THƠ NGÃ DU TỬ
NHÂN Nẩy mầm từ hạt yêu thương Vui thay, thẳng đứng giữa vườn tịch nhiên Tích từ vô lượng cơ duyên Mạn đàm nhân nghĩa chung riêng với người Ngã Du Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2021 21:41:05 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THA THIẾT SÀI GÒN Kính tặng Sài Gòn 300 năm (1698 – 1998) Mặc ai nhớ về Hà Nội Thủ đô Thần Tháp một thời Ba Đình nắng lên xanh lá Đổi thay nhịp sống bên đời Tôi yêu Sài Gòn tha thiết Bắt đầu nhập cuộc xa quê Sài Gòn dang tay che chở Bước đi nhịp sống vỗ về Phố phường ngập màu sắc lụa Dòng xe đầy ắp các đường Nắng vươn lên ngàn cao ốc Rọi từng ngõ ngách yêu thương Hiền hòa quanh năm mưa nắng Triều dâng sóng nước gọi tình Phù sa dâng đời thầm lặng Mỗi ngày một vững niềm tin Đoàn người từ Tây Trung Bắc Tụ về người vẫn bao dung Bình an trên từng khuôn mặt Mai sau nhịp sống trùng trùng Yêu người từ xa cố quận Cũng vầng trăng rọi trên đầu Mây quê cũng về hò hẹn Tình yêu nào cũng nhiệm mầu Trên cầu Sài Gòn tôi đứng Dòng người lũ lượt vào ra Dạt dào tình tôi lãng mạn Yêu thương mình cứ thật thà Tôi yêu sài Gòn tha thiết Dù tôi dân Quảng nhập cư Bao dung sài Gòn như mẹ Nên tôi cũng lớn bằng Người NGÃ DU TỬ 1998 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2021 17:23:24 bởi Ct.Ly >
SỰ LẶNG IM CỦA SÀI GÒN MÙA COVID VUHAN 27/7/2021 Không như thời chiến. Giới nghiêm Đường Sài Gòn vắng. Lặng im vô cùng. Covi còn lắm mịt mùng. Nằm yên nhé. Nỗi đau chung dân mình.
Ngã Du tử Từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng, không ai được ra khỏi nhà im lặng dễ sợ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 14:00:30 bởi Ct.Ly >
Mùa Vu Lan 2021 đã về, dịch dã hoành hành quá. Hướng về bậc sinh thành tôi gửi các bạn bài SUỐI NGUỒN MẸ vẫn bất tận trong dòng chảy nhân sinh. SUỐI NGUỒN MẸ Mẹ là nguồn sống bao la Là hương hoa, ánh trăng và mùa xuân Mẹ là suối, mẹ là nguồn Là muôn khúc nhạc xanh vườn thế gian Con từ phiêu bạt quan san Hát ngây ngô giữa muôn vàn cung mây Mãi vui phố nọ, hội nầy Túi càn khôn vỗ những ngày thênh thênh Trời Nam mưa nắng dập dềnh Rong chơi trong cõi bồng bềnh thi ca Mai về thắp nhánh sông già Mẹ ơi, tình mẹ vẫn là gốc quê NGÃ DU TỬ/SG R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 02:21:54 bởi Ct.Ly >
CUỘC DI CHUYỂN LỊCH SỬ
Lần thứ tư Sài Gòn thêm giãn cách Bao ánh nhìn hoảng hốt trước nỗi đời Thương người khó gồng mình ngồi co rúm Gói mì khô đặc quánh để cầm hơi Ngoài đường vắng, hàng dây ngang, chốt chặn Những bánh xe nặng trĩu phóng trên đường Nỗi lo âu hiện lên từng đôi mắt Nói sao cùng trong mùa dịch muôn phương Không còn cách nào hơn: - về cố xứ Đành đánh liều với trở ngại, hiểm nguy Chẳng còn đồng tiền để dành chắt mót Bắt đầu nhanh: vượt khó buổi phân kỳ Đã gắn bó nhiều năm cùng thành phố Cũng no cơm, ấm áo suốt đường dài Bởi tồn tại, bèn chia ly rất vội Giọt lệ ngậm ngùi nhỏ xuống bi ai Cuộc di chuyển Sài Gòn về khắp nẻo Nghẹn con đường, chốt chặn khắp nam trung Nghe đau xót từng phận người cùng khổ Nỗi thương đau tứ tán đến mịt mùng Lần tràng hạt mùa covid khốn khổ Mẹ khóc thầm con cháu trước nguy nan Mãi cầu nguyện từng đêm ơn cứu độ Mong một ngày tất cả được bình an NGÃ DU TỬ 17/8/2021 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 02:25:53 bởi Ct.Ly >
XANH MÀU HẠNH PHÚC Lòng đã thức, thắp ngọn đèn trước gió Soi đường đi cho sáng lại bãi bờ Thơ chẳng thể mơ hồ quanh miếng thịt Đi giữa đời nhiều tiếng gọi bơ vơ Lần lại thuở thanh xuân vừa sức trẻ Bụi phong trần nhuộm môi mắt lương tri Ai áo mão ngôi cao trên đỉnh vực Chợt một ngày ngồi khóc thét chia ly Ta thi sĩ mặn nồng cùng con chữ Mải miết đi trên đại lộ độc hành Xin thâm tạ muôn sắc màu ngôn ngữ Ghép thành thơ năm tháng đẫm hương lành Ngày khoác áo của nhân gian thơm thảo Màu quan san ngự trị khắp hồn thơ Cho sáng lại đôi bờ quê ảo não Mong quê hương xanh ngan ngát sông hồ NGÃ DU TỬ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 02:27:43 bởi Ct.Ly >
LỜI CHO QUAN THAM Trăm năm vỡ một trận cười Nào, đi cho hết phận người trần gian Nghiệm quãng đường rảo bước chân Ô hay, thua được cũng ngần ấy thôi Quan, dân rồi cũng một đời Sống sao cho xứng làm người, khó thay Được ngồi cao thỏa no say Xênh xang giày nọ, mũ này sướng chưa? Một thời vải thánh mắt thưa Tung hô tả hữu, tưởng thừa quyền uy Lệnh trên, lạc xuống đôi khi Tài hèn, sức mọn lo nghi lễ vàng Sau ngày chúc tụng ầm vang Rồi im bặt tiếng, vô vàn tội danh Một phen đỗ nát tan tành Bốn bề song sắt vây quanh, rõ đời Trần gian sòng phẳng cuộc chơi Tham lam cũng chỉ một thời hả hê Lưới trời lồng lộng tứ bề Khi vui sướng có thấy gì lương tâm! Đời người quán trọ trăm năm NGÃ DU TỬ
NGHIỆM THẾ THƯỜNG Thời giả tạo người tài mai danh ẩn… Gió trăng mây làm bạn với sông hồ Ngày lặng ngắm những ngậm ngùi nhân thế Đêm yên lành suy nghiệm những tung hô Không lạ nữa cuộc nhiễu nhương thế sự Đuốc non sông u ám lẫn mơ hồ Tiếng rêu rao ngọt bùi quanh miếng thịt Lắm anh tài lạc nẻo chợ, bơ vơ Thời mạc vận về tựa lưng cùng núi Ngắm cây cao đùa với gió sương mờ Giả từ phố với thị phi trùng điệp Thương nước non mắt nhỏ lệ thành thơ Ngày từng trải bước chân hoang khắp chốn Rõ mắt đời đục quánh những tròng ngươi Dẫu yêu lắm cũng đành treo thao thức Chẳng phân bua chuyện thua được cõi người Áo dâu bể sẽ có ngày rách toạc Sẽ phơi trần sự thật những vai u Và dự báo loài rắn nào lên kiệu Cũng chào thua vì giông tố mịt mù Ngã Du Tử
NHỚ CHA Ngày Cha cỡi hạc đi xa Nửa đời con, nhuộm phù hoa mịt mờ Đêm về thảo một cánh thơ Gửi cha trước cảnh thẩn thờ lòng đau Nhớ người trong cuộc bể dâu Cả đời ngay thẳng qua cầu nhân gian Thương người phận mỏng trái ngang Tạ từ con cháu về ngàn non thiêng Nhớ cha nở nụ cười hiền Bao dung thắm thiết qua miền nhân sinh Thương cha, thương cả chính mình Thôi, cha ngủ giấc trường sinh - vĩnh hằng. Con giờ đã hết băn khoăn Không còn trăn trở nỗi dằn vặt tâm… NGÃ DU TỬ/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2021 10:07:56 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TRUNG THU 2021 Lá thu xanh mỡn, hồn thu quạnh Thành phố cong mình cảnh vắng teo Lạnh lùng ngõ vắng trời thu bệnh Mơ ước gì qua mấy xóm nghèo Trăng thu lên đỉnh tròn vành vạnh Mái phố lạnh tanh vắng tiếng cười Ngắm trăng trên góc ngoài hiên vắng Vẫn một vầng trăng của mọi người Hằng ơi, ta thấy buồn chi lạ Thành phố tôi yêu thiếu nụ cười Dịch giã đó đây còn chưa dứt Đèn trung thu con trẻ không chơi Đâu phải mùa thu không thơ mộng Người ơi, trăng nước vẫn ngàn năm Bởi mùa dịch bệnh đành phong kín Đợi đến mùa sau trọn ánh rằm
Ngã Du Tử Trung thu 2021 dịch Covid r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2021 17:30:13 bởi Ct.Ly >
Bài thơ độc vận CÓ LẼ EM VỀ TRONG ĐÁY LY Linh cảm em về trong đáy ly ngập ngừng sao chẳng nói năng chi mười năm có lẽ đau thành quách thương lắm những giờ khắc biệt ly
Trăng nước ngày xưa chừng ngự trị bến tình thuở ấy thắm đôi khi và sương đã lạnh đôi vai ấm thuở ấy, mười năm có dễ gì
Rét mướt mỗi mùa thu đến đi ta về bến đợi lúc phân ly từ em xa quá bàn tay ấy ủ kín trong hồn giọt lệ thi
Mười năm ta tiễn một người đi nổi nhớ làm sao ấm lạnh vì trần gian mờ ảo bàn chân bước có lẽ em về trong đáy ly?
Ngã Du Tử
BƯỚC VỀ CÒN QUÁ XA Có lẽ nào mùa xuân không trở lại Trên quê hương - thân thể Mẹ điêu tàn Mùa đông tới, ngập ngừng nghe giá lạnh Thương dân mình lạnh lắm mùa Covid Đêm lần chuỗi Bồ Đề xin cầu nguyện Mong bình yên người cô thế rất nghèo Đời lạnh lùng với thân thể gieo neo Mọi cứu rỗi chưa lần dang tay đón Trên đại lộ từng bước chân thảng thốt Lần tìm về đường sao quá vời xa Bắt đầu mưa hòa với lệ nhạt nhòa Ôi cố lý, sao không thương người mắc nạn Thương quá những phận người trên đường vắng Lầm lũi đi như chưa có bao giờ Đất nước thanh bình sao đầy những niềm đau Nước mắt cạn tình yêu nào lên tiếng? Những dấu hỏi của triệu người lương thiện Ai trả lời để giải tỏa oan khiên Sẽ tới nhà trong giấc ngủ bình yên Ngôi nhà nhỏ có chữ tình rộng lớn. Ngã Du Tử/ SG Lần ba viết cho người về nhà 2/10/2021 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2021 17:05:56 bởi Ct.Ly >
THƯƠNG NHỚ Tưởng chú, điêu khắc gia, họa sĩ Phạm Cung
Buồn, thương tiễn chú về trời Ngậm ngùi tôi nấc một đời tài hoa Cõi Vô biên mới là nhà Trần gian ai cũng đi qua một ngày Tay hoa nét cọ phóng tay Tinh hoa nhát đục vung tay lẫy lừng Cuối trời về cõi vô cùng Thẳng ngay lời nói giữa rừng nhân gian Nghẹn lòng lệ ngược rưng rưng Ý người còn thấm trong từng lời đau Qua rồi bao cuộc bể dâu Trăm năm còn lại thẫm sâu phận người. NGÃ DU TỬ Hình Họa sĩ, Điêu khắc gia Phạm Cung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2021 18:52:44 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NHỚ TIẾC MỘT THỜI XA Người ngồi lại dưới mặt trời u ám Tôi bước qua thầm nhắc chuyện qua rồi Tay nâng cánh mai vàng vừa rụng xuống Tiếc một đời chưa thỏa mộng trùng khơi
Nắng và gió vẫn bên đời thổi tạt Trên cánh hoa danh dự rất lặng thầm Như thân ái một niềm yêu cánh mỏng Nét đẹp nào còn lại với ngày xanh
Rồi cúi xuống hôn cánh hoa vừa rụng Ôi làn hương còn phảng phất bên trời Người ngồi đó với linh hồn rời rã Tôi bước qua thương lắm dáng con người
Gió đã thổi xa bao niềm hy vọng Biết còn ai yêu mến dáng anh hào Thân đài các một thời không son phấn Làm tin yêu bao thế hệ đồng bào
Mỗi bước ngã có bàn tay định mệnh Hiến dâng nào cũng nhắc nhớ, vinh danh Tôi đứng giữa con đường đầy sương gió Mơ ngày vàng, nắng ấm rực trời xanh
NGÃ DU TỬ/ SG Ảnh Nsna Võ Thạnh Văn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2021 17:54:56 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
VỘI VÀNG Cổng mở lại*. Sao mặt người hốt hoảng Bước chân em chưa mỏi, có quay về? Còn ai nữa… nghe thời gian rời rã Mắt đã mờ, thương lắm bóng Mẹ quê Cứ mong ngóng con về cho kịp bửa Cháo cơm rau có tình mẹ bên mình Ngày ra đi mong một ngày vinh hiển Buổi quay về sao quá đổi lênh đênh Đem sức trẻ mồ hôi và trí lực Tưởng đổi đời giữa phố thị bao dung Ôi, Covid nhỏ xíu thôi mà dữ Tất cả pháo đài hắn coi như không Ngồi bó gối bốn tháng liền mới hiểu Phận dân nghèo thua thiệt trước nỗi đời Nghe mặn đắng trước nỗi niềm hóa thạch Tiếng kêu than động đến chín tầng trời Đợt mở chốt cuối cùng đành thoát chạy Cả tinh cầu rúng động những bước chân Người lương tri nước mắt rơi khắp cõi Đền đài nào dựng tượng nhớ trăm năm? Ngã Du Tử/SG *ngày thông chốt 1/10/2021
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: