Trần Hạnh Tường - Dịch từ truyện ngắn Trung Quốc
Thiên Quân Bun 30.01.2009 09:58:41 (permalink)
0
TẤM VẢI SƠN CŨ

Tác giả: Tất Thục Mẫn
Dịch giả: Trần Hạnh Tường

 
Hồi đó tôi là nhân viên hoá nghiệm trong bệnh viện. Một hôm tôi đến nhà kho, muốn nhận một tấm vải sơn mới. Trông coi kho là một người phụ nữ đã đứng tuổi, chị lục tìm một thôi một hồi rồi nói với tôi: “Loại vải sơn mà cô cần đã lâu lắm rồi không ai dùng tới nữa, trong kho cũng không tồn lại miếng nào.” Tôi thất vọng định quay bước đi bỗng nhìn thấy trong đống đồ cũ một tấm vải sơn. Nó được gấp rất vuông vứt, từ mép của nó có thể thấy đó là tấm vải màu xanh vỏ đỗ. Tôi vội vàng: “Miếng này được đấy ạ, chị cho em nhé.” Người phụ nữ đó trả lời ngay không ngần ngại: “Miếng đó thì không được.” Tôi nói: “Có phải đã có người đặt lấy trước rồi không ạ ?” “Không...” Người phụ nữ coi kho như trở về trong hồi ức  “Tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại giở nó ra... năm đó chính tay tôi đã kỳ cọ nó, nhưng không thể sạch được...”
Tôi ngắt lời: “Có người dùng rồi cũng không sao đâu ạ, chỉ là để trải bàn làm việc thôi, chỉ cần nó không bị thủng là được.”
Người coi kho nói: “Nhưng cô hãy nghe tôi kể hết câu chuyện này rồi sau đó hãy quyết định có lấy tấm vải hay không cũng không muộn. Tôi sẽ đồng ý cho cô lấy đi nếu cô muốn.”
Người phụ nữ kể lại cho tôi bằng chất giọng đều đều:
Năm đó, tôi cũng chạc tuổi cô bây giờ, làm y tá, mọi người đều khen tôi là một y tá có thái độ rất nhã nhặn với bệnh nhân, lại vững chuyên môn nữa. Một hôm, có hai bệnh nhân bị bỏng đến cấp cứu, một nam một nữ, họ là vợ chồng mới cưới. Họ đã yêu nhau nhiều năm rồi, trải qua bao nhiêu vất vả mới đến ngày cưới. Nhưng không ngờ ngay đêm tân hôn, căn phòng của họ bị cháy, lửa đã đốt rụi tất cả, còn hai người thì bị bỏng rất nặng. Tôi là y tá trực tiếp chăm sóc họ, một phòng bệnh hai giường, bên này là chàng trai bên kia là cô gái. Khắp người họ đen như tờ giấy than, mà cứ như là máu cũng bị lửa đốt thành nước mất rồi. Bác sĩ đành phải để họ nằm đó không mặc đồ, bôi lên khắp người một lớp thuốc bỏng màu tím rất dày. Nhưng nước vẫn không ngừng rỉ ra, cứ vài phút lại thấm ướt sũng cả ga trải giường. Mà mỗi lần thay ga trải giường là một lần bệnh nhân đau đớn vô cùng. Bác sĩ đành phải quyết định dùng vải sơn làm ga trải giường. Tôi phải không ngừng dùng bông thấm khô chất dịch chảy ra trên vải sơn, cố gắng giữ cơ thể họ được khô ráo.
Các y tá khác nói: tôi không may nhận phải cas bệnh như thế này, vất vả là chuyện nhỏ, chủ yếu là tiếng rên rỉ và tiếng khóc của họ trong đêm, nghe thật đáng sợ ! Tôi đáp: “Tôi đã quen với thân thể tím đen của họ, hơn nữa họ không hề rên rỉ.” Những đồng nghiệp khác nghe thấy thế càng sợ: “Bỏng nặng thế mà không kêu rên thì chắc là cháy hết cả thanh quản rồi.” Tôi tức giận phản đối: “Thanh quản của họ đã được chúa đặt nụ hôn lên đó nên lửa đã không làm hại được.” Những người đồng nghiệp của tôi vẫn không thôi: “Cứ cho là họ không kêu rên đi, nhưng làm sao mà biết được cổ họng của họ không bị thương ?” Tôi đáp: “Tôi thấy họ hát mà ! Trong đêm khuya thanh vắng hai người họ hát cho nhau nghe, những lời hát mà chúng ta nghe không thể hiểu nổi.”
Rồi một đêm, vết bỏng trên cơ thể chàng trai rỉ ra rất nhiều nước, tất cả đều rộp lên. Tôi đành phải thay tấm vải sơn cho bệnh nhân, tức là tấm vải sơn màu vỏ đỗ mà cô đang cầm trên tay đấy. Mặc dù tôi đã rất nhẹ nhàng nhưng tiếng rên rỉ vẫn phát ra khe khẽ. Khi tôi thay xong tấm vải thì người thanh niên không còn rên rỉ nữa. Người con gái hỏi tôi, giọng đầy xót xa: “Có phải anh ấy đã ngất đi không chị ?” Tôi nói: “Đúng vậy.” Cô gái cũng rên lên một tiếng rồi nói: “Cổ chúng tôi cứng lại nên không thể quay đầu được. Hai giường bệnh mặc dù rất gần nhau, tôi cũng không thể xem anh ấy đang ngủ hay đang thức. Anh ấy vừa rên xong chứng tỏ chúng tôi sắp chết rồi. Tôi rất cảm ơn chị. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ chị đỡ tôi sang giường anh ấy, tôi muốn nằm bên cạnh anh ấy.” Giọng của bệnh nhân nữ nghe rất đáng thương. Tôi bảo: “Không được đâu, giường bệnh chật chội thế, sao có thể nằm hai người được ?” Cô gái mỉm cười: “Chúng tôi đã bị cháy đến mức này, người cũng teo lại rồi, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích đâu.” Tôi đành phải đỡ cô gái dậy, người cô nhẹ bẫng...
 
Mắt người phụ nữ coi kho ngân ngấn nước: “Câu chuyện tôi kể đã hết rồi, cô có muốn dỡ tấm vải ra xem không ?” Tôi dỡ tấm vải ra một cách cẩn trọng, cứ như là đang xem một vật kỷ niệm vô giá vậy. Bao nhiêu năm đã trôi qua tấm vải hơi dính nhau, nhưng cuối cùng tôi cũng mở được nó ra. Giữa tấm vải sơn màu vỏ đỗ là dấu ấn hai người màu tím nhạt vẫn ở đó, minh chứng một tình yêu.
 
 

******
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2009 21:14:39 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9