clietc
-
Số bài
:
217
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 28.01.2009
|
RE: Nữ nghệ sĩ Thanh Nga
-
26.06.2011 12:31:54
II II Phần vợ chồng ông Nguyễn Phú Hải sau khi kẹt xe, cà-ra-vát của tài xế y như khăn chùi mũi. Đám đông vây kín đường Duy Tân không nhúc nhích một chút nào, bà than thở và ông liền cho người cận vệ mang danh thiếp vào Ty Cảnh Sát Ninh Thuận nhờ họ giúp đở. Một Đội cảnh sát tức tốc túa ra đường, mặc thường phục và giả dân thường cũng có. Bọn họ dùng dùi cui giải tán đám đông, bấy giờ người ta mới để ý chiếc xe du lịch màu đen chở ông Đô Trưởng Sài Gòn. Họ cũng muốn coi mặt ông bà như Thanh Nga, ông Đô trưởng là ai hoặc vợ ông ta đẹp không? Nhưng trước sự quyết liệt của Cảnh Sát bảo đảm an toàn cho ông, đám đông phải tạm thời dạt sang hai bên đường. - Tôi không muốn dùng quyền hạn nào, cuối cùng tôi cũng phải dùng- Ông Đô Trưởng nực nội trong người nói loáng thoáng như vậy, làm như ông chẳng thích dùng quyền uy khi mình đang có quyền uy. Sau khi cảnh sát hết hồn không hay biết ông Đô Trưởng mắc kẹt trong đám đông, là sui gia với ông Tỉnh trưởng Ninh Thuận. Hai đoàn vệ sĩ chạy bộ theo xe hộ tống về Dinh thự Tỉnh Trưởng, họ còn vây kín vòng ngoài vòng trong hai lớp. Ở đó, bà Phu nhân ông Nguyễn Phú Hải viết giấy mời bà Thơ và Thanh Nga tới gặp. Cho đến khi bà phu nhân Nguyễn Phú Hải có giấy mời bà Thơ và Thanh Nga đến chỗ bà ấy, bà Thơ mới vỗ về hơn nữa. - Con thay đồ đến gặp ông bà Đô trưởng, giữ quan hệ để làm ăn lớn sau này. - Con mệt quá mẹ ơi! Con muốn ngũ à. Bà Thơ cũng hiểu là Thanh Nga chấn động tâm lý sâu sắc, nội tâm con người đôi khi làm cho con người đó nhấc chân nhấc cẳng lên không nổi. Khán giả bên ngoài cũng đông, ai biết trong đám đông sẽ xảy ra chuyện gì. Bà Thơ biết khán giả bu quanh là vì Thanh Nga, chứ bà bước ra ngoài khán giả chỉ tò mò một chút rồi thôi. Bà cho làm như vậy là để Thanh Nga đừng đau khổ, quả tình đoàn Thanh Minh gần đây bị đoàn Thủ Đô lấy mất khán giả phải ra tận Phan Rang này, không chừng việc nhận mặt Thanh Nga làm con ruột là mánh khoé của họ. Chỉ có bà Thơ đến nơi còn Thanh Nga đâu không thấy, bà phu nhân lấy làm lạ liền hỏi ngay: - Thanh Nga đâu? Họ đồn quá đồn, vậy chuyện có thật không bà Thơ. - Chào ông bà Đô Trưởng, chào ông Tỉnh- Bà Thơ lễ phép chào từng người- Làm gì có, con tui nuôi từ nhỏ mà...Nay nó nổi tiếng thì người ta lại đồn bậy bạ như vậy thôi, chắc là bà ấy thích nó quá... - Người đàn bà ấy không đến độ bị tâm thần, cũng không phải là người mê đắm thần tượng dám làm chuyện bậy bạ. - Tụi tui đây có chức có quyền, chỉ hy vọng bà nể cho mà nói thật. Chúng tôi cũng không đến độ tọc mạch người ngoài đâu, nếu xét thấy tình cảnh Thanh Nga đáng thương tụi tui còn yêu quí con bé hơn. Còn bà, chúng tôi cũng có thể phụ giúp đở vốn làm ăn, gần đây đoàn Thanh Minh đang gặp nhiều bất trắc thì phải? Trước mặt hai ông quan lớn, tựa như giấu giếm điều gì với họ sẽ mang tội “khi quân” như thời vua chúa. Bổng bà mềm nhũn người, lúng túng đôi điều. Tựa như rằng bà muốn thú nhận Thanh Nga là con nuôi do ông Năm Nghĩa chồng bà xin về nuôi từ nhỏ và rằng bà không muốn giấu giếm người có chức có quyền nhưng phải giấu Thanh Nga cho bằng được...Nhưng bà Thơ vẫn chưa chịu nói. Vừa lúc ấy, con trai ông Tỉnh trưởng Ninh Hải là dược sĩ Ngô Khắc Tỉnh chở vợ tới để làm lễ chào hỏi ba mẹ vợ. Một phần vì vợ cũng y chang như bà phu nhân Đô trưởng, mê cải lương như điếu đổ mong đến nhìn mặt Thanh nga, vừa đến cắt ngang tâm trạng bà Thơ. Thân phận hèn mọn hơn những người kia nên bà Thơ nán câu chuyện lại, phần để cho chuyện gia đình sui gia thơm thảo. Một lúc sau những người đàn ông xum xoe một bên bàn tiệc rượu, còn những người đàn bà tìm chỗ khuất để chuyện trò. Nếu nghe lõm được câu chuyện của những người đàn bà, thì chỉ nghe bà Thơ phân trần đoàn Thanh Minh đang có chiều hướng xuống dốc. Bà Kể: - Tôi rất buồn vì đoàn Thanh Minh đang gặp nhiều khó khăn, tính từ lúc Út Trà Ôn bỏ đi tìm gặp ông Ba Bản...Không ngờ, đó lại là duyên cớ cho ông Ba Bản thành lập đoàn Thủ Đô. - Từ thời anh năm Nghĩa còn sống, Út Trà Ôn ở đoàn Thanh minh. Tánh tình của ổng thấy cũng hơi nóng nảy? - Trời ơi! Ông Út Mười làm reo số một, hoạnh hẹ tôi riết mà muốn phát khùng. Tới giờ hát là hay giận hay hờn rồi bỏ đi đâu đó... - Có việc đó nữa sao? Ổng ...bỏ hát à? - Trời ơi không biết đi đâu. Giờ tôi kể lại mà còn lên ruột...Tới giờ kéo màn mà chưa thấy ổng về, bầu gánh nào chịu đựng nổi. - Rồi ổng có về không?- Hai mẹ con bà phu nhân Đốc phủ sứ còn muốn lên ruột chứ đừng nói gì bà Bầu Thơ. - Có...Về kịp giờ. Nhưng tính tình cứ như vậy hoài. - Ờ! Làm hết hồn...Sao ông Út Trà Ôn hát cho đoàn thanh Minh lâu lắm rồi mà... - Hồi anh Năm Nghĩa còn sống... Lúc đó cứ nghĩ đoàn Hoa Sen hùng mạnh của Bảy Cao sẽ đánh gục đoàn Thanh minh. Từ khi con Thanh Nga lảnh giải Thanh Tâm, rồi còn được Hữu Phước về cộng tác khán giả đầy nghẹt rạp mừng lắm. Nhưng từ khi anh Năm Nghĩa tôi mất, cộng với việc ông Út Mười hay chứng tôi có ý để Hữu Phước đảm trách vai trò của ổng. Giờ ổng bốn mươi rồi, nhưng mấy lần đều bị khán giả la ó, nhất là tuồng “Chiếc lá vàng” phải trả vé lại khán giả mới chịu. Hôm đó ổng bệnh thiệt. - Chị làm bầu gánh tôi cũng thấy mệt mỏi thiệt, giờ ổng về đoàn Thủ Đô còn mệt hơn...Đúng là mất ông Út trà Ôn là mất cả. - Sự việc tưởng chừng dừng lại đó. Nào dè Hữu Phước với ông Út Trà Ôn có chuyện, táng ông Út một bạt tay trước mặt mọi người (nhiều người cũng thấy hả hê chuyện đó). Nào dè ông Mười lại chạy ngay tới ông Ba Bản cầu cạnh, đoàn Thủ Đô trong tích tắc được thành lập ngay. Bà phu nhân húng hắn ho, liếc chừng bên bàn tiệc nhậu. Bà Thơ cũng biết ý nên giữ chừng mực. Ông Nguyễn Phú Hải còn là bạn thân của ông Ba Bản, thỉnh thoảng ghé hãng dĩa Ngô Đình Khôi xem đoàn Thủ Đô tập tuồng. Ông còn đề nghị sửa chữ “Tàn canh” thành chữ “sang canh” cho nó hên, nên vỡ tuồng của soạn giả Thu An tựa đề là “Tiếng trống sang canh” là vậy. Đó là vỡ tuồng đang hút khách ở rạp Thanh Bình, dù hát cả tháng nay mà vẫn hút khách. Đẩy đoàn Thanh minh- Thanh Nga vào thế khó khăn, phải đi lưu diễn xa, chứ ở các rạp Nguyễn văn Hảo và Thanh Xương từng là một thời nay ế ẫm. - May mắn là chị còn là khán giả thường xuyên của gánh Thanh minh, còn dịp cho tôi tâm sự. Khán giả bây giờ gần như quay mặt với đoàn Thanh minh rồi... - Ông Ba Bản giàu có, chắc là đấu đá với ổng không lại đâu. Tôi cũng phục ổng làm ăn giỏi có nhiều vốn. - Ổng là con của đại điền chủ ở Bến Tre lên, chứ tay vừa sao! Hôm Út Trà Ôn sang đó, ổng đã đền hợp đồng và đưa cho tôi hai triệu. - Ổng từng trúng thầu làm đường từ Thủ Dầu Một đi Buôn Mê Thuộc, rồi mở xưởng Hoàng Sơn làm dĩa hát. Nay ổng thành lập đoàn Thủ Đô, cưng ông Út Trà Ôn như trứng mỏng. Trả thù lao cao ngất ngưỡng, gần ba triệu đồng, mấy người khác cũng nhiều. Đoàn Thanh Minh cũng như đoàn Hoa Sen sánh không kịp rồi... - Thế mới có việc đi lưu diễn xa tới Bình thuận này. Vậy mà cũng gặp chuyện rắc rối... - Vậy Thanh nga là con của ai? - Sao? - Trời ơi! Có gì nói thiệt với nhau đi. Tôi khuyên bà thế này, ở đây dù sao cũng ồn ào rồi. Mấy tay săn tin đã đăng là nó con bà Ba Ngọng, khán giả có người cũng nghĩ vậy. Hát ở Ninh Thuận này nữa không tiện, chi bằng bỏ hợp đồng với rạp hát tiếp tục đi ra Nha Trang... - Mẹ con nói nghe hợp lẽ, chi bằng dì đi hát nơi khác Thanh nga mới được an toàn. Con lì xì cho dì một ít để trả tiền thuê rạp, dì cứ làm theo ý mẹ con xem ra hay. - Tôi rất chân thành nhận thành ý của hai người, sẽ đi Nha Trang hát liền. Còn việc Thanh Nga là con của ai thì thế này... Nói đến đó, bà Thơ ghé tai nói nhỏ chỉ cho mẹ con bà phu nhân nghe. Báo chí gần đây săn tin ráo riết, xem ra họ đang theo dõi phía ngoài Dinh thự, cần thiết phải kín kẽ. Bà Thơ không biết nói gì, thấy cả hai mẹ con phu nhân Đô trưởng ưng bụng lắm. “Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”- Từ khi ông Năm Nghĩa mất, câu nói ấy gần như người ta dành riêng cho bà Thơ, rồi tựa như bà quyết định sao thì tuỳ. Người ta chưa quen thấy người đàn bà quản lý gánh hát, ý thị phi vẫn còn nặng nề và người ta nhìn theo cái nhìn của họ, rằng trước sao gì người đàn bà đó cũng ngã quỵ, buông xuôi mọi việc nên gần như người ta không dính vào, người có ý yêu thương thì cho một vài lời khuyên hoặc là họ đưa ra chuyện thảm bại trước sau gì cũng sẽ xảy ra. Quả là một người đàn bà đứng trước nhiều thử thách như những quí ông, người ta cứ cứ mong chờ nay mai người đàn bà đó sẽ ngã. Bà Thơ được khuyên hãy tỏ vẻ yếu đuối trước tình huống này, bà không nên diễn tuồng ở đất Ninh Thuận nữa và có lẻ như vậy thì ông Nguyễn Phú Bài sẽ hả hê. - Dù sao thì ông ấy cũng là bạn của ông Ba Bản, chị nên tránh hát hò ở đây. Coi như là ta thua đoàn Thủ Đô một hiệp, mặc dù không có bằng chứng nhưng việc nhận con của bà Ba Ngọng phải có ai đó đứng đằng sau việc ấy. - Nói như vậy là Thanh Nga là con của bà Thơ hả mẹ?- Đứa con gái hỏi lại người mẹ và những người đàn bà biết rằng mình rất yếu đuối trước sức mạnh của đàn ông. Nhất là những toan tính của họ. - Chị khuyên vậy cũng hay, ý chừng như cả nể ông Đô Trưởng. Những ngày ông ở đây nên để dân chúng yên bình, đây có sự sắp xếp nào đó từ các đoàn hát để đánh bại đoàn Thanh Minh. - Chắc chắn là vậy! Bởi vì họ biết cả lúc ông nhà tôi phải ra đây. Nếu còn hát là còn ồn ào, bị dân chúng quất rầy làm ông nhà mất mặt, còn nếu bỏ đi thì phải mất tiền hợp đồng thuê rạp. Bà Thơ ngẫm nghĩ một lúc và bà đồng tình với bà phu nhân, dù sao bà ấy cũng nói đúng. Những người đàn bà hay hơn những người đàn ông là nhẫn nhục, biết thua keo này sẽ bày keo khác...Sự thắng thua ở cấp độ quản lý đoàn hát âu cũng là sự thắng thua của bộ môn cải lương trước thời thế. Thế hệ của chồng bà yêu mến môn nghệ thuật ấy, bà quyết tâm giữ gìn sự nghiệp cho chồng con. Xưa nay những người đàn bà yêu chồng yêu con đều làm như vậy, một chân lý bình thường nên còn sức thì bà còn quyết đấu tới cùng. Bà Thơ có quyết định ngay tức thời là sẽ đi và rút đoàn hát đi khỏi đất Ninh Thuận. Lịch sử đã chứng minh bà Thái Hậu Dương Vân Nga có một bước lùi vĩ đại, nên bà là một con người vĩ đại. Đây là bước lùi vĩ đại của một người đàn bà vĩ đại, quản lý đoàn hát cải lương nhưng hoàn toàn phải đối phó với cánh mày râu đầy mưu mô là cần thiết cho gánh hát Thanh Minh tiếp tục tồn tại. Người ta đã đánh trúng con bài chủ lực mà bà đang nắm giữ, đó là Thanh Nga con của bà. Đến khoảng tối, Bà Thơ mới trở về khách sạn Mỹ Châu. Bà yêu cầu đoàn hát thu xếp nhanh chóng và đi ngay trong đêm đó, càng chứng tỏ đoàn Thanh minh bại trận càng tốt. Mấy ông đàn ông rất dễ say sưa với chiến thắng, chủ quan thì lúc đó bà sẽ tính toán lại. - Nhanh nhanh dọn dẹp đồ đi Nha Trang...Nga! - Lại đi nữa hả mẹ? - Sao? Khóc ướt cả gối nằm hả?- Bà Thơ liếc nhìn thấy ly nước ở gần đó và bà biết tỏng là Thanh nga đổ lên gối một ít. Từ khi bà Thơ đi, Thanh Nga hết nằm dài trên nệm êm ấm của khách sạn, thì bò ra cửa sổ ghé mắt nhìn ngoài đường xem khán giả họ bớt bu quanh chưa. Đôi khi áp lực từ khán giả mình không còn là mình, Thanh Nga lấy nước chấm chấm trên mắt như đang khóc, kẻo lỡ như ống kính của báo chí chụp hình từ xa, thì cũng thấy nàng có xúc động. Thanh Nga khóc thật có mà giả bộ cũng có, nàng khóc thật là vì tuổi nàng còn ít nên dễ tin rằng người mẹ kia là thật, rồi đồng cảm với nổi khổ của người mẹ mất con ấy. Nàng khóc giả là vì người mẹ thật quá khắt khe với nàng. Nàng đổ một chút nước lên gối là e ngại khi chỉ mình trong khách sạn, ai đó lẻn vào phỏng vấn thì ít ra cũng có cớ nói ra tâm trạng của mình nhập tâm cho sự ly tán của hai mẹ con. Nhưng còn việc nàng là con ai thì còn phải chờ thẩm định rõ ràng, có trước có sau xem có hợp tình hợp lý không cái đã. Không có một ai vào phòng phỏng vấn, chỉ có bà Thơ thấy nước đầy gối là hiểu nước mắt nào mà nhiều thế. Bà trách nhè nhẹ: - Vừa vừa thôi, làm sao để tin...Chứ nhiều như vậy nhìn là biết liền. Thanh Nga bị lộ mánh khoé cũng mắc cỡ, bỗng chuyển sang trách cứ thật. - Con khóc là vì mẹ quản lý con chặt quá! Không làm sao để qua mắt mẹ được. - Quản lý con thế nào mà chặt...Ta là người mẹ dễ chịu nhất từ trước tới giờ... - Dễ chịu đâu không thấy...Con yêu ai mẹ cũng không cho. Thanh Thanh Hoa còn lấy được người mình yêu, cùng trốn với anh Nam Hùng sống vì tình yêu đó. Hai đứa con từ nhỏ cùng ở chung hát chung, cùng lảnh giải Thanh Tâm. Nhưng Thanh Thanh Hoa đạt được những gì chị ấy thích. Bà Thơ buông mình xuống chiếc giường, ngồi cạnh Thanh Nga vừa xếp đồ vừa giảng giải; - Con còn nhỏ con không biết rành. Dư luận ở đời vẫn cổ xuý, khi con gái có tài sắc, thì người ta gán ghép người đó với những người có tiền của hoặc những chính khách nổi tiếng họ mới vừa ý. Nếu như là khác đi, ta cũng bị mất tiếng tăm...Chuyện của Thanh Thanh Hoa là chuyện hiếm có, được giải Thanh Tâm thì không tìm danh lợi như những người con gái khác. Nhưng nó sẽ gặp ngay ngang trái ở đời, khán giả bớt thôi không còn nhìn nó là thần tượng nữa. Trước sự quyết liệt của Thanh Thanh Hoa, mẹ và cô Phùng Há đở lời cho nó để có một đám cưới. Coi như là chống đở cho nó trước dư luận đang xôn xao, hợp thức cho tụi nó trước dư luận cũng vì cái chung cho giới Cải lương. Thiệt xưa nay không thấy con nhỏ nào thông minh, mau tiến bộ như nó...rồi đùng một cái đổ sông đổ biển mọi thứ. - Mẹ khen Thanh Thanh Hoa mọi thứ thế còn con? - Cũng cái tật ganh ghét nhau đó mà nó bỏ đi. Trước mẹ phải bỏ gần bốn mươi đồng để đền hợp đồng, còn đưa cha mẹ nó một số tiền khá lớn. Hai đứa bây cứ hục hặc hoài, chán quá... Bà Thơ giảy nảy trăm chuyện phải lo, bà bỏ ngang những việc đang thu xếp. Áng chừng như thấy một sự việc nào đó có thể thay đổi được tình huống này, nhưng rồi cuối cùng bà khoát tay: - Nhanh đi trong đêm nay thôi. Tối đêm đó, đoàn Thanh Minh tức tốc dời đi Nha Trang trình diễn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2012 15:12:41 bởi clietc >
|