THƠ NGÃ DU TỬ
THƠ TÌNH TUỔI 40 Ngữa tay em hứng hoa vàng Bắt tình anh buổi tan hoang xuân thì Bất thần chao cánh thiên di Gói tình em ngọc lưu ly ẩn mình Nụ cười hàm tiếu lung linh Nhốt phong ba buổi đăng trình thuơng yêu Thuơng sao ngày tháng rong rêu Không ai thắp gió cánh diều bay cao Bây giờ còn lại hanh hao Ngữa tay em hứng lao xao tim mình Hoa vàng rơi cánh rung rinh Thảm hoa trải mộng tạ tình em đong Em về gởi trọn nhớ mong Giữ tình anh để trong lòng nghìn sau. Ngã Du Tử ..............................................
Đơn Phương Thương mình tim phủ rong rêu Không cười không khóc không điều gì vui Bây giờ góp nhặt ngậm ngùi Ngữa tay em đón niềm vui xế chiều Hoa vàng rơi biết bao nhiêu Nên lòng nghiêng ngã liêu xiêu thế này Em về nhắn gió gởi mây Giữ tình anh để em say một mình Em về giấu kỹ chữ tình Để nghìn năm mãi một mình em yêu. 3-11-2017 Châu Tinh Tinh ........
Cảm thơ bạn bằng một chút niềm riêng . Mong bạn không chê !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2017 01:44:01 bởi Châu Tinh Tinh >
Rất vui châu Tinh Tinh có cảm xúc bài thơ tình tôi viết, Thân mến, NDT MÃI MIẾT TÌM Tìm nhau trong cõi phù sinh Ta còn nguyên, chuyện chúng mình với nhau Tìm trong nghìn sử bể dâu Mới hay trời đất nhiệm mầu vô biên Tìm trong ân oán triền miên Mới hay thế thái muộn phiền thiên thu Tìm trong vạn dặm phù du Cổ - kim ngấn ấy cũng mù mịt tăm Tìm về ánh sáng trăng rằm Hóa ra đời sống trăm năm dịu thường Tìm trong luận ngữ mười phương Ơn trời, thân ý cúng dường trần gian NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2021 19:57:27 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
YÊN Ả HẠ LONG Kỷ niệm chuyến đi xuyên Việt và Trung Hoa 2004 Chập chùng những đảo núi non một vùng sương khói mênh mông biển trời thuyền trôi êm ả sóng ngời nghe trong hồn vịnh có lời an nhiên Thênh thang dợn sóng bình yên nhập vào cõi mộng chẳng biên giới nào hạt mưa sóng sánh nao nao về đây gội sạch biết bao não lòng Gọi mời tôi về Hạ Long có em nói cả niềm mong nỗi chờ biển trời dội lại ý thơ bút văn tôi chảy nửa giờ thăng hoa Một ngày giữa cõi người ta đất thiêng phương bắc đã hòa vào tôi dang tay níu áng mây trôi chợt say sướt lệ làm vui mạn thuyền Dạo chơi giữa vịnh bình yên đất nước ơi một thoáng hiền ngang qua mắt người nở đóa chơn hoa trùng lai cố quận hoan ca thật đầy NGÃ DU TỬ
ĐỜI CÓ THẬT NHƯ MẶT TRỜI MỌC LẶN Ngày đã đi qua là xa mãi Ném hoàng hôn vùi lấp vào đêm Ngươi không thật - ắt là gian dối Với tấm lòng thành, tôi tin em Cái thuở đêm đen từng nói ngày Xa rồi đã cách một đường bay Mùa xanh có được từ nước mắt Cùng với mồ hôi gội luống cày Giả thật lộng theo nhiều chương mới Chưa thể tin nên đời cứ ngại ngần Mùi danh lợi, chữ “tình” thường lợi lạc Tình con tim thương mến mãi trong ngần Em áo lụa phấn son màu quyền quý Tôi thực thà trong sắc diện vô tư Lỡ biết quý cả tấm lòng chơn chất Nên mùa vui đầy thân mến hiền từ Có thể dối với chính mình anh ạ Nhưng làm sao dối được nhân gian Thiên hạ dưới trời khôn ngoan lắm Không chính danh run rẫy suốt canh tàn Đời có thật như mặt trời mọc lặn Lời yêu thương đậu trong trái tim người Tôi vẫn tin ngày lên đầy ánh sáng Bóng đêm dài đồng lõa với ma trơi NGÃ DU TỬ
TRÁI TIM THIÊNG Gửi Huế Về với Huế mùa hội đang nô nức Trái tim thiêng thân ái một khối tình Đêm mặc định ánh sáng vàng trăng tưới Vội vàng chi ngày sẽ sớm hồi sinh Em nào biết một mùa đau nhân thế * Đội trên vai từ độ biết yêu người Ngưới đứng đợi, kẻ ngồi chờ tê tái Biết không em? Mùa sắp lặn mặt trời Ai quay mặt với nổi buồn dân tộc Nói sao cùng những mất mát đời nhau Rồi trầm mặc với oán hờn phục chế Trái tim thiêng hằn lên tấy vết sầu Đầm trang giấy với nổi buồn cổ tích Mốt mai em tìm lại thuở còn nhau NGÃ DU TỬ *Nổi đau tết Mậu Thân (1968)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2017 22:13:18 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
LỜI CỖ THÁP Đêm hoang tàn ánh đèn gầy chao đảo Tiếng côn trùng rả rích suốt đêm thâu Ôi, đêm dài với chuỗi ngày nhung nhớ Nước non Chàm oanh liệt đến xưa sau Ta hùng dũng với láng giềng phương Bắc Nầy Bắc phương, nầy một bọn tham lam Ngọn đuốc sáng sá chi loài đom đóm Dân Chiêm luôn thôi thúc cuộc tung hoành Rồi yến tiệc trên đất Chàm hớn hở Vương Đồ Bàn ngây nhất với quân dân Ơi thành quách lâu đài say nhịp thở Bản hùng ca trong chiến tích oai thần *** Xưa ai viết trang sử vàng lẫm liệt Để bây giờ chua chát những canh thâu Đồ Bàn thành, tháng với ngày rên rỉ Người anh em dày xéo tấm thân nầy Rồi tất cả những vàng son thuở ấy Dấu oai thần lừng lẫy tỏa ngàn phương Thành quách cũ ngậm ngùi cùng năm tháng Rớt rơi trên xứ sở những tháp buồn Buồn ứa lệ trên gò cao, đồi thấp Đứng lầm than trong mưa nắng tuyệt mù Hồn sông núi rêu phong triền cổ tháp Dân Chàm ơi, trăng vẫn mọc bên trời NGÃ DU TỬ
NỔI BUỒN SAU CHIẾN TRANH Ngày ra đi trăng ngang trời mắc võng Mắt quê nhà long lanh lệ phôi thai Tre cúi xuống che nổi buồn ly hận Mái tranh nhà dằn vặt bước tương lai Đôi mắt nhớ ngày ấu thơ dung dị Những trưa hè chơi bi đá on - đơ* Hàng dừa xanh âm thầm gieo bóng cả Che tâm hồn mát suốt thuở ấu thơ Thời vỡ lòng ngang qua trường tiểu học Gặp chào cờ nghiêm trang hát quốc ca Cờ tổ quốc dội hùng thiêng sông núi Yêu non sông từ dạo ấy đến giờ Thuở trung học lửa chiến tranh ngùn ngụt Mơ hòa bình về với mảnh hồn quê Cùng tình tự với dòng sông thơ ấu Ở phố xa hoa ùa nhớ kỷ niệm về *** Ngày hồi hương Ôi, trăm ngàn khổ ải Bửa cơm thôi có nước mắt chan vào Im tiếng súng nổi chia ly cải tạo Tội tình gì khi phụng sự miền Nam? Kẻ chiến thắng nghĩ mình nhiều công trạng Buộc người thua thành ngụy để lưu đày Trại cải tạo trải dài đầy nam bắc Nổi kinh hoàng tràn ngập khắp đông tây Biển Đông xanh nhuộm máu hồng vượt tuyến Tìm tự do đổi cả mạng sống mình Niềm kiêu hãnh Bắc phương ngày chiến thắng Đẩy dân Nam vào cõi sống tan hoang Đánh tư sản : - Thành phố nghèo trống hoát Buồn nông thôn : - Thuế nông nghiệp bần cùng Hòn ngọc viễn đông trở thành phố lệ Nam Việt Nam trù phú bỗng hoang tàn Giải phóng ư, sao đọa đày đến thế ? Mười năm sau cơn giận dữ chưa nguôi Người sinh viên tham gia thời tranh đấu Khi hiểu ra sự thực chết lặng người Những dân cày đi theo cùng cách mạng Khi thấy rằng đất nước khổ hơn xưa Giờ đã muộn trong đói nghèo tủi nhục Dân miền Nam bị phương Bắc phỉnh lừa ! Là vận nước đã đến hồi bi kịch Là dân Nam cơ cực đến điêu linh Là chân lý bên kia bờ ảo vọng Đau hòa bình hơn đau nổi chiến tranh NGÃ DU TỬ * bi đá : được đẻo bằng đá, người chơi khoét 2 lỗ 1, 2 cách nhau chừng 5m
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2017 10:21:59 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH Nghe gió rít cơ hồ như trước mặt Chùn chân ư. Người kỵ sĩ ngang tàng? Không, quê nhà cùng mây nước quan san Với nòi giống ngại ngùng gì mưa gió Một sắc mặt với tiếng cười rạng nở Dưới chân xa làm sao chẳng tung hoành Đã đương đầu những vạn lý trường chinh Thì dũng khách có hề chi ái ngại Chiều chưa chín với nổi lòng réo gọi Tiếng kiêu binh vẫn dai dẵng phía ngày Đưa mắt nhìn đuôi kiếm nắm chặt tay Nghe giục giã tiếng người đang đứng đợi Quê hương Việt muôn đời mong vươn tới Có lẽ nào không góp sức cùng nhau Tiếng chân ai vừa khai nhịp bước mau Như hối hả trước muôn trùng sóng gió Tình non nước đang độ vừa chín bói Giục ngựa mau theo vó sớm biên thùy Về kinh thành san sớt những hiểm nguy Dân tộc sẽ rực màu vàng dân chủ NGÃ DU TỬ ( còn nữa) ( Trích trường ca Niềm mơ dũng khách)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2017 21:00:25 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
GỬI NGƯỜI CÔ ĐƠN Hương đưa theo gió nhẹ nhàng vớt trang cổ tích mắc ngang tim người À ơi cũng một dòng đời Sao em còn đứng bên trời hắt hiu Thời gian đã nhuộm mắt chiều Sao em đi mãi liêu xiêu một mình Trách ai sao nỡ vô tình Để người mắt ngọc lặng chìm sông đêm Lời yêu còn mỏi bên thềm Áo chiều phơi dưới trăng mềm nhạt phai Chờ ai suốt tháng năm dài Đẫm sương có lạnh gót hài quan san Nầy em mở khóa địa đàng Theo ta vào mộng muôn vàn hương thơm Thở than chi chuyện oán hờn Mau lên em hạt thảo thơm gieo cùng Mai nầy thắp nến mê cung Trong vườn yêu rọi sáng thung lũng buồn Nụ thơm tỏa dưới hoàng hôn Lời thiên thu vọng theo cồn sông em NGÃ DU TỬ/SG
GIẤC MƠ THUYỀN Tặng họa sĩ TRẦN QUANG DINH , Phan Thiết Giấc mơ thuyền lung linh và ảo diệu sáng phương tôi. Sẽ một ngày thuyền về tới bến bờ nhân văn hội họa Bước vào trời Nam nốt lạ làm xuyến xao trái tim đất Sài Thành ngọn lửa tình trong anh khát khao cháy bỏng để hóa thân vào giấc mơ thuyền bay bỗng triền miên Dẫu thân phận thuyền cô đơn nhưng ý tưởng hồn nhiên ngự trị hạnh phúc muôn đời dung dị như con thuyền rẽ sóng là ra khơi hướng tâm linh bừng sáng phía chân trời Hạnh phúc mở NGÃ DU TỬ
THẮP ĐÈN Giữa dày đặc của bóng đen tội lỗi Thắp đèn lên soi sáng những mảnh đời Cần ánh sáng; Nghĩa là đầy bóng tối Tâm hồn xanh đang đánh thức mặt trời. NGÃ DU TỬ
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH (Tiếp lần nhất) Mấy mươi năm cứ mãi trong ru ngủ Núi sông xương vẫn ôm hận trắng trời Thống nhất rồi cơm áo vẫn im hơi Đành lặng tiếng từng mùa đau ngang trái Cả dân tộc đau từng ngày ái ngại Đếm lầm than uất nghẹn dưới từng nhà Ai lưu vong trên dòng thác quê cha Nghe thân thế nhọc nhằn từng thớ thịt Nghe giá rét bảy mươi năm mộng mị Núi sông ơi có nghe tiếng thở dài Người cầm quyền sao chẳng biết thương ai Chỉ hăm hở phụng vì danh với lợi Nơi núi thẳm là thần dân thua cuộc Chỉ là người có trọng trách với non sông Nơi rừng sâu là đồng loại giống dòng Đang tức tưởi trước nổi buồn thua cuộc Có người lính một lòng cùng đất nước Cải hiên ngang người quản ngục khoan thai Vì căm giận run người lời nhục mạ Rằng : "miền Nam là bè lũ tay sai" Rồi tối ấy bị giam cầm, đánh đập Khi sáng ra báo cáo : - chết bất ngờ Mối hận nầy sao có thể làm ngơ Rồi gầm thét bọn quan giam vỡ mật Nghe kể lại những người tù cải tạo Mà thương người chiến sĩ rất xứng danh Xác thân anh nằm lại phía bìa rừng Lòng đồng đội cứ chiều về thương tưởng Ngày trắng mặt nhìn xa về tứ hướng Cây rừng cũng run rẫy trước cường toang Đêm trôi theo từng giấc ngủ chập chờn Lòng lạnh giá từ đồng bằng đến núi Sao đất nước mãi chìm trong nhục tủi Mùa trăng yên không còn hiện bên trời Em ơi, tuổi mười ba chân rảo khắp nơi Rao bán kẹo tìm miếng cơm nuôi sống Phiên nhật tụng : "cố cắn răng mà sống" Áo thanh xuân vá víu khắp sông hồ Ai đã từng xưng tụng và tung hô Ngồi co rúm trước nổi đời cơ cực NDT (còn nữa) ( Trích Niềm mơ dũng khách)
HOÀI NIỆM Tình thanh tao buổi dậy thì sắc hương hoa ấy chắc gì còn nhau cuối cùng hoài niệm nổi đau đài gương em bước quên câu ước thề Phím chùng rung giọng tỉ tê em đi quên cả lối về chốn xưa chữ tình mờ ảo nắng mưa hong lên nổi nhớ sớm trưa ngõ hồn NGÃ DU TỬ
NHƯ VỪA MÙA XƯA Thu se sắt giữa đất trời vàng rực Gió mơ hồ vừa đùa trước hiên ai Em bước nhẹ trên con đường trước mặt Tôi bâng khuâng mơ bóng dáng em gầy Vừa lạ lẫm, vừa thật quen như thể Gặp một lần trong trong ký ức mênh mông Chiều xuống chậm để cho vừa mộng mị Nổi niềm xưa còn đọng ngược bên lòng Ngày có hiểu những chiều xưa mong ngóng Tiếng guốc khua theo nhịp bước rộn ràng Thời trai trẻ đã một thời lãng mạn Đi theo em vội vã bước chân hoang Sao nhớ lắm mỗi lằn ranh quá khứ Vừa hân hoan, vừa yêu mến vô cùng Mùa thu cũ phôi pha từ thuở nọ Như còn nghe tiếng quá khứ ngang lòng NGÃ DU TỬ
CÙNG NHAU THẮP SÁNG TIN YÊU Nầy em thắp sáng con đường Mùa sau tin chắc ngát hương cõi đời Nghĩa ân thấm đẫm trong người Cúi đầu đãnh lễ xanh vời vợi xanh NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: