THƠ NGÃ DU TỬ
YÊU EM LÒNG MÃI CHÂN THÀNH Em có đợi phía bờ kia lặng lẽ để câu thơ phơi cóng suốt bao mùa và nắng quái cũng ngậm ngùi như thể bên đây bờ chưa hiện một vì sao mãi căng mắt nhiều đêm trong biển sóng sao dội về từng tia sáng mông lung màu thế tục nhiều khi cần mơ mộng đất thanh bình vùng vẫy giữa mê hoang mùa gió mới ơi ngọt ngào ca hát phả vào thơ ngất ngưỡng bước thăng trầm bao cảm nhận cõi đời nghe rất thật trên đôi vai vết cứa vẫn thì thầm lẽ vàng đá xem chừng như đã hiểu núi non cao đâu chết dưới bão cuồng cứ điềm đạm trong bước đi gió nổi lời thơ ơi gõ nhịp phách can trường có thể lạnh với sương mù thê thiết vẫn yêu em như thuở mới vào đời ngày sắp dậy phía đông lên hồng tía yêu chân thành mặc con nước đầy vơi Ngã Du Tử R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 03:20:28 bởi Viet duong nhan >
LẠI NGHĨ VỀ QUÊ HƯƠNG Leo qua mãi con dốc sầu chưa mỏi mảnh đất quê vật vả toát mồ hôi lời sông núi nghìn năm về hỏi nhỏ "bao giờ lòng dân tộc lên ngôi" tiếng sóng vọng từ biển ĐÔNG dội lại nước non ơi, văn hiến tự ngàn năm thềm lục địa có bao giờ đến vậy* trăng quê hương lớp lớp đọng ưu hờn đôi mắt Mẹ khép hờ nhìn tủi nhục dáng núi sông nhòa nhạt dưới trời xanh đất nước ơi có trổ nhánh tươi cành lòng dân Việt mơ một ngày sãi cánh em có hiểu quê hương mình giàu đẹp là rừng vàng biển bạc trong giáo khoa ngày tôi lớn chưa một lần diện kiến thương đàn em cứ học thuộc lời ca có tiến bộ nhưng thực thà rất ít là rắn con lại vẽ móng hóa rồng quê hương mình chỉ có một mùa đông dân trần trụi co ro thời thiếu áo?! trên cao ấy người ta vung bừa bãi dưới đất nầy dân tộc vẫn lầm than thân tổ quốc tật nguyền vì cắt xén những mảnh đời co rúm bước chân hoang Ngã Du Tử *nhân chuyện Trung quốc vẽ bản đồ biển Đông R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 03:14:26 bởi Viet duong nhan >
CÕI THU vàng thu trăng mỏi bên đời ta về hát dưới đỉnh trời bao la một thời thức dậy kiêu sa buổi thanh xuân cõi mờ xa nhọc nhằn tìm Em biền biệt dấu chân bước trăm năm mãi in hằn xa xưa giông chiều rớt một cơn mưa thương trời đất cũng đong đưa nổi buồn cồn hoang nắng nhuộm bên sườn gió ghen mây ngại khói tương tư chiều sợ đời nhuộm sắc cô liêu nghìn xa cánh nhạn quạnh hiu góc trời chiều ơi,có mỏi bên đời hãy cùng ta uống cạn lời tử sinh ngã du tử
THẮNG CẢNH QUẢNG NGAĨ bắt đầu từ đây tôi xin giới thiệu với các bạn 12 thắng cảnh Quảng ngãi,quê hương tôi với tư cách là người xa xứ đã lâu trở về thăm quê quán qua cái nhìn tâm hồn của tôi.tất nhiên thời gian đã làm thay đổi không còn như xưa,dẫu gì thì nó là những dấu son địa danh mà cổ nhân đã đặt tên của vùng đất quê nhà, chúng tôi nhìn qua ngôn ngữ thi ca,với tâm sự riêng mình. 1.THIÊN ẤN NIÊM HÀ lưu lạc nhiều năm giữa đất trời quê nhà biền biệt chẳng tăm hơi mây vươn đỉnh biếc chiều xuân hẹn trăng rụng dòng trong sóng nước khơi CỔ LŨY CÔ THÔN mùa lúa trĩu NIÊM HÀ THIÊN ẤN tứ thơ rơi ngày nay Du tử về quê quán thảo mấy bài thơ để tặng đời ngã du tử 2.THIÊN BÚT PHÊ VÂN điểm lại chữ tâm bằng viết lông trăm năm soi xét gánh tang bồng bút trời cặm cụi mây tô rựng mực ngọc ung dung thảo mấy dòng chốn cũ rợp đường tà áo lụa đồng xanh lộng gió ngọn nghinh phong PHÊ VÂN THIÊN BÚT ta còn nợ đất mẹ quê cha trọn tấm lòng ngả du tử
3. CỔ LŨY CÔ THÔN gió lùa mây lợp phía trời biên cao hứng về ngang đậu cuối triền mặt nước lặng lờ soi dưới bến dáng ai vàng võ bước qua thềm làng xưa thôn lạnh sầu mắt ứa... ngày mới Em buồn ngóng nước lên về lại CÔ THÔN thăm CỔ LŨY lòng tôi đau đáu biết bao niềm ngã du tử
4.THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG ngày xuân vàng rựng bóng non tà soi bắp ven sông rợp sắc hoa cố quận làng văn tìm bạn cũ đô thành cơm áo ngóng tình ngà thanh bình THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG nhuộm lãng đản Nghĩa Hành ánh nguyệt ca lâu lắm quê nhà ngang trước mặt mắt tràn giọt lệ chợt trầm sa ngã du tử
5.HÀ NHAI VÃN ĐỘ ai đứng bên song rực áo điều bóng dài đất mẹ đỗ liêu xiêu chiều yên mộng cũ lâng hồn nước tim nhớ quê xưa lộng sóng triều bến đợi tình neo sao lặng lẽ người về nhịp gõ bớt hoang liêu nghìn sau ai biết mình tâm sự VẢN ĐỘ HÀ NHAI nợ ít nhiều ngã du tử 6.LA HÀ THẠCH TRẬN Tư Nghĩa ta về buổi nắng tinh cảnh xưa còn lại mấy hàng binh tan tành trận đá ngùi thương tích khô khốc đồng ngô tội tráng đinh mãnh đất hoang tàn sông cạn kiệt cả trời quan tái... dạ yên bình? LA HÀ THẠCH TRẬN vàng son cũ văng vẳng còn nghe vọng tiếng linh ngã du tử
7.AN HẢI SA BÀN ôm trọn quê nhà biển rất xanh trùng dương vẫy sóng nước xây thành một bờ AN HẢI SA BÀN chạy hai đỉnh Phượng hoàng mây lượn quanh bến mõi thuyền yên say ý vọi trời quang gió nhẹ đón trăng vành đồi dương cát trắng hồn thơ dậy kết ngọc là sương đọng lá cành ngã du tử 8.LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT một vùng biêng biếc mấy tầng mây bàng bạc trời sen mặt nước đầy hoa trắng lã hồn linh khóm lá trăng xuân giăng mộng thức tàn cây hồ êm cảnh gợn màu trăng lạ chim bạc trời xa mõi cánh gầy dù viếng một lần thôi cũng đã LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT khói sương vây ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2009 21:38:47 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
8.LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT
một vùng biêng biếc mấy tầng mây
bàng bạc trời sen mặt nước đầy
hoa trắng lã hồn linh khóm lá
trăng xuân giăng mộng thức tàn cây
hồ êm cảnh gợn màu trăng lạ
chim bạc trời xa mõi cánh gầy
dù viếng một lần thôi cũng đã
LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT khói sương vây
ngã du tử
Thăm quê
Quê hương cách biệt mấy tầng mây
Mãi đọng trong tâm nỗi nhớ đầy
Đất mẹ mưa dầm úng héo mạ
Quê cha nắng rọi cháy vườn cây
Ngày đi vất vả vai mang nặng
Trở lại sương pha vóc dáng gầy
Thủa ấy bên hồ rơi ước hẹn
Còn nghe mặn đắng trái tim đây*”vây “
T.T.K.11.9.2009
Lâu mới lại có dịp nghé thăm bạn . Chúc vui nhiều .Cho phép TTK thay chữ vây bẳng chữ đây nhé
9.LONG ĐẦU HÝ THỦY
chiều rọi nghiêng nghiêng sóng nước Trà
mặt sông lấp loáng nước thành hoa
ông câu bận rộn xâu tay lưới
đàn cá tung tăng ngắm nắng tà
ai thúc trống dồn trong gió lướt
sông chờ mây gọi phía trờixa
LONG ĐẦU HÝ THỦY rồng thôi giỡn
Quảng Ngãi ta về muộn tháng ba
ngã du tử
10.THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU
THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU nước vờn mây
đá dựng thành non khéo sắp dày
đâu đó hoa rừng thơm ngát tỏa
xung quanh con nước lượn vòng vây
chim bay về tổ dăm chấm phá
chiều giấu vào đêm một nét gầy
ai đó ngồi câu thời vận lỡ
tháng năm hồn nước nhuộm bờ vai
ngã du tử
cảm ơn TTK đã ghé thăm ,có người họa thơ là
vui rồi,mong có nhiều thơ hay,thân ái,
ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2009 23:35:16 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
11. VU SƠN QUẦN LỘC
Trùng trùng điệp điệp cả màu xanh
ồ dãy núi non nắng liếm vành
Xối xả thác ào tung bọt nước
Rì rào gió giỡn tắp đồi tranh
Vài con nai nhảy lùa mây bạc
Một tiếng lá rơi sóng nước chành
Ai nhớ VU SƠN QUẦN LỘC nhỉ ?
Ta còn canh cánh mộng hồn quanh.
Ngã Du Tử.
12. VÂN SƠN TÚC VŨ
Quê quán bao năm trắng nửa tờ
Chạnh lòng thi sĩ tỏ vần thơ
Địa linh anh kiệt vang hồn nước
TÚC VŨ VÂN SƠN lộng bóng cờ
Mai mốt ta về gieo đỉnh thực
Trăm năm người nhớ mẫy cung tơ
Lời thơ ý nhạc là muôn thuở
Còn với non sông một chữ chờ.
Ngã Du Tử.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2009 14:31:45 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
tình hương 1 lã mềm những hạt sương đêm dạo cùng ai dưới ánh huyền của trăng lao xao gõ nhịp đất bằng chữ tình kết ngọc chỉ ngần ấy thôi ngã du tử
TÌNH HƯƠNG 2 ngọt ngào môi ngọt bờ môi yêu thương ơi,mắt nói lời chân phương tình lên ngôi giữa đời thường mai sau còn đọng sắc hương cũ càng ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2009 14:28:47 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
TÌNH HƯƠNG 3 thắp lửa tình rọi trần gian lẫn cùng say đắm ngập tràn mùa vui trái tim nở trọn nụ cười mong trăm năm mỗi mỗi người thăng hoa ngã du tử
Trích đoạn: THƠ NGÃ DU TỬ
TÌNH HƯƠNG 3
thắp lửa tình rọi trần gian
lẫn cùng say đắm ngập tràn mùa vui
trái tim nở trọn nụ cười
mong trăm năm mỗi mỗi người thăng hoa
ngã du tử
xóa
[/quote]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2009 22:11:41 bởi nghinhnguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: