THƠ NGÃ DU TỬ
NHẦM Tưởng mở cửa vào trong là rực rỡ ai ngờ bóng tối nhá nhem tiếc rẻ gió lồng ngoài cửa ánh sáng ngày xưa quá đổi thèm Ngã du Tử
GIAO MÙA Tinh mơ giữa một rừng cây tiếng chim rớt xuống gọi ngày lên mau trời quê ngút mắt xanh màu có hay chìm nổi nát nhàu áo ai đi về nghe những tàn phai dội vào môi mắt tựong đài hoá thân trăm năm mỏi bước phong trần sao không là những điệu đàn tặng nhau thắp lên tim ngọc nguyện cầu dâng đời hơn lắm lời rao - nhọc nhằn bỏ quên sao nếp nhân văn theo dòng duy lý phải chăng hởi ngừoi hạt lưong tâm gieo xuống đời mơ sau xanh tốt giũa thời áo cơm có người giày cỏ áo rơm an nhiên đi dạo trong vừon thế gian quãy văn thơ với cung đàn cùng trời cuối đất hợp tan thế tình lần theo lớp lớp hoá sinh ngã nhân cúi xuống tâm bình yên thôi khoan dung nhặt ở cõi người những đièu trông thấy chép lời thơ kinh gẫm hay muôn sự tại mình bằng lòng với ngọt đắng tình đời trao ngoài kia đời mãi xôn xao đựợc thua lên xuống ồn ào chợ trưa vui chi ngọn gió giao mùa nở đem nhân nghĩa dối lừa lương tâm cây xanh tít tắp đại ngàn vẫn rung với gió reo vang nhạc ngày trăng trời mây nước vui say tương tư em rụng,... bàn tay trắng ngần NGÃ DU TỬ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2013 00:22:11 bởi Huyền Băng >
HỒN TRĂNG Ôi chao, trăng giấu dưới cầu Lùm tre giao khẩu nép sau sông Trà Đôi tình nhân hát tình ca Trăng quê lãng đãn đi qua ngọt ngào Thiên hà vói vọng trên cao Trăng xuân vừa tắm mây vào tịnh yên Gói lòng quê đẫm màu thiền Tôi về nhận chút tình riêng gửi người Hồn quê sáng một tiếng cười Nép bên chân, chạm cuộc đời mai kia NGÃ DU TỬ
DÁT VÀNG SỢI NHỚ Đêm dát vàng sợi nhớ Ngày đỏ giận căm căm Cuộc tình bao trăn trở Rớt xuống đời trăm năm Bến tình xưa thơ mộng U mê đầy lỗi lầm Vẫn ngược ngang phóng túng Rồi ngậm buồn bao năm Ngày đỏ chiều cũng đỏ Vàng xưa biết đâu tìm Đò tình xưa mất hút Ngóng bên đời lặng im Giấc vàng về ngang cửa Ô hay, mộng ban đầu Đã xa từ buổi trước Từ khi sóng gục đầu Về phương nầy thực tại Tiếng thơ buồn rụng sao Mắt còn chờ cuối bãi Nghe tiếng người xôn xao NGÃ DU TỬ
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2013 00:18:52 bởi Huyền Băng >
CÕI THU vàng thu trăng mỏi bên đời ta về hát dưới đỉnh trời bao la một thời thức dậy kiêu sa buổi thanh xuân cõi mờ xa nhọc nhằn tìm Em biền biệt dấu chân bước trăm năm mãi in hằn xa xưa giông chiều rớt một cơn mưa thương trời đất cũng đong đưa nổi buồn cồn hoang nắng nhuộm bên sườn gió ghen mây ngại khói tương tư chiều sợ đời nhuộm sắc cô liêu nghìn xa cánh nhạn quạnh hiu góc trời chiều ơi,có mỏi bên đời hãy cùng ta uống cạn lời tử sinh ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2013 16:13:51 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NHƯ VỪA MÙA XƯA Thu se sắt giữa đất trời vàng rực Gió mơ hồ đùa nhẹ trước hiên ai Em bước vội trên con đường trước mặt Tôi bâng khuâng mơ bóng dáng em gầy Vừa lạ lẫm, vừa thật quen như thể Gặp một lần trong trong ký ức mênh mông Chiều xuống chậm để cho vừa mộng mị Nổi niềm xưa còn đọng ngược bên lòng Ngày có hiểu những chiều xưa mong ngóng Tiếng guốc khua theo nhịp bước rộn ràng Thời trai trẻ đã một thời lãng mạn Đi theo em vội vã bước chân hoang Sao nhớ lắm mỗi lằn ranh quá khứ Vừa hân hoan, vừa yêu mến vô cùng Mùa thu cũ phôi pha từ thuở nọ Như còn nghe tiếng quá khứ ngang lòng NGÃ DU TỬ/ SG
SKY và BẦU TRỜI TỰC TẠI Cho cháu ngoại Lê Hoàng Minh Nhật ( Sky) Cái thằng cháu nội của tôi ngân nga khúc ca lọng ngọng: “ Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang” Ngày mai con sẽ lớn khôn Ông mơ được như thế ấy Giờ nó hồn nhiên chướng bướng Đành thôi, ông phải dỗ dành Nào xe hơi, máy bay, tàu thủy Xả đầy nhà cứ mặc để cháu vui Những lúc rãnh tôi cùng chơi với nó Đón yêu thương bằng tinh thể hài nhi… Khi nó khóc khó dỗ dành chi lạ Chẳng sao đâu một lát lại quên liền Rồi nhập cuộc những trò chơi ông dạy Và vui đùa trên những ngón tay Tiên Hôm đi xa mấy ngày nhớ nó Gọi điện về nghe: “ ông ngoại”, thương sao Ngày tôi về nó ôm ông yêu lắm Lắng trong ông hương vị rất ngọt ngào NGÃ DU TỬ
THẮP LỬA Nhớ ngày ấy - thuở gió mưa Làm sao quên cuộc đời thừa khổ đau Xối thơ lên đỉnh tình sầu Mơ mai sau bắt nhịp cầu yêu thương Buồn vui từ chuyện lên đường Cũng vì em gửi chút hương cho ngày Trăm năm lần giở tĩnh say Ơn đời văn cũng theo mây nghìn trùng Nụ hồng nở giữa quê chung Tôi và em thắp lửa cùng nhân gian
NGÃ DU TỬ (Trích MẮT THÁNG GIÊNG, NXB THANH NIÊN 2011)
ĐỢI NHAU BÊN TRIỀN SÔNG MẸ Tiếng thở Mẹ dài theo bao năm tháng lối con đi ấm áp tấm thân gầy? đêm rùng mình cựa thức tháng heo may đôi mắt nhớ mùa xưa vừa ráo lệ Sẽ về đâu tháng ngày dài thanh thế nấu nung gan giấu kín một cung buồn chuyện thế thời nhạt như chén rượu suông lòng dân dã lạnh mùa sương buốt giá Ngày sấp ngữa hơn nhiều lần canh bạc chiếu nào ngay cho dân tộc tôi nhờ Người thấp thỏm đợi bên triền sông Mẹ mắt đã mòn , đời ngoảnh mặt làm ngơ Hoang và tưởng cũng đã từng sơn phết biển cùng non mấy lần giục sơn hà hồn mộ gió còn ngậm ngùi buốt rét cơn gió nồm mùa hạ cũ phôi pha Quanh quẩn mãi tiếng khẻ khàng dân tộc nắng vươn vai hồn biển đảo non nhà đang bước tới theo chân người xuôi ngược tiếng gươm khua hồn nước giục sơn hà NGÃ DU TỬ
ĐÁNH THỨC SÔNG HỒNG Con sông Hồng muôn đời yên ả chảy Xuôi về đông quạnh quẻ vỗ đôi bờ Ánh mặt trời chưa đánh thức thủy lưu Nên trầm mặc với cánh đồng muôn tuổi Đường tương tác của nhiều chiều ý thức Dòng sông xưa quang khoáng hiến dâng đời NGÃ DU TỬ
TỰ KHÚC Lênh đênh mãi bỗng giật mình năm tháng rắc xuống đời trắng cả đôi bàn tay ngó lên cao mậy vẫn giỡn ban ngày làm hốt hoảng - chao đôi bờ nhật nguyệt và cây cỏ cũng nhuồm màu mắt lệ đâu vàng son? người chết đuối xuân thì sao đan tâm buộc chân giống ngựa Kỳ buồn thiên lý mộng vàng trôi tư tưởng dẫu tiếc rẽ cũng đành xa tám hướng chuyện vinh hoa từ ấy có mơ hồ áo cơm nào trò chuyện với khách thơ lòng thi sĩ lạc tình trong mắt ướt bên góc đời thiếu nữ rưng rức khóc hỏi vì sao? - đời giả dạng tự do tường thì cao mỗi cổng một cơ đồ lòng đân dã đi bằng đôi chân đất tìm đã mõi được mấy người chân chất thương bình yên rắc lên triệu nỗi buồn ta yêu đời cũng đành ngắm trăng suông nhìn thế tục theo vòng quay hưng phế NGÃ DU TỬ SÀI GÒN, VIỆT NAM
ĐỈNH CAO CỦA PHÙ VÂN LÀ BÌNH YÊN Về̀ ngồi trên đỉnh bình yên Nghe ra trần thế muộn phiền thiên di Gẫm đời trăm lối thị phi Lối nào cũng có đường đi, ngõ về Tội tình bản chất u mê Lên ngàn biết núi, bến quê biết đò Là em mong chớ âu lo Là tôi xin nhật tụng pho kinh đời Đem về hong lại cuộc chơi Ấm từ cố lý sang nơi thị thành Tiếng cười vỡ nắng tân thanh Mùa đi xin nhớ để dành cho nhau Thơm hương mùa cũ trầu cau Cho hồng môi măt, hết đau đáu tình Về ngồi trên đỉnh yên bình Vui trông con sóng lênh đênh vô thường NGÃ DU TỬ
Ý THỨC VÀ THI CA Thời mạc lộ anh hùng không có thật tiếng kiêu binh dai dẵng một vương triều ai ta thán, ai tung hoành ngang dọc lời non sông trùm lên bóng cô liêu Ta vốn quý cả tâm hồn cao thượng áo tân toan bình thản giữa đời thường lòng rộng mở lượng nhân tình trao gửi cho tha nhân bạn hữu khắp mười phương Ta tồn tại bởi ta còn ý thức bước công danh cong một kiếp làm người sông vẫn chảy, rau vẫn đầy mặt đất thì can chi khom gối trước cõi đời Ồ ! đường vòng ngắn hơn đường đi thẳng thì bất an cùng khắp với lương dân đêm thao thức loài rắn vừa lên kiệu tiếng tung hô dậy sóng khắp kinh thành Xin mặc niệm những con người ngay thật sống hiên ngang trước uy vũ tung hoành dòng lịch sử sẽ ghi niềm kiêu hãnh người thành nhân trước sóng gió ngang tàn NGÃ DU TỬ
TỰ KHÚC Lênh đênh mãi bỗng giật mình năm tháng rắc xuống đời trắng cả đôi bàn tay ngó lên cao mậy vẫn giỡn ban ngày làm hốt hoảng - chao đôi bờ nhật nguyệt và cây cỏ cũng nhuốm màu mắt lệ đâu vàng son? người chết đuối xuân thì sao đành tâm buộc chân giống ngựa Kỳ buồn thiên lý mộng vàng trôi tư tưởng dẫu tiếc rẽ cũng đành xa tám hướng chuyện vinh hoa từ ấy có mơ hồ áo cơm nào trò chuyện với khách thơ lòng thi sĩ lạc tình trong mắt ướt bên góc đời thiếu nữ rưng rức khóc hỏi vì sao? - đời giả dạng tự do tường thì cao mỗi cổng một cơ đồ lòng dân dã đi bằng đôi chân đất tìm đã mỏi được mấy người chân chất thương bình yên rắc lên triệu nỗi buồn ta yêu đời cũng đành ngắm trăng suông nhìn thế tục theo vòng quay hưng phế NGÃ DU TỬ SÀI GÒN, VN
YÊN Ả HẠ LONG Kỷ niệm chuyến đi xuyên Việt và Trung Hoa 2004 Chập chùng những đảo núi non một vùng sương khói mênh mông biển trời thuyền trôi êm ả sóng ngời nghe trong hồn vịnh có lời an nhiên Thênh thang dợn sóng bình yên nhập vào cõi mộng chẳng biên giới nào hạt mưa sóng sánh nao nao về đây gội sạch biết bao não lòng Gọi mời tôi về Hạ Long có em nói cả niềm mong nỗi chờ biển trời dội lại ý thơ bút văn tôi chảy nửa giờ thăng hoa Một ngày giữa cõi người ta đất thiêng phương bắc đã hòa vào tôi dang tay níu áng mây trôi chợt say sướt lệ làm vui mạn thuyền Dạo chơi giữa vịnh bình yên đất nước ơi một thoáng hiền ngang qua mắt người nở đóa chơn hoa trùng lai cố quận hoan ca thật đầy NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: