÀ THANHTHANHKHIET GHÉ THĂM VÀ CÒN KHEN TẶNG,
SAU CHÚC CÁC BẠN CÓ NHIỀU THƠ HAY, NAY NDT ĐĂNG BÀI THƠ CŨ TRONG THI PHẨM 'DÒNG SÔNG QUÊ' XB 2004
DÒNG THƠ THẦM LẶNG
thầm lặng màu xanh những điệu thơ
quê hương trước mặt mãi mong chờ
lưng tròng khoé mắt đầy thương nhớ
nghèn nghẹn người ơi, mộng khép hờ
ao cũ quê xưa xa mấy độ
trăng cài mây trắng những đêm xuân
tình ơi, còn ngậm màu trăng sữa
giữ nhé giùm ta giấc mộng vàng
muôn thuở tình xanh thăm thẳm biển
nắng mầm lên cửa dẫu nguyên sơ
ngày gieo thơ nhạc ngời trong ý
chiều đậu vàng hoe một phía bờ
Ngã du Tử
ĐÁM TANG NHÀ QUAN
Xe rồng quan tài sang trọng
phía sau lố nhố nhục hình
khăn tang trắng màu địa ngục
quãng đường tang tóc điu linh
con đường ứ người qua lại
ngược xưôi hối hả cưộc đời
âm thanh kèn tây vung vãi
hồn yên? khói quyện nhang vơi
nhà giàu cháu con phước lộc
đám tang ồn khắp thị thành
thây ma giăng thêm thanh thế
cười trong tiếng hát đành hanh
giấy tiền rãi đầy góc phố
đoàn xe áp bức con đường
em bé gưộc gầy nhớn nhác
vụng về bước mẹ tha phương
ồn ào dòng xe ậm ự
gào lên tiếng nấc sự đời
khăn sô chập chờn nhảy múa
tà ma vây hãm chơi vơi
đầu ngày người ta tất tả
bình yên một cổ quan tài
vung tay để người biết tá
thường tình sinh tử ly khai
NGÃ DU TỬ
Trích :Dòng sông quê nxb văn nghệ 2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2012 16:09:34 bởi diên vỹ >
ƯƠM MỘNG VÀO THƠ
Ngày lên ươm mộng vào thơ
biết đâu nắng cũng giăng tơ đợi tình
nào hay trong cõi phù sinh
bức tranh trác việt có mình ở trong
dấy lên từ một tấm lòng
ướp hương nhân nghĩa theo dòng đời trôi
trăm năm cùng với cuộc chơi
rót yêu thương cạn cho vơi nỗi niềm
mỗi ngày nhặt một niềm tin
lớn dần thành một chữ tình tha nhân
đời ư? trò chơi thế gian
sá chi thua được chỉ trầm luân thôi
nghiêm trang ngắm bức tranh đời
thôi về giữ mãi khoãng trời ung dung
NGÃ DU TỬ
QUÁN TRÊN ĐỒI
Hoàng hôn lẫn khuất phía chân đồi
thong thả túi thơ cuộc rong chơi
hàng quán bUồn thiu sao đến vậy?
dừng chân trăng viếng chỗ ta ngồi
phóng bút nhập thần viết mấy câu
trăm năm thanh thế phải cơ cầu
sao bằng chủ quán trên đồi vắng
đợi bạn tri âm để bạc đầu
rượu với ngươì thơ hơn võng lọng
sá chi danh bạc cõi đời thường
yêu người hiểu được tình con chữ
ngày lên mai mốt sẽ còn vương
vương đạo một đời ôm ấp mãi
vui gì tục luỵ bóng trang đài
núi đồi thanh thản ngàn mây gió
hoa cỏ ngày đêm bện dấu giày
tạm biệt quán chiều trong tĩnh lặng
ta về xin nhặt chút bình yên
thắp lên hồn ngọc màu trăng lạ
nở rộ trong tâm nụ cười hiền
NGÃ DU TỬ
(trích DÒNG SÔNG QUÊ) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 22:10:14 bởi Ct.Ly >
Nắng lên
ồ thì nắng cũng xanh rồi
ngày đông u ám đã ngời sắc lên
rực vàng chuyển khắp tầng trên
sáng trưng trời đất tôi, em dự phần
bước dồn rầm rập bàn chân
hoà cùng âm hưởng của thần thái dương
nổi vui vọng đến muôn phương
gõ vào nhip sống giữa thường đời nhau
tiếng cười dựng lại cơn sầu
bao nhiêu năm, khúc dạo đầu hoan ca
này em điểm lại ngọc ngà
cùng quê hương sống thiết tha với tình
tạ cùng đất thắm rừng xanh
áo hoa còn chỗ để dành tặng nhau
Ngã du tử
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: