Phú Quốc mến yêu ơi...
Buổi xuống tàu
Có những chiều hôm tựa mái tàu
Trông về quê cũ biết là đâu
Xa xa chỉ thấy muôn ngàn sóng
Lớp lớp dâng cao hoá bạc đầu
Hỡi muôn ngàn lớp sóng kia ơi
Hãy lặng nghe ta nhắn mấy lời
Nhắn những người thân trên lục địa
Rằng ta đang ở tít mù khơi
Cái sống bơ vơ ở giữa trời
Hai ngày chẳng biết phải đi đâu
Đến nơi hoang đảo hay rừng núi
Đời sống hoang vu với oán thù
Nhắn người thân mến cứ vững lòng
Đừng sầu, đừng tủi hãy chờ mong
Ngày tin, tin một ngày mai đến
Ngày ấy dân ta sẽ thoát vòng
Thế mới biết ngày giờ nhớ thương
Ngồi trên lớp sóng vượt đại dương
Trở về trên đất quê hương cũ
Gây lại mối tình xưa dở dang
Đây ta nhắn sóng có mấy lời
Sóng nhớ đưa về cho tới nơi
Nhắn hộ ta xong rồi sóng lại
Dọc ngang vùng vẫy sợ chi đời.
LÊ VĂN CHÍNH
Đảo Phú Quốc ,1950. [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/64402/F10208E6A63540258EA59807659CB42A.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2009 19:42:16 bởi Văn Chính >
Thơ gởi Mẹ
Con một thân xa nhà bôn tẩu
Trên bước đường tranh đấu gian nan
Khi vượt bể lúc băng ngàn
Dầm sương dãi nắng lo toan việc đời.
Thân nam nhi đội trời đạp đất
Cơn loạn li nước mất nhà tan
Cúi đầu chịu nhục sao cam
Đem thân ra cứu giang san nước nhà.
Phải theo ý ông cha ngày trước
Đuổi những quân xâm lược bạo tàn
Phải làm cho nước Việt Nam
Cờ bay độc lập ngang hàng năm châu.
Có những lúc nằm đau lệ nhỏ
Nhìn đồng bào cực khổ điêu linh
Từ thôn quê cho đến tỉnh thành
Cúi đầu chịu nhục, gục đầu nhuốc nhơ
Không đựơc chút tự do nhân cách
Bao lợi quyền về sạch tay ai?
Sinh ra ta ở trên đời
Trời cho tai mắt khác loài vô tri
Nhiệm vụ ta phải làm gì
Đề ra mọi việc ta thì tham gia
Trên vì nước,dưới vì nhà
Việc dễ ,việc khó tham gia như thường
Người hay ta lấy làm gương
Người còn lạc hậu tìm phương giúp người
Dù khi ta có qua đời
Kẻ thương người tiếc, đó thời hương thơm.
Mẹ ơi, nếu chẳng may con chết
Giữa lao tù tăm tối, đòn roi
Tuổi xuân chưa kịp dâng đời
Mẹ đừng khóc nữa, mỉm cười cho con
Con đã sống vì ngày mai độc lập.
Dân nước mình sẽ có tự do
Ngày ấy con sẽ về bên mẹ
Lồng trong bóng cờ Việt Nam.
LÊ VĂN CHÍNH [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/64402/204A6AE3AEAD4B2FACD4021CDB398886.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2009 21:08:52 bởi Văn Chính >
Xa quê hương Bao người phải bước ra đi
Tấm thân yêu nước khác gì núi non
Sông dù cạn, đá dù mòn
Con tằm sống thác lòng son chẳng sờn
Đến đây những núi cùng đồi
Rừng dừa Phú Quốc là nơi nước nhà
Nhìn xem bể thẳm non xa
Rừng dừa Phú Quốc nước nhà bạn ơi!
Hòa bình nay sắp đến rồi
Tù binh ta sẽ về nơi quê nhà
Bao người chờ đợi chúng ta
Anh em, cha mẹ, cùng là vợ con
Nước nhà sum họp sớm hôm
Cùng nhau ta sẽ xây nền vinh quang.
LÊ VĂN CHÍNH [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/64402/11577CF0ED204469B35AF5BD0DE73A6E.GIF[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2009 18:59:35 bởi Văn Chính >
Đây Phú Quốc Xuân về gió lạnh nhắn cùng em
Một buổi yên vui ở trước đèn
Anh ngồi đọc sách, em đan áo
Chung gối con thơ vẫn ngủ yên.
Thế rồi xa cách bóng ngàn xa
Mỏi mắt trông anh em có chờ
Người chồng yêu dấu ngoài Phú Quốc
Lận đận tháng ngày đẫm gió mưa.
Bao ngày chờ đợi tin anh mãi
Con anh em dạy lấy cho anh
Trước được thư anh đã gửi về
Dấn bước xông pha chẳng ngại ngùng.
Lần đầu anh đã bị lao lung
Mỏi mắt trông anh mãi đến cùng
Một ngày gần đây yên tiếng súng
Người em yêu về với quê hương!
LÊ VĂN CHÍNH [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/64402/A2D1B97C19A440C2BE5D38636E67D81E.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2009 21:10:32 bởi Văn Chính >
Tình Non Nước Trùng dương ai bắc cầu ngang
Để cho gặp gỡ Bắc Nam chốn này
Anh xê lại đây, anh xích lại đây
Chúng ta kết chặt sợi dây kết đoàn
Anh ở ngoài Bắc,tôi ở trong Nam
Hôm nay gặp gỡ trong lần đầu tiên
Sợi dây thân ái nối liền
Trong tim, trong huyết trong niềm yêu thương
Anh vì đất nước, tôi vì núi sông
Cùng chung cảnh ngộ, cùng gông đoạ đày
Lòng ta như bể mênh mông
Bưng lên lửa cháy phu phần vì đâu
Tôi nói ra đây là chuyện đã lâu
Quên sao cái kiếp ngựa trâu bao giờ
Trách ai cắt đứt cõi bờ
Bắc Nam một khối cơ đồ xa nhau
Lòng tôi đau, lòng anh cũng đau
Cả làng non nước chìm sâu căm hờn
Anh không quần áo, toi thiếu cháo cơm
Mà ta vẫn phải sớm hôm nhọc nhằn
Tôi tay lấm, anh chân bùn
Mồ hôi, nước mắt nuôi chùm thực dân
Chúng ăn của ngon, mắc đồ lành
Mà ta chịu đói, làm thân tôi đòi
Đã bao nhiêu thân bạn bỏ đời
Rừng thiêng nước độc chôn vùi thịt xương
Còn bao nhiêu xác đáng thương
Nằm co chết đói bên đường năm xưa
Hỏi trời, hỏi đất thấu chưa
Hỏi sương, hỏi gió,hỏi mưa, hỏi lòng
Toi hỏi cả các bà lẫn các ông
Từ em bé nhỏ đến ông cụ già
Những ai cõng rắn cắn gà
Những ai bán rẻ sơn hà Việt Nam
Chia ra hai khối Bắc Nam
Để cho nòi giống lầm than bao ngày
Anh xê lại đây, anh xích lại đây
Chúng ta xiết chặt sợi dây kết đoàn
Tôi máu đỏ, anh da vàng
Cùng là con cháu Hồng Bàng Lạc Long
Cùng chung một mối tâm đồng
Thù kia phất ngọn cờ hồng tung lên
Đòi lại bờ cõi, cướp lấy chính quyền
Dựng đài độc lập, xây nền vinh quang
Thu về một khối Bắc Nam
Mối tình đoàn kết lại càng chặt hơn
Tôi đòi quyền lợi, anh giành áo cơm
Cùng chung chí hướng linh hồn Việt Nam
Anh nhìn..., tôi ngắm...
Tung ra muôn ánh huy hoàng say sưa
Bỗng đâu gió đạn, tên mưa
Non sông lửa cháy bao mùa chiến tranh
Anh căm thực dân, tôi giận thực dân
Với bầu dũng khí, bước chân lên đường
Tôi nhắm quan ải, anh đến biên cương
Hô câu quyết chiến giết phường xâm lăng
Anh xông pha, tôi tung hoành
Gió sương chẳng quản, gian truân chẳng nề
Tôi lên cò súng, anh lắp lưỡi lê
Chiến trường giết giặc, quyết thề tiến lên
Anh dao mã tấu, tôi dao búp đa
Đồng lòng dũng cảm xông pha giết thù
Bây giờ anh và tôi cùng tù
Cùng chung cảnh ngộ cũng như linh hồn
Tình chung nghĩa cả nước non
Lòng chung lại chí sắt son đá vàng
Anh đi đằng trước tôi bước đằng sau
Sợi dây đoàn kết thắt cùng thương yêu
Tôi lỡ ngã anh cũng đau
Lấy lời an ủi, xót bầu tương thân
Cùng nhau sửa chí tinh thần
Cùng nhau học hỏi chuyên cần sớm khuya
Cùng chung tấm áo, cùng một bát cơm
Như nhau tất cả chẳng hơn kém gì
Cùng xuất cơm đỏ, cùng bát canh khoai
Cùng ăn “món cá”, cùng xài “thịt heo”
Cùng bơ nước, cùng bát chè
Một nhà chung ngủ, một hè cùng chơi
Anh cùng tôi, tôi cùng anh
Một lòng một chí giữ lời thề xưa
Mặc ai làm gió làm mưa
Đảo điên chẳng sợ, dối lừa chẳng nghe
Ta cùng sông núi quyết thề
Ngày đi không hẹn, ngày về thành công.
LÊ VĂN CHÍNH
Rét Đêm nay rét, lòng tôi cũng rét
Cái lạnh lùng muốn hét tung ra
Một câu thấu đến sơn hà
Đời trai bốn bể không nhà lo chi.
Đêm nay rét gì rét thế
Rét điên rồ, tê tái thịt da
Lòng trai đâu có phụ chút nào
Vẫn trơ như đá vững như đồng
Rét vậy, rét tung hoành vũ trụ
Đã làm trai phải đủ bốn phương
Bước chông gai ấy lệ thường
Qua thời nguy biến đến đường vinh quang.
LÊ VĂN CHÍNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2009 19:40:45 bởi Văn Chính >
Cần phải học
Hai mươi ba* chữ cái làm đầu
Theo âm bằng trắc chắp câu tập dần
Nhờ năm dấu đánh vào để thạo
Ghép mọi vần hoàn hảo chóng thông
Đến khi học đã thuộc lòng
Đọc xong lại viết, viết xong đọc liền
Cứ như thế cần chuyên mãi mãi
Dẫu ngu đần cũng phải sáng ra
Nói tiếng ta thì viết chữ ta
Tiếng nào nói được viết mà chẳng nên Quốc ngữ quý hơn tiền hơn của
Biết được thời thêm sáng sủa trí khôn
Tha hồ đọc sách báo xem
Phổ thông các món ngày đêm học hành
Ban đại diện tán thành việc học
Các đại hội tiếp tục mở dần
Nhất la các bạn bình dân
Bao lần thất học muôn phần tối tăm
Ban đại diện cố tâm giúp đỡ
Bỏ tiền mua sách vở đã nhiều
Giúp giấy bút cho các bạn nghèo
Anh em đang học bao nhiêu tính rồi
Thế mà còn có bạn lười
Chúng ta cố học để rồi tiến thân.
LÊ VĂN CHÍNH
( Lúc bấy giờ chỉ tính 23 chữ cái) :: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2009 03:51:41 bởi Viet duong nhan >
Làm được là hay Thương nhau phải nhớ lời nhau
Ăn ở ta phải cùng nhau chỉ bày
Anh sai tôi bảo là hay
Gây chuyện xích mích hàng ngày không nên
Mọi điều trong ấm ngoài êm
Cùng nhau hoà thuận vững bền dài lâu
Yêu nhau là việc đứng đầu
Lúc làm được vậy mặc dầu khó khăn
Chúng ta thành khối như rèn
Sáu người mạnh bạo còn tăng lên nhiều
Giúp nhau học tập mọi điều
Văn hoá tích cực thuận chiều tiến lên
Làm sao đoàn tụ đôi bên
Đợi ngày tươi sáng vững bền chung vui.
LÊ VĂN CHÍNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2009 19:18:55 bởi Văn Chính >
Đoàn kết tương thân
Về phần đoàn kết tương thân
Tấm lòng yêu mến xa gần Bắc Nam
Không quên dải đất Trường Sơn
Ấy là Trung bộ cùng chung dư đồ
Đến đây cách xứ xa nhà
Cùng chung xiết chặt mặn mà yêu thương
Đừng phân rời rã địa phương
Đừng chia Tam Đảo, sông Hương, Sài thành
Dầu cho canh mặn, cá tanh
Thương nhau ta hãy lời lành bảo nhau
Đừng bày những chuyện đớn đau
Nồi da xáo thịt ghét nhau làm gì
Đừng than cố gắng lên đi
Lấp bằng giếng oán, tư thù cá nhân
Mạnh thời việc nặng gánh đi
Yếu thì bớt việc tí ti nhẹ nhàng
Được hồi sáng tỏ vinh quang
Cùng nhau ta nắm huy hoàng hưởng chung.
LÊ VĂN CHÍNH
Dậy đi anh
Kẻng báo thức liên hồi
Gọi mọi người mau thức
Cùng ra sân thể dục
Ồ còn anh Sao ngủ hoài mập vậy
Không nghĩ đến sức khoẻ
Của tương lai ngày mai
Bạn ơi mau dậy đi thôi!
Sáng rồi ngủ mãi ta thời không nên
Và bạn còn nhớ hay quên
Tình quê thắm thiết luôn luôn mong chờ
Ruộng lúa khi đôi ta tát nước
Nước nhà mong chờ sức người trai
Ánh hồng đã rạng ban mai
Sao anh còn cứ ngủ hoài hỡi anh?
LÊ VĂN CHÍNH
Toán tăng gia
Đây toán tăng gia trại C này
Họ là người chung cảnh như bao người khác
Họ cũng đồng gánh vác việc tù chung
Họ cũng người huyết quản vẫn hào hùng
Vì thời thế lao lung đành cam chịu
Nên họ xem nhọc nhằn là vinh dự
Phụng sự chung họ đã hiểu lắm rồi
Họ bất kể mồ hôi ra ướt áo
Miệng hát hò họ giẫm nát đất bùn dơ
Cùng anh em xới đất đắp bờ
Mưu sự sống chung cho 3600 người đồng cảnh
Với chỉ trích phê bình họ luôn luôn tự nhận
Nở nụ cười vui vẻ trước việc làm
Lúc họ làm họ rất cố tâm
Không quản ngại mưa dầm nắng hạn
Công việc làm dầu vất vả
Bữa cơm ăn vẫn đủ đầy đấy chứ
Họ cực khổ để tính lấy ngày mai
Đem nắng đẹp về cho quê hương xứ sở.
LÊ VĂN CHÍNH
Tình người Ba Xu*
Này anh quê ở đâu?
-Dạ ở tại miền Trung
Với dòng Hương yêu dấu
Và núi Ngự cao hùng
Hành Sơn năm dãy ngàn trùng
Còn ghi vết máu anh hùng chưa phai
-Còn anh?-Tôi miền Nam
Với đồng ruộng xanh non
Tháp Mười nhớ buổi gió ngàn
Lướt trên ngọn lúa muôn ngàn yêu thương
Còn tôi vốn quê hương
Trên đường về xứ Bắc
Biết bao nhiêu làng mạc
Chỉ sống bằng ruộng rẫy, khoai nương
Dân lành tắm nước Lò Thương
Gió rừng Việt Bắc ngát hương bay về
Nhưng bể dâu đột biến
Lửa thiêu trụi làng mạc
Dân làng kêu ai oán
Lò Thương gầm réo nước tràn
Gió rừng gào thét chuyển ngàn cây cao
Ồ?Mới ngày nào nhỉ?
Tình cờ lại gặp nhau
Chúng ta cùng một ý
Cười trút hết thương đau
Áo anh như rách tà sau
Ngại gì hãy cởi tôi khâu cho lành
Và lòng có lạnh không anh
Xích gần hơi nóng tôi truyền qua tim
Này im nghe sóng vỗ
Ấm áp cả trùng dương
Nhưng ta đừng chút sợ
Gai góc gió bụi đường
Mai về bến cũ sông Hương
Hò khoan khúc hát muôn phương thanh bình.
LÊ VĂN CHÍNH
*Tên cúng cơm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2009 21:33:13 bởi Văn Chính >
Những ngày vui
Từ chiều ngày 17
Cả trại C tưng bừng
Nơi vui cười rộn rịp
Nơi ca hát vang lừng
Điệu hò đủ Bắc Nam Trung
Anh em toàn trại đến cùng tham gia
Đời tươi như đoá hoa
Tháng ngày vui như tết
To như mấy xứ chúng ta
Lại còn thêm mật thiết
Như anh em một nhà
Trại c ai có đi qua
Dừng chân nghe giọng dân ca ngọt ngào
Đây tiếng hát trống quân
Đây thì bài ca cò lả
Tuy khác nhau làn điệu
Song cùng chung một ngả
Phát triển từ nhân dân
Lời ai ấm , ấm vô ngần
Vang vang khắp cả ngoài sân, trong nhà
Đáng hoan hô các cụ
Tuy tuổi tác đã cao
Việc công vẫn phục vụ
Vui sống vẫn tham gia
Mái đầu bạc trắng như mây
Chiều chiều các cụ vẫn ca vẫn hò
Đây đại đội làm bếp
Kìa đại đội tăng gia
Đang đánh tan mệt nhọc
Bằng làn điệu dân ca
Rồi đây trăng gió hiền hoà
Còn vui, còn nhộn tham gia càng nhiều
LÊ VĂN CHÍNH
Muỗi khóc rệp
Rệp huynh thôi đã thôi rồi
Đ t. Phun tưới tơi bời lòng ta
Nhớ những buổi xông pha ngày trước
Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau
Cắn người những vết rất đau
Trong khi hút máu khác đâu hung thần
Cũng có buổi dưới rầm mình ngủ
Bác cùng tôi vui thú xiết bao
No nê bằng giọt máu đào
Đàn tôi dạo khúc tiêu giao tháng ngày
Rồi bỗng chốc tai bay vạ gió
Người bảo nhau đối phó cùng ta
Và ngày thứ bảy đề ra
Thi đua họ giết bọn ta tơi bời
Các đơn vị khắp nơi cạy ván
Làm thiệt bao sinh mạng chúng ta
Sa cơ bác đã ra ma
Trần gian còn một mình ta bẽ bàng
Rồi sớm tối họ càn họ bắt
Biết nằm đâu cho chắc cho yên
Máu tanh không có bạn hiền
Say sưa không phải, không phiền, không lo
Đêm thanh vắng muỗi đo, muỗi hát
Hát ai nghe ai biét là hay
Bụi trần bác đã cao bay
Còn tôi cũng chỉ chờ ngày mà thôi.
LÊ VĂN CHÍNH
Tối vui
Bạn xem thứ bảy vừa qua
Phong trào vui sống, hát ca tưng bừng
Văn nghệ là của nhân dân
Không cứ rằng trẻ cũng không phân già
Cũng không phân biệt gần xa
Cả Trung Nam Bắc một nhà chung vui
Trên màn trẻ tới già lui
Trẻ lui già tới tiếng cười hoan hô
Đang ngồi quanh các cụ già
Cũng lên sân khấu hát hò như ai
Tuy già nhưng giọng dẻo dai
Du dương trầm bổng ít ai được bằng.
Từ nay vui sống mỗi tuần
Mong bạn cố gắng góp phần vào cho
Ngâm thơ, nhảy múa ,hò vè
Xây dựng văn nghệ để mà vui chung!
LÊ VĂN CHÍNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2009 21:58:44 bởi Văn Chính >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: