THƠ NGÃ DU TỬ
NHẮN GỬI MỘT LẦN RỒI THÔI Tàn đêm còn lục tờ sử cũ Nhắc nhớ tiền nhân gọi khản ngày Thành quách bao phen rung với lắc Vì đâu nên nỗi chuyện hôm nay?
Biển Đông thuyền giặc vào cướp bóc Mắt lệ thần dân đặc quánh ngày Quan lớn ngồi yên nhìn thế cuộc Trăm dân còn dỡ cuộc tỉnh say
Tổ quốc muôn đời dân đất Việt Làm sao cho hưng chấn cơ đồ Ghế cao nhưng thấp đầu thua thiệt Mai mốt thành ra kẻ tội đồ
Nào phải công danh chỉ có tham Lo dân, vì nước mới trường tồn Sớm hôm nghĩ kế gom đầy túi Sau trước cũng rồi một chỗ chôn
Tiền của xênh xang chỉ nhất thời Nhắn ai, tôi gửi một lần thôi Cuộc người sự nghiệp xin làm trọng Chớ để nghìn năm tiếng rủa đời
Đất nước tôi còn mấy nẻo sông Đập trên bọn nó đã chắn dòng Cửu Long còn hận màu ngập mặn Châu thổ Rồng thiêng - Chết cánh đồng.
Thương nước, giận mình trông tội nước Yêu nòi ghét những thói khom lưng Hởi trang hào kiệt còn thương nước Chớ để giống giòng khóc giang sơn
Ngã Du Tử/ SG R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2024 03:58:04 bởi Ct.Ly >
NGƯỢC CHIỀU GIÓ BAY Đi ngược chiều cơn gió gieo hạt mầm yêu thương dìu cùng em nỗi nhớ theo nhau suốt dặm trường Xô cổng ngày mở cửa đón tình em vào đời ai bên trời còn ngóng dìu bước cùng rong chơi Ngược dòng con nước cuốn Vớt nỗi niềm lênh đênh đem ủ hương cho ấm xóa nỗi đời buồn tênh
Nắng ngoài song đã rụng Hứng tình nồng trên tay mây đắp chăn đầu núi về bên bếp sum vầy NGÃ DU TỬ/ SG R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2023 21:39:42 bởi Thanh Vân >
TÂM SỰ DÒNG SÔNG Thời gian chở nặng dòng sông Buồn vui tục lụy bềnh bồng nhiêu khê Thời gian còn nước vỗ về Gió mơn man sóng đê mê cõi lòng Vẳng nghe tiếng hát mênh mông Đừng nắng hạn, kẻo con sông kiệt dòng Làm sao hiểu nổi dòng sông Nước từ nguồn cội rêu rong chở đầy Chất phù sa thấm men say Dòng xanh sẽ mát đêm ngày hát ru Nghĩa là nhận hết phù du Mang về biển cả thiên thu vô tình Tuần hoàn không một câu kinh Hoàng hôn thư thái, bình minh đón chào Ngàn năm đất thấp, trời cao An nhiên mặc, vô thường bao sự tình. Ngã Du Tử 1994
VỀ LẠI QUÊ NHÀ Ta về lại thăm Đỉnh đèo Eo gió Đất thanh bình sau hơn bốn mươi năm Nghe trong gió tiếng ru từng hơi thở Buổi thăng trầm còn vọng lại xa xăm Đêm thánh thể còn thơm mùi mật chín Mía đường xưa - một thời đã xa rồi Những cao ốc từ cánh đồng mía ấy Có bao giờ mường tượng buổi chia phôi Em dung dị trên chiếc xe đạp cũ Mắt ngóng hoài bàn chân ai bước quen Thuở mới lớn còn nguyên màu mực tím Hứng tình anh theo mỗi bước đi về Con chim nhỏ mơ một ngày tung cánh Vùng không gian rộng lớn dưới vòm trời Vô tình quá, đuôi mắt ngày xưa ấy Thời gian trôi không trở lại bên đời Ngày trở lại đôi chân chưa kịp nói Áo em xưa chừng lạc mất sang mùa Ta đứng lại nhìn xa ra tám hướng Em về đâu? Áo mỏng kỷ niệm xưa Thương dĩ vãng. Thôi cũng đành thất lạc Chuyến đò tình không đợi khách đường xa Ta về lại cố hương lòng chưa thỏa Dáng em xưa. Còn lại phút ngọc ngà NGÃ DU TỬ/ SG
GIAO MÙA THU ĐÔNG
Chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi rụng mùa thu ơi, giả biệt rất thường tình đã tận hiến cho loài người cảm xúc là dịu êm, thơ mộng cõi nhân sinh Đời có tụ lẽ thường rồi sẽ tán đông đi qua – Rồi trở lại với đời đan cái lạnh biết bao điều thú vị tìm đến nhau cho ấm áp mỗi người Thương đông xưa, hồn mình đang rét cóng có em về sưởi ấm trái tim anh sao nhớ quá con đường xưa mây trắng những tự tình trời đất vẫn màu xanh Rồi trở lại như một lần tình tự em mùa đông, anh mùa hạ - dung hòa thương biết mấy lòng ai ngày đông lạnh về đi em cho kịp buổi giao mùa
Ngã Du Tử/ SG R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2024 04:01:41 bởi Ct.Ly >
LẠI NGHĨ VỀ QUÊ HƯƠNG Leo qua mãi con dốc sầu chưa mỏi mảnh đất quê vật vả toát mồ hôi lời sông núi nghìn năm về hỏi nhỏ "bao giờ lòng dân tộc lên ngôi" tiếng sóng vọng từ biển ĐÔNG dội lại nước non ơi, văn hiến tự ngàn năm thềm lục địa có bao giờ đến vậy* trăng quê hương lớp lớp đọng ưu hờn đôi mắt Mẹ khép hờ nhìn tủi nhục dáng núi sông nhòa nhạt dưới trời xanh đất nước ơi có trổ nhánh tươi cành lòng dân Việt mơ một ngày sãi cánh em có hiểu quê hương mình giàu đẹp là rừng vàng biển bạc trong giáo khoa ngày tôi lớn chưa một lần diện kiến thương đàn em cứ học thuộc lời ca có tiến bộ nhưng thực thà rất ít là rắn con lại vẽ móng hóa rồng quê hương mình chỉ có một mùa đông dân trần trụi co ro thời lắm áo? trên cao ấy người ta vung bừa bãi dưới đất nầy dân tộc vẫn lầm than thân tổ quốc tật nguyền vì cắt xén những mảnh đời co rúm bước chân hoang NGÃ DU TỬ SÀI GÒN *nhân chuyện Trung quốc vẽ bản đồ lưởi bò biển Đông
UỐNG CÙNG BẠN DƯỚI RẰM Uống với rằm ngon thưởng ánh trăng Thơ ơi, mây nước giục cung Hằng Mùa đi chìm nổi màu nhân ảnh Thời nhớ vui buồn tiếng thế gian Rượu với trăng thanh đâu kiếm khách Ta vì bạn quí phải thường quân ? Ngoài tai mặc sức màu thua được Tấc dạ tùy duyên xuất nhập thần NGÃ DU TỬ/ SG
DÁNG LỤA NOEL (Gửi ai mặc chiếc áo vàng) Mở cánh cửa gió đông tràn lành lạnh Áo em vàng buổi sớm đón Noel Em con chiên suốt cả đời ngoan đạo Dáng em đi tô điểm sóng thị thành Ta lãng tử vừa như nghe kinh nguyện Đẹp cho đời, vui ánh mắt cuối năm Phố vừa thức nhận màu vàng hạnh phúc Màu từ bi sáng quá, bỗng nhớ rằm Mùa Giáng Sinh rộn ràng như năm mới Cổng nhà thờ vang vọng tiếng cầu kinh Nhớ mùa đông rong ruổi với người tình Ta ngoại đạo cùng em vui Thánh lễ Noel này đèn hoa cùng sáng thế Có dáng em đi lễ sớm giữa thị thành Áo em vàng rực rỡ Mùa Giáng Sinh Cao hứng vội viết vần thơ xưng tụng. NGÃ DU TỬ/ SG
QUA CẦU NHÂN GIAN Ừ thì làm người hát rong Cho đời vui. Còn liệu toan đời mình. Làm sư tử hống vang vang Thời lạc đà thuở vác mang thị thành Vào đời khi hết chiến tranh Quê nhà khúc ruột, trưởng thành ra đi Sự đời mặn ngọt tùy nghi Từ tâm chẳng quản ngại gì đường xa Buồn vui lòng bật ngân nga Sống là chia sớt đi qua cõi lòng Vác chữ tình mãi thong dong Dập dìu phố thị cũng trong quê nhà Hát rằng: - Quê quán dẫu xa Bước chân muôn dặm trôi qua hội hè Sáng trong đôi mắt tròn xòe Nhờ trời đất dưỡng cùng bè bạn thôi Trăm năm còn lại bên trời Gặp lại nhau, vẫn nụ cười mến nhau Thơm lừng ngan ngát hương cau Gửi tròn nhân nghĩa qua cầu nhân gian Ngã Du Tử/ SG
Bài này được Võ thị Như Mai (Úc) dịch trong tập NHỊP ĐIỆU VIỆT (THE RHYTHM OF VIETNAM XB 2023) GIỮ LẤY MÙA VUI CỦA SÓNG ĐỜI Có những mùa hoa trên tháp bút Lạc loài đang độ tuổi vừa xuân Nghìn sau cánh hạc hoài bay mãi Sao khóc một thời tuổi mới xanh? Nắng đã vừa lên ươm sắc mộng Gọi người thương nhớ tuổi đôi mươi Sức trẻ còn vươn vai sức sống Có ai nhìn lại phía bên đời? Em đã đi qua thời tuổi trẻ Nhớ gì thân thiết một đường bay Tình đã lên màu thương nhớ cũ Này em non nước đã mùa thay Tiếc chi rằm nọ thuở trăng xưa Sáng trưng trên lũng quê ngày ấy Mời em trăng sáng cùng chiêm ngưỡng Cũng một mùa trăng một cách say Thương tiếc ngày xuân thời mới lớn Qua rồi sao luyến nhớ khôn nguôi Mỗi ngày một khác khung trời mới Giữ lấy mùa vui giữa sóng đời Phạm Ngọc Dũ/ SG
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2024 05:02:46 bởi Ct.Ly >
CÁNH CHIM LẠC BAY QUA Cánh chim Lạc bay qua miền cố xứ In bóng sông Trà khoảnh khắc ngang qua Người lục lại, tâm thức xưa chợt hiện Cánh sải dài ngày ấy chẳng phôi pha Ta còn gì? Khi bóng về ngang cửa Cánh chim bay mất dấu buổi thu xưa Mỗi đi qua - Một lần thời quá khứ Dáng em tôi đã lạc buổi giao mùa Cánh chim Lạc mười năm còn bay lượn Phía bên trời mây nổi thuở đông mưa Lúc sải cánh ngại gì trời giá buốt Lòng hân hoan dâng tặng chẳng thiếu thừa Nhắm mắt lại, thấy Lạc vàng sải cánh Đường bay qua còn ẩn hiện bên trời Mất - Không mất - Vô cùng lý lẽ Một niệm lành khi tiềm thức lên ngôi.
Ngã Du Tử/ SG
TÔI YÊU SÀI GÒN Tôi lớn lên từ quê nhà Trưởng thành nơi Sài Gòn viễn xứ Giữa thị thành đôi khi tư lự Tay bao dung như lòng mẹ tận tình Sài Gòn dung thân tất cả Người của tổ quốc Việt Nam Sài Gòn giải phóng cho kẻ nghèo, người trí thức, cả những quan tham mặc áo sọc làm dân Rất độ lượng và ân cần Ai đến đây cũng an lòng nhập cuộc Theo nếp gấp cùng dòng chảy Sài Gòn Thành phố nỗ lực mở đường thoáng rộng Giới hạn địa dư khi người nhập cuộc không cùng! Thương Sài Gòn gồng mình nhận gánh Oằn đôi vai vẫn chịu đựng từng giờ Bạn đã thấy ngày lên xe cộ dày như cỏ Tiếng ồn ào tấp nập suốt ngày đêm Có khi Sài Gòn trở mình suy nghĩ Chẳng than van, tha thiết những mặt người Yêu Sài Gòn cho đến phút tàn hơi Vui từng lúc dẫu Sài Gòn mưa nắng. Ngã Du Tử/SG
LỜI CHO QUAN THAM Trăm năm vỡ một trận cười Nào, đi cho hết phận người trần gian Nghiệm quãng đường rảo bước chân Ô hay, thua được cũng ngần ấy thôi Quan, dân rồi cũng một đời Sống sao cho xứng làm người, khó thay Được ngồi cao thỏa no say Xênh xang giày nọ, mũ này sướng chưa? Một thời mắt thánh vải thưa Tung hô tả hữu, tưởng thừa quyền uy Lệnh trên, lạc xuống đôi khi Tài hèn, sức mọn lo nghi lễ vàng Sau ngày chúc tụng ầm vang Rồi im bặt tiếng, vô vàn tội danh Một phen đỗ nát tan tành Bốn bề song sắt vây quanh, rõ đời Trần gian sòng phẳng cuộc chơi Tham lam cũng chỉ một thời hả hê Lưới trời lồng lộng tứ bề Khi vui sướng có thấy gì lương tâm! Đời người quán trọ trăm năm NGHIỆM THẾ THƯỜNG Thời giả tạo người tài mai danh ẩn… Gió trăng mây làm bạn với sông hồ Ngày lặng ngắm những ngậm ngùi nhân thế Đêm yên lành suy nghiệm những tung hô Không lạ nữa cuộc nhiễu nhương thế sự Đuốc non sông u ám lẫn mơ hồ Tiếng mời gọi ngọt bùi quanh miếng thịt Lắm anh tài lạc nẻo chợ, bơ vơ Thời mạc vận về tựa lưng cùng núi Ngắm cây cao, đùa với gió sương mờ Giả từ phố với thị phi trùng điệp Thương nước non mắt nhỏ lệ thành thơ Ngày từng trải bước chân hoang khắp chốn Rõ mắt đời đục quánh những tròng ngươi Dẫu yêu lắm cũng đành treo thao thức Chẳng phân bua chuyện thua được cõi người Áo dâu bể sẽ có ngày rách toạc Sẽ phơi trần sự thật những vai u Và dự báo loài rắn nào lên kiệu Cũng chào thua vì giông tố mịt mù NGÃ DU TỬ/ SG
RỒI SẼ XANH MÀU Nghe từ thơm thảo trầm luân Yêu Em từ thuở bàn chân đi về Thương nhau tách hạt u mê Ngọt bùi thơm thảo trăm bề rong chơi Ngại ngần cái thuở trăng lơi Mây giăng lớp lớp khung trời đau thương Nầy Em, buổi ấy lên đường Hắt hiu quê quán, đẫm sương quê người Hát rằng: ‘Trời đất trêu ngươi, Ta vì nhau chuyện khóc cười bể dâu’ Dòng sông thời cuộc đục ngầu Lênh đênh sông núi vó câu ngựa hồng … Thì ra, còn những bến sông Đò thong dong, mãi chờ trông tay chèo Miền Nam ý nghĩ trong veo Mau lên Em, giục bước theo thế thời Nhạc lòng câu hát đầy vơi Mùa vui đâu đó giữa đời tìm nhau Bước theo nhân thế qua cầu Cây đời xanh ngát một màu quan san NGÃ DU TỬ/SG
CÓ LẼ EM VỀ TRONG ĐÁY LY Linh cảm em về trong đáy ly ngập ngừng sao chẳng nói năng chi mười năm có lẽ đau thành quách thương lắm những giờ khắc biệt ly Trăng nước ngày xưa chừng ngự trị bến tình thuở ấy thắm đôi khi và sương đã lạnh đôi vai ấm thuở ấy, mười năm có dễ gì Rét mướt mỗi mùa thu đến đi ta về bến đợi lúc phân ly từ em xa quá bàn tay ấy ủ kín trong hồn giọt lệ thi Mười năm tiễn biệt một người đi nổi nhớ trăm năm bước phân kỳ nước non mờ ảo bàn chân bước chợt hiện, em về trong đáy ly? NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2024 17:35:10 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: