THƠ NGUYÊN SA
 
Nguyên Sa là một nhà văn nổi tiếng khoảng năm 1966 hay 1967. Ông đã viết rất nhiều truyện ngắn và dài . Cùng với việc viết truyện, ông còn có biệt tài làm thơ. Thơ của ông được rất nhiều người ái mộ, và được nhiều nhạc sĩ đã chuyển thành những bài hát bất hủ cho đến ngày nay: "Paris Có Gì Lạ Không Em", "Áo Lụa Hà Ðông", "Tháng Sáu Trời Mưa", "Tuổi Mười Ba" ... 
 
 
Áo Lụa Hà Ðông            
   
                                 Nguyên Sa 
   
   
  Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát 
  Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông 
  Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng 
  Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng  
  Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn 
  Mà mua thu dài lắm ở chung quanh 
  Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung 
  Bay vội vã vào trong hồn mở cửa  
  Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa 
  Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn 
  Thơ học trò anh chất lại thành non 
  Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu  
  Em không nói đã nghe từng gia điệu 
  Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh 
  Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình 
  Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt  
  Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết 
  Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu 
  Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau 
  Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại  
  Ðể anh giận, mắt anh nhìn vụng dại 
  Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời 
  Em đi rồi, sám hối chạy trên môi 
  Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng  
  Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn 
  Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông 
  Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng 
  Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng  
                   *** 
    
  
Tháng Sáu Trời Mưa 
 
                                         Nguyên Sa 
   
   
  Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt 
  Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa 
  Anh lạy trời mưa phong toả đường về 
  Và đêm ơi xin cứ dài vô tận  
  Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại 
  Mười ngón tay đừng tà áo mân mê 
  Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya 
  Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...  
  Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến 
  Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa 
  Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu 
  Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ  
  Và hãy nói năng những lời vô nghĩa 
  Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai 
  Hãy để môi rót rượu vào môi 
  Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn  
  Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt 
  Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan 
  Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn 
  Nếu em sợ thời gian dài vô tận  
  Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống 
  Trời không mưa em có lạy trời mưa? 
  Anh vẫn xin mưa phong toả đường về 
  Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm  
  Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng 
  Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân 
  Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân 
  Vì anh gọi tên em là nhan sắc  
  Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc 
  Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi 
  Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai 
  Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu  
                      *** 
    
  
Cần Thiết 
   
                                   Nguyên Sa 
   
   
  Không có anh lấy ai đưa em đi học về? 
  Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học? 
  Ai lau mắt cho em ngồi khóc? 
  Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa?  
  Những lúc em cười trong đêm khuya, 
  Lấy ai nhìn những đường răng em trắng? 
  Ðôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh 
  Lúc sương mù ai thở để sương tan  
  Ai cầm tay cho đỏ má em hồng 
  Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc...  
  Không có anh nhỡ một mai em khóc 
  Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi 
  Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ 
  Không có anh thì ai ve vuốt?  
  Không có anh lấy ai cười trong mắt 
  Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong 
  Ai cầm tay mà dắt mùa xuân 
  Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?  
  Không có anh nhỡ ngày mai em chết 
  Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn 
  Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon 
  Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục...  
                       *** 
    
  
Tuổi Mười Ba 
 
                                      Nguyên Sa 
   
   
  Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng 
  Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay 
  Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây 
  Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng  
  Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám 
  Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba. 
  Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ 
  Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn 
  Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu 
  Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu 
  Nếu ai có hỏi thầm: ai thế?  
  Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ 
  Ðể giận hờn chim bướm trả dùm tôi 
  Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai 
  Tình chưa cũ vì tình chưa mới...  
  Má vẫn đỏ một màu con gái 
  Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa 
  Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ 
  Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ  
  Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ 
  Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng 
  Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng 
  Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng  
  Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng 
  Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi, 
  Cả những giờ bên lớp học trường thi 
  Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..."  
  Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc 
  Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường. 
  Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương 
  Tôi thay mực cho vừa màu áo tím.  
  Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn 
  Ðến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai...? 
  Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi 
  Mà nét chữ run run dù rất nhẹ  
  Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể 
  Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa 
  Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị 
  Rồi trách móc trời không gần cho tay với  
  Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu... 
  Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu..." 
  Hôm nay nữa... nhưng lòng mình... sao lạ quá...  
  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
                                  ***
 
 
Ðợi Khách 
            Nguyên Sa         Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng 
  Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu 
  Màu da tơ bóng tối ngã u sầu 
  Ðôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm    Em đứng đợi một người không hẹn đến 
  Bán cho người tất cả những niềm vui 
  Chút tình hoa còn lại thoáng hương phai 
  Em dâng cả làn môi khô nước ngọt    Trong đêm mỏi hàng mi mờ khẽ ướt 
  Má phai duyên trên gối đẫm thẹn thùng 
  Ấp mặt bên người lạ, lạnh mênh mông 
  Bàn tay nhỏ thẫn thờ như lạc lõng    Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng 
  Nghe đêm tàn làm lạc khách tìm vui 
  Ðôi tiếng giầy khua vắng tắt xa xôi 
  Làm vỡ nốt cả đôi niềm tin tưởng    Người khách lạ đêm lạc loài không chọn hướng 
  Bước đảo say làm vỡ nát màu trăng 
  Em chờ mong như đợi một âm thầm 
  Tình sầu tủi pha chút men rượu cặn    Ðã lâu rồi vết thời gian trĩu nặng 
  Từ lần đầu bàn tay trắng đàn mơ 
  Nhận tiền cho bên nếp gối chăn thừa 
  Em đã khóc, lòng hoa sầu nát nhụy    Ðêm gần tàn em ơi người gái đĩ 
  Ðợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi 
  Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai 
  Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh...        
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 10:30:39 bởi Hà Thu >