THƠ NGÃ DU TỬ
CUỘC TRÒ CHUYỆN THÚ VỊ Màu nắng mật nhuộm vàng từng chồi biếc con chim cao hứng hót vang trời tôi bình yên thong thả một đôi lời cuộc trò chuyện đang đến hồi hấp dẫn Ai khanh tướng, ai công hầu, ai lận đận cùng về đây hội tụ dưới hiên nhà rượu rót đầy thi hứng bật ngâm nga là đen trắng, vàng thau ồ mặc mặc Tôi đã sống dưới mắt đời rất thật còn dại khôn làm sao nói cho cùng cứ mở lòng cho cõi yêu thương về trổ búp trong tâm hồn từng đóa Buổi trò chuyện nghe cây đời ra lá làm xanh cành những khuôn mặt anh em và mỗi người càng lúc càng gần thêm như tôi và anh lần lần tha thiết Bọn chúng mình đều là dân nước Việt nên thương nhau luôn từng điểm dị đồng quê hương mình mãi mãi sẽ là chung không ai có quyền nhân danh tổ quốc Chẳng ai có quyền đem tài nguyên đất nước trao ngoại bang củng cố thế lực mình dân thời nào cũng thầm lặng hy sinh lòng dân tộc chẳng lẽ nào thua cuộc NGÃ DU TỬ/ SG
DƯ ÂM Thời yêu dấu mắt nai ngày tuổi ngọc Có em tôi dung dẽ mặt sân trường Thời trai trẻ muôn đời là hạnh phúc Có bạn bè cùng học tập, yêu thương Rồi chợt buổi cây phượng già nhuộm lửa Buổi chia tay rưng rức một cung buồn Tôi đưa em lá thư tình mắc cạn Nên một đời thất lạc cuộc tròn vuông Thuở non sông cúi mặt buồn chinh chiến Những người trai lần lượt bước lên đường Ôi cuộc chiến, sao bi thương quá đổi Tiếp theo nhau từng đợt ra chiến trường Rồi kết thúc trước anh em một bọc Chữ đồng bào nghe chua xót thê lương Nào chủ nghĩa với anh em dân tộc Thét gào nhau theo bể sóng trùng dương Từ ngày ấy xa nhà theo cơm áo Ngồi cô đơn lại mơ chuyện lên đường Nghe sông núi lệ hờn đôi mắt đỏ Gẫm bên đời còn lại chút dư hương NGÃ DU TỬ/ SG
NGHIỆM THẾ THƯỜNG Thời giả tạo người tài mai danh ẩn… Gió trăng mây làm bạn với sông hồ Ngày lặng ngắm những ngậm ngùi nhân thế Đêm yên lành suy nghiệm những tung hô Không lạ nữa cuộc nhiễu nhương thế sự Đuốc non sông u ám lẫn mơ hồ Tiếng mời gọi ngọt bùi quanh miếng thịt Lắm anh tài lạc nẻo chợ, bơ vơ Thời mạc vận về tựa lưng cùng núi Ngắm cây cao, đùa với gió sương mờ Giả từ phố với thị phi trùng điệp Thương nước non mắt nhỏ lệ thành thơ Ngày từng trải bước chân hoang khắp chốn Rõ mắt đời đục quánh những tròng ngươi Dẫu yêu lắm cũng đành treo thao thức Chẳng phân bua chuyện thua được cõi người Áo dâu bể sẽ có ngày rách toạc Sẽ phơi trần sự thật những vai u Và dự báo loài rắn nào lên kiệu Cũng chào thua vì giông tố mịt mù NGÃ DU TỬ/ SG
SUY TƯ Đêm chợp mắt suy tư về thăm thẳm Sông núi mong khoác áo mới từng giờ Thương dân tộc còn mơ ngày thực giấc Sẽ vươn vai cường tráng sánh với người Nửa thế kỷ cứ lần khân chưa thật Bước chân vào cửa thế giới tự do Trung Cộng mãi dả tâm kiềm hãm Sao dân ta còn ngần ngại sang đò Nếu dũng cảm và đồng lòng cương quyết Nước non này sẽ khoác áo thành tân Lòng dân tộc mông dân giàu nước mạnh Độc lập, hào hùng mạnh mẽ thoát gian truân Ta mong lắm ngày nước nhà hùng mạnh Người láng giềng chẳng bắt nạt dân ta Sẽ bước lên dõng dạc trước lễ đài Đàn chim Việt tung cánh cùng hoàn vũ. Ngã Du Tử/ SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2024 21:18:17 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NẮNG PHƯƠNG NAM Nắng phương Nam của vàng chiều sông nước Nước Tiền Giang đầy ánh nắng thủy tinh Cánh đồng lúa vàng thơm mùi hương mới Trời phương Nam rực nắng gió thanh bình Em khăn rằn quàng lên cổ rất xinh Hàm răng trắng thả nụ cười ý nhị Như hạt bắp được no mùa – đắc ý Lãng tử nào không rung động tình thương Ngày phương Nam nghe ấm tận tâm hồn Về đến phố còn hương thơm ngỏ lối Như nhắc nhớ những tấm lòng quá vội Buổi miền Tây - No con mắt đa tình (Nếu thời ấy cắm đầu ra hướng Bắc Chắc chi ta ấm áp được đời mình Bước định mệnh chẳng chịu ra phương ấy) Dặn lòng nhau sống chết cũng Sài Gòn Kịp bây giờ nhớ lại buổi em son Ngọc ngà ấy làm sao em cam nổi Chắc quang gánh chỉ đầy lên mưa gió NGÃ DU TỬ/ SG Lạnh thấu xương. Nóng rát bỏng đời mình? Nắng phương Nam hồn vía cũng mê kinh Cây và trái ngọt lành đôi bờ mộng Trời phương Nam còn đầy bao miền nhớ Mở trang thơ: - Sáng cả những trang lòng NGÃ DU TỬ/ SG
GIAI NHÂN & LỜI THƠ XƯA Nặng tình bao cuộc gió mưa Gieo neo đời, vẫn đủ vừa nhân gian Yêu em, buổi ấy ngang tàng Tuổi xuân nào biết quy hàng giai nhân Ngại ngùng, chỉ chút bâng khuâng Nghìn trùng xa, dẫu nắng sương cũng từng Chuyện giai nhân với anh hùng Mùa trôi theo, quả nhọc lòng biển xanh Yêu người gửi mộng thơ lành Viết lên giấy thắm để dành trao em Gửi vào ngày, nhắn cho đêm Cộng thêm khuya sớm chong đèn làm thơ Có khi sóng gió bất ngờ Mười năm chưa gửi được thư cho người Giai nhân hỡi, trần gian ơi Con tim đi lạc nẻo lời Hoa xa Ngang đời lắm những ngọc ngà Bước chân có mỏi cũng sa mù ngày Thương đời, ngồi đếm đốt tay Về thôi. Nhớ lại tháng ngày phiêu diêu NGÃ DU TỬ/ SG
THI CA Thời nào thơ cũng cô đơn
May còn Em, chia nỗi buồn cùng tôi
Mai sau non nước tài bồi
Ngoài trăm năm, cánh thơ trôi theo dòng
Lõm trăng khuyết vừa xanh mầm độ lượng Áo từ bi vội khoác xuống dương trần Cảnh thanh bình chạm thật những châu thân Vườn nhà Mẹ thơm hương mùa rất mới Những con người suốt đời rát mặt Cũng hân hoan khỏa ánh sáng ngọc ngà Thật nồng nàn, trời trăng gió bao la Và như thể hòa mình cùng vũ trụ Ta thi sĩ, mơ được hoài lãng tử Chân thi ca dạo bước khắp nhân tình Đời nhọc nhằn bao huyễn hoặc u minh Xin nhật tụng từng mối tình chân thật
Giở trang thơ gọi ngày tràn mặt đất Cho thương yêu về hội tụ xây thành Cuộc đời vui theo nhịp những bàn chân Mùa hạnh phúc mở từng ô cửa một. NGÃ DU TỬ/SG
TỰU TRƯỜNG & LỜI KHUYÊN Sắp Trung thu rộn sân trường Bầy chim non, khắp phố phường, thôn quê Đường vui áo trắng tụ về Non sông nhộn nhịp, mùa hè đã qua Mái học đường thắm ngàn hoa Thầy cô, bục giảng bước ra lễ đài Bắt đầu nhịp bước tương lai Chào lớp mới - Tháng ngày dài ganh đua Bạn bè học tập vui đùa Biển kiến thức, cùng bước vào mở mang Sự học nào cũng gian nan Học hành chăm chỉ huy hoàng mai sau Mùa tựu trường đã bắt đầu Ngày nay học tập ngày sau giúp đời Cố lên nào, các bạn ơi Gia đình, tổ quốc nơi nơi đang chờ... NGÃ DU TỬ/ SG
Khi mùa Thu trở giấc Khi mùa Thu trở giấc Anh nhớ em. Không phải Thanh Tịnh năm xưa : Tôi đi học Chỉ nhớ cành Sen hồng lộng lẫy, em dành tặng tôi. Vừa thanh khiết, vừa thơm mùi tao nôi. Tôi hiểu em với lòng lành và độ lượng Trăng thi ca sáng tỏ một đêm rằm Nụ cười hàm tiếu thanh cao như mùa thu chín Tôi yêu em từ thuở hứng ánh rằm. Mùa thu về trẻ con tựu trường với lòng nô nức Tôi nhớ nàng như dũng sĩ nhớ biên cương Nhớ buổi xuân nào trên phố chạy ngang tàng Cho kịp gieo vào lòng mùa xuân chín Mùa Thu nay đất trời có độ lượng Cho em gửi cánh sen lộng lẫy ngọc ngà Muôn đời tình yêu là bất tận Dẫu hai đầu nỗi nhớ cách xa. NGÃ DU TỬ/ SG R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2024 03:41:15 bởi Ct.Ly >
Mùa trung thu của các cháu thiếu nhi, mỗi lần như thế, nhắc nhớ một tình yêu đầu. Lạ chưa? NHỚ MÙA TRĂNG THU CŨ Trăng thu từ độ xa mù Thời gian trôi, đã viễn du nửa đời Quay về nẻo nhớ một thời Mùa trung thu, mảnh trăng ơi! Tròn vành Còn không màu ánh trăng thanh Làm sao quên tiếng yêu anh lần đầu? Rộn ràng suốt cả đêm sâu Tiếng trống lân, nhịp tim mau tưng bừng ... Một lần trở lại quê hương Mùa trung thu cũ, nhớ thương hương lừng Tiếng trống lân gõ tưng bừng Nghĩ thương ngày ấy lòng rưng mắt chiều Thương em, thuở mới biết yêu Ngập ngừng tôi, ngại ngùng chiều thiết tha Hẹn hò gần, hẹn hò xa Lần khân lỡ nhịp... Em qua xứ người Tôi đi khắp bốn phương trời Bước về hỏi lại. Tôi ơi lỡ mùa... Ừ, Là lỗi tại tôi xưa ... NDT/SG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2024 17:03:36 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
THƠ TÌNH MÙA THU Cho người trí âm
Này em nhé vườn văn đang rộn rã Bài thơ tình anh viết giữa mùa thu Ngày kiêu hãnh, trăng đêm tròn khao khát Rọi xuống trần lênh láng như lời ru Viết cho em dài thương nhớ dâng đầy Trong đáy mắt hồn em còn đọng lại Ơi người ngọc ngăn tim ta đại hải Sóng ba đào có chết đuối sắc hương Mang thương yêu đi suốt khắp nẻo đường Trần gian hỡi, phải em là bến mộng? Xin thâm tạ trái tim em rung động Vui ngập tràn ánh sáng dưới trời trong. Thơ cho em ngan ngát tỏa vườn hồng Pha ánh sáng trăng thu vàng lãng mạn Em xứng đáng như nàng thơ đài các Tắm ánh vàng da thịt tẩm hương trăng. Ngã Du Tử/ SG
VỀ ĐỂ NHỚ Này em nhé, bao nhiêu năm mùa trăng vẫn đẹp Em hồn nhiên từ độ biết yêu người Ta chợt nhớ mùa trăng xưa thơ mộng Cùng bên nhau hỏi lại chuyện cuộc đời Em lộng lẫy như nàng tiên cổ tích Ta vẫn hoài mơ ước cánh chim bằng Bay khắp cả vùng trời trên Tổ quốc Sẽ một ngày viết lại áng thơ văn Ngày xuân ấy đi trên đường náo nhiệt Rồi tiễn đưa ánh mắt đọng chút buồn Trái tim anh ngập hồn trong thương nhớ Em quay về, nhịp thổn thức còn vương Em áo đỏ trong mắt ngày lộng lẫy Phải giai nhân của Du Tử Sài Gòn Về sẽ nhớ ngày xuân còn trước mặt Trang thơ tình còn đọng một dấu son. NGÃ DU TỬ/ SG
SÁCH CŨNG CÓ NGHIỆP DUYÊN Gia tài chỉ bấy nhiêu thôi Chăm từng ản thảo của tôi từng ngày Tiểu thuyết, nhận định... mê say Vài mươi năm... Còn ngủ ngày trong rương Thì ra trong cõi đời thường Định mệnh sách cũng vô thường nghiệp duyên. NGÃ DU TỬ/ SG
KỶ NIỆM VỚI PHẠM NGỌC DŨ Tùy bút Nguyễn Đại Hoàng* 1.Hôm đó tôi đi dự buổi ra mắt: Tập Truyện Ngắn & Ký của nhà thơ Quảng Ngãi Phạm Ngọc Dũ. Bận việc nơi xa nhưng tôi cũng cố gắng về. Trễ hơn một tiếng! Nên lòng thấy ngại ngùng băn khoăn lắm. Vậy mà, anh đón tôi với sự vui mừng toát ra từ đôi mắt – và lạ lùng thay anh đã KHÔNG nói một câu mà gia chủ THƯỜNG nói: -Sao đến trễ thế? Điều đó làm tôi cảm kích vô cùng! Rồi liền sau đó anh ký tặng tôi cuốn GIÓ BÊN TRIỀN SÔNG VẪN THỔI- Tác phẩm đầu tiên về VĂN của anh – Như anh đã bộc bạch trong phần Lời Tác Giả. Vâng! Việc này cũng khá bất ngờ bởi vì xưa nay người ta chỉ biết đến anh với tư cách một nhà thơ! 2.Tên anh Phạm Ngọc Dũ và bút hiệu của anh Ngã Du Tử có điều đặc biệt. Bởi Du Tử - 游子 có nghĩa là kẻ phiêu lãng. Còn Ngọc Dũ 玉 牖 – có nghĩa là khung cửa làm bằng đá quý- ý chỉ người ở nhà. Nói cách khác Du Tử và Ngọc Dũ trái nghĩa nhau như Lữ Thứ với Chương Đài trong câu thơ: Kẻ chốn chương đài người lữ thứ - Trong bài Chiều Hôm Nhớ Nhà của Bà Huyện Thanh Quan vậy! Ở nhà là TĨNH. Còn phiêu lãng là ĐỘNG. Có phải vì thế mà thơ của Phạm Ngọc Dũ - luôn chứa đựng đến hai yếu tính này chăng? Ngay cả tập san văn học Sông Quê do anh chủ biên- Cũng mang hai yếu tố động và tĩnh đó. Sông nước lững lờ, nhưng Quê nhà lặng lẽ. 3.Tác phẩm của anh đã xuất bản: 1.Dòng sông quê (Thơ, NXB Văn Nghệ TP HCM, 2004) 2.Mắt tháng giêng (Thơ in chung với Đỗ Hướng, NXB Thanh Niên 2011) 3. Hạnh Ngộ (Thơ, NXB Thanh Niên, in chung, 2011) 4.Còn Lại Dấu Yêu (Thơ, NXB Hội Nhà Văn, in chung, 2015) 5.Trường ca Chơi giữa thường hằng (NXB Hội nhà văn TPHCM, 2017) 6.Trường ca Sóng Thị Thành Và Em (Thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2021) 7.Gió Bên Triền Sông Vẫn Thổi (tập truyện ngắn và ký, NXB Hội Nhà Văn, 2023) 8. Vàng Gieo Tâm Thức (2024) +Từ những tựa tác phẩm nói trên và tựa một số bài thơ của Phạm Ngọc Dũ, tôi sắp xếp lại thành một bài thơ tặng anh:KHÔNG ĐỀ Đời gọi em là hương sắc dòng sông quê mắt tháng giêng hạnh ngộ Mùa tự do bay- với dòng sông cũ còn lại dấu yêu chơi giữa thường hằng Sông Hoài nhận mãi vầng trăng sóng thị thành và em gió bên triền sông vẫn thổi Còn lại dấu ngày giữa phố chiều tiếng chổi đường quen… Câu thơ cuối của Phạm Ngọc Dũ khiến tôi bất giác nhớ lại mấy câu thơ tuyệt bút đầy cảm xúc trong bài thơ SÃI của nhà thơ Nguyễn Thái Dương- Nguyễn Thái Dương MT - Lá đa ơi đừng rơi mãi/ tiếng chổi khàn/ cháu chắt sãi đang khua... Vâng nhà thơ, Chủ biên Sông Quê Phạm Ngọc Dũ vẫn đang cùng những người viết trên đất nước này và những trái tim Việt Nam ngoài viễn xứ, trong ý hướng góp phần hương sắc cho nền Văn Học Nghệ Thuật nước nhà, dẫu người chủ biên Sông Quê mái tóc pha sương tự lâu rồi và tiếng chổi đã khàn…Bởi như nhà thơ vĩ nhân Đức Johann Wolfgang von Goethe (1749-1832) từng viết: Sự suy tàn của một nền văn học cho thấy sự suy tàn của một quốc gia [The decline of literature indicates the decline of a nation] Vâng, Phạm Ngọc Dũ cũng như tôi và chúng ta, luôn có bóng dáng quê hương trong trái tim mình. 4.Hôm nay nhân kỷ niệm 5 năm ngày thành lập tạp chí văn học nghệ thuật Sông Quê, kính chúc chủ biên, nhà thơ Phạm Ngọc Dũ, toàn BBT, độc giả Sông Quê, cùng quý thân hữu và các bạn, luôn hạnh phúc bình an, nhiều sức khỏe và niềm vui sáng tạo. Trân trọng. NGUYỄN ĐẠI HOÀNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2024 21:38:01 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
MIỀN NAM Có thể nói Sài Gòn đông đúc và chật chội Sáu ba tỉnh thành đều dồn lại nơi đây Mỗi người dân độ lượng mở vòng tay Chia sớt cả dù ngày mưa tháng nắng Miền Tây thập kỷ nay triền miên ngập mặn Đập trên cao hối hả đã ngăn dòng Làm hấp hối Cữu Long Vựa lúa thơm từ ấy bỗng kiệt cùng Miền Nam vẫn hồn hậu, thảo thơm, phóng khoáng Không mời gọi nhưng mọi miền tiếp nhận Giản đơn thôi mưa nắng chỉ hai mùa Chẳng phân bua, toan tính hơn thua Đời trước mặt nghĩa nhân trùng bất tận Ai đã từng lận đận Vào phương Nam đời bỗng hóa an bình Nắng miền Nam ấm áp cuộc trường chinh Chăm cuộc sống tình con người chan chứa Khó khăn nơi đâu, vào đây nương tựa Yên ắng một đời trú ngụ đất phương Nam Trời Nam – Đất hứa ngọt lành Thương người, yêu nước ngọn ngành thủy chung NGÃ DU TỬ/ SG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: