Mùi Của Mẹ
daubuvacucbot 13.02.2009 03:23:20 (permalink)
Mẹ tôi yếu lắm. Bệnh hoài. Bệnh dai dẳng và đeo bám suốt quãng đờI trung niên của mẹ. Nó là kẻ thù của cuộc sống hôn nhân chẳng mấy gì là tốt đẹp của bà. Hôn nhân không có tình yêu là vậy. Có bền được đâu. Cái đẹp chỉ la liếm một thờI con gái, đến tuổI già này, nó chẳng ngần ngại bỏ mẹ tôi đi, kéo theo tình cảm vốn đã ít ỏI của ba tôi dành cho bà.
 
Đàn ông là thế, mẹ tôi kết luận. Bà bảo tôi đừng bao giờ tin tưởng và dựa dẫm vào đàn ông. Muốn sống và muốn tồn tạI, tôi phảI biết tự lập. Tôi phảI học cách tự lo cho bản thân của mình, đừng trông chờ vào bất cứ ai. Cho dù mẹ không nói, tôi cũng đã biết nằm lòng. Hôn nhân là gì nhỉ. Tình yêu là gì nhỉ. Mất lòng tin, tôi biết.
 
Cây xả xuất hiện trong đờI tôi từ một ngày mùa đông trở gió, mẹ trở bệnh, gì Xuân ở cạnh bên. Bệnh của mẹ tôi lạ lắm. Lúc đến, lúc đi và ba tôi bảo đó là bệnh “giả đò”. Giả đò hay không thì chỉ có tôi, gì Xuân và mẹ biết, bởI vì có lúc nào mẹ bệnh, tôi gọI phone mà ba bỏ bàn nhậu để về vớI chúng tôi. Nó cứ lập đi, lập lạI, là sự tàn nhẫn của cuộc sống và riết trở thành số phận của bà. Hẩm hiu, quanh cô mồ quả. Thầy bói nói, tuổI bà là tuổI “Dần”, mà lại trúng chữ “Canh”.Tuổi này khổ vậy đó.
 
Tôi cứ hỏI gì Xuân bệnh mẹ tôi là bệnh gì mà lạ đờI, chữa chạy bác sĩ bao lần mà không khỏi. Bác sĩ bảo bó tay, họ chẳng lam gì được, bởI bà bị mắc bệnh “thần kinh thực vật”. Trở bệnh bất ngờ, bệnh liên quan đến vấn đè tâm lý. Nếu tâm trạng cân bằng, không lo lắng suy nghĩ , thì những cơn gió độc sẽ chẳng dám bén mảng gần mẹ tôi.
 
MỗI lần mẹ bảo nhức đầu, chóng mặt, tay chân mệt mỏI, rã rờI khi trờI Trở, xầm xì xám xịt. Gì Xuân bảo là mẹ bị “trúng gió độc”. Những phương thuốc thần kỳ của mẹ đó là “cạo gió bằng đồng bạc vớI 3 cái trứng gà” hoặc là “ nồI nước xông”:
 
Cạo gió: 3 quả trứng gà, luộc chín, còn nóng, bỏ vỏ, bỏ lòng đỏ, lấy lòng trắng, nhét đồng bạc 25cent của Mỹ trắng tinh vào chính giữa, cuộn tròn trong 2 miếng vảI kate thưa,vuông vức, và được chà xát khắp ngườI mẹ. Bắt đầu từ trên tóc, vầng trán, mặt, xuống đến tứ chi và lân la hết khắp thân thể của mẹ. Đồng bac mỗI lúc được lấy ra từ bọc trứng dã nguộI hẳn lúc nào cũng đen đúa xẫm màu. Gì bảo: “ Sao mà nhiều gió độc thế !”.
 
NồI xông gồm có: lá cây cam, lá bưởI, mấy ngọn rau tần đắng, 2-3 củ khoai, một bó xả, một vài củ hành hương, 2-3 giọt dầu xanh trộn đều, nung chín, nóng hổI, bốc đầy hơi. Mẹ, bỏ nắp nồI, trùm mền kín mít, làm như vậy 9 lần. Sau mỗI lần xông hơi như vậy, mặt mẹ đang tái xanh dần hồng hào trở lại.
 
Mẹ nằm ngủ đến sáng ngay hôm sau, thông thường thì khỏe hẳn. Nhưng nó cứ lặp đi, lặp lạI như một chu kì…
 
Lần nào về thăm nhà, chẳng có quà gì cho mẹ, chỉ có 3 lố dầu xanh, cộng vớI một túi đồng bạc 25 cent của Mỹ. Những cái mà theo tôi mẹ cần hơn hết khi ông trờI đang nắng bỗng chuyển mưa.
 
Nhớ hồI mớI tốt nghiệp lớp 12, nằng nặc tôi đòi nộp đơn trường Y. Ba cản, mẹ chỉ đứng nhìn. Ba xé đơn dự thi, mẹ cũng chẳng làm gì được. Ông muốn tôi thi kinh tế và nói, nghề bác sĩ cực khổ, con gái không nên theo. Ông bảo nếu học ngành y thì đừng hòng có một đồng bạc từ ổng. Nếu tôi không có mềm yếu, có khi giờ đã tốt nghiệp cũng không chừng. Có lẽ tôi sẽ làm cái gì đó để giúp mẹ, hoặc ít nhất được ở gần bà , bà đỡ phảI khổ hơn khi gió vặn mình, thổI ngược cuốn xoáy cả hồn tôi, quặn và quay quắt.
 
Bằng kinh doanh ở Mỹ tôi hoàn tất như nguyên vọng của ba tôi. Tôi bây giờ đang theo học ngành y như là số ông trờI đã định vậy. Bao năm vất vả, vừa đi học, vừa đi làm hai ba công việc, dành dụm, chi li, tính toán cũng đủ để tôi học cho đến ngày tốt nghiêp ngành điều dưỡng_hy vong là như vậy. Cảm thấy tự tin vô cùng vì mình đã có thể sống tự lập, không phảI dựa dẫm vào bất cứ một ai. Ngàn năm vẫn vậy, không thay đổI, tự do luôn là cái đáng yêu nhất trong hoàn cảnh của tôi.
 
Hôm nọ tôi có làm bài thuyết trình trên lớp về “Ngành điều dưỡng ở Việt Nam”. Tôi, có lúc, lấy mẹ tôi ra làm dẫn chứng. Tôi nói vớI họ về hiện tượng những ngườI “Y Tá Không Bằng Cấp” vẫn tồn tạI trong mỗI tế bào xã hộI Việt Nam. Lúc đầu họ ngạc nhiên lắm, sau dần dà nguờI ta mớI hiểu những ngườI thân của bênh nhân chính là những ngườI y tá không hợp pháp nhưng đáng tin cậy này. Tôi kể vớI họ về những lúc trở trờI, mẹ tôi phảI vật lộn vớI cơn đau đớn mà thuốc tây của họ không cách nào chữa khỏi. NgườI ta ngạc nhiên lắm. Tôi còn hóm hỉnh bảo vớI các bạn và các thầy cô rằng “Tôi biết học ngành này bây giờ ở Cali là khó lắm, nhưng mà họ phảI tin tưởng ở tôi, một ngườI ngoạI quốc là tôi sẽ tốt nghiệp ra trường bởI một lẽ đơn giản rằng, Bẩm Sinh tôi sinh ra đã là một y tá”. Nói xong, bỗng dưng tôi đứng đó khóc ngon lành.Vừa nói, vừa khóc. Khóc một hồI tôi lạI quệt nước mắt và cườI, cườI mếu máo như thể mình bị điên.
 
Tôi được điểm tốI đa bài thuyết trình hôm đó. Bà giáo còn bảo tôi ngay trước giảng đường rằng bà hy vọng trong tương lai tôi có thể học lên thạc sĩ hay tiến sĩ và có những nghiên cúu chính thức về mảng y học dân tộc của ngườI Châu Á nói chung và ngườI Việt Nam nói riêng. Bà chờ đợI tin ấy đến vớI bà và bà tin là tôi sẽ làm được. Hạnh phúc thay cho lờI khuyến khích thật lòng!!!
 
Chỉ có ba tôi ghét đành ghét đoạn mùi xông của cây xả, mùi trứng thốI sau khi hoàn tất quá trình cạo gió cho mẹ tôi. Còn tôi, bữa trước được ăn cơm vớI thịt bằm xào xả ở nhà ngừờI bạn , thơm đến não lòng, xót cả ruột cả gan. Tôi đặt tên tất cả các món ăn có mùi xả là “Mùi Của Mẹ”.
 
10/03/07
Daubuvacucbot
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9