THƠ NGÃ DU TỬ
ĐÊM
HUYỄN HOẶC
Hoàng hôn xuống vò cuộn dày sợi nhớ
Mắt mây hờn mờ ảo ánh trăng non
Nửa khuyết bên nầy gầy guộc héo hon
Nửa phương ấy có đầy lòng khắc khoải
Hai bóng hình ở hai vần trăng rọi
Cây đa buồn xẻ nữa mảnh đời nhau
Bên khuyết nhiều anh Cuội với tay
Mong hàn lại đôi bờ lõm khuyết
Đêm dần xuống tơ lòng da diết
Xé vụn nỗi buồn tìm hư ảo phía trời xa
Vọng dư âm huyễn hoặc hương hoa
Những giọt nhớ bắt đền dòng dư lệ
Đêm tháng đông gió ru trầy tiếng dế
Nỉ non mời trống mái đón mùa yêu
Dậy tiếng lòng quặn trống cô liêu
Hồn vỡ mãnh nát nhàu sương trắng
Mòn mỏi đợi ánh bình minh sớm vắng
Gom tia hồng sưởi ấm nỗi niềm riêng
Lòng trở trăn chao nghiêng bờ sóng dội
Rừng Dương rì rào ru gió thoảng về thăm
Lời yêu thương, đêm huyễn hoặc xa xăm
Những khoảng cách không bờ, vô sắc
Cánh tay đời năm tháng miệt mài trôi
Nhắm mắt nhìn vô tận cõi lòng ơi !
Nguyên Hải
thơ mời họa NỒM LÊN SAO CHẲNG GIONG BUỒM Ngột ngạt vào ra hóng gió nồm ngoài kia thiên hạ mãi ôm đồm chướng tai thế sự...mình canh cánh chán mắt nhân tình...chuyện cổm côm quen thói quan thầy tham với nhũng lệ thường dân giã thúng cùng nơm lẽ nào năm tháng thuyền dân tộc lẫn quẫn mom sông chẳng gióng buồm ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2010 16:21:01 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NỒM LÊN SAO CHẲNG GIONG BUỒM
Ngột ngạt vào ra đón gió nồm
ngoài kia thiên hạ mãi ôm đồm
chướng tai thế sự... mình canh cánh
chán mắt nhân tình... chuyện cổm côm
quen thói quan thầy tham với nhũng
lệ thường dân giã thúng cùng nơm
lẽ nào năm tháng thuyền dân tộc
còn đứng mom sông chẳng gióng buồm
ngã du tử
THỎA
CƠN
NỒM
Tung hê theo gió thỏa cơn nồm
Mặc kệ hăm he sấm chớp đồm
Mây nặng chiều râm Chuồn lượn lượn
Nắng se trưa mát Sẽ lôm côm
Theo thời mùa ngịch nhiều sâu - bọ
Lừa thế nước ròng lắm ná - nơm
Địa lợi nhân hòa no ấm tạm
Thuận dòng xuôi mái mới căng Buồm
Nguyên Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2010 08:54:45 bởi NGUYÊN HẢI >
QUÊ NGƯỜI
giữa Sài Gòn nhớ quê cha
ngồi mơ được khoác áo hoa như người
ước vọng nào chẳng lên ngôi
mùa xuân là lúc đầy trời sắc hương
bước chân từ buổi lên đường
rằng mai sau sẽ muôn phương rực hồng
gian truân cũng tạm mùa đông
giữ trong nhau một tấm lòng khát khao
là em má thắm lụa đào
là tôi cũng bậc anh hào kiếm cung
lạc phương sương tuyết một vùng
lênh đênh mới thấu cõi lòng nhân gian
mãi mê tìm kiếm ánh vàng
quên luôn cả nổi túng cùng của ta
đầu non sực tỉnh giang hà
ngoài kia thiên hạ áo hoa rợp trời
thôi về gom góp cuộc chơi
gửi núi sông viết thành lời thi ca
ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2010 08:03:19 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
GIAO THỪA Trong khi đất trời ngưng thở trần gian kẻ vạch giao thừa chỉ có màn đêm và gió chạm môi hôn xuân say sưa loài người cúi đầu đảnh lễ nguyện cầu trổ nhánh thiêng liêng dáng xuân vươn mình hiển hiện mang theo rất nụ cười hiền ngã du tử
RỘN RÃ MÙA DÂNG 29 tết,hai cha con ra phố mua chậu mai chưng tết đón xuân về mai Việt nam có cả hồn quê người quân tử cả đời đảnh lễ mùng một đâù năm đầy hoa rực rỡ bắt đầu khởi sự là mùa xuân ơi mùa xuân, vừa thức dậy tưng bừng cùng nhân loại ca bài ca hy vọng dân tộc đứng trước mùa xuân cao rộng lòng hân hoan buổi trời đất giao mùa cành mai vàng rạng rỡ màu tươi như tha thiết mong mọi điều tốt đẹp nhà cũng vậy trong căn phòng nhỏ hẹp cội mai vàng ấm áp tình yêu mùa xuân sẽ nói bao điều ngày tháng mới đang tung tăng hớn hở cả sắc hương trần gian theo cùng gió phả vaò đời thắm thiết của mùa sang sáng đầu năm ngồi ngắm cánh mai vàng lòng rộn rã trào dâng mùa hạnh phúc ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2010 16:48:01 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Kính mời Quý Thi Hữu cùng vui tết Nguyên Tiêu thật hạnh phúc, đậm nét trữ tình, thân ái.
NGUYÊN TIÊU
CANH DẦN
Canh Dần trăng mới hãy còn trinh
Ánh nguyệt lẳng lơ sắc tuyệt xinh
Quân tử so tài khoe bút trúc
Giai nhân thẹn mặt mỉm môi tình
Đất trời rạng rỡ mừng vui tiếp
Hương sắc tưng bừng hớn hở nghinh
Xuân chúc Hằng Nga lòng trẻ mãi
Nguyên tiêu thơ dệt mộng đời sinh.
Nguyên Hải
CON ĐƯỜNG
Nắng làm chiếu dát vàng từng cây lá
Con đường cong mờ mịt bụi tung trời
Chiều tháng giêng nắng trãi tận chân đồi
Tình du tử thả trôi theo bờ mộng
Quê hương mùa xuân dang tay rộng
Đón tình yêu từ vạn nẻo quê người
Đôi tình nhân bên khóm lá cười tươi
Như hoa xuân tự nhiên là rạng rỡ
Tình cũng vậy gái trai trong hơi thở
Rất cần nhau đón nhận mỗi xuân về
Ơi con đường của chiều tết rất quê
Ai hiểu được bắt đầu và kết thúc
Tôi đứng giữa hai đầu tương lai, quá khứ
Cũng nao nao ngày trai trẻ một thời
Đã dự phần vào một thuở rong chơi
Nên thương lắm những con đường hò hẹn
Con đường muôn đời là yên ắng
Làm xôn xao là lớp lớp con người
Những cánh chim bay lượn khắp muôn nơi
Về hội tụ dưới mái nhà quê quán
Tôi đứng trước con đường vào nam ra bắc
Sao bâng khuâng con đường của quê nhà
Dù thế nào tình yêu mến thiết tha
Cũng giục giã theo mùa xuân thế sự
Ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2010 10:42:19 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
RẰM GIÊNG ngàn năm chị nguyệt vẫn nguyên trinh trăng với người thơ mãi đẹp xinh thi phú dâng đời thơm ý đạo văn chương tặng bạn đậm men tình nguyên tiêu thưởng lãm ngâm cùng vịnh xuân nhựt sum vầy tiếp với nghinh hẹn đến rằm giêng mình hội ngộ bút thơ còn đọng buổi trùng sinh ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 18:30:36 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
CUỘC TRÒ CHUYỆN THÚ VỊ
Màu nắng mật nhuộm vàng từng chồi biếc
Con chim cao hứng hót vang trời
tôi bình yên thong thả một đôi lời
cuộc trò chuyện đang đến hồi hấp dẫn
ai khanh tướng, ai công hầu, ai lận đận
cùng về đây hội tụ dưới hiên nhà
rượu rót đầy thi hứng bạc ngâm nga
là đen trắng , vàng thau ồ mặc mặc
tôi đã sống dưới mắt đời rất thật
còn dại khôn làm sao biết mà lường
cứ mở lòng cho cõi yêu thương
về trổ búp trong tâm hồn từng đóa
buổi trò chuyện nghe cây đời ra lá
làm xanh cành những khuôn mặt anh em
và mỗi người càng lúc càng gần thêm
như tôi và anh lần lần tha thiết
bọn chúng mình đều là dân nước Việt
nên thương nhau luôn từng điểm dị đồng
quê hương mình mãi mãi sẽ là chung
không ai có quyền nhân danh tổ quốc
không ai có quyền đem tài nguyên đất nước
trao ngoại bang củng cố thế lực mình
nhân dân thời nào cũng thầm lặng hy sinh lòng dân tộc chẳng lẽ nào thua cuộc ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2010 10:39:35 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
tân hôn hong thơm lại mái tóc mềm trao anh với cả hương đêm của người chắt chiu mầm xuân tốt tươi cho ta quấn chặt tiếng cười trong nhau ngã du tử
VIẾT SAU LẦN GIỞ
Có tiếng hỏi;-‘ Từ thanh bình trở lại,
Nhện giăng đầy trong ý nghĩ tinh khôi’
- trong tro bếp may ra còn than đỏ
thổi bùng lên ánh lửa hóa nụ cười
trăng gác núi tiếng gọi ngày phía ấy
nghe ầm vang một góc quan san
đêm rất thật ánh trăng già khuyếch tán
tình nước non thôi thúc bước nhịp nhàng
quanh bóng núi đùa cợt đời du thủ
bận lòng chi - ngắm sương khói biên thùy
cười kiêu hảnh sau mấy mùa thủ túc
nhớ tình nhau chong mắt biếc đương thì
lời kinh sách mang mang hồn lãng mạn
cỏ phương Nam xanh mượt dưới trời chiều
xưa có phải mắt nhìn chưa biếc vị
nên vô tình dẫm lên bóng liêu xiêu
gọi thơ phú làm chất men thi vị
mãi ung dung làm bạn chữ thánh hiền
thương đàn em dật dờ neo hố thẳm
mộng ngày xanh thấm lạnh những ưu phiền
cứ nhầm lẫn dẵm lên bờ hạnh phúc
nhìn quanh co bước xiêu veọ con người
biển bạc rừng vàng kéo chân những nụ cười
đầy mộng mị khắp chiều dài đất nước
sao không thể giận hờn chiều quay ngược
làm rối tung những giá trị thường hằng
nỗi chao đảo những tầng tầng mực thước
mãi lạm bàn chuyện thực giả chê khen
mùa giả tạm cũng đậm màu hưng phế
mộng trào dâng theo con nước chân thành
có tiệng gọi phía ngày reo trước mặt
rộn lòng nhau lớp lớp cây đời xanh./.
ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 18:47:01 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
. NỞ ĐÓA CHƠN THƯỜNG
Niềm vui và nổi buồn
Mãi xô vào đời sống
Lắng nghe tình đồng vọng
Cảm ra từ căn nguyên
Có một điều rất thực
Cho là vui vô cùng
Một điểm hẹn thủy chung
Nghìn lần thêm giữ lễ
Sao người đầy mắt lệ
Oan khiên từ vô biên
Có hạnh phúc an nhiên
Khởi nguồn từ vô lượng
Lỡ mang mầm nghiệp chướng
Tìm ánh sáng từ bi
Đời vô lượng dịu kỳ
Khi mở lòng hoan hỷ
Ngày sẽ thêm nghĩa lý
Bớt ích kỷ, muộn phiền
Đêm trổ đầy thi vị
Thảnh thơi từng nhân duyên
Sự sống mãi triền miên
Đời con người hữu hạn
Ai giữ lòng thanh thản
Tâm nở đóa chơn thường ./.
Ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2010 12:55:55 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
Hồi 3h ngày 19 - 3 - 2010, nhà thơ Hữu Loan đã an nghỉ tại quê nhà xã Nga Lĩnh, Nga Sơn, Thanh Hoá
TRÊN SÔNG
Độc mộc một con thuyền
Giữa lặng thinh sộng nước
Đất trời như ngã nghiêng
Cuộc đời tỉnh hay điên
(hay mỗi mình ta điên)
Ngồi im trong khoang vắng
Ôm trầm tư yên lặng
Ru mình bằng tay trắng
Chiều lạnh ánh trăng nghiêng
Sương đêm đang gặm nhấm
Trong thân thể mõi mòn
Còn khối óc cỏn con
Khắc khoải nước cùng non
Bạc thếch đời phai tóc
Mài kiếm bằng máu xương
Chém cuộc đời ô trọc
Cho hết những buồn vương
Gẫm đời chua chát mặn
Nồng môi bằng rượu đắng
Ai hát ca chiến thắng
Còn ta say với trăng
NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: