THƠ NGÃ DU TỬ
KINH KHA SANG TẦN Tần điên tiết chỉ vì Đan thái tử dung Phàn ô kỳ dũng tướng phản của ta nên hôm nay ta quyết với sơn hà đem thanh thế đạp bằng sang Yên quốc lửa máu gươm ngập tràn tâm ô trược ha,ha,ha!mộng bá chủ tung hoành nỗi bàng hoàng thái tử ngại chiến tranh nghiêng người xuống dâng tình cho Kinh khách * * * ta sẽ sang Tần,sẽ nghìn sau hiển hách Kinh Kha nầy đâu sá chốn hiểm nguy ai dày xéo lên sông núi đô kỳ* ta tráng sĩ ra đi không trở lại** dòng Dịch thủy như xót xa ái ngại vì non sông quyết chí cả không về Tiệm Ly ngậm ngùi điệu biến chủy tái tê hiu hắt gió tứ bề lạnh buốt bao kẻ sĩ tâm can não ruột Dịch thủy giang yên ả vô cùng trời quê hương đã hun đúc nấu nung hờn dân tộc bị bạo quyền áp bức * * * Kinh Kha tôi vào Tần rất mực dâng đầu Phàn xin Tần quốc bãi binh bao năm rồi ngập máu lửa chiến chinh lòng dân hận ,oán hờn cao chất ngất "thưa Tần vương,tôi nói lời ngay thật, để yên dân trăm họ được thái bình. Tần vương chau mày:-việc phạt bắc,nam chinh nghìn lý lẽ chỉ một lời quyết định, Phàn ô Kỳ sao ngươi mãi lặng thinh xưa bỗng lộc giờ ngươi thành lễ vật ta rất tiếc ngươi quay đầu phản phúc nên oan khiên...quân sĩ trẫm...rợn người Kinh Kha hài lòng nghiêng mắt tươi cười "vì đại cuộc ta một đời quyết thế Tần vương ,Tần vương ngươi hồ dễ thoát tay ta hởi bạo chúa hung tàn" ... cơ đồ,cơ đồ không trọn với giang san ta chết giữa đất Tần ngạo mạn đêm hôm ấy có một vì sao rụng xuống đất Yên sáng cả một vùng trời ngã du tử * thơ Đinh hùng **câu hát của Kinh Kha khi qua sông Dịch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2009 10:21:03 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
HAI CÁI CHẾT MỘT CON NGƯỜI thấu nhau một khúc nhạc lòng kiếm người,người trúc* thoát vòng trầm luân giận Tần nên phải sang Tần rửa hờn dân tộc thế gian để đời nghìn sau Dịch thủy đầy vơi ai qua bến ấy nghiêng người tri âm ngã du tử *Kinh Kha và Cao tiệm Ly
HÀNH HƯƠNG VỀ KÝ ƯC Người ta hành hương về đất thánh tôi hành hương về ký ức quê mình tháng bảy ngồi giữa lòng thành phố nghĩ về em canh cánh nửa đời em biền biệt khi mùa xuân đương nụ áo thư sinh kịp vắt ngang trời rồi từ đó loanh quanh nỗi nhớ tôi một mình lóng ngóng lơ ngơ đêm thấp thõm chìm sâu vào mộng mị biết còn ai san sẻ một trời mơ cũng từ đó hoang vu lòng thành phố người lại qua nghi kỵ đến kinh hồn ôi,chết lặng những tâm hồn rất trẻ tìm đâu tiếng cười và nụ hôn tiếng rên rĩ dưới vòm trời rất khẽ sợ vô cùng rò rỉ những thở than em có hiểu lõm trần gian nín thở tội không em ngần ấy đến lầm than chừng thơ trẻ cũng quên vì cơm áo hiểu biết đâu đổi được bụng cồn cào rồi bất chợt quê hương nghèo đến vậy tuổi trẻ nào không ước vọng khát khao ... tháng bảy vài mươi năm sau đó giữa lòng thành phố vẫn cô đơn em biền biệt khi mùa xuân đương nụ tôi bây giờ tóc bạc nhiều hơn ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2009 06:16:15 bởi Huyền Băng >
TỰ SỰ TÔI quê xưa từ độ xa người lòng như dòng suối ra khơi gọi nguồn hòa cùng biển lớn ngàn phương ô hay tan hợp sự thường là duyên chừng bao trăng mộng thật hiền chừng bao vò võ chung riêng cõi người tôi từ phiêu dạt bao nơi vẫn nghe thôi thúc có lời mẹ cha quê hương đâu chẳng là nhà cánh chim bạt gió cứ tha thiết hồn Em còn thắm một nụ hôn cho Em quên mấy nổi buồn lơ ngơ mai về lên đỉnh hái thơ trần gian còn lắm bơ vơ rất người dòng đời cứ mãi ngược xuôi tôi còn tôi-suốt một thời nhiễu nhương niềm tin giữa cõi đời thường giữ mình trong- gửi chút hương cho đời tấc lòng mua cuộc rong chơi tôi thương tôi ,mãi ru lời quê xưa ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2009 06:18:04 bởi Huyền Băng >
GỌI NGÀY XANH THẮP MẮT NHAU riêng tặng anh Phạm Tường nắng vàng nhuộm thắm cau trầu sắc son tóc cứ bạc đầu sắc son nữa mai dâu bễ vuông tròn người về nhã nhạc nắng giòn giã lên mặt trời cười thật ngoan hiền và Em như thể thần tiên nhiệm mầu đã qua mấy nhịp mấy cầu còn dòng tâm sự trọn câu ân tình thì ra trùng ngộ hóa sinh vỏ xanh lòng thắm,thấm tình An Tim dù còn một mảnh nhung xiêm cũng xin cho nhận mọi miền ước mơ ngày đi hôn lễ đợi chờ người về vẽ một ý thơ phiêu bồng con thuyền tếch bến đầu sông mát chèo xuôi mái ra lòng đại dương dang tay đón gió muôn phương gọi ngày xanh thắp cát tường mắt nhau ngã du tử
HỒN NHIÊN TA GỌI MÂY VỀ ngôn ngữ ngọt bùi múa rối nghĩa nhân nhuộm trắng cả rừng ta rẽ ngang đời một lối yêu người rất mực bao dung được thua làm sao nói hết thôi về xếp lại niềm tin lớp lớp vào hồn ủ kín nữa mai hong lại mặt trời trăng khuya nhạt màu thiên cổ hồn nhiên ta gọi mây về tội lắm bàn chân thổ mộ lạc đường đi giữa trời mê lương tri muôn đời bất tận cớ sao yên lặng ngậm vành ơi người chân thành lên tiếng muôn phương hương nắng xây thành giữa những trái tim dị dạng nỗi đau lặng dấu bên lòng mai sau rực màu chính ngữ chân trời xóa sạch đường cong ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2009 06:20:27 bởi Huyền Băng >
ĐỢI Tôi chờ đợi cảnh đất trời thay đổi như sắc hoa về tô thắm mùa xuân ngày dân tôi rộn rã tưng bừng giục mùa mới ngang qua từng ô cửa tôi sẽ đứng phía trần gian một nửa còn nửa kia cho cả riêng Em máu thịt rần vút cánh những đàn chim bay tứ hướng mở cửa lòng dân tộc kìa nhật nguyệt cũng tưng bừng mở hội từ đồi khô sẽ bật dậy mầm xanh nước suối nguồn cũng réo rắc âm thanh từng đồng bãi hồn nhiên mùa thơ trẻ ơi huyền dịu ánh mắt hiền của Mẹ nụ cười lung linh nỡ giữa vô cùng áo quan san mới mẽ một màu chung ngày khánh tiết gọi mùa vui tràn ngập ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2009 06:21:31 bởi Huyền Băng >
sông thơ Ngày về trãi nhớ bến sông nằm nghe thao thức dập dồn tim xanh sáng trong màu mắt yên lành quê ơi, thương quá tình anh nhiệm mầu ngã du tử
DẠ KHÚC Đêm rơi xuống từ vực sâu tâm khảm giọt thế nhân chừng ấy cũng đủ rồi ngày luân lạc đêm tật nguyền đau đáu mộng mùa sau ai biết có luân hồi chừng dĩ vãng gieo hai bờ định nệnh những thắng thua chuyện vò võ cõi người mùa nhân nghĩa lạc loài trơ cổ độ dạ khúc buồn:= từng phiên khúc rơi rơi ôi đất nước nối khung trời chia cắt ngày bắc nam lồng lộng giữa trời xa lòng dân tộc cũng sinh ly từ ấy biển đông ơi! rên rĩ động thiên hà tôi đứng giữa trời cô đơn chìm nổi đêm rơi đầy buốt giá tuổi vừa xuân ngày canh cánh bởi những làn gió chướng mùa chia ly khúc thét xé ngang đời ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 20:54:36 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
HOA DUYÊN Mây nước quê người chân bước qua một vùng xanh ngát đến xa xa chiều nghiêng vóc ngọc đôi bờ gọi mây trắng về đâu? chợt nhớ nhà nhiệm mầu hoa nở bên bờ cỏ thanh thản làm sao một đóa vàng dìu dịu làn hương vương trước gió dặt dè từng bước rất nhặt khoan nhỡn nhơ bướm nhỏ dăm vòng lượn mất hút vào không một dấu nhòa sợi nắng cuối ngày giăng giăng lụa đọng lại ân tình trên cánh hoa ngẫn ngơ một đóa hiền như ngọc khép nép bên đời đứng lặng yên thỉnh thoảng đùa vui cùng gió nhẹ tặng người tôi gọi đóa hoa DUYÊN ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2009 06:23:03 bởi Huyền Băng >
BÌNH TÂM
Sức còn đâu nửa vắt đau tim
Cứ để hồn thu được trọn niềm
Thăng giáng bỗng trầm thời xuân ấm
Khoan thai thưa nhặt buổi chiều êm
Dành hơi hít thở vui hồng sớm
Giữ nét đi về sâu giấc đêm
U sáu mặn nồng cơn gió thoảng
Bình tâm tịnh trí dẽo tay mềm.
NGUYÊN HẢI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2009 04:18:19 bởi NGUYÊN HẢI >
LỆ ĐÁ
Lòng đá cũng buồn lệ ứa đây
Nắng đau, mưa lạnh dáng hao gầy
Chơ vơ mắt lịm nhìn lối cũ
Chạnh lòng ghen tỵ những vòng tay
Ngược xui tít tắp mấy đồi thông
Mờ ảo sương chiều trắng mênh mông
Nghe tiếng lá kim rơi nhè nhẹ
Niềm đau quặn xé tím tơ lòng
NGUYÊN HẢI
ĐÔI BỜ
Đôi bờ thương nặng bóng chiều rơi
Sợi nhớ oằn mình nhạt nắng phơi
Chốn cũ còn hương đưa tiếng gió
Người xưa vẫn dấu bước chân lơi
Vườn Đào mượt cánh hoa đời nở
Lều Cỏ hoang tàn sắc nhớ khơi
Một thuở nồng nàn tình Ngưu-Mã
Đông về nhạt nhẽo giá băng ơi !!!
NH
Rất cảm ơn Nguyên Hải ghé thăm,lại còn có thơ nữa chứ,tôi thì bao giờ cũng là tôi 'cả đời nặng một chữ thơ,mai sau ai có đau tờ sử tôi' có cảm xúc là có thơ cho đời như ong có hoa là sẽ có mật cho người thế thôi.tôi
gửi bài nầy cho anh đọc nhé.thân ái NỞ ĐÓA CHƠN THƯỜNG niềm vui và nổi buồn ầm ào từng đợt sóng sẽ muôn đời lóng ngóng chưa tìm ra căn nguyên có một điều rất thực cho là vui vô cùng một điểm hẹn thủy chung nghìn lần thêm giữ lễ sao người đầy mắt lệ? oan khiên từ vô biên có hạnh phúc an nhiên khởi nguyên từ độ lượng lỡ mang vào nghiệp chướng tìm ánh sáng từ bi đời vô lượng dịu kỳ khi mở lòng hoan hỷ ngày sẽ thêm nghĩa lý chẳng ích kỷ muộn phiền đêm về đầy thi vị thảnh thơi từng nhân duyên sự sống mãi triền miên đời con người hữu hạn ai giữ lòng thanh thản tâm nở đóa chơn thường ngã du tử
NGÀY XUÂN
NÓI VỚI EM Ngày xưa ta cũng như em Tung tăng áo mới bên thềm pháo hoa Mỗi xuân thêm tuổi mỗi già Nhìn em ta thấy ngày qua lẹ làng Mong em vui khỏe hiền ngoan Học thương học ghét vững vàng mai sau Cuộc đơi vốn lắm sắc màu Trắng đen nhận rõ bước mau cùng người Xuân về hoa lá xanh tươi Em như chồi biếc giữa trời ban mai Tháng năm mãi miết trải dài Xuân đi xuân đến nào ai hẹn chờ Đàn em là cả ước mơ Cho năm châu rạng màu cờ Việt Nam. Nguyên Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: