THƠ NGÃ DU TỬ
Bình yên ngày tháng đi về
Năm tháng đi qua vội vã Mặt người hiu hắt về khuya Bên đời còn màu giông tố Bình yên ngày tháng tôi dzià
Bên em dẫu ngày lưng chén Mà sao ấm áp lạ thường Còn nhau giữa đời gian khó Là duyên của sự yêu thương
Nghìn xưa bên đời hờ hững Còn vang vọng tới ngàn sau Thả hồn vào xanh giấc mộng Bão đời hơn những cơn đau
Có ai biết mình đã đủ Túi người rộng lắm lòng tham Cả đời miệt mài thu vén Vỡ ra thân xác đã tàn
Kệ người chạy theo danh lợi Ta về ngồi lại cùng em Mặc đời. An nhiên trước phố Gẫm đời hiểu tiếng rơi đêm
Lỡ nhau một đời yêu mến Cũng thường cho mỗi bình yên Làm sao ai người hiểu được Ngộ ra bớt chút ưu phiền. Ngã Du Tử/ SG
CÒN MÃI NIỀM TIN Em ạ, Mỗi bước ngã mọi điều như đổi khác Đừng vô tình giẫm lại lối mòn xưa Trời vô thường lúc nắng, lúc mưa Ta kẻ sĩ phong trần đâu sá kể Phải cân nhắc chữ: Tín, nhân, lễ, nghĩa Để mai sau không u uất nỗi buồn vương Mười lăm năm mài nhẵn ghế nhà trường Và chữ nghĩa gieo muôn phương im lặng Mờ mịt trời Nam chưa chỗ bán Ừ thôi em, làm bạn với vệ đường Dầu dãi nắng sương Sờn vai khuya sớm Đắp điếm áo cơm Dòng đời phẳng lặng… Nam nhi hề, mặc khốn khổ trần ai vang tiếng đục Bước phong trần rướm máu: Bình yên ý thức Thế sự mười năm buồn nhuộm ý Tay gầy nguyện ước vẫn tròn câu Nghiêng bầu ta hát dưới đêm thâu Tâm sự cùng trăng trút cạn sông hồ Thiên hạ cần tiền? – Ta dâng bầu nhiệt huyết Thiên hạ cần ư? – Ta nào có phân vân Giữa mất còn đừng giả nghĩa, giả nhân Ta bình thản như trăng rằm lên xuống Mới vào thu phải nào đông đến muộn Mà lo toan áo gấm khoác quanh mình Áo khinh cừu vắt vẻo dưới bình minh Non nước rộng ai hiền ngu, quang chính Bức dư đồ ai lần tay chỉ đính Sau trăm năm thăng hóa đến bây giờ Sao nhọc nhằn còn quá đổi ngây ngô Chuỗi dài thời gian có gì khác lạ Rồi bao lâu đất nước ngọc ngà Khoác áo gấm ung dung cùng trẩy hội Nhọc nhằn sông núi đơn côi Muộn phiền bưng mặt khóc Dáng nằm nghiêng theo chiều tổ quốc Rằng non sông mai mốt sẽ tưng bừng Cả trăm con Âu Lạc sẽ xanh cành Cây Tổ quốc có đơm hoa tươi tốt? Sữa mẹ Việt nuôi đàn con khôn lớn Như tiền nhân thời nao cũng quật cường NGÃ DU TỬ/ SG
NGHE LÒNG ẤM LẠI MÙA ĐÔNG Uống đi em rượu đã kề môi Sao không uống? - Đôi mắt buồn thăm thẳm Rượu đã rót nhưng thế gian chật chội Nổi co ro trước mắt kẻ dã tâm Đêm đặc quánh trước mặt đời là thật Bao nhiêu người lầm lạc giữa mê cung Cảm ơn anh giữa trời đất muôn trùng Vai kề cận một lần nghe cũng đủ Có lẽ đời còn nhiều người mê ngủ Ngày vào đông còn tưởng một xuân hồng Cũng đành vậy, chuyện thế thời muôn sắc Thôi quay về cuộn giữa giấc thinh không Và ta thức bởi lời em chân thật Dù thân ngà lạnh lắm buổi vừa đông Em xa rồi ta hiểu thấu nguồn cơn Trong gang tấc nghe lòng vừa đủ ấm NGÃ DU TỬ/ SG
CẢM XÚC CAFE SÁNG Vườn cafe buổi sáng đầy xao động Ta ngồi nghe nắng sớm thỏ thẻ cùng: Ồ, sự sống bắt đầu từ nhật nguyệt Hiện diện đời vạn sự cứ vui chung Ai say mê với tiền tài danh vọng Ta một đời chăm bón cõi văn chương Trên đại lộ đời người luôn hãnh bước Sẽ về đâu? - Trời đất vốn diệu thường Và lắng nghe từng âm thanh trước mặt Chuyện thị phi muôn thuở chẳng khôn cùng Tâm yên ắng trước cảnh đời xao động Lòng khoan thai giữa trời đất riêng chung Cảnh rộn rịp trước cuộc đời hối hả Cũng làm vui con mắt mở cổng ngày Tiếng hưng phế muôn đời luôn tiếp diễn Cuộc đời này như sấp ngửa bàn tay Ta còn lại những gì trên nhân thế? Chợt ngộ ra: - Duy nhất một chữ tình Thương quý lắm những tấm lòng chơn thật Ngắm bình yên thiên hạ trước bình minh. NGÃ DU TỬ/ SG
THƠ GỬI NGƯỜI ĐÀN BÀ Người đàn bà giấu tình trong con chữ nên đêm về mãi khép nép làm thơ đời giông gió nghe ngại ngần hơi thở Đếm phong sương mãi miết vỗ quanh bờ Hồn đã dựng phía nghìn trùng lau lách màu xanh rêu phong kín tự lâu rồi bật đứng dậy từ nổi đau thống thiết nắng vừa lên, đời sống giục liên hồi Ngã Du Tử/ SG
VUI SỐNG TỪNG NGÀY Bóng chiều ngã xuống đời dài còn chăng tiếng nhớ của ai một thời có người gom đầy túi thôi có người dong ruổi giữa đời rong rêu Ta về bóng đỗ phong phiêu gõ vào nhân thế thương yêu cội nguồn mong người thẫm một tiếng chuông nhẹ lòng bất nhị, rạch truông cuộc đời Nhìn Bắc đẩu, ngắm mây trời trần gian còn lắm những lời nỉ non mong ngày thắm cuộc vuông tròn bên đời đi giữa sắt son an bình Hiểu rằng thế sự u minh thương đời dung thắm chữ tình, chữ tâm mười lăm trăng sẽ tròn rằm trăm năm rồi cũng chỗ nằm hắt hiu Người mơ tiền, tôi mơ vui yêu em tôi nở nụ cười thắm thơm hỏi rằng: - Trong cuộc thua hơn bình tâm, an lạc nỗi hờn nhân sinh Lắng nghe tâm thức nhắc mình một đời đứng trước bình sinh cõi người mặc người nói, kệ kẻ cười an nhiên, vui sống trong trời bao la Mong ngày sương gió an hòa nắng mưa cũng gội đi qua đời này cầm bằng lá chẳng xanh cây mỗi ngày sống đáng một ngày trần gian NGÃ DU TỬ/ SG
MÂY TRẮNG NGHÌN TRÙNG Kính tặng: cố Gs Hoàng Công Định Ngại ngùng chi chuyện thị phi Đường ngay ngõ thẳng một đi hai về Bước chân giẫm mấy sơn khê Sá gì nếm mật… bốn bề nước mây Trót đem thanh thế ra bày Giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình Chơi hết mình, sống hết mình Để xem nhân nghĩa phù sinh thế nào Ung dung vào trước ra sau Mặc khanh tướng, kệ công hầu - lợi danh Góc đời đọc sách xem tranh Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ Chán, tìm non nước ngao du Như là mây trắng tự do nghìn trùng Thương ai khó nhọc đã từng Hương yêu thương sẽ theo ngàn phương bay Lần tìm theo cuộc tỉnh say Mới hay dòng lệ thấm đầy buồng tim Muôn đời thế thái nhân tình Lợi danh thua được cứ rình rập nhau Hãy xem như nước qua cầu Theo dòng trôi, chảy về đâu? - Mặc lòng NGÃ DU TỬ/ SG .
ĐẨY THUYỀN RA KHƠI Trùng dương sóng cả mênh mông Đẩy thuyền! Vững lái cố công chống chèo Mỗi thước đi một gieo neo Quê hương lận đận cái nghèo triền miên Nước non ơi, lệ sầu riêng! Ngày lên khó nhọc quanh triền đời ai Buồn thay, mảnh đất thở dài Phía trên cao có ai hay nỗi niềm? Thắp lên ngọn đuốc niềm tin Cho hồn Lạc Việt – Cháu Tiên con Rồng Đi về phía mặt trời hồng Ngày lên tiếng hát theo dòng đời trôi NGÃ DU TỬ/ SG (1993)
Thơ thuở đôi mươi KÝ ỨC XANH Ngày xưa ấy tôi mười lăm, em mười sáu Thường rủ nhau bắt bướm tận bìa rừng Khi cuối ngày, mặt trời khóc rưng rưng Tôi không nói tiễn em về tận ngõ Ừ, chẳng nói nhưng lòng em vẫn rõ Tình thơ ngây không dám nói bao giờ Thời gian ơi! Hãy cứ để như thơ Đừng trôi nữa sẽ ngập ngừng... Người lớn Xác bướm bìa rừng chiều xưa tôi vẫn giữ Mà em tôi xa lắc tận phương nào Cuộc đời dài như một giấc chiêm bao Còn đâu nữa ngày thơ ngây dạo ấy Tôi khao khát một cái nhìn lửa nẩy Giận hờn tôi không bắt dế làm quà Chiếc quẹt diêm xưa thần thánh hiện ra Men ký ức tràn về từng thớ thịt NGÃ DU TỬ/ SG
Khi tôi viết bài nầy Quảng Ngãi hầu như chỉ thấy LÚA và MÍA, bây giờ MÍA chỉ còn là cổ tích của dân tôi. Mến, NDT QUÊ HƯƠNG VÀ NỔI NHỚ
Quê hương tôi, điệp trùng cơn sóng lúa Mía ngọt ngào dâng tặng non sông Mùa trăng thanh xiêm áo ngập con đường Ngày tất tả đồng trên ruộng dưới Vốn chân đất nên thật hiền, rất thảo Thả hồn xanh hò hẹn với quê Ngồi suy tư gõ tình lên di cảo Bức tranh quê rộn rã giấc mơ vừa Và còn đây dòng suy tưởng miên man Thành quách xưa mờ tỏ vết thời gian Nhặt giùm tôi từng viên gạch đỗ Trộn mồ hôi xây dựng xóa điêu tàn Nầy em hởi, có còn chăng tha thiết Níu tháng năm mãi miết đợi chờ Nhớ tình quê tôi dệt võng thành thơ cho non nước ngọt thơm hồn thiên cổ Đừng tẻ nhạt với người dân lao khổ Đời quanh năm chồng chất nợ áo cơm... Ruộng cày lúa trổ trong tim Sớm khuya cơ cực mơ niềm hưng vinh Quê hương tôi nghèo từ thuở nằm nôi Ca dao mẹ vẫn ru lời hò hẹn Niềm khát khao từng mòn mỏi luống cày Mùa mưa đến nổi kinh hoàng giông tố Mùa nắng nung khô khốc những bàn chân Dân quê tôi chịu đựng âm thầm Niềm mơ ước ươm xanh đời hạnh phúc Mong mai sau tất cả đơm chồi Cho thành quách tươi cười hương nắng mới Cùng tất cả thắm một màu xanh dịu vợi Của thanh bình của ước vọng trào dâng Xin ngã mũ chào những người chân đất Sống hết mình mong sông núi thanh tân NGÃ DU TỬ (1992)
LỐI CŨ MÙA XƯA Tơ vàng rắc dưới xanh trời Tuổi xuân ngày ấy một thời đã xa Tóc huyền hong phía đông nhà Bên tây có kẻ lén qua mắt nhìn Nhìn thôi, lòng lại lặng thinh Tóc em cứ chải để bình minh hôn (Lỡ mai cô ấy lấy chồng Bên đây chắc có người trông theo người) Em bên kia nở nụ cười Bên đây xanh mượt giữa đời hồn nhiên Đã đành chẳng nợ, không duyên Bên kia xuất giá lòng riêng bên này Tóc huyền hong giữa ban ngày Còn đâu mà ngắm để say một mình Bên đây vụt mất chữ tình Tại mình, hay lỗi vô tình dững dưng Nhà em pháo nổ tưng bừng Bên đây mắt ướt lòng rưng rưng buồn Mạch sầu len, giọt lệ buông Cho vơi tiếc nhớ theo muôn trùng về Theo chồng em bước ra đi Mắt đầm nước mắt vu qui nhà người Hay là em khóc cho tôi Giữ cho kín đáo để rồi buồn tênh Ngày mai khắp nẻo dập duyềnh Giang hà trăm nhánh mông mênh phương nào Giá như ngày ấy đem trao Chữ tình ươm nụ khát khao tim này Phải chăng sẽ khác đường bay Dòng thơ tình viết chẳng ray rức hồn NGÃ DU TỬ/ SG 1989
CHƠI THUYỀN Xuôi thuyền trên sóng trường giang Theo sông con nước có nàng tiên thơ Lỡ thời lỡ cả cuộc cờ Về thu mình lại, ngu ngơ mấy mùa Hỏi rằng: - Kẻ được, người thua Áo xiêm ư? Nắng cùng mưa im lìm Nước non quạnh quẽ lặng im Trời xa chim én chao nghiêng cánh chiều Đi tìm một sự tin yêu Nào hay sóng vỗ cô liêu mạn tàu Thời gian thanh thản qua mau Còn non nước cuộc mai sau còn dài Trống dồn vang giục ban mai Lửa gươm hò hẹn anh tài cung nghinh NGÃ DU TỬ/ SG (1989)
TIẾNG NHẠC Ngón đỗ suối sầu trên phím nhạc Nghìn xưa vang nhắc để bây giờ Ai đem tiếng nấc chiều nay thức Lịm sống hoàng hôn, nhỏ lệ thơ NGÃ DU TỬ/ SG (1989)
MỘT THUỞ TÌNH ĐẦU Lỡ đánh mất thiên đường tình đôi lứa Nên tâm tư buồn giận suốt nẻo về Từ dạo ấy mảnh tâm hồn loáng lệ Vào thế gian làm hạt mưa mây Tháp tình xanh vun đắp suốt tháng ngày Ôi xuân sắc một thời ta mộng mị Khoảng thương nhớ trời yêu mây giăng lối Tiễn em về ta thuộc cả đường đi Nhưng thuở ấy thanh xuân nông nổi quá Tình xanh em nuôi nấng cũng bẽ bàng Tưởng bỏ lái em về sang khác bến Ngày tháng trôi em cũng lắm lênh đênh Ai về lại dòng sông xưa thuở ấy Cho nhắn lời thăm lại bến sông xưa Rằng có nhớ đường về quên cả lối Thuở mười năm một thời đã xa rồi NGÃ DU TỬ (1990)
ĐỐI DIỆN Đang đối diện với biển đời bão tố Nghe trùng vây tứ phía bủa quanh mình Có lẽ nào mãi yên ắng, lặng thinh Nghìn khốn khổ rền chiêng vang trống dội Ta dũng tướng chưa khi nào biết mỏi Dù quân reo, dù ngựa hí ầm vang Cứ thản nhiên chỉnh đốn, chẳng bàng hoàng Một sức trẻ với trái tim nhiệt huyết Ta dong ruổi vững tin và cương quyết Niềm vinh quang sẽ đón đợi ta về Gắng đạp bằng tất thảy những phong ba Lòng cúi xuống tạ đất trời thánh lễ Sự dịu kỳ của con người như thế Vững niềm tin thanh thế sẽ quay về Cây đời xanh kết trái thật xum xuê Ngày khắc khổ trôi dần theo năm tháng Mỗi người nghèo một ngày đều có thể Chở vinh quang dạo cuối đất cùng trời NGÃ DU TỬ/1984
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: