LÀ EM CỦA LẠNH LÙNG
Em chỉ là em của lạnh lùng
Trái tim buồn bao nỗi mông lung
Vần thơ mang tím màu trăn trở
Cũng vẫn đeo sầu chữ tình chung
Trái tim em đóng cửa lâu rồi
Ngập ngừng gom những lá thu rơi
Ghép thành trang tím đầy chữ nhớ
Cho người xa tắp tận chân trời
Tình yêu giờ chắp cánh bay cao
Lòng đâu mà nghĩ chuyện ngọt ngào
Thu buồn năm tháng qua khung cửa
Vẫn thấy trong lòng nỗi xuyến xao...
thuỵ du
LÀ EM GIỮA MUÔN TRÙNG NỖI NHỚ
Em mang sức sống của trăng sao
Góp nhặt vần thơ dệt ước ao
Cho người một chút thương và nhớ
Để mình ôm mãi mộng hanh hao
Em là năm tháng của xanh xao
Quyện trong tiếng sóng biển rì rào
Trỗi lên nhạc khúc ru êm dịu
Dìu dặt trong tiếng gió lao xao
Em là ánh nắng của trời cao
Vời vợi xa xăm tự thửo nào
Hoàng hôn buông xuống em mờ ảo
Tím cả chân đồi rừng nao nao
Em mãi vĩnh hằng phút trình trao
Nồng nàn ân ái những cao trào
Lưu vào ký ức một dấu ấn
Nhìn mây thương nhớ những ngọt ngào
Em mãi là Thu Tím vẫy chào
Thuỷ chung trong màu áo chiêm bao
Buồn giăng mái tóc vương sương Tím
Hơi thở mong manh lệ tim trào
MT*love
(Thuỵ Du buồn thì cứ qua Love mà thả , chẳng sao cả ! Love cũng thích màu Tím mà , nên mới mặc toàn áo tím ko á !
)