THƠ NGÃ DU TỬ
CHỜ NHỮNG HỒI SINH Còn những hồi sinh chờ phía trước Ngại gì em chút chua xót giao mùa Thềm đã mọc những mầm xanh nụ nõn Cây vươn cao cành sẽ lớn hơn xưa Đèn đã thắp lo sợ gì bóng tối Tiếng em cười thấm dải đất hồi sinh Tay mười ngón ôm choàng lên nổi nhớ Quê hương ơi, long lanh mắt đẫm tình Tay gầy guộc lật lại thời đã cũ Hạt cơm ngon rõ khó trước nổi đời Ngày mắt Mẹ đẫm buồn đầy tủi nhục Điệu ru hờn dân tộc đến tàn hơi … Thời thức dậy thơm mùi hương vạn phúc Áo nhân văn là lượt lại với người Và những hân hoan vừa mới khoác Ca dao vang mùa dân chủ đón mời NGÃ DU TỬ
THƯ TÌNH KHÔNG GỬI ĐƯỢC Ngồi dưới phượng viết thư tình mùa hạ Ngại ngần sao ép vào vở theo mình Đợi đến lúc khi nào thật vắng vẻ Sẽ đưa em lời hò hẹn trang tình Lá thư viết bây giờ chưa gửi được Mười năm đau mất dấu tuổi học trò Em biệt tích khi trở mùa biến cố Đọc thư xưa thương lắm những ước mơ Đời cơm áo hoài sải chân bương chải Tuổi thanh xuân khép lại một cung buồn Như định mệnh đi ngang đời trai tráng Nghĩ thương mình lầm lũi phía mù sương Rồi mùa hạ quay về trong ký ức Em bây giờ như một cánh bướm xa Sao nhớ quá một thời xưa áo trắng Hình dung em tà áo lụa quê nhà Ơi quá khứ đời học trò thơ dại Chợt hiện về trong nổi nhớ xa xôi Khung trời cũ áo dài bay đầy phố Tuổi mộng xưa một thời đã qua rồi Ngã Du Tử/SG cuối thập niên 80 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2020 19:02:52 bởi Ct.Ly >
CUNG NGÀ XƯA Nầy em hởi cung ngà còn vang vọng những thanh âm quá khứ có ươm chồi không mặc cả cùng tháng năm dĩ vãng mùa tương lai tươi lại cuộc đời ơi Nghe tiếng gọi bên kia bờ sông nhớ ai vô tình thả nốt nhạc tình rơi có tha thiết hay bâng khuâng từ đó tôi thương người thảng thốt một dòng trôi Cung ngà thắp cho thêm đời son phấn hoàng hôn còn ôm ấp dáng bình minh nghe trần thế bao chuyện tình chưa kể lòng lắng nghe ký ức gọi đời mình Và tạ lỗi một thời xuân nông nổi đã qua rồi miền nhớ thuở ngày xanh một lần đến có bao điều chiêm nghiệm cung ngà xưa còn đậu mảnh đất lành NGÃ DU TỬ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2020 19:09:16 bởi Ct.Ly >
CÓ LẼ EM VỀ TRONG ĐÁY LY Linh cảm em về trong đáy ly ngập ngừng sao chẳng nói năng chi mười năm có lẽ đau thành quách thương lắm những giờ khắc biệt ly Trăng nước ngày xưa chừng ngự trị bến tình thuở ấy thắm đôi khi và sương đã lạnh đôi vai ấm thuở ấy, mười năm có dể gì Rét mướt mỗi mùa thu đến đi ta về bến đợi lúc phân ly từ em xa quá bàn tay ấy ủ kín trong hồn giọt lệ thi Mười năm ta tiễn một người đi nổi nhớ làm sao ấm lạnh vì trần gian mờ ảo bàn chân bước có lẽ em về trong đáy ly? NGÃ DU TỬ
HƯƠNG XƯA CÒN ĐỌNG MẮT CHIỀU Mắt chiều còn đọng hương em Thế sự chi? Kệ, ta thèm mùi hương Cổng ngày đã lộ màu sương Hương em thấm đẫm bụi đường cùng anh Ta về trên đỉnh non xanh Viết văn, thơ, phú ươm nhành vô ưu Mong nhau đi hết phận người Được thua, còn mất bên trời hoàng hôn Một thời đi khắp núi sông Đôi chân đã mỏi bụi hồng vó câu Thôi về, ngồi lại cùng nhau Mùi hương xưa giống hương cau quê mình Một thời gọi nắng bình minh Có tôi em suốt hành trình gian nan Lọc mồ hôi đãi lấy vàng Có em thơm thảo bên đàng mười phương Chiều nay nhớ lại làn hương Thoảng thơm ký ức trong vườn trần gian Cơn vui xưa chạm trăng vàng Mùi hương xưa chợt bay ngang tim mình. NGÃ DU TỬ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2020 03:38:48 bởi Ct.Ly >
CHINH VĂN Kính tặng tác giả Kẻ tử đạo cuối cùng Tìm tôi giữa chốn quê hương Hạt sương đông lạnh trong vườn nhân gian muôn đời trên cõi địa đàng cô đơn vây kín trang văn cuộc người
NGÃ DU TỬ/SG khuya 12/3
HỒN DÂN DÃ Đời thoắt hiện mùa thu ai quang gánh ta nghe vừa mùa hạ nỉ non ca áo xiêm ai rực rỡ phía giang hà ta định lại tiếng chim ca đầu núi Triều hưng phế thanh xuân nào đốt tuổi mộng trào dâng theo sóng nước quê nhà triền đã khát mộng ngày ngang ô cửa có lẽ nào sông biển Mẹ chia xa Trò vừa diễn một vài bi hài kịch có tiếng cười mấy lòng lệ rơi rơi còn đau đáu cơn say màu định mệnh cổ kim ơi có hiểu tiếng dân Hời ngày có say mà cuồng phong tứ hướng nhân gian sao xưng tụng lũ cô hồn lòng dân dã với hồn mình chơn chất chăm mầm xanh theo từng bể dâu cồn NGÃ DU TỬ
VÌ SAO NƯỚC TA NHIỀU BÃO LỤT? Có lẽ bộ đầu đất nước tham lam vô độ Cùng kết bè với bọn gian tham Và bọn chằm chằm vào lợi ích Xà xẻo rừng đến cùng kiệt tan hoang Chẳng nhớ nỗi đất nước có bao nhiêu dự án thủy điện Nuốt chững mấy chục ngàn hecta rừng Triệu khối gỗ về nhà quan và trọc phú Mắt nhân dân cùng mắt rừng lệ mặn cứ tuôn Bao nhiêu dự án ảo? Cuồng nộ mẹ thiên nhiên là thật Trăm ngàn nhà dân ngập lút mái Của cải, tài sản, súc vật, xác người trôi là thật. Nước mắt người lệ đỗ khắp non sông May thay đồng bào ta một bọc Tiên Rồng Bảo bọc người dân rốn lũ Xoa dịu phần nào cơ cực miền trung Ai cho đốn rừng đến nổi kiệt cùng Quan tham thấy chưa cuồng nộ của đất trời Dân cúi mặt khóc, quan vỗ về chiếu lệ Mai sau còn vọng hờn căm muôn đời Phải thế không em, buồn đất nước Mãi say sưa với chủ nghĩa vô thần Đành xa xót với các ngài thời đại Ta ngậm ngùi nổi sợ của thần dân Ngã Du Tử Viết trong cơn bão số 9/2020 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2020 19:14:56 bởi Ct.Ly >
NGHẸN LÒNG CƠN BÃO Lần gieo từ độ cuối mùa Lá thu đổi sắc bỏ bùa mắt thu Nổi buồn tháng chín âm u Vô cùng trời đất mịt mù tóc tang Heo may chìm nổi da vàng Mây đen nghìn nghịt miền trung khó lường Trời làm lu lụt tai ương Tội dân quê, những người lương thiện nghèo Đau lòng khúc ruột gieo neo Cùng quê hương mảnh trăng treo úa màu Đất cằn không kịp lớn mau Những người con cứ trước sau lên đường Đi xa thì nhớ thì thương Ở nhà "bám đất" dễ thường có ai Mùa sau còn tiếng thở dài Mẹ và những chị, còn ai nữa nào? Chuồn bay là bão lao đao Miền trung ơi, nói làm sao - nghẹn lòng. NGẪ DU TỬ Mùa bão lũ
Ngọc Dũ Phạm CUNG NGÀ XƯA Nầy em hởi cung ngà còn vang vọng những thanh âm quá khứ có ươm chồi không mặc cả cùng tháng năm dĩ vãng mùa tương lai tươi lại cuộc đời thơ
Nghe tiếng gọi bên kia bờ sông nhớ ai vô tình thả nốt nhạc tình rơi có tha thiết hay bâng khuâng từ đó tôi thương người thảng thốt một dòng trôi
Cung ngà thắp cho thêm đời son phấn hoàng hôn còn ôm ấp dáng bình minh nghe trần thế bao chuyện tình chưa kể lòng lắng nghe ký ức gọi đời mình
Và tạ lỗi một thời xuân nông nổi đã qua rồi miền nhớ thuở ngày xanh một lần đến có bao điều chiêm nghiệm cung ngà xưa còn đậu mảnh đất lành
NGÃ DU TỬ
KHÚC SÔNG MỘT MÙA ĐÔNG Gửi về miền tây Nam bộ Ô kìa nắng sớm mùa đông Gội miền Tây vướng dòng sông nghẹn nguồn Dù không chớp bể mưa nguồn Tiếng dòng sông vọng nhiều buồn hơn vui Trẻ con cũng biết ngậm ngùi? Có còn chăng một dòng trôi xanh đồng Một ngày trở lại bên sông Mắt buồn em đọng mênh mông sóng trào Xanh rờn hướng phía tầng cao Hình như đụng phải ca dao một thời Ngày xưa con ngủ ngon ơi Cha con ra lính cả đời sắt son Bây giờ lòng mẹ héo hon Con sông xưa đã nghẹn dòng phù sa Phèn lên ngập mặn chát chua Chợ đời rao bán ai mua nhọc nhằn Thương người còn lắm buâng khuâng Ngày lên như chạm bàn chân nổi buồn Võng nhà ai khẻ tiếng buông Não lòng khúc lệ còn vương ngang đời Ngã du Tử/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2020 17:09:50 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THƠ DỊCH Trường ca CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG Tác giả: Ngã Du Tử Dịch giả: Bá Lethanh I/CHƯƠNG MỞ ĐẦU VƯƠNG VẤN Nhà thơ: NGÃ DU TỬ BEING ATTACHED TO … Poet/Translator: LÊ ANH (ABAHN LETH – Ba Lethanh) Ho Chi Minh City (Vietnam), 5th Sept. 2020. Bến đò cũ con sông xưa, vầng trăng ngày nào hiện ở đầu sông, trăng khuya xanh ngắt một màu huyền ảo, tác giả đến đây để cảm nhận sự đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa hiện thực và tâm linh, giữa hình và bóng, cũng như giữa sinh và mệnh, hình và bóng, lúc ẩn rồi hiện khi có ánh sáng, dòng sông buồn vui theo tâm trạng của tác giả, dòng sông được nhân cách hóa và chợt hiểu ngay khi bình minh ló dạng đón những tia nắng đầu ngày, và giờ đây dòng sông quên cả tên lẫn nguồn cội đã từ đâu đến, quê quán ở đâu, có phải từ những giọt nước trên trời, trong không gian ấy, tác giả hướng nội trở về với chính mình và chiêm nghiệm bản ngã đẹp đẽ và vô tư như nụ hoa Vô Ưu, với tâm hồn thành kính như cánh chim muốn thanh thản bay vào cõi hư vô bất tận, hát khúc thiên niên kỷ trách người hay trách mình còn nặng nợ trăm năm. Sinh, lão, bệnh, tử là những thứ tuyệt đối vĩnh hằng trong cõi vô thường, vật chất là phi vật chất và ngược lại. Đi tìm niềm vui để niềm vui qua đi để rồi lại buồn, tác giả hay ai đó với những cảm xúc trong sáng, chân thật đang theo đuổi một tình yêu đầy rẫy trăn trở, trăn trở với trăm nỗi buồn đau. Có còn cách nào để bình yên trong những tầng mây không? Tác giả hiểu ngay: “Bâng khuâng trên nhánh sông băng Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân Diệu thay dưới cội vô ngần Vui thây nhận ánh hào quang rạng ngời”. The old wharf of the old river, the moon appears at the end of the river of that day, the late moon is blue with a magical color, the author has come here to feel the mixture of the present and the past, between reality and spirituality, between image and shadow, as well as between birth and fate, image and shadow, now hidden then appeared when the light comes, the river is sad or happy according to the mood of the author, the river is personified and understood immediately. when dawn comes for the first rays of the day, and now the river forgets both the name and the source where it came from, where is its home town, is it from the drops of water in the sky, in that space, the author returns to himself and contemplates the beautiful and carefree ego like a flower bud, with a devout mind like a bird wanting to fly serenely into the infinite realm of emptiness, singing the millennium song, blaming people who blame himself heavily owe hundreds of years of life to birth, old age, sickness, and death are absolute things in the realm of impermanence, the matter is immaterial and vice versa. Going looking for joy so that the joy will pass away someone will be sad, the author or someone with pure and honest emotions is pursuing an anxious love of hundreds of sorrows and grieves. Is there still a way to peace in the levels of clouds? The author immediately understands: “Wondering on the glacier branch of loving Is not equal to dharma bathing and washing How miraculous it is under the root of purity In order to receive the brilliant halo joyfully” Bến tình còn nỗi vương mang Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu Trăng khuya xanh ngát một màu Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh The wharf of love is still attached to the old moon as ever The moon of the old wharf has risen at the end of the river The late moon was in the dark blue the only color By the spiritual bridge, there's a sowing-seed searcher Phải chăng đối bóng lẫn hình Dòng sông trực ngộ khi bình minh lên Rằng quê quán lẫn tuổi tên Hình như từ ấy lỡ quên mất rồi Is it true the shadow follows the image when lighting The river suddenly understand this at the dawn rising Its original source as well as its name, you see Since then It seemed to forget them all already Chiều nào giũ áo ra phơi Bên đường gặp phải một lời từ tâm Từ khi trăng đã là rằm Còn đâu quê quán trăm năm cõi người Which afternoon I stretch wet clothes to dry I have to meet a kindness word by the roadside From the day when the moon was a full moon A hundred-year vow was no more in life soon Ta về ngắm khóm vô ưu Gặp em trên nhánh ưu tư phận mình Ô hay một nhánh phù sinh Còn bao nhiêu mộng phiêu linh rợp ngày A bouquet of flower Asoka I returned to watch Meeting you on the branch of my grievous fate Alas! a branch of a floating life I could not repay I still have a lot of wandering dreams by all days Nghêu ngao mở rộng vòng tay Con chim mộ đạo đậu vào tánh không Hát vang câu hát phiêu bồng Ngàn năm không sắc, sắc không bên trời Vaguely whispering, I widely opened my loose arms The devout bird perched in the Emptiness as an alarm To sing a millennium song in a floated-wandering flight The matter is immaterial, vice versa cyclic beside the sky Em từ theo đuổi cuộc chơi Đuối bao nhiêu mộng bên đời thanh lương Gặp nhau trong cõi hằng thường Ai hay trăm nhánh sầu vương tơ vò Since the day you've pursued the game of love tie A lot of dreams has drowned in your sincere life We met together in the existence of absolute things Who would know the sorrow of tangled feelings Nỗi niềm đầy rẫy âu lo Đã bao nhiêu lệ đẫm pho sử tình Một đời cay đắng điêu linh Còn không lối rộng giữa thinh không này Which secret confide was full of anxiety Many teardrops have wetted a love story A human life of the spiritual bitterness Is there a wide path in the Emptiness? Trời xanh biết mấy từng mây Tầng nào vừa nở chân ngày bước vô Khoan dung từng bước giang hồ Giục người khách tục mà hô lên rằng In the blue sky, how many levels of cloud building What cloud level has just opened for true days step in Tolerance step by step is wandering at last They urge the worldly guest to exclaim that “Bâng khuâng trên nhánh sông băng Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân Diệu thay dưới cội vô ngần Vui thay, nhận ánh hào quang rạng ngời” “Wondering on the glacier branch of loving Is not equal to dharma bathing and washing How miraculous it is under the root of purity In order to receive the brilliant halo joyfully” Abahn_Leth@All Rights Reserved Tác giả NGÃ DU TỬ Dịch giả: BA LETHANH
NỔI BUỒN DI TRÚ
Chưa qua hết những nỗi buồn di trú Cũng hợm mình vẽ bát quái càn khôn Vốn thơ dại trước nỗi mình tĩnh mộng Áo khăn chi mang vác nặng tâm hồn
Ồ đâu phải cơn gió mùa địa chấn Khiến lao lung quang gánh Mẹ quê nhà Ai nhũn nhặn trước chợ đời u ám Mùa vàng lên sao đời trổ phong ba
Ta bất chợt nghe hồn mình bất tịnh Trước nhân gian ồn ả những tai ương Ai chia miếng đất nước vừa xẻ nhỏ Nghe nghẹn lòng tiếng nấc lẫn máu xương
Quê xinh đẹp có núi sông biển đảo Nở lòng sao chia cắt đến nghẹn ngào Màu hoang phế có làm Em choáng váng Áo sông hồ ai xé toạc lao đao
Mong đất nước đầy từng mùa cơm áo Dẫu khổ đau tất dạ cũng an lòng Đã vá víu non sông còn chưa đủ Bão qua rồi, con mắt thức đèn chong.
Ngã Du Tử 5/12/20
NHƯ NHIÊN
Hỏi sông từ đâu đến? -Dòng nước lành trôi xuôi Hỏi trăng từ đâu tới? -Vầng trăng sáng giữa trời
Em từ bi thị hiện Sáng trong lòng thi ca Em: - Vô chung vô thỉ Theo dòng đời ngân nga
Thơm lừng hương đạo hạnh Bên đời mãi hoan ca Mùa vui nào kịp dậy Hòa vào cùng loang xa
Đất trời màu xanh ngát Lòng người nhịp thiết tha Bao năm rời quê quán Lòng biêng biếc thềm nhà
Thả tâm mình thật lỏng Đón nhận những bình yên Có thể là sóng gió Chẳng nôn nao lụy phiền
Áo người mới rồi cũ Mặt người trẻ rồi khô Lững thững chiều trước cửa Song song với sông hồ
Thời nào sông cũng chảy Thời nào ngày cũng trôi ... Bất ngờ chim cu gáy Đậu trên cửa xuân thì Tiếng chim ừ, rất lạ Vọng vào tờ tân thi
Đi tìm tôi năm tháng Mệt lã giữa trần ai quanh đây con bóng ngã Đỗ xuống tôi thật dài
NGÃ DU TỬ
THƠ DỊCH: Trường ca CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG Tác giả: Ngã Du Tử Dịch giả: Bá Lethanh I/ CHƯƠNG MỞ ĐẦU VƯƠNG VẤN Nhà thơ: NGÃ DU TỬ BEING ATTACHED TO … Poet/Translator: LÊ ANH (ABAHN LETH – Ba Lethanh) Ho Chi Minh City (Vietnam), 5th Sept. 2020
Bến đò cũ con sông xưa, vầng trăng ngày nào hiện ở đầu sông, trăng khuya xanh ngắt một màu huyền ảo, tác giả đến đây để cảm nhận sự đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa hiện thực và tâm linh, giữa hình và bóng, cũng như giữa sinh và mệnh, hình và bóng, lúc ẩn rồi hiện khi có ánh sáng, dòng sông buồn vui theo tâm trạng của tác giả, dòng sông được nhân cách hóa và chợt hiểu ngay khi bình minh ló dạng đón những tia nắng đầu ngày, và giờ đây dòng sông quên cả tên lẫn nguồn cội đã từ đâu đến, quê quán ở đâu, có phải từ những giọt nước trên trời, trong không gian ấy, tác giả hướng nội trở về với chính mình và chiêm nghiệm bản ngã đẹp đẽ và vô tư như nụ hoa Vô Ưu, với tâm hồn thành kính như cánh chim muốn thanh thản bay vào cõi hư vô bất tận, hát khúc thiên niên kỷ trách người hay trách mình còn nặng nợ trăm năm. Sinh, lão, bệnh, tử là những thứ tuyệt đối vĩnh hằng trong cõi vô thường, vật chất là phi vật chất và ngược lại. Đi tìm niềm vui để niềm vui qua đi để rồi lại buồn, tác giả hay ai đó với những cảm xúc trong sáng, chân thật đang theo đuổi một tình yêu đầy rẫy trăn trở, trăn trở với trăm nỗi buồn đau. Có còn cách nào để bình yên trong những tầng mây không? Tác giả hiểu ngay: “Bâng khuâng trên nhánh sông băng Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân Diệu thay dưới cội vô ngần Vui thay nhận ánh hào quang rạng ngời”. The old wharf of the old river, the moon appears at the end of the river of that day, the late moon is blue with a magical color, the author has come here to feel the mixture of the present and the past, between reality and spirituality, between image and shadow, as well as between birth and fate, image and shadow, now hidden then appeared when the light comes, the river is sad or happy according to the mood of the author, the river is personified and understood immediately. when dawn comes for the first rays of the day, and now the river forgets both the name and the source where it came from, where is its home town, is it from the drops of water in the sky, in that space, the author returns to himself and contemplates the beautiful and carefree ego like a flower bud, with a devout mind like a bird wanting to fly serenely into the infinite realm of emptiness, singing the millennium song, blaming people who blame himself heavily owe hundreds of years of life to birth, old age, sickness, and death are absolute things in the realm of impermanence, the matter is immaterial and vice versa. Going looking for joy so that the joy will pass away someone will be sad, the author or someone with pure and honest emotions is pursuing an anxious love of hundreds of sorrows and grieves. Is there still a way to peace in the levels of clouds? The author immediately understands: “Wondering on the glacier branch of loving Is not equal to dharma bathing and washing How miraculous it is under the root of purity In order to receive the brilliant halo joyfully” Bến tình còn nỗi vương mang Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu Trăng khuya xanh ngát một màu Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh The wharf of love is still attached to the old moon as ever The moon of the old wharf has risen at the end of the river The late moon was in the dark blue the only color By the spiritual bridge, there's a sowing-seed searcher Phải chăng đối bóng lẫn hình Dòng sông trực ngộ khi bình minh lên Rằng quê quán lẫn tuổi tên Hình như từ ấy lỡ quên mất rồi Is it true the shadow follows the image when lighting The river suddenly understand this at the dawn rising Its original source as well as its name, you see Since then It seemed to forget them all already Chiều nào giũ áo ra phơi Bên đường gặp phải một lời từ tâm Từ khi trăng đã là rằm Còn đâu quê quán trăm năm cõi người Which afternoon I stretch wet clothes to dry I have to meet a kindness word by the roadside From the day when the moon was a full moon A hundred-year vow was no more in life soon Ta về ngắm khóm vô ưu Gặp em trên nhánh ưu tư phận mình Ô hay một nhánh phù sinh Còn bao nhiêu mộng phiêu linh rợp ngày A bouquet of flower Asoka I returned to watch Meeting you on the branch of my grievous fate Alas! a branch of a floating life I could not repay I still have a lot of wandering dreams by all days Nghêu ngao mở rộng vòng tay Con chim mộ đạo đậu vào tánh không Hát vang câu hát phiêu bồng Ngàn năm không sắc, sắc không bên trời Vaguely whispering, I widely opened my loose arms The devout bird perched in the Emptiness as an alarm To sing a millennium song in a floated-wandering flight The matter is immaterial, vice versa cyclic beside the sky Em từ theo đuổi cuộc chơi Đuối bao nhiêu mộng bên đời thanh lương Gặp nhau trong cõi hằng thường Ai hay trăm nhánh sầu vương tơ vò Since the day you've pursued the game of love tie A lot of dreams has drowned in your sincere life We met together in the existence of absolute things Who would know the sorrow of tangled feelings Nỗi niềm đầy rẫy âu lo Đã bao nhiêu lệ đẫm pho sử tình Một đời cay đắng điêu linh Còn không lối rộng giữa thinh không này Which secret confide was full of anxiety Many teardrops have wetted a love story A human life of the spiritual bitterness Is there a wide path in the Emptiness? Trời xanh biết mấy từng mây Tầng nào vừa nở chân ngày bước vô Khoan dung từng bước giang hồ Giục người khách tục mà hô lên rằng In the blue sky, how many levels of cloud building What cloud level has just opened for true days step in Tolerance step by step is wandering at last They urge the worldly guest to exclaim that “Bâng khuâng trên nhánh sông băng Sao bằng tắm gội thường hằng pháp luân Diệu thay dưới cội vô ngần Vui thay, nhận ánh hào quang rạng ngời” “Wondering on the glacier branch of loving Is not equal to dharma bathing and washing How miraculous it is under the root of purity In order to receive the brilliant halo joyfully” Abahn_Leth@All Rights Reserved Tác giả NGÃ DU TỬ Dịch giả: BA LETHANH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2021 20:30:42 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: