THƠ NGÃ DU TỬ
CÒN ÁNG THƠ SAY Tặng tác giả trường ca: NGỠ MẮT MÔI XƯA - Phù hư Dật sĩ Anh còn Ngỡ Mắt Môi Xưa Dáng em thuở ấy nhặt thưa hiển bày Lật trang đời hiểu hôm nay Nghìn sau còn áng thơ say một thời.
Trăm năm thơ phú một đời
Tự do tung cánh khắp trời Á Âu
Vẫn hoài thai mối tình sâu
Một đời hò hẹn bể dâu nghìn trùng
Ngã Du Tử/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2023 22:27:28 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CÒN ÁNG THƠ SAY Tặng tác giả trường ca: NGỠ MẮT MÔI XƯA - Phù hư Dật sĩ Anh còn Ngỡ Mắt Môi Xưa Dáng em thuở ấy nhặt thưa hiển bày Lật trang đời hiểu hôm nay Nghìn sau còn áng thơ say một thời. Ngã Du Tử/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2023 04:11:41 bởi Ct.Ly >
HẠNG VƯƠNG “Hán Binh dữ lược địa Tứ diện Sở ca thinh” Gió bấc rì rào trong lá xanh Sầu xưa phảng phất phủ qua mành Chiều về chầm chậm sương nương khói Đôi mắt u buồn ướt long lanh Trông vời mây núi màu tang tóc Điệu chiêng nước Sở giọng buồn tênh Lơ lững chim bằng không chỗ đậu Thuyền về lạc bến dạt lênh đênh Cung cũ dãi dầu nghiêng bóng lệch Dặm dài hiu hắt nắng lung linh Giang Đông xa lắm làm sao tới Ơi nhớ, ơi thương nặng gánh tình Thầy Phạm Ngọc Cẩn (cựu Gs Văn Hiến và QNNT 1922-1988)
CON ĐƯỜNG TRƯỚC MẶT Ta kiêu hãnh trước muôn trùng sóng gió Áo chàm phai chân bước lắm gian nan Triền dốc dựng phải chăng người gục ngã? Không, yêu em. Ngày tiếp tục lên đàng Có lẽ nào mãi quẩn quanh góc phố Áo nam nhi khoác vội trước nỗi đời Chẳng thể có con đường nào mạt lộ Lối đi nào cũng có cách riêng: - Chơi Trăng với gió tha hồ cùng Sông núi Chí làm trai, không thể yếu với hèn Xin làm khách trên trần gian yêu mến Dẫu vô cùng khó nhọc trước gian nan Rồi thong thả khoác tay đùa giỡn sóng Có thể nào mắc cạn trước gian truân Câu thơ cũ: Trường đồ tri mã lực Đông xa rồi, trời đất sẽ vào Xuân Ngày sẽ thắm bởi trời xanh mây trắng Ngón tay thơm ôm từng nhánh sông gầy Ta đứng lại nhìn con đường trước mặt Mùa sẽ vui. Bàn tay mở cổng ngày NGÃ DU TỬ/SG (2000 Y2K)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2023 11:11:34 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CHIỀU TRÀ GIANG Chiều ngồi ngắm dòng sông Trà mùa hạ Nắng còn hương ký ức chợt vỡ òa Thời trung học bao lần ra sông tắm Dòng sông thơ đẫm chất liệu thi ca Rồi xa biệt sau bao mùa giông gió Những câu thơ thiếu thơ mộng quê nhà Có những buổi thương dòng sông quê mẹ Đợi ngày về vẽ lại sóng xưa xa Góc trời Nam ồn ào người xe ngựa Cuốn ngày đi theo nhịp sống quanh ta Đời mưa gió tôi theo em lận đận Dìu dắt nhau theo từng bước quan hà Chiều trở lại với dòng sông dĩ vãng Hạ vàng ơi, bờ cát đã thay màu Xa mắt ngắm hình dung non cùng nước Nước mang theo thương nhớ chữ tình ta Buổi chiều ấy bên sông cùng bè bạn Hởi con sông thân mến thuở hồn nhiên Tay nắm chặt tình nhau ngày gặp lại Thương quê nhà sóng mắt dậy bình yên NGÃ DU TỬ/ SG r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2023 04:19:57 bởi Ct.Ly >
THI NGÔN Thi ngôn chạm vào mặt trời thì ra trong ấy có lời núi sông từ bao thấm đẫm nguồn cơn phả vào nhật nguyệt linh hồn thơ tôi. NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2023 15:43:38 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
QUÁN TRƯA Ngày lang thang ta ghé quán ven đường Tiếng gà trưa xa vọng về ảm đạm Đầy kỳ bí trong sắc hương hoang lạ Bỗng ngậm ngùi thương lắm một đóa hoa
Ta mệt lã trong áo cơm nhân thế Còn cô em gắng sức cuộc phong trần Trong sâu dần khóe mắt bâng khuâng Cảm thông ai nghiệp dĩ vốn nợ nần
Mỗi mảnh đời có niềm riêng tâm sự Chuyện cõi lòng em cố nén trong tim Rồi từ tốn xô vào trang quá khứ Nhưng nghẹn ngào bên hiện thực bừng lên
Ta cũng giấu cả cõi lòng ký ức Vào xa xăm ai đâu dễ thấu cùng Dòng thời gian mãi cố gắng nấu nung Không nói hết trước vô cùng dâu bể
Chợt sống lại, em ngậm ngùi kể lễ: “Chuyện chồng con như lỡ khúc biệt hành Chồng tôi đi khi chưa hết chiến tranh Trang dũng tướng say tung hoành ngang dọc Nhưng giông bão không dung đời Hoàng Hạc Mãi mê bay quên hết chuyện cố hương Thời gian trôi tê buốt khắp nẻo đường Từ độ ấy khung trời khung cửa hẹp”
Mỗi xuân sang chưa lần mơ mộng đẹp Hòa bình về kỳ vọng mới trong em Sự mồ côi như bóp chết con tim Rồi cơm áo kéo dài mùa trăng lịm…
Trời quê hương có tha thiết êm đềm Lũy tre làng mãi soi mình trên sông vắng Sao tình em vẫn hoài yên lặng Hỡi mặc khách qua hàng có vỗ nhịp băn khoăn… NGÃ DU TỬ/ SG 1989
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2023 22:20:12 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TIẾC CHA Ngày cha cởi hạc đi xa Nửa đời con nhuộm phù hoa mịt mờ Đêm về khóc vội cánh thơ Gửi cha trước cảnh bơ vơ nghẹn sầu
Nhớ người trong cuộc bể dâu Cả đời ngay thẳng qua cầu nhân gian Thương Người phận mỏng trái ngang Vẫy chào con cháu về ngàn linh thiêng Nhớ cha nở nụ cười hiền Bao dung thắm thiết qua miền nhân sinh Thương cha, thương cả chính mình Thôi, cha ngủ giấc trường sinh - vĩnh hằng. Con giờ hết những băn khoăn Không còn trăn trở nỗi dằn vặt tâm… NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2023 10:24:39 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TRỞ VỀ NHỚ BUỔI RA ĐI Trở về vườn cũ nắng lên Bâng khuâng trước cửa, bên thềm gió reo Bốn mươi năm thoắt qua vèo Ngẫn ngơ tôi đứng hồn treo… nóc nhà Nhớ thật lâu dáng mẹ cha Thời gieo neo ấy lòng ta ngậm ngùi Về nguyên quán nơi chôn nhau Qua thời quan cách. Lòng đau chín mười Hình như lịm tắt tiếng cười Các con bỗng hoá thành người… nông dân Bút rơi. Cuốc xuổng ân cần Đắng lòng quê, thân… xác thân rã rời ... Biệt quê, chạy tuốt xứ người Sài Gòn ngày ấy giúp thời trẻ trai Ơn trời cơm áo lai rai Rất may còn có tương lai con mình Bốn mươi năm cuộc trường chinh Ngồi nhớ lại bỗng thấy mình giỏi giang Phúc duyên con cái đường hoàng Biết yêu thương, hiếu để cùng mẹ cha Vườn xưa nhớ mẹ cha và… Thương ngày ấy, thuở sơn hà tai ương Thời gian dâu biển dặm trường Làm sao xoá được vết thương tâm hồn. Ngã Du Tử/ SG
TÌNH TỰ CÙNG VĂN Cầm Danh dự giữ trên tay Đời trăm năm chẳng đổi thay tấc lòng Sóng đời còn những long đong Ngại gì em, cứ thong dong nương bờ Thanh Xuân ngày ấy tình cờ Rọi dáng xưa, đến bây giờ còn vương Bước chân khắp nẻo vô thường Ngao du cùng những mười phương sông hồ Mắt ngày sông núi nên thơ Ơn đời, thơ phú từng giờ thăng hoa Áo em rực rỡ giang hà Ta về hát khúc Kiêu sa tặng người Cánh đồng xanh, bầu trời trôi Có con diều thắm mồ côi lượn lờ Tầng không mây trắng xanh mơ Tay cầm sợi nhớ đôi bờ thực hư Ơ kìa, cánh nhạn thiên thu Tự do, thư thái vẽ tờ mây trôi Ngàn năm cánh nhạn thảnh thơi Trăm năm còn mãi bời bời trần gian Ta từ gội gió quan san Trở về tỉnh thức giữa trang thơ mình Trời thi ca rộng thinh thinh Thản nhiên đời, viết tự tình trang văn Ngã Du Tử/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2023 09:06:24 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CHỞ NHÂN VĂN LƯỚT SÔNG THƠ Rong chơi đụng tiếng nguyệt cầm Hình như em đã hóa thân cuối ngày Bao lo toan chợt ngừng. - say Yêu thương từ phía chân mây vọng về Đồng hoang trầm uất cơn mê Tiếng ai như tiếng lòng quê cựa mình Ươm mầm ủ hạt niềm tin Nắng mưa phiêu dạt nhục vinh có tường? Hay là em phía đầu non Nhập vào cuối bể khóc mòn cơn xưa Nhủ lòng với cả mai sau Giục lương tri lái con tàu quê ơi Ga nghĩa nhân khắp đường đời Dân ta hát dưới mặt trời tin yêu Cùng Em ta hóa cánh diều Lộng trong gió mới chạm triều tự do Nước non khẳm những chuyến đò Chở nhân văn lướt sóng thơ ân tình NGÃ DU TỬ/ SG
TIẾNG CƯỜI DỘI LẠI Đêm thao thức gọi em về suy gẫm Quê hương ơi, tha thiết đậu tay người Đâu phải sống là áo cơm no đủ Cuộc đời còn ăm ắp những lời ru Cha nhân từ cấy vào hồn nhân nghĩa Mẹ thảo thơm gieo mầm: - Hạt yêu thương Nên quý lắm nụ cười và hy vọng Để mai sau ca hát giữa thế thường Nầy em ạ, đừng buồn nghe em nhé Suối trần gian vẫn mãi chảy xa nguồn Bởi nhớ biển muôn trùng xa thăm thẳm Vẫn đùa vui với nắng gió mưa tuôn Thương em lắm nên cả đời mài miệt Vẫn bên nhau khi sông cạn núi mòn Ta đã đi suốt hành trình sương gió Nghe tiếng cười dội lại tấm lòng son Ngã Du Tử 2015
GÕ… Gõ thuyền vào mạn ngu ngơ Gõ đầu ngọn sóng cho bờ xôn xao Gõ vào hai mảng trăng sao Nghe nghìn đồng vọng dội vào ý thơ Gõ tim em nhịp đợi chờ Muôn trùng sợi nhớ còn ngờ thiên thu Gõ vào huyễn mộng thâm u Tiếng ai đập mạnh tâm tư vỡ bùng Gõ vào sự thực mông lung Tiếng ai khàn giọng não nùng non xa Gõ vào hạt lệ em sa Nghe trong mưa gió ngọc ngà siêu nhiên Gõ vào đôi nhánh ưu phiền Nghe trong nhân thế triền miên phận người Gõ vào tiếng khóc cái cười Từ trong sâu thẳm vọng lời... vô ngôn. Ngã Du Tử/ SG 1995
VƯƠNG QUỐC TÌNH Vườn trăng lạ em có về vun đắp Mùi hoa thơm đây đó cứ rộn ràng Một vương quốc chỉ có tình hai đứa Mời em về ngự trị cả giang san Gió lồng lộng thổi từ dòng sông bạc Nghe vi vu qua da thịt ngọt nồng Ta từ độ thắp vầng trăng tình ái Đợi em về trong bến mộng mênh mông Thuở yêu em, tha thiết một dòng sông Đầy thân ái trong xanh như mạch sống Trăng và gió, lung linh vàng ánh sáng Đón em về chiêm ngưỡng nét hóa công Đầy hoa cỏ yên bình như thần thoại Ta và em hạnh phúc ngắm mây ngàn Vương quốc ấy chỉ có tình yêu gọi Mỗi mùa trăng rất lạ một màu trăng NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2023 17:00:12 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Mời đọc 3 bài thơ trăng của Ngã Du Tử mà nhà bình thơ Châu Thạch đã bình, trong mục Bình Văn của trang nhà Vnthuquan.net. Đẹp vô cùng, KÍNH, NDT
1. LỘI DƯỚI ĐƯỜNG TRĂNG Chiều xuống vội phía hoàng hôn úp mặt Ai treo mảnh trăng trên đầu non Màu ánh sáng dịu kỳ vằng vặc Bức tranh quê toát lên rực mảnh hồn Tay nắm chặt nghe đêm nghìn lau lách Lời trần tình loài dế giục trong đêm Một tấc dạ cùng lòng son hiển hách Biết nhân gian có thân ái nỗi niềm Giữa quạnh vắng nghe muôn trùng im ỉm Con đường quê hun hút đến vô cùng Chân vẫn bước trong ân cần bóng ngả Quan san ơi! Lòng đau đáu riêng chung Vẫn quê mẹ, vẫn con đường mùi lúa Thời gian trôi hương vị cứ ngọt ngào Ai xa xứ nghe hương đồng mời gọi Như tình ca, như tiếng mẹ ca dao Chân vẫn bước dưới dòng trăng lênh láng Nghe cơ hồ róc rách chảy hàng cây Những ai đi đâu? – Ta về đây Uống nỗi nhớ nghe ngọt ngào tim óc Tiếng đạp xe của người chở rau lóc cóc Nghe nhỏ dần lối ngược phía đường xa Mím môi chặt cùng con đường thổn thức Ai giàu sang, ai cùng khó một thời? Đêm yên ắng trăng rất gần với núi Góc non sông ôm chẳng hết nửa đời Trăng bình yên rọi ánh sáng nơi nơi Và tiếng dế mơ màng trong nhạc điệu Ndt 2. YÊU TRĂNG Lỡ đã hẹn cùng Trăng nên suốt đời yêu mến Em có lúc lờ mờ hư ảo, lúc sáng trong Khi nhạt nhòa bị vần vũ mây giăng Tôi yêu trăng nên yêu cả em Hằng Có lẽ trên cao em vén mây nhìn xuống Cho rõ người - tha thiết với trăng Tôi xa quá và em cùng xa quá Nên cả đời mường tượng mắt môi xinh Lúc trăng thanh sao em mãi vô tình Tôi kiêu hãnh giữ tình em đơn chiếc Có thể tôi vô tình chưa khi nào biết Lúc sáng trưng em tỏa sáng chỗ tôi ngồi Đã một lần tính xách cung bắn em rơi Nhưng nghĩ lại trần gian thiếu em buồn biết mấy Hình như lần trăng ấy Mắt buồn xo và ánh sáng mờ mờ Tôi yêu em cho thỏa sức tình thơ Để thần thức nhập với hồn trăng mộng Những đêm ta kiêu hãnh dưới trời gió lộng Ngồi ôm đàn vỗ khúc: - Dưới trăng ca Tôi thương em lúc mưa gió mịt mờ Buồn như núi, mênh mông như biển lớn Này trăng ơi! Em đừng làm tôi giận Sợ vô tình bỏ mặc ánh trăng nghiêm Rồi trăng lên màu ánh sáng dịu huyền Soi xuống thế. Tôi về nghe kinh nguyện Ta yêu trăng như say đời dâng hiến Buổi ta về trăng trải thảm vàng mơ ndt 3.
SÔNG HOÀI MÃI NHẬN VẦNG TRĂNG Trăng trần thế nghìn năm còn soi rạng Buổi ta đi trăng - Mới chớm dậy thì Yêu lắm vầng trăng em vừa chớm nụ Biết thẹn thùng một dáng dấp hào hoa Vài mươi năm chắc em đã đàn bà Mùa dong ruổi quên vầng trăng chớm nụ Mãi miết thị thành áo cơm chưa đủ Nợ một đời đánh mất tình yêu trăng? Đêm cố hương. Vầng trăng em xuất hiện Mắt ngỡ ngàng . Ngại thất lễ mùa xưa Không trách ai, chỉ tiếc thuở trăng vừa Dang tay hứng - Thiếu tâm tình đón nhận Ta cúi xuống thâm tạ tình - Ân hận Màu trăng xưa huyền nhiệm đến vô cùng Con đường vàng mật ngọt chẳng đi chung Mắt em ướt, lòng ta như gió bão Ngày trở về lòng như không xiêm áo Trăng đầu hiên vò võ một cung trầm Ước mai này trên vạn nẻo trần gian Sông muôn đời nhận vầng trăng em soi rạng Ngã Du Tử
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: