Về yêu hoa cúc
Áo Vàng 12.02.2009 06:16:00 (permalink)
 
......Về Yêu Hoa Cúc
 
 

- Tuấn Anh ơi, ra đây thêm lần nữa thôi!
- Encore? Maman, tụi con chưa xong game mà!
- Tuy phàn nàn nhưng con bé cũng chạy ra. Tay vừa xỏ vào áo dài, cổ còn ngoái lại dặn vói vào trong với em:
- Thu Thu chờ chị! Không được ăn gian đi trước đó nhe,
Tôi ngắm công trình của mình từ sáng sớm, xem cũng tạm đựoc…
- Okê, xong rồi đó bé con ơi. Đừng lầu bầu nữa. Đến khi mẹ sửa xong lại đòi mặc suốt ngày cho xem.
Con Tuấn Anh nhún vai, đưa tay lên trời tỏ vẽ chán chường, không trả lời mẹ, chạy vội vào phòng chơi đánh cờ tiếp với em.
Cũng tội nghiệp con bé, từ lúc thức dậy đến giờ, chưa nghe mẹ nói đến chuyện ăn sáng, đã bị chạy ra chạy vào thử áo đến chóng mặt.
Sáng chủ nhật chồng tôi thường thức trễ. Con cái dậy sớm cũng chơi với nhau trong phòng. Từ ngày dọn về nhà mới, hai đứa được phòng riêng với giường hai tầng, con Thu Thu bớt mè nheo đòi ngủ với mẹ mỗi tối, mặc dù đã vào lớp hai tiểu học. Tôi luôn luôn có vài giờ rảnh rỗi cho riêng mình, khi thì nằm dài trong bồn nước lim dim …ngủ tiếp hoặc chạy vài vòng cho khỏe người ở công viên trước nhà.
Trời hôm nay không có nắng, tôi lười biếng ra công viên nên ở nhà dọn dẹp áo quần. Đồ đạc từ hôm dọn nhà vẫn chưa xếp ra hết. Đồ mùa hè cất vào, soạn áo ấm cho mùa thu sắp đến….Bất ngờ tôi tìm thấy một bao giấy cũ  gói ghém cẩn thận, chẳng biết cái gì trong đó mà sao không nhớ ra. Gở hết băng keo, mở ba lần giấy, ồ, chiếc áo dài nội hóa với những hoa cúc vàng.
Ngạc nhiên và thích thú! Chiếc áo dài vàng ngày nào của tôi đây mà!
Tôi đã cất giữ rất kỹ ở đâu đó bấy lâu nay rồi hầu như không còn nhớ đến nữa.
Ướm áo lên người, ngắm mình trong kiếng, tôi muốn rũ ra cười. Terrible! cả chiếc áo dài không che nổi nữa thân hình! ( thế mới biết mình càng ngày càng phát tướng). Nhưng thấy vải áo cũng còn tốt, tôi chợt nghĩ tại sao mình không sửa lại cho con Tuấn Anh? Nó cũng bắt đằu trổ mã rồi đó. Mười hai tuổi mà con bé đã cao gần bằng mẹ. Thế là bày ra cắt xén, rồi kêu gọi con thử vào thử ra cả chục lần. Thu Thu thấy mẹ lăng xăng với chị cũng vòi cho được phần mình. Tôi liền trấn an con.
- Thế nào mẹ cũng may cho con kịp để rước đèn tháng tám mà.
Đường kim sợi chỉ đưa tôi ngược thời gian, nhớ lại ‘’chuyện tình tôi thủơ bé, mười sáu tuổi   đã yêu, yêu người anh cùng xóm…’’
 
 
           Nhà anh cách nhà tôi vài mái ngói. Sân thượng nhà anh thì cao, nhà tôi lại có một mảnh vườn sau rất thơ mộng. Bố tôi thường tự hào rằng ở Sàigòn, cao ốc không thiếu, nhưng  chẳng dễ gì kiếm được một mảnh vườn “thơ” giữa lòng phố.
Sau những giờ tan sở, bố tôi chỉ quanh quẩn trong vườn với mấy khóm hồng , khóm cúc và các bụi tường vi. Tôi lăng xăng theo bố, châm trà rót nước, xem chừng hiếu thảo lắm, thật ra động cơ thúc đẩy là cái bóng người thấp thoáng trên sân thượng xa xa kìa.
Bố mẹ tôi khó lắm. Ông theo tây học nhưng tánh tình cổ hủ còn hơn nhà nho. Mẹ thì đúng mẫu người “xuất giá tòng phu” . Nhớ lại hồi chị hai tôi thương anh Lâm, chị khóc biết bao nhiêu nước mắt để xin được lấy anh Lâm mà bố không cho, mẹ cũng đành chịu. Mới nghĩ đến đó tôi đã run rồi, nào đâu dám tính chuyện yêu đương.
Thật tình tôi không “hư đốn” lắm đâu. Chỉ vì đối phương tài ba, tấn công tới tấp, quân ta mới lớn chưa biết đề phòng nên mới mười sáu tuổi đã mơ mộng yêu đương!!!
Anh lẻo đẽo theo tôi sáng chiều trên đường đến trường. Những ánh mắt nụ cười trao nhau…chẳng biết từ bao giờ, chúng tôi quen nhau… Tôi còn bé quá, tình yêu anh trân quí, để dành, chả dám rủ tôi hẹn hò, trốn học. Anh chỉ được phép nhớ nhung tôi, và  vọng nhìn tà áo dài vàng của tôi mỗi ngày, rót nước pha trà cho bố bên khung vườn nhỏ để ca bài anh về yêu hoa cúc…
Chờ mãi đến năm vào đại học, tôi được làm người lớn, bố mẹ tôi cho phép có bạn trai.Tôi mới dám hiên ngang đem “người anh cùng xóm” về trình diện gia đình. Anh o bế bố tôi kỷ lắm. Những lúc ở cạnh bố, nhìn anh làm vẻ đạo mạo, hiền ngoan, tôi cười thầm, chắc ông già cho phép làm rể rồi đó.
Tháng tư 75, bố mẹ tôi gạt nước mắt đưa hai đứa tôi lên đường tìm tự do. Anh đã hứa với Me anh sẽ yêu thương và bảo bọc tôi suốt đời vì chúng tôi đã yêu nhau từ năm tôi mười sáu..(chúa ơi! Phút cuối ông bà mới vở lẽ…)
Ra đi, tôi chỉ gói ghém đem theo được một chiếc áo dài vàng.
 
Chân tình đó giúp chúng tôi vượt qua những đoạn đường thử thách, trưởng thành và tạo dựng tương lai trong sáng...Mười mấy năm qua vèo như nháy mắt. Với thời gian, người yêu ngày xưa của tôi chả còn chút lãng mạn nào như thuở đầu. Nhưng lao động giỏi, thay tả, pha sữa, rửa chén .... thì rất chì. Mặt mũi lúc nào cũng đăm chiêu, tính tính toán toán sao cho đủ tiền để ‘’down’’ một căn nhà nho nhỏ…
Mỗi lần vợ chồng cải lẫy nhau, tôi cứ giả vờ ray rức chàng: Biết vậy em chẳng nhận lời anh lúc xưa. Áo vàng!   Áo vàng!...Chắc anh hết thương em rồi!
- Thôi đi cô Hai, thơ thẩn với ca nhạc, có mà đói. Người ta  bận ăn bận làm tối cả mặt, cô Hai cứ nhắc hoài cái thời kỳ bồ bịch, khổ quá đi.
Giờ này ông xếp tôi đã thức, bắt đầu la lối.
- Trời đất! Mới sáng sớm mà đã nghe may xành xạch, ồn quá…Anh nói hoài với em, anh chúa ghét em may vá lúc anh ngủ.
- Còn sớm gì nữa ! Anh ngủ trể quá, mẹ con em đói bụng hết rồi nè!
- Xạo quá! Sao em may nãy giờ không kêu đói. Có cà phê cho anh chưa?
- Xong rồi, xong rồi.
Tôi gói lại chiếc áo dài, định bụng sẽ dành cho chàng một sự ngạc nhiên.
 
 
 
            Cộng đồng người Việt  ở đây mỗi năm đều tổ chức Rước Đèn Trung Thu cho trẻ em. Nhìn đám con nít đang xúm xít sắp hàng hai nối đuôi nhau, tay cầm những chiếc lồng đèn đủ kiểu, tôi cười sung sướng. Chẳng uổng công một buổi sáng miệt mài với chiếc áo cũ cho con. Hôm nay Thu Thu xúng xính trong chiếc áo dài màu đỏ, đẹp không thua gì chị nó.
Chợt thấy bàn tay mình âm ấm, anh đang nắm chặt tay tôi tự lúc nào, mắt nhìn theo đám nhỏ….
Tôi mỉm cười, có lẽ bây giờ anh mới tìm thấy lại hình ảnh áo vàng của ngày xưa rồi chăng?
 
 
Áo Vàng.
Mùa Thu 89
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 11:03:00 bởi BX >
#1
    Áo Vàng 13.02.2009 11:16:21 (permalink)
     
     
     
    VỊ CHUA CỦA ... KHẾ
     
     
     
    Ngồi với Paula trong quán nước, Hoa cười cười, châm chọc: Ta có dè đâu tên bà  "đậm mùi quê hương" vậy! Lục Thị Sáu! Nghe cũng kêu lắm chứ! Bà mà chơi đổ xí ngầu chắc lúc nào cũng hên!
    -  Thôi, thôi, sorry bà. Tui có nỗi khổ riêng. Đừng trách tui tội nghiệp. Đâu phải ai cũng có được cái  tên đẹp như bà. Hoàng Hoa! Nếu bà già tui mà hay chữ, đặt tên đẹp như tên bà thì tui mang lộng kiếng từ lâu rồi!
    -  Nhưng mà... thiệt hết chổ nói! Mình quen biết nhau đã mấy năm rồi, bà coi tôi là người gì? Còn muốn rủ tôi làm ăn chung nữa, mà mỗi cái tên cúng cơm của bà tôi còn không biết! Rõ chán!
    Những cú "choc" như vậy xảy đến rất thường từ ngày Hoa quen biết và làm bạn với Paula.
    Nói rằng Hoa dễ tính và chơi với ai cũng được thì không đúng, vì Hoa rất ít bạn, tánh tình lại khép kín. Paula làm nghề nails và Hoa chỉ là một khách hàng thường xuyên từ vài năm nay.
    Chồng say sưa tối ngày, Paula tống cổ ra khỏi nhà. Nghề nails mang về cho cô nàng  khá nhiều lợi nhuận nên một mình nuôi con không mấy khó khăn. Hoa thì bị chồng bỏ. Mặc dầu trước đó, Hoa chẵng thấy dấu hiệu gì đe dọa hạnh phúc gia đình cả. Đùng một ngày đẹp trời, Dũng tuyên bố ra đi không hẹn ngày về. Thì ra anh chàng đã có người khác. Tự ái bị tổn thương, thoạt đầu Hoa tìm đủ mọi cách để lôi kéo chồng trở về, nhưng sau nhiều phen thất bại, nàng tự an ủi thôi thì giữ kẻ ở lại chứ ai mà ngăn cản người muốn ra đi. Hoa ký giấy trả tự do cho chồng.
    Sau biến cố đó, Hoa và Paula bỗng nhiên trở thành hai người độc thân bất đắc dĩ và tìm đến với nhau...
     
    Hoa không ngờ Paula giao thiệp rộng đến thế. Cô nàng làm việc hùng hục cả tuần nhưng đến chiều thứ sáu vẫn tươi rói,hăng hái đóng bộ đi chơi. Nào Karaoke, nào party sinh nhật, nào vũ trường...
    Góp mặt vài lần, Hoa cảm thấy không hạp với những sinh hoạt đó nên rút lui, chỉ thỉnh thoảng hẹn riêng với Paula và hai đứa nhiều lúc tâm sự rất tương đắc.
    Có lẽ Paula tìm thấy ở Hoa một sự tin tưởng nào đó nên đã có lần bắt cóc Hoa đến văn phòng luật sư để tham vấn chuyện hùn hạp nữa cửa tiệm nails với Hoa mà không thèm hỏi ý kiến nàng trước. Dĩ nhiên Hoa không chịu nhưng trong lòng cũng có đôi chút cảm động và kiêu mãn vì có người tin tưởng mình.
     
     
    Sáng nay Paula phone Hoa báo tin gía vé về việt Nam đang sale. Cô nàng đi VN như đi chợ, nhưng vì thấy Hoa chưa về thăm quê hương nên cứ rủ rê hoài. Gặp lúc đang thất nghiệp lại chẵng có gì vướng bận nên Hoa hưởng ứng ngay. Rồi vì book vé dùm Paula mới lòi ra vụ tên thật tên giả. ..
    -  Khai báo thành thật đi! Vậy còn ngoài cái tên Paula rồi bây giờ tên Sáu, bà còn tên gì nữa? Lỡ về bên đó, người ta gọi tên bà mà tôi không nhận ra thì còn ngố hơn Mán về Kinh!
    Cô nàng tủm tỉm cười,-  Chuyến này tui sẽ giới thiệu bà thằng kép nhí qua Net của tui, bà nhớ là tui tên Paula Vi nghe.
    -  Nhiều chuyện! Bà thật lộn xộn! Sao lại có thêm  Paula Vi là thế nào?
    -  Thì lên Mạng, phải chế tên cho nó ‘’nỗ’’ chứ! Thật ra Vi, nếu viết xuống là số sáu La Mã đó mà! Xài vậy để dễ nhớ.
    Hoa tròn mắt, thiệt hết ý! Vậy mà cũng nghĩ ra được. Cô này ngộ lắm chứ. Thông minh! Và tếu nữa. Bởi thế, chơi với Paula, Hoa đi từ ngạc nhiên này đến thích thú khác... Nhiều lúc ngẩm nghĩ, Paula là một người bạn tốt, nhưng không biết, nếu còn chồng bên cạnh, Hoa có nên quan hệ với những người như vậy không?
     
     
    Hai tuần ở VN, Hoa sống như một du khách đến nghỉ mát xứ Cuba. Paula về thường nên chuyến này không ghé thăm gia đình. Cô nàng cho Hoa ở lại Saigon một tuần rồi mua tour đi Mũi Né.
    Đâu đâu cũng yến tiệc linh đình.Toàn những phòng trà và chốn ăn chơi. Thành phố Saigon nhộn nhịp thật nhưng Hoa không còn người thân nào ở đây nên chẳng có mảy may cảm xúc. Ghé ngang trường Luật cũng chả bồi hồi.... Người xưa, cùng nhau vượt biên, thề sống thề chết, yêu nhau đến hơi thở cuối cùng nhưng rồi vẫn chia tay....
     
     
    Hoa rời VN, trở lại Montréal không chút vấn vương. Paula đã đổi vé để ở lại tận hưởng với người tình mới thêm vài tuần nữa. Cô nàng còn nhờ Hoa trông coi tiệm nails dùm. Có người bạn tin tưởng được, nhiều khi cũng ỷ lại....
    À quên, phải nói còn một chút vướng bận, có lẽ Hoa phải giải quyết...
     
    Tiễn người khách cuối cùng ra cửa, Hoa hối nhân viên dọn dẹp để về sớm.  Suốt ngày hôm nay Hoa cố gắng làm việc cho qua thời giờ. Hoa không muốn để lộ cho nhân viên thấy mình đang bối rối khác thường.
    Giờ đây ngồi lại một mình trong căn phòng tối, Hoa lật từng tấm ảnh trong xấp hình của người bạn trẻ, chưa phải là người tình, từ bên nhà vừa gửi qua, làm Hoa suy nghĩ...
     
     
     
    Tiến là người bạn mới quen qua trung gian của Paula. Suốt tuần lễ ở Phan Thiết, Tiến tháp tùng Hoa đi mọi nơi. Nói nôm na, Paula sợ Hoa buồn nên sắp xếp đem theo một ‘’escort’’ để ‘’hầu hạ’’ cô bạn gái.Tuy còn trẻ  tuổi nhưng chàng ta thật sành điệu với đàn bà. Anh chàng rất tế nhị, không hề hỏi đến tuổi tác của Hoa và luôn gọi nàng bằng tên. Lúc đầu Hoa cũng rất ngượng nghịu xưng hô vì trôngTiến chỉ bằng tuổi em Út của mình, chừng 35 là cùng trong lúc nàng, thì đã 50. Tay chàng không bao giờ rời chiếc máy hình mà Hoa mua tặng, trong gian hàng dành riêng cho Việt kiều, coi như món quà tao ngộ. Tiến bấm máy liên miên và luôn mồm khen Hoa thật ăn ảnh, vẫn còn mặn mà...
    Nắng đẹp, biển xanh và cát trắng làm Hoa như đang sống lại tuổi hoa niên phơi phới.... Hoa thả lõng tâm tình với nước mây.... Giờ đây Hoa chỉ còn nhớ lơ mơ.. một tuần đầy ảo mộng....
    Ngoài mấy hàng chữ nhắc nhở  những kỷ niệm bên nhau, Tiến còn kèm theo vài lời hỏi mượn Hoa 5 ngàn đô để lo cho Mẹ già vừa vào bệnh viện bất ngờ, và hẹn hò ngày tái ngộ. Còn nữa, Tiến xin phép Hoa cho chàng post vài hình rất nghệ thuật của Hoa lên mạng cho các bạn chàng cùng thưởng thức!
     
     
    Trưóc tiên Hoa hình dung đến phản ứng con gái và rể, chắc chúng nó sẽ nhìn Hoa như người từ hành tinh nào đó trở về nếu chúng nó bắt gặp tấm hình một anh chàng trẻ măng đang kề má, quàng tay qua đôi vai trần của mẹ, trên bãi biển... Vừa giận mình mà vừa muốn cười ra nước mắt..... Rắc rối lớn!
     
    Nhớ lại trong một vỡ kịch hài, người ta nóí: Quê hương là chùm khế ngọt, sao các ông về, cứ toàn tìm cam với bưởi?
    Hoa chỉ mới cắn vào trái khế quê hương, ngọt đâu không thấy mà nếm phải vị chua.....làm buốt cả răng.
     
     
     
    Áo Vàng
    01-2007
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 11:27:36 bởi BX >
    #2
      Áo Vàng 13.02.2009 11:26:53 (permalink)
      NÓI CHUYỆN VỚI SƯƠNG SA....

             
              Khoảng sân thượng nhỏ bé này là thế giới của tôi. Ngồi ở đây, tôi nhìn ngày tháng trôi qua. Có những buổi sáng nao nức ngắm mặt trời ló dạng, nhiều buổi chiều tiếc nuối những tia nắng ấm áp cuối ngày. Một ngày trong đời sống của tôi là thế đấy.
              Tôi còn làm được gì khi không xử dụng đôi chân bình thường nữa.  Còn đâu những ngày rong chơi, những đêm quay cuồng trong tiếng nhạc. Mới 36 tuổi vẫn mang đầy nhựa sống, những ngày đầu tai nạn, tôi buồn đến tan nát lòng. Đã có những phút giây tôi chỉ muốn ngủ một giấc dài và không bao giờ thức dậy nữa. Cám ơn Thượng Đế đã cho tôi một người chồng biết cảm thông…
       
              Cuộc sống của tôi dần dần có ý nghĩa trở lại. Tôi làm bạn với sách báo và truyền hình thường hơn. Những lúc khỏe khoắn, tôi thêu thùa may vá. Tùng cũng xin công ty thuyên chuyển qua một công việc cố định hơn, khỏi phải xa nhà thường xuyên. Chàng kiếm một người bà con xa về ở chung để săn sóc tôi. Có dì Bảy lo cơm nước và việc nhà, đời sống gia đình tôi trở lại bình thường.
       
               Tôi rất ít ra ngoài, mặc dầu Tùng vẫn hay rủ tôi đi ciné mỗi tuần, và chàng thường mang tôi về miền biển nghỉ hè. Chàng bỏ bớt những cuộc họp bạn để buổi tối ngồi bên tôi đọc sách hay làm việc những lúc tôi xem tivi.
              
               Những chiều thứ sáu, con bé Vân nghỉ học, nó thường đến thăm tôi và ở lại rất lâu. Nhiều khi hai cô cháu ngồi nhâm nhi càphê hàng giờ và nói đủ thứ chuyện ‘đời’.
               Là con gái út của một cặp bạn cao niên, chồng tôi quen biết từ thuở chưa lập gia đình. Ngày hôn lễ chúng tôi, nó còn cài nơ vàng trên tóc, chạy tung tăng...Thế mà nay, đã sáu năm rồi, tôi chưa sanh con thì tai nạn xảy đến cho tôi trong chuyến đi trượt tuyết. Những  năm qua tôi ngồi một chổ, nhìn nó lớn lên như một bông hoa hướng dương rực rỡ dưới ánh mặt trời, mà ngậm ngùi cho hoàn cảnh của mình...
              Có lẽ nó còn thân với tôi hơn cả ba me, vì những khi tâm sự về bạn trai bạn gái, tôi rất cởi mỡ và thông cảm như một người chị cả.
              Từ đầu khóa học năm nay nó vào Cegep, chắc cô nàng bận bịu lắm. Thế nhưng không lại thăm tôi đều mỗi tuần, con bé cũng ráng điện thoại:
      -  Alô, thưa cô. Chiều nay cháu lại phải chạy cours  nên không ghé. Cô có buồn không?
      -  Đâu có sao. Cô đang đang đọc một cuốn truyện hay đây. Ráng học đi nhé. Khi nào rảnh mình lại gặp nhau.
      -  Vâng, cháu có mua mấy cuốn báo cho cô rồi. Nếu chú lên nhà, cháu sẽ gửi về nghe cô. Cháu bye cô.
       
              Thế đó, con bé đến là cả một mùa xuân ấm áp mang theo, tràn đầy sức sống. Khi con bé giã từ, chung quanh tôi chỉ còn lại im lắng, trống không...
            Buông điện thoại, tôi suy nghĩ vẩn vơ... Không chừng cô nàng bắt đầu có kép, kiếm chuyện để khỏi đến thăm ‘bà cô tàn tật’ này chứ gì. Đi chơi với bạn trai dĩ nhiên là hấp dẫn hơn nhiều chứ.
            Lần sau gặp lại con bé, tôi hỏi thăm: Sao? Cháu đi học có nhiều cây si không?
      Nó bỉu môi nhỏng nhẽo: Tụi con trai Cegep nhi đồng lắm cô ạ. Con chẳng thấy đứa nào beau cả! Với lại phải học nhiều kẻo không vào được médecine chắc ba mẹ dũa cô ơi.
       
               Cả tháng rồi tôi chưa ra phố. Chị Linh đến thăm và lôi kéo tôi cho bằng được xuống Sainte Catherine ngắm người. Ừ, thì cũng phải sortir chút đỉnh. Hai chị em vào tiệm kem tán dóc cả buổi chiều. Bên kia đường có một  rạp chiếu bóng nho nhỏ. Ngày xưa, lúc còn sinh viên, đám bạn chúng tôi thường kéo nhau đi xem phim những buổi chiều không có cours. Lần đầu tiên Tùng nắm tay tôi cũng tại chốn này. Tôi còn nhớ mình đang mê mãi với một cảnh nóng bỏng trên màn ảnh, chợt  cảm thấy hơi ấm bên cánh tay, rồi bàn tay ai đó chạm vào tay tôi và nắm chặt, không buông... Trời đất! Tôi không dám liếc ngang để nhìn xem ai đang ngồi cạnh mình. Lũ chúng tôi năm đứa chơi thân với nhau, cô bạn Ái Hồng dể thương của tôi thì đã có anh chàng Trung trong nhóm xí phần rồi, còn lại tôi với hai ông lừng khừng và ham chơi, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ chọn một trong hai chàng này để nâng khăn sửa túi về sau...Thế mà nợ duyên buộc nhau vào từ đấy...
               Xuất hát vừa vãn, người chen lấn túa ra về. Tôi tò mò nhìn sang bên đường để xem tựa phim gì mà khán giả đi đông thế. Trong dòng người lũ lượt, hình như tôi thấy mái tóc thân quen...Có phải chồng tôi đó không? Anh đang khoác tay một cô gái rất trẻ...Tôi chồm người  về cửa sổ để nhìn rõ hơn, bỏ dỡ chuyện trò...Chị Linh ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt tôi, Chị cũng vừa nhận ra một sự việc...Chị nắm lấy tay tôi...Và thế là buổi đi chơi vui vẻ của hai chị em chấm dứt. Tôi trầm ngâm… Cuộc đối thoại hết hứng thú, chỉ là những câu không đâu vào đâu... Rồi không dằn lòng được, chị Linh cũng phải lên tiếng:
      -  Có phải là con bé Vân không?
      Tôi gật đầu, - Hình như vậy.
      Tôi không muốn nói nhiều nên lãng qua đề tài khác. Lúc đưa tôi về, chị còn quàng vai tôi lắc nhẹ mà không nói gì thêm. Tôi biết chị đang hối hận chiều nay đã rủ tôi đi chơi. Tánh người chị tôi bao giờ cũng thế. Tôi cười tươi cho chị yên lòng và chúc tối nay ngủ ngon.
           
               Mỗi ngày, chị Linh điện thoại thăm tôi. Có lẽ chị sợ tôi buồn rồi sẽ làm những chuyện đáng tiếc chăng? Có thể lắm, nếu chuyện xảy đến lúc tôi mới bị tai nạn kìa. Nhưng qua năm tháng dài, tôi có quá nhiều thì giờ để suy tư. Tôi đã nghĩ rất tận  những hoàn cảnh trái ngang có thể xảy đến...cho hạnh phúc của chàng và tôi.

            Nói về bổn phận làm chồng, Tùng là một người hoàn toàn. Tôi còn trách vào ai được  khi mình đã không làm đầy đủ vai trò một ngưòi vợ.
      Tánh Tùng xưa nay vẫn trầm lặng nên tôi khó thấy những thay đổi ở chàng. Có chăng là chàng săn sóc tôi nhiều hơn ngày trước.
      Vì vậy điều bí mật nhìn thấy, tôi vẫn giữ kín trong lòng. Tôi lén nhìn chàng lúc ăn, lúc ngủ để tự hỏi Tùng của tôi có thay đổi gì không? Chẳng thấy gì cả.
      Nhưng tôi tránh không nhắc đến con bé với chàng nữa. Tôi không muốn làm chàng bối rối. Tôi có ghen không đây? Hình như có.
      Không đâu, tôi vẫn ray rức trong lòng là không đem lại cho Tùng hạnh phúc vĩnh cữu. ( Tùng vẫn an ủi tôi rằng em lúc nào cũng có ý nghĩ điên rồ ). Biết đâu hiện tại Tùng đang tràn đầy hạnh phúc, tại sao mình nỡ phá vỡ nó? Nhưng tôi biết chắc một điều là tôi đang buồn lắm.
      Một cái gì mất mát đâu đây…
       
             Điều khó cho tôi là làm sao giữ cho được thái độ vô tư, mỗi khi Vân ghé chơi, sau lần gặp đó.
             Chiều nay, lúc Vân từ gĩa, câu nói cuối cùng vẫn còn vang trong tôi: cháu thích cái thế giới êm ả của cô thật.
      Tôi tự hỏi, con bé thốt ra câu này có phải vì thương hại mà an ủi tôi chăng? Hoặc giã, nó tự an ủi chính nó, cho rằng cái thế giới êm ả này của tôi sẽ không bao giờ bị khuấy động, và chẳng bao giờ biết đến những sinh hoạt bên ngoài, trong đó có con bé và chồng tôi...
              Mặt trời đã tắt. Bóng đêm phủ xuống, bao vây dần cây cỏ. Đường phố, xe cộ đã lên đèn. Tiếng dì Bảy gọi tôi vào nhà vì sương chiều bắt đầu thấm lạnh.
            Tôi vẫn lười biếng dựa lưng bên ghế, chưa buồn nhúc nhích. Xa xa, hướng cầu ra xa lộ, xe nối đuôi nhau lấp lánh như con rồng đang vẫy mình uốn lượn không ngừng. Tôi hình dung cả một sự sống nhịp nhàng dưới chân thành phố. Cũng như thời khắc đồng hồ, chiếc kim di động mãi, có ngừng đâu.
           Tất cà đều đi qua... Chỉ mình tôi đứng lại. Bổng nhiên chiều nay, tôi muốn linh hồn được một chuyến đi xa....
       
       
      Áo Vàng



      Bottom of Form
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 11:29:59 bởi BX >
      #3
        Ct.Ly 30.04.2009 04:54:27 (permalink)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9