THƠ NGÃ DU TỬ
YÊN Ả HẠ LONG Kỷ niệm chuyến đi xuyên Việt và Trung Hoa 2004 Chập chùng những đảo núi non một vùng sương khói mênh mông biển trời thuyền trôi êm ả sóng ngời nghe trong hồn vịnh có lời an nhiên Thênh thang dợn sóng bình yên nhập vào cõi mộng chẳng biên giới nào hạt mưa sóng sánh nao nao về đây gội sạch biết bao nảo lòng Gọi mời tôi về Hạ Long có em nói cả niềm mong nỗi chờ biển trời dội lại ý thơ bút văn tôi chảy nửa giờ thăng hoa Một ngày giữa cõi người ta đất thiêng phương bắc đã hòa vào tôi dang tay níu áng mây trôi chợt say sướt lệ làm vui mạn thuyền Dạo chơi giữa vịnh bình yên đất nước ơi một thoáng hiền ngang qua mắt người nở đóa chơn hoa trùng lai cố quận hoan ca thật đầy NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2021 17:54:02 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Do một bài thơ (Không phải thơ) nhưng đạt giải B (chẳng có giải A) quá tệ trong năm 2021. Người ta nhân danh giám khảo làm hỏng bét thi ca Việt. NDT viết bài này. Ta cau mặt trước bài thơ quá tệ Cũng đặt bày giải này nọ lố lăng Phàm những kẻ bất tài hay nguy tạo Cãi vã chi, lời còn lắm nhọc nhằn Thời đã thiếu hiền nhân ngày lên kiệu Được thua gì với rác rến ngang qua Văn cứ viết cho sáng màu chữ nghĩa Tim nhân văn rực sáng cõi ta bà NGÃ DU TỬ/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2021 19:10:00 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
ĐỈNH THỨC Riêng thi sĩ Hướng Dương Tác giả: Chong đèn soi hướng gió Người đàn ông ẩn mình hai khuôn mặt Hoài niệm quá khứ nheo mặt tương lai bụi cát mịt mù cơn mộng phù hư câu thơ tiết khí ngủ vùi trong tâm thức nằm giữa hiện sinh mơ luân lý cội nguồn Cay xé ruột “sầu viễn du uẩn ức hồ trường”* lòng chơn chất vị ngọt ca dao quê hương mẹ mây sông Thu lớp lớp phù trầm biển đời chìm nổi trần căn lưu viễn quê người xa xa lắc “Tiếng đàn trắng”** thuở giang hồ đầy ắp Giang hà ráng dựng buổi hoàng hôn bão dâng sóng lòng dập dồn cuốn theo thủy triều nhân ảnh một thời tiếc gì nụ hôn … Tìm lại mình nhập nhằng sau trước cánh chim bạt gió mỏi cánh tung trời biển đời trùng khơi lưỡi kiếm xưa mài tảng đá nhân tâm như cuồng lưu dâng đợt sóng ngầm phá tan thang đời nhập nhoạng sáng trưng như ánh trăng rằm Cùng phận tằm bền bỉ vương tơ ánh triền tương lai con dốc vọi đôi chân ý tưởng hân hoan dội vào bản thể nâng thêm sức sống cuộc trường đồ với tay chạm đến hư vô chỉ còn con chữ nhấp nhô bềnh bồng thà xanh, xanh một đời trong kết từng con chữ thành dòng thi kinh Cõi nhân sinh “tự cổ thùy vô tử”(1) phía tương lai nhịp nhịp bước trùng trùng. Ngã Du Tử (Trích MẮT THÁNG GIÊNG) NXB Thanh niên 2011 *câu thơ Hướng Dương **thi phẩm của Hướng Dương (1) thơ Nguyễn Công Trứ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2021 04:06:34 bởi Ct.Ly >
Đã 6 năm rồi hả, mọi chuyện đều bước qua, khi chúng tôi làm thi phẩm Còn Lại Dấu Yêu (2015), Việt Cường bây giờ là sư cô Thông Pháp có tịnh thất ngoài Bình Thuận vẫn bình an chăm cho các cháu ở đó, ra thăm thấy an lạc và tin yêu, còn chúng tôi cuộc sống vẫn bình thường. Ai cũng vui, từ anh Tâm Duyên, Võ Miên Trường, Trần Mai Hường, Dạ Vũ, Thạch Thảo và Ngã Du Tử.
CÒN MÃI DẤU YÊU Viết riêng cho nhóm CÒN LẠI DẤU YÊU
Ủ mầm trong giấc ngọc Rồi gieo hạt thi ca Cho hồi sinh nhân nghĩa Thanh lương giấc mộng hòa Vươn mình trong sinh tử Chăm bón cành văn chương Mai sau thành chơn phước Gửi bể dâu vô thường
Rộng với người thua thiệt Dung với lòng cao sang Yêu mầm xanh tha thiêt Đời xem nhẹ bạc vàng
Nặng chữ tình bè bạn Dâng hồn thơ trong ngần Dẫu đời đầy phiền trược Lòng vẫn vậy: - bình an
Đời người bao đợt sóng Trước bao phen thuỷ triều Yêu người và bè bạn Mãi còn lại dấu yêu
Ngã Du Tử/SG
LÝ
Ngày nhỏ lệ thương nước non nghèo khó Buổi vàng thau lẫn lộn giữa phù sinh Nếu phân ly ắt hệ lụy chữ tình Thời gian sẽ công bằng phân hóa
Vốn đời sống có vô cùng phép lạ Sự nhiệm mầu khó lý giải giữa càn khôn Người hãy tin trí tuệ sẽ trường tồn Mầm sống bao giờ cũng hướng thượng
Chỉ có trái tim từ bi và độ lượng Mới làm giàu chất liệu của tình thương Nào ai hay lý lẽ của vô thường Hạnh phúc - khổ đau muôn đời hai bờ vực
Người gắng gượng trong tận cùng sinh lực Sẽ tất thông luân hóa cuộc trăm năm Ngược thời gian từ vạn cổ xa xăm Gieo hạt thiện ắt là gặt thiện
Ta, suốt đời phụng hiến Nên bình yên dong ruổi cuộc thường hằng SỰ
có sung túc bằng không tằn tiện vậy Rồi trăm năm sâu kín một nấm mồ Lòng chơn chất ta một đời ngay thẳng Mai phủi tay về với hư vô
Quan nhất thời hê hả Dân vạn đại yên bình Vốn làm người là hệ lụy cõi phù sinh Ai sung sướng khi về yên giấc ngủ
Ngươi, một đời no đủ Cũng khổ đau hạnh phúc đời thường Ta, nửa đời du phương Đem hạnh phúc gieo lên bao người khác
Nghĩ mà thương thân vạc Ngày nhiễu nhương trốn biệt chẳng tìm mồi Tối về dò dẫm cuộc chơi Đạo cơm áo sợ vô tình thất lễ
Sự muôn đời như thế Lý làm sao ai hiểu được thế nào Đưa tay điểm các vì sao Hỏi nhân gian có sao nào giống đâu Ngã Du Tử (Trích DÒNG SÔNG QUÊ, 2004 NXB văn nghệ TpHCM)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2021 19:42:07 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
BỨC TRANH ĐỜI
Kẻ ăn xin chìa tay chờ bố thí Người xa hoa từ khách sạn bước ra Rồi thản nhiên trịnh trọng bước đi qua Cười, ngoãnh mặt người với người xa lạ.
Người hành khất lặng căm và buồn bã Thói đời cay giữa kẻ khó người sang Chạnh lòng thương cho số kiếp bần hàn Nghe chua xót nghìn xưa về lãng đãng
Người đàn bà với thể thân cuồng loạn Tiếng gọi chồng rời rã xé hoàng hôn Kẻ say sưa, người chua xót bồ hòn Mấy ai thấu tấm lòng son góa phụ
Chồng đã chết tình tháng ngày ấp ủ Bao tháng năm chuyên chở nỗi ưu phiền Ngàn phương ơi, hãy đánh thức bình yên Cho thi sĩ thản nhiên ngồi uống rượu
Ơi cái thú được thăm nàng tiên tửu Giữa trời Nam rộn rịp vạn thanh ba Sẽ về đâu nghìn sau hởi trường hà Nghe bè bạn mười phương về cao ngạo
Biển mênh mông rừng thăm thẳm, non cao Cây cỏ chết ai trọn niềm tiếc nhớ Lời ru buồn miên man từng nhịp thở Tiếng reo vui sao bỗng thấy hoang đường
Bức tranh đời ai vẽ hết bi thương Nên lệ mặn vị cùng như muối xót. Ngã Du Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2021 13:40:02 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
VUA QUANG TRUNG
Áo vải Tây Sơn nhuộm sắc cờ Bình Vương Nguyễn Huệ tuyệt quân cơ Quay sang phương Bắc Triều Thanh khiếp Ngoảnh lại trời Nam chúa Thái nhừ Tam Điệp trải dài hồn sách sử Rạch Gầm nổi sóng vọng thiên thu Người đi dân tộc đầy thương tiếc Nước Việt chưa tròn một giấc mơ Ngã Du Tử/SG
UYÊN NGUYÊN
Tứ mã buồn thế sự ngày nhung nhớ bụi hồng giáp sắt vừa trở giấc giật mình ngỡ hư không Nửa mắt nhìn thế tục mạnh được yếu đành thua máu tim dồn thổn thức đời như cuộc võ đài Tâm thơ đề tặng bạn nghìn khuya còn chong đèn tháp tình xanh tô thắm nước non còn vầng trăng Kiếm khách chờ bên cửa dang tay đỡ sơn hà ai nửa đời vấp ngã ta mời cùng hát ca Gần nghe tình thân ái mạn đàm hiền nhân xa cung xưa giờ lạc nhịp mặc mưa gió phù hoa Áo xiêm còn nửa mảnh nửa mảnh khoác cho đời ấm hồn bao kẻ lạnh lạc nẻo tình...chơi vơi Hoa cỏ vàng lối mộng tình xuân ngập bến hồn ta lội dòng nước ngược tìm uyên nguyên cội nguồn NGÃ DU TỬ Trích DSQ, NXB Văn nghệ TPHCM 2004
VƯƠNG QUỐC TÌNH Vườn trăng lạ em có về vun đắp Mùi hoa thơm đây đó cứ rộn ràng Một vương quốc chỉ có tình hai đứa Mời em về ngự trị cả giang san Gió lồng lộng thổi từ dòng sông bạc Nghe vi vu qua da thịt ngọt nồng Ta từ độ thắp vầng trăng tình ái Đợi em về trong bến mộng mênh mông Thuở yêu em, tha thiết một dòng sông Đầy thân ái trong xanh như mạch sống Trăng và gió, lung linh vàng ánh sáng Đón em về chiêm ngưỡng nét hóa công Đầy hoa cỏ yên bình như thần thoại Ta và em hạnh phúc ngắm mây ngàn Vương quốc ấy chỉ có tình yêu gọi Mỗi mùa trăng rất lạ một màu trăng NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2021 07:52:45 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THI NGÔN Thi ngôn chạm vào mặt trời Thì ra, trong ấy có lời núi sông Từ bao thấm đẫm nguồn cơn Phả vào nhật nguyệt trong hồn thơ tôi. NGÃ DU TỬ/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2021 08:01:38 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
LỜI RA ĐI Trước lúc đi vào Nam
Nát gan quyết một lần đi Mai sau còn được điều gì hương hoa Bóp tim bái biệt sông Trà Lời nguyền xin tạc lời cha nạm vàng
Ngửa nghiêng thời cũng bật ngang Ai nghiêng tôi để cung đàn lạc giây Mùa khô rát nắng dân cày Tôi còn mải miết so giây tơ lòng
Ngã Du Tử
Thay lời bạt cho thi phẩm DÒNG SÔNG QUÊ của NDT Nxb Văn Nghệ 2004
TỪ MỘT DÒNG SÔNG
Nghe gì từ một dòng sông Trăm năm còn đọng nét hồng trang thơ Mai sau nhặt hạt tình cờ Trổ mầm hạnh phúc xanh bờ nhân gian
Đôi mắt xanh chợt ánh vàng Mĩm môi cười nụ nở ngàn niềm tin Dang tay đón nhận chữ tình “Mới hay trời đất cùng mình thăng hoa”*
Mẹ quê lòng rất thật thà Hóa thân thành cánh thơ qua đời nầy Mắt nhìn về phía chân mây Mặt quê hương nở nét ngài phương đông
Gọi người ở cuối dòng sông Lắng nghe giọt nước ở đồng về xuôi Tiếc chi chuyện đã qua rồi Ngang trời mây trắng nằm phơi dưới dòng
Gọi mười phương luận thong dong Vắt câu thơ lội qua dòng sử thi Thì ra danh lợi vô nghì Thả hồn vào cảnh xanh rì quê xưa
NGÃ DU TỬ
THEO DÒNG THỜI GIAN Là sông nhận cả tầng mây Bận làm chi những ngô ngây mất còn Mỗi ngày điểm xuyết dấu son Tụ rồi tán, hết một vòng nhân duyên
Vui nhé em chớ muộn phiền Đừng than thở nữa trên miền nhân gian Muôn triệu người lắm gian nan Tràn đầy ơn phước thơ văn bạn cùng
Ta một đời cũng như sông Khổ vui lặn hụp theo dòng đời xuôi Ngẫm mình... hiểu chính cái tôi Sống bình tâm nhẹ như đời mây bay.
Ngã Du Tử / SG Mùa Cô vi 7/ 2021
CẢM DÒNG SÔNG TRƠ ĐÁY Tặng 2 nhà văn Nguyễn Châu & Ngô Thế Vinh
Ta thương lắm những Dòng sông trơ đáy* Nhà văn ơi, đồng thao thức con dòng Ai đã làm con đập chắn trên cao Mùa nắng hạ, trơ bãi bồi sông cạn
Mấy vũng nước oằn mình cùng số phận Tiếng gọi đò tắt thở buổi dòng ngăn Điện, thuỷ điện mạnh mỗi nơi cứ chắn Làm tan tành con sông chảy tự nhiên
Biết làm sao nổi khổ cả trăm miền Bởi chắn đập, ứ dòng ngày xả lũ Chuyện rất cũ mùa mưa nào cũng mới Việc lũ dâng, cùng xả đập hoành hành
Nói rất nhiều câu chuyện của sông Tranh Hãy nhớ lấy lời sông vừa tương tiến Chớ để hạ những dòng sông trơ đáy Mùa mưa sang chết giấc những dân hiền
Ngã Du Tử * Tập truyện DÒNG SÔNG TRƠ ĐÁY của Nguyễn Châu và DÒNG SÔNG NGHẼN MẠCH của Ngô Thế Vinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2021 18:06:45 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Đoạn kết Trường ca: SÓNG THỊ THÀNH & EM 107.Nhị nguyên một cặp sinh tồn Tương tác nhau để sống còn có nhau Trời cao, đất rộng nhiệm mầu Ai qua giông tố sống giàu nghĩa nhân
108.Đời người chẳng trọng thâm ân Núi vàng, núi bạc dần dần xa bay Không mai sau, cũng đời này Gẫm ra sẽ thấy bàn tay Đất Trời
109. Gìn ân giữ nghĩa em ơi An nhiên vui sống giữa đời bao la Thênh thang mở lối người ta Văn chương là đạo, quê là nhớ thương
110.Trăm năm một cuộc hí trường Ghét ghen nhau, nhận đau thương riêng mình Một đời tranh đấu mưu sinh Tự tồn nhưng thắm chữ tình, chữ tâm
111.Đi qua bể khổ phận tằm Suy mình, nghiệm lại trăm năm phận người Nổi nênh ngày cũng mỉm cười Khổ vui, lòng cũng giòn tươi thật thà
112. Đêm về thơ nhạc hoan ca Mặc người ta, kệ người ta mưu cầu… Đời người bao cuộc bể dâu Nói sao cùng những nông sâu sự đời
113.Trang văn chừng đủ yêu người Cung tay dừng bút cho đời phấn hương Nào ai hiểu hết vô thường Ta còn đi giữa khói sương đời này. NGÃ DU TỬ SG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: