Tôi sợ lắm khi mùa Thu lại tới
Nhắc nhở tôi quá khứ của một thời
.....
Tôi quen anh vào mùa Đông giá lạnh
Tuyết bão rơi phủ kín cả một trời
Gió tuyết mạnh làm vở tập rớt rơi
Từ đâu ấy anh đột nhiên xuất hiện.
Tôi vụng về mở lời để hộ biện
" Gió quá mà nên vở tập mới rơi"
Anh nhìn tôi đôi mắt thật sáng ngời
" Không sao chứ? Để tôi lượm lại nhé!"
Từ hôm ấy tình anh len khe khẽ
Vào trái tim nhút nhát của đời tôi
Tay trong tay hai đứa là một đôi
Miệng tươi thắm tình tôi thật hạnh phúc.
Rồi Xuân đến, Hạ đi trong giây phút
Để Thu về trong bất tận thời gian
Người tên Thu trở lại để phũ phàng
Anh quay gót dẫn Thu về phía khác
.....
Lá trên cây lá buồn nên xao xác
Thu lại về để lá rụng về đâu
Để mưa rơi tí tách từng hạt sầu
Để tim héo hồn đau trong nỗi nhớ...