Thư cho người đã khuất
Be Tieu 02.02.2009 22:37:29 (permalink)
Anh yêu thương!
Thế là đã được 2 tháng rồi em vĩnh viễn mất anh.Gần 10 năm chung sống không phải là nhiều nhưng thời gian ấy cũng đủ để em cảm nhận được những gì anh dành cho em.Anh!Em thật không ngờ rằng đời em lại có những ngày đau khổ đến như thế này.Em cứ tưởng những gì mình trải qua trước kia là khổ rồi nhưng cuộc đời không như em nghĩ.Từ khi chúng mình kết hôn chưa lần nào anh xa em được chục ngày,vậy mà bây giờ anh lạnh lùng rời xa hai mẹ con em vĩnh viễn.Anh biết rồi đấy em vốn sống nội tâm mà do vậy nỗi đau naỳ bao giờ mới dứt trong tim em?Cái cảm giác mất đi người thương yêu,mất đi chỗ dựa vững trắc nó thật khủng khiếp.Em đã cố nén tâm hết sức,cố tỏ ra cứng rắn trước mặt mọi người còn cõi lòng em đổ vỡ,tan nát hết anh ạ.Càng những ngày sau này em càng không gượng dậy được.Em nhớ,thương anh!Bây giờ em thấy mình sống thật vô vị,không có niềm tin vào cuộc sống nữa.Cuộc đời như một bóng đêm đen tối lúc nào cũng đeo bám em.Anh bảo em phải sống thế nào,phải làm gì bây giờ?Chết thì không được vì anh đã nhanh chân chạy trước trút lên đôi vai gầy yếu của em cả một ghánh nặng cuộc đời.Còn sống thì sống làm sao trong khi làm gì cũng nghĩ đến anh?Anh!Là con người thì chẳng ai hoàn hảo cả và em với anh cũng thế.Anh cũng có nhiều tính xấu  vậy mà không hiểu sao khi mất anh em chẳng thể nhớ được những cái xấu xa của anh để quên anh thật nhanh.Trong em bây giờ hình ảnh của anh lúc nào cũng là đẹp nhất,đẹp một cách hoàn hảo vì vậy mà nỗi đau trong em càng lớn.Từng giờ từng phút em nhớ anh điên đảo.Em không thể làm được gì khi nghĩ về anh.Em thấy mình cô độc và trống trảỉ quá khi không có anh.Bây giờ em gầy,ốm mà chẳng còn ai sốt sắng lo toan như trước kia.Em không biết mình có đủ sức và nghị lực nuôi con khôn lớn như anh mong muốn được không?
Anh yêu và nhớ nhiều!
Ở thế giới ấy cuộc sống của anh ra sao?có ổn không?Có lẽ anh cũng đang buồn,đau khổ và cô đơn lắm nhỉ?Em rất lo cho anh.Hàng tuần em vẫn ra mộ anh trò chuyện không biết anh có nghe thấy gì không?hi vọng mọi điều em nói anh đều nghe được.Anh này!Hôm 30 tết em đưa con ra mộ.thằng bé nó có những suy nghĩ rất người lớn anh ạ.Nó bảo em"ra mộ bố mẹ khóc ít thôi con buồn lắm" và nó còn viết thư cho anh nữa đấy.Nó thường xuyên nhắc và khóc vì nhớ anh.Tết vừa rồi không có anh thật là khủng khiếp anh ạ.Em và con khóc suốt mấy ngày tết.Buồn,cô đơn,nhớ,thương anh.Anh có biết không con bảo em"thiếu bố thật buồn mẹ nhỉ,đêm giao thừa không có bố đưa đi xem bắn pháo hoa như mọi năm".Đã buồn nghe con nói càng buồn và tủi thân hơn anh ạ.Hàng đêm cứ đợi con ngủ là em lại nằm khóc,em không muốn con thêm buồn.Anh không thể hiểu nổi tâm trạng của em lúc này đâu?Nhớ anh phát điên lên !Lòng em trống trải,tan nát nhiều lúc không còn muốn sống nữa.Thế là từ giờ em vĩnh viễn không còn anh để mong đợi sớm tối,không còn anh để giạn hờn lúc bực bội,không còn anh để trò chuyện,tâm sự mỗi đêm khó ngủ,không còn anh để hỏi ý kiến mỗi khi quyết định làm một việc gì đó....Anh với em bây giờ chỉ là kỉ niệm ,chỉ là quá khứ.Ông trời thật bất công đối với hai đứa mình phải không?Anh mới hơn 30 tuổi,đời còn quá trẻ.Mà tại sao căn bệnh quái ác ấy lại rơi vào anh cơ chứ?Em thương anh vô cùng!Em đã tìm hết cách mà không cứu được anh.Em đau khổ lắm anh biết không?Từ lúc biết bệnh anh,em đi đâu ,làm gì cũng khóc,em buồn,chán,em thương anh.Em biết cũng vì thương em,yêu em mà anh đã cố chịu đựng trong mỗi cơn đau.Anh!Mất anh 2 tháng rồi mf em vẫn chưa tin anh ạ!Hàng ngày em vẫn có thói quen chờ anh về,em vẫn ngóng đợi tiếng xe của anh,em vẫn gọi điện nhắn tin cho anh trong tuyệt vọng.Quần áo của anh em vẫn giữ lại,mỗi lần mở tủ em lại như thấy anh.Mà tệ thật anh ạ!Em càng cố quên anh bao nhiêu thì nỗi nhớ càng đầy bấy nhiêu.Em không biết phải sống thế naò để nuôi con bây giờ?Mất anh rồi em sống còn ý nghĩa gì nữa?Thương con em cố gắng gượng thôi anh ạ!Lạ thật!Không hiểu ở anh có gì cuốn hút thế mà làm em ra nông nỗi này?Trước kia em đâu có yêu anh nhiều thế mà giờ em lại quá đau khổ về anh?Một cử chỉ nhẹ nhàng,một lời nói âu yếm,một ánh mắt nhìn thôi mà anh lúc nào cũng như người yêu mới của em.Cuộc sống vợ chồng ngót chục năm biết bao cay đắng,buồn vui,bao lần gắt gỏng,cãi vã thế mà anh cũng không làm em giận lâu được.Anh thật đáng yêu!Anh đã biết cách thâu tóm trái tim em,Giờ mất anh em như mất đi con tim mất đi nhịp thở.Bên ngoài em cố tỏ ra cứng rắn vậy thôi chứ tim em như vỡ vụn rồi anh ạ.Em sống như người mất hồn.Em buồn,cô đơn.Em nhớ thương anh,em rất cần có anh.Em phải làm gì đây khi bên em còn con nhỏ?Anh đã bỏ em mà đi trước để lại trong em bao nỗi nhớ thương,tiếc nuối,đau khổ,chán chường.Em rất muốn anh hiểu tâm trạng ,nỗi lòng của em lúc này.Dù sao thì em cũng vãn mãi yêu anh.Từng phút nhớ anh!Yêu anh nhiều!
Tạm biệt người yêu dấu
Vợ của anh
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9