Thu quyến rũ   
     
   Gió gọi trời thu lá nhuộm bờ   
   Đưa hồn lãng tử bước vào mơ   
   Thuyền trôi bảng lảng mây hờ hững   
   Sáo thổi du dương mắt đợi chờ   
   Rượu thấm môi hồng tươi má phấn   
   Trăng ngà bóng nhạt đậm tình thơ   
   Thời gian lắng động pha màu nhớ   
   Để trái tim yêu hóa dại khờ   
     
   Vancali 3.01.09   
     
     
   ĐÊM NHỚ !   
       
   Thuyền ơi sao vội cách xa bờ   
   Đã vỡ tan rồi một giấc mơ   
   Hờ hững chiều hôm cành liễu đợi   
   Ngậm ngùi đêm vắng ánh trăng chờ   
   Đèn khêu tim lụn thương nghiên bút   
   Cuốc gọi canh tàn xót ý thơ   
   Nhớ nhớ thương thương đành xếp lại   
   Nghìn thu chôn chặt trái tim khờ !   
       
                                N A   
     
     
   Xuân khơi  
     
    Nắng Xuân trải lụa giữa đôi bờ  
    Gởi cả hồn người đến bến mơ  
    Sóng thả xuôi dòng mây ngóng đợi  
    Thuyền xua gợn nước gió mong chờ  
    Mềm môi rượu nóng hồng đôi má  
    Chóa mắt trời nhòa nhạt nét thơ  
    Lắng đọng tâm tư gìn kỷ niệm  
    Khơi làm chi nữa phút say khờ  
     
    Nguyễn Gia Linh  
     
    
 
Thu quyến rũ
 
Lá đổ vào thu phủ kín bờ
Xuôi tình thiếu nữ dạo vườn mơ
Tim hồng rạo rực ngàn nhung nhớ
Mắt biếc bâng khuâng vạn đợi chờ
Lạc phím dương cầm run nốt nhạc
Đưa hồn họa sĩ vẽ nàng thơ
Dừng chân khách lạ lòng xao xuyến
Cảnh đẹp thiên nhiên bước khật khờ
 
Vancali 3.2.09
 
Chúc quí huynh tỷ ngày vui...hì hì..
             
     
       THUYỀN MƠ  
        
   Lướt sóng vào thu thuyền xa bờ.  
     Chở theo đầy ắp những mộng mơ.  
     Bến cũ ngàn dâu, người ngóng đợi,  
     Tựa cửa nhìn theo luống thẫn thờ.  
     Người viễn khách khi nao về lại?  
     Có biết người xưa vẫn ước mơ  
     Vẫn hoài vọng bóng hình đã cũ  
     Người đi mang trọn trái tim khờ.  
        
   T.Hà   
          
    Muộn rồi   
      
    Người ta ào ạt nước tràn bờ   
    Đâu đến lượt mình chớ có mơ   
    Kiệt nữ như thiên thần giáng thế   
    Hoa khôi tựa công chúa cưng thờ   
    Muộn màng thôi mình đành quay gót   
    Lấn ná chả ai đứng đợi chờ   
    Biết phận thì thôi ai khỏi  trách   
    Mộng mơ mơ mộng rõ tên khờ   
        
     Dư nước, thiếu điện  
        
        
     Có thấy bên sông nưóc lấn bờ  
     Thuyền về bến cũ ngập trời mơ  
     Ai nghe tiếng vọng từ thăm thẳm  
     Kẻ ngắm sương pha đến thẫn thờ  
     Nữ kiệt ngàn đời không thấy bóng  
     Anh thư vạn thuở khó mong chờ  
     Người đi để lại bao vương vấn  
     Chỉ biết riêng ta quả thật khờ  
        
      Nguyễn Gia Linh   
     
   
  
     
   Thời Gian Trôi  
   Trồng cây tàng phủ che kín bờ  
   Trổ hoa ra quả đẹp như mơ  
   Mây bay đỉnh núi xa thăm thẳm  
   Nhìn cánh diều bay chợt thẩn thờ  
   Nhớ huynh đệ nay đà vắng bóng  
   Thời gian trôi mãi có đâu chờ   
   Bút nghiên ghi lại bao vương vấn  
   Tuổi trẻ thơ  ngây lắm dại khờ  
   Mytutru