THƠ NGÃ DU TỬ
HUYỀN THOẠI Em huyền thoại gõ thời gian Ai tìm em? - cái bóng tàn giấc mơ Phồn hoa chẳng có bao giờ Trăm năm mỏi cánh bơ vơ lạc đường NGÃ DU TỬ
HOÀI NIỆM Tình thanh tao buổi dậy thì sắc hương hoa ấy chắc gì còn nhau cuối cùng hoài niệm nổi đau đài gương em bước quên câu ước thề Phím chùng rung giọng tỉ tê em đi quên cả lối về chốn xưa chữ tình mờ ảo nắng mưa hong lên nổi nhớ sớm trưa ngõ hồn NGÃ DU TỬ
NGẠI Ngại mưa gió cứ dầm dề rã rích Câu thơ hay mục vữa dưới tháp ngà Bờ non sông ráng dựng phía trời xa Nghe nước mắt nhỏ bên trời lau lách Những chủng tử đã làm nên tập hợp Sợ mai sau dị dạng mãnh hình hài Sẽ khổ đau tội biết mấy tương lai Vì buổi ấy người tạo phôi hèn kém Tiền nhân hởi, câu thơ vừa tương tiến Ở trên cao ánh thép vụt sáng lòa Bàn tay vung, văng ngôn ngữ xa hoa Nghèn nghẹn khí những học trò tâm huyết Tội nhân nghĩa nghe rất gần thống thiết Ngậm ngùi sao cơm áo sợ mồ côi Được làm người cứ đây đó rong chơi Ngòi viết gãy vẫn ghi đều trên giấy Mong bình yên ngày mỗi ngày thức dậy Cặm cụi cày chơn chất như nông dân Không được mùa cũng đắp điếm tấm thân Thời cơm áo mơ hồ quanh miếng thịt Ngại mưa gió cứ dầm dề rã rích Trắng đồng xanh ngập úng hết chữ tình Sợ câu thơ chết đuối dưới dòng kênh Sợ ý tưởng cóng dưới triền giông gió./. Ngã Du Tử
NỤ CƯỜI NÉP PHÍA HIÊN TRĂNG Em cười nép phía hiên trăng rất nụ Tôi bên nầy thao thức một tiếng ru Nầy em nhé trăng xuân dìu cánh mộng Phía giang đầu còn vọng khúc tình du Mùa xuân nhớ cõi lòng còn vương vấn Suối yêu thương chảy suốt cả đời người Trăng ngày ấy bình yên như mộng Cánh chim bay chưa ngừng đổ bến đời Bay mãi miết trong vòm trời bất định Chợt nghe ra từ suối tóc hôm nào Em có hiểu trăng xưa như mách bảo: Bến trần gian luôn dịch biến theo mùa Tôi dừng lại bên hiên trăng rất thực Nụ cười em tỏa rạng cả hồn tôi Trăng huyền ảo trên trời cao vàng rựng Lời yêu thương còn bay bỗng giữa đời NGÃ DU TỬ/SG
BỞI CÁI CHẾT TỪ HẢI Hàng vạn hùng binh giữa chiến trường Vững vàng tiết tháo trước đao thương Hiên ngang trăm trận Từ Công dũng Len lén hậu đường Hồ Hiến gian Từ ấy …quan quân đành thất bại Bỗng dưng dân dã lụy qui hàng Kiều ơi! Lầm lỡ nghìn năm hận Nỡ để Việt Đông nổi khốn lường NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2021 19:45:28 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Những ngày giáp tết Mậu Tuất ( 2018) ai cũng tất bật từ việc trang trí, dọn dẹp lau chùi, bàn thờ tổ tiên, đến sửa sang nhà cửa, hoặc lo vài cây bông cho có sinh khí trong ngày đầu xuân, còn các bà thì ôi chao bận rộn trăm bề, nói tóm lại là cố gắng trong hoàn cảnh nhà mình mà lo toan để mong một năm mới bình an, hanh thông mọi chuyện. Tôi xong mọi việc mở máy tính đọc lại bài viết của nhà thơ, nhà giáo Bích Nhãn Hồ có bài mang tính chất giai thoại làng văn cũng ngộ và vui, vì vây viết mấy dòng coi như giới thiệu với các ace bạn đọc. Mời quý vị cũng mua vui được vài mươi phút. Thân, NDT BÍCH NHÃN HỒ VÀ NHỮNG BÀI THƠ LINH NGHIỆM Cái ông Bích Nhãn Hồ này, miệng ăn muối ăn mắm (dù mắm chay) nói rất thiêng, ông nói cái gì thì y như rằng xãy ra cái đó, điềm lành cũng như điềm gở. Giao thừa Tết Tây, cuối thiên niên kỷ thứ hai bước sang thiên niên kỷ thứ 3, anh em Văn Nghệ đón giao thừa ở nhà Ngã Du Tử, có Bích Nhãn Hồ, Đoàn Văn Khánh, Thương Thương Ấn, Phạm Thanh Tuyền ( Vĩnh Long), Đoàn Hoàng, Phan Hoài Châu. Mọi người lì xì bé Miky con gái út của Ngã Du Tử. Cô Sáu Thanh Trà, chị kế của Ngã Du Tử nói đùa: “ Mấy bác lì xì Miky, có lì xì Cô Sáu của Miki không?” Liền lúc đó Bích Nhãn Hồ vọt miệng nói: “ Sẽ lì xì cho em một thằng chồng” vì Sáu Thanh Trà năm ấy đã 44 tuổi nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chưa có một tấm chồng lận lưng. Lúc đó, Thanh Trà “đôi mắt long lanh như bầu trời trong xanh” quét một vòng qua các bác, thấy bác nào cũng vợ con đùm đề, lại còn đeo những sợi tình lủng lẳng. Chỉ có Đoàn Hoàng là sáng sủa, sạch sẽ hơn cả,51 tuổi vẫn sống cảnh phòng không bóng chiếc, thiếu chăn thừa chiếu, lại có nhà riêng nữa chứ. Có lẽ lời hứa của Bích Nhãn Hồ đúng giờ “ hung thần trực nhật” nên 2 người tình trong như đã mặt ngoài còn e, xáp vào trả nợ cho nhau. Bích Nhãn Hồ xúi: Thì cứ coi là món nợ Vay nhau kiếp nảo kiếp nao Trả nhau đi em, đừng sợ “Cấn” nhau cho đến bạc đầu Cuối năm thì đám cưới linh đình, Đoàn Văn Khánh làm đạo diễn. Có bài thơ bốn người cùng làm tặng vợ chồng Đoàn Hoàng- Thanh Trà: Thanh Trà: Hôm nay một tháng giêng Nguyễn Thị Dung : Kỷ niệm ngày gặp gở Bích Nhãn Hồ: Lời chúc đúng giờ thiêng Đoàn Văn Khánh: Thế là nên chồng vợ Đó là điềm lành. Điềm gở Bích Nhãn Hồ nói cũng ứng. Hình như ông nhạy cảm hay có giác quan thứ sáu. Ông hay quan tâm đến những bậc đàn anh Văn Nghệ mà ông ngưỡng mộ. Giữa năm 1998, thấy Bùi Giáng sức khỏe có vấn đề, ông bèn tế sống Bùi Giáng 1 bài trên Báo Giác Ngộ số 101 tháng 5 năm 1998 bài “ Hành trình của Hạt Cát”: Ban sơ là hạt cát vùi Dưới lòng biển cả ngàn đời ngủ yên Rồi một hôm bỗng trồi lên Bay bay bay mãi tới miền bể dâu Thỏng tay đánh cược bao đào Hòa tan thành lệ rót vào thiên thu Chảy qua sa mạc thâm u Lạc vùng gió xoáy mịt mù tử sinh Xác trai hồn khách biên đình Hóa thân làm gã độc hành rong chơi Ngàn năm thơ thẩn bên đời Coi như chưa…… “đã một thời viễn du”. Phạm Thiên Thư cầm tờ báo Giác Ngộ đến thăm Bùi Giáng. Phạm thi sĩ nói: “ thằng Bích Nhãn Hồ tặng thơ cho ông trên báo Giác ngộ đây!” Bùi tiên sinh hỏi: “ Bích Nhãn Hồ là thèng mô?. Mi đạc tô nghe cua”. Phạm thi sĩ chậm rãi đọc, nghe xong Bùi tiên sinh phán một câu “ thơ chi như con kẹc” Ba tháng sau vào dịp Trung thu Bùi Tiên Sinh giả từ cuộc lữ. Kim quan quàng ở Vãng Sanh Đường Chùa Vĩnh Nghiêm, đủ mặt quần hùng “xiển giáo” cũng như “triệt giáo”. Đoàn Văn Khánh đọc bài “ Kim Nhật Đại Hoan Hỉ” do anh vừa cảm tác: …. Ba đêm liền Vĩnh Nghiêm vui như hội Lễ hội sáng danh chi ca, vinh hiển chân tình…. Chỉ có 2 người khóc, nhưng cách khóc khác nhau. Võ Minh Trang mặc nguyên bộ đồ bệnh viện, quì lạy khóc sướt mướt, ai cũng nhìn thấy. Còn Mịch La Phong tức Ngô Nguyên Phi hỗn danh “ Phi uống rượu” ra quán cốc lề đường kêu một xị đế, uống và khóc một mình. Cô chủ quán ngạc nhiên vì Phi uống rượu lúc nào cũng ồn ào, hôm nay sao im lặng và khóc. Cô hỏi: “Anh làm sao vậy?” Phong giật mình đứng dậy hét to: “ Bùi Giáng chết rồi!, hu hu hu” rồi đá bàn đá ghế bỏ đi……. Hai cách khóc khác nhau một đằng là tướng khóc một đằng là tâm khóc. Kinh Kim Cang nói “ Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng” Đối với Ngân Giang Nữ Sĩ, Bích Nhãn Hồ một lòng kính ngưỡng. Hôm cụ vào Sài Gòn thăm con gái Hoài Anh, thì Bích Nhãn Hồ đang bệnh thập tử nhất sinh nằm ở bệnh viện Thống Nhất. Ngã Du Tử đến thăm và báo: “ tối nay Vũ Ban-Hoài Anh tổ chức đêm thơ Ngân Giang ở nhà văn hóa thanh niên, anh có đi dự được không?”. Yếu quá, Bích Nhãn Hồ không dự được nhưng viết tặng cụ bốn câu chữ Hán. Ngã Du Tử nhiệt tình đánh máy vi tính, mua khung kiếng đến tặng cụ. NGÂN GIANG NỮ SĨ NGÂN hà tự cổ ái chi phân GIANG ngạn kim dư nhân đãi nhân NỮ sắc bổn như hoàng hạc khứ SĨ phu hà cố thái vô tâm 銀 江 女 士 銀 菏 自 古 愛 之 分 江 岸 今 餘 人 逮 人 女 色 本 如 黄 鹤 去 士 夫 何 故 太 無 心 (*Vi tính chữ Hán: Đoàn Hoàng.) Dịch nghĩa: Sông ngân hà tự ngàn xưa là ranh giới chia cắt tình yêu/ Bên bờ sông bây giờ một người đang đợi một người/ Nhan sắc thời con gái vốn như chim hoàng hạc đã bay rồi không bao giờ trở lại/ Kẻ sĩ ( Bắc Hà) tại sao vô tâm đến như thế. Khi xuất viện, Bích Nhãn Hồ đến thăm cụ ở nhà Hoài Anh. Cụ nói: “ người tặng thơ cho Ngân Giang rất nhiều, nhưng người cảm được nỗi đau của Ngân Giang là Hồ đấy”. Cụ giới thiệu quán thơ của cụ ở Hà Nội, Ngân Giang Thi Quán, Hồ liền tặng cụ bốn câu lục bát: NGÂN GIANG THI QUÁN NGÂN kim lọ dễ tình hoài GIANG hồ khí cốt miệt mài càn khôn THI đàn gió dập sóng dồn QUÁN khuya dừng bước sưởi hồn lãng du. Đó là lần gặp cụ sau cùng. Cụ đã về bên bến sông Ngân, đợi ô thước bắc cầu. Mộng Bình Sơn là dịch giả uyên bác, Bích Nhãn Hồ rất tôn trọng, tự nhận mình là học trò. Một Nhà Xuất Bản mời cụ viết sách giới thiệu “100 năm thi ca Việt Nam”, đặt cọc 5 triệu ( 1997).Khi xem mục lục danh tính các nhà thơ, Nhà Xuất Bản đề nghị bỏ một số người và thêm một số người khác. Cụ từ tốn trả lời: “ Cậu chịu trách nhiệm trước một chế độ. Còn tôi, tôi chịu trách nhiệm trước lịch sử”. Nói xong, cụ hoàn lại tiền đặt cọc.Bích Nhãn Hồ vô cùng cảm kích, tặng cụ bài thất ngôn tứ tuyệt bằng chữ Hán: ĐẠI MỘNG BÌNH SƠN TIÊN SINH NGÔN KỲ CHÍ Sinh bất phùng thời tu ẩn cư Thị trung một diện độc Kinh- Thư Mang mang thiên địa thùy tri kỉ Thỉnh đáo đồng tâm luận thực hư 代 夢 平 山 先 生 言 其 志 生 不 逢 时 須 隐 居 市 中 歿 面 讀 經 書 茫 茫 天 地 谁 知 己 請 到 同 心 論 實 虛 (*Vi tính chữ Hán: Đoàn Hoàng) Tô Kiều Ngân dịch: Sống chẳng gặp thời nên ở ẩn Chợ đời che mặt đọc Kinh- Thư Vô cùng trời đất ai tri kỷ Mời đến cùng ta luận thực hư. Sau đó thấy cụ yếu quá, Bích Nhãn Hồ tế sống cụ bằng bốn câu lục bát chữ Hán: MỘNG chung SƠN bất nại BÌNH Bút trung huyết lệ tận tình lưu miên Cái văn quân tử vô triền Càn khôn độ , bát nhã thuyền đãi quân 夢 终 山 不 耐 平 筆 中 血 淚 盡 情 流 緜 蓋 聞 君 子 無 纏 乾 坤 渡 般 若 船 逮 君 (*Vi tính chữ Hán: Đoàn Hoàng) Dịch nghĩa: Mộng tàn mà Núi chẳng Bình/ trong ngòi bút của ông máu và nước mắt tận tình chảy mãi/ trộm nghe người quân tử không để mình bị ràng buộc/ bến càn khôn thuyền bát nhã đang đợi ông. Mấy tháng sau, Mộng Bình Sơn lên thuyền Bát Nhã, đáo bỉ ngạn. Trương Quân là nhà văn lão thành, tác giả tập “ Trăm đồng xu của mẹ” năm đó đã 95 tuổi. Các con cụ đều đã trưởng thành và thành đạt trong và ngoài nước. Cụ thường tụ hợp anh em Văn Nghệ chơi ở Cà Phê Hồng ( đường Lê Văn Sĩ) và Cà Phê Đặng Văn Ngữ gần nhà cụ. Đặc biệt không bao giờ cụ để cho ai trả tiền, anh em lén trả tiền cho chủ quán, chủ quán không nhận và nói: “ Cụ đã dặn rồi không được lấy tiền của ai cả”. Thấy cụ yếu, Bích Nhãn Hồ tặng cụ bài thất ngôn tứ tuyệt bằng chữ Hán, thầy Thích Thông Tánh ( Ban Mê Thuộc) viết thư pháp hán tự, Cao Sơn viết thư pháp chữ quốc ngữ và Đào Diễm tặng khung, kiếng. TẶNG TRƯƠNG QUÂN TIÊN SINH Thư phòng thử dạ nguyệt lai hiên Đối ẩm hàn huyên dữ bảo miên Xuân phát ái quân bất bạch tận Thùy trung thiên hạ cửu thanh niên 贈 張 君 先 生 書 房 此 夜 月 來 轩 對 飲 寒 喧 與 抱 眠 春 髮 愛 君 不 白 藎 谁 中 天 下 久 青 年 (*Vi tính chữ Hán: Đoàn Hoàng) Dịch nghĩa: Phòng sách đêm nay trăng đến bên hiên/ cùng ông đối ẩm tâm sự ,ông và trăng ôm nhau ngủ/ mái tóc thời trai trẻ vì thương ông mà không bạc hết/ trong thiên hạ ai là người trẻ mãi đâu?. Cụ rất cảm động, khi đọc đến câu “ Xuân phát ái quân bất bạch tận” cụ rơm rớm nước mắt. Vài tháng sau, cụ ra đi, có lẽ bây giờ cụ đang cùng trăng đối ẩm, hàn huyên và ôm nhau ngủ. Cứ hễ Bích Nhãn Hồ tặng thơ cho ai là y như rằng người đó lên đường, không chóng thì chầy. Nhiều anh em nói đùa: “ Ông đừng tặng thơ cho tui nhé”. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ. Người được ông tặng thơ vẫn sống nhăn mà lại khỏe ra nữa chứ. Đơn cử vài trường hợp: Tặng Thầy Thích Nhuận Tâm ( Chùa Lá- Gò Vấp) bài: ĐỘC HÀNH Mênh mang một vùng sương bạc Mây bay gió quyến lưng đèo Thảo đường kết từ khói núi Ráng chiều nhuộm áo tỳ kheo Người đi men theo ánh lửa Vầng trăng còn mãi chưa về Hành trang một vành gương vỡ Độc hành hướng nẻo Tào Khê Ra đi kể từ vô thỉ Đâu là điểm hẹn vô chung Dấu hài ngàn năm yên nghỉ Bổng dưng nở đóa chơn thường. Tặng thầy Tấn Tuệ Đinh Hồi Tưởng (trụ trì chùa Đây, suối Đó La Gi) bài: SUỐI ĐÓ CHÙA ĐÂY Thầy đã về bên Suối Đó Chùa Đây vẫn dáng hao gầy Văng vẳng đâu đây khúc gió Lời kinh nhiếp dẫn mây bay Dấu hài ấm hồn rêu cỏ Suối trong lặng lẽ chau mày Đêm nay có người ở đợ Nhà mình mà, chẳng hề hay. Tặng Tường Linh bài : ĐÊM NGUYỆT THỰC NHỚ NGƯỜI QUI ẨN Vầng trăng qui ẩn đêm nay Chỉ còn ta với cơn say độc hành Lang thang cuối bãi đầu gành Đi cho tàn cuộc tử sinh trót mời. TẾ SỐNG Phạm Thiên Thư: Trở về đảo hỏa sơn Lục lại chồng Kinh cũ Chữ bạc, gáy đã sờn Phật nhập diệt trên nương Thiền Sư đâu không thấy Thiền Sư vẫn còn đây Trong hài nhi tinh thể Ta cúi đầu đảnh lễ Rồi vội vàng làm thơ Con chữ vút bay lên Hóa thân làm cánh bút Hỏi thăm vành trăng khuyết Bảo: Về làm thơ đi Hỏi mặt trời phát tiết Bảo: về làm thơ đi Lời thơ thành thi kệ Trì tụng đến ngàn sau Hóa phẩm kinh nhiệm mầu Ta bà ưu đàm nở Phẩm kinh thành công án Công án thành thoại đầu Đột phá vào “ hầm sâu” Vỡ toang màn đen tối Pháp thân vụt hiển bày. Bốn vị Thích Nhuận Tâm, Thích Tấn Tuệ, Tường Linh và Phạm Thiên Thư vẫn thân tâm an lạc, tật bệnh tiêu trừ, tai qua nạn khỏi, căn lành tăng trưởng, sẽ đồng đắc a nậu đa la tam miệu tam bồ đề. Long Hồ Nhân
Ảnh từ trái sang: Ngã Du Tử, Đoàn văn Khánh, TT Thích Nhuận Tâm, Nguyễn Châu, Bích Nhãn Hồ, Nhật Quỳnh và Nguyễn Vân Thiên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2018 17:05:44 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Tôi bao giờ cũng hy vọng một ngày nào đó mai vàng nở rộ dân tộc tôi sẽ lũ lượt quay về. NDT ĐỢI MÙA MAI NỞ Chờ em nhé Đợi mùa sang mai nở Trên vai anh ngời lên tóc yêu kiều Xòe năm cánh rọi khắp miền Nam Bắc Lòng hân hoan đón hương mới thân yêu Sắc vàng thắm nhuộm bên trời đây đó Em say sưa cung kính một xuân nồng Hởi kiều diễm chân dung em tuyệt sắc Lối em sang có hương mới nắng hồng Và Mẹ nhé nụ cười trên đồng ấm Lúa xanh thêm tít tắp mượt cánh đồng Tỏa yêu mến muôn vàn và khắp nẻo Tiếng ai hò đồng vọng với giòng sông Còn Cha nữa tay người đang dang đón Năm cánh vàng hò hẹn với nhân gian Mở cánh cửa rộn mùa dâng trái ngọt Có bước về rộn rã khắp quan san Cùng anh nhé bàn chân vưa đỉnh đạt Sẽ bắt đầu vùng vẫy giữa trời quê Đêm thanh tao đất nước vẹn câu thề Là đến lúc mùa mai vàng rạng rỡ Và như thế tia mắt nhìn dân dã Sáng long lanh mùa vui vừa mời gọi Đời hiu quạnh tắt từ đây bạn nhé Mở bàn tay xòe hứng cả cuộc đời Chờ em nhé Đợi sang mùa mai nở Cửa thanh lương dân tộc ngõ lời chung Tay trong nhau, thôi chia cắt nổi lòng Từ mơ ước của cả giòng giống Việt NDT
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH Thủy lợi, trồng rừng kẻ trước người sau Cứ từng đợt tha hồ đi kiến thiết Phải tranh đấu với bọn người quyết liệt Không theo chủ trương có ý phản thùng Khắp miền Nam rầm rập những đoàn quân Như măng sữa lên đường đi chiến dịch : Sáng ra nông trường, chiều về chính trị Tiếng ong ve than oán cứ xầm xì Những dòng người cứ lầm lũi bước đi Là xung kích, đâu cần thanh niên có Phải kiến thiết sau chiến tranh gian khó Tiến lên nào, hởi sức mạnh thanh niên ! Bên rừng hoang lồ lộ mảnh trăng hiền Là ca hát, là chuyện trò tâm sự Đoàn chim non như bầy người lữ thứ Hết rừng hoang lại đến chốn non già Dưới vòm trời cứ mãnh liệt ngâm ca Khi nghỉ việc là tụm năm, tụm bảy Cũng nhờ vậy nên nhọc nhằn cả thảy Không làm đau nhau dưới nắng dãi, mưa dầu Nông trường xanh những bãi mía, cùng dâu Là thành quả của tháng ngày khó nhọc Dẫu miếng sống có quá nhiều cơ cực Cũng trôi theo bước chân trẻ từng ngày ( còn tiếp)
VIẾNG ĐỀN BÀ TRIỆU, AM TIÊN Sương mù vây phủ núi Nưa Khách du tấp nập tôi vừa kịp chân Viếng đền trong cảnh đầu xuân Ô hay trời đất muôn phần xinh tươi Dựng cờ khởi nghĩa một thời Cùng anh Quốc Đạt tơi bời giặc Ngô Sử vàng non nước điểm tô Triệu Trinh oanh liệt dưới cờ non sông Rạng danh giòng giống Lạc Hồng Nghìn năm còn thắm nét son tuyệt cùng Nữ lưu cũng bậc anh hùng Đời đời thế hệ vui mừng ca vang Tôi về Nông Cống cùng xuân Đến đây lòng bỗng ngập tràn hoan ca Lễ người hồn bật ngân nga Mùa xuân trước mặt có ta với đời Lời nguyền tổ quốc tôi ơi Sắt son cùng với giống nòi Việt Nam Hồn thiêng Bà ngự núi Tùng (1) Xua tan giặc Bắc cố cùng xâm lăng NGÃ DU TỬ (1) nơi bà Triệu tự vẫn không cho giặc Ngô bắt
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH Mười lăm năm sau có chút đổi thay Là tháo rọ khi buộc vào năm tháng trước Quê với quán giờ đây người xuôi ngược Vào miền Nam lập nghiệp, ngóng lên đường Tiễn chân đi hạt lệ rỏ thương vương Lệ hy vọng là niềm vui xa xứ Cô bạn gái đưa bạn trai trong xóm Thẹn?, vụng về cúi xuống lỡ nụ hôn Bàn tay thon vẫy theo bánh xe lăn ôi, phơ phất bên trời lòng yêu mến Bước rẻ lối có khi lòng thắp nến Ngày hân hoan khi giả biệt quê nhà Ta một thời cũng đường sắt xông pha Cũng nước mắt cùng mồ hôi khó nhọc Cũng mưa nắng với gió sương xuôi ngược Nên thương ai đã vất vả trăm bề 40.Đã một thời sương gió buốt lê thê Cứ vùng vẫy với đôi chân lãng mạn Đôi mắt nhớ một chiều về cố quận Mà rưng rưng vị lệ mặn ngược dòng ... Ngày cuối năm xuôi ngược ở Sài Gòn Cùng bè bạn giữa góc chiều quán xá Trước con đường có dăm người khách lạ Đón xe về cho kịp với quê xa Tiếng yêu thương có vọng đến quê nhà Hoài trông ngóng mắt buồn giăng phía nhớ Ơi, thương lắm những mặt người gian khổ Chắc bơ vơ trước giờ phút giao thừa Nên đành lòng đợi xe chiều ba mươi Mà đường phố càng vắng dần về tối Năm sẽ hết, ắt người nhà chờ đợi Về trước quê đầm ấm với gia đình Tết quê nhà sao quá đổi thiêng liêng Và lần giở hai mươi năm xa lắc Ôi đất nước suốt chiều dài Nam Bắc Bao nhiêu người cuộc sống có niềm vui? Vết thương đau khi quá đổi ngậm ngùi Đầy bất lực đôi vai trần dân dã Đám quan chức - sao gọi là đầy tớ Lo vinh thân, mục đích ghế ngồi cao Thần dân tháng ngày mài miệt lao đao Giải với phóng chỉ toàn là giả dối Hởi chủ nghĩa đã quá nhiều tội lỗi Quê hương nầy máu lệ đã dày lên Các quan ta cứ vênh mặt ngông nghênh Rồi xà xẻo từ rừng về đến phố Và như thế thênh thang đời quan lộ Mặc dân tình chết đuối giữa đói ăn Đất nước thanh bình sao quá bất an Người lương thiện sợ bọn người ác độc Pháp luật quay lưng những lương dân áo cộc Lẫn quần thô, xứ sở lắm anh hùng Giáo dục vốn là khai phóng cho chung Sao bế tắc loay hoay thời với thế Dại dột đem thuyết Mác Lê vào Đất Việt Làm đảo điên nền luân lý nước nhà Bảy mươi năm đất nước mãi Tàu, Nga Nền văn hiến bỗng cô đơn rét buốt U mê chọn Mác, Lê, Mao làm cật ruột Dân lầm than từ độ ấy đến giờ NGÃ DU TỬ ( còn nữa)
SỰ TRỞ VỀ CỦA LOÀI RẮN Bầy rắn đêm trườn mình trong vũng tối Kiếm tìm mồi gọi nhau í ới Hắn là thiện xạ của bóng đêm Con vật đã bị nuốt chững, than ôi Trong lúc chết đang tới gần mới hiểu: " Lỗi lầm nầy tại ta" Loài ếch ộp miệng mãi kêu la Nhưng may thay, Chúng dưới nước nên tên thiện xạ không rình mò Đêm cựa mình cũng thấp thõm âu lo Bèn nhảy tót lên cao và an tọa Thời của mặt nạ Nên khó biết nhau bởi bịt kín mặt mày Chiều ngại ngần lông lá đầy những bàn tay Hình như sóng cả dâng lên từng ngóc ngách cuộc đời Minh triết không còn ngôi Dẫu trăng nước cũng mơ hồ lãng mạn Những danh sĩ chán chường ngao ngán Thế gian không thấy chân tướng cuộc người Thời hoàng kim của rắn sắp qua rồi Dân đen lùng sục tìm bắt sống Đem bán nhà hàng đổi lấy miếng cơm Rắn linh cảm được bèn chuyển đến rừng xa Nguyên thủy với giống dòng của rắn NGÃ DU TỬ
NƠI TA TRỞ LẠI Với em một thời rất khó Nơi trở lại vầng dương vừa mới mọc Nắng vừa lên xanh mượt thảo nguyên ngày Tưởng sẽ mất tình yêu vừa mới lớn Nào ai ngờ hiển hiện phía chân mây Thơ ngày ấy viết như rừng tuôn chảy Từ sông quê mãi miết đến thị thành Nghe hoang lạ bến trần gian đơn lạnh Sài Gòn ơi, chăm chỉ bước độc hành Em vật lộn giữa thị thành hiu quạnh Tiếng thở dài đồng vọng suốt thời xuân Bầm tím ruột bao mùa đông khó nhọc Chiếc áo thô dầu dãi thuở phong trần Thuyền mắc cạn trước dòng đời trôi nổi Áo cơm thôi, lời nguyền úa bên đời Lòng nhũn nhặn, chân giục mình bước tới Có tình em rừng rựng một góc trời Ồ nắng mới vừa lên kìa em hởi Thảo nguyên xanh và xanh quá bầu trời Nầy em ạ, ánh vàng loang phơi phới Tiếng người vui hò hẹn dội ngang đời NGÃ DU TỬ
TỪ EM MẦU NHIỆM BÊN TRỜI Em từ đó bỗng trở thành mầu nhiệm Khi trăng đêm vàng võ bụi kinh thành Khi ngày lên chìm ký ức chiến tranh Xin yêu mến, chỉ Em là chân lý Hồn biển lạc bởi chìm trong đố kỵ Nhưng không sao vốn lịch sử công bằng Ai đã từng thấm đẫm vị trần gian Mới cảm nhận được mắt ngày soi rõ Sao hiu hắt từ đầu non cuối bãi Sóng xa hoa lan rộng khắp mặt ngày Nghe ngại ngần thắt chặt những vòng tay Sông tiềm thức chảy trong lòng âm ỉ Hồn dân tộc đã bao mùa mộng mị Giở trang văn nghèn nghẹn đẫm câu Kiều Áo sông hồ rét mướt một tiếng yêu Đời sống quý vô cùng lòng chân thực NGÃ DU TỬ/SG
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH (Tiếp theo và hết) Hết chiến tranh ba mươi năm mãi xác xơ Vì lãnh đạo không biết gì quản lý Bởi tất thảy hẹp hòi và đố kỵ Lo vét vơ cho đầy túi mỗi người Rồi tha hồ nhũng lạm khắp nơi nơi Nên dân tộc triền miên trong đói khổ Cả đất nước nhuộm một màu đen tối Mà dân lành gánh nợ đến xanh xương Năm tháng qua internet dẫn đường Mở sự thật, chuyện thường ngày mới biết Toàn lũ quỷ cứ ngỡ rằng tha thiết Cúi cong mình làm mọi kẻ xâm lăng Một ngàn năm đã đô hộ giống dòng Dân nước Việt bị vào vòng tăm tối Tiền nhân hởi tiếng rên dân đồng vọng Theo chiều dài đất nước đến xa khơi Bởi quan chức kết bè cùng bọn quỷ Mệnh danh rằng quy hoạch dự án xanh Những người dân bỗng chốc hóa bần cùng Ai không oán lời giối gian có cánh Khắp đất nước hàng hàng về Hà Nội Những dân oan trắng mắt mãi trông chờ Cửa quan cao nhất cứ ngoãnh mặt làm ngơ Đói và rét lang thang đầy đường phố Tội lỗi ấy mai sau đời lần giỡ Biết bao giờ rõ mặt bọn gian tham Một số người thương cảm nổi dân oan Nổ lực giúp bị cho là chống đối Khi Bắc Nam đã nối liền một mối Nổi oán than lan rộng tới khắp miền Nổi nhục nào bằng tham vô độ triền miên Xẻo đất nước cùng máu xương dân tộc Và dũng sĩ nhìn đời lòng ngao ngán Bởi túi tham vô đáy bọn quan quyền Bèn quay về giấu mặt khóc quan san Hỏi dân tộc bao giờ thành cao lớn Trong thiên hạ còn bao nhiêu người, ngợm Có lẽ nào đất nước mãi triên miên Các thần dân sao mòn mỏi muộn phiền Lòng vẫn biết còn nhiều người yêu nước Là vận nước cứ mãi hoài từ khước Bao năm sau dân tộc sẽ lưu đày Sẽ một lần che mặt đốt niềm đau Bọn xâm lược hả hê trò đốn mạt Là dân tộc đã chịu nhiều tủi nhục Núi sông ơi huyết lệ chuyển thành lời Dũng khách giận vì dân tình mãi im hơi Không biết đứng, lấy gì đi đến đích Viết trường ca nầy như thay lời hịch Màu non sông có chuyển đỏ sang vàng Bởi tham tiền vô độ với giang san Bài lịch sử ngàn năm còn phán xét Ai ngụy, ai tà, và ai là chính Sẽ nghìn sau còn lại với thời gian Mong một ngày lịch sử sẽ sang trang Cho dân tộc bừng lên màu chân lý Ngày sẽ khác tàu Việt Nam chuyển bánh Chạy trên ray thời dân chủ dẫn đường Ta một đời mơ cường thịnh quê hương Như núi thắm rực màu xanh cây lá Như sông suối thuận xuôi về biển cả Thành đại dương xanh biếc đến kỳ cùng Dân tộc nầy sẽ có một ngày chung Vui độc lập, tự do và dân chủ./. NGÃ DU TỬ SÀI GÒN/ VIỆT NAM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2018 17:59:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: