Chương bốn - Dale
Eri thực sự muốn biết. Cô cảm thấy ở Dale có gì đó rất khác với những người bình thường, không phải khác ở mái tóc dài màu nâu đỏ hay chiếc áo khoác đen anh đang mặc, mà chính là cảm giác yên bình anh mang lại, ánh mắt ấm áp với nụ cười đầy khích lệ, cứ như thể anh là bạn của cô, thân thiết từ bao giờ. Làm thế nào mà cô lại rơi xuống thuyền của anh chứ không phải một ai khác? Anh không giống những người ngư dân cô thường thấy, những ngón tay dài trắng muốt kia làm thế nào lại là tay của một người chèo thuyền bắt cá ?
-Tôi muốn nghe sự thật.
Eri nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Dale. Anh thở dài và làm một động tác như nhún vai, Dale lấy từ trong túi áo ra một nắm cánh hồng màu đỏ sẫm , đưa lên mũi ngửi rồi tung thả chúng rơi trước mặt. Những cánh hoa lơ lửng trong không trung mà không chịu rơi xuống cho tới khi Dale thổi cho từng cánh hoa bay lên cao, cao mãi… Eri ngước mắt nhìn theo cho tới khi chúng chỉ còn là những chấm nhỏ li ti và mất hút trong ánh nắng.
-Tôi là con của Rừng,
Dale nói, là người bảo vệ rừng và đảo khỏi những điều bất hạnh. Khi cô bước chân lên đảo, chúng tôi đã đi theo cô…
-
Chúng tôi ư ?
Eri ngắt lời. Ngoài anh thì còn ai nữa?
Cô nhìn ra xung quanh như muốn túm lấy một anh chàng nào đang trốn trong những bụi cây xam xám. -Tôi và Xanh lục, anh ấy đi ngay sau khi tôi đỡ được cô.
- Xin lỗi, lúc nãy anh nói rằng tôi rơi trúng thuyền của anh và anh vớt tôi lên thì phải ?
-Thực ra thì cô đã rơi… trúng tay tôi.
-Hả?!!!
-Ừ thì chúng tôi không chắc là cô có nhảy xuống không nữa, vì vậy không thể ngăn cản cô trên núi, cô có vẻ đang rất buồn, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy cô có ý định tự tử. Xanh lục đề nghị chờ cô dưới vịnh, anh ấy vẫn nhạy hơn tôi trong việc “ ngửi” thấy nguy hiểm. Và khi cô nhảy xuống thì đơn giản là tôi đã ở sẵn đó đỡ lấy cô.
-Anh… là siêu nhân à ? Eri không tin nổi những điều cô nghe thấy.
-Không !
Dale bật cười. Siêu nhân là sản phẩm của Hollywood còn tôi được sinh ra từ Mẹ Rừng.
-Thế…anh sinh ra từ… cây cối à ?
-Ha ha ha… cô tưởng tượng hay thật. Tôi đã từng là một người bình thường như cô trước khi Mẹ Rừng trao sức mạnh và biến đổi tôi.
-Ôi trời ! Loại sức mạnh gì thế ? Và Mẹ Rừng của anh là …cây ?
- :)) =)) Ai chà, đó là câu chuyện dài . Cô hỏi nhiều thế chắc cũng đã mệt rồi. Cô còn muốn nhảy từ núi xuống nữa không đấy ?
-Không.
Eri bẽn lẽn thú nhận. Cô chưa từng có ý định là sẽ chết , lúc nhảy từ mỏm núi xuống cô chỉ có cảm giác như đang chơi một trò chơi cùng gió.Khi tỉnh lại Eri mới nhận ra mình còn muốn sống , cô tin là cô vẫn còn muốn gắn bó với cuộc sống này , cho dù những nỗi đau hiện thực chưa hề nguôi ngoai… -Cô nên quay lại làng chài tìm chỗ nghỉ ngơi đi, cô vẫn chưa khỏi ốm đâu đấy.
Dale nhìn cô ấm áp. Chờ chút , tôi đi lấy ba lô của cô rồi sẽ dẫn đường cho cô xuống dưới đó. Cô cứ ngồi đây nhé,
anh đứng dậy và chỉ vào tảng đá .
-Cảm ơn anh..
Dale quay bước sang phải, len lỏi qua những bụi cây cao ngang lưng và chẳng mấy chốcbóng dáng anh mất hút trước tầm mắt Eri. Cô cũng không cần băn khoăn làm thế nào anh biết cô để quên ba lô trên núi nữa, những đứa con của Rừng…
Eri ngồi xuống tảng đá mấp mô mà Dale bỏ lại. Cô có cảm giác như mình đang lạc vào một câu chuyện lạ lùng nào đó, đầu tiên là cuộc phiêu lưu từ cõi chết tới sự sống rồi sau đó là những bí mật về anh chàng tóc nâu đỏ có sức mạnh … khác người và khả năng đoán trước bi kịch , con trai của Rừng và còn gì nữa nhỉ ? Eri lúc lắc đầu, đây có lẽ là một giấc mơ, một cơn ác mộng biết biến hoá, cơn ác mộng kéo dài suốt hai ngày qua cho đến tận bây giờ. Bắt đầu từ căn hộ của Phan cho tới hòn đảo Đá xám lạ lùng này . Phan- nghĩ đến anh khiến trái tim cô thắt lại. Phan giấu diếm những gì trong phòng làm việc của anh? Người phụ nữ kia và những lời thì thầm ngọt ngào của anh… Phan thường gọi cô là cục cưng mỗi khi anh âu yếm vuốt tóc cô, hay khi anh ôm cô trong lòng , khi anh hôn cô …Không , Eri lắc đầu thật mạnh như muốn rũ bỏ những hình ảnh cô mới gọi về, cô thấy sợ cái ý nghĩ rằng Phan lừa dối cô. Cô lại cảm thấy khó thở. Tại sao lúc ấy cô bỏ chạy? Sao cô không giận dữ đá tung cánh cửa và bắt quả tang anh ăn vụng, gào thét lên những lời cay nghiệt buộc tội anh dối trá phản bội cô ? Tại sao cô không hỏi anh chuyện đó có nghĩa là gì , hỏi anh tất cả những câu hỏi đã quanh quẩn trong cô từ trước đó, khi hai tháng gần đây Phan gần như tránh mặt cô? Có phải chuyện đã bắt đầu từ hai tháng trước hay là còn trước đó nữa…Eri chưa bao giờ hỏi Phan tại sao . Anh nói với cô rằng thời gian tới anh rất bận, không thể ở bên cạnh cô nhiều như trước được, anh sẽ bù đắp cho cô khi thu xếp công việc ổn thoả hơn và lại có điều kiện chăm sóc cô. Mỗi ngày Phan vẫn nhắn tin cho cô, và ngày Chủ nhật anh dành ra hai tiếng chở cô đi ăn tối.Eri đã đồng ý với anh, nhưng cô lại không yên tâm…
-Cô mệt hả?
Tiếng nói của Dale kéo Eri trở lại hiện thực. Cô nhận thấy mình đang cúi mặt xuống vòng tay ôm gối ,Eri ngẩng mặt lên và thấy Dale đã quay trở lại, anh đang đeo ba lô của cô trên vai.
-Tôi thấy buồn ngủ,
Eri trả lời, từ đây xuống dưới làng chài xa không?
-Người thường đi bộ mất ba tiếng, cô thì có thể mất nhiều thời gian hơn. Nhưng tôi đi nhanh lắm, tôi có thể cõng cô tới đó trong một nửa thời gian.
- Tôi tự đi được !
Eri đứng dậy . Anh đi trước dẫn đường đi.
Dale nhìn cô e ngại nhưng anh chỉ khẽ nhún vai và bắt đầu cất bước.
-Đường dốc xuống sẽ khó đi lắm đấy,
anh cảnh báo.
-Tôi sẽ bước đi thật cẩn thận được chưa siêu nhân ?
- Tôi chỉ muốn cô chuẩn bị trước để không bị trượt ngã thôi.
Đường dốc thật , và đế giày của Eri thỉnh thoảng lại trượt đi , cô phải ấn chân mình bám thật chặt xuống mặt đất và bước xéo vào những đám cây bụi thay vì đi trên đất sỏi.
-Ở đây có rắn không?
Eri hỏi.
-Thỉnh thoảng có một vài con nấp trong bụi rậm.
-Á!
Cô nhảy phắt ra khỏi bụi rậm và suýt nữa thì ngã khi đạp trúng một viên sỏi trên đường.Eri tóm lấy chiếc ba lô phía sau lưng Dale để giữ thăng bằng.
-Tôi đùa đấy, rắn hiếm khi xuất hiện ở trên đường. Mà chúng cũng sợ tiếng bước chân người không dám ló mặt ra đâu !
-Tôi mà thấy con rắn nào là sẽ nhảy ngay lên lưng anh đấy !
Eri tức giận vỗ lên cái ba lô.
-Thì tôi đã đề nghị cô leo lên lưng tôi ngay từ đầu rồi còn gì!
-Hừ…
Eri tức tối không biết phản kháng thế nào , cô dấn lên trước và bước phăng phăng để rồi lại suýt bị ngã. Cô chờ đợi một cái huýt sáo hay một tiếng cười chế nhạo nhưng Dale chỉ lặng lẽ vượt lên trước, anh vỗ vỗ vào cái ba lô sau lưng :
-Cô bám vào đây đi.
Cô bấu chặt vào cái balô bằng tay phải, cả hai lại bước đi trong im lặng. Khi đoạn đường dốc kết thúc ở một ngã ba, Eri đề nghị nghỉ mệt. Cô ngồi xuống một đám cỏ xác xơ có màu vàng úa trông như mới bị mặt trời đốt cháy, Dale ngồi cách một quãng, anh đặt chiếc balô của cô trên đùi, trông anh chẳng có gì là mệt mỏi .
-Eri khát nước không?
Cô gật đầu.Cô khát khô cả cổ, nhưng xung quanh chẳng có một chút dầu hiệu nào của nước, chỉ toàn là núi đá với bụi cây.
-Đây, cô cầm lấy balô đi,
Dale lại gần và đưa balô cho Eri. Chờ tôi một chút.
Anh đặt hai bàn tay cạnh nhau rồi khum lại , những ngón tay áp khít vào nhau, và nước ở đâu kéo tới , lấp lánh trong tay anh . Dale đưa tay lại gần miệng Eri trước đôi mắt mở to của cô :
-Uống đi.
Eri nhìn chằm chằm vào “ tô” nước, nước trong suốt và trông tinh khiết như sương mai. Cơn khát trong cổ họng hối thúc cô tìm tới nước. Eri cúi xuống uống, nuốc mát và thoang thoảng mùi hoa hồng, chưa bao giờ cô thấy nước lại “ngon” như thế này. Ngay khi cô uống vơi nước lại đầy lên trong lòng bàn tay Dale. Môi cô bỗng chạm vào ngón tay anh, những ngón tay hình như rất mềm mại và thơm mùi hoa.Dale giật mình khi tay anh chạm vào làn môi của cô gái, anh rụt tay lại , vội vàng khiến cho nước văng tung toé.
-Tôi xin lỗi…
Cả hai cùng thốt lên. Dale quay mặt đi khi anh nói “ Không sao ..”
-Cảm ơn anh. Tôi hết khát rồi. Chúng ta đi tiếp nhé .
Eri đứng dậy và đeo balô lên lưng.
-Để tôi đeo cho.
Dale khéo léo gỡ chiếc balô khỏi hai vai Eri, cô không phản đối.Anh rẽ sang bên phải và lặng lẽ bước đi. -Còn bao xa nữa ?
Eri phá tan sự im lặng đầy bối rối.
- Sắp xuống tới bờ biển rồi. Hi vọng là tôi có thể kiếm được một chiếc xe gắn máy ở đó, cô sẽ không phải đi bộ nữa.
- Vâng.
Dale vẫn không quay lại . Eri tự thấy ngượng với chính mình.
Black Passion