THƠ NGÃ DU TỬ
THƠ TÌNH TUỔI ĐÔI MƯƠI Đất trời cứ nắng cứ mưa Tình quê nối nhịp ta đưa nhau về Còn không chút ánh sao khuê Trang đài quá buổi xuân về xưa xa Đôi tay ngọc nâng phím ngà Cửa tim bỏ trống anh qua một lần Tuổi đôi mươi chút tần ngần Dang tay em hứng bước chân qua chiều Hay là hoa trái tình yêu Lén vào tập vở yêu kiều thành thơ Vô tình anh chút bâng quơ Giận hờn em cứ vu vơ giận hờn Hoàng hôn thấp thoáng cô đơn Bờ mi khép lại chập chờn trong mơ … Chừng như một thoáng tình cờ Vẫn trang đài vẫn hồn thơ năm nào Ô hay tình vẫn xôn xao Hay là anh đã chiêm bao giữa đời Cuộc tình nào cũng đầy vơi Cái còn lại là muôn đời nhớ nhau * * Thơ tình thơm đến mai sau Lật trang ngày cũ xanh câu thơ tình Ngã du tử Sài gòn –Việt nam
TẠ ƠN NGƯỜI
Ta cảm kích
Sự thi ân của người vô vụ lợi
Thì thụ ân vốn đã nợ nần rồi
Đời trăm năm sá chi
Nghĩa cử đẹp một đời xin trân trọng
Người sang giàu của tiền võng lọng
Ta hàn vi chí khí ngủ quanh hè
Đêm đêm nằm lắng nghe
Thời gian gặm nhấm mòn trí tuệ
Ta hát động vầng trăng đêm thâu
Hàn Tín hàn vi cơm Phiếu Mẫu
Nghìn năm tiết tháo giữa phong trần
Ta sực tĩnh mùi lửa hương ngủ uẩn
Mong đền ơn người đã giúp chân thành
NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2010 10:00:33 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
VIỄN XỨ Viễn xứ mười năm đời lạc hướng nguồn thương ai chắn, lệ chia dòng ! tuổi xuân tím ruột chờ năm tháng trở giấc vàng đau tiếng tủi hờn ngã du tử
SÓNG Sóng ầm ào mấy thiên thu Mật ngôn biển cả gửi vào nhân gian Trắng phau đầu bạc; - lòng vàng Đã hòa trong ấy muôn ngàn âm giai Vui là tiếng nhạc bên tai Phổ vào thanh thế những bài hoan ca Buồn nghe cay đắng xót xa Trăm nghìn cảnh phận vỡ òa khóc than Con người chưa thể vội vàng Nói gì với sóng ẩn tàng ngữ ngôn Quanh co cơn mộng vuông tròn Còn non nước sóng vẫn còn – ngày lên Ngã du tử r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2010 21:13:42 bởi Huyền Băng >
NIỆM KHÚC Tiếc thật tiếc nếu quay về kịp lúc Khi áo em chưa lấm buị phong trần Không ngậm ngùi sao hồn lệ rưng rưng Vài trái chín sầu đâu rơi rụng xuống Con chim nhỏ thu mình thôi bay lượn Buổi chiều giông rơi rớt giọt mưa gầy Lời nguyền xưa chợt dậy phía chân mây Nghe chửng lại nhịp tim trong thời khắc Em ra đi mặt trời vàng úp mặt Giọt hoàng hôn gõ cửa xuống đêm chùng Em xa rồi đàn lạc nhịp không rung Nghe mệt mõi ngón tay trần bấm phím Điệu ru xưa một thời em thầm kín Những tinh hoa phát tiếc dưới thân ngà Đôi mắt tròn nói giùm nổi thiết tha Như trói chặt tình tôi vào thương nhớ Con chim ngàn cứ tha hồ tung cánh Dưới trời xanh mơ tình ắp lầu đài Vòm yêu thương cao rộng dưới mắt nai Vui như thể nhạc đời reo phơi phới … Buổi quay về em không còn đứng đợi Phía đầu non bay vụt mất chữ tình Áo em xưa hun hút mỗi bình minh Tiếng ai hát nghe buồng tim tê tái Dòng sông vẫn nhẹ nhàng trôi thân ái Ngã du tử
SÓNG
Sóng ầm ào mấy thiên thu
Mật ngôn biển cả gửi vào nhân gian
Tráng phau đầu bạc; - lòng vàng
Đã hòa trong ấy muôn ngàn âm giai
Vui là tiếng nhạc bên tai
Phổ vào thanh thế những bài hoan ca
Buồn nghe cay đắng xót xa
Trăm nghìn cảnh phận vỡ òa khóc than
Con người chưa thể vội vàng
Nói gì với sóng ẩn tàng ngữ ngôn
Quanh co cơn mộng vuông tròn
Còn non nước sóng vẫn còn – ngày lên
Ngã du tử
NIỆM KHÚC
Tiếc thật tiếc nếu quay về kịp lúc
Khi áo em chưa lấm buị phong trần
Không ngậm ngùi sao hồn lệ rưng rưng
Vài trái chín sầu đâu rơi rụng xuống
Con chim nhỏ thu mình thôi bay lượn
Buổi chiều giông rơi rớt giọt mưa gầy
Lời nguyền xưa chợt dậy phía chân mây
Nghe chửng lại nhịp tim trong thời khắc
Em ra đi mặt trời vàng úp mặt
Giọt hoàng hôn gõ cửa xuống đêm chùng
Em xa rồi đàn lạc nhịp không rung
Nghe mệt mõi ngón tay trần bấm phím
Điệu ru xưa một thời em thầm kín
Những tinh hoa phát tiếc dưới thân ngà
Đôi mắt tròn nói giùm nổi thiết tha
Như trói chặt tình tôi vào thương nhớ
Con chim ngàn cứ tha hồ tung cánh
Dưới trời xanh mơ tình ắp lầu đài
Vòm yêu thương cao rộng dưới mắt nai
Vui như thể nhạc đời reo phơi phới
…
Buổi quay về em không còn đứng đợi
Phía đầu non bay vụt mất chữ tình
Áo em xưa hun hút mỗi bình minh
Tiếng ai hát nghe buồng tim tê tái
Dòng sông nhẹ nhàng trôi thân ái
Ngã du tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2010 01:47:05 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NIÊM TIN Thắp sáng niềm tin
Trong mỗi trái tim VIỆT
Giữa thời nhiễu nhương đạo đức
Tiếng gọi từ tâm vực
Xoáy sâu vào lương tri
Ai đến, ai đi
Bánh lăn đời sẽ bỏ người lại
Không dìu nhau theo luân lý đường dài
Chữ tam cương, ngũ thường là bất hủ
Hàng ngàn năm đạo không xa bản tính con người (1)
Nếu giữ gìn và bồi đắp cho nhau
Thì đạo đức sẽ như là cơm áo
Cõi trong đục một đời nên tỉnh táo
Trách chi người ngụy triết tô son
Vung vít vẽ lúc nhất thời hợm hĩnh
Trong cõi đời nầy dù say tỉnh
Cõi nhân sinh rất mực công bằng
“ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai”(2)
Thường thịt xôi tìm đến người dua nịnh
Triều đại nào cũng đổ nát vì nạn hoạn quan
Hởi anh linh Việt tộc
Chúng ta là đồng bào có cùng một gốc
Hàng ngàn năm chiu chắc huyền sử Âu Cơ
Kẻ xa hoa thường thiếu tính nhân từ
Nghe sông núi ngậm ngùi buồn luân lý
Dù sau trước xin đừng vị kỷ
Có tha nhân nên ta đứng được với đời
Đời trăm năm là dự hội cuộc chơi
Ai tận hiến vì đời xin trân trọng
Đừng vì quá cung son và võng lọng
Đem điêu ngoa đổi chất con người
Luôn bên đời tiếng hát cứ à ơi…
Như nguồn sống chảy vào đời vô tận
Ngã du tử
(1) đạo bất viễn nhân, nhân chi vi đạo nhi viễn nhân bất khả dĩ vi đạo (đạo không xa bản tính con người ta,hể vì đạo mà xa bản tính ấy thì đạo không phải là đạo nữa) - Khổng Tử
(2) thơ cụ Phan bội Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2010 02:06:02 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
NỖI NIỀM CON SÓNG Miệt mài sóng vỗ tràn bờ Ầm ào vẫn sóng bơ vơ bạc đầu Ngàn năm biết mấy bể dâu Cát vàng hò hẹn, lao xao chút tình Gió ru êm sóng lặng thinh Giận gì bảo nổi, sóng hình như đau Thương sao con sóng bạc đầu Muôn đời âm ỉ nổi đau đáu lòng.
GIAO MÙA
Tinh mơ giữa một rừng cây
Tiếng chim rớt xuống gọi ngày lên mau
Trời quê ngút mắt xanh màu
Có hay chìm nổi nát nhàu áo ai
Đi về nghe những tàn phai
Dội vào môi mắt tượng đài hóa thân
Trăm năm mõi bước phong trần
Sao không là những điệu đàn tặng nhau
Thắp lên tim ngọc nguyện cầu
Dâng đời hơn lắm lời rao nhập nhằng
Bỏ quên sao nếp nhân văn
Theo dòng duy lý mãi chăng hởi người
Hạt lương tâm gieo xuống đời
Mơ sau xanh tốt giữa thời áo cơm
Có người giày cỏ áo rơm
An nhiên đi dạo trong vườn thế gian
Quãy văn thơ với cung đàn
Cùng trời cuối đất hợp tan thế tình
Lần theo lớp lớp hóa sinh
Ngã nhân cuối xuống tâm bình yên thôi
Khoan dung nhặt ở cõi người
Những điều trông thấy chép lời thơ kinh
Gẫm hay muôn sự tại mình
Bằng lòng với ngọt đắng tình đời trao
Ngoài kia đời mãi xôn xao
Được thua – lên xuống ồn ào chợ trưa
Vui chi ngọn gió giao mùa
Nở đem nhân nghĩa dối lừa lương tâm
Cây xanh tít tắp đại ngàn
Vẫn rung theo gió reo vang nhạc ngày
Trăng trời mây nước vui say
Tương tư Em, rụng bàn tay trắng ngần ./.
NGÃ DU TỬ
Ngã du Tử tôi vừa nhân được tác phẩm TIẾNG VIỆT QUA THƠ TÌNH 10 THẾ KỶ do nhà xuất bản Văn hóa thông tin Hà Nội 2010 của gs ts HOÀNG TUẤN có chọn tôi 2 bài , xin giới thiệu cùng anh em thư quán ( 2bài này trích trong thi phẩm DÒNG SÔNG QUÊ của Ngã du tử do nxb văn nghệ _ 2004 ấn hành), thân, ndt bài 1: LÝ Ngày nhỏ lệ thương nước non nghèo khó buổi vàng thau lẫn lộn giữa phù sinh nếu phân ly ắt hệ lụy chữ tình thời gian sẽ công bằng phân hóa vốn đời sống có vô cùng phép lạ sự nhiệm mầu khó lý giải giữa càn khôn người hãy tin trí tuệ sẽ trường tồn mầm sống bao giờ cũng hướng thượng chỉ có trái tim từ bi và độ lượng mới làm giàu chất liệu của tình thương nào ai hay lý lẽ của vô thường hạnh phúc _ khổ đau muôn đời hai bờ vực người gắng gượng trong tận cùng sinh lực sẽ tất thông luân hóa cuộc trăm năm ngược thời gian từ vạn cổ xa xăm gieo hạt thiện ắt là gặt thiện ta suốt đời phụng hiến nên bình yên dong ruỗi cuộc thường hằn NGÃ DU TỬ bài 2: LỘI DƯỚI ĐƯỜNG TRĂNG Chiều xuống vội phía hoàng hôn úp mặt ai treo mảnh trăng trên đầu non màu ánh sáng dịu kỳ vằng vặc bức tranh quê toát lên rực mãnh hồn tay nắm chạt nghe đêm nghìn lau lách lời trần tình loài dế giục trong đêm một tấc dạ cùng lòng son hiển hách biết nhân gian có thân ái nổi niềm giữa quạnh vắng nghe muôn trùng im ỉm con đường quê hun hút đến vô cùng chân vẫn bước trong ân cần bóng ngã quan san ơi ! lòng đau đáu riêng chung vẫn quê mẹ vẫn con đường, mùi lúa thời gian trôi hương vị cứ ngọt ngào ai xa xứ nghe hương đồng mời gọi như tình quê, như tiếng mẹ ca dao chân vẫn bước dưới dòng trăng lênh láng nghe cơ hồ róc rách chảy hàng cây những ai đi đâu?, ta về đây uống nổi nhớ nghe ngọt ngào tim óc tiếng đạp xe của người chở rau lóc cóc nghe nhỏ dần lối ngược phía đường xa mím môi chặt cùng con đường thổn thức ai giàu sang, ai cùng khó một thời đêm yên ắng trăng rất gần với núi góc non sông ôm chẳng hết nửa đời trăng bình yên rọi ánh sáng nơi nơi và tiếng dế mơ màng trong nhạc điệu NGÃ DU TỬ
CÒN MÃI MỘT DÒNG SÔNG (Tặng tác giả Ánh Sao Đêm)
Tình chảy mãi vào dòng sông bất tận Mang yêu thương hòa cùng nước từ nguồn Ngôn ngữ nào vực dậy sự yêu thương Sau và trước thuở vào đời xuôi ngược Là hậu duệ của Tây Sơn thuở trước Đành rưng rưng giọt lệ kiếp tài hoa Vệt thời gian xiêu lệch dưới tháp ngà Làm thi sĩ chập chờn theo cơn mộng Ai vỗ về ngìn sau trong gió lộng Cho dòng sông đùa giởn ánh trăng vàng "Phím luân hồi gảy khúc nhạc bi hoan"* Lòng xanh mượt cầu tương tư còn đợi Hởi dòng sông giọng thi nhân ơi ới Gọi hồn thơ về dự tiệc tương phùng Có phải người vừa xướng điệu yêu thương Vui hội ngộ mặc đời lên nhịp nhịp Mỗi thời lên là một mùa chuyển tiếp Có người thơ đàm đạo với người thơ Phía bên đời ai xếp lại cuộc cờ Tình chan chứa và dòng sông tỉnh lặng Ngã Du Tử ------------------------------------ * : Chữ trong tập ÁNH SAO ĐÊM của Mai Khê
CẢM XÚC Ở HUÊ NGHIÊM TỰ Mây ngưng tụ bầu trời cao vòi vọi Bạch đàn lao xao khúc nhạc thật hiền HUỆ NGHIÊM ơi, lòng du tử bình yên Trưa yên ắng chợt quên mình trần tục Ta chẳng phải quen cuộc đời du mục Sao về đây in từng dấu gót giày Sen điềm nhiên ngẫng mặt dõi tầng mây Lòng thanh thản buồn vui cùng cõi sống Bỗng rộn rã gió từng cơn lồng lộng Ngày chiêm bao nạm ngọc tự bao giờ Thi hứng tràn tay vung vội dòng thơ Nghe vũ trụ thì thầm gieo hạnh phúc Đời bất chợt trong quá quan thế tục Hợp âm rời cũng thú vị giữa trần ai Bước chân đi còn cả chặng dường dài Lòng mặc niệm từng mỗi lần tương ngộ Ngã du tử
TRẦM TƯ Suy nghỉ dài hơi trên mắt râu ai hay lưu giữ đến mai sau chiều lên rất vội, ngày qua chậm khói thuốc vàng tay giấc mộng đầu NGÃ DU TỬ
Chào bạn Ngã Du Tử
Sao lúc nầy NDT ít đăng bài quá vậy,
NH
XAO XUYẾN Chiều loang nhẹ gió ru hời lặng lẽ tay em mềm như trăng mọng long lanh niệm khúc nào ai thấm vào nỗi nhớ triền hoang vu mộng trác tuyệt xây thành và chút nồng trong nắng chiều mắt biếc ta mơ màng bên hạnh phúc đơn sơ dẫu em yêu có đượm nét ơ hờ ta vẫn hát bên hiên đời rất khẽ em lã lướt men hương tình nhè nhẹ để hồn ta mộng mị thuở tung hoành NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: