TRONG TÂM TÌNH THÂN HỮU GIAO LƯU THƠ
XƯỚNG HOẠ.
THÂN MỜI QUÝ BẠN
KHÓ QUÊN
Sóng mắt phượng yêu kiều nhõng nhẽo.
Bờ môi hồng cắn nhẹ buồn tênh
Em thơ ngây giận hờn xa vắng
Anh thẫn thờ đau xót bấp bênh
Em phụng phịu tiêu hồn phụng phiụ.
Anh chông chênh mộng mị chông chênh,
Ta bên nhau đắm say chất ngất.
Dáng dỗi hờn muôn thuở khó quên
Trần Mạnh Hùng
CHÚC !
Anh cho em mối tình sâu nặng
Em tặng anh con chữ nhẹ tênh
Anh giận vào chùa xin quét lá
Em bùn bị wánh chẳng ai bênh
Duyên tằm đã nợ đời thơ thẩn
Tơ nhện vừa vương kiếp bập bênh
Đời đạo bi giờ hai lối rẽ
Chúc người kinh kệ để mau quên !
Nguyet Anh
Huynh Hùng gieo vần khó quá,theo mún đứt hơi,để xem huynh trả bài ra sao với cái vần trời ơi này ,hihi
NỖI NHỚ QUÊN
Vàng gieo ngấn nước cây lồng bóng(*)
Lất phất mưa thu gió lạnh tênh.
Trải lá chao bay tràn ngõ vắng.
Trong tay diù bước ấm lòng bênh.
Em cười rạng rỡ làn hương toả.
Trăng sáng mơ màng chiếu lệch chênh
Bên nhau gió lộng chiều thu muộn.
Ôm trọn vòng tay nỗi nhớ quên.
Trần Mạnh Hùng
(*) Kiều Nguyễn Du
Gương Nga chênh chếch dòm song
Vàng gieo ngấn nước cây lồng bóng sân
Hải đường ngả ngọn đông lân
Không ngờ toàn bài là TỬ VẬN xin lỗi quý bạn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2009 21:23:16 bởi Trần Mạnh Hùng >