Truyện dài : Love Beat
blackpassion 12.02.2009 21:03:42 (permalink)
Truyện blackpassion đang viết dang dở, mong nhận được sự ủng hộ của các bạn :)
 
 
 
Love Beat


“Tình yêu thật sự phải tới từ cả hai phía .”
Ceicil - bạn tôi.

Mở đầu


Mặt nước dưới vịnh thật yên bình, xanh đẫm phản chiếu màu trời và không một gợn sóng. Đứng ở vị trì này mà nhìn xuống , bình thường thì cô có thể đã chóng mặt vì sợ hãi độ cao cũng như cái kết thúc không mấy vui vẻ gì khi rơi xuống đó. Bởi vì sự bình yên dưới kia là giả tạo, bên dưới cái bề mặt lặng lẽ đó là những cái bẫy chết người, đá nhọn lởm chởm luôn sẵn sàng đâm thủng ,ghim chặt những kẻ kém may mắn rơi xuống, và giữ khư khư như một đứa trẻ giữ đồ chơi yêu thích. Sự liều lĩnh hay bất cẩn ở nơi đây chỉ có thể đánh đổi bằng mạng người. Thế mà cô lại sắp sửa nhảy xuống !
Gió bắt đầu nổi lên khi trời ngả màu chiều, gió mơn man trên mặt như ve vuốt cưng nựng, thổi tung những lọn tóc của cô, gió đang đưa đôi bàn tay gầy guộc mà mạnh mẽ ra để đẩy cô về phía trước, chỉ ba bước chân nữa thôi là cô sẽ ở ngay sát mép vực, và có vẻ như gió đang rất muốn giúp cô được rơi xuống nhanh hơn. Chẳng có ai ở đây để ngăn cản, một khi cô nhảy xuống là sẽ không thể quay trở lại, mọi thứ sẽ kết thúc : cuộc sống và những nỗi đau đã xé nát cõi lòng. Cô bước lên hai bước, nửa người vươn tới trước, hai tay dang rộng ra , cánh tay áo sơ mi căng phồng như cánh buồm , tóc bay ngược về sau , đôi mắt nhắm, không phải vì cô sợ hãi khi nhìn xuống dưới, cô nhắm mắt để cảm thấy rõ ràng hơn cái cảm giác chênh vênh của cánh diều trên cao đang chuẩn bị đứt dây rơi xuống. Nếu là cánh diều thế nào nó cũng sẽ còn bay thêm một đoạn nữa rồi mới rơi, còn cô , cô sẽ rơi ngay lập tức, có lẽ sẽ rất nhanh – cô hi vọng thế.
Cô bước lên một bước nữa, mắt vẫn nhắm, tay vẫn dang rộng và nhảy xuống.

- Tới lúc cậu bắt đầu công việc rồi đấy !

Người thanh niên có mái tóc dài màu nâu đỏ quay sang nhìn bạn mình và khẽ gật đầu :

- Tạm biệt Xanh lục.
- Ừ , thôi chúc cậu may mắn ! Cô ta có vẻ gan dạ liều lĩnh hơn bề ngoài mỏng manh đó nhiều…

Nói xong , người đàn ông trong chiếc áo măng tô màu đen - bạn của tóc nâu đỏ - quay lưng lại, chạy thật nhanh vào khe núi sát bờ vịnh, và biến mất.

Dale – tóc nâu đỏ- thở dài , anh vén mớ tóc ra sau tai và ngước nhìn lên phía trên mép núi. Cô gái đang rơi xuống thật nhanh, kỳ lạ làm sao thân hình mỏng mảnh ấy lại có thể rơi nhanh thế ! Anh thầm đếm từ một tới hai mươi, hai tay đưa ra phía trước với lòng bàn tay ngửa mở rộng như chuẩn bị đón nhận cái gì đó . Đúng giây thứ hai mươi, cô gái đã nằm gọn trên tay anh, đôi mắt nhắm nghiền, hai cánh tay xuôi xuống, cô bất tỉnh rồi. Hai chân Dale hơi chìm một chút xuống mặt nước khi đỡ cô gái, anh lướt nhẹ nhàng trên nước như người ta đi trên mặt đất, tiến về phía khe núi tăm tối mà bạn anh khi nãy đi vào.

Khe núi hẹp chỉ vừa một người đi, tối và lạnh. Dale cẩn thận chuyển cô gái ra phía sau lưng trước khi chui vào, khi cõng cô phía sau thế này, cô thật là nhẹ, anh càng thấy cô mỏng manh bé bỏng hơn. Vậy mà cô lại nhảy xuống cái bẫy chết người ấy một cách dứt khoát cứ như người ta nhảy cầu xuống bể bơi ấy . Con người đôi khi thật là khó hiểu.

Lòng núi mở rộng hơn ở phía trong thành một cái hang nhỏ và bắt đầu có ánh sáng lờ mờ khi đi sâu vào chừng 500 mét. Phía bên kia khe núi là rừng. Sau mười lăm phút đi bộ Dale đã ra tới cửa hang. Anh có thể đi nhanh hơn, nhưng anh e ngại việc đó sẽ khiến cô gái giật mình tỉnh lại. Đi bộ thêm mười phút nữa thì tới trảng rừng thưa , nơi có một bãi cỏ xanh vẫn thường được dân bản địa sử dụng làm chỗ tiến hành hội hè vào mùa xuân. Một tảng đá phẳng nằm ngay giữa bãi cỏ , vốn là cái bàn dã chiến để bày biện trái cây trong mùa lễ hội. Thời điểm này thì nó là sân phơi nắng của lũ thằn lằn. Dale đưa cô gái ra phía trước, cẩn thận như người ta bế ẵm một đứa trẻ , rồi đặt cô nằm xuống tảng đá.

- Nàng công chúa ngủ, đã đến lúc thức dậy rồi. Anh cúi xuống gương mặt của cô gái, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng yên bình như đang ngủ , duy chỉ có vầng trán xanh xao là tố cáo những cảm xúc đang dậy sóng trong lòng.
 
 
Black Passion
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2009 21:08:30 bởi blackpassion >
#1
    blackpassion 12.02.2009 21:06:42 (permalink)

    chương 1 : Nàng công chúa ngủ

    Cô đang đi lên cầu thang dẫn tới tầng năm, căn hộ nhỏ của Phan nằm trên đó. Cô thích để đôi chân mình tập thể dục một chút hơn là chui vào thang máy- cái hộp kim loại kín mít luôn mang một thứ mùi kinh khủng. Suốt cả ngày cô gọi cho Phan mà không được, chỉ tới khi chiều muộn anh mới nhắn tin cho cô : “ Anh bệnh rồi. Đừng lo, đã uống thuốc và sáng mai thế nào cũng khỏi. Nhớ cưng như mọi khi.”.Nhưng làm sao cô không lo cho được , Phan sống một mình và anh thường nằm lì trên giường mỗi khi bị ốm, không ăn uống cũng chẳng thuốc thang, cứ theo anh nghĩ thì mọi bệnh tật tự nó đến rồi tự nó đi, chẳng cần phải lăn tăn gì ! Đã hơn một lần bệnh không chịu đi và anh mất cả tuần nằm viện chỉ vì lúc đầu lười uống thuốc.

    Cửa của căn hộ 502 khoá từ bên trong, thế nào bệnh nhân của cô cũng đang nằm lì trên giường với chiếc remote TV trong tay trái, bấm lia lia qua mấy chục kênh chỉ để có việc mà làm. Cô sẽ kéo anh chàng dậy ăn một bát cháo nóng và uống thuốc, thế nào cũng nghe anh cằn nhằn và chống cự, nhưng cô đã có cách khiến anh phải nghe lời. Cô rút chiếc chìa khoá căn hộ anh làm riêng cho cô ra, mở cửa. Toàn bộ các phòng đều chìm trong bóng tối ngoại trừ phòng làm việc của anh. Cô quyết định sẽ không bật đèn lên mà nhẹ nhàng tiến lại đó , cửa đang khép hờ, một bản nhạc dìu dịu phát ra , bản Blue Danube mà cô yêu thích. Ái chà, chàng bệnh nhân này có vẻ đang say sưa vẽ vời để quên đi bệnh tật , hư thật ! Cô chuẩn bị sẵn một gương mặt giận dữ giả tạo và đẩy cánh cửa phòng ra và…mọi cử động của cô bỗng dừng lại. Cảnh tượng nhìn thấy trong phòng khiến cô đông cứng, chân dán chặt xuống mặt đất, tay phải vẫn để trên cửa và đôi mắt mở to ngỡ ngàng như thể đang phải chứng kiến điều gì thật ghê gớm vượt ngoài trí tưởng tượng của con người. Bởi vì những gì đang sảy ra trong phòng kia làm sao mà cô có thể tưởng tượng ra được ! Trong ánh sáng của bốn chiếc đèn tuýp , trên cái bàn làm việc màu nâu bóng loáng là một cô gái đang nằm điệu đàng, Phan đứng bên cạnh bàn, nửa người cúi xuống thì thầm : “ Cưng của anh…” . Cả hai đều không một mảnh vải trên người !

    Giống như bị thôi miên, cô vẫn chôn chân tại chỗ, nhìn mà không thấy vì nước mắt bỗng dưng ở đâu kéo thành màn mưa che kín mắt cô trong khi đôi tai lại nghe rõ những tiếng thầm thì yêu đương của Phan , cặp tình nhân trong kia say sưa đến độ không hề biết có kẻ thứ ba đang chết dần chết mòn ngoài cửa.

    Bỗng dưng, cô bừng tỉnh, xoay người lại cô bước nhanh ra ngoài.Ra khỏi nhà Phan cô bắt đầu chạy, chạy suốt 5 tầng nhà mà không một lần dừng lại, thật khó tin là cô không vấp ngã lần nào . Khi xuống tới mặt đất và yên vị trên yên xe, cô cứ thế phóng đi mà chẳng cần biết là mình đi đâu. Đầu óc cô lúc này lại trống rỗng lạ lùng, không thể suy nghĩ được gì hết, không có định hướng nào cả, cô cứ phóng xe theo một lộ trình mà cô không biết.

    Trời bắt đầu mưa.
     
     
    Những hạt mưa dần to lên và rơi nhanh hơn, bỗng dưng cô khóc oà thổn thức, lồng ngực đau rát khiến cô không thở được, cô dừng xe lại trước một bãi cỏ ven đường. Quăng mình xuống , và bó gối ngồi đó cho tới khi nước mưa ngấm vào cơ thể, lạnh quá , và tối nữa . Thốt nhiên cô giật mình nhìn xung quanh , hình như cô đã chạy ra tới ngoại vi thành phố, đèn đường nơi đây mờ mịt lại càng tối tăm hơn dưới làn mưa dày, đường vắng lặng , thi thoảng mới có một vài chiếc ô tô chạy qua. Cô đứng dậy, lên xe và quyết định về nhà.

    Sau khi tắm nước nóng cô leo lên giường, khoác chăn lên người và ngồi im lìm trong bóng tối. Suy nghĩ bắt đầu quay trở lại trong cô, lộn xộn và ngơ ngác, cô vẫn chưa thực sự hiểu điều gì đang diễn ra. Phan ư? Với người con gái khác, ngay trong căn hộ vốn dĩ gần như là mái ấm thứ hai của cô ? Hay.. anh đang vẽ cô ta? Nhưng không thể nào, anh là kiến trúc sư cơ mà, anh vẽ nhà cửa chứ đâu có vẽ người bao giờ, và đặc biệt là những lời thầm thì yêu đương đó, những lời lẽ ngọt ngào mà từ trước đến giờ chỉ dành riêng cho cô… Cô lắc đầu, không tin được những gì mình thấy. Phan là người rất trân trọng sự trung thực, chân thành , lẽ nào ngay lúc này anh lại đang lừa dối cô? Và cô gái ấy là ai , tại sao ….? Những câu hỏi cứ quay cuồng trong cô không một lời giải đáp, câu hỏi nọ tiếp nối câu kia như thể chúng đang chơi trò mèo bắt chuột trong đầu cô, chúng là những con chuột tinh ranh không bao giờ để cô có thể tóm được. Cô cứ ngồi như thế, đầu óc nhức nhối vì phải liên tục tìm cách phân tích những hình ảnh mà cô không muốn thấy , nước mắt lại kéo tới bủa vây đôi mắt, cô lặng lẽ khóc cho tới khi mệt quá, chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.

    Khi cô thức dậy mặt trời đã lên cao, cố gắng chui ra khỏi chăn trong khi đầu thì đau nhức và chân tay nặng nề, cô nghĩ là mình đã bị sốt, hậu quả của trận dầm mưa đêm qua đây mà. Khoan , đêm qua cô dầm mưa ư ? Đang kéo rèm cửa sổ thì cô bỗng dừng lại khi những hình ảnh buổi tối qua quay trở lại: Phan ở bên người khác, cô bỏ chạy. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà bên dưới cửa sổ, cảm thấy mọi sức lực đang rời bỏ cơ thể mình. Mình sẽ phải làm gì bây giờ ? Gặp Phan và làm cho ra nhẽ ? Giận dỗi và nghe anh giải thích tất cả, chỉ là sự hiểu lầm thôi mà. Anh sẽ xin lỗi cô và cô lại ngã vào vòng tay anh ? Hay là, anh sẽ nói về sự chia ly nào đó, khiến cô thêm một lần tan nát cõi lòng . Hay là cứ mặc kệ cho tới khi Phan gọi lại, cứ bình thường như không, tiếp tục yêu anh, chăm sóc anh như trước giờ vẫn thế ? Cô chợt nhận ra ba điều này khi miên man suy nghĩ : một là Phan đang lừa dối cô, hai là cô vẫn yêu anh , điều thứ ba : cô không muốn gặp lại anh và nghe anh giải thích gì hết. Chính xác là cô sợ phải thấy Phan lúc này, bất cứ một cử chỉ nào của anh cũng sẽ khiến cô thêm tan nát mà thôi. Cô sẽ đi, đi đâu đó thật xa , xa Phan , xa thành phố, xa tất cả những gì gắn bó cô với nỗi đau này….

    Đảo Đá xám. Kết quả tìm kiếm trên Internet cho thấy nó là một hòn đảo dân cư thưa thớt nằm ở phía Đông , cách khá xa thành phố của cô và mùa này không có khách du lịch lai vãng.

    Sau hơn mười tiếng đồng hồ ngồi xe thì tới bờ biển. Bờ cát vàng vắng vẻ hoang sơ, rõ ràng khách du lịch chưa kịp biến nơi đây thành bãi rác. Cô lại gần người ngư dân đang loay hoay chuyển đồ lên xuồng máy và hỏi cách đi ra Đảo , anh ta cho biết mùa này rất hiếm tàu bè ra đảo và đồng ý chở cô tới đó với một cái giá bằng nửa tháng lương của cô. Cô chấp nhận ngồi giữa những thùng nuớc mắm và thực phẩm, sau hai giờ đồng hồ say sóng màu xám đặt trưng của hòn đảo đã hiện ra trong tầm mắt . Anh chàng ngư dân điều khiển chiếc xuồng tiến lại bờ một cách thành thạo, nhảy xuống trước và đề nghị cô mau xuống giúp anh ta dỡ thực phẩm lên bờ để có thể kéo chiếc xuồng vào phía trong dễ dàng hơn. Sau khi trả tiền đầy đủ, cô được chỉ đường tới ngôi làng chài phía Bắc đảo, ở đó có thể dễ dàng tìm được chỗ trọ với giá rẻ . “ Vì mùa nài hông có khách du lịch “, anh ngư dân ngọng nghịu giải thích với cô. Cô gật đầu cảm ơn anh ta và bước về hướng Bắc. Theo lời người ngư dân cô đi bộ khoảng hai trăm mét thì bắt gặp một ngã ba, rẽ phải để ra bờ biển, đi thẳng độ ba trăm mét nữa sẽ tới làng chài còn rẽ trái là đường dẫn lên khu núi Đá. Cô ngần ngừ, hãy còn sớm và cô thực sự không muốn gặp gỡ con người lúc này, những ánh mắt tò mò dò xét sẽ không đem lại cảm giác tốt đẹp cho tâm hồn xao động của cô. Cô quyết định rẽ trái, khám phá thiên nhiên nơi đây trước khi trở thành một cư dân tạm bợ của nó cũng tốt đấy chứ ! Vả lại, đi bộ sẽ khiến cô mệt, khi mệt người ta sẽ muốn nghỉ ngơi và ít nghĩ ngợi hơn. Cô dấn bước theo đường mòn dẫn lên núi. Đường dốc thoai thoải khá dễ đi, hai bên là những bụi cây màu xam xám của bụi , không biết có con rắn nào lẩn trốn trong đó không nhỉ ? Cô cúi nhặt một cành cây rơi bên đường làm gậy , ít ra thì có cây gậy này cô cũng sẽ dễ dàng đương đầu với những con bò sát khủng khiếp mang nọc độc kia hơn.

    Mồ hôi ướt dần lưng áo và nhỏ giọt trên trán khi cô lên tới đỉnh núi. Ngọn núi này không cao, toàn một màu đá xám xen lẫn những bụi cây nhỏ cũng phủ bụi xám . Cô ngồi xuống một tảng đá xù xì nhô lên bất chợt như một cái ghế giữa thiên nhiên. Gió trên đây thổi mạnh, mang theo vị mặn mặn đặc trưng của biển cả , chẳng mấy chốc mà thổi khô hết những giọt mồ hôi. Cô nhìn về phía biển xanh bên dưới, mặt biển đang sẫm lại dưới bầu trời sắp ngả chiều tà. Bỗng dưng cô thấy mình trống rỗng lạ kỳ, trước mênh mông biển cả, trên đỉnh núi xám xịt và trơ trọi này, những suy nghĩ bỗng bay biến hết đi đâu . Sau một lúc rất lâu ngồi im như vậy, cô đứng dậy khám phá ngọn núi, ở phía bên trong gần với đất và quay lưng lại biển có một mỏm đá chìa ra như cái mâm đặt trên cao chênh vênh. Cô bước tới mỏm đá và nhìn xuống dưới. Một con vịnh trong xanh nước lặng có vẻ yên ả trong buổi ban chiều. Mặt nước rất lặng lẽ, không một chút xao động, vô tư phản chiếu màu trời nhưng sao cô cảm thấy như ở dưới cái bề mặt ấy hẳn phải ẩn chứa điều gì đó đáng sợ hơn cái vẻ hiền từ mà nó đang khoe ra. Vịnh nước được bao quanh bởi những bức thành núi cao mà ở dưới chân những bức thành ấy là vô số tảng đá nhọn nhấp nhô .

    Chỉ ba bước chân nữa thôi là cô sẽ tiến tới sát mép mỏm đá và sảy chân một cái là rơi xuống dưới. Gió bỗng thổi mạnh hơn, hất tung những lọn tóc và như đang đẩy cô lên phía trước . Gió thì thào : “ Hãy thử một lần bay cùng ta , cuộc sống có gì là thú vị ? Bay đi , cùng với gió ngươi sẽ tới những nơi còn đẹp đẽ hơn cái thế giới mà ngươi đang sống. Bay đi…” Những ngón tay gầy nhẳng của gió len vào tóc , ve vuốt mà mơn man trên mặt cô, ừ phải rồi cuộc sống này có gì là thú vị chứ. Anh đã là tất cả đối với cô, cô mất tất cả rồi thì cuộc sống còn ý nghĩa gì ? Bỗng dưng, một cảm giác man dại kéo đến, nó thách thức cô, nài nỉ cô cùng chơi với gió, cô dang rộng hai cánh tay, mắt nhắm chặt. Gió lồng lộng mạnh hơn lên như khuyến khích, gió thổi căng phồng tay áo cô, vuốt ve khuôn mặt cô bằng những ngón tay nhọn hoắt, gió lại thì thầm : “ Nhảy đi, nhảy đi…” . Và cô bước lên với sự trợ giúp của gió. Mắt vẫn nhắm, tay dang, cô nhảy xuống .

    Cô đang rơi xuống, mới đầu hơi liệng nhẹ khi cánh tay gió vẫn nâng đỡ cơ thể cô, thế rồi đột nhiên gió rụt tay lại, cô rơi nhanh hơn, nhanh hơn, rơi vào một cõi tăm tối u mê nào mà cô chưa từng được biết. Có đau không nhỉ ? Cô cố mở mắt ra để nhìn xung quanh nhưng không hiểu sao mí mắt cứ dính chặt lại với nhau. Và cô cứ rơi , rơi mãi, trong bóng tối dày đặc cô mong chờ dây phút chạm tới điểm dừng…
     
    Black Passion
    #2
      blackpassion 16.02.2009 21:25:07 (permalink)
      Chương hai : Tỉnh giấc



      “ Ngay khi chàng hôn nàng, Briar-Rose mở mắt và tỉnh dậy, nàng nhìn chàng với ánh mắt ngọt ngào “

      Nàng công chúa ngủ trong rừng- Truyện cổ Grimm

      Ngay khi Dale cúi xuống và đặt một cánh hồng lên môi cô gái, cô chớp đôi mắt và mở ra nhìn anh,cái nhìn kiểu thằng-cha-dở-hơi-nào-đang-cúi-xuống-mặt-mình-thế-này ! Dale lùi ra sau một chút, thích thú quan sát nét giận dữ pha lẫn kinh hãi ánh lên trong đôi mắt cô. Cô chống hai tay định ngồi dậy và rồi cô lại lịm đi, Dale đã kịp đỡ lấy cô trước khi đầu cô đập xuống mặt đá. Anh đặt tay lên trán cô: nóng rực như lò bánh mì .Cô bị sốt, hẳn rồi. Hậu quả của những hoạt động dồn dập diễn ra quá nhanh trong khi phản ứng của cơ thể lại chậm chạp và yếu ớt. Con người mới dễ kiệt sức làm sao ! Dale lấy từ túi áo khoác ra thêm một ít cánh hoa hồng tươi, anh dùng những ngón tay mạnh mẽ nghiền nhẹ cho tới khi những giọt tinh chất màu hồng xuất hiện và để chúng rơi trên làn môi của cô gái, mỗi giọt hoa hồng chạm vào môi cô đều ngay lập tức thấm vào và khiến đôi môi dần đỏ lên, sắc đỏ của hoa hồng.

      Cô vẫn đang tiếp tục rơi thì phải, cơ thể cứ lao nhanh xuống, xung quanh cô là bóng tối, cô nghĩ mình đang trên đường tới cõi chết. Người đàn ông mặc áo khoác đen khi nãy chắc là sứ giả của thần chết, anh ta tới báo tin cho cô, và giờ thì một mình cô rơi xuống địa ngục. Tại sao lại là địa ngục nhỉ ? Cô không biết mình đã phạm phải những tội ác nào đáng để bị đày xuống đó. Địa ngục không biết có đáng sợ không, nhưng cái chết có lẽ chẳng có gì ghê gớm. Chỉ là rơi xuống , rơi xuống mãi, không biết tới bao giờ thì dừng lại. Cô nhắm mắt, có mở mắt ra thì cũng đâu thấy gì ngoài bóng đêm đen mịn như nhung. Thật lạ là lúc này cô lại có cảm giác trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi tới bất cứ điều gì, có lẽ khi chết người ta sẽ không cần nghĩ nữa. Nhưng hình như cô đã thôi rơi, hai bàn chân đang chạm xuống một mặt phẳng, cô mở mắt ra và thấy mình đang đứng trên đỉnh núi mà cô đã leo lên để nhảy xuống. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh: những bụi cây xám như màu đá núi và xa xa phía dưới là biển xanh phản chiếu màu trời. Và rồi cô nhìn thấy ,cách cô ba vài bước chân là sứ giả của thần chết ? Anh ta mặc áo khoác màu đen, mái tóc nâu đỏ dập dềnh trong gió, một nụ cười mỉm trên khuôn mặt thon dài, đôi mắt nâu sẫm dưới cặp lông mày sâu róm, cái mũi thẳng phía trên khuôn miệng tươi tắn… Ôi trời ! Cô thầm thốt lên. Xem ra người dắt cô tới cõi chết là một anh chàng đẹp trai kinh khủng ! Anh đang bước lại phía cô , cánh tay trái đưa ra với bàn tay để ngửa. Được thôi, cô cũng tiến tới, và để tay mình chạm vào tay anh. Ngay khi tay chạm tay, một cơn váng vất xây xẩm kéo tới khiến cô phải nhắm mắt lại, và cũng ngay lập tức cô lấy lại được thăng bằng. Cô mở mắt ra và thấy mình đang ở một nơi khác : ở giữa ngàn xanh. Cô đang nằm trên một tảng đá trắng muốt đặt giữa bãi cỏ xanh mịn được bao quanh bởi những bức tường cây xanh thẫm . Hương thơm của hoa lá ngọt ngào và chim chóc ríu rít đâu đây. Nắng sớm mai len lỏi qua những đám lá cây và được nhuộm xanh khi chạm tới phiến đá, những tia sáng nhảy nhót nghịch ngợm trên tóc trên tay cô. Lẽ nào … cô đang ở trên thiên đường ? Phải chăng một đấng tối cao nào đó đã xem xét lại và quyết định gửi cô tới thiên đường thay vì địa ngục ? Cô bất giác mỉm cười vì ý nghĩ ấy .

      -Chào mừng trở lại, Eri.

      Cô giật mình quay lại phía sau nơi vừa cất ra tiếng nói trầm ấm và xa lạ . Người thanh niên tóc nâu đang đứng đó. Từ khi nào mà cả địa ngục và thiên đường sử dụng chung người đại diện thế nhỉ ?! Mà lạ thật, ở đây họ gọi cô bằng nickname thay vì tên cúng cơm , thật khác với những gì cô nghĩ. Dẫu sao thì cũng phải hỏi thử xem mình đang ở đâu.

      -Xin lỗi anh, đây là thiên đường hay địa ngục?

      -Không cả hai ! Tóc nâu đỏ mỉm cười. Sao cô lại nghĩ mình đang ở thiên đường hoặc địa ngục ?

      -Vì tôi đã chết rồi. Mà người ta khi chết sẽ đi tới một trong hai nơi đó , phải không ?

      -Họ chẳng đi đâu hết, không có địa ngục hay thiên đường. Mà cô cũng chưa chết, cô bé ạ.

      Anh ta đang nói lảm nhảm gì thế nhỉ ? Cô đã rơi từ đỉnh núi xuống , đã đi qua bóng tối và trở lại với ánh sáng. Cô đã tin là mình đang chết, nếu không thì biết giải thích thế nào về việc cô đang ngồi đây giữa rừng cây của thiên đường ? Nhưng nếu không có thiên đường như anh ta nói thì đây là đâu?

      -Cô đang ở trên Đảo Đá xám, Eri. Tóc nâu đỏ trả lời câu hỏi trong suy nghĩ của cô.

      -Không có lẽ nào ! Tôi biết Đảo Đá Xám: chỉ toàn một màu xám, còn đây là rừng, xanh và thơm, rất đẹp nữa !

      Cô nhìn ra xung quanh, thảm cỏ mịn màng xanh mơn mởn dưới chân và những tán cây lấp lánh ánh nắng trên đầu.

      -Chà, cô chưa biết hết hòn đảo mà. Khu rừng nhỏ này là nơi tập trung nhiều màu sắc nhất đảo, nơi duy nhất màu xám không lan tới. Để tôi chỉ cho cô cái này. Đi theo tôi.

      Cô ngồi dậy, ngập ngừng. Từ khi nhảy khỏi mỏm đá cô đã rơi mãi , rơi vào sâu trong tăm tối cho tới khi cô tin rằng mình sắp xuống địa ngục thì xuất hiện ánh sáng, và khi cô tin rằng mình đang ở thiên đàng thì người ta lại thông báo với cô rằng cô vẫn còn ở dưới mặt đất . Và người thanh niên lạ lùng này nữa , anh ta thực ra là ai nếu không phải là sứ giả của thần chết ? Dẫu sao thì cũng phải thử tìm hiểu xem mình đang ở đâu, cô nghĩ.
      Tóc nâu đỏ vẫn đứng chờ cô.

      -Đi. Cô nói khe khẽ .

      Người thanh niên mỉm cười khích lệ, anh quay sang trái, bước đi. Eri theo sau.
       
      Black Passion
      #3
        blackpassion 18.02.2009 16:29:36 (permalink)
        Chương ba - Đảo Đá Xám


        Gió gầm gào và biển thì dậy sóng
        Chúng nổ sấm thét vang khắp bầu trời
        Nhưng đảo vẫn hiên ngang đứng đó
        Với màu xám mãi mãi không chuyển dời


        Trích lời bài hát truyền thống của cư dân đảo Đá xám.

        Đảo Đá xám được hình thành từ bao giờ, ít ai còn nhớ được, theo những cư dân nhiều tuổi nhất sống trên đảo thì tổ tiên của họ tới định cư ở đây từ hơn ba trăm năm trước, còn trước đó nữa có lẽ nó là một đảo hoang. Cẩm nang du lịch chỉ nhắc tới hòn đảo như một địa điểm hoang vu cằn cỗi với màu xám đặc trưng của đá núi, vào mùa hè thỉnh thoảng lắm mới có một đoàn khách du lịch tới đây thăm quan làng chài và bãi biển chưa bị thương mại hoá : những bãi cát vàng trải dài từ Đông sang Nam, hàng phi lao xanh rì ven biển và những vỏ sò lấp lánh lẫn trong cát, vậy thôi. Làng chài nằm ở phía Bắc đảo là cụm dân cư duy nhất ở đây, với khoảng ba chục mái nhà lúp xúp quây quần bên nhau , những tấm lưới đánh cá phơi trước cửa và vài chục chiếc thuyền nhỏ sơn đen úp gọn gàng thành hàng như những con bọ dừa phơi lưng trong nắng gió. Đa phần thanh niên đều đã rời đảo tới các khu đô thị trên đất liền để mưu cầu một cuộc sống sung túc, những người ở lại trung thành với đảo đều đã lớn tuổi, hoặc bọn trẻ con chưa kịp lớn để bỏ Đảo mà đi như anh chị chúng.
        Như tất cả những hòn đảo lâu đời khác, đảo Đá xám có những truyền thuyết gắn liền với lịch sử hình thành và phát triển của nó, và truyền thuyết về núi Hải Âu, vịnh Lặng Lẽ , rừng Xanh Ngắt vẫn được dân đảo kể lại trong lễ hội Mùa xuân tổ chức hàng năm . Núi bao quanh đảo, kéo dài từ phía Tây Nam sang Đông Bắc. Những ngọn núi mang một màu xám xịt xấu xí và thô xù . Trước khi con người đổ bộ lên đảo, các vách núi nơi đây đã là nơi trú ngụ lý tưởng của chim hải âu, sau này vì một lý do bí ẩn nào đó, chúng đã rời đảo và không bao giờ quay trở lại nữa.

        Núi Hải Âu là phần tách rời của hòn Đảo ở mạn Bắc. Ngọn núi cao và xanh ngắt nằm biệt lập và được ngăn cách với đảo bằng một vực thẳm sâu hun hút, dưới chân vực có lẽ là phần da thịt gắn liền núi và đảo , nhưng chưa một ai xuống tới đó có thể trở về để kể lại , không có cách nào leo lên núi. Người ta đồn đại rằng trên đỉnh núi đó có một toà lâu đài màu cát vàng với vô vàn những điều bí mật kỳ bí , toà lâu đài được xây dựng từ thời núi còn kết nối với đảo bằng một cây cầu đá mỏng manh . Ai là người cho xây nó có lẽ cũng chính là kẻ phá đi cây cầu để giữ lâu đài được ngủ yên trong truyền thuyết. Truyền thuyết về những đứa trẻ có khả năng phi thường biết hô mưa gọi gió. Những kẻ tò mò nhất vẫn thường đứng từ mỏm núi sát mép vực của Đảo để nhìn lên ngọn Hải Âu, nhưng tất cả những gì người ta thấy được chỉ là những tầng cây xanh thẫm ken dày, che dấu bao bọc núi khỏi những ánh mắt soi mói khát khao.
        Vịnh Lặng Lẽ đúng nhu tên gọi của nó, nằm im lìm giữa cụm núi phía Tây Bắc đảo, núi bao quanh như những bức tường giam hãm và đá thì lởm chởm sắc nhọn dưới chân tường. Bề mặt vịnh nước luôn trong xanh yên ả che dấu hoàn toàn dải đá nhọn dưới đáy, một cái bẫy giết người ngọt ngào với cái tên hiền từ vô hại. Truyền thuyết kể rằng hòn đảo được tạo nên bởi ba vị thần: một người yêu núi , một người yêu cây và người thứ ba yêu nước. Vị thần của núi là người trẻ tuổi nhất nhưng cũng hiếu thắng nhất, ông ta muốn rải núi khắp đảo nhưng hai người kia chỉ đồng ý cho núi được hiện diện ở phía Tây đảo và viền quanh từ Tây Nam sang Đông Bắc. Phần còn lại của đảo được tạo bởi vị thần của nước, ông tạo ra dải bờ biển hiền hoà để bất cứ ai muốn cũng có thể từ đó vào thăm đảo. Vị thần thứ ba là một phụ nữ, bà yêu màu xanh của cây và muốn dùng nó làm dịu mát phần nào màu xám của đảo, nhưng thần núi thì không chịu để cho bà trồng cây xanh trên núi của ông ta, những bụi cây hiếm hoi trên núi đều bị vị thần này dùng bụi phủ một lớp màu xám lên ngoại trừ cây trên đỉnh Hải Âu. Vậy là, vị thần của cây cối khiêm tốn chọn một khoảnh đất nhỏ phía Tây Nam để gieo những mầm xanh lên đó, những cây cao, cây thấp,: chò, sấu, bạch đàn và thậm chí cả lim, các loại cỏ và vô số loài hoa, những lùm dâu rừng mọng tím, thảm cỏ mịn mượt như nhung ở giữa rừng, và chim chóc , sóc, chuột, thằn lằn cùng những sinh vật khác kéo nhau tới sống . Màu xanh của khu rừng nhỏ thực sự nổi bật trên nền xám của đá núi, vẻ đẹp lành mạnh và đầy màu sắc thậm chí đã khiến vị thần của nước nổi hứng thi ca, ông đề nghị được đặt một con vịnh nước nhỏ trong lòng của núi, ông muốn lấy màu xanh của nền trời khi soi xuống vịnh ra thi thố với sắc xanh lục của cây rừng . Tất nhiên thần núi không đồng ý, nhưng vị thần nước lại lớn tuổi nhất và có quyền quyết định. Nhưng khi ông chưa kịp rải cát mịn xuống đáy vịnh thì thần núi đã quăng một nắm đá nhọn xuống nước, vậy là con vịnh mộng mơ che dấu bên dưới nó không ít hiểm nguy. Hai vị thần đều tức giận, họ tranh cãi nhau từ mùa hè cho tới mùa xuân mà cũng không thể giảng hoà được, cuối cùng cả hai đều bỏ đi tạo ra những hòn đảo khác cho riêng mình. Chỉ còn vị thần của cây cối ở lại, ngày ngày bà hát ru rừng bằng những bài ca buồn về tình bạn tan vỡ , thế nên nếu như ai đó ngồi đủ lâu dưới những tán cây rừng sẽ được nghe thấy tiếng lá cây rầm rì như hát . Bãi cỏ nằm giữa rừng Xanh Ngắt là nơi dân đảo vẫn tổ chức lễ hội mùa xuân.

        Eri ngắm không biết chán vô vàn những cây hoa rừng đầy màu sắc mọc dọc con đường mòn cô đi, những bông hoa màu xanh nhỏ xíu như những chiếc chuông, hoa lan rừng và hoa hồng dại toả hương thơm dịu ngọt, nấm trắng xoè ô dưới gốc cây sấu rừng, có cả những bông hoa trông giống cánh sao li ti màu tím , và biết bao nhiêu loài hoa cỏ mà cô không biết tên , cô vẫn nghĩ rằng đây hẳn là thiên đường nào đó, làm thế nào mà trên đảo Đá xám lại có khu rừng đẹp tuyệt này ? Tóc nâu đỏ bước đi trước Eri, thỉnh thoảng anh quay lại chờ cô khi cô say sưa đứng ngắm một con ốc sên tí hon đang bò trên lá chuồi rừng hay mải nhìn theo những cánh bướm dập rờn bên những nụ hồng dại màu vàng hoặcđỏ. Cô bước đi trong im lặng nhưng gương mặt Eri đang reo vang những tiếng tươi vui, màu xanh trên vầng trán cô dường như đang dần mờ nhạt trước sắc hồng mới xuất hiện nơi gò má . Chính Eri cũng không biết là cô đã tạm thời quên hết những nỗi buồn.
        Cây cối thưa dần khi đường bắt đầu dốc lên, và màu xanh cũng nhạt dần đi, cây cao được thay thế bằng bụi rậm, càng lên cao cây càng bám bụi, những hạt bụi xám che dấu màu lá xanh. Eri kinh ngạc nhìn về phía trước, rừng đã kết thúc và núi lại bắt đầu, núi và màu sắc của những đám mây trước cơn mưa : xám ngoét đến tẻ ngắt. Cô quay đầu lại, tiếc nuối nhìn khoảng rừng xinh đẹp phía sau; so với núi thì rừng chỉ là cái móng tay trên một ngón tay. Vậy là cô không hề ở thiên đường, cô vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của Đảo-quả là một hiện thực không mấy vui vẻ gì. Cô chưa chết, thế nghĩa là cô sẽ lại tiếp tục gặm nhấm những nỗi đau ? Eri quay sang Tóc Nâu Đỏ , anh đang ngồi trên một ụ đá , hai chân duỗi dài, đôi tay thả lỏng và chăm chú nhìn cô, như thể ánh mắt anh vẫn chưa hề rời cô kể từ lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt anh cúi sát mình trong khu rừng nọ.

        -Anh là ai ?

        -Dale. Tóc nâu đỏ trả lời ngay tắp lự.

        -Tại sao tôi lại ở trong rừng? Sao anh lại ở bên cạnh tôi ? Tôi nhớ là mình đã ở một nơi khác trước khi tôi… tôi… ngất đi ?

        -Cô nhảy từ mỏm núi xuống vịnh, lúc ấy tôi đang thử chiếc chuyền mới. Thật may là cô rơi đúng con thuyền nhỏ của tôi. Thế là : ùm ! Cô làm tôi văng ra khỏi thuyền, cũng may chỗ ấy nước sâu và tôi biết bơi, tôi đã kéo cô lên ngay, nếu là chỗ khác thì đá nhọn đã đỡ cô thay cho tôi rồi. Tôi đem cô vào rừng , và rồi cô tỉnh lại.

        -Đơn giản vậy thôi ư ? Anh đã cứu tôi. Không phải anh là… sứ giả của thần chết ? Tôi đã nhìn thấy anh khi… Tôi rơi xuống, rơi mãi và bỗng dưng trở lại đỉnh núi nơi tôi nhảy xuống, tôi đã thấy anh ở trên đó chờ tôi. Có lẽ là do tôi mê sảng ?

        -Tất nhiên tôi không phải sứ giả của thần chết rồi . Dale cười. Đúng là cô đã ngất đi khá lâu. Cô tỉnh lại một chút rồi lại hôn mê. Cô bị sốt , có khi còn kiệt sức nữa ? Cô đã đi một đoạn đường dài để leo lên được ngọn núi ấy, phải không?

        Eri im lặng, phải, cô đã đi một chặng đường dài đầy đau khổ. Và khi trèo lên ngọn núi ấy mọi thứ diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát của cô, cô chỉ định ở đây để tịnh tậm, nhưng không hiểu sao cuối cùng cô lại nhảy xuống, cô đã nghĩ là mình chết rồi. Có lẽ cô đã chết nếu người đàn ông này không cứu cô. Anh ta nói anh ta tên là Dale, một cái tên giống như của người nước ngoài. Nhưng, khoan đã, làm sao anh ta biết nickname của cô là Eri ? Anh ta không thể biết tên cô, cô chợt nhớ ra chiếc ba lô có để một ít quần áo và giấy tờ mà cô quăng lại trên ngọn núi kia, nhưng anh ta làm sao biết được nickname chỉ có bạn bè dùng để gọi cô ?

        -Làm sao anh biết mà gọi tôi là Eri ?

        -Cô… nói trong lúc mê sảng.

        -Tôi tự gọi mình trong khi mê sảng ư ?

        -Không, tôi nghe thấy cô thì thầm : “đừng bỏ đi, em- Eri đây, hãy nghe em Phan…”

        -Ôi… Cô đã mơ thấy mình cầu xin Phan ư?

        -Tôi đoán là cô đang gọi tên người thân , trong mơ.

        -Ưm… Dale này, tôi đã hôn mê trong bao lâu?

        -Khoảng chừng mười lăm hay mười sáu tiếng.

        -Và anh đã ở bên cạnh tôi suốt ?

        -Thỉnh thoảng tôi cũng chạy đi hái hoa hồng dại. Anh mỉm cười.
        - Tôi đã hết sốt.Eri đưa tay chạm lên trán. Có phải anh đã dung hoa hồng dại để …chữa cho tôi? Tôi ngửi thấy mùi hoa hồng đâu đây trên khuôn mặt mình.

        -Một vị thuốc gia truyền đấy. Tôi đã cho cô nhấm nháp một vài cánh hoa..

        -Cảm ơn anh đã giúp tôi. Và, Dale này , thực ra anh là ai ?

        -Một ngư dân trên đảo tình cờ gặp và cứu cô..

        - Tôi không tin . Một lý do quá đơn giản . Thực ra anh là ai, làm sao anh lại xuất hiện đúng lúc tôi nhảy xuống? Và từ bao giờ hoa hồng dại lại cứu được người ta khỏi cơn suy nhược ?

        Dale im lặng , anh nhìn xuống đôi chân dài của mình, phải đến năm phút im lặng như thế rồi anh ngẩng lên nhìn Eri , ánh mắt anh đã mất đi nét tươi vui thường trực :

        -Cô thực sự muốn biết ư ?
          
        Black Passion
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2009 12:14:20 bởi blackpassion >
        #4
          blackpassion 19.02.2009 12:19:27 (permalink)
          Chương bốn - Dale





          Eri thực sự muốn biết. Cô cảm thấy ở Dale có gì đó rất khác với những người bình thường, không phải khác ở mái tóc dài màu nâu đỏ hay chiếc áo khoác đen anh đang mặc, mà chính là cảm giác yên bình anh mang lại, ánh mắt ấm áp với nụ cười đầy khích lệ, cứ như thể anh là bạn của cô, thân thiết từ bao giờ. Làm thế nào mà cô lại rơi xuống thuyền của anh chứ không phải một ai khác? Anh không giống những người ngư dân cô thường thấy, những ngón tay dài trắng muốt kia làm thế nào lại là tay của một người chèo thuyền bắt cá ?

          -Tôi muốn nghe sự thật. Eri nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Dale.

          Anh thở dài và làm một động tác như nhún vai, Dale lấy từ trong túi áo ra một nắm cánh hồng màu đỏ sẫm , đưa lên mũi ngửi rồi tung thả chúng rơi trước mặt. Những cánh hoa lơ lửng trong không trung mà không chịu rơi xuống cho tới khi Dale thổi cho từng cánh hoa bay lên cao, cao mãi… Eri ngước mắt nhìn theo cho tới khi chúng chỉ còn là những chấm nhỏ li ti và mất hút trong ánh nắng.

          -Tôi là con của Rừng, Dale nói, là người bảo vệ rừng và đảo khỏi những điều bất hạnh. Khi cô bước chân lên đảo, chúng tôi đã đi theo cô…

          - Chúng tôi ư ? Eri ngắt lời. Ngoài anh thì còn ai nữa? Cô nhìn ra xung quanh như muốn túm lấy một anh chàng nào đang trốn trong những bụi cây xam xám.

          -Tôi và Xanh lục, anh ấy đi ngay sau khi tôi đỡ được cô.

          - Xin lỗi, lúc nãy anh nói rằng tôi rơi trúng thuyền của anh và anh vớt tôi lên thì phải ?

          -Thực ra thì cô đã rơi… trúng tay tôi.

          -Hả?!!!

          -Ừ thì chúng tôi không chắc là cô có nhảy xuống không nữa, vì vậy không thể ngăn cản cô trên núi, cô có vẻ đang rất buồn, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy cô có ý định tự tử. Xanh lục đề nghị chờ cô dưới vịnh, anh ấy vẫn nhạy hơn tôi trong việc “ ngửi” thấy nguy hiểm. Và khi cô nhảy xuống thì đơn giản là tôi đã ở sẵn đó đỡ lấy cô.

          -Anh… là siêu nhân à ? Eri không tin nổi những điều cô nghe thấy.

          -Không ! Dale bật cười. Siêu nhân là sản phẩm của Hollywood còn tôi được sinh ra từ Mẹ Rừng.

          -Thế…anh sinh ra từ… cây cối à ?

          -Ha ha ha… cô tưởng tượng hay thật. Tôi đã từng là một người bình thường như cô trước khi Mẹ Rừng trao sức mạnh và biến đổi tôi.

          -Ôi trời ! Loại sức mạnh gì thế ? Và Mẹ Rừng của anh là …cây ?

          - :)) =)) Ai chà, đó là câu chuyện dài . Cô hỏi nhiều thế chắc cũng đã mệt rồi. Cô còn muốn nhảy từ núi xuống nữa không đấy ?

          -Không. Eri bẽn lẽn thú nhận. Cô chưa từng có ý định là sẽ chết , lúc nhảy từ mỏm núi xuống cô chỉ có cảm giác như đang chơi một trò chơi cùng gió.Khi tỉnh lại Eri mới nhận ra mình còn muốn sống , cô tin là cô vẫn còn muốn gắn bó với cuộc sống này , cho dù những nỗi đau hiện thực chưa hề nguôi ngoai…

          -Cô nên quay lại làng chài tìm chỗ nghỉ ngơi đi, cô vẫn chưa khỏi ốm đâu đấy. Dale nhìn cô ấm áp. Chờ chút , tôi đi lấy ba lô của cô rồi sẽ dẫn đường cho cô xuống dưới đó. Cô cứ ngồi đây nhé, anh đứng dậy và chỉ vào tảng đá .


          -Cảm ơn anh..


          Dale quay bước sang phải, len lỏi qua những bụi cây cao ngang lưng và chẳng mấy chốcbóng dáng anh mất hút trước tầm mắt Eri. Cô cũng không cần băn khoăn làm thế nào anh biết cô để quên ba lô trên núi nữa, những đứa con của Rừng…

          Eri ngồi xuống tảng đá mấp mô mà Dale bỏ lại. Cô có cảm giác như mình đang lạc vào một câu chuyện lạ lùng nào đó, đầu tiên là cuộc phiêu lưu từ cõi chết tới sự sống rồi sau đó là những bí mật về anh chàng tóc nâu đỏ có sức mạnh … khác người và khả năng đoán trước bi kịch , con trai của Rừng và còn gì nữa nhỉ ? Eri lúc lắc đầu, đây có lẽ là một giấc mơ, một cơn ác mộng biết biến hoá, cơn ác mộng kéo dài suốt hai ngày qua cho đến tận bây giờ. Bắt đầu từ căn hộ của Phan cho tới hòn đảo Đá xám lạ lùng này . Phan- nghĩ đến anh khiến trái tim cô thắt lại. Phan giấu diếm những gì trong phòng làm việc của anh? Người phụ nữ kia và những lời thì thầm ngọt ngào của anh… Phan thường gọi cô là cục cưng mỗi khi anh âu yếm vuốt tóc cô, hay khi anh ôm cô trong lòng , khi anh hôn cô …Không , Eri lắc đầu thật mạnh như muốn rũ bỏ những hình ảnh cô mới gọi về, cô thấy sợ cái ý nghĩ rằng Phan lừa dối cô. Cô lại cảm thấy khó thở. Tại sao lúc ấy cô bỏ chạy? Sao cô không giận dữ đá tung cánh cửa và bắt quả tang anh ăn vụng, gào thét lên những lời cay nghiệt buộc tội anh dối trá phản bội cô ? Tại sao cô không hỏi anh chuyện đó có nghĩa là gì , hỏi anh tất cả những câu hỏi đã quanh quẩn trong cô từ trước đó, khi hai tháng gần đây Phan gần như tránh mặt cô? Có phải chuyện đã bắt đầu từ hai tháng trước hay là còn trước đó nữa…Eri chưa bao giờ hỏi Phan tại sao . Anh nói với cô rằng thời gian tới anh rất bận, không thể ở bên cạnh cô nhiều như trước được, anh sẽ bù đắp cho cô khi thu xếp công việc ổn thoả hơn và lại có điều kiện chăm sóc cô. Mỗi ngày Phan vẫn nhắn tin cho cô, và ngày Chủ nhật anh dành ra hai tiếng chở cô đi ăn tối.Eri đã đồng ý với anh, nhưng cô lại không yên tâm…

          -Cô mệt hả?

          Tiếng nói của Dale kéo Eri trở lại hiện thực. Cô nhận thấy mình đang cúi mặt xuống vòng tay ôm gối ,Eri ngẩng mặt lên và thấy Dale đã quay trở lại, anh đang đeo ba lô của cô trên vai.

          -Tôi thấy buồn ngủ, Eri trả lời, từ đây xuống dưới làng chài xa không?

          -Người thường đi bộ mất ba tiếng, cô thì có thể mất nhiều thời gian hơn. Nhưng tôi đi nhanh lắm, tôi có thể cõng cô tới đó trong một nửa thời gian.

          - Tôi tự đi được ! Eri đứng dậy . Anh đi trước dẫn đường đi.

          Dale nhìn cô e ngại nhưng anh chỉ khẽ nhún vai và bắt đầu cất bước.

          -Đường dốc xuống sẽ khó đi lắm đấy, anh cảnh báo.

          -Tôi sẽ bước đi thật cẩn thận được chưa siêu nhân ?

          - Tôi chỉ muốn cô chuẩn bị trước để không bị trượt ngã thôi.

          Đường dốc thật , và đế giày của Eri thỉnh thoảng lại trượt đi , cô phải ấn chân mình bám thật chặt xuống mặt đất và bước xéo vào những đám cây bụi thay vì đi trên đất sỏi.


          -Ở đây có rắn không? Eri hỏi.


          -Thỉnh thoảng có một vài con nấp trong bụi rậm.

          -Á!

          Cô nhảy phắt ra khỏi bụi rậm và suýt nữa thì ngã khi đạp trúng một viên sỏi trên đường.Eri tóm lấy chiếc ba lô phía sau lưng Dale để giữ thăng bằng.

          -Tôi đùa đấy, rắn hiếm khi xuất hiện ở trên đường. Mà chúng cũng sợ tiếng bước chân người không dám ló mặt ra đâu !

          -Tôi mà thấy con rắn nào là sẽ nhảy ngay lên lưng anh đấy ! Eri tức giận vỗ lên cái ba lô.

          -Thì tôi đã đề nghị cô leo lên lưng tôi ngay từ đầu rồi còn gì!

          -Hừ…

          Eri tức tối không biết phản kháng thế nào , cô dấn lên trước và bước phăng phăng để rồi lại suýt bị ngã. Cô chờ đợi một cái huýt sáo hay một tiếng cười chế nhạo nhưng Dale chỉ lặng lẽ vượt lên trước, anh vỗ vỗ vào cái ba lô sau lưng :

          -Cô bám vào đây đi.

          Cô bấu chặt vào cái balô bằng tay phải, cả hai lại bước đi trong im lặng. Khi đoạn đường dốc kết thúc ở một ngã ba, Eri đề nghị nghỉ mệt. Cô ngồi xuống một đám cỏ xác xơ có màu vàng úa trông như mới bị mặt trời đốt cháy, Dale ngồi cách một quãng, anh đặt chiếc balô của cô trên đùi, trông anh chẳng có gì là mệt mỏi .

          -Eri khát nước không?

          Cô gật đầu.Cô khát khô cả cổ, nhưng xung quanh chẳng có một chút dầu hiệu nào của nước, chỉ toàn là núi đá với bụi cây.

          -Đây, cô cầm lấy balô đi, Dale lại gần và đưa balô cho Eri. Chờ tôi một chút.

          Anh đặt hai bàn tay cạnh nhau rồi khum lại , những ngón tay áp khít vào nhau, và nước ở đâu kéo tới , lấp lánh trong tay anh . Dale đưa tay lại gần miệng Eri trước đôi mắt mở to của cô :

          -Uống đi.

          Eri nhìn chằm chằm vào “ tô” nước, nước trong suốt và trông tinh khiết như sương mai. Cơn khát trong cổ họng hối thúc cô tìm tới nước. Eri cúi xuống uống, nuốc mát và thoang thoảng mùi hoa hồng, chưa bao giờ cô thấy nước lại “ngon” như thế này. Ngay khi cô uống vơi nước lại đầy lên trong lòng bàn tay Dale. Môi cô bỗng chạm vào ngón tay anh, những ngón tay hình như rất mềm mại và thơm mùi hoa.Dale giật mình khi tay anh chạm vào làn môi của cô gái, anh rụt tay lại , vội vàng khiến cho nước văng tung toé.

          -Tôi xin lỗi…

          Cả hai cùng thốt lên. Dale quay mặt đi khi anh nói “ Không sao ..”

          -Cảm ơn anh. Tôi hết khát rồi. Chúng ta đi tiếp nhé .

          Eri đứng dậy và đeo balô lên lưng.

          -Để tôi đeo cho. Dale khéo léo gỡ chiếc balô khỏi hai vai Eri, cô không phản đối.Anh rẽ sang bên phải và lặng lẽ bước đi.

          -Còn bao xa nữa ? Eri phá tan sự im lặng đầy bối rối.


          - Sắp xuống tới bờ biển rồi. Hi vọng là tôi có thể kiếm được một chiếc xe gắn máy ở đó, cô sẽ không phải đi bộ nữa.

          - Vâng.

          Dale vẫn không quay lại . Eri tự thấy ngượng với chính mình.
           
          Black Passion

          #5
            blackpassion 20.02.2009 10:19:23 (permalink)
            Chương năm - Những ngày dài nhất !
             


            “Thời gian là con ngựa, một con ngựa chạy trong tim”
             


            Wallace Stevens, trích dẫn bởi Cornellia Funke
             


            Bốn ngày trôi qua kể từ khi Eri đặt chân lên đảo vậy mà cô cảm giác như cô đã ở đây từ lâu lắm rồi…
            Qua lời giới thiệu của Dale cô hỏi thuê được ngôi nhà nhỏ của một phụ nữ lớn tuổi trong làng. Nhà này vốn là của con trai bà cho tới khi hai vợ chồng anh rời đảo vào đất liền ba năm trước. Mùa hè thỉnh thoảng vẫn có vài khách du lịch tới ở , nhưng từ tháng chín cho tới tận mùa hè năm sau ngôi nhà hầu như bỏ trống. Ngôi nhà giản dị bốn mươi mét vuông chỉ có duy nhất một phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ. Đồ đạc trong phòng là một chiếc giường đôi được kê sát góc phải phía trong, cạnh một ô cửa sổ nhỏ trông ra sân sau , nơi có một căn bếp xiêu vẹo được đắp bằng đất và lợp lá dừa , một bộ bàn ghế gồm chiếc bàn và bốn cái ghế con con đặt gọn gàng bên góc trái. Cửa nhà màu xanh lam giống như những ngôi nhà khác trong làng, hai cửa sổ được trổ ở hai bên cửa chính. Ngôi nhà nhỏ nhưng rất thoáng, nhìn ra hàng phi lao ven bờ biển phía Đông Bắc.
            Chủ nhà sống cùng đứa cháu nội bốn tuổi ở ngôi nhà cũ kỹ ngay bên cạnh. Bà đã không hề tọc mạch nhòm ngó Eri kể từ lúc giao nhà cho cô, chỉ dặn cô là cần gì thì cứ sang gõ cửa nhà bà. Dân làng có vẻ sống khá bình lặng và không mấy tò mò về sự xuất hiện của một cô gái lạ trong làng. Từ sáng sớm những người đàn ông bơi thuyền đi đánh cá ở vùng nước phía Bắc đảo, phụ nữ quanh quẩn bên những đồ thủ công làm từ dừa và những chiếc vỏ ốc xinh xắn được lấy từ biển cả, thỉnh thoảng Eri lại ngồi cùng họ, học cách xâu chuỗi những chiếc vỏ ốc li ti thành sợi dây đeo hay mài vỏ sò thành những chiếc khuyên tai , những món quà lưu niệm rẻ tiền thường thấy ở vùng biển. Cô thích nhất là những con cú làm từ một thứ quả màu nâu sẫm có nhiều gai nhọn mà người ta nhặt được đầy trong rừng, chân tay mắt mũi chúng đều làm từ những vỏ ốc nhỏ có đường vân xanh lấp lánh. Những lúc không ở cùng họ, cô đứng trước bậu cửa nhìn ra Biển ở ngoài kia, trống rỗng.

            Buổi chiều, khi những ngư dân trở về đoàn tụ bên mâm cơm gia đình thì Eri lại lang thang ra bãi biển, cô ngồi hàng giờ trên cát, để cho bàn chân ủi sâu trong cát , cảm nhận từng hạt cát li ti mát lạnh chui vào kẽ chân. Mỗi khi thuỷ triều dâng lên cô lại lùi về sau theo từng đợt sóng. Eri không biết bơi, cô vừa sợ lại vừa yêu biển. Biển mênh mông quá, mỗi khi đứng trước biển cô lại thấy nao lòng, cảm giác mình vừa nhỏ bé, vừa yếu ớt làm sao. Cô cũng yêu những con sóng tung bọt trắng xoá dưới ánh mặt trời, hay cánh chim chiều lướt trên ngọn sóng. Hoàng hôn trên biển thật đẹp , thật buồn. Cái cảm giác đơn côi của buổi chiều tà cứ thúc giục những nỗi niềm trong cô trải dài theo sóng nước, và mặt trời lặn luôn gợi nhớ tới khoảnh khắc cô ở bên Phan. Cô và Phan vẫn thường đứng ở ban công nhà anh nhìn mặt trời lặn. Hoàng hôn ở thành phố ít lãng mạn hơn nhiều, nhưng với Phan đứng phía sau, vòng tay dịu dàng ôm cô thì bất cứ nơi nào có anh cũng đầy thi ca của hạnh phúc.Những hôm phải về muộn Phan lại nhắn cô nhớ chia tay ông mặt trời hộ anh, nếu không “ông sẽ khóc nhè giận dỗi và không chịu ngủ vì không có lời chúc ngủ ngon của chúng mình”, thế là Eri sẽ bật cười khi kê chiếc ghế ra ban công ngồi nhìn ông mặt trời của cô đi ngủ. Phan lúc nào cũng khiến cô vui, anh là món quà quí giá nhất mà cuộc sống ban tặng cho cô, cho tới khi…

            Eri thở dài khi nhớ lại hai tháng trước cô đã buồn thế nào vì Phan không có nhiều thời gian ở bên cô. Những toà cao ốc liên tục mọc lên khắp nơi, Phan thường xuyên đi công tác hoặc làm việc muộn ở công ty. Tin nhắn mỗi sáng và cuộc điện thoại vào buổi tối không đủ sưởi ấm cô, cô thấy lạnh lẽo và trống vắng nếu không được gặp anh hàng ngày. Ngay cả hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi ngày Chủ Nhật cũng không thể bù đắp được nỗi nhớ trong cô, cô nhớ anh từng giây từng phút , nhớ anh ngay cả khi đang ở bên anh. Cô biết Phan đang phấn đấu rất nhiều cho tương lai của cả hai. Anh nói với cô rằng công việc lúc này rất thuận lợi, chỉ cần tập trung cao độ trong một thời gian để đạt được vị trí tốt, rồi anh sẽ lại là Phan của cô, sẽ bù đắp thời gian đã mất của cô bằng “một cam kết đặc biệt” để đảm bảo anh không chạy đi đâu mất khỏi vòng tay cô. Eri đã đồng ý, cô muốn anh thành đạt, muốn tương lai của anh và cô đụơc đảm bảo, muốn con cái của họ sau này được nuôi nấng trong những điểu kiện tốt nhất… nhưng cô lại thấy lo. Cô luôn cảm thấy không an tâm mỗi khi xa anh . Lo anh mải làm việc rồi khéo lại ốm ( mà Phan rất tệ trong việc tự chăm sóc bản thân), lo rằng anh bị công việc cuốn theo sẽ trở thành người nghiện làm việc không biết dành thời gian để nghỉ ngơi cân bằng cuộc sống, và cô còn lo anh sẽ yêu công việc hơn cô, cả những lo lắng linh tinh không tên thỉnh thoảng kéo tới. Sau hai tháng cô bỗng thấy kiệt sức khi cứ phải chạy theo làm dịu những lo lắng trong mình. Cô tự nhủ phải tin tưởng Phan, mặt khác cô lại muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Phan. Nhưng mỗi lần cô tới nhà anh, anh đều ngồi miệt mài trong phòng làm việc, không có thời gian để trò chuyện cùng cô. Eri cảm thấy tủi thân, cô thèm được nghe anh hỏi han , nghe anh chọc ghẹo cô , thèm vòng tay ấm áp của anh khi hai đứa đứng ngắm mặt trời lặn, cô nhớ những nụ hôn ngọt ngào , nhớ cả những bữa cơm cô nấu rồi ngồi ăn cùng anh. Từ khi anh lao vào công việc thế này, cô như kẻ bị cho ra rìa, đồ ăn đã nấu nguội ngắt trên bàn, mỗi khi cô giục anh ăn anh thậm chí không ngẩng mặt lên khỏi bản vẽ :

            -Em ăn trước đi, lát anh ăn.

            Rồi khi cô đi về , lại gần hôn lên má anh ,anh cũng chẳng buồn hôn lại. Eri chạy xe về nhà lần nào cũng cảm thấy tức tưởi, nhưng cô dặn lòng mình không được buồn, cô động viên mình phải kiên nhẫn hơn, phải tìm cách thích nghi với Phan-của-công-việc. Chỉ một thời gian thôi, rồi anh sẽ lại là của cô.

            Một lần, Eri ngồi bên máy tính của Phan khi anh vẫn đang chú tâm vào bản vẽ, cô vô tình mở email của anh ra đọc. Có một cái mail gửi cho anh từ đồng nghiệp với tiêu đề là hình ảnh của chuyền đi công tác vừa rồi. Cô tò mò mở file hình ra. Bên một toà nhà mới khánh thành , Phan đang đứng cạnh một cô gái , nửa người cô nghiêng sang anh , khuỷu tay họ chạm nhau. Phan cười rất duyên , đôi mắt sau cặp kính trắng rạng ngời. Có một thoáng ghen tị nhói lên trong cô. Phan vốn không thích chụp ảnh, số hình cô và anh chụp chung chỉ đếm trên đầu ngón tay ,mà anh chẳng bao giờ cười khi chụp cùng cô ! “ Anh ghét cười khi chụp hình, anh ghét chụp hình !” ,Phan vẫn hay nói thế.Cô gái này chắc là đối tác của anh, Eri tự nhủ rằng có lẽ anh cười chỉ vì lịch sự, vì cái tinh tế của giao tiếp mà thôi. Nhưng cô không biết rằng trong cô đang hình thành một thói xấu , cô bắt đầu tò mò với mailbox của Phan. Thỉnh thoảng cô lại lén check mails của anh, cô chỉ chọn đọc những mails có tiêu đề liên quan đến các chuyến công tác , có một vài bức ảnh khác nữa Phan chụp cùng cô gái kia bên các công trình xây dựng, nụ cười của anh trong những bức hình này như trêu tức cô. Niềm tin của cô dành cho anh không vì thế mà giảm đi, nhưng Eri bắt đầu có những tưởng tượng vô lý , cô vẫn dễ dàng gạt chúng ra khỏi đầu. Cô không được phép nghi ngờ anh,Phan và cô đều giao ước với nhau về một sự trung thực tự nguyện khi họ bắt đầu yêu nhau. Cô phải tin anh. Cô luôn muốn tin tưởng anh.

            Trong những tuần sau này, Phan hay ra khỏi nhà vào buổi tối, anh đi gặp đối tác ở một quán café nào đó và luôn dặn cô nhớ về nhà sớm , đừng ở lại chờ anh. Eri đã giận dỗi, một tuần liền cô không qua nhà Phan nữa , thế mà dường như anh không biết cô giận, vẫn hồn nhiên nhắn tin cho cô mỗi ngày và gọi điện cho cô buổi tối để chúc cô ngủ ngon. Cô vừa giận lại vừa thương anh, sao anh ngốc đến thế chứ! Cô nghĩ có khó gì đâu nếu mỗi tối anh chỉ cần dành ra năm phút để ngồi bên cạnh cô thôi là đủ rồi, sao cô nhớ vòng tay anh đến thế ! Cô nhớ những nụ hôn ngọt ngào bất tận mỗi khi anh hôn cô, cả hơi thở của anh, tiếng cười của anh, ánh mắt nồng nàn mỗi khi anh nhìn cô, nhớ những ngón tay dịu dàng vuốt trên tóc cô, nhớ những bữa cơm hai đứa tranh giành đồ ăn, hay khi anh ép cô ăn thật nhiều cho mau mập mạp lên để thi … “bụng ai to hơn” với anh. Cô muốn chạy ngay sang nhà anh và bắt đền anh vì gần đây cô gầy gò đi khá nhiều khi không còn được ngồi ăn cùng anh nữa. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Phan nhưng anh không nghe máy. Buổi trưa cô bấm lại , máy vẫn đổ chuông thật dài mà không thấy Phan trả lời. Chiều, cảm thấy lo lắng đến cồn cào, Eri định gọi cho Phan một lần nữa thì nhận được tin nhắn của anh. Cô linh cảm thấy điều gì không ổn , y như rằng Phan báo anh bị ốm. Eri đã chạy xe tốc hành tới đó, cô không thể bỏ mặc anh thờ ơ cùng bệnh tật vì cô biết Phan rất coi thường những cơn cảm sốt nhẹ, anh chẳng bao giờ uống thuốc nếu không có sự ép buộc nghiêm khắc của cô. Khi Eri lên tới căn hộ của Phan, cô đã đánh mất trái tim mình ở đó. Hình ảnh của Phan bên cô gái lạ trong phòng làm việc , trong giai điệu của Blue Danube và những lời thầm thì âu yếm. Ngay giây phút ấy , Eri cảm thấy trái tim cô không còn đập cho mình nữa, nó đã lạc mất nhịp , nó không còn muốn co bóp vì sự sống của cô, tim cô đau đến mức cô không thở được, không nghĩ được, không tin được , không một từ ngữ nào viết về sự đau khổ trên thế giới này miêu tả cho đúng nỗi đau của cô. Đơn giản vì cô không còn là Eri nữa, cô bước đi mà chẳng biết mình đi đâu…

            Eri lại thấy nước mắt xoá nhoà đi những hình ảnh thực tại, thuỷ triều đã lên tới chỗ cô ngồi từ lúc nào , thấm ướt đôi chân và làn váy của cô. Cô cũng không muốn đứng dậy nữa, cứ ngồi như thế cho tới khi một bàn tay khẽ chạm lên vai cô :

            -Muốn thi gan với biển hay sao hả cô bé ?

            Là Dale, giọng nói trầm ấm của anh như hoà cùng những tiếng rì rào biển cả.
            Eri không quay lại cũng chẳng trả lời. Kể từ cái tình huống khó xử ở trên núi mấy ngày trước cô đã thận trọng hơn với Dale. Anh đưa cô tới làng chài bằng chiếc xe gắn máy tìm thấy ngay dưới chân núi, thuê nhà cho cô và dặn dò chủ nhà lo lắng cho cô, sau đó anh bỏ đi đến tận hai hôm sau mới quay lại xem cô khỏi ốm chưa và mang cho Eri một ít cánh hồng tươi để cô sắc lấy nước uống. Anh và cô chẳng nói với nhau được mấy câu, Eri vẫn còn thấy ngài ngại còn Dale có vẻ như bỗng trở nên trầm tính. Nụ cười thường trực của anh dường như ít ấm áp hơn rất nhiều.

            Dale ngồi xuống cạnh Eri , anh lại ra một nhúm cánh hoa rồi thổi cho chúng bay lên. Những cánh hồng nhung đỏ thắm xoay tròn xoay tròn rồi bốc lên cao, bay ra phía biển, những cánh hoa bỗng dưng rơi xuống lả tả , bị sóng cuốn đi rồi nhấn chìm trong làn nuớc. Eri quay sang nhìn anh, khuôn mặt Dale nhìn nghiêng có nét gì đó buồn buồn, cánh mũi thẳng nhưng quá thanh mảnh trên gương mặt một người đàn ông, những lọn tóc trở nên sẫm màu hơn khi không có nắng, lất phất trong gió , đôi môi đầy đặn mím lại không còn thấy tươi tắn nữa, cặp lông mày dường như cũng u tối trên đôi mắt nhìn xa xăm. Anh quay sang bắt gặp cái nhìn của Eri, ánh mắt dịu dàng đã quay trở lại.

            -Eri muốn nghe chuyện của tôi không?

            -Chuyện về Mẹ Rừng ?

            -Ừ, về chuyện Mẹ rừng đã tạo ra tôi như thế nào.

            -Vâng, anh kể đi.

            Cô nhìn anh cho tới khi Dale nắm lấy tay cô khi anh đứng dậy, tự nhiên như thể hành động đó vốn rất thân thiết với cả hai :

            -Đi lên trên kia, thuỷ triều chẳng mấy chốc lôi cả hai chúng ta xuống tận đáy biển cho mà xem.

            Eri đứng dậy bước theo anh, cô để anh dắt đi, bàn tay anh mềm mại ấm áp và đầy tin tưởng...

            Dale chọn một chỗ ngồi ngay dước gốc một cây phi lao. Eri ngồi bên cạnh, tay cô lúc này đã trở về ôm quanh gối, còn Dale lại ngồi duỗi chân, lưng anh tựa vào thân cây , hai tay khoanh trước ngực. Môi anh bặm lại khi anh nhìn theo một cánh chim liệng gần mặt nước rồi lại bay lên.

            -Chim Hải Âu, cuối cùng anh nói, trước kia chúng làm tổ bên vách núi
            phía Tây, những cánh chim trắng muốt bám vào gờ đá xám. Chúng xuất hiện trước cả con người và đã sống trên Đảo suốt bao nhiêu năm cho tới một ngày kia chúng bỗng bỏ đi. Hòn đảo này có những truyền thuyết gắn liền với tên loài chim này, cô có biết không?

            -Tôi chỉ nghe nói có một ngọn núi nằm tách biệt phía Bắc đảo có tên Hải Âu.

            -Phải, đó là ngọn núi cao nhất, đẹp nhất và cũng kỳ bí nhất. Tôi đã lớn lên ở đó.

            -Anh? Nhưng … không phải đó là ngọn núi bất khả tiếp cận hay sao ? Bà chủ nhà tốt bụng của tôi kể rằng không có một con đường nào dẫn lên trên núi trừ phi người ta xuống được tới đáy vực và tìm thấy những gờ đá đủ chắc chắn để bắt đầu leo lên, đấy là nếu đủ sức cũng như khéo léo mà leo cho tới tận đỉnh núi !

            -Đúng là ngọn núi bất khả tiếp cận với những người không biết cách tiếp cận. Tôi đã ở trên đấy từ khi mới là cậu thiếu niên mười lăm tuổi, khi những khả năng khác người bắt đầu bộc phát . Mẹ rừng đã nhận ra và đưa tôi lên đó.
             
            Black Passion
            #6
              kevinp1 14.09.2009 15:29:54 (permalink)
              Chào bạn Black Passion, tôi có thể lấy tác phẩm của bạn làm thành một vở kịch Opera không?

               
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9