THƠ NGÃ DU TỬ
NHỚ Anh chợt nhớ niềm vui vừa qua ngõ hồn như thơ trân trọng dáng em gầy hương ngày ấy còn lưu trong trí nhớ tiếng em cười còn vang vọng quanh đây. Niềm âu yếm khí nắng vàng mở cửa ngày thênh thang thương nhớ gọi nhau về em rạng rỡ nụ cười vui trước gió lòng hân hoan đón nhận những đam mê Yêu em lắm như mắt nguồn nhớ mẹ lòng chân lành nhật nguyệt sẽ yêu thương ngày sẽ thắp mặt trời soi ánh sáng có tình anh thong thả giữa đời thường NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2024 22:56:40 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TRỂ CHUYẾN TÀU Trễ chuyến tàu, nỗi nhớ sẽ dài thêm Ngóng và chờ - buồn quá phải không em? Áo em xinh, xin hãy để làm rèm Cho ánh mắt gợn buồn. Thương biết mấy Có trễ tàu nên biết được tình em Vàng nỗi nhớ cơn mộng lành mong ngóng Đền đợi chờ trong đôi mắt em ngoan Để em biết tình yêu là cao đẹp... Thương lắm mỗi người bên khung cửa hẹp Ta còn nhau trong hạnh phúc tương phùng Lời thơ còn đọng lại buổi riêng chung Em vui sướng hiện trong màu mắt biếc Mắt hồng nhan như biển sóng muôn trùng NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2024 13:35:14 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NHỚ MỘT CHIỀU XUÂN Ơi nhớ quá một chiều xuân còn đó Dáng em thon làm xao xuyến hồn anh Ánh mắt ấy và nụ môi hàm tiếu Hương hoa Xuân đã nở muộn trên cành Ngày xuân chín bản tình ca mật ngọt Có em vui tha thướt dáng trang đài Áo dài đỏ và môi thơm ửng chín Đôi má hồng chút e thẹn cùng ai Ta bỗng thấy trần gian yêu quá đổi Mộng mùa trôi cùng mây nước bên trời Em dung dị trước cuộc đời thánh thiện Sáng bừng lên giữa sóng gió cuộc đời Rồi từ đó ta thức mình lãng tử Bàn chân quen theo nhịp sống vỗ bờ Vui em nhé, tình lên màu mắt biếc Ta quay về gõ thức những trang thơ. NGÃ DU TỬ/ SG
CÒN LẠI TÌNH NHAU BUỔI TIỄN ĐƯA Tình đã ngời lên sóng mắt môi Em đi trong dạ cứ bồi hồi Năm tháng đi qua còn vọng động Khối tình dâu bể ngát hương đời Em đến cùng ta chẳng hẹn thề Mưa ngày, nắng ấm vẫn đam mê Bâng khuâng trên nhánh đời sương khói Chẳng biết còn chăng mỗi bước về? Mây nước một đời khách lãng du Báo năm đi giữa gió sương mù Chiều nay nhớ lại miền thương nhớ Một thuở tình xanh: - Mộng thiên thu Áo đỏ em về buổi tiễn đưa Lòng như thác đổ nắng gió trưa Chiều đi chầm chậm, thương em quá Ta vẫn còn nghe... Sóng như vừa Xa quá tình em, xa rất xa Áo em hun hút mắt ai nhòa Tôi về đọc lại dòng thơ viết Còn lại tình nhau buổi thiết tha NGÃ DU TỬ/ SG
ẤM MỘT MIỀN HƯƠNG Vùng kỷ niệm một ngày xuân vừa chớm Áo thanh tân lấp lánh một cung đường Em thanh lịch như một nàng cung nữ Mắt tương tư nồng ấm một trời hương Trời Đà Nẵng đầy hồn hoa và nắng Cơn gió hiền chạm mái tóc phong sương Em tha thướt tà áo dài trước gió Mắt môi thơm ấm mải miết miền thương Thương biết mấy hồn mình vừa qua ngõ Cổng tình em mở cửa trái tim hiền Dáng thanh mảnh với nụ cười e ấp Ta một đời chết giấc trước dáng tiên Vườn địa đàng dưới vòm trời lên tiếng Ngày thăng hoa đóa tình bỗng dậy thì Mùa hoa bướm ngọt ngào chung lối mộng Nghe trần gian rộn rã viết tình thi NGÃ DU TỬ/ SG
GIÓ QUYỆN HỒN TRĂNG Có phải em là trăng rọi miền sáng lung linh Chung quanh anh tha hồ gió Tung tóc chiều còn vướng vít tình em Khi sao đêm nhoà nhạt nhớ tinh cầu Anh còn lại một bóng hình yêu mến Anh ngồi hát vu vơ tình xuân mộng Mơ một ngày trăng gió quyện hồn mê Áo em đỏ rực rỡ màu quyến rũ Ngoài xa xăm lồng lộng gió trăng về Anh một đời làm du tử rong chơi Thương yêu quá một ngày xanh kiều diễm Ai từng bảo: Sẽ đến mùa tương tiến Quyện vào nhau để trả nợ ân tình Mau lên em. Hồn đã dậy thương yêu Cho môi mắt trong nhau ngày ấm lại Cho non nước thơm hạt tình gieo mới Để ngày vui còn vọng với vô cùng Hãy mặn nồng từ buổi mới tinh khôi Như nhật nguyệt, ngày đêm không toan tính Em kiêu hãnh bước đi vào đại sảnh Phút hoan ca trong vương quốc ân tình Em là gió tha hồ bay tám hướng Anh làm mây dong ruổi khắp tinh cầu Mỗi cuộc tình mẫu số chẳng như nhau? Mai còn lại bến trần gian ân hưởng NGÃ DU TỬ/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2024 19:49:24 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
MÙA ÁO XIÊM QUA Mùa xiêm áo em vội vàng xuống phố Áo nàng thơ làm lộng lẫy đất trời Em rực rỡ dưới khung trời ngày hạ Mùa bình an từng mỗi khắc, mỗi thời Tôi một đời mải miết gánh thơ chơi Em kỳ ảo mùa xuân trong góc nhớ Em khép nép sau nụ cười vừa nở Trên môi thơm e ấp, mắt làm duyên Bước chân ai in dấu buổi đầu tiên Em cúi xuống mở cả trời cảm xúc Trái tim em rộn ràng trong lồng ngực Hân hoan nào ngây ngất giữa ngày mơ Em yêu tôi - phút bất chợt tình cờ Như nần nợ từ lâu vô lượng kiếp Em trang trọng, tôi một đời lịch thiệp Trần gian ơi, yêu mến lắm cuộc đời Áo hoa xinh nắng gắt cũng lên khơi Ơi nhan sắc trên thân hình kiều mị Mỗi đời người có bao điều thi vị Mùa nhớ thương từng hơi thở ngập lòng. NGÃ DU TỬ/ SG
LỘNG LẪY NÉT HOA Em lộng lẫy như đầu ngày rực rỡ Mãnh hồn anh soi rọi ánh bình minh Em áo đỏ bừng lên màu chiến thắng Có tình anh vun đắp vạn lý tình Ngời ánh mắt tơ lòng thêm lãng mạn Cho tâm hồn rung động đến ngàn sau Em áo xanh hiền hậu suốt một màu Ôi kiều diễm cho nhân tình rạng rỡ Mỗi sớm mai có tình em trong đó Ánh mắt em dõi theo bước hành trình Cảm ơn em, cảm ơn đời hạnh phúc Đời trăm năm còn thắm chữ ân tình. Ngồi đếm lại ngày xanh cùng tháng thắm Con sông đời còn lớp lớp sóng xô Áo vẫn thắm cùng nắng mưa hạnh ngộ Mỗi ngày lên thắm mãi nết ngọc ngà. NGÃ DU TỬ/ SG
GIÓ HIỀN LINH Có ngọn gió tình lang thang trên phố Rồi đậu lại bên thềm văn Chiều lãng mạn theo chân về cùng gió Ta bâng khuâng cùng non nước và trăng Em thần thoại như mùa vàng cổ điển Màu thanh yên đến lạ tĩnh tâm hồn Thương mến quá như ngày xưa thân ái Rất vụng về làm sướt nụ hôn thơm Và từ đó dòng thời gian qua vội Ta lạc nhau trong ngày tháng bộn bề Em có phải giai nhân màu xiêm mới Thương thân ta cùng nỗi nhớ trời quê Chiều mây gió ngừng trôi dừng trước cửa Có phải hương mùa cũ ghé thăm ngày Và linh ứng từ ngày xưa hiển hiện Vui cùng người - chất lãng tử men say NGÃ DU TỬ/ SG
HƯƠNG THỜI GIAN Thơm lùng hương sớm heo may Mùi hương xưa. Mấy năm nay bỗng thèm Hương xuân con gái của em Không son phấn tôi ngóng tìm ngày xưa Xa rồi bao độ nắng mưa Thương sao ngày cũ cũng vừa ngang qua Mơ trăng thức ngắm quan hà Sáng soi nhân thế vàng pha tình hồng Tìm về bến cũ dòng sông Hương tình cổ lục phương Đông có còn Em giờ mất hút dấu son Màu hương xưa, mảnh hồn con một thời NGÃ DU TỬ/ SG
BÌNH AN LẶNG NGẮM ĐÔI BỜ NHỊ NGUYÊN Ta từ duyên nợ phận tằm Xếp ngôn ngữ, nhã tơ vàng rong chơi Vỗ tay hát xẩm với người Vui cùng bạn trước trận cười bể dâu Thật thà chơn chất trước sau Biết ai có hiểu nổi đau phận mình Một đời mưa nắng bình sinh Thơ văn bày tỏ tâm tình nhân gian Vui cùng mây nước quan san Mặc đời, chữ nghĩa riêng mang hẹn hò Đêm về ấm lạnh văn thơ Bình an lặng ngắm đôi bờ nhị nguyên. NGÃ DU TỬ/ SG
ĐÔI MẮT THU Áo khuya trăng mặc vàng trầm tích Ồ, một màu trăng nhuộm Sài Gòn Ngày xưa đã gội thu sương tuyết Chợt nhớ bên trời thuở sắt son Vương vấn một đời trăng cổ tích Nợ nần em mang dáng từ bi Thương đôi mắt ứa chiều luân lạc Khuấy động lòng tôi buổi kinh kỳ Thương quá ngày đi không hò hẹn Có ánh trăng vàng tiễn bước chân Chênh vênh trong cõi người ta ấy Lòng bỗng ngậm ngùi đêm tiễn chân Đêm nay trăng nhuộm vàng góc phố Rất lạ, như là ánh trăng xưa Đôi mắt thu nào tôi rất nhớ Còn trong tiềm thức cứ như vừa... Hiện giữa đêm nào buổi tiễn đưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2024 13:11:10 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
RỒI CŨNG PHẤN SON Giang đầu mấy cuộc tương tranh Mùa đi chừng cũng dỗ dành phấn son Lặng im như núi cùng non Gọi Em trong cuộc sống mòn bể dâu Lỡ thì nhịp bước qua cầu Chừng như vó ngựa tím màu quan san Dòng xưa lớp lớp hàng hàng Thế thời chìm nổi bàng hoàng trên tay Xa người màu biếc còn say Dáng Em xưa, phía chân mây mịt mùng Đêm nào lửa tắt nhà chung Trầm tư bên bếp than hồng … đợi nhau Mai sau ai bắt nhịp cầu Hãy vì nhau, tìm đến nhau nhé người Và em nở nụ mỉm cười Bao dung lòng gọi cho đời thăng hoa NGÃ DU TỬ/ SG
CÒN MÃI MỘT DÒNG SÔNG Tặng tác giả Ánh Sao Đêm Tình chảy mãi vào dòng sông bất tận Mang yêu thương hòa cùng nước từ nguồn Ngôn ngữ nào vực dậy sự yêu thương Sau và trước thuở vào đời xuôi ngược Là hậu duệ của Tây Sơn thuở trước Đành rưng rưng giọt lệ kiếp tài hoa Vệt thời gian xiêu lệch dưới tháp ngà Làm thi sĩ chập chờn theo cơn mộng Ai vỗ về nghìn sau trong gió lộng Cho dòng sông đùa giỡn ánh trăng vàng "Phím luân hồi gảy khúc nhạc bi hoan"* Lòng xanh mượt cầu tương tư còn đợi Hởi dòng sông giọng thi nhân ơi ới Gọi hồn thơ về dự tiệc tương phùng Có phải người vừa xướng điệu yêu thương Vui hội ngộ mặc đời lên nhịp nhịp Mỗi thời lên là một mùa chuyển tiếp Có người thơ đàm đạo với người thơ Phía bên đời ai xếp lại cuộc cờ Tình chan chứa và dòng sông tỉnh lặng NGÃ DU TỬ/SG
LỜI CHO QUAN THAM Trăm năm vỡ một trận cười Nào, đi cho hết phận người trần gian Nghiệm quãng đường rảo bước chân Ô hay, thua được cũng ngần ấy thôi Quan, dân rồi cũng một đời Sống sao cho xứng làm người, khó thay Được ngồi cao thỏa no say Xênh xang giày nọ, mũ này sướng chưa? Một thời mắt thánh vải thưa Tung hô tả hữu, tưởng thừa quyền uy Lệnh trên, lạc xuống đôi khi Tài hèn, sức mọn lo nghi lễ vàng Sau ngày chúc tụng ầm vang Rồi im bặt tiếng, vô vàn tội danh Một phen đỗ nát tan tành Bốn bề song sắt vây quanh, rõ đời Trần gian sòng phẳng cuộc chơi Tham lam cũng chỉ một thời hả hê Lưới trời lồng lộng tứ bề Khi vui sướng có thấy gì lương tâm! Đời người quán trọ trăm năm Ngã Du Tử/ SG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: