HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA CHA
Hà Thu 05.02.2009 14:18:51 (permalink)
HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA CHA
 
Cả hai người đàn bà cùng bước chân vào nhà tôi vỏn vẹn bốn mươi chín ngày, sau ngày mẹ tôi mất.
Hôm ấy, bà nội nằm trên giường, hơi thở đứt quãng, chỉ tay vào một trong hai người đàn bà mới đến, miệng bà há to, mắt mở choàng đầy căm hận, nhưng giọng nói chỉ còn thoang thoảng như tiếng gió:
- Nó, nó… giết mẹ con đấy…
Rồi bà cũng trút hơi thở cuối cùng.
Tôi chỉ là một con bé con, chưa nguôi niềm đau mất mẹ đã mất bà, tôi chẳng kịp nhìn hai người đàn bà kia mà chỉ biết gào khóc gọi bà.
Rất lâu sau. Khi tôi tỉnh lại, thấy mình nằm trong tay cha tôi. Khuôn mặt cha cũng đầm đìa nước mắt. Tôi gục đầu vào cha nức nở:
- Bà ơi!........... Mẹ ơi!..........
 
Sau tang lễ của bà, tôi mới nhìn kỹ hai người đàn bà mà cha tôi đã đưa về.
Một người da trắng, tóc dài, khuôn mặt tươi như hoa, có thể nói là rất đẹp nếu bà ấy không phải là người sẽ thay thế mẹ tôi. Còn người kia khuôn mặt nhang nhác giống mẹ tôi, nhưng có vẻ sắc sảo, nhanh nhẹn hơn mẹ tôi rất nhiều. Giữa hai người đàn bà, đương nhiên tôi để tình cảm của mình nghiêng hẳn về người có khuôn mặt hao hao giống mẹ, nhất là sau khi cha giới thiệu, đó chính là em gái của mẹ tôi. Dì tôi!
 
Từ ngày mẹ và bà nội qua đời, nhà lại có thêm hai người đàn bà lạ, cuộc sống của cha con tôi thay đổi hẳn.
Sáng sớm, cha và mẹ kế của tôi đi làm, tối mịt họ mới về. Ăn vội vàng bữa cơm rồi hai người rút vào phòng riêng trò chuyện. Chỉ có tôi và dì bên nhau như hình với bóng. Dì cặm cụi, chăm chút tôi chẳng khác gì mẹ tôi ngày còn sống. Dì lại có dung nhan giống mẹ tôi nữa. Trong lòng tôi đã xem dì như người mẹ thứ hai của mình. Việc dì dành cho tôi tất cả tình yêu thương càng nhắc nhở tôi phải căm thù người đàn bà mà cha tôi bắt tôi phải gọi là mẹ. Lòng căm thù ấy càng lớn dần khi cha lúc nào cũng ríu rít bên bà ta mà gần như quên hẳn sự có mặt của tôi và dì. Tôi cũng chẳng bao giờ quên giây phút cuối cùng của bà nội, khi bà trăng trối với tôi rằng: “Nó giết mẹ con đấy!”.
Tháng ngày trôi qua, lòng hận thù đã biến tôi thành một con bé khó tính, bướng bỉnh và ngông cuồng. Bất cứ việc gì có thể khiến cha và mẹ kế của tôi tức giận thì đó chính là việc mà tôi muốn làm.
Ở trường, tôi vẫn là đứa học sinh giỏi nhất lớp, nhưng hạnh kiểm lại là điều khiến cha tôi luôn phải lấy làm xấu hổ. Khi cha nhẹ nhàng khuyên nhủ, tôi lại cho rằng những lời nói đầy ắp tình yêu thương ấy ông cũng dành cho mẹ kế của tôi. Vậy là, tôi nổi giận, tôi lại làm đủ trò để phản bác lời nói của cha. Nhìn ánh mắt bất lực của ông tôi lấy làm hả hê lắm.
Người duy nhất có thể chiều được những trò nghịch ngợm ngông cuồng của tôi là dì tôi. Tôi lấy làm lạ rằng tại sao dì lại có thể cặm cụi làm hết mọi việc nhà như một người giúp việc mà chẳng bao giờ đòi hỏi ở bất cứ ai một điều gì. Tại sao mẹ kế của tôi lại không phải là dì tôi?
Mẹ kế của tôi lúc nào cũng váy áo tề chỉnh, ung dung đường hoàng đi bên cha, còn dì tôi, lúc nào áo khóac ngoài cũng buộc vắt ngang cho gọn gàng, suốt ngày loay hoay dọn dẹp, nấu nướng và làm đủ mọi việc lặt vặt trong nhà. Tôi bỗng thấy thương dì đến lạ lùng.
 
Thấm thoắt đã năm năm trôi qua, kể từ khi hai người đàn bà cùng bước vào nhà tôi. Tôi lúc này đã trở thành con bé mười bảy tuổi. Tôi đã lớn hơn rất nhiều và lòng thù hận trong tôi cũng lớn hơn rất nhiều. Cha tôi dường như đã quên hẳn tôi, tất cả mọi sinh hoạt của tôi vẫn là dì chăm chút. Mẹ kế nhiều lần muốn gần gũi tôi, nhưng đáp lại bà luôn là ánh mắt ngập đầy căm hận. Ánh mắt tôi luôn là sự xua đuổi đối với bà. Nhất là khi bà có mang.
Chuyện mẹ kế tôi mang bầu được cha nói lại với tôi và dì vào bữa ăn tối. Tôi tức giận bỏ bữa, trước khi quay về phòng còn nghe loáng thoáng tiếng cha dặn dì tôi phải chăm sóc bà ta.
 
Khi mang bầu được năm tháng, mẹ kế tôi bỗng nhiên bị bệnh. Công việc làm ăn của cha cùng thời điểm này cũng gặp nhiều khó khăn, vì vậy cha tôi phải đi xa lo chuyện làm ăn, việc chăm sóc mẹ kế của tôi giao hết cho dì tôi.
Tôi thấy thương dì quá! Ngày nào dì cũng cặm cụi đun thuốc, làm đồ ăn mang lên tận giường mẹ kế của tôi rồi giúp bà ấy ăn. Những ngày đầu tôi thấy hả hê khi thấy bà ta bệnh mà không được sự chăm sóc của bố. Nhưng rồi lại thương dì vất vả, hơn nữa tôi cũng là chị của đứa trẻ trong bụng bà ta, vậy nên tôi không thể làm ngơ mãi được.
Mỗi khi tôi lại gần chăm sóc mẹ kế, tôi đều thấy ánh mắt bà như muốn nói điều gì, đôi khi như là sự van lơn, như cầu xin. Nhưng rồi sự ghẻ lạnh của tôi khiến bà lại không thể nói gì.
Nhiều khi nhìn mẹ kế, tôi cũng thấy phần nào thương cảm, nhưng nhớ tới lời nói của bà nội, lòng thương của tôi lại biến mất, thay vào đó là sự hận thù. Biết đâu ánh mắt ấy chỉ là sự cầu xin tôi tha thứ? Hai thứ tình cảm ấy luôn mâu thuẫn trong lòng khiến tôi rất khó chịu khi ở gần mẹ kế. Nhưng trách nhiệm khiến tôi không thể lơ là.
Một hôm, được tan học sớm hơn mọi ngày. Tôi về nhà, bước chân nhẹ nhàng định hù cho dì tôi sợ. Đóan trước rằng dì đang ở trong bếp, tôi rón rén bước vào. Bất chợt, tôi thấy dì đang vội vàng bỏ thứ bột gì đó vào siêu thuốc của mẹ kế. Một nỗi lo sợ mơ hồ bỗng dấy lên trong lòng. Tôi bỗng thấy như có một áng mây mờ đan trước mắt, tại sao mẹ kế của tôi bệnh lâu đến vậy? Tại sao khi tôi ốm luôn có bác sỹ đến nhà khám bệnh, còn mẹ kế của tôi bệnh nặng như vậy lại chỉ chữa bằng lá thuốc nam? Và thứ bột mà dì tôi vội vàng cho vào siêu thuốc là bột gì?
Hôm ấy tôi không cho mẹ kế uống thuốc của dì sắc mà âm thầm đổ ra sau nhà. Tôi dặn mẹ kế nếu dì hỏi thì nói là uống thuốc rồi. Mẹ kế mấp máy môi định nói lời gì đó, nhưng tôi vội vã bước khỏi phòng bà.
Buổi tối, tôi đem những thắc mắc này hỏi thẳng dì. Nhìn thấu nỗi nghi ngờ trong mắt tôi, dì òa khóc. Dì thú nhận với tôi rằng dì rất yêu cha tôi, và dì làm như vậy chỉ vì trong lúc ghen hờn. Tôi ôm lấy dì, nhìn bờ vai dì run run mà thấy xót xa. Nhưng tình cảm của cha, tôi đâu thể xen vào mà thay đổi được. Tôi bắt dì hứa không được hại mẹ kế của tôi, nhưng cũng hứa với dì, sẽ nghĩ cách để dì được ở bên cha tôi.
Tôi đâu ngờ, đó lại chính là nguyên nhân đưa tôi và mẹ kế vào một âm mưu rất có tính tóan của dì.
 
Khi mẹ kế của tôi bắt đầu trở dạ thì có tin cha tôi bị tai nạn, đã qua đời ở nơi mà ông đang làm việc. Nhưng cả ba người phụ nữ trong nhà đều không hình dung ra nổi nơi cha tôi đang làm việc là nơi nào, ở đâu. Cả ba chúng tôi đến bây giờ mới thấm thía nỗi khổ của cha.
Mẹ kế tôi sinh em bé đúng ngày trời mưa bão, dì tôi đội mưa đi tìm bà đỡ, tôi chỉ biết ngồi bên, cầm tay mẹ kế mà xót xa cho thân hình gầy guộc yếu đuối đang vật vã trong đau đớn của bà. Còn đâu người phụ nữ ngày nào xinh đẹp sánh bước bên cha tôi.
Rồi em tôi chào đời trong nỗi vui mừng của cả ba người chúng tôi. Nhưng sáng sớm hôm sau, dì gọi tôi vào phòng mẹ kế và nói:
- Bây giờ dì phải đi tìm cha con. Chúng ta không thể sống thế này mãi được, nhất định phải biết nếu ông ấy đã chết thì đã được chôn cất ở đâu chứ? Nhưng chúng ta sắp hết tiền rồi, cha con thì bây giờ chưa biết thế nào. Dì tính có lẽ phải bán ngôi nhà này đi, dì sẽ mua ngôi nhà nhỏ hơn ở nơi khác. Ái Ái sẽ ở lại chăm sóc cho mẹ và em con. Dì sẽ để lại cho con một số tiền để chi dùng, nếu chưa có tin của cha con thì mỗi năm dì sẽ trở về một lần để lo cho ba mẹ con con.
Mọi chuyện như vậy là dì tôi đã quyết định xong, mẹ kế và tôi cũng chẳng còn biết làm thế nào hơn nữa.
Một tuần sau, dì tôi bắt đầu hành trình đi tìm cha tôi, còn mẹ kế cùng tôi và em trai Lập Phúc được dì đưa về ở tại một vùng quê mà theo dì tôi thì nơi đó rất tốt cho sức khỏe của cả ba mẹ con. Nhưng điều khiến chúng tôi rất ngạc nhiên đó là chuyến xe chở mấy mẹ con tôi được dì thuê đến, đưa chúng tôi đi vội vã trong đêm.
Số tiền dì để lại chỉ đủ ăn trong khoảng hai tháng, vậy là mẹ kế của tôi phải để tôi ở nhà trông Lập Phúc, còn bà sáng sớm lặn lội ra chợ bán vài mớ rau, vài cái bánh để kiếm thêm tiền cho gia đình. Lúc này cuộc sống trở nên rất cực khổ, nhưng chúng tôi lại trở nên gần gũi nhau hơn và luôn sống bằng một niềm mong mỏi, đợi dì tôi mang tin cha trở về.
Đúng như kỳ hạn mà dì quy ước, mỗi năm dì tôi trở về một lần. Nhưng tin cha thì vẫn bặt tăm. Mỗi lần dì trở về là mẹ kế và tôi lại thêm một lần thất vọng. Chẳng biết cha nơi đâu. Năm ấy mẹ kế thở dài rồi nói với dì:
- Thôi, dì đừng đi tìm nữa. Anh đã mất lâu rồi, tìm cũng lâu lắm rồi. Thế này mãi, tuổi xuân của dì chẳng mấy chốc mà trôi qua mất. Dì hãy ở lại, cũng phải có một tấm chồng để yên bề cuộc sống cho mình.
Nhưng dì vẫn kiên quyết đi tiếp.
Năm Lập Phúc được 3 tuổi thì có một người đàn ông ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Mẹ kế tôi vui lắm, bà lúc nào cũng sợ tôi vì gia đình mà lỡ duyên. Còn tôi, tuy không thật lòng yêu người đàn ông này, nhưng muốn làm vui lòng mẹ kế nên cũng đồng ý để người ta làm đám hỏi. Nhưng tôi ra điều kiện phải có được tin tức của cha tôi thì mới làm đám cưới.
Trong đời tôi, việc gặp được người đàn ông tốt này có lẽ đúng là duyên may lớn nhất. Anh ấy biết tôi đã từ lâu và cảm thương cho cuộc sống của ba mẹ con tôi, vậy nên quyết đi tìm tin tức của cha tôi để làm quà cưới cho tôi.
Và cũng từ năm đó dì tôi không quay trở về nữa.
Ba năm sau ngày đám hỏi của tôi, chồng tương lai của tôi quay về cùng một người đàn ông đã đứng tuổi. Thoạt nhìn người này tim tôi cơ hồ muốn bay khỏi lồng ngực, còn mẹ kế của tôi khụyu xuống trong vòng tay của ông.
Đó là cha tôi!
Sau phút gặp nhau mừng mừng tủi tủi, cha tôi đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Rất may người giúp cha tôi khám phá được mọi chuyện lại chính là chồng tương lai của tôi.
Sau khi làm lễ hỏi với tôi, anh ấy đã quay trở về nhà cũ của tôi và phát hiện ra cha tôi còn sống. Căn nhà cũng chẳng bán cho ai hết, còn người vợ sánh bước bên cha tôi bây giờ chính là dì tôi.
Sau khi mẹ con tôi đi khỏi, dì đã tạo ra một đám cháy giả và loan báo rằng ba mẹ con tôi đều chết cháy. Nấm mộ của ba mẹ con được đặt trang trọng ngay sau vườn nhà nhờ sự giúp đỡ của những người đã được dì kín đáo thuê mướn. Người đưa tin cha tôi mất cũng là người của dì. Tất cả những việc này được thực hiện bằng những đồng tiền cha gửi về cho mấy mẹ con tôi.
Khi cha trở về, bàng hoàng trước cái chết của những người ông yêu thương nhất thì dì đã trổ mọi ngón nghề để biến niềm mơ ước của dì trở thành sự thật.
Còn bây giờ, đến tận bây giờ tôi mới biết được rằng, cũng chính dì đã tìm mọi cách để chiếm đoạt cha tôi, chính dì đã hại mẹ tôi chết vì uất ức. Chính dì đã quỳ xuống khóc lóc, van xin cha tôi cho về ở chung để chăm sóc cho tôi, và lúc đó mẹ kế của tôi chỉ là người bạn mà cha tôi nhờ đến để làm bình phong ngăn cách tình cảm của dì. Nhưng sau này cảm động trước tấm lòng của mẹ kế tôi, cha tôi đã thật sự chung sống với bà. Những ngày tháng bà mang thai em Lập Phúc là những ngày bà bị dì ngấm ngầm đe dọa và thậm chí cả đầu độc, nhưng nhờ phúc lớn mạng lớn nên mẹ kế và em tôi đã thóat khỏi móng vuốt của dì.
Mọi chuyện kết thúc, tôi về chung sống với người chồng đã hết lòng yêu thương tôi. Cha và mẹ kế cũng trở lại bên nhau đầm ấm. Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một niềm thương dì, vì dẫu sao suốt cả tuổi thơ tôi, dì đã chăm sóc cho tôi như một người mẹ, dù đó cũng chỉ là một bước đệm cho sự tính toán của dì. Bây giờ dì đã mất tất cả, nhưng thật ra những thứ dì mất chưa bao giờ là của dì. Dì phiêu bạt tận nơi đâu? Nếu ngày nào dì quay trở về đây, chắc hẳn tất cả mọi người cũng sẽ tha thứ cho dì, dì ơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2009 14:20:10 bởi Hà Thu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9