Thơ: Phận má hồng
PHẬN MÁ HỒNG
D.T tặng T.A Buồn sao cái phận má hồng Nói sao hết được cõi lòng hoang liêu Màu xuân nhạt nhẽo đìu hiu Một bông mai nở khẳng khiu lá cành Đêm xuân gió vút qua mành Giật mình cô quạnh ngỡ thành gió đông Trời ban cái kiếp long đong Con thuyền xuôi mãi theo dòng nước trôi Đêm đen, sóng lặng, than ôi! Neo đâu bến vắng để thôi dật dờ Người xưa dẫu chẳng hững hờ Tình xưa vẫn cứ mịt mờ xa xăm
Tháng năm trĩu nặng tháng năm Lòng côi trĩu nặng đêm nằm quạnh hiu Lá đâu lá đổ muôn chiều Cội đâu cội hứng bao nhiêu tủi hờn. Dạ Thảo
Hoa tàn! Má hồng giờ đã nhạt phai, Còn đâu ong bướm lượn lờ ghé thăm. Môi son giờ đã tím bầm, Còn đâu hơi thở thì thầm bên tai. Hẹn xưa nào có tương lai, Đường anh anh bước em hoài chờ mong. Đời con gái dẫu đục dẫu trong, Vẫn mang một kiếp má hồng mà thôi...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: