Thư cho anh!
Be Tieu 13.02.2009 22:02:41 (permalink)
ông xã của em!
Trưa nay đi làm về mà lòng em đau đớn cô quạnh ghê gớm khi bước chân vào nhà.Anh vẫn ở đó im lặng,lạnh lùng đến rợn người.Em vô hồn,thẫn thờ...không biết phải làm gì.Nỗi trống vắng thật đáng sợ.Nó cứ như bóng ma theo em bao ngày nay.Mất anh đã 2 tháng rồi mà em cứ ngỡ anh đi vắng.Em vẫn tìm kiếm anh,vẫn điện thoại,nhắn tin cho anh trong tuyệt vọng....Bạn bè đã giúp em rất nhiều để nhanh chóng nguôi ngoai nhưng với em điều đó thật khó.Anh! Thời gian càng lâu nỗi đau càng ngấm anh ạ!Thật khó để quên anh dễ dàng!Hiện tại với em tất cả đều vô nghĩa,em không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì....Em thấy mệt mỏi,chán chường với cuộc sống thiếu anh.Trách nhiệm anh để lại cho em quá lớn....Em đủ khả năng nuôi con nhưng lòng tự tin thì không có.Em biết lúc này con cần em.Em tự biết mình phải làm gì.Mất anh là nỗi đau lớn trong em,nỗi đau tận cùng anh ạ!Tất cả niềm vui sướng,hạnh phúc,mất mát,đau khổ...đều là những hương vị của cuộc sống cả thôi nhưng sao hương vị cuộc sống đến với anh và em dường như chỉ có mặn mòi,cay đắng...anh nhỉ?Gần 10 năm quá ngắn so với cuộc đời phải không?Hiện giờ con là nguồn sống duy nhất của em buộc em phải cố gắng.Hàng ngày em vẫn tự gồng mình lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.Lúc này đây không ai có thể khoả lấp được nỗi trống vắng trong lòng em.Em không muốn bất cứ ai thuơng hại em.Chỉ trách ông trời bất công nỡ đẩy anh vào em rồi lại nhanh chóng cướp anh đi để em phải gặm nhấm nỗi cô đơn,buồn tủi,trống trải trong suốt quãng đời còn lại....Em hiểu tình yêu anh dành cho em trong gần 10 năm qua.Chính điều đó khiến em đau khổ,dằn vặt khi mất anh.Em nhớ anh quay quắt,cồn cào!Tình yêu em dành cho anh cũng qúa lớn nó chi phối mọi công việc lí trí,tình cảm của em.Em vãn chưa tự tin làm quen với cuộc sống không có anh.Không biết thời gian có thể cân bằng được cuộc sống của em không?Bây giờ em phải hoàn thành quá nhiều công việc:với cuộc đời,với con,với gia đình,người thân và cả với anh nữa....ông xã ơi!Trong mắt em anh luôn tuyệt vời!Anh hãy yên tâm,thanh thản mà siêu thoát nơi cõi tiên nhé!Em tha thiết cầu mong ở thế giới mới ấy anh sớm có cuộc sống bình yên sung sướng hạnh phúc gấp nghìn làn cuộc sống anh đã từng sống.Anh và em từ giờ hai ngả vĩnh viễn không còn gặp lại.Thôi nhé anh!Tình yêu của chúng mình không đủ lớn để chống lại mệnh trời!Giờ cả anh và em đành tạm xa nhau.Anh cứ coi con đường anh đi thì quá ngắn còn con đường em đi thì dài hơn thôi.Cuối cùng thì mình cũng sẽ có ngày gặp lại phải không anh chỉ có điều nhanh hay chậm mà thôi.Vật chất là tầm thuờng,nhỏ bé anh nhỉ chỉ có cát bụi thì tồn tại mãi mãi.Thế nhé anh yêu!Anh mãi là ông xã tuyệt vời của em!
                                                       Vĩnh biệt anh!
                                                           Vợ yêu
#1
    Be Tieu 08.05.2009 17:42:31 (permalink)
    Anh yêu!
    Đã lâu lắm rồi em không có được cảm giác được anh che chở,lo lắng nữa....Cuộc đời thật vô vị ,chẳng có ý nghĩa gì cả.Bây giờ cuộc sống đối với em dường như tạm bợ,em có cảm giác mình đang sống hộ ai đó...thật khó diễn tả.
    Anh yêu!
    146 ngày qua đối với em nó như thế nào có lẽ chỉ mình em mới hiểu!?Em thực sự mát phương hướng,chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa....Hàng ngày em vẫn đi làm vẫn chăm con thay anh nhưng em không tìm thấy một niềm tin nào ở cuộc sống nữa.Tệ thật!Lúc này mọi người,nhất là con đang trông cậy cả vào em vì vậy em vẫn cố gắng hét sức để không gục ngã...khó quá! Nếu biết trước cuộc đời mình thế này thì liệu có thể thay đổi được không anh???Cuộc sông thiếu anh thật phức tạp!Đời không có tình yêu thật vô nghĩa phải không anh?Những ngày qua em đã cạn hết nước mắt vì nhớ thuơng anh.Em cũng vẫn thuờng ra mộ anh để trò chuyện chẳng biết có ảnh hưởng gì không mà sao mọi người cấm quá...Anh!Càng ngày nỗi nhớ anh càng lớn khiến em buồn chán không còn chú tâm vào một việc gì nữa.Em không còn tự tin để xuất hiện chỗ đông người,em lảng tránh tất cả,em rất sợ cái cảm giác bị mọi ngời thuơng hại....Hiện tại em chỉ biết mình cần phải tồn tại còn cuộc sống sau này như thế nào thì em chưa nghĩ được.Việc em sống vững cũng là cố gắng lắm rồi phải không anh?Ngày nào cũng vậy,cứ sáng vừa mở mắt em lại mong tối,mà khi màn đêm buông xuống em lại mong sáng,cũng chẳng biết mình mong như vậy để gì nữa?!Em thuơng anh nhiều lắm!Trước kia anh khuyên em rằng chỉ mát một, hai tháng đầu thôi rồi em sẽ quên đi để sống bình thuờng được.Đâu có dễ dàng như vậy hả anh?Một nỗi đau lớn như vậy cơ mà!Sẽ không bao giờ em quên được anh ạ! mãi mãi!!!Từ ngày không có anh biết bao chuyện xảy ra em đều phải tự giải quyết mà toàn chuyện buồn anh ạ.Muốn được nghe anh nói quá mà không tìm đâu được chút âm thanh của anh.Anh biết không trong máy dđ của em còn ghi âm một đoạn hôm anh và mấy anh em hát ở nhà mình đấy,em thuờng bật lại để nghe và mỗi lần như vậy em lại khóc mãi...Em cảm thấy cô độc quá!...Nhớ anh và yêu anh nhiều lắm!Em sẽ cố gắng sống và làm nốt phần việc của anh như anh đã dặn.Hãy yên lòng anh nhé! Xin anh cho em thêm chút nghị lực và niềm tin để sống tốt! Ngày buồn nhớ anh! Yêu anh!
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9