THƠ NGÃ DU TỬ
GIẤC MƠ TÔI Trăng treo đầu núi mơ màng Ta chiêm bao phút Minh Hoàng du xuân Ừ thôi, trong cõi trầm luân Luôn thao thức nỗi tím bầm thịt da (Bao giờ trẩy hội hoan ca) Hai vai trĩu gánh quan hà oằn lưng Bên trời vó ngựa vang vang Bước chân dũng tướng bạc ngàn sơn khê Vung gươm chiến thắng trở về Dưới chân quân tướng tứ bề tung hô Đạp bằng sóng cả nhấp nhô Và như thanh thế điểm tô non hồng Thôi về giũ bụi núi sông Giữ tàn y huyết. Giữ bồng bềnh em NGÃ DU TỬ 1992 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2022 05:17:50 bởi Ct.Ly >
THỜI TRƯỚC VIẾT VÀ GIẤU. MẤY MƯƠI NĂM XA RỒI, GỬI LÊN ĐỂ NHỚ THỜI TRẺ. GIẤU LỆ Vũng buồn từ lúc trăng màu xám Đen cả dòng sông, đỏ cả rừng Tím nửa nước non trời quê Mẹ Mặt người che lệ khóc rưng rưng ND 78
DƯ ÂM Thời yêu dấu mắt nai ngày tuổi ngọc Có em tôi dung dẽ mặt sân trường Thời trai trẻ muôn đời là hạnh phúc Có bạn bè cùng học tập, yêu thương Rồi chợt buổi cây phượng già nhuộm lửa Buổi chia tay rưng rức một cung buồn Tôi đưa em lá thư tình mắc cạn Nên một đời thất lạc cuộc tròn vuông Thuở non sông cúi mặt buồn chinh chiến Những người trai lần lượt bước lên đường Ôi cuộc chiến, sao bi thương quá đổi Tiếp theo nhau từng đợt ra chiến trường Rồi kết thúc trước anh em một bọc Chữ đồng bào nghe chua xót thê lương Nào chủ nghĩa với anh em dân tộc Thét gào nhau theo bể sóng trùng dương Từ ngày ấy xa nhà theo cơm áo Ngồi cô đơn lại mơ chuyện lên đường Nghe sông núi lệ hờn đôi mắt đỏ Gẫm bên đời còn lại chút dư hương NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2022 21:27:44 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THEO DÒNG Bi kịch ư? Đã đến hồi kết thúc Sẽ mở màng là khúc nhạc bừng xanh Buổi bình minh chim say hót chuyền cành Xao động lá rừng hoan ca hòa tấu Đoạn tuyệt khổ đau đâu dễ thường chuyện ngẫu Suốt chặng đường, bao mật đắng nằm gai Thuở em về chỉ chén lững lai rai Chung tay chống giữa vô cùng bão tố Ngựa thả kiệu chưa bao giờ mỏi vó Giục giã mặt trời ngã bóng phía đồi tây Vắt mồ hôi đi giữa tháng ngày Quên mệt mỏi qua từng giờ chóng mặt Thỉnh thoảng ngọn gió đùa hiu hắt Kỵ sĩ nào không tím ruột bầm tim Mỗi ngày qua non nước mãi im lìm Chờ năm tháng hồi sinh cùng non nước… Nước con sông có bao giờ chảy ngược Nương dòng trôi êm ả lượn theo dòng Ta bây giờ cũng mây nước thong dong Ngày sẽ thắm – gói nhọc nhằn kỷ niệm. NDT 1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2022 04:56:08 bởi Ct.Ly >
TRẮNG Kính lên cha Cha tay trắng cả một đời trong sạch Chân dung người hằn trong máu các con Không chống nỗi màu đen sức mỏi thân mòn Sẽ trắng mãi màu pha lê tinh khiết
Tóc trắng mẹ màu mây tha thiết Điểm tô xanh ngát bên đời Các con về nỗi hụt hẫng chơi vơi Nhìn tóc trắng: - càng dày thêm ý chí
Sự thành công sẽ bắt đầu bằng trí Giữa càn khôn bất trắc khôn lường Thời gian nhuộm mái tóc điểm sương Màu trắng ấy ung dung chân thiết
Anh trong trắng cả bầu nhiệt huyết Mong dấn thân phụng sự cho đời Mai sau hào quang tỏa nơi nơi Màu trắng ấy loài người say biết mấy
Em trắng trong như màu giấy mới Mang vô tư dạo khắp đất trời Thời nhiễu nhương đành dừng lại nghỉ ngơi Trụ thân giữa cơn gió cuồng cao ngạo
Vũ trụ vô cùng triệu triệu vì sao Đêm sâu thẳm đẹp muôn vàn tinh tú Gìn giữ lại với niềm vui an trú Nghiệm cả đời sự nhiệt huyết vô tư
Màu trắng trong dãi lụa ngân hà Ai hiểu được trắng thế nào diệu vợi Người lên gân với ngữ ngôn choáng ngợp Vẻ ba hoa chẳng ích lợi cho đời…
Trắng thời ca hát rong chơi Cò vạc trắng để cả đời bừng xanh Tường ngăn: Vạn lý trường thành Làm sao xóa sạch vết hằn trái tim?
NGÃ DU TỬ 1993 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2022 10:13:56 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NÓ VÀ MẸ VIỆT NAM Quen chờ đợi, nó ngồi quanh bóng tối Rồi thu mình nghe lại tiếng kinh đêm Ôi, màu đen với chân vạc yếu mềm Thương Mẹ quá trước lũ người tội lỗi Quên nòi giống khi tuổi xuân nóng hổi Giòng Lạc Hồng thất lạc thuở ban sơ Khi ngoại bang chờ chực gióng cờ Là dân Việt bỗng trở thành Soviet! Năm mươi năm có khi nào hối tiếc Bỏ quên nguồn quên cội nửa đời người Lỡ nhuộm đỏ năm mươi năm chờ đợi Có bao giờ xót thương Mẹ Việt Nam? Mẹ lúc nào cũng yêu cả đàn con Dù biết chắc có bao điều ngỗ ngáo Khi mắt Mẹ ở trung tâm báo bão Thương các con… sắp giông tố tơi bời Ngã Du Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2022 10:38:12 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
YÊU TRĂNG (Tuyệt một đêm với Trăng trên tầng cao SG)
Lỡ đã hẹn cùng Trăng nên suốt đời yêu mến Em có lúc lờ mờ hư ảo, lúc sáng trong Khi nhạt nhòa bị vần vũ mây giăng Tôi yêu trăng nên yêu cả em Hằng Có lẽ trên cao em cũng vén mây nhìn xuống Cho rõ người - tha thiết với trăng Tôi xa quá và em cùng xa quá Nên cả đời mường tượng mắt môi xinh Lúc trăng thanh sao em mãi vô tình Tôi kiêu hãnh giữ tình em đơn chiếc Có thể tôi vô tình chưa khi nào biết Lúc sáng trưng em tỏa sáng chỗ tôi ngồi Đã một lần tính xách cung bắn em rơi Nhưng nghĩ lại trần gian thiếu em buồn biết mấy Hình như lần trăng ấy Mắt buồn xo và ánh sáng mờ mờ Tôi yêu em cho thỏa sức tình thơ Để thần thức nhập với hồn trăng mộng Có những đêm ta kiêu hãnh dưới trời gió lộng Ngồi ôm đàn vỗ khúc: - Dưới trăng ca Tôi thương em lúc mưa gió mịt mờ Buồn như núi, mênh mông như biển lớn Này trăng ơi! Em đừng làm tôi giận Sợ vô tình bỏ mặc ánh trăng nghiêm Rồi trăng lên màu ánh sáng dịu huyền Soi xuống thế. Tôi về nghe kinh nguyện Ta yêu trăng như say đời dâng hiến Buổi ta về trăng trải thảm vàng mơ NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2022 10:17:02 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THÁNG CHẠP HỒNG Những môi mắt xuân thì Xuân mở cửa Đón nàng xuân vừa chớm phía hiên ngoài Tay nõn nà từng ngón búp măng say Nâng cánh mộng nàng xuân về rất khẻ Tháng chạp cho mùa xanh tươi trẻ Cánh mai vàng sớm hiểu được tình xuân Báo xuân sang lòng đôi chút ngập ngừng Dăm cánh én thẹn thùng tung cánh lượn Nắng tháng chạp ngọt hồng mùa con gái Em đi qua trang điểm mọi nẻo đường Tuổi trẻ muôn đời rung động muôn phương Giang hồ khách, cùng tao nhân tán tụng Ta thi sĩ vẽ tranh xuân cảm hứng Cho nhân gian rạng rỡ tháng chạp hồng Ngày tiểu hàn mang nắng ấm tiễn đông Xuân phơi phới. Tết sắp về mở hội
Ngã Du Tử/ 2022
NÓI VỚI NGƯỜI Giang hồ trắng mắt thời thất thổ vận lỡ cũng đành lệ xót cay ta vẫn an nhiên nhìn mây trắng vòm trời xanh rộng tự do bay NGÃ DU TỬ
VIỆT TỘC VỚI LÁNG GIỀNG PHƯƠNG BẮC Trước trách mình sau hãy trách ông Dân ta vốn khí phách Tiên Rồng Dẫu gì vẫn thẳng ngay trong ý Há dễ rằng khom cúi trước lồng Tiết tháo trời Nam thừa biển lớn Nhân tình phương Bắc tợ khô sông Mốt mai ta nói cho ngươi rõ Tốt xấu thế nào sẽ biết công ... Ngã Du Tử/ SGVN
VỆ GIANG Tặng Ngã Du Tử Người con đất Quảng, Nghĩa Hành Ngã Du Tử đã định danh Vệ hà Dòng sông ngọt nước phù sa chở chuyên Du Tử tài hoa kiếp người Ôn, Ma, Trà, Chế nguồn khơi Kinh đô Chàm đã là nơi kinh hành Trà Câu, Đức Phổ chính danh Trà Bồng, Trà Khúc, Lũy Thành, Mỹ Khê Cô Thôn, Cổ Thạch hẹn thề Thiên Ấn son, Phê Vân phê mây trời Quảng ơi, Nghĩa Hành đời đời Ngã Du Tử viết sáng ngời thiên tư Nghìn xưa cho đến muôn thu Vệ Giang dòng nước mật trù nghĩa ân VIỆT VŨ THƯ (Thống Nhất, Đồng Nai)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2022 14:06:04 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TRẰN TRỌC SUY TƯ Chưa chợp mắt đêm suy tư thăm thẳm Sông núi ngàn năm còn dáng đứng ngậm ngùi Thương dân tộc suốt một thời mơ thức giấc Sẽ vươn vai cường tráng sánh với đời Nửa thế kỷ cứ lần khân chưa thật Bước chân vào cửa thế giới tự do Dân Trung Cộng mãi giả tâm kiềm hãm Nên dân ta ngần ngại bước sang đò Chỉ có thế. Dũng cảm mau, tiến bộ Nước non này sẽ khoác áo thanh tân Ai cũng muốn dân giàu và nước mạnh Độc lập, hào hùng mạnh mẽ thoát gian nan Ta mong lắm ngày nước nhà giàu mạnh Người láng giềng hết bắt nạt dân ta Sẽ bước lên dõng dạt trước lễ đài Đất nước Việt tung cánh cùng hoàn vũ. Ngã Du Tử/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2022 00:01:39 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THA THIẾT NHƯ DÒNG SÔNG Tôi là khách đến Lấp Vò, Đồng Tháp Ngày cuối thu yêu lắm mảnh đất hiền Đêm thanh bình trời đất rất hồn nhiên Cảnh sông nước như thơ vừa hiển hiện Có cô gái áo bà ba lên tiếng Nở nụ cười e lệ trước anh em Cô gái quê thon thả nết duyên êm Ngày thục nữ làm duyên mùa tình ái Như trẻ lại một thời từng son dại Áo sông hồ khoác vội dưới trời quê Bước chân xưa em lối nhỏ đi về Nghe xao xuyến mùa yêu thương trở giấc Tôi trở lại mảnh đất tình Đồng Tháp Nghe trái tim thắm lại một ngăn đời Người Lấp Vò yêu lắm bạn lòng ơi Tha thiết nhớ như dòng sông hò hẹn NGÃ DU TỬ/SG
CẢM DÒNG SÔNG TRƠ ĐÁY Tặng nhà văn Nguyễn Châu & Ngô Thế Vinh
Ta thương lắm những Dòng sông trơ đáy* Nhà văn ơi, đồng thao thức con dòng Ai đã làm con đập chắn trên cao Mùa nắng hạ, trơ bãi bồi sông cạn Mấy vũng nước oằn mình cùng số phận Tiếng gọi đò tắt thở buổi dòng ngăn Điện, thuỷ điện mạnh mỗi nơi cứ chắn Làm tan tành con sông chảy tự nhiên Biết làm sao nổi khổ cả trăm miền Bởi chắn đập, ứ dòng ngày xả lũ Chuyện rất cũ mùa mưa nào cũng mới Việc lũ dâng, cùng xả đập hoành hành Nói rất nhiều câu chuyện của sông Tranh Hãy nhớ lấy lời sông vừa tương tiến Chớ để hạ những dòng sông trơ đáy Mùa mưa sang chết giấc những dân hiền
Ngã Du Tử/SG * Tập truyện ngắn của Nguyễn Châu
THƠ NGÀY THÁNG CHẠP Ngày tháng chạp mơ trăng vàng đại hải Nước non ơi, vàng vỏ tự khi nào Đời vẫn vậy, mùa xuân chừng sắp hiện Lời thơ như hương xuân đẫm dâng trào Có lời mộc vào chung hơi thở ấm Dòng đời trôi theo sóng gió kinh thành Sóng cuộc đời từng ngày như bất tận Đâu chờ ai trong suốt cuộc hành trình Tiếng tơ lòng khe khẽ động thi kinh Vừa hội tụ khi mùa xuân chạm ngõ Có thể ngôn ngữ tôi, em bở ngỡ Nhưng không sao đời sống vốn nhiệm mầu Tiếng thơ vừa đụng tới cả nông sâu Có máu lệ và nụ cười pha lẫn Thơ và tôi đi suốt mùa lận đận Ngôn ngữ cười khà trong cuộc trắng đen Vốn không quen với cách sống ươn hèn Nên khản khái trước trò đời dâu bể Thương quý lắm những trái tim thánh thể Yêu cõi người, độ lượng với nhân gian NGÃ DU TỬ/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2022 18:32:14 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: