THƠ NGÃ DU TỬ
QUÁN VEN ĐƯỜNG Ngày lang thang ta ghé quán ven đường Tiếng gà trưa xa vọng về ảm đạm Đầy kỳ bí trong sắc hương hoang lạ Bỗng ngậm ngùi thương, tiếc một bông hoa Ta mệt lã trong áo cơm nhân thế Còn cô em gắng lắm cuộc phong trần Trong sâu dần khóe mắt bâng khuâng Cảm thông nhau trong giây phút ân cần Mỗi mảnh đời có niềm riêng tâm sự Tận cõi lòng em cố nén giấu trong tim Rồi từ tốn xô vào trong xa lắc Nhưng nghẹn ngào hiện thực chợt bừng lên Ta cũng giấu cõi lòng đầy u uất Vào xa xăm em đâu thể thấu cùng Dòng thời gian mãi cố gắng nấu nung Không nói hết trước vô cùng dâu bể Chợt sống lại ngậm ngùi em kể lễ: " Chuyện chồng con như lỡ khúc biệt hành Chồng tôi đi khi chưa hết chiến tranh Trang dũng tướng say tung hoành ngang dọc Nhưng giông bão không dung đời hoàng hạc Mãi mê bay quên hết chuyện cố hương Thời gian trôi tê buốt khắp nẻo đường Từ độ ấy khoảng trời khung cửa hẹp Mỗi mùa xuân chưa lần mơ mộng đẹp Hòa bình về kỳ vọng mới trong em Sự mồ côi như bóp chết con tim Rồi cơm áo kéo dài mùa trăng lịm Non nước quê hương có tha thiết êm đềm Lũy tre làng mãi soi mình trên sông vắng Sao tình em hãy còn yên lặng Hởi mặc khách qua hàng có vỗ nhịp băn khoăn? NGÃ DU TỬ 1993
GIEO GIỮA NGÀY XUÂN Chén trà thơm vỗ về ta từ thuở Lỡ hàn vi em chỉ chút ngậm buồn Áo xiêm mặc, lúc bình minh vừa mọc Giữa đứng trưa, Tình thao thức gọi nguồn Dù biết vậy lòng cúi đầu thâm tạ Ân sũng nào cũng hướng một đường mây Áo tân khoa đã từ khước một ngày Vẫn yêu mến như ngày mùa thất bát Và như thể, đời vẫn còn bát ngát Mùa xanh ngon còn rộng lắm non nhà Văn một đời vẫn tha thiết ngân nga Lòng đã chọn khi thất thời lập chí Ly café lúc mặt trời bất ý Thưởng hương thơm, mơ nắng mới khơi nguồn Ta thương lắm một thời xuân quá khứ Nỗi niềm riêng còn vọng một cung buồn Mơ đại hải dạo cùng thuyền văn bút Cảm một đời, trời đất cũng nôn nao Lòng còn tưởng trà vỗ về hy vọng Bài thơ xuân làm lặn sóng ba đào NGÃ DU TỬ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2021 23:31:14 bởi Ct.Ly >
NƠI TA TRỞ LẠI
Nơi trở lại vầng dương vừa mới mọc Nắng vừa lên xanh mượt thảo nguyên ngày Tưởng sẽ mất tình yêu vừa mới lớn Nào ai ngờ hiển hiện phía chân mây
Thơ ngày ấy viết như rừng tuôn chảy Từ sông quê mãi miết đến thị thành Nghe hoang lạ bến trần gian hờ hững Sài Gòn ơi, chăm chỉ bước độc hành
Em vật lộn giữa thị thành hiu quạnh Tiếng thở dài đồng vọng suốt thời xuân Bầm tím ruột bao mùa đông khó nhọc Chiếc áo thô dầu dãi thuở phong trần
Thuyền mắc cạn trước dòng đời trôi nổi Áo cơm thôi lời nguyền úa bên đời Lòng nhũn nhặn, chân giục mình bước tới Có tình em rừng nở một góc trời
Ồ nắng mới vừa lên kìa em hởi Thảo nguyên xanh cùng xanh quá bầu trời Và em ạ, ánh vàng loang phơi phới Tiếng người vui hò hẹn dội ngang đời
NGÃ DU TỬ Sài Gòn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2021 22:22:09 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
DƯ ÂM Thời yêu dấu mắt nai ngày tuổi ngọc Có em tôi dung dẽ mặt sân trường Thời trai trẻ muôn đời là hạnh phúc Có bạn bè cùng học tập, yêu thương Rồi chợt buổi cây phượng già nhuộm lửa Buổi chia tay rưng rức một cung buồn Tôi đưa em lá thư tình mắc cạn Nên một đời thất lạc cuộc tròn vuông Thuở non sông cúi mặt buồn chinh chiến Những người trai lần lượt bước lên đường Ôi cuộc chiến, sao bi thương quá đổi Tiếp theo nhau từng đợt ra chiến trường Rồi kết thúc trước anh em một bọc Chữ đồng bào nghe chua xót thê lương Nào chủ nghĩa với anh em dân tộc Thét gào nhau theo bể sóng trùng dương Từ ngày ấy xa nhà theo cơm áo Ngồi cô đơn lại mơ chuyện lên đường Nghe sông núi lệ hờn đôi mắt đỏ Gẫm bên đời còn lại chút dư hương NGÃ DU TỬ/SG r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2021 15:43:52 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Bài có chỉnh đôi chút, bản chính thức
CHIÊM BAO TIỆC THƠ Mời các bạn văn chương vào dự tiệc Với thực đơn ngôn ngữ ngọc diễn bày Không danh lợi như trần gian thua được Cũng chẳng cần phải hội nọ hè kia Thi với phú như cung đình nhã nhạc Giọng bỗng trầm hơn tiếng sáo thiên thu Rượu đã rót đầy chung trên chiếu trước Có Chu Thần, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Du... Chiếu kề cận Bích Khê, Hàn Mặc Tử Nguyễn Tường Tam, Hoàng Đạo, cả Khái Hưng Thời oanh liệt nhóm Văn đoàn lừng lẫy Tự do cá nhân bức phá thật hào hùng Rồi tiếp nối Vũ Hoàng Chương, Quang Dũng Tao đàn Đinh Hùng một thời mở cõi thơ Dáng hom hem có Hoàng Cầm kinh Bắc Như đêm ba mươi gác chốt lúc giao thừa Hổ nhớ rừng một thời thơ Thế Lữ Cũng cung tay chào mặc khách ngang mày Có người điên tỉnh bơ vào Bùi Giáng Cho Giáng tôi được dịp để tỏ bày Đâu phải điên như trần gian lầm tưởng Bởi thế thời nên dỡ tỉnh dỡ say Ồ, phải phải đây không phân say tỉnh Vào bên trong rượu hãy rót thật đầy Sau Nguyên Sa, Tô Thùy Yên, Trần Tuấn Kiệt Nguyễn Văn Thương mặc áo trận bước vào Ồ, người viết Đêm Đông vừa nhập cuộc Du Tử Lê cười kính cẩn Văn Cao Tiếng nhã nhạc cơ hồ nương theo gió Giọng ca ngâm trầm bỗng gọi sông hồ Đêm tương giao cao vút những lời thơ Lòng lắng lại còn thơm mùi chữ nghĩa Lòng sản khoái tiệc văn chương tao ngộ Giật mình tôi, thì ra một chiêm bao Tiếng thơ kia còn treo lững tầng cao Cơn tình mộng tưởng chừng như bất tận... Ngã Du Tử/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2021 15:30:28 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Hôm nay, mùng 5/ Tháng giêng/ Tân sửu kỷ niệm mừng chiến thắng Đống Đa, Quang Trung đánh tan tác 29 vạn quân Thanh xâm lược phương Bắc. VUA QUANG TRUNG Hào khí ngất trời Đông Chiến thắng dậy oai hùng Vang dội lừng bốn cõi Sáng ngời Bắc Bình Vương
Ngàn năm non sông Việt Nhớ Hoàng đế Quang Trung Chiến bào tô thắm sử Rạng rỡ giòng Lạc Hồng
Ngã Du Tử /SG
LỜI DÂNG CÒN ĐỌNG Quê ạ, hơn 40 năm xa lắm Ngày ra đi chưa hẹn buổi quay về Sầu dâng lên mắt quê hương lệ Đến hôm nay vẫn đau đáu bên đời Em mắt ướt đã qua thì con gái Bỗng hoàng hôn còn nỗi ngóng trông nào Đôi chân trẻ chưa một lần biết mỏi Chợt bàng hoàng với nỗi nhớ nôn nao Ngày nhật tụng cùng vườn văn đắm đuối Cớ sao đầy những chua xót riêng chung Bao tác phẩm dày lên cùng trang giấy Hỏi nhân gian sao mắt mẹ lạnh lùng
Ồ có phải một đời văn lận đận Dẫu gừng cay, muối mặn cũng chân thành Đêm cặm cụi cùng vườn hồng con chữ Cứ thẳng ngay với tư tưởng độc hành
Mặc chơn giả giữa vườn văn thời cuộc Nói sao cùng con mắt lệ quê hương Mãi chăm chỉ như loài ong làm tổ Ngày tự do chữ nghĩa trước văn đường
Này em ạ, đông nào không giá lạnh Mai xa rồi, ngày xuân mới xôn xao Vườn xuân nở ngạt ngào hương thơm ngát Cùng tri âm thuyền lướt sóng ba đào. NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2021 15:28:53 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NỔI BUỒN DI TRÚ Chưa qua hết những nỗi buồn di trú Cũng hợm mình vẽ bát quái càn khôn Vốn thơ dại trước nỗi mình tĩnh mộng Áo khăn chi mang vác nặng tâm hồn Ồ đâu phải cơn gió mùa địa chấn Khiến lao lung quang gánh Mẹ quê nhà Ai nhũn nhặn trước chợ đời u ám Mùa vàng lên sao đời nở phong ba Ta bất chợt nghe hồn mình bất tịnh Trước nhân gian ồn ả những tai ương Ai chia miếng đất nước vừa xẻ nhỏ Nghe nghẹn lòng tiếng nấc lẫn máu xương Quê xinh đẹp có núi sông biển đảo Nở lòng sao chia cắt đến nghẹn ngào Màu hoang phế có làm Em choáng váng Áo sông hồ ai xé toạc lao đao Mong đất nước đầy từng mùa cơm áo Dẫu khổ đau tất dạ cũng an lòng Đã vá víu non sông còn chưa đủ Bão qua rồi, mắt vẫn thức: đèn chong.
Ngã Du Tử 5/12/20
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2021 15:36:33 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
XƯNG TỤNG Ta thân ái gọi em về cho kịp Buổi trần gian tao ngộ khách thi ca Này dung quang cứ xao xuyến mắt ngà Làm vui sướng mỗi lần ta gặp lại Vẫn biết thi nhân giai huynh tứ hải Riêng hôm nay em thật bất thình lình Vừa lộng lẫy kiêu sa ngày tháng chạp Lời thơ em trang trọng như thi kinh Giọng ai ngâm cao vút rất vô tình Nghe bàng bạc mỗi tâm hồn thơ phú Lắng đọng lại xanh thêm thời trú ngụ Dòng thơ Em sao rất đổi dịu kỳ Suối nguồn thơ tuôn chảy đến mê ly Kịp sống dậy buổi tao phùng rất tuyệt Và thi ca hãy muôn đời lịch duyệt Để trần gian thêm ấm mỗi tâm hồn Ngã Du Tử
TRƯỜNG CA: SÓNG THỊ THÀNH VÀ EM SÓNG THỊ THÀNH VÀ EM 1.Bước ra từ nhánh Sông Quê Có chàng Du Tử hướng về phương Đông* Quảy trên lưng khúc phiêu bồng Tình tang câu hát gió lồng chân mây 2.Đêm về ngủ trọ lưng mây Ngày vui theo nhịp thuyền đầy văn thơ Mặc đời ai gọi ngu ngơ áo văn chương khoác tỉnh bơ với ngày 3.Em rằng: thơ phú trắng tay Nghiệp duyên tôi dẫu đắng cay cũng đành Ngữa tay hứng nắng siêu linh Vui tôi còn thắm chữ tình vác vai 4.Mộng mơ ngồi đếm một hai Đôi khi trầm mặc chiều dài nước non Thanh lương gõ nhịp vuông tròn Cung văn gửi một dấu son tặng người 5.Ngày xưa: học tập giúp đời Thời nay sương sớm ngậm ngùi đôi vai Thâu canh chờ đến ban mai Mong ngày xanh thắm cho dài tháng năm 6.Cung tay rút ruột thân tằm Cho tơ vàng ánh trăm năm để dành Đời sao lắm kẻ tài lanh Vung tay ngỗ ngáo giữa xanh đỏ vàng 7.Tôi em lỗi nhịp mùa sang Áo xiêm thất lạc bên đàng trần ai Ừ thì ngày ngắn, đêm dài Chung lưng đấu cật trước đài nhân gian 8.Mặc đời, suy nghĩ, ân cần Thương các con, gắng tay làm hàm nhai Ơn trời bước nhịp một hai Sóng gian nan gội trên vai vợ chồng 9.Dòng đời như chuyện dòng sông Bình yên cũng nhận, bão giông chẳng sờn Ngã nào đo đếm thiệt hơn Ngã nào trong đục trước sơn giang nầy 10.Miệt mài nắng sớm, sương mai Thương em quảy gánh trên vai nhọc nhằn Hằn từng đêm những vết nhăn Thâm quầng con mắt buồn, trăn trở nhiều 11.Nửa đời vai lệch, chân xiêu Quên thanh xuân những yêu kiều thuở xưa Ngày qua, gội nhánh nắng mưa Đêm về mắt ứa thiếu thừa cơm canh 12.Thương em tôi dỗ với dành Ráng lên em, mai xứng danh mẹ hiền Này em, kiếp trước Giáng Tiên Nên giờ đứng giữa hai miền Nam Trung 13.Bước nhân sinh đến vô cùng Giờ còn giới hạn trước thung lũng nghèo Mai nầy hết cảnh gieo neo Tôi em cùng nắm tay gieo nhân từ 14.Gập ghềnh nhịp phách chân như Khổ vui mặc niệm, tạ từ bước qua Đều chân em nhé cùng ta Tháng năm thắm áo, ngọc ngà thắm quê 15.Lạc nguồn sau một cơn mê Cả dân ta khổ tứ bề lầm than Thì thôi em, gọi trăng vàng Xuống cùng ta giỡn với ngàn thi ca 16.Rượu trần gian rót đêm qua Ngâm sang sảng giọng ta và em nghe Biết đâu mai mốt xuân hè Văn theo duyên mệnh gửi về trăm năm 17.Hát lên em buổi thăng trầm Thị thành sẽ nhớ thuở cầm cố thơ Thế gian ai biết chữ ngờ Thiên đường là mộng, văn thơ là tình 18.Chiều tàn mơ một bình minh Dãi dầu sẽ hết nổi linh đinh ngày Thầm mong chờ một mùa sau Bội thu từ lúc thắm màu sắt son 19.Mai về ôn lại nguồn cơn Nhớ thương một thuở giang sơn thắt lòng Sông quê nhiều đục, ít trong Lẽ nào ta chọn long đong quê nhà 20.Này em, lập nghiệp quê xa Còn hơn bó gối mù sa tháng ngày Phải không em, cuộc đổi thay Biết đâu có những mùa may thị thành 21.Giã từ quê quán, tre xanh Thôi, ngày tháng ấy cũng đành chia xa Vẫy tay chào những âm ba Tháng ngày hò hẹn cùng ta tự tình 22.Ngày nao duyên nợ ba sinh Trầu xanh, cau thắm cho mình chung đôi Anh còn em, em có tôi Cùng nhau dìu bước qua đồi mộng mơ 23.Em bán buôn anh làm thơ Cung đàn nắn nót xanh bờ thanh xuân Nầy em tuổi ấy như rừng Suối yêu thương chày thơm lừng mùa non 24.Nụ cười gieo mộng vuông tròn Trăm năm để một dấu son tặng người Một đời trổ nhánh ngàn khơi Mỗi ngày thêm mới dòng trôi tương hòa 25.Có người thân ái cùng ta Có người nhập cuộc mù sa tháng ngày Ta còn nhịp đập chung say Sợ gì em, những rủi may cuộc đời 26.Hãy vui từng nhịp rong chơi Ngại ngùng chi, nhánh thuyền rời sông xưa Xứ người, đất rộng người thưa Đãi người mới, ta vốn thừa sắt son 27.Thương em từ lúc còn son Trắng trong áo mới eo thon rạng ngời Mùa vui chưa kịp rong chơi Áo cô dâu mặc vào người theo ta 28.Trôi theo nhịp sống hải hà Chồng con là nợ duyên qua phận nầy Vu quy em hứng trên tay Bao chàng thờ thẩn mấy ngày đắp chăn 29.Nhà người sau trước có anh Bước chân ra có trăng thanh sáng cùng Mong đời liền nhánh thủy chung Tháng ngày chia sớt vạn trùng quan san 30.Này em gánh biển, trèo non Vững đôi chân cứng đá mòn vui thay Trần gian ta nhập hội này Làm sao hiểu được tháng ngày mai sau 31.Dây trầu đã quyện thân cau Luôn chăm bón sẽ xanh màu phúc duyên Trời cao, đất rộng trăm miền Lẽ nào không thắm giữa triền nhân gian 32.Giả từ quê quán thu sang Hởi non sông, nhịp bước vàng sánh đôi Thương em đôi lúc bồi hồi Mẹ cùng cha vốn cái nôi quê nhà 33.Đường tàu bắt nhịp rời ga Làng quê từ ấy mờ xa, xa dần Ta cùng nhau nhé ân cần Đời hăm hở gọi theo chân bụi đường 34.Cuộc ngày đầy những gió sương Không sao em, chỉ là hương sắc tình Đầu ngày thắm nắng bình minh Suy tư cùng những linh đinh quê nhà 35.Mẹ rằng: Lập nghiệp quê xa Đầu nan vạn sự trên xa xứ người Cha rằng: khó lắm con ơi Ráng nghe con, cả một đời đỡ nâng 36.Phố Sài Gòn đến rất gần Người xe như nước ngoài sân ga chiều Sài Gòn ơi, ta rất yêu Rồi mai năm tháng dắt dìu cùng nhau 37.Trời cao không phụ lòng này Quê người ngày tháng dần đầy áo cơm Ta còn nhớ dáng em thon Bước về qua ngỏ lối mòn thật quen 38.Kể chi em những nhọc nhằn Kể chi nhau những trầm thăng một đời Ta và em dưới vòm trời Cũng như nhau những con người thế gian 39.Khổ vui lớp lớp hàng hàng Từ tâm nuôi dưỡng bên đàng trần ai Theo nhau ngày tháng đường dài Kệ người, ta cứ miệt mài chính danh 40.Văn chương là nghiệp đã đành Núi sông là nợ cùng xanh đôi bờ Gõ hoài theo nhịp tim thơ Mặc đời, ta vẫn ngu ngơ khóc cười 41.Nặng lòng con chữ đầy vơi Nặng lòng cùng với trang đời nhân văn Nước non ngàn dặm còn hằn Mai sau ai mở trang văn đọc cùng. 42.Ngày chiều theo những dòng sông Khi nào đục, lúc nào trong cũng thường Thoảng thơm ngan ngát làn hương Mười năm qua vội, tuổi hường trôi mau 43.Sóng thời gian phủ chân cầu Rong rêu từ lúc xanh màu phúc duyên Bến sông xa một lá thuyền Triền miên trước sóng an nhiên tháng ngày 44.Ta từ bao nỗi đắng cay Dòng đời may rủi, rủi may trùng trùng Thôi em, đừng nghĩ mông lung Phước duyên nào cũng từ nguồn nhân duyên 45.Được làm một gái thuyền quyên Là vô lượng phúc trên miền nhân gian Nhủ lòng sống vẹn chữ tâm Thị phi nào cũng sai lầm nhé em 46.Mở lòng với các anh em Mùa vui rồi sẽ được êm ấm cùng Cõi người còn có riêng chung Mong em hãy gắng nắm cùng tay nhau 47.Đường suông hay thác ghềnh sâu Đồng cam cộng khổ qua cầu sánh đôi Thương nhau chẳng ngại dốc đời Núi cao ư, sẽ qua đồi an nhiên 48.Đời người biết mấy truân chuyên Rằng thi vị, nghiệm nhánh phiền nhân gian Là dân rồi mới nên quan Hết quan trở lại áo dân lệ thường 49.Mặc đời ta cứ thêm hương Dù cay đắng cũng thế thường vui lên Buồn làm chi chuyện hư nên Làm sao biết trước thiên duyên cuộc cờ 50.Vui lên em sẽ là thơ Buồn quanh quẩn chỉ thẩn thờ lòng đau Lâu lâu cùng đến gác lầu Còn thưởng ngoạn để mai sau bớt buồn 51.Chiều qua thẫm một tiếng chuông Vọng về từ lúc khói sương quê nhà Chuyện ngày qua, kệ ngày qua Ngày mai còn phía trước và em anh 52.Cùng nhau tay nắm đồng hành Khổ vui nào cũng xây thành tình yêu Cày sâu, cuốc bẩm sớm chiều Không giàu sang cũng cơm niêu qua ngày 53.Ngọt bùi chan với đắng cay Mốt mai thú vị men này sẻ chia Hai mươi năm tạc văn bia Làm kỷ niệm lúc ngày dzià quê cha 54.Cả nhà ra đón mắt nhòa Tình yêu thương đã vỡ òa trước sân Người thân, làng xóm ân cần Vui nào hơn, bè bạn thân đón chào 55.Ban ngày rõ mắt chiêm bao Trần gian nầy, có ai nào như ta? Là vui trong cõi người ta Trùng lai duyên ấy đất và trời thương 56.Đã dày bao cuộc nắng sương Nghiệm ra thấy cả sắc hương cõi đời Thuyền rời quê cũ rong chơi Hai mươi năm dạo khắp nơi Sài Gòn . 57.Ngày em còn thắm nét son Cầu chữ Y, khắp Sài Gòn, ChoLon Em gồng gánh anh và con Khổ thân một thuở cùng non nước này 58.Chăm làm. Siêng nhặt liền tay Rồi ra, đời cũng có ngày an thân Lật trang đời nhớ thời xuân Thước phim ngày ấy để dành mai sau. 59.Bạn bè mừng gặp lại nhau Hiểu ra năm tháng dãi dầu áo cơm Lỡ thời đành chịu thiệt hơn Thế thời, ta giấu nổi buồn trăm năm 60.Thì thôi anh hóa thân tằm Nhã tơ vàng óng âm thầm văn chương Kể chi chăm chỉ dưới trường Hồi hương khổ luyện để tường tận minh 61.Một đời trước cõi hư vinh Trọ mình trong bước đăng trình thơ văn Trăm năm vỗ cánh chim bằng Mùa xuân chừng sẽ băng băng lộ trình 62.Ta về đối mặt phù sinh Bên đời còn những tự tình lên khơi Nhón chân ngắm áng mây trời Trần gian ta hát giữa đời bao la 63.Trải qua bao nhịp quan hà Mới hay rằng lắm phù sa quanh mình Giục lòng gọi nắng bình minh Rọi ngày cho ấm gieo tình sắt son 64.Cùng em giữa cuộc vuông tròn Giữ chân dung chuyện nước non một thời Ta từ bao cuộc rong chơi Hiểu ra trong cõi khóc cười bể dâu 65.Nhớ ngày canh cánh lo âu Vàng thau chìm nổi buổi đầu đổi thay Bao người đối diện đắng cay Cũng đành chấp nhận cái ngày oan khiên 66.Tội tình chi đến lụy phiền Gia đình "ngụy", nhận đảo điên đến giờ Mười lăm năm lệ thành thơ Mười năm ngồi xếp cuộc cờ thanh xuân 67.Cổng trường đại học xa xăm Nổi oan ngày ấy trăm năm chắc còn? Ta về tìm được người con Nghĩa Hành quê, vốn giống dòng phong gia 68.Cùng nhau dưới một mái nhà Biết sẻ chia gian khó và yêu thương Mơ trăm năm chuyện con đường Trần gian mong hiểu để nhường nhịn đi 69.Vui thay, trời đất dịu kỳ Khổ đau nào quản đền nghì Trúc Mai Bạn bè, thơ phú lai rai Sài Gòn ơi, cứ miệt mài bón chăm 70.Đôi khi nghĩ lại xa xăm Khá lên, ta sẽ về thăm quê nhà Hai mươi năm đã rời xa Nhớ quê, lòng chợt mắt sa lệ buồn 71.Thời gian nhuộm mái tóc suông Rối bời bởi nắng, gió, sương thị thành Sá gì con tạo đành hanh Nhọc nhằn từ thuở tóc xanh theo chồng 72.Sáng cùng em phía đầu đông Xong. Về chăm sóc cho con đầu lòng Kể chi ngày tháng long đong Nợ cơm áo giữa Sài Gòn đua tranh 73.Ráng nghe em cứ chân thành Mai sau trời đất dỗ dành chúng ta Nằm mơ có một vuông nhà Tự do bày biện hát ca vui đùa 74.Miệt mài ngày tháng đong đưa Nghĩ ra chừng cũng đủ vừa tin yêu Thịnh suy, suy thịnh trăm điều Lẽ nào no gió cánh diều không bay 75.Bao nhiêu năm cuộc tĩnh say Hiểu ra nghĩa lý cuộc ngày trần gian Trời nào phụ kẻ siêng năng Không gian có chỗ đất bằng sánh vai 76.Bạn bè so chén lai rai Giọt buồn đem cắn chia hai làm mồi Khổ vui còn lại bên đời Hoàng kim nào sẽ lên ngôi mai này 77.Về Bình Thạnh một sớm mai Thuê vuông nhà nhỏ trăng cài gió mây Ta về nhập cuộc hội nầy Còn em xoay xở liền tay mọi bề 78.Mắt em nhớ thuở tròn xoe Mong tôi về buổi xuân hè chiều hôm Thương em từ độ vừa son Một sương hai nắng chưa mòn nét xuân 79.Cha vừa rát mặt vào Nam Quê nhà thiếu áo, đói cơm tội tình Ta bây giờ cũng linh đinh Thương cha bệnh hoạn thương mình nghèo ghê 80.Thuốc men, cơm áo trăm bề Thân cha tù túng giữa 'quê xứ người' Ngày nào thong thả rong chơi Bây giờ cực nhọc cha ơi... Xót lòng 81.Này em đời lỡ long đong Cũng đành chịu cảnh long đong cùng người Thảo thơm sống giữa cõi đời Mai sau trời đất nhớ lời nỉ non 82.Ta còn một tấm lòng son Bên cha người đã cùng non nước này Thời gian còn những bàn tay Cùng nhau chăm bón cho đầy yêu thương 83.Mai kia còn lại con đường Ngập tràn hạnh phúc ngát hương ngược dòng Thế rồi … người cũng thong dong Về nơi chín suối đau lòng các con 84.Tết về, trong những nhành xuân Mẹ cùng con quấn khăn tang trắng trời Người vừa cởi hạc xa khơi Lòng con còn những rối bời trần gian 85.Sóng ngày còn những gian nan Cha đi để lại bên đàng tiếc thương Ngậm ngùi nhang khói làn hương Cha ơi, còn nỗi xót vương bên lòng 86.Ta từ ngày tháng long đong Vẫn bước đi với cõi lòng bình yên Đãi nhân gian một chữ hiền Làm thơ anh viết một thiên sử tình 87.Mùa lên theo nhịp bình minh Gót ngày không mỏi hành trình áo cơm Vui nhé em hạt thảo thơm Thờ cha, ta nhớ nghĩa ơn cùng người 88.Cha dạy anh sống trên đời Thẳng đường đi trước khóc cười bể dâu Dặn lòng trong cuộc nông sâu Ghìm cương nào quản vó câu gập ghềnh 89.Sóng đời còn lắm nổi nênh Cùng nhau thong thả giữa mênh mông ngày Và em hãy nắm chặc tay Mốt mai ắt cũng có ngày thênh thang 90.Dễ gì trong cõi nhân gian Buổi đầu ai chẳng gian nan, thường tình Nợ nần nhau chuyện ba sinh Thương em, tôi dỗ với dành yêu thương 91.Mỗi ngày lên gội nắng sương Vẫn vui trong cuộc sống thường nhật thôi Bán mua tiếp diễn liên hồi Vui nào hơn cả một đời tự do 92.Giận mình còn lắm âu lo Tiếc cha sao vội sang đò trần gian Để con nước mắt cạn dòng Thân trai còn những long đong xứ người 93.Sinh tiền cha chứng nghiệm đời Hiểu con trong cảnh nổi trôi phận mình Gội ngày sương gió mưu sinh Tình yêu con vẫn màu xanh vô cùng 94.Cha giờ mây gió ung dung Trả trần gian lại, dạo cùng Bồng Lai Các con tháng rộng, năm dài Con đường trước mặt tương lai đón chờ 95.Gìn lòng theo những trang thơ Mùa vui em nhé bến mơ ngọt ngào Cha giờ dong ruổi trên cao Độ trì con cháu lẽ nào chẳng nên? 96.Giả từ ngày tháng lênh đênh Bình an qua những thác ghềnh gian nan Thẳng lưng, đi tới đường hoàng Mùa xiêm áo cũng rộn ràng đôi chân 97.Thương mình chăm bón tình thân Thương em giờ bớt nhọc nhằn đôi vai Xưa hàm tiếu, giờ mãn khai Thời gian rực thắm cánh mai ân tình 98.Lấp đầy khoảng trống bình minh Tạ ơn em, nắng vàng xinh cõi ngày Mở lòng đón nhận trên tay Không gian nan sao có ngày yên vui 99.Thị thành còn sóng ngậm ngùi Ta còn em, vẫn cái cười nợ nhau Vốn đời sống vạn, muôn màu Chọn màu xanh thắm qua cầu cùng anh 100.Ngày sẽ vui. Đời như tranh, Hẹn nhau đi hết hành trình trần gian Sóng thị thành viết trang văn Gửi nhân gian thắm trời xanh mây hồng… 101.Đi qua năm tháng phiêu bồng Ô hay, còn lại tiếng lòng thanh yên Còn bao trăng mộng rất hiền Còn bao dự liệu bên triền văn chương 102.Đời người trọ quán mù sương Mai sau còn mất? giữ hương quê nhà Oanh nào còn lại câu ca Ta giờ còn lại ngọc ngà nết văn 103.Đi qua cát bụi thưa rằng: Cả đời còn nợ trang văn tự tình Nhớ người xưa, viết thi kinh Áo hoa sẽ thắm bình sinh sắc ngời 104.Thì ra, phù thế rong chơi Cũng ngần con chữ đầy vơi nỗi niềm Người mơ danh lợi áo xiêm Ta từ tốn chọn thanh yên một đời 105.Lẽ nào chữ nghĩa rong chơi Lại quên danh dự giữa thời vàng thau Muôn màu trong cuộc bể dâu Làm sao giữ được thanh cao mỗi ngày 106.Một đời ấm lạnh đôi tay Một đời thơm thảo ta bày cuộc vui Muôn sau còn những ngậm ngùi Muôn sau còn những nụ cười trần gian 107.Nhị nguyên một cặp sinh tồn Tương tác nhau để sống còn có nhau Trời cao, đất rộng nhiệm mầu Ai qua giông tố sống giàu nghĩa nhân 108.Đời người chẳng trọng thâm ân Núi vàng, núi bạc dần dần xa bay Không mai sau, cũng đời này Gẫm ra sẽ thấy bàn tay Đất Trời 109. Gìn ân giữ nghĩa em ơi An nhiên vui sống giữa đời bao la Thênh thang mở lối người ta Văn chương là đạo, quê là nhớ thương 110.Trăm năm một cuộc hí trường Ghét ghen nhau, nhận đau thương riêng mình Một đời tranh đấu mưu sinh Tự tồn nhưng thắm chữ tình, chữ tâm 111.Đi qua bể khổ phận tằm Suy mình, nghiệm lại trăm năm phận người Nổi nênh ngày cũng mỉm cười Khổ vui, lòng cũng giòn tươi thật thà 112. Đêm về thơ nhạc hoan ca Mặc người ta, kệ người ta mưu cầu… Đời người bao cuộc bể dâu Nói sao cùng những nông sâu sự đời 113.Trang văn chừng đủ yêu người Cung tay dừng bút cho đời phấn hương Nào ai hiểu hết vô thường Ta còn đi giữa khói sương đời này. NGÃ DU TỬ/SÀI GÒN VIỆT NAM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2021 00:08:22 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TRIẾT LÝ NIỀM VUI VÀ NỖI BUỒN 1.Niềm vui Chiều đã mù sương trên tóc mây Bước vui non nước tiếp đêm ngày Nghìn năm trăng gió dài thơ mộng Tung cánh diều lên cao ngất ngây Theo những dòng sông đầy ước mơ Đời nhau thân ái vỗ quanh bờ Mắt môi xanh nụ cười toại nguyện Chở mấy nồng nàn vào chiếu thơ Theo các bình minh chào nhân gian Quanh ta khúc hát vỗ tưng bừng Mùa dâng theo nẻo đời tục lụy Hạnh phúc ngọt ngào nâng bước chân 2.Nỗi buồn Chiều nhuộm hòang hôn trong suối mây Nỗi buồn nhược tiểu đậu quanh đây Quê hương trước mặt lưng chừng gấp Ai biết mùa sau khóc hội này Thung lũng buồn sâu trong mắt nhau Tuổi xuân tím sủng tự hôm nào Tiếng than chừng đã đầy đồng bãi Dội xuống dòng sông, lên núi cao Theo những thần dân bước, bước mau Lầm than, oan khốc ngập mái đầu Len vào từng thước vườn hương hỏa Cả nước lương tri cúi gập đầu 3.Triết lý Niềm vui và nỗi buồn muôn thuở Hóa thân thành giọt lệ thiên thu Mong manh qua một lằn ranh mỏng Con sóng nhân gian vãi mịt mù Ta về nghe những chuyện buồn vui Non nước thân yêu luống ngậm ngùi Ngẫm nhìn thế sự màu đen trắng Nước mắt điêu linh nhỏ kín trời NGÃ DU TỬ
THƯ TÌNH KHÔNG GỬI ĐƯỢC Ngồi dưới phượng viết thư tình mùa hạ Ngại ngần sao ép vào vở theo mình Đợi đến lúc khi nào thật vắng vẻ Sẽ đưa em lời hò hẹn trang tình Lá thư viết bây giờ chưa gửi được Mười năm đau mất dấu tuổi học trò Em biệt tích khi trở mùa biến cố Đọc thư xưa thương lắm những ước mơ Đời cơm áo hoài sải chân bương chải Tuổi thanh xuân khép lại một cung buồn Như định mệnh đi ngang đời trai tráng Nghĩ thương mình lầm lũi phía mù sương Rồi mùa hạ quay về trong ký ức Em bây giờ như một cánh bướm xa Sao nhớ quá một thời xưa áo trắng Hình dung em tà áo lụa quê nhà Ơi quá khứ đời học trò thơ dại Chợt hiện về trong nổi nhớ xa xôi Khung trời cũ áo dài bay đầy phố Tuổi mộng xưa một thời đã qua rồi Ngã Du Tử/SG cuối thập niên 80 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2021 05:00:25 bởi Ct.Ly >
THEO EM Theo em vì chút đam mê Nếu không có lẽ tôi về từ lâu Tình em – con dốc ngược sầu Thỏng tay tôi cũng cơ cầu theo em Phất phơ một dãi lụa mềm Bay bay trong nắng cho thèm tim ai Cho nhau đuôi mắt thật dài Con đường mòn gót sẽ mai mốt còn Tôi về nhặt mảnh tình son Bện thành thơ để trong hồn cho em Khuya đêm thao thức bên đèn Làm thơ tôi viết tên em trang đầu Ngã du Tử
NGHIỆM THẾ THƯỜNG Thời giả tạo người tài mai danh ẩn Gió trăng mây làm bạn với sông hồ Ngày lặng ngắm ngậm ngùi cùng nhân thế Đêm yên lành suy nghiệm những tung hô Đâu lạ nữa cuộc nhiễu nhương thế sự Đuốc văn chương u ám lẫn mơ hồ Tiếng rêu rao ngọt bùi quanh miếng thịt Lắm anh tài lạc nẻo chợ bơ vơ Thời mạc vận về tựa lưng rừng núi Ngắm cây cao, nghe tiếng gió ơ hờ Giả từ phố dày thị phi trùng điệp Thương nước non mắt đầy lệ trang thơ Ngày từng trải bước chân hoang khắp chốn Rõ mắt đời đục quánh những tròng ngươi Dẫu yêu lắm cũng đành thôi hạnh ngộ Chẳng phân bua chuyện thua được cuộc người Áo dâu bể sẽ có ngày rách toạc Sẽ phơi trần sự thật những vai u Và dự báo loài rắn nào lên kiệu Cũng chào thua vì giông tố mịt mù NGÃ DU TỬ
VỚI CẢ ANH EM Thương cả anh em, thương chính mình Một đời không nặng chữ yêu khinh Dáng sông còn đợi bên vườn mộng Bóng mẹ vời trông phía dốc tình Sương nắng mãi mê cùng nhật nguyệt Tháng ngày roi rói với kiên trinh Mai sau trời đất đâu thành bại Giữ trọn trong nhau bóng lẫn hình. Ngã Du Tử SG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: