TRẦM TÍCH XUÂN
Ba mươi năm trăng mọc một phương
những ngôi sao thần dân không đổi ngôi
mặt trời chẳng bình yên soi rọi
lòng người man man như tơ trời
đường nhân thế trăm ngàn bất ổn
vết bầm hằn lên mỗi lương tri
chỉ có Em
mùa đông đến lại đong đầy nổi nhớ
khi xuân giục giã tận phương ngoài
Ai ngữa mặt nở cái cười nửa nụ
ẢI quan đầy những xa hoa
Tôi đứng lại mắt nhìn xa tám hướng
hướng nào cũng mờ bến sông xưa
nghe lỡ lói bao nổi buồn trầm tích
mắt môi xưa hong lại tháng năm vừa...
Khoác vội mùa xuân qua lớp áo
du hành từng nẻo quê hương
biết nổi niềm qua từng ô cửa
nghe mùa xuận chảy theo các con đường
Tuổi trẻ đánh đu mùa xuân qua lớp áo
vàng xanh sặc sở khắp quê
có bà mẹ áo nâu, cánh bạc
ngóng con xa, mùa xuân vẫn chưa về
khi mùa đông cáo chung
ngày xuân thức dậy xanh cành
NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2012 11:41:34 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >