BanHien
-
Số bài
:
481
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 09.07.2006
|
RE: Những Cơn Gió Thoảng
-
15.03.2009 11:47:22
Hai ngày liền Hòang không dẫn cháu ra biển. Trong thâm tâm, Hòang rất muốn ra để tìm lại những phút giây thần tiên đã qua, nhưng lại sợ. Hòang sợ nếu cứ nghĩ đến Nguyệt và Nga, Hòang sẽ bị sa lầy vì Hòang chỉ là một con người bình thường. Hòang biết mình có những vấn vương trong lòng với Nga nhưng cũng không thể chiều theo tình cảm của mình vì Nga còn nhỏ. Tuổi trẻ dễ quên, nếu Hòang không tỏ cho Nga biết, Hòang hy vọng sẽ có một lúc Nga quên đi và quên Hòang. Với Nguyệt, thật là bất ngờ. Nguyệt được Nga tâm sự hết mọi điều, vậy mà Nguyệt vẫn còn cả gan nói lên tình cảm của mình. Hòang nghĩ có thể chỉ là một lúc bốc đồng mà Nguyệt nói lên như vậy cũng nên. Hòang hy vọng lúc này đây, Nguyệt đã quên những gì mình nói và vẫn hồn nhiên như ngày nào. Thấy hai ngày không dẫn cháu ra bãi biển, mẹ Hòang thắc mắc, hỏi Hòang: - Mấy hôm nay anh khó ở hay sao mà không thấy rủ cháu đi biển? Hòang vào hùa theo: - Vâng, mấy hôm nay con cảm thấy ơn ớn trong người thành ra chẳng ra biển làm gì. Mẹ Hòang tỏ vẻ nghĩ ngợi, nói: - Anh cũng lớn rồi, không lo chuyện gia đình cho thầy mẹ yên tâm. Thầy mẹ có nhờ anh chị Tân mai mối chắc anh đã biết. Nghe nói con gái người ta cũng "công, ngôn, dung, hạnh" đủ cả. Nếu anh bằng lòng thầy mẹ lo liệu ngay. Có vợ có chồng những lúc khó ở có người giúp cho. Hòang cười trấn an mẹ: - Hơi gì thầy mẹ lo, thầy mẹ đã có cháu bồng rồi. Phần con, con lo lấy được mà. Mẹ Hòang tỏ ý không bằng lòng: - Đâu có được, nhà mình phải có tôn ti trật tự chứ. Anh lớn rồi nhưng còn thầy mẹ, anh là con trưởng đâu có thể chỉ mình anh lo là được. Nghĩ là mẹ hiểu lầm lời mình, Hòang giải thích thêm: - Ý con muốn thưa là để con tự tìm hiểu, tìm người. Khi nào muốn thành vợ thành chồng thì con phải thưa với thầy mẹ chứ. Đâu phải cứ mang về, rồi thầy mẹ không nhận dâu thì có chết không. Rồi Hòang cười lớn: - Nếu con không lập gia đình, cứ ở vậy thì sao? Đã có cháu Tấn nối dõi tông đường rồi thầy mẹ còn lo gì nữa. Mẹ Hòang cũng cười. Ngay từ hồi Hòang còn đang đi học, mẹ Hòang cũng đã lo mai mối chỗ này, chỗ nọ cho con để khi Hòang ra trường làm đám cưới. Hòang cứ khất lần rồi đi Gò công mấy năm. Mùa hè nào mẹ Hòang cũng nhắc đến chuyện vợ, con với Hòang; trong khi đó, ba Hòang đôi khi về hùa với con: - Anh cả nói vậy mà đúng, cứ để tự do đã. Dính vào vợ con sớm làm chi cho mệt. Những lúc như thế mẹ Hòang đã ngúyt chồng, kể tội: - Ông thích tự do, vậy năm ông xin lấy tôi ông bao nhiêu tuổi ông còn nhớ không? Dĩ nhiên là ba Hòang cầu hòa: - Xưa khác, nay khác. Hồi đó con gái ngòai hai mươi là lo ế dài ra. Phần vì quá mê bà, phần sợ bà ế nên tôi phải xin cưới sớm chứ bộ. Mẹ Hòang cũng không vừa: - Tôi ở đó mà ế, chứ không phải ông sợ người khác hỏi tôi mất nên phải ngày đêm học cho xong cái tú tài rồi xin cưới liền. Thỉnh thỏang được nghe cha mẹ cãi nhau về những chuyện bâng quơ khiến Hòang buồn cười. Cha mẹ Hòang chỉ có ba người con trai. Hòang nghe mẹ kể lại là khi bà có thai lần thứ tư, hai ông bà mong có được đứa con gái, nhưng chẳng may bà hư thai và ngưng sinh đẻ từ đó. Hòang không bay bướm như hai em. Cả hai em đều bị cha mẹ ép lập gia đình sớm để có người kìm chân vì kỷ luật nhà binh cũng không đưa các cậu vào khuôn khổ được. Quả nhiên cả hai ông bà đã quyết định đúng. Hai cô em dâu của Hòang đều ngoan và hiền nhưng tài trị chồng thì không biết làm sao mà hai chàng cứ nhũn như con chi chi sau khi có vợ. Thỉnh thỏang Hòang chọc các em: - Thấy các chú mà tôi ớn. Ngày xưa tác oai tác quái bao nhiêu mà bây giờ "vợ gọi dạ, con bảo vâng". Các chú còn như vậy huống chi tôi, lấy vợ để cho vợ "đì" thì thà ở vậy còn hơn. Các em Hòang thường sửa ông anh: - Chứ không phải anh chẳng có ma nào ngó nên cứ phải ôm gối một mình. Nghe nói bên Nhật Bổn họ có sản xuất lọai gối ôm đặc biệt. Thế nào cũng phải kiếm cách mua tặng anh một cái thôi. Mấy năm trước, Hòang chẳng hề nghĩ hoặc để ý đến ai. Có bạn còn chọc Hòang là "bê đê" nhưng Hòang chỉ cười. Có bạn còn nói là tại Hòang quá kén, coi chừng "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" cũng nên. Thế mà chỉ trong vòng có một niên học, mọi sự thay đổi hòan tòan. Hòang thực sự biết rung động, xao xuyến, nhớ nhung và biết chắc có người để ý hoặc yêu thương mình. Hòang lại nhớ đến Nga, nhớ hôm đầu tiên nhìn Nga trong lớp học. Nhớ giây phút thấy dáng Nga trên bãi biển chiều hôm. Nhớ lúc bế Nga vội vã vào bờ sợ Nga chết đuối. Nhớ những gịot nước biển mặn trên môi Nga thấm vào miệng mình lúc làm hô hấp nhân tạo cho Nga. Nhớ đôi bàn tay đặt lên ngực Nga để làm động tác hồi sinh. Tự nhiên Hòang cảm thấy đôi môi mình như tê dại, đôi bàn tay trở nên tội lỗi vì lúc đó Nga tỉnh, thật tỉnh, chứ không mê. Vô tình, Hòang đã hôn trên đôi môi của một người con gái. Vô tình, Hòang đã đặt tay lên bờ ngực êm ái của một người con gái. Có lẽ lúc giả chết đuối Nga cũng chẳng biết Hòang sẽ làm gì. Hòang phải công nhận Nga thật lỳ và giả chết thật hay. Đến độ cả Hòang và Nguyệt đều không biết là Nga đã giả chết đuối. oOo Ngày hè qua mau. Hòang vào Saigon một tuần trước khi khai giảng để họp hội đồng và nhận Thời khóa biểu. Chỉ có vài tuần mà biết bao thay đổi: Tân được bổ nhiệm làm Tùy viên quân sự cho một sứ quán đồng minh ở Nam bán cầu. Tân và gia đình sẽ sang Úc trước Noel nên bà chị họ của Hòang càng muốn đám cưới của Hòang đến thật nhanh: - Anh chị mong cậu và Miên kết hôn trước khi anh chị đi để nhờ hai người trông coi nhà cho anh chị. Hòang cười ha hả: - Hóa ra chị bàn chuyện lợi cho chị thôi. Không có Miên bộ chị không tin mà giao nhà cho em sao. Nói cho chị buồn năm phút: muốn Hòang này coi nhà hộ phải thuê chứ thân này không ở coi nhà "chùa" đâu. Khi được vị giám học trao cho tờ Thời khóa biểu, Hòang giật mình từ chối ngay: - Xin thầy thông cảm cho, dạy lớp nào cũng được nhưng tuyệt đối không phải các lớp Đệ nhị và nếu được các lớp khác buổi càng tốt. Vị giám học không bằng lòng: - Thầy không cho biết trước, thêm vào đó theo học trò lên lớp càng dễ dạy chứ sao vì thây biết trò, trò biết tính thầy rồi. Hòang năn nỉ: - Chuyện khó nói lắm, nhưng xin thầy thông cảm cho để có giờ đi học thêm và kiếm thêm tý cháo. Vị giám học suy nghĩ một lúc rồi nói: - Cũng được, xếp lại cho thầy các lớp Đệ Tam. Có cô Hạnh mới trình diện sáng nay để cô dạy các lớp Đệ Nhị cũng được. Dù không được như ý muốn là không dạy các lớp đệ Nhị và khác buổi, nhưng Hòang phải chấp nhận và chỉ còn biết cầu xin hai chữ "bình an". Một lần đã gần chết với các nữ sinh đệ Tam, đừng để xảy ra lần thứ nhì. Hòang đến trường dạy đúng giờ và hết giờ là ra về ngay. Ngòai giờ dạy thêm tại một trường tư, Hòang còn nhận dạy ở các lớp luyện thi do Tính tổ chức nên cũng bận cả tuần. Các giờ ở trường chính được trải đều trong 4 buổi sáng và các giờ dạy phụ được trải đều trong 4 buổi chiều thành ra trục lộ Phan Thanh Giản, Trương Minh Giảng, Trương Minh Ký, Trương Tấn Bửu, Võ Tánh và Võ Di Nguy trở thành những con đường quen thuộc Hòang phải đi hàng ngày. Trời bắt đầu mưa khi Hòang vừa quẹo trái từ Trương Tấn Bửu qua Trương Minh Giảng. Mưa nặng hạt và đổ ào xuống khiến Hòang phải tắp vào cổng Viện Đại Học Vạn Hạnh đứng trú. Hòang nhìn đồng hồ, còn sớm, có mưa cả tiếng nữa Hòang cũng chẳng quan tâm. Dòng Chúa Cứu Thế có cả mấy lễ vào các chiều thứ Bảy. Hòang nghĩ nếu có quay về thì Chúa cũng đã chấp nhận công lao của Hòang rồi. Hòang mỉm cười, nghiêng đầu ra ngó trời và lúc quay lại chạm ngay ánh mắt của Giang trong số trên chục người đang đứng trú mưa. Tim Hòang đập thật mạnh, Hòang dựng xe bước đến bên Giang hỏi một câu hơi thừa: - Ủa, Giang trú mưa ở đây à? Giang nhận ra Hòang ngay dù chỉ mới gặp nhau một lần. Giang làm sao quên được lần gặp gỡ ấy vì nó lạ, thật lạ và Giang tâm niệm sẽ cất dấu cho riêng mình. Giang còn sợ là sẽ còn phải gặp lại "anh ấy" rất nhiều vì "anh ấy" là bạn của chị Tuyền. Người ta có khi chỉ gặp nhau một lần nhưng nhớ nhau muôn đời. Thấy Giang chưa trả lời Hòang sợ lầm người. Lầm làm sao được, ánh mắt ấy làm Hòang mất ăn, mất ngủ. Ánh mắt cắt sâu vào trái tim Hòang, Hòang không thể lầm: - Chào Giang, Giang đi đâu mà trú mưa ở đây? Lúc đó Giang mới như tỉnh lại, chỉ vào phía trong, đáp: - Giang học trong này mà, vừa ra đến đây gặp trời mưa. Chạy vào cũng ướt nên đứng đây đợi cho chắc ăn. Hòang và Tuyền chưa khi nào nói chuyện về Giang. Hòang dù muốn biết cũng không thể hỏi, chỉ biết lờ mờ là Giang đang học đại học. Hòang hỏi: - Giang học gì ở đây? - Giang học Kinh Tế Thương Mại. Năm ngóai Giang xin bố mẹ lên Đà Lạt học Chánh Trị Kinh Doanh, nhưng mẹ bảo tốn kém qúa nên vào Vạn Hạnh vậy. Giang xin học Thương Mại vì ngành học này dễ kiếm việc khi ra trường. Những năm gần đây, các trường đại học tư đã tỏ ra đáp ứng nhu cầu hơn là các trường đại học chính quy. Nhất là qua sự thành công vượt bực - ít ra trên đường công danh - của các sĩ tử xuất thân từ trường Chánh Trị Kinh Doanh Đà lạt ở hai ba năm đầu. Cả hai chị em Giang đều chọn ngành Thương mại nhưng Hòang không rõ vì lý do gì Tuyền bỏ ngang. Mưa nhẹ hạt rồi ngưng hẳn. Một số người trú mưa đã tiếp tục lên đường, chỉ còn vài cô do áo dài mỏng sợ ướt sẽ thành chuột lột. Hòang nhớ lại thuở còn đi học bằng xe búyt, đọan đường Phú Nhuận - Bà Chiểu thật vui vào những ngày mưa. Thế nào bọn Hòang cũng có cơ hội bàn tán đến các nữ hành khách cùng tuyến đường đi học, hoặc về học như bọn Hòang. Thấy Giang không dắt xe, Hòang mở lời: - Giang đã định về chưa để anh đưa về? Hòang chưa hề xưng anh với một người con gái nào ngọai trừ những người thân. Đàn ông, con trai cũng lạ, thích được phái nữ gọi bằng anh. Ông nào bị gọi bằng chú là bụng dạ lo nơm nớp vì như vậy là không còn cơm cháo gì. Chẳng thế mà còn có ông vung vít viết "Xin đừng gọi anh bằng chú", nhất là đã có nhiều trường hợp như truyện của Chu Tử khi cháu bắt đầu "yêu" chú từ cái ngày chú "công kênh" cháu đi tắm biển. Giang cười, đáp: - Để Giang về một mình cũng được, anh đi lo công việc của anh đi. Lại là lần đầu tiên Hòang được nghe một người gọi mình bằng anh. Miên, dù có thể cũng đóan lờ mờ về việc Hòang đến nhà mình nhưng vẫn gọi Hòang là thầy. Nga và Nguyệt công khai nói yêu Hòang nhưng vẫn phải gọi Hòang là thầy. Tuyền có lẽ gọi Hòang là thầy theo thói quen. Chỉ có Giang là người đầu tiên gọi Hòang là anh, có lẽ Giang coi Hòang là bạn của chị chăng, nên xưng hô cách ấy. Hòang đáp: - Chiều nay thứ Bảy, tôi hay đi Dòng Chúa Cứu Thế dự lễ vậy thôi, chẳng có công việc gì quan trọng hết, để anh đưa Giang về cũng được. Khi "tôi", khi "anh". Hòang tự nhiên bối rối và khớp dưới ánh mắt của Giang. Hòang chẳng giật mình trong những giấc mơ và rung động, hồi hộp khi nghĩ đến ánh mắt ấy hay sao. Mưa đã tạnh hẳn, Hòang đạp máy xe và mời Giang ngồi yên sau. Y hệt Tuyền lần đầu ngồi xe của Hòang, Giang cũng lấy thế ngồi cẩn thận trước khi Hòang vào số, rời cổng trường Vạn Hạnh. Không ngờ xe của Hòang mới chở có hai người con gái mà lại là hai chị em. Hòang chạy theo đường Trương Minh Giảng, tới Trần Qúy Cáp mới quẹo phải đi về hướng Bàn Cờ. Dọc đường Hòang hỏi Giang về việc học của Giang. Đến ngã tư Lê Văn Duyệt - Trần Qúy Cáp, Hòang đề nghị với Giang: - Mình ghé chỗ nào uống nước đi để anh nghe thêm chuyện của Giang chứ, đâu có dịp may cho anh như thế này: Hòang nói vậy có hai mục đích, thứ nhất Hòang muốn nói chuyện thêm với Giang và thứ nhì nếu Hòang có đến nhà Giang, Hòang cũng chẳng gặp được Giang, vì mọi người đều cho là Hòang đến với Tuyền và để Tuyền tiếp Giang. Cả hai vào một quán kem. Sau khi ngồi vào bàn, Hòang gọi cho Giang một ly kem theo ý Giang, cho mình một ly cà phê sữa và tiếp tục câu chuyện: - Anh chưa gặp mẹ Giang nhưng nghe Lan nói mẹ Giang đẹp lắm, chắc Giang giống mẹ nhiều hơn. Biết Hòang gián tiếp khen, Giang đỏ má: - Người ta bảo con gái giống cha mới tốt, chị Tuyền giống ba hơn. Mẹ Giang đẹp hơn Giang nhiều vậy mà nhiều người bảo vì đẹp nên số không giầu. Mẹ Giang chẳng phiền hà gì hết mà còn rất hãnh diện về chồng con. Khi nói chuyện với Tuyền, mỗi khi nói về ba má Tuyền bao giờ Hòang cũng gọi là "bác". Khi nói chuyện với Giang, tự nhiên Hòang thấy gần gũi thân mật hơn nhiều nên trong câu chuyện Hòang gọi mẹ của Giang là "mẹ" và thấy nó rất ăn khớp với các lời nói. Ngay phút đầu gặp lại Hòang, Giang thấy xao xuyến và bàng hòang. Biết mình không thể tránh khỏi sự lôi cuốn của Hòang nếu Hòang mở lời đi đâu, hay đi tới bất cứ chân trời nào chắc Giang cũng không thể từ chối. Nếu đời người có một "cú đờ phút" thì lúc Giang mở cánh cổng sắt nhỏ cho chị vào nhà chính là lúc Giang bị "cú đờ phút" trong cuộc đời. Tình cảm nói chung và tình yêu trai gái nói riêng, nó có nhiều cái éo le rắc rối. Đã là người phàm không ai mạnh miệng bảo mình thóat được. Trái tim của mỗi người tuy có cấu trúc giống nhau và làm công việc quan trọng như nhau nhưng khi rung động hầu như không ai giống ai. Nếu thình lình tim của một người rung cùng tần số với một người nào đó thì hoặc là éo le rắc rối thêm hoặc là rất đơn giản và thật thơ mộng, nhẹ nhàng. Ngòai trời lại có vẻ muốn mưa. Hòang thấy cần phải đưa Giang về trước khi Tuyền đi làm về. Tự nhiên Hòang cảm thấy thẹn với lòng và sợ Tuyền biết chuyện. Hòang muốn trốn chuyện Hòang đã rủ Giang đi, không muốn cho Tuyền biết. Hòang nói với Giang: - Thứ Bảy nào Giang cũng có giờ học ở Vạn Hạnh à? Giang đáp: - Vâng, tại ông thầy là Thứ trưởng của một bộ nên ông chỉ dạy chiều thứ Bảy. Giang thấy các trường họ khôn lắm. Họ cố gắng mời mấy ông lớn dạy để khi học trò ra trường dễ kiếm việc, và nhờ vậy trường dễ được coi là thành công. Không phải nói, thế lực bên Công Giáo họ mạnh lắm nên trường Dalat bây giờ thiếu gì người làm lớn. Ở nước ta có cái tật phe phái, cùng xuất thân một chỗ người ta giúp nhau hết mình. Giang còn nhớ vài năm mới đây, và cả ngay bây giờ, chúng ta có phe Mỹ về và phe Pháp về. Họ sẵn sàng đè nhau, thậm chí còn bôi bẩn nhau nữa. Hòang hắng giọng, cười. Giang tiếp: - Xin lỗi, anh đi Dòng Chúa Cứu Thế nên chắc anh là một người Công Giáo, Giang có động chạm gì đến anh không? Hòang sợ lại quay qua chuyện khác lung tung, nên đi thẳng vào vấn đề: - Như vậy cứ thứ Bảy anh đến đón Giang ở trường, sau đó mình đi chơi một lúc rồi hãy về được không? Giang không ngờ Hòang ngỏ ý đúng như ý muốn của mình. Giang nghĩ có lẽ sự "thần giao cách cảm" của hai người đã được thăng hoa. Nhưng Giang còn ngại vì Hòang và Tuyền đã quan hệ với nhau công khai, nhiều người biết. Nếu ai bắt gặp Giang đi với Hòang họ sẽ nghĩ sao. Giang e dè đáp: - Tùy anh, nhưng Giang sợ người đời dị nghị. Hòang biết ngay Giang ngại chuyện giữa Giang và Tuyền, nếu Giang cứ đi chơi với Hòang. Để trấn an, Hòang nói: - Anh biết Giang nghĩ gì. Không sao đâu. Tuy nói mạnh như vậy nhưng cả Hòang lẫn Giang đều tính tóan giờ giấc rất kỹ trong những lần đi chơi, sau mặc dù không ai nói lý do tại sao. oOo Thấm thóat đã tới ngày gia đình Tân phải lên đường sang Úc nhận việc. Hòang bằng lòng dọn sang nhà Tân coi nhà và tìm người cho thuê hộ trong 3 năm hoặc hơn. Tân còn nói đùa với Hoàng: - Nhận được tin cậu và Miên thành hôn anh chị về ăn cưới ngay, và cứ để cậu và Miên ở nhà này cho đến khi mua tổ ấm mới. Anh chị đi 3 năm nhưng có thể hơn. Hôm tiễn gia đình Tân ở Tân Sơn Nhất, Miên thông báo là đã hòan tất học trình và muốn được bay nhảy đó đây. Ước mong của Miên là được làm trong ngành ngọai giao, ngọai trừ có việc gì đó kéo chân Miên lại. Nghe đến đấy người chị của Hòang nháy Hòang: - Cậu mà không níu Miên lại để nó bay đi mất đừng có hối nhé. Hòang cười, nói với người chị: - Đã bảo là chuyện đâu còn đó. Nếu có duyên có nợ thì dù Miên có lên trời đi chăng nữa em cũng tìm đến. Từ ngày gia đình Tân rời Việt Nam, Hòang bận thêm một việc là phải lo nấu nướng lấy. Bà Tân có giới thiệu chỗ nấu ăn tháng cho Hòang, nhưng Hòang quyết định thử tự túc một thời gian xem sao. Do ăn bữa đực bữa cái, Hòang xuống cân mà không biết cho tới một ngày đang cùng Giang đi dạo trên bến Bạch Đằng thì gặp Nguyệt và Nga. Vừa thấy Hòang, Nguyệt nhanh nhẩu lên tiếng ngay: - Chào thầy, lâu lắm mới gặp lại thầy, thầy hồi này sao ốm vậy? Trong phút chốc, những kỷ niệm hơn nửa năm trước quay về thật nhanh. Hòang liếc nhanh xem phản ứng của Nga. Nga vẫn như xưa, vẫn đôi mắt vời vợi hướng về Hòang nhưng như nhìn vào khỏang không gian thật xa. Hòang cười, nói: - Cám ơn em đã hỏi thăm, các em đi dạo mát hả? Lúc này Giang mới để ý, quả thật Hòang có vẻ gầy hơn một chút. Giang gặp Hòang gần như mỗi tuần nên không thấy được sự thay đổi trên Hòang. Nguyệt nhìn Giang rồi như nhận ra: - Chị là chị Giang bạn học chị Thanh của em phải không ? Đúng là trái đất tròn, Hòang nghĩ trong đầu. Saigon có mấy triệu người vậy mà có mấy cô gái Hòang biết đến đều liên hệ với nhau cách này hoặc cách khác. Hòang mỉm cười khi nghĩ đến chuyện Nga và Miên, nếu hai người lại quen biết nhau nữa thì đúng là đủ bộ. Chiều đã xuống thấp, gió sông mát rượu thổi lên và len lỏi qua những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo hoặc ngồi trên ghế đá bên bờ sông. Thật hạnh phúc cho những người đang yêu nhau. Hoàng tự hỏi mình đang ở trong sự hạnh phúc đó hay không nhưng vẫn chưa thấy câu trả lời thoả đáng. Hoàng đang có Giang bên cạnh nhưng lại mất đi cái khắc khoải, nhớ nhung lúc ban đầu. Khi người ta no, người ta không còn thấy miếng ăn là qúy chăng? Đầu tuần, khi đến trường, Hoàng gặp Tuyền ngay trước của phòng giáo sư. Khi Hòang vui vẻ chào Tuyền, Tuyền đã đổ vào Hòang một bát nước lạnh: - Sao thầy không đến nhà chơi mà phải lén lút hẹn hò em Giang như vậy? Như vậy là Tuyền biết chuyện, Hòang không thể tránh nữa, tuy hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn ôn tồn: - Thực ra chuyện đâu còn có đó, để từ từ tôi sẽ giải thích rõ, chuyện đó nói ra ở đây không tiện. Hòang không ngờ chỉ một chút lơ đễnh mà sự thể trở nên trầm trọng đến thế. Hòang không biết tại sao Tuyền biết chuyện Giang và Hoàng. Do Nga và Nguyệt kể lại cho Tuyền chăng? Hòang và Giang đi chơi với nhau mỗi tuần cả mấy tháng nay thì không cần ai nói chắc Tuyền cũng biết. Cũng tại Hòang hết, tại sao lại không cho Tuyền biết ngay từ lúc đầu mà cứ tránh né. Hòang không nói gì thêm, vào kệ lấy mấy viên phấn rồi đi thẳng đến lớp dậy. Tan giờ dậy, Hòang đi thẳng đến nhà Giang. Hòang chần chừ một lúc rồi gõ cửa. Một người đàn bà bước ra mở cửa hỏi Hòang: - Cậu muốn tìm ai? Hòang đóan chắc chắn đó là mẹ của Giang vì bà rất giống mẹ của Lan, và như Lan nói bà đẹp hơn mẹ Lan nhiều lại còn rất trẻ. Hòang đáp: - Cháu là bạn làm cùng trường với Tuyền... Chưa để cho Hòang nói hết câu, người mẹ nói ngay: - Em Tuyền đi làm chưa về, sao cậu về sớm vậy? Hòang thấy hớ vì câu giới thiệu của mình, nên quay qua cách trực tiếp hơn: - Cháu đứng lớp nên chỉ ở trường có một số giờ nhất định. Cháu đến để gặp em Giang. Lúc này mẹ của Giang vui vẻ và thân mật hơn. Bà đoán biết Hoàng là ai, bà có cảm tình ngay vì ít ra Hoàng cũng là một đồng nghiệp với chồng bà. Lại nữa, Hoàng là người làm việc cùng chỗ với con lớn của bà và có thể là người đang đeo đuổi con thứ của bà. Bà nói: - Em Giang đi học đến chiều mới về, mời cậu đến chiều trở lại. Hòang không thể làm sao hơn được, xin cáo từ: - Cũng chẳng có gì quan trọng, nhờ bác nhắn lại với Giang là có cháu tới, cháu sẽ gặp lại Giang sau. Sáng hôm sau, khi vừa đến văn phòng trường, Hòang đảo mắt ngay qua chỗ Tuyền nhưng không thấy Tuyền đâu. Giờ ra chơi, Hòang đến gặp bác kế tóan viên và được biết Tuyền không đi làm hôm nay, không ai rõ lý do. Trong giờ chơi, phòng giáo sư nhộn nhịp hẳn lên vì bộ giáo dục cho trường đến hai học bổng tu nghiệp ở ngọai quốc, vậy mà Hòang cũng không để ý. Vừa hết giờ dạy, Hòang đi đến nhà Tuyền ngay và mạnh dạn gõ cửa. Hòang thấy cần phải giải quyết mọi chuyện cho xong. Mẹ của Tuyền ra mở cửa, khi thấy Hòang, bà tỏ vẻ khác hẳn ngày hôm qua: - Cậu là thầy giáo Hòang phải không? Nhà này không có ai muốn tiếp chuyện với cậu hết. Hoàng biết chuyện chẳng lành đã xảy ra cho Hoàng và Giang. Hoàng tỏ vẻ nài nỉ: - Cháu biết tất cả mọi chuyện là lỗi của cháu, cho cháu gặp Giang để giải thích. Hoàng cố tình không nhắc đến Tuyền để cho câu chuyện bớt phức tạp. Bà mẹ lạnh lùng từ chối: - Tôi đã bảo là nhà này không ai muốn tiếp cậu hết, cậu đi về đi. Xin chào cậu. Tới tình cảnh này, Hoàng đành chào, ra về: - Cháu sẽ đến nhà thưa chuyện với hai bác sau. Có lẽ lúc này bác và em Giang còn bối rối nên cháu xin chào bác, cháu về: Hoàng nổ máy xe, ra về. Hoàng không thấy buồn nhưng thấy hơi thẹn với chính mình, và thấy mình hơi nhát vì đã không nhìn thẳng vào sự thật ngay từ lúc đầu. Tự nhiên Hoàng có ý định bỏ đi, đi thật xa nơi này để không còn thấy mà nhớ gì hết. Những tình cảm của Hoàng với Nga, Nguyệt, Giang và Tuyền sẽ như những cơn gío thoảng, nhẹ nhàng, êm đềm, chua cay nhưng thật lãng mạn. Hoàng sẽ quên Nga, quên hơi thở ấm áp, run rẩy vì lo lắng của Hoàng kề trên miệng Nga. Hoàng sẽ quên hình ảnh bàn tay Hoàng đặt trên ngực Nga, mà qua lớp áo tắm ướt Hoàng đã nhìn thấy Nga đang trổ lớn. Hoàng sẽ quên ánh mắt vời vợi của Nga, ánh mắt làm Hoàng quên ăn quên ngủ và mơ đến từng đêm. Hoàng sẽ quên Nguyệt, quên hẳn lời tỏ tình mạnh dạn trong lúc vội vã của Nguyệt. Quên hẳn cái hồn nhiên lúc nào cũng rạng rỡ trên ánh mắt, trên đôi môi của Nguyệt. Hoàng sẽ quên hẳn những lông tơ trên bờ vai Nguyệt đã dựng đứng lên khi Nguyệt tập bơi trên tay Hoàng. Hoàng sẽ quên hẳn hơi thở của Nguyệt nhẹ nhàng sau gáy của Hoàng. Hoàng phải quên hẳn. Hoàng sẽ phải quên Giang, quên người tình nhân đúng nghĩa đầu đời. Sẽ không còn những chiều thứ Bảy đi ăn kem. Sẽ không còn những chiều thứ Bảy giải thích cho Tuyền sao Dòng Chúa Cứu Thế đông người đến dự lễ như vậy. Quên lúc Giang đã quỳ bên hang đá Đức Mẹ Lộ Đức thầm xin một điều gì. Hoàng sẽ quên Tuyền thật nhanh vì giữa Hoàng và Tuyền không có gì nhiều để nhớ. Và Hoàng cũng sẽ quên Miên, dù có những lúc Hoàng coi Miên thân thiết như người nhà. Sau khi nhận được thư của Giang cho biết Giang sẽ lên Dalat học và xin Hoàng hãy quên Giang đi mà trở về với Tuyền. Hoàng quyết định nộp đơn xin đi tu nghiệp và học thêm ở ngoại quốc. Hoàng hy vọng sau khi học xong Hoàng sẽ xin làm về nghiên cứu trên bộ chứ không đi dạy nữa. oOo Nhận tin của bộ Giáo dục cho biết đã được học bổng, Hoàng lo báo cho bố mẹ cùng các em và gia đình Tân. Gia đình người em gái út của Tân phải lo chăm xóc nhà cửa cho Tân sau khi Hoàng rời Saigon. Hoàng xin phép nghỉ ít ngày để di chuyển đồ đạc cá nhân vễ Vũng tàu và sẵn sàng lên đường. Bố mẹ Hoàng và đứa cháu nội lên Saigon tiễn Hoàng. Hôm ra phi trường Hoàng còn thấy có mặt Nga và Nguyệt. Giang không đến tiễn vì đã lên Dalạt. Gia đình Tính cũng có mặt đủ ở phi trường. Gia đình Minh biết Hoàng đi nhưng Miên không ra tiễn. Hoàng thấy chuyện không cần thiết lắm. Trong lúc mẹ Hoàng đang nhắn nhủ con như tất cả những người mẹ, Nguyệt và Nga cùng tới chào Hoàng. Mẹ Hoàng nhận ra ngay: - Hai cháu cũng đi tiễn thầy Hoàng hả? Hoàng, Nga và Nguyệt cùng cười. Hoàng nói: - Vậy mà chẳng mấy chốc hai em sẽ xong trung học. Thầy mong các em luôn chăm chỉ và chúc các em đậu cao ... Nguyệt vẫn nhanh miệng nói ngay: - Để được học bổng và chúng em sẽ xin sang cùng chỗ với thầy. Hoàng thấy Nga đưa tay nhéo Nguyệt. Hoàng biết bây giờ có nói đùa cũng chẳng sao: - Như vậy cũng tốt thôi, nhưng nếu gặp nhau ở ngoại quốc thì thầy sẽ không đi tắm biển chung với các em nữa đâu. Máy bay cất cánh. Thế là Hoàng đã bỏ lại sau lưng được nhiều thứ và hy vọng khi nhớ đến sẽ không là cái khắc khoải, mất ăn, mất ngủ. Nỗi nhớ ấy chỉ còn là những kỷ niệm, những kỷ niệm thầm kín, chỉ có những người trong cuộc mới thấy đẹp. Sau gần 12 giờ bay, người phi công cho biết chiếc máy bay sẽ đáp xuống Auckland trong ít phút. Giờ này Auckland đang là mùa hè, khá nóng. Sau mười mấy tiếng Hoàng đã đi từ một vùng đang cuối Đông sang vùng đang giữa Hè. Hoàng còn nhớ lời của mẹ dặn Hoàng ở tân Sơn Nhất: - Nghe nói bên Tân Tây Lan lạnh lắm, con phải lo cho đủ áo ấm đấy nhé. Hoàng mỉm cười, thấy thương mẹ vô vàn. Lúc nào mẹ cũng coi Hoàng như một đứa trẻ. Lấy hành lý xong, Hoàng ra bên ngoài. Trong lúc còn nhớn nhác, lạ nước lạ cái, Hoàng nghe có người gọi tên mình nên quay về hướng có tiếng gọi. Hoàng nghĩ có thể các du học sinh đi những năm trước ra đón Hoàng chăng. Hoàng ngạc nhiên, dụi mắt, người đứng trước mặt Hoàng chính là Miên, Hoàng lên tiếng: - Miên ! sao Miên ở đây? Miên cười đáp: - Miên nghe chú Tân bên Úc báo là thầy sang Tân Tây Lan học nên ra đón. Cũng nhờ ba và chú thu xếp nên Miên vào được ngành ngoại giao. Miên hiện làm cho toà lãnh Việt Nam sự ở Auckland. Mình có toà đại sứ, nhưng ở thủ đô chứ không ở đây. Miên vẫn gọi Hoàng là "thầy", Hoàng cười, nói: - Lẽ ra hai ngày nữa tôi mới đi với một số bạn cùng đợt, nhưng anh Tân đánh điện tín về bảo tôi nên qua trước ít ngày. Đâu ngờ được gặp Miên ở đây. Hoá ra Tân đã thu xếp để cho hai người tự nhiên hơn. Đi chung với hơn chục người nữa làm sao Hoàng có thể xé lẻ, nếu Miên ra đón thế này. Như một người rành đường đất, Miên dẫn Hoàng ra bãi đậu xe để đưa Hoàng đến đại học xá, nơi Hoàng cư ngụ. Chiếc xe rời phi trường và bắt đầu tăng tốc độ. Do xe chạy lề bên trái nên Hoàng cảm thấy những chiếc xe chạy ngược chiều như đang đâm vào mình. Hoàng thấy lâng lâng, chóng mặt, không biết vì xe cộ, vì mới xuống máy bay hay do hương thơm dịu từ phấn kem thoa mặt của Miên toả ngập trong chiếc xe nhỏ đóng kín cửa. Máy lạnh của xe bắt đầu có hiệu quả. Hoàng thấy sảng khoái hơn, nhẹ đưa mắt sang nhìn Miên. Đúng lúc đó Miên cũng đưa mắt sang nhìn Hoàng định nói điều gì. Bốn ánh mắt chạm nhau thật nhanh và cả hai cùng im lặng. Hoàng mỉm cười nhớ lại lời nói với người chị họ: "Nếu có duyên có số, dù Miên ở tận đâu em cũng sẽ đến gặp được Miên". (Hết)
|