THƠ NGÃ DU TỬ
NÚI Cây xanh chừng tuổi đã già Hồn xuân hiu quạnh, thu pha mái đầu Đá mòn năm tháng bể dâu Còn ngơ ngẫn đứng thiên thâu gọi tình SÔNG Vô cùng con nước về đâu Miệt mài năm tháng vần xoay về nguồn Mang phù sa khắp ruộng nương Vẳng nghe giọt nước tiếng buồn góc quê NGÃ DU TỬ
VĂN Mặc cho sóng gió trăm lần Lòng ta vẫn giữ vô ngần kiên trung Mực đời thấm bút ung dung Thơ văn tha thiết dạo cùng núi sông NGÃ DU TỬ
CÕI THU Vàng thu trăng mỏi bên đời ta về hát dưới đỉnh trời bao la một thời thức dậy kiêu sa buổi thanh xuân cõi mù xa nhọc nhằn Tìm Em biền biệt dấu chân bước trăm năm mãi in hằn xa xưa giông chiều rớt một cơn mưa thương trời đất cũng đong đưa nổi buồn Cồn hoang nắng nhuộm bên sườn gió ghen mây ngại khói tương tư chiều sợ đời nhuộm sắc cô liêu nghìn xa cánh nhạn quạnh hiu góc trời Chiều ơi, có mỏi bên đời hãy cùng ta uống cạn lời tử sinh NGÃ DU TỬ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2018 09:04:32 bởi Nguyệt Hạ >
HUYỀN THOẠI Em huyền thoại gõ thời gian Ai tìm em? Cái bóng tàn giấc mơ Phồn hoa chẳng có bao giờ Trăm năm mỏi cánh bơ vơ lạc đường Ngã Du Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2018 18:29:07 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NƠI TA TRỞ LẠI Nơi trở lại vầng dương vừa mới mọc Nắng vừa lên xanh mượt thảo nguyên ngày Tưởng sẽ mất tình yêu còn phong kín Nào ai ngờ hiển hiện phía chân mây Thơ ngày ấy viết như rừng tuôn chảy Từ sông quê mãi miết đến thị thành Nghe hoang lạ bến trần gian hờ hững Sài Gòn ơi, chăm chỉ bước độc hành Em vật lộn giữa Sài Gòn hiu quạnh Tiếng thở dài đồng vọng suốt thời xuân Bầm tím ruột bao mùa đông khó nhọc Chiếc áo thô dầu dãi thuở phong trần Thuyền mắc cạn trước dòng đời trôi nổi Áo cơm thôi lời nguyền úa bên đời Lòng nhũn nhặn, chân giục mình bước tới Có tình em bừng nở một góc trời Ồ nắng mới vừa lên kìa em hởi Nhiệm mầu xanh, cùng xanh quá bầu trời Và em ạ, ánh vàng loang phơi phới Tiếng người vui hò hẹn dội ngang đời NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2021 23:10:50 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
LAO XAO SÓNG TÌNH Ngữa tay em hứng hoa vàng Bắt tình anh buổi tan hoang xuân thì Bất thần chao cánh thiên di Gói tình em – ngọc lưu ly ẩn mình Nụ cười hàm tiếu lung linh Nhốt phong ba buổi đăng trình thương yêu Thương sao ngày tháng rong rêu Không ai thắp gió cánh diều bay cao Bây giờ còn lại hanh hao Ngữa tay em hứng lao xao tim mình Hoa vàng rơi cánh rung rinh Thảm hoa trải mộng tạ tình em đong Em về gửi trọn nhớ mong Giữ giùm anh để trong lòng nghìn sau NGÃ DU TỬ
NHẮC CHÁU CON
Cháu ơi, Nắng đã rọi qua ngàn khe lá Dậy cháu ơi vào lớp, đến trường Học để biết mình con dân nước Việt Được là người mai phụng sự quê hương Ông kể cháu nghe câu chuyện Hùng Vương Vì Đại Việt quyết lòng gìn giữ nước Bọn phương bắc vốn hung tàng, ngang ngược Dẫu Bạch Đằng nhuộm máu Hán, Nguyên, Mông Vua Quang Trung đánh tan tác giặc Thanh Nhưng quyết sách muôn đời là xâm lấn Chuyện Mỵ Châu muôn đời là nổi hận Dưới suối vàng Trọng Thủy đã nhận ra (‘Ta cũng là nạn nhân của đất nước tham tàn’) Phản bội vợ mà thánh nhân gọi đạo Mục đích sau cùng là mở rộng biên cương Dù có hy sinh hàng vạn người Đại Hán Dù thống khổ hàng triệu người Thanh, Mãn Chẳng hề chi, cứ rầm rập lên đường
Tiền nhân ta bao giờ cũng quật cường Thời vận nước có lúc suy lúc thịnh Cái khôn ngoan người xưa đầy toan tính Nhưng đồng lòng quyết gìn giữ non sông Chỉ có đám thịt xôi là quên cội Tiên Rồng Xà xẻo nước nhà phụng thờ Tàu giặc Nhưng thực tại lắm điều bất trắc Khi nhận ra tổ quốc quá tan hoang Đến trường cháu nhé học chăm ngoan Mai mốt lớn sẽ thấy điều hơn thiệt Đem nhân nghĩa giảng rao đầy hùng thuyết Giúp quê hương thoát khỏi ách bạo quyền Giống nòi Rồng Tiên Nam Việt thiêng liêng Ông biết chắc không bao giờ thua cuộc
Vận đã lỡ khi nước nhà thống nhất Không biết tìm cho mình dân chủ, tự do Không biết rằng dân giàu có ấm no Mới hùng mạnh về tinh thần, trí lực Cố bám Tàu, nên nghèo nàn, cơ cực Người dân đen rên rỉ mỗi mỗi ngày Đất nước trị vì bằng sợi xích vung tay Cây bút chính danh vào tù oan nghiệt Dẫu quê hương có đau thương vẫn tha thiết Lời thẳng ngay còn dội lại ngang đời Bốn mươi năm nhai lại những hào hùng Của dĩ vãng là núi xương sông máu Của cơ cực, đói nghèo và nhục nhã Của bạo tàn, man rợ lẫn khổ đau Dân tộc nầy uất nghẹn đến bao lâu Đầy hệ lụy còn cúi đầu xưng tụng
Ông chứng nghiệm đời dưới trời cao đất rộng Lắm quan tham danh vọng lẫn bạc tiền Trí thì cạn hoang tưởng mình dữ dội Thắng miền Nam thống nhất một mối nhà Tưởng nước nhà sẽ bừng khúc xuân ca Nhưng rất tiếc lòng hẹp hòi, đố kỵ Buộc dân Nam ly tán khắp tinh cầu Dân lầm than, cơ cực cháo cùng rau Lòng uất nghẹn quê hương đầy rách nát Đất nước mình mãi u mê lầm lạc Hướng dân đi theo đại lộ hoang đường Mò mẫm hoài cũng đến bến tang thương Bởi vô độ lòng tham cùng và mù quáng Họ như kẻ mộng du Tham tiền tài, đất nhà và danh vọng Mặc đất nước nầy sắp nô lệ ngoại bang Cố gào lên dân ta đoàn kết một lòng Tình dân tộc sao rẫy đầy ly tán Mấy mươi năm chưa có ngày xán lạng Thôi chiến tranh vẫn còn lắm hận thù Trời quê hương mộng mị nổi âm u Bừng con mắt cho bao người thắng cuộc
Ơi đất nước có bao giờ ngẫng mặt Nhìn quê hương để còn thấy tự hào Cánh đồng xanh ngày một xanh xao Người làm ruộng chỉ thấy nghèo cơ cực Suốt ngang dọc một đời tận lực Thấy gì tương lai qua rãnh luống cày Mồ hôi tưới lên đồng như lệ đắng cay Đành cúi mặt nhìn đàn con bỏ xứ Đám quan chức mặc tình vô tư lự Ăn xương dân, hút máu của người quê Thương con mình vác xác đi làm thuê Rồi ngơ ngác trong nổi nghèo cùng cực Trường không dạy những điều có thực Lấy tay che tưởng chắn được mặt trời Đất nước nghèo trường học, cả nhà thương Thiếu trầm trọng, lại xây tượng đài nghìn tỷ Ôi, đời sống đến vạn điều phi lý Tiền quốc gia toan tính chuyển sang nhà Lệ núi sông thành suối chảy ngân nga Đêm cô quạnh thở dài hồn dân tộc Đám tri thức chỉ biết gục đầu danh với lợi Thẹn non sông bao giờ đứng thẳng người? Ai oán nầy mai sau còn vọng lại Màu thời gian xám ngắt sử một thời
Nầy cháu ơi, Ông sẽ kể cho cháu nghe ngàn lần lẽ thật Mà giáo khoa chẳng nói đến bao giờ Đâu phải ai cũng ngây thơ Bởi tính sợ nên nuốt vào uất nghẹn Bởi gông xiềng chặn nhiều người lên tiếng Dẫu tương tư cũng giấu kín trong lòng Đời long đong cũng đành ngày long đong Người sơn phết nên làm sao ta biết gỗ Ông biết chắc sẽ đến kỳ giông tố Mà non sông theo vận nước tỏ bày Nước non tôi từng phút, từng ngày Số tăng trưởng, nghe tăng lên mê mãi Con sông chết vì môi trường tàn hại Con cá ngất ngư bởi chất độc theo mùa Hởi con dòng chở hết những thiệt thua Từng nhóm chủ giàu lên nhờ thải độc Và tất cả dòng sông đều khóc Lệ người dân theo con nước ngược dòng
Sống nơi nào cũng cảm thấy bất an Nào ma túy, cướp ngày, đêm trộm Ơi tổ quốc lắm anh hùng, quả cảm Thắng vẻ vang hai đế quốc siêu cường Hết chiến tranh sao quá đổi tang thương Vẫn vang vang điệp khúc hào hùng Lại quên vài triệu người bỏ nước Người dân nào không yêu tổ quốc Nhưng vì sao, họ lũ lượt lên đàng Tìm đất sống đổi cả bằng sinh mạng Lịch sử Việt đầy niềm đau uất hận Thế giới nầy khâm phục các thuyền nhân! (vài mươi năm chưa chút tần ngần Biết thao thức bởi là con một mẹ) Ơi Việt Nam, dân Việt Nam !!! Tự gồng mình qua tháng ngày nắng hạn Đếm mùa mưa nghe giông tố phập phồng Ngại bão về chìm đồng bãi, dòng sông Dân thấp thỏm nơi cuối nguồn nương náu Sợ vỡ đập trong mùa bão lũ Xả nước tràn cuốn tất cả vô lương Đất nước ngậm buồn bao số phận đau thương Một đêm thôi bỗng trở thành dâu bể Sông với nước chia buồn cùng thi thể mệnh trời ư? - thiếu trách nhiệm làm người Đứa con nghèo khóc cha đến tàn hơi Người vợ trẻ mất chồng thành điên loạn Dân đen ơi, mạng người như con kiến Ngai vàng xa tiếng khóc chẳng thấu cùng Ngày chia ly tang tóc nổi đau chung Quà cứu dân cũng đành đoạn chia nhau Tội lỗi ấy muôn đời còn mưng mủ Trăm năm sau còn đó nổi căm hờn
Học nghe con mai mốt biết thiệt hơn Rồi phụng sự với lòng lành, ngay thẳng Trăng với nước muôn đời vẫn im ắng Chỉ thương yêu mới hiểu được lòng nhau Con ngây thơ chưa biết sự nhiệm mầu Trời lồng lộng nhưng vay nào trả ấy Ông đã sống giữa quê hương ngần ấy Từ bình mình khi thống nhất hai miền Đến hoàng hôn quê mẹ Việt triền miên Chỉ chứng nghiệm bao nổi buồn dân tộc Trăm đau khổ người dân đều gánh chịu Tổ quốc bốn mươi năm cục cựa vặn mình Nổi nhục nào khi thế giới văn minh Lại bám víu vào Mác Mao hoang tưởng Lẽ ra, người dân phải được hưởng Tự do, công bình, bác ái đến từ lâu Và trăm dân mãi lầm lũi cúi đầu Tưởng thống nhất sẽ thoát vòng tăm tối Đất nước ơi, những người thống trị mới Thỏa túi tham vì quyền lợi riêng mình Máu xương dân qua hai cuộc trường chinh Đành úp mặt trước phận người lơ láo Đành phó mặc cho bao mùa giông bão An ủi cùng mai mốt bớt gian nan Các cháu con sẽ ngẫng mặt đàng hoàng Vào hội nhập cùng nhân loài thế giới Khi đất nước có người lãnh tụ giỏi Biết chăm dân, yêu nước thật chân thành Biết yêu thương, phụng sự, hy sinh Nghe lời phải vì tổ quốc là trên hết Bài diễn văn nào không đoạn kết Mỗi câu văn đánh thức được lòng người Nước non chờ vận hội mới sang trang Đón núi sông theo lễ nhạc nạm vàng Mùa trở dậy theo ngày xanh tháng thắm NGÃ DU TỬ Tháng 5/2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2019 13:19:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
BÀI THƠ THÁNG CHẠP Ngày tháng chạp chờ nghe mùa hương mới Muôn loài hoa rực rỡ sắc gọi mời Trời tháng chạp nước non cùng nô nức Đón nàng xuân và Tết rộn đất trời Hình như thể nàng xuân vừa rửa mặt Đổi xiêm y và trang điểm dịu thường Làn gió nhẹ thơm hương hoa ấm áp Nên đời người tha thiết chuyện yêu thương Viết cho đời giữa vô cùng trời đất Hồn lâng lâng trước gió mới dội về Nghe rất lạ mấy mươi mùa dâu bể Mỗi xuân sang chẳng giống một xuân nào Xin mặc niệm những lằn ranh quá khứ Hát lên Em hạt giống mới tách mầm Những mầm mới có tay mình chăm bón Đất quê nhà sẽ thắm mượt mà xanh NGÃ DU TỬ
VÀI DÒNG NGÀY MÃN TANG MẸ Mới đó mẹ tôi, cựu nhà giáo HỒ THỊ VANG (1924- 2015) từ giả cõi đời đã 2 năm, Thời gian như gió lốc, tên bay, Vẫn biết tụ tán là vô thường, tuy vậy ngày tuần mãn tang mẹ cũng như mẹ về với từ đường có tiên tổ, cùng cha,anh sum họp, chắc mẹ vui ở cõi vô cùng. Các con, cháu ngày này đã cùng ngồi lại để nhớ, tưởng cũng thấy lòng ấm áp, Thế nhưng khi quay về với chính tôi trong căn nhà của mình, nổi buồn và ngậm ngùi cũng còn đâu đó chưa thôi. Không biết lý giải thế nào trong tâm thức của tôi nữa ? Ừ thì biển, ừ thì dâu, thế gian cứ liên tục hết lớp tới lớp, có mất đi, có tồn tại và có phát triển, Rồi tôi tự nhủ " hãy để mọi chuyện đi qua một cách êm ả như dòng sông mùa hạ không có gió thốc nổi cơn thịnh nộ, chỉ có mây hạ trắng và bầu trời xanh trong rong chơi dưới dòng sông". Sau ngày mẹ tôi mất tôi có làm bài thơ cho mẹ tôi, up lại coi như san sẻ với chính mình, anh chị em tôi và mọi người. Thân mến, NDT Ngày 21/ Chạp/ Đinh Dậu ( 07/01/ 2018) GIỌT NGUỒN Giọt sữa ấm nuôi con ngày mở mắt Lớn khôn rồi vẫn nhớ vị nồng thơm Ai không lớn bằng ngọt tình sữa mẹ Tiếng vỗ về tay mẹ mãi còn hương Đêm sâu lắm, mẹ vẫn còn thức giấc Tiếng ầu ơ thỏ thẻ giấc con nồng Đêm trở gió với mùa đông rét buốt Miếng hôn thơm ấm trọn tấm thân hồng Ngày đi học đầu tiên tay mẹ dắt Thuở hân hoan lòng nghe khúc dạt dào Ai không quý buổi đầu non nớt ấy Chẳng làm sao thấm được chất ngọt ngào Và nổi sợ học trò vào lớp mới Cũng bình yên yêu bục giảng học đường Mùa thu ấy đã đi vào cổ tích Đã thành người tay mẹ vẫn tròn thương Ơi thân mẹ suốt cả đời tận tụy Nuôi con mong sẽ đẹp vóc nên hình Đời hiền hậu một đời chăm và bón Ta làm sao không ghi khắc chữ tình Ngày mẹ mất con cuối đầu thổn thức Tiễn đưa người nắng gió sớm đưa hương Quánh mắt lệ trước dòng người thương tưởng Ngậm ngùi con - mẹ xa quá . Vô thường NGÃ DU TỬ
HƯƠNG ĐÊM RỪNG THÁNG CHẠP Mây vấn vít lưng đèo tan chầm chậm Tôi tần ngần trên đỉnh níu thời gian Khói núi ùn lên chim chóc về ngàn Chiều như thể hiểu lòng nên chẳng vội Đứng giữa núi non nghe tình vời vợi Đời xôn xao cây lá cũng rộn ràng Gió thốc cong những hốc đá ù vang Rồi bất chợt dắt dìu từng ụn khói Ráng vàng rựng nhuộm sắc màu tươi rói Thủy mặc rừng lung linh thiên nhiên Ánh trăng non pha tí sáng dịu huyền Đêm sụp xuống nghe núi rừng bí mật Hương của rừng thơm lừng lên chất ngất Trên núi non cảm xúc thật lạ lùng Ai đã từng chứng kiến mênh mông rừng Mới cảm nhận hương đêm rừng tháng chạp Ơn trời, có buổi về trước tết Tôi vô tình cuộc duyên hội thành thơ Đời có khi một bất chợt tình cờ Cũng hóa kiếp giữa trần gian vô lượng. NGÃ DU TỬ
GỬI MƯỜI PHƯƠNG XA
Xuân đã xa rồi xanh thảo nguyên Đông về cái lạnh vẫn như nhiên Xưa sau cũng một dòng dịch hóa Giữ nhé tình nhau trong mắt hiền Thời gian nhuộm muôn màu dâu bể Cánh đồng xanh thành cao ốc thường tình Cuộc trăm năm lớp lớp hóa sinh Thương hạt gạo ấp yêu từng sự sống Tầng kiến trúc trên cao lồng lộng Mầm ước mơ con trẻ hóa lửa hồng Tội phù sa cố gắng vịn dòng sông Từng lớp đập lạnh lùng vây con nước Áo tân khoa cứ ngậm ngùi chong mắt Đồi lương tri úa sủng tự hôm nào Có phải chăng mùa xuân bớt xôn xao Và sức trẻ có thể nào gục mặt? Bờ đạo đức loang một màu tím ngắt Ngày xa hoa cố tôn tạo thánh thần Đêm ngại ngần tiếng vọng của tiền nhân Trong mắt ướt bỗng thấy mình cô quạnh Tiếng rao hàng người già còm nhịp gánh Nghe mủi lòng thân thế ướp mùi hương Đất nước ơi lòng dân tộc quật cường Từng đường nét tẩm linh hồn liệt vị NGÃ DU TỬ
THƠ XUÂN BÊN TRIỀN XUÂN Sang bên kia lỡ chuyến tàu Thì thôi vẫn cứ như màu nguyên xuân Tình tôi – tinh thể trong ngần Gọi em từ cuộc phong trần hôm mai Trải qua bao giấc mộng dài Áo xưa cất giữ trên đài tự do Tôi về ru những âu lo Lời trăm năm đụng câu hò quê hương Ba mươi năm giấc mộng thường Thì thầm với những yệu thương chín bầm Tơ vương cùng nhịp thăng trầm Dòng thời gian chảy trong lòng tinh khôi Trăng ơi còn sáng bên đời Ta về hát dưới chân đồi an nhiên Ru ta tròn giấc mộng hiền Lời thơ ta dệt bên triền cảo thơm NGÃ DU TỬ
THƠ GỬI CÁC ANH EM Với các anh Đoàn Hoàng, Khánh, Hồ và Ng. Châu
Nhìn con phố cũ oằn mình Dòng xe chật chội tội tình lối đi Nghe đời lắm nổi thị phi Cố cùng lặn hụp đôi khi nhọc nhằn Ngày dài còn những bâng khuâng Sài Gòn nghẹt thở khi chân ra đường Dẫu gì vẫn thấy thân thương Nhờ em thị hiện trong vườn thơ ca Bình minh lên vẫn tà tà Café cùng bạn bè xa lẫn gần Ơn đời chiều gọi văn nhân Văn chương, triết học lạm bàn lai rai Khề khà hết một rồi hai… Mùa vui theo những bước dài nhân gian Ngay đây có chốn niết bàn Say đi cùng bạn thênh thang cõi người Cuối ngày gầy một cuộc chơi Trần gian còn lắm kẻ bơi giữa dòng Một ngày qua, được thong dong Biển xanh từ những dòng sông tụ về NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2021 23:57:07 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CA DAO THỨC Chim vui hót đón bình minh Có người mãi miết đắm mình trên sông Lời ca em dưới trời trong Nước mang theo cả tình sông hẹn hò Tôi chừng như xác con đò Trôi theo dòng nước đôi bờ sông chao Em ngồi vỗ thức ca dao Để tình tôi mãi buộc vào núi sông NGÃ DU TỬ
KHÚC XUÂN
Tia nắng đầu xuân vén mây soi xuống Đụng phải màu vàng của hoa Màu đỏ của hồng Và lục biếc chồi xanh em ạ! Trần gian ơi, em rực rỡ lạ thường Cảm ơn xuân hiển hiện muôn phương Chồi hy vọng nở nụ nghe tha thiết Đời trổi dậy khúc nhạc lòng chúc phúc Ta nghe mình da thịt ngào hương Tiếng bi bô rạo rực khắp con đường Từng cánh rộng mở toang các cửa Đêm xuân đốt lên ánh lửa Đuốc thanh bình sáng tỏa khoảng trời yêu Trong tay nhau những ánh mắt yêu kiều Mùa đang đến những nụ cười khai mở Trần gian ơi, nhịp đời theo nhịp thở Ngày dâng hương thơm lựng đời thường Loài người vẫn tha thiết yêu thương Như em và tôi ngày đầu hò hẹn Từ ấy có gì như rễ bén Cây tình yêu xanh ngắt đến bây giờ Lật trang ngày đẹp như một trang thơ Lời thân ái trào dâng tim bé nhỏ Dưới chân mình màu xanh cây cỏ Thảo nguyên ơi, điệp điệp đến chân trời Loang ra ngoài biên giới xa khơi Gieo yêu mến khắp hành tinh mong đợi Cảm ơn mùa xuân nhuốm lửa Sưởi ấm cõi người sưởi ấm nhân gian. NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: