THƠ NGÃ DU TỬ
CẢM XÚC Cho Miki yêu quý của ba Sung sướng quá con ra đời một sáng Giữa phố hoa nhôn nhịp bốn bề Ba vẫn lắng nghe Tiếng khóc của con chào đời rất thật Giữa muôn vạn ồn áo Đời vẫn xôn xao Con sinh kịp để nhìn vào thế kỷ Tuổi thanh xuân ba từng ruỗi rong thiên lý Đếm niềm tin qua mỗi góc đời Thuyền ra khơi Vững tay lái một mình ba chèo chống Nay sinh con ba mang đầy kỳ vọng Mạnh mẽ đời con mai bước thăng vào đời Như nhập cuộc chơi Dù biết rõ thân con là gái Ba chẳng còn e ngại Bởi nữ nhi cũng anh kiệt như thường Mẹ dâng trọn mến thương Gom góp hết dắt vào đời thân ái Và mai sau cuộc đời vui mong đợi Vàng son ơi, con tô điểm mẹ mừng Con như mùa xuân Dâng hương sắc cho đời thêm tươi thắm Đất nước nở hoa khắp chốn thơm lừng Cảm xúc trào dâng Ba viết cho con những dòng rất vội Vài mươi năm sau Con vào đời mang hành trang đi tới Bến bờ xa hạnh phúc đón vô ngần Mọi hiển vinh bắt dầu bằng chữ TÂM NGÃ DU TỬ 1996 ( Trích DÒNG SÔNG QUÊ, NXB VĂN NGHỆ 2004)
UỐNG CÙNG BẠN DƯỚI TRĂNG RẰM Uống với rằm ngon thưởng ánh trăng Thơ ơi, mây nước giục cung Hằng Mùa đi chìm nổi màu nhân ảnh Thời đến vui buồn tiếng thế gian Rượu với trăng thanh đâu kiếm khách Ta vì bạn quí phải thường quân ? Ngoài tai mặc sức màu thua được Tấc dạ tùy duyên xuất nhập thần NGÃ DU TỬ
Nữ sĩ Hoàng Hương Trang là một giáo sư hội họa, một họa sĩ, một nhà thơ, nhà văn, một nghệ sĩ diễn ngâm thơ ai cũng biết, đặc biệt cô là một từ điển sống về những người làm văn nghệ của miền Nam trước 1975 và đến bây giờ, kiến thức uyên bác lắm. Tôi rất nể phục lĩnh vực nầy. Rất tiếc cô về An Giang với người cháu chăm sóc nên không còn ở Sài Gòn khoảng 1 năm rồi, Tôi và cô có quá nhiều kỷ niệm. Tôi viết bài thơ tặng cô khá lâu đã đăng trong Thi phẩm MẮT THÁNG GIÊNG của tôi XB năm 2011 do NXB Thanh Niên ấn hành và tuyển tập Hương thơ do Hoàng Hương Trang chủ biên, Tôi up lên như cái tình đối với cô, mời các bạn đọc nhé, NDT THA THIẾT VỚI ĐỜI Hoang vu khẻ chạm nổi buồn Tình anh đánh rớt nhớ thương một trời Bể dâu lớp lớp sóng dồi Hoa niên "Đánh thức" qua rồi còn đâu Tím lòng da diết Văn Lâu Nặng tình ai mối tình đầu rêu phong Trái buồn chưa thả vỡ toang Đa mang chi cứ buộc ràng người thơ Giậc mình chợt thức cơn mê Tìm "Một nơi để nhớ về"* trăm năm Thản nhiên dưới hiên mai vàng " Giở trang sách cũ" gặp làng văn chương Dẫu chưa đụng cuối con đường Hay chưa ôm hết khói sương quê nhà Mở lòng với cõi người ta Vắt cùng trí lực trổ hoa dâng đời NGÃ DU TỬ - Những chữ trong ngoặc " " là tiêu đề các bài thơ của HHT - Chữ trong ngoặc có dấu * là thi phẩm của HHT
QUÊ NGƯỜI Giữa Sài Gòn nhớ quê cha Ngồi mơ được khoác áo hoa như người Ước vọng nào cũng lên ngôi Mùa xuân là lúc đầy trời sắc hương Bước chân từ buổi lên đường Rằng mai sau sẽ muôn phương rực hồng Gian truân cũng chỉ mùa đông Giữ trong nhau một tấm lòng khát khao Là em má thắm lụa đào Là tôi cũng bậc anh hào kiếm cung Lạc phương sương tuyết một vùng Lênh đênh mới thấu cõi lòng nhân gian Mãi mê tìm kiếm ánh vàng Quên luôn cả nổi túng cùng của ta Đầu non sực tĩnh giang hà Ngoài kia thiên hạ áo hoa rợp trời Thôi về gom lại cuộc chơi Gửi núi sông viết ngàn lời thi ca NGÃ DU TỬ Trích MẮT THÁNG GIÊNG XB 2011
CHỞ NHÂN VĂN LƯỚT SÔNG THƠ Rong chơi đụng tiếng nguyệt cầm Hình như em đã hóa thân cuối ngày Bao lo toan chợt ngừng. - say Yêu thương từ phía chân mây vọng về Đồng hoang trầm uất cơn mê Tiếng ai như tiếng lòng quê cựa mình Ươm mầm ủ hạt niềm tin Nắng mưa phiêu dạt nhục vinh có tường? Hay là em phía đầu non Nhập vào cuối bể khóc mòn cơn xưa Nhủ lòng với cả mai sau Giục lương tri lái con tàu quê ơi Ga nghĩa nhân khắp đường đời Dân ta hát dưới mặt trời tin yêu Cùng Em ta hóa cánh diều Lộng trong gió mới chạm triều tự do Nước non khẳm những chuyến đò Chở nhân văn lướt sóng thơ ân tình NGÃ DU TỬ Trích Mắt tháng giêng. NXB Thanh niên 2011
CUNG NGÀ XƯA Nầy em hởi cung ngà còn vang vọng Những thanh âm quá khứ có ươm chồi Không mặc cả cùng tháng năm dĩ-vãng Mùa tương lai tươi lại cuộc đời ơi Nghe tiếng gọi bên kia bờ sông nhớ Ai vô tình thả nốt nhạc tình rơi Có tha thiết hay bâng khuâng từ đó Tôi thương người thảng thốt một dòng trôi Cung ngà thắp cho đời thêm son phấn Hoàng hôn còn ôm ấp dáng bình minh Nghe trần thế bao chuyện tình chưa kể Lắng lòng nghe ký ức gọi đời mình Và tạ lỗi một thời son nông nổi Đã qua rồi miền nhớ thuở thời xanh Một lần đến có bao điều chiêm nghiệm Cung ngà xưa mong đậu mảnh đất lành NGÃ DU TỬ
DU TỬ CA Du Tử ca bốn phương trời vang vang khắp nẻo trùng khơi quan hà đời lãng tử nợ phong ba đắng cay gom lại thăng hoa cánh diều Mưa rừng gió phố đìu hiu bước đi đồng vọng trăng chiều miên man đôi chân vượt suối băng ngàn tài hoa gửi cánh chim Hoàng Hạc bay Lời thơ không mỏi tháng ngày tình Em sông núi trên tay hiện hình về thành hát những câu kinh mưa Từ hạnh phúc, Ô ! hình như em Tơ vàng chỉ thắm là duyên hát ca chung với con thuyền quê hương Nửa đời gió núi ngàn sương kết thơ làm chiếu mà thương nhớ ngày nửa đời tan hợp cùng mây chở vào hồn những mê say cõi người NGÃ DU TỬ Trích DÒNG SÔNG QUÊ, NXB VĂN NGHỆ 2004
ĐỔI NGÔI CỦA QUẠ VÀ RẮN Hình như sắp lặn mặt trời Đỏ xanh ắt sẽ chơi vơi úa vàng Không còn chọc dọc, đâm ngang Nằm lì một chỗ xốn xang cuối ngày Một thời, khỉ ờ rừng cây Về lên ngai, chợt cõi ngày cô đơn Ừ, tôi cũng vậy oán hờn Dài năm tháng ấy cũng vờn qua mau Trăng hoàng hôn tếch mái đầu Thì ra, đã mấy mùa đau nhức rồi Bây giờ quạ, rắn đổi ngôi Lạ gì, cũng một cách ngồi như nhau Giống từ thuở trước tới sau Nầy ai đừng nhuộm mà đau một đời Tôi về ôn khối tình tôi Rõ rân từng mảng cõi người thực hư Lật từng trang sử, tàng thư Mới hay loài quạ cũng như tinh xà Thương dân, thương vận nước nhà Giấu tình viết lại, ngâm nga mai nầy NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2021 17:48:44 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
EM KHÔNG VỀ NGÀY THÁNG CŨNG BƠ VƠ Lồng lộng gió mười phương vào đất Việt Hân hoan bay những ý tưởng tung hoành Ba mươi năm mùa đau nhỏ lệ Gốc quê hương đỏ úa cội sang cành Không có thật những màu mây công lý Nên thắt lòng cho dân tộc quang vinh Cũng chẳng có rồng quan san thiên lý Nên lầm than là chuyện thường tình Đêm gió bão cố nguyện cầu yên ắng Bão đi qua lại dối trá tim mình Đùa như thật nên thế thời lầm lạc Thôi biết rồi thiên hạ quá điu linh Phiến ảo ảnh mỗi bình minh hiển hiện Nắng lên rồi tan biến việc thực hư Chồi luân lý vừa ươm mầm mặc niệm Trống vô thường gõ mãi nổi ưu tư Hỏi lớp sóng nhân gian về thế sự Trôi về đâu, vào cõi không bờ Đành quay lại phía ngày lên rất thật Em không về ngày tháng cũng bơ vơ NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2018 17:49:59 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
HẢI VÂN QUAN Ta dừng lại với mây trời quang khoáng Hải Vân quan trăng gió dậy lòng người Mây sớm chiều lớp lớp vượt hùng quan ( 1) Xưa Đại Việt - Chiêm Thành làm ranh giới* Mùa gió lộng trên đỉnh đèo vời vợi Biển Đông xanh, tây non núi chập chùng Nghe cổ tích ngàn xưa vừa réo gọi Ngự giữa hùng quan ai bảo chẳng anh hùng?
Chứng nghiệm rồi ta xuống núi ung dung Như dũng khách ngàn năm rồi có phải? Nầy gió lộng, bạt mây trời quan ải Bước chân vui lãng mạn với mây ngàn
Dẫu một lần trên đỉnh ngắm quan san Cũng thấy hết cảnh nước non hùng vĩ Ôi nhớ quá những đền đài kỳ bí Tiền nhân ta đổ xương máu đắp bồi
Sao bây giờ thiên hạ lấy làm chơi Ta thấu rõ ánh nhìn trong uất nghẹn Vận nếu lỡ, lòng vẫn chưa yên ắng Mơ mai sau núi sông biển trường tồn
NGÃ DU TỬ (1) Ải Vân quan hay Hải Vân quan mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất hùng quan * Năm 1306 Vua Chế Mân của Chiêm Thành cắt châu Ô, Châu Rí làm sính lễ cho Huyền Trân Công Chúa vua Nhà Trần, Ải Vân quan chính là ranh giới 2 nước Chiêm - Việt
HUYỀN THOẠI Em huyền thoại gõ thời gian Ai tìm em? - cái bóng tàn giấc mơ Phồn hoa chẳng có bao giờ Trăm năm mỏi cánh bơ vơ lạc đường NGÃ DU TỬ
CÙNG BÈ BẠN LÊN ĐÀNG
Có phải người đi không định trước Nên ta về nương bóng với Như Lai Ngày trầm mặc, mùa sau không hẹn ước Chuyện trăm năm khó ai hiểu ngọn nguồn
Đời hoang lạ cuối ngày còn phong kín Ta yêu đời sao ngần ngại dấng thân Chiều xuống chậm bên chân trời vạn kỷ Ta còn em thương lắm rất ân cần
Sống là ngắm đến chiều cao đương đại Sao ngại ngần từng hố thẳm cách ngăn Ta yêu lắm những con người chơn chất Cho bao dung dẫu thương tích vết hằn
Ôi quá khứ mãi tự hào, tẻ nhạt Phía tương lai còn âm ỉ thở dài Quang và gánh đầy thêm vừa mưng mủ Áo khăn đâu che hết mảnh hình hài
Thương quá khứ nốt nhạc trầm khàn đục Để lớn lên trong trẻo một cung đàn Đời sẽ dậy vẫy tay mừng thân ái Ung dung ta cùng bè bạn lên đàng NGÃ DU TỬ
VÁC THUYỀN VỀ PHỐ Ngược dòng rong chơi vác thuyền về phố họa hoằn tìm ra đáp số đời thường thuyền dong buồm sẽ đến muôn phương ngặt cửa khẩu cấm người không giấy Nên quay gót vác thuyền về phố quậy may giúp người phố thành mang chí Hồng Hoang trùng dương kia có phải là thiên đàng cho phỉ sức hải hồ trên biển mặn Ồ, quả đất phải chăng là mặt phẳng đáp số đời thường có lẽ dễ tìm ra khi lòng nhân nhận chìm trong bão tố phong ba nên vũ trụ sắc se buồn u ám Khi đài các đứng trong phường lịch lãm quắc mắt nhìn xem bọn giá áo đến dường nào Giá trị thực tài năng bao giờ cũng nghiệt ngã lao đao ung dung đứng với thời gian và lẽ thật Tít mắt sướng vui trong phù vân vật chất thường trái tim không bằng quả sim rừng dẫu khó khăn với muối mặn cay gừng tri thức bao giờ cũng vượt lên phía trước Lương tâm là tấc thước đo lòng người sao không mặn nồng cho đến mười mươi lại ậm ọe khóc cười trong cõi sống cái thực cuộc đời không thể là giấc mộng Dòng sông nào cũng mang nước về biển mặn đời con người bao nhiêu lần giọt đắng ừ, thì ta vác thuyền về phố và vác tình ta đi dạo khắp nước non NGÃ DU TỬ
SỐNG Kỷ niệm sinh nhật tôi 10/9 Vào mùa hạ mặt trời vàng rừng rực ngày ướp hương thơm mảnh đất diệu kỳ sinh ra đời như vũ trụ huyền vi chồi hạnh phúc kết hai bờ tình cảm Gió kiêu hãnh cũng ngọt ngào điềm đạm chiều thanh yên mây lãng mạn trên cao nổi mừng vui trên trán cha thanh cao đi rất nhẹ sợ giật mình con trẻ Nghe thức giấc mẹ vỗ về rất khẽ: - Làm văn chương mai mốt hiến dâng đời những vần thơ sẽ chắp cánh lên ngôi như gấm vóc của một thời cùng khổ Mai lớn khôn dù trăm ngàn sóng gió lời yêu thương tỏa rộng đến từng người men đời thơm như hương đóa hoa tươi Mãi trân trọng một linh hồn cao khiết NGÃ DU TỬ Trích DÒNG SÔNG QUÊ, NXB VĂN NGHỆ 2004
THÂN PHẬN Lấy thi tứ vá nổi buồn sâu thẳm để mai sau quên hết những điêu tàn Khi bình minh trở mình phía hoàng hôn có lũng loáng bên kia Hởi những trường hà giăng giăng bao lãnh địa có nhớ rằng dấu chiến tích hào quang hay mãi trôi những dòng vô tích sự Cuộc trăm năm sông núi hoán di
Dòng nước ngầm im lìm bưng mạch sẽ hả hê vung vãi cuộc say nguồn Mùa xuân loài đại bàng cuồng nhiệt kinh luân chớm đông miệt mài tìm nơi di trú co cúm lại từng đàn ôm đồm tranh chấp Hoài niệm mùa xuân ngồi khóc ca dao
Tảng nước đá khi xa nguồn biệt xứ có hiểu rằng những khối nước ngây ngô hay cao ngạo khối pha lê đoàn kết mặt trời lên tự phá hủy toàn phần loáng cỏ rác lại bắt đầu hội tụ Ấu trùng rẫy đầy trên mặt nước thương tâm
Là phún xuất đã từ lâu hun đúc trong vô cùng cả nhiệt lượng nấu nung mãi âm ỉ trong tiềm tàng lục địa phun lên cao cả trời lửa khổng lồ cõi trị vì dày mấy lớp xương khô và từ đó thánh hiền đành hoang phế Cái ngạo mạn cũa một thời dâu bể cũng trôi đi theo nhịp sống tâm hồn
NGÃ DU TỬ Trích Còn lại dấu yêu NXB HNV 2015
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: