LỜI TIM k/tặng toàn thi hữu vnthuquan
XUÂN ĐANG TỚI, SAO SÓNG VẪN VẬT VỜ Như đánh mất tuổi thơ nơi không tên con tim thực dường như chị bỏ quên nên lang thang xuân mộng cứ đi tìm khắp góc sân rêu phủ mấy mươi niên * lầu hạc vàng, hoang vắng điêu tàn điện nơi xuân phong vi vu qua len lén hôn mơn trớn cho duyên thẹn sững sờ tim bỏ quên như hững hờ không bén * Sóng dật dờ hôn trộm bóng con đò đò – tim mộng, lạc bờ quên cả bến quên từ đâu duyên phận, quên nơi đến? quên khuấy cả đêm nao nến bập bùng * quên xuân lộng lẫy tưng bừng gương hoa tự nguyện rọi đường vu quy.
CHÚC NĂM MỚI 2010 Chúc "việt nam thư quán" hồn tôi
(sắp tròn 8 tuổi*) nụ cười tươi
Chúc văn thâm thúy, hồn thơ đẹp
gieo chút an vui mọi phận người
*
thơ văn trong sáng - nghiêm đòi hỏi
tự nguyện vắt tâm dâng hiến đời
nghĩa nước tình thơ hồn phơi phới
kết thông thân ái nối sân chơi
----
(*) 20-3-2002 - 20-3-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2010 16:25:51 bởi huydungpro >
KHỜ KHẠO
(Thơ lý luậh phê bình văn học) Người thơ thường làm bộ ngơ ngơ, khờ dại, ngây ngô
Vâng, chân bước, tay ôm? còn tạm quyền khờ khạo
chứ suy cảm về nhân văn, vũ trụ đừng giả dại khờ!
Từ cánhhoa,mâytrắng,thácghềnh minhtriết đâu ngơngáo
Không vờ lảng cảnh điên đầu tục tĩu rành rành
yêu văn minh, cái Đẹp, yêu Chân lý, điều Lành
Không quên truyền hậu duệ - tình yêu nước
truyền tình yêu tương kính, xứng ngàn áng thơ văn
chống dốt nát, nghèo nàn. Càng chống vờ khờ khạo.
HỒI XUÂN Làn gió vờn hoa xuân
ai đó bỗng bâng khuâng
tại gió hay tại xuân
hoa hay người hồi xuân
BIỂN XUÂN 2010 Bãi tắm về chiều càng rộn rạo trời hòa vào biển nước dềnh lên? đại dương như trơn dốc chông chênh chân trượt giận bầy toan cướp đảo ngay Hoàng-Trường Sa – Việt địa linh
TẾT CANH DẦN NGHE THƠ, NGHE HẠNH PHÚC Giọng ai êm đêm Giao thừa lai láng thơ phiêu lãng theo đàn gảy suối tiên? Không gian lắng giao thừa đón Canh Dần * Nhẹ bước chân Giao thừa nhịp bình an mà thôi thúc vì đời luôn háo hức chờ hương lạ tỏa lan dường như hương hạnh phúc * Bầu tim trào nô nức sóng rạo rực lô xô ‘đường hoa’ vui ngắm lộc gợi giao thừa thủ đô.
Mảnh trăng tan
từ hai đầu thương nhớ
Làn gió nhẹ
có mang về hơi thở
có hương nồng nàn
ngọt
mặn
giọt yêu thương
(...)
Đất đang cháy
Trời gầm thét yêu thương
Trích đoạn: NGUYÊN HẢI
ĐẤT NƯỚC MINH...
...Giây phút thăng hoa
hạnh phúc tràn bất tận
Thoáng hương trầm lắng đọng hịch núi sông
Ngàn năm Thăng Long
Nguyên Hải
Thân chào thi hữu Nguyên Hải kính mến, Tôi đã tìm đọc được 0 ít bài thơ của NgH, trong đó tôi mê sự sâu sắc nằm trong những khổ thơ nhẹ nhàng đạt tính cân bằng hài hòa. Và đã hơn một lần ta góp bút bài của nhau. Ví dụ như 2 bài trên tôi mê những câu vừa nêu. Riêng bài Valentine, rất kiệm từ, chỉ 1 lần nhắc tên thánh mà đủ đầy ý nghĩa thiêng liêng.
ĐÒ TRÔI MẤT Đâu dành một bến này
đò xuôi ngược dài dài
cứ ngược xuôi trôi miết
tưởng đâu là vĩnh biệt
tưởng lầm đò trôi mất không dưng mau nước mắt
*
Nhưng rành đời khó thật
rõ rành tình xốn xao
hiểu kẻ thương người trách
trách cả biệt "quên chào”!
*
Gió ve vãn - cuốn đò
cuốn veo đò một chiếc
cuốn mất đò hai chiếc
cuốn đò hoài mọi chiếc
là Đông Joăng Âu châu
đời vậy có sao đâu
*
Gió cháy môi hôn miết
ướp khô tình thứ thiệt
khắc đá nỗi đơn cô
nhắc tỉnh thức con đò
* đò giang tình lững lờ như thói đời muôn thuở
nghĩa tình như gió trở tan hợp cứ lâm li
*
Đến vĩnh biệt ra đi
cũng nhiêu khê ước lệ
khóc than kể lể gì
loài người ta nó thế. Sông Sài Gòn, 15-1-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2010 21:42:29 bởi huydungpro >
Trích đoạn: huydungpro
XUÂN ĐANG TỚI,
SAO SÓNG VẪN VẬT VỜ
Như đánh mất tuổi thơ nơi không tên
con tim thực dường như chị bỏ quên
nên lang thang xuân mộng cứ đi tìm
khắp góc sân rêu phủ mấy mươi niên
*
lầu hạc vàng, hoang vắng điêu tàn điện
nơi xuân phong vi vu qua len lén
hôn mơn trớn cho duyên thẹn sững sờ
tim bỏ quên như hững hờ không bén
*
Sóng dật dờ hôn trộm bóng con đò
đò – tim mộng, lạc bờ quên cả bến
quên từ đâu duyên phận, quên nơi đến?
quên khuấy cả đêm nao nến bập bùng
*
quên xuân lộng lẫy tưng bừng
gương hoa tự nguyện rọi đường vu quy.
Kí ức
Maí tóc thay màu thời gian
Vương mang nỗi niềm hoài cổ
Đời mộng du
Mê lộ
(ngng)
Th/chào ngng kính quý Tôi có cảm giác cà bài dài của mình nói không đủ và ấn tượng bằng 17 âm tiết của ngng chia thành 4 dòng Thân, huy dung
KÝ ỨC MỘT THỜI LIÊU XIÊU Thương ai phiêu dạt đã nhiều
Bao phen kiệt sức liêu xiêu rã rời
Chân lùi, chân tiến lệ rơi
May rồi chai sạn, lần hồi kinh qua
Đáy hồn sấm sét chói lòa
Chợtbừng từng nét hiệnra ghê người
Lao đao ký ức một thời
NỖI ĐAU CHUNG (Khi được thảnh thơi vui chơi tiệc tùng như tất niên hiện nay rồi sẽ tân niên Canh Dần, con người VN ta tự nhiên có nhu cầu tâm linh tưởng niệm những hy sinh quá lớn cho cuộc chiến tranh dài giữ nước, tuy cũng đã khá xa rồi...) Quãng dài lịch sử bi hùng
còn xómthôn nào không tiễn người đi đôi uyên ương nào không tủi biệt ly bà mẹ nào mong con chưa loà mắt khóc còn gia đình nào không khói nhang tang tóc còn người vợ nào chưa hóa vọng phu ‘Tổ-quốc-Mẹ-hiền’ ơi! dân tộc thanh cao, đất mẹ hỡi trải đau thương quá đỗi
nên đau đớn của bạn, của tôi
dù cuối đất gầm trời dù có khác nhau giàunghèo,nghĩ ngợi
nên khác nhau sinh hoạt và muôn nỗi thì đều chung nỗi khổ đau lớn ơi là lớn, chẳng thể nói bằng lời _ nỗi khổ đau thân phận con người Việt Nam _ giàu tình cảm đáng quý còn đói nghèo,mà khiêm cung,tế nhị giản dị và thâm thúy bất khuất, kiên tâm đến lạ kỳ.
NGHIỆM CÔ ĐƠN
1
Thái Bình Dương tối
đốm lửa cô đơn
lặng thầm chờ đợi
đêm dày le lói
*
ngạo nghễ thách mênh mông
hẹn bao giờ gặp lại
san lửa lạnh cô đơn
thành từng nụ hôn nồng
*
Bằng lòng làm đốm lửa
leo lét góc nhân gian
từ căn phòng cửa mở
thèm đón gió đại ngàn
*
ngẫm xem mỗi vĩ nhân
khác nào mỗi thường dân
phận cô đơn đốm lửa
đốm bé nhỏ vô vàn
*
đủ soi sáng chính mình
xuyên sương dày, lung linh
gom tinh anh góp lửa
thầm nuôi lòng nhiệt thành
*
hòa dòng lửa nhân quần
mỗi đốm - một tâm hồn
từng nét riêng biển lạnh
những cô đơn sóng sánh.
2
Nhạc hay - nhờ dấu lặng
cô đơn - hoa ban trắng
một mình lặng nghe mình
mình thầm thĩ với mình
*
cô đơn - trơ mỏm đá
tình đẹp thơ dăm đóa
đỏ thầm lửa luyện tim
dạ thanh khiết đinh ninh
*
Biết hứng luồng gió mát
biết nguồn gốc khen chê
thơ ‘tiên’ ‘thánh’ gửi về
cô đơn cao tiếng hát
*
Không băn khoăn rượu nát
lắm lời từ miệng ai
những ánh nhìn nhớt nhát
lời thách thức chê bai
*
Rèn cô đơn tỉnh giác
tự nguyện tạm đơn thân
để lắng hồn kết nối
kết trời ‘thiện, mỹ, chân’
từ rạ êm rơm rối
*
Nheo mắt theo cháu nội
yêu sao môi cháu cong
mày dướn, mắt lườm ông
sáng vị lai, nguồn cội
*
Cô đơn để mê say
chớp lấy, không vuột tay
niềm vui và Sáng Tạo
hiến dâng luôn độc đáo
*
Kiệm lời, không khách sáo
ngửa cổ ngắm trời đêm
ngày mây trắng dịu êm
để chỉ cười, không khóc
*
đạt thâm trầm hạnh phúc
nếp suy nghĩ một mình
tìm về “Mỏm đá chim”
thăm thẳm cô đơn đẹp
*
Đốm lửa xanh huyền bí
cô đơn tỏa nhiệm màu
nhân hậu dù đượm sầu
chứng nghiệm cô đơn quý.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2010 20:23:53 bởi huydungpro >
LINH THIÊNG KHAI BÚT
Khai bút
phút đầu
của ngày đầu
tháng đầu mùa Xuân - đường hoa hun hút
Khai bút
như khai trường đầu tiên
như lần đầu mê biển
buổi tốt nghiệp thành tài…
như tác phẩm đầu tay
tinh khôi, thoải mái
như vô lự tình yêu soải cánh bay
cái ban đầu còn mãi
chất tươi trẻ quý thay
nhưng khó mà làm lại.
và chớ quên, rồi nếu một ngày
thuyền mặc lái
chơi vơi
bỏ đi không một lời
không hẹn hò chờ đợi
đừng tủi, chớ buồn ai.
Trách chăng? Khai bút ngắn dài
sáng trong chưa đủ độ?
dung thông chưa đủ dày?
tâm linh chưa đủ cho khai ngộ
ở phút đầu
ngày đầu
của tháng đầu xuân, đường hoa hun hút.
Ôi linh thiêng khai bút.
ĐƯỜNG HOA NGUYỄN HUỆ tpHCM, Tết 2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2010 08:21:25 bởi huydungpro >
HỌC Cần học ăn học nói đã đành
còn phải học và hành ‘biết lặng câm’
lên mười nói giỏi và liến thoắng
sao năm mươi “im lặng” biết chưa rành
nên tuổi tám mươi, lãnh điều cay đắng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: