Hoa co xu Han (p2)
Dương Lệ 22.02.2009 16:25:47 (permalink)
- Con chó của cháu đó sao ? – Phương chỉ tay vào quán hàng.
Phương dắt cậu bé sang đường. Đám thanh niên lúc này đã trở ra về. Chúng bế con chó trên tay.
- Con chó này cũng đẹp đấy chứ nhỉ ? Thịt chắc cũng ngon lắm.
- Chú ơi ! Trả cho cháu con Tu Tu với ạ. Đó là con chó của cháu.
Thằng bé dang hai tay ra khẩn khoản xin đám thanh niên. Một thằng quay sang nói với đồng bọn :
- Mày nghe nó nói gì không ? Trả cơ đấy.
- Này, tên cậu là Anh Shen phải không? Trả lại con chó cho cậu bé đi – Phương nói. 
- Con nhỏ này, mày lại muốn gây chuyện với bọn tao nữa sao ?
- Đúng vậy đấy. Chừng nào các cậu còn chưa trả lại con chó cho cậu bé.
- Con nhỏ này ! Đây là con chó của tao. Sao tao lại phải trả cho nó chứ?
- Không đúng. Đây là con chó của cháu. Cháu còn buộc cái dây xanh vào cổ nó nữa – Bé Chun Sơ nói. 
- Dây xanh ? – Anh Shen nhìn lại con chó - À, nhưng mà mày tưởng bọn tao không thể mua thứ đó cho con chó ở đâu được sao ? 
Chun Sơ cố móc tay Anh Shen ra để lấy con chó. Anh Shen đẩy nó ngã xuống. Phương định tát thằng Anh Shen. Thằng này giằng lấy tay cô lại, bẻ ra đằng sau. Phương giơ cao chân đá vào nó. Anh Shen kêu lên :
- Đồ quỉ cái ! Bắt nó lại cho tao !
Cả bọn giữ Phương lại. Thằng Anh Shen tát mạnh hai cái vào má cô. Máu chảy ra quanh miệng Phương. Chun Sơ cắn vào tay thằng Anh Shen. Con chó nhảy bật ra.
- Tu Tu !
Con chó cũng cắn vào chân Anh Shen làm thằng này đau đớn. Anh Shen đạp mạnh vào con chó. 
- Giữ lấy thằng bé cho tao – Anh Shen gắt.
- Bọn mày định làm gì vậy ? – Trong khoảnh khắc yên lặng, một tiếng nói bỗng cất lên làm cả bọn thanh niên ngạc nhiên.
- Ky Chang ! Mày lại định xen vào chuyện của bọn tao sao ?
- Thả cô gái và thằng bé ra. Tao sẽ đưa chúng mày đến đồn cảnh sát.
- Mày doạ tao đấy à ? Con Lee Mung chết lâu rồi. Mày tưởng tao sợ mày à ?
- Tao không cho phép mày nói về Lee Mung như vậy. Có giỏi thì mày đánh tao đi.
- Được lắm.
Anh Shen lại gần Ky Chang, ngả dùi cui định đập vào người chàng. Ky Chang học Karate. Chàng né được, thúc mạnh cùi tay vào ngực Anh Shen. Anh Shen ngã quị xuống.
- Xin tha cho !
- Hãy thả họ ra.
Anh Shen khoát tay bọn đàn em. Bọn chúng đã thả Phương và Chun Sơ ra. Cậu bé ôm lấy con Tu Tu.
- Ky Chang ! Cẩn thận ! – Phương hét lên. Lừa lúc Ky Chang không để ý, Anh Shen dùng gậy đập mạnh vào sau lưng chàng. Ky Chang ngã xuống. Bọn đàn em xúm đến đánh tới tấp vào người Ky Chang đang nằm trên mặt đất.
Có tiếng còi hú. Rồi xe cảnh sát đến.
Phương nhìn Ky Chang ở trong bệnh viện, mắt ngân ngấn lệ.
- Ky Chang tỉnh lại đi.
Min Yi và Hiếc mở cửa, vào.         
- Em chào cô - Hiếc nói.
- Chào Hiếc, Min Yi. Hai em vào đi – Phương đứng dịch sang một bên.
- Vâng.
Hiếc ra bỏ hoa vào lọ. Min Yi lại gần Ky Chang, nói :
- Ky Chang à, sao cậu lại ra như vậy chứ ?
- Đó là lỗi của tôi. Ky Chang vì cứu tôi mà trở nên như vậy – Phương nói.
- Từ lúc biết cô, hình như Ky Chang chẳng lúc nào được yên cả - Min Yi có vẻ giận dữ.
- Min Yi, sao cậu lại nói vậy ? – Hiếc nói. 
- Không sao đâu. Tôi có lỗi mà.
Vừa lúc đó, Ky Chang tỉnh lại.
- Ky Chang ! – Phương cất tiếng, nhưng không dám đến gần.
- Ky Chang ! May quá ! Cậu tỉnh lại rồi !
- Mọi người đều ở đây cả sao ?
- Ừ. Cậu có biết là mình lo lắng lắm không ? 
Ky Chang không để ý lời Min Yi nói. Chàng ngước mắt nhìn Nhã Phương đang đứng phía sau Hiếc.
- Cô có sao không ? Cô lại đây đi.
- Tôi có lỗi với em. Tôi thực sự...
- Cô lại đây đi mà. Hiếc và Min Yi ra ngoài một lát được không ?
- Được. Bọn mình chờ ở ngoài nhé – Hiếc nói, rồi kéo Min Yi ra ngoài.
Ở trong phòng, chỉ còn lại Phương. Ky Chang nói :
- Miệng cô vẫn còn đau, phải không ?
Chàng lấy tay đặt nhẹ lên miệng Phương :
- Đau lắm, đúng không ạ ?
- Em cũng đau lắm mà. Bây giờ, em mới chịu tỉnh.
- Em chẳng biết mình đã ngủ lâu đến vậy. Cô à, hôm nay là mồng năm tháng năm đúng không ? Cô đã ăn mận chưa ?
- Chưa. Sao em hỏi vậy ? Em cũng biết tục lệ ăn mận này sao ?
- Em có một người bạn Việt Nam. Hôm qua, em mới đi mua mận cho cô ấy xong. Chúng ta đi mua mận cô nhé. Ở ngoài bệnh viện, em cũng biết một chỗ bán mận đấy. 
- Nhưng em vừa mới tỉnh mà.
- Có cô đi với em, chẳng lẽ còn sợ sao ?
Phương đỡ Ky Chang ra khỏi giường, đi ra bên ngoài. Hiếc và Min Yi thấy Ky Chang đi ra hỏi :
- Hai người đi đâu vậy ? 
- Mình đi với cô Trịnh ra đây một lát. Hai cậu đừng có lo.
Thấy ánh mắt Min Yi nhìn mình, Phương hơi ngại khi đi qua chỗ Min Yi.
Min Yi định nói gì đó, nhưng Hiếc đã kéo tay lại.
- Ở đây có bán mận không ông chủ ? – Ky Chang hỏi người bán hàng.
- Anh chị tìm đúng nơi rồi đấy – Người chủ cửa hàng tươi cười.
- Mận ngọt quá - Phương khen khi ngồi trên ghế đá của công viên bệnh viện.
- Đúng là ngọt thật cô ạ - Ky Chang nói – Chưa bao giờ em ăn mận ngọt đến thế này. 
- Có lẽ chúng ta về thôi, Ky Chang à. Hiếc và Min Yi đang chờ đấy.
- Ở một chút nữa đi. Em sẽ còn gặp họ mà. Mà lát nữa cô về thì em không được gặp cô nữa.
Một người đàn ông cùng với một cậu bé đến.
- Cô ! Chú ! – Cậu bé nói.
- Chun Sơ !
Người đàn ông ngồi xuống ghế đá đối diện, nói :
- Cảm ơn anh chị đã giúp Chun Sơ nhà chúng tôi tìm con Tu Tu. Anh chắc là vẫn còn mệt. Bọn chúng thật dã man quá.
- Không sao đâu. Tôi khoẻ rồi mà - Ky Chang nhìn sang chỗ Phương đang lấy quả mận cho cậu bé.
- Cháu ăn mận không ? – Phương nói.
- À, mận ngọt lắm đấy. Anh cũng ăn đi – Ky Chang nói với người đàn ông.  
- Vâng. Cảm ơn anh chị nhiều.
Phương gọi điện về nhà, nhưng không ai nhấc máy. “Anh Park Ky đi ra ngoài rồi sao ?”. Phương nghĩ thầm.
Buổi tối, Phương làm việc ở cửa hàng ăn. Se Han đi cùng với một vài người bạn cũ vào quán mì và uống rượu. Anh vừa ở buổi họp lớp về.
- Ông chủ cho bốn suất mì nhé – Se Han gọi.
- Cô Hiêng Chu, cô mang ra cho họ nhé - Ông chủ của Phương bảo cô.
- Vâng.
Phương mang bốn suất mì ra bàn Se Han.
- Chúc quí vị ăn ngon miệng ạ - Phương nói.
- Vâng. Cảm ơn cô - Một người bạn của Se Han nói.
Se Han nhận ra Phương, hỏi :
- Nhã Phương, sao em lại ...
- Cậu quen cô ấy à ? – Người bạn của Se Han ngạc nhiên. 
- Các cậu chờ mình một lát – Se Han đi ra chỗ Phương ở quầy phục vụ – Sao em lại làm ở đây ?
- Tôi còn phải phục vụ. Xin phiền anh về chỗ của mình đi ạ - Phương nói.
Se Han nắm lấy tay Phương. Phương bỏ tay anh ra.
- Sao em lại thế ? Em không muốn đi với anh tới buổi họp lớp để ra đây làm sao ?
- Đó là chuyện của tôi. Tôi không có tiền, nên phải đi làm thêm.
- Một giảng viên Đại học lại phải đi phục vụ ở một quán mì. Em không sợ người ta biết sẽ cười à ? Nếu em muốn, anh sẽ tìm cho em làm thêm ở công ty máy tính chỗ anh ruột của anh.
- Tôi đã đến xin đi dạy thêm. Nhưng người ta không cần người dạy tiếng Việt nữa. Tôi không muốn nhờ vả anh điều gì cả.
- Đó không phải là nhờ vả. Sao em không bao giờ chịu hiểu ý của anh ?
- Tôi...
- Thôi được. Em làm ở đây cũng được. Nhưng hết giờ làm việc, anh sẽ đưa em về.
Phương ngồi yên trong xe của Se Han, không nói một câu nào.
- Tối nào em đi làm xong, anh cũng sẽ đưa em về nhà - Se Han ngoảnh sang, nói.
- Sao anh lại tốt với tôi như vậy ?
- Anh muốn như thế.
Thê Hi đặt chiếc gối vào sau lưng Ky Chang cho chàng tựa, rồi nói :
- Khổ thân em tôi thật !
- Em có làm sao đâu. Chắc là mọi người ở nhà đang mong đấy. Chị về đi.
- Không sao thật đấy chứ ?
- Không sao đâu. Mà chị không được nói cho dì biết.
- Chị biết rồi. Thôi, em nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy. Chị về đây.
- Cảm ơn chị, Thê Hi.
Thê Hi đi ra ngoài. Cô lái xe qua đại lộ, về nhà.
Phương bước vào nhà. Nhìn thấy túi mận đặt trên mặt bàn, cô mừng rỡ :
- Anh Park Ky mua cho mình đây.
Cô đọc thấy tờ giấy ở trên mặt bàn : “Hiêng Chu, tôi tìm mãi mà không thấy cô. Cô đi đâu vậy ? Tôi đã mua mận cho cô rồi đó. Cô không cần phải đi mua đâu. Về nhà mau nhé !”.
Tiếng điện thoại trong phòng Phương reo.
- Cô về rồi à ? – Ky Chang hỏi.
- Vâng. Giọng anh sao vậy ? Anh mệt à ?
- Tôi hơi mệt một chút thôi. Cô đừng lo. Mà hôm qua cô đi đâu thế ?
- Tôi gặp sự cố. Nhưng không sao rồi. Cậu sinh viên của tôi đã giúp tôi. Nhưng anh không sao thật đấy chứ ? Tôi sang đánh cảm cho anh nhé.
- Chị tôi vừa ở đây về mà. Chị ấy đánh gió cho tôi rồi. Cô về muộn vậy thì đi nghỉ kẻo mệt.
- Vậy tôi đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm nhé. Chúc anh ngủ ngon.
Phương tắt điện trong phòng, kéo chăn lên ngủ.
Ky Chang với lấy điện thoại di động của mình, tắt đèn đi, nhắn tin.
“Cô à, cô đã ngủ chưa ? Tự nhiên em thấy nhớ cô, chẳng biết tại sao nữa”. Phương cầm di động của cô, nhắn lại. “Tôi đang chuẩn bị ngủ thôi. Em phải khoẻ lên đấy. Sáng mai, chúng ta sẽ gặp nhau”.
Buổi sáng, Ky Chang ra ngoài phòng. Chàng rất ngạc nhiên khi thấy bát cháo tía tô đặt trên mâm. Tờ giấy nhắn Phương để lại viết : “Tôi thấy anh chưa dậy, nên nấu cháo để sẵn. Cháo tía tô sẽ giúp giải cảm đấy. Anh nhớ ăn đi nhé. Tôi phải đi dạy rồi”. Hôm nay, Ky Chang đi học từ tiết hai, vì chàng còn mệt.  
Sau khi dạy một tiết tiếng Việt xong, Phương ngồi trong lớp xem lại sách. Di động rung bên người Phương. Cô mở ra xem. Có một tin nhắn đến.
Phương nhìn thấy Ky Chang đang ngồi bên ghế đá dưới gốc cây phong. Màu xanh của cây lá chiếu ánh lên gương mặt chàng trai càng làm nổi rõ vẻ tuấn tú.
- Sao lại gọi tôi ra đây vậy ? – Phương ngồi xuống cạnh bên, hỏi.
- Cô à, thực ra, chiều nay... – Ky Chang ngập ngừng – có một trận bóng chày. Cô đi xem với em không ?
Phương gật đầu, cô hỏi :
- Mấy giờ vậy ?
 Ky Chang và Phương bước vào hàng ghế trên khán đài. Hôm nay, đội bóng chày của Ky Chang thi đấu. Nhưng vì Ky Chang chưa khỏi hẳn vết thương cho nên huấn luyện viên không cho cậu tham dự. Có một người nhận ra chàng thi đấu cho Lucky Star. Chàng cúi đầu chào lại. 
- Lucky Star cố lên !
- Lucky Star cố lên !
Phương và Ky Chang đều hô vang cùng một lúc. Phương ngoảnh sang Ky Chang, mỉm cười.
- Ky Chang đang nghĩ gì vậy ? – Cô hỏi.
- Em... có lần em tưởng là Lee Mung ngồi trên khán đài khi em đang thi đấu. Nhưng nhìn kĩ lại, em mới biết là cô, Nhã Phương.
- Vậy à ? Chắc là tôi có nét nào đó giống Lee Mung chăng ?
- Không phải – Ky Chang lắc đầu – Nhưng em cũng không biết nữa. Cô vẫn là cô, không thay đổi.
Ky Chang đút tay vào túi. Chàng nắm chặt lại một vật gì đó.
- Cô chờ em một lát nhé ! – Ky Chang đột ngột đứng dậy.
- Em đi đâu vậy ? – Phương hỏi.
- Em sẽ trở lại ngay.
Một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy Ky Chang quay lại. Phương hơi nóng lòng. “Cậu ấy đi đâu vậy nhỉ ?”. Phương tự hỏi.
Trận đấu đang diễn ra vào hồi gay cấn. Đã sang nửa thời gian thứ hai. Một cầu thủ vào thay người. Cậu ấy khởi động bên ngoài, rồi bước vào sân cùng ông trọng tài. Cầu thủ mới vào ghi bàn hay quá. Khán giả trên sân không ngớt lời khen ngợi. Họ hò reo :
- Lucky Star !
Lucky Star vẫn tiếp tục ghi điểm cho đến khi kết thúc trận đấu. Đối thủ của họ thất bại, tỏ ra chán nản.
Ky Chang bỏ chiếc mũ đội trên đầu ra, tay cầm bộ đồng phục của đội bóng chày nói :
- Hôm nay em thi đấu có được không vậy cô ?
Phương nghiêm mặt lại, bảo : 
- Em làm tôi hoảng sợ đấy. Vẫn chưa khỏi chấn thương mà thi đấu thế này thì...
Phương bỗng nói :
- Em đưa tay đây.
Phương cầm lấy tay Ky Chang, viết vào lòng bàn tay chàng : “Tôi khâm phục em lắm”. Ky Chang nở nụ cười.
Tiếng điện thoại của Ky Chang reo. Chàng nghe máy :
- Có chuyện gì vậy ?
- Ky Chang, mình và Hiếc thật sự lo lắng cho cậu đấy. Cậu đi đâu sao lại không nói cho bọn mình biết. Bọn mình tìm cậu mãi ở trường không thấy – Tiếng của đầu dây bên kia.
Ky Chang đã nghe máy xong. Chàng ngoảnh lại nói với Phương :
- Cô, cô đừng đi đâu cả nhé.
- Đi đâu cơ ? – Phương ngạc nhiên.
- Thôi, em sẽ đưa cô về.
Ky Chang đang định đưa Phương về thì Hiếc và Min Yi đã đến.
- Sao hai người lại ở đây ? Mà sao có trận bóng, cậu lại không gọi bọn mình cùng đến xem chứ ? – Min Yi nói.
- Xin lỗi hai cậu – Ky Chang bảo.
- Là cô ta không cho cậu nói đúng không ? Cô về ngay đi – Min Yi liếc mắt sang Phương.
- Min Yi ! – Hiếc kéo tay Min Yi.
Phương định đi.
- Em xin cô đừng đi – Tiếng của Ky Chang.
- Ky Chang...
Min Yi bỗng gắt lên :
- Ky Chang ! Cậu đã quên Lee Mung rồi sao ? Cậu đi về cùng bọn mình, để kệ cô ấy về đi.
Nhưng Ky Chang vẫn cố giữ tay Phương ở lại. Phương cởi tay Ky Chang ra.
- Tôi về đây – Tăcxi đã đến, Phương bước lên. 
Còn ba người ở lại. Min Yi nói :
- Cậu đã quên Lee Mung thật rồi à ?
Ky Chang không nói gì. Chàng có vẻ buồn rầu.
- Sao cậu không trả lời ? – Min Yi hỏi.
Hiếc bảo :
- Thôi đi, Min Yi. Sao cậu cứ ép buộc Ky Chang mọi chuyện thế ?
- Mình nói sai chuyện gì à ? Mình nói không đúng chỗ nào ? Cậu nói cho mình xem – Min Yi quay sang phía Hiếc.
- Hai người thôi đi – Ky Chang nói – Không phải vì mình mà cãi nhau đâu. Hai cậu có thể hiểu cho mình lúc này không ?
Ky Chang bỏ đi.
- Ky Chang ! – Hiếc nói với theo.
- Có chuyện gì thế ? Sao cậu ấy lạ vậy ? – Min Yi hỏi Hiếc.
- Tớ không biết. Cậu đừng có như thế nữa được không? Như vậy, cậu cũng khiến người khác đau lòng đấy – Hiếc bảo.
Ky Chang đóng sập cửa phòng chàng lại. Lòng chàng buồn bã. Những hình ảnh của kí ức mà đã lâu chàng tưởng mình đã quên nay lại trở về. Những quá khứ khác nhau đan mắc vào nhau, và chàng tự hỏi mình chàng nên làm thế nào. Chàng nên sống với kí ức đã rất xưa rồi hay là những kí ức chỉ mới gần đây thôi. Mâu thuẫn giằng xé lòng chàng. Chàng cần có người tâm sự mà chẳng biết nói với ai.
Phương ở vào tâm trạng đơn giản hơn. Nàng chỉ chịu day dứt giữa vị trí của một người giáo viên và vị trí của một cô gái bình thường. Phương nghĩ dù sao nàng cũng là một người con gái mới chân ướt chân ráo đến đây. Không mong gì hơn sẽ hoàn thành tốt đẹp công việc trao đổi giáo viên trong hai năm trước khi về nước. Nhưng không ngờ lại xảy ra sự rung động này. Nàng biết là nó sẽ rất phức tạp. Nàng có lẽ không nên can dự vào điều đó. Nàng nên tránh thật xa. Song cứ nghĩ đến điều đó, Phương lại cảm thấy đau đớn. Nàng ngồi lặng lẽ trong phòng, dựa mình vào một góc tường.
Đêm cứ thế trôi qua đi trong yên tĩnh. Ngoài vườn, gió mát nhè nhẹ rung rinh những cánh hồng. Dường như thiên nhiên vô tâm không hiểu lòng người đang có những rung động gì.
- Cô đã ngủ chưa, Hiêng Chu ? – Tiếng điện thoại reo rồi tiếng từ đầu máy bên kia.      
- Tôi chưa – Phương nói.
- Tôi… đã gặp một người. Chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu rồi. Tôi nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy không nhận ra tôi – Ky Chang nói.
- Trên đời này, cũng có nhiều người như vậy mà - Phương bảo.
- Nhưng vấn đề là ở tôi. Tôi cứ tưởng mình đã quên mà thực sự thì tôi không thể quên được cô ấy – Giọng Ky Chang có vẻ đang xúc động mạnh.
- Hẳn là người con gái đó trong lòng anh rất quan trọng ? – Phương hỏi.
- Vâng. Rất quan trọng.
- Tôi hiểu cảm giác đang diễn ra trong lòng anh. Muốn thích một ai đó thật không dễ dàng gì.
- Cô Hiêng Chu cũng có cảm giác giống như tôi sao?
- Không giống lắm. Nhưng cũng gần như thế.
- Vậy sao? – Ngừng một lúc, Ky Chang nói - Cô có biết không? Cô ấy chính là cô giáo của tôi, cô ấy cũng là người Việt Nam như cô vậy.
- Thế ra anh còn đi học à? Chắc anh ít tuổi hơn tôi? Người Việt Nam cũng tốt chứ sao? À, nhưng mà…
“Giáo viên? Người Việt Nam? Park Ky” – Phương tự lẩm bẩm, vì tự nhiên cô có cảm giác rất lạ.
Không thấy Phương nói gì, Ky Chang hỏi lại : “Cô đang nghĩ gì vậy? Cô không sao đấy chứ?”. “À không” – Phương nói – “Tôi vẫn đang nghe mà. Tôi có cảm giác là anh đang buồn. Anh cứ tâm sự với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được anh”.
- Thôi, không có gì đâu. Chỉ là chuyện riêng của tôi thôi mà - Ky Chang bảo – Cô đừng để ý nhé.
Ky Chang gác máy xuống. Phương sau khi chào anh cũng đặt lại điện thoại. Không hiểu sao, cô cũng vẫn cứ thấy lạ. Rõ ràng là ngay từ lúc nghe tiếng nói này lần đầu tiên, cô đã thấy có cảm giác quen thuộc. Lại còn cái tên? Park Ky? Còn câu chuyện vừa rồi nữa? Tất cả là như thế nào? Chẳng lẽ, đó là… Bỗng nhiên, Phương thốt lên : “Không đúng, anh ta bảo là đã quen người ấy từ rất lâu rồi. Rồi thì nhớ quên chuyện gì đó”. Cô nghĩ thầm : “Mình đâu có quen cậu ấy từ trước. Tất cả chỉ là mới đây thôi mà. Hay là… hay là… Mình cũng không biết nữa”.
Phương bấm điện thoại gọi lại cho người thuê phòng trên tầng hai.
- Xin lỗi anh Park Ky. Không hiểu sao tôi có cảm giác… Không biết có làm phiền…
Phương chưa kịp nói dứt câu, đã thấy bên kia cất tiếng :
- Tôi thấy hơi mệt, cô Hiêng Chu ạ. Tôi đi nằm một lát đây. Chúng ta nói chuyện sau được không?
- À, vâng. Tôi xin lỗi. Anh cứ nghỉ đi – Phương bảo.
“Chắc không phải đâu. Mình nghĩ nhiều quá đấy thôi. Mình chỉ quen Ky Chang mới đây mà. Đúng rồi. Không nghĩ linh tinh nữa” – cô nghĩ thầm và kéo chăn lên ngủ.
Ngày hôm đó là chủ nhật. Nắng giăng nhẹ trên những cánh đồng ngô xanh mướt. Khung cảnh thật thích hợp cho một chuyến dã ngoại. Vì cả lớp luôn rất yêu quý cô giáo Việt Nam, nên họ tổ chức buổi picnic mời Phương cùng tham gia. Phương không thể từ chối.
Nhưng nãy giờ Phương không dám nhìn sang Ky Chang. Mà Ky Chang dường như cũng không hề nhìn nàng. Giữa họ như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Gia Kiêng chạy đến chỗ Phương, đưa một lon nước ngọt, bảo :
- Cô ơi, cô uống đi.
- Cảm ơn Gia Kiêng – Cô nói.
- Cô ơi, đề thi tiếng Việt sắp tới cô đừng ra khó quá cô nhé – Gia Kiêng nói.
- Chuyện này tôi không quyết định được. Nhưng nếu em chăm chỉ làm tất cả những gì tôi yêu cầu thì đề thi sẽ không bao giờ làm khó được Gia Kiêng đâu – Phương trả lời. 
- Cô à, em biết rồi – Gia Kiêng cười.
- Vậy nhé, em cố gắng lên.
Thấy Ky Chang ngồi một mình trên bãi cỏ gần một tảng đá, Hiếc bước lại. Hiếc hỏi :
- Sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế?
- Không sao đâu – Ky Chang nói – Mình không thể lại chỗ cô ấy thì đành ngồi đây vậy.
- Ky Chang này – Hiếc vỗ vai Ky Chang – Nếu cậu thích cô giáo cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được. Chỉ có điều mình không hiểu là suốt thời gian qua cậu yêu Lee Mung nhiều như vậy. Sao giờ lại đột ngột thay đổi đến thế chứ?
- Mình đã yêu cô giáo từ trước khi gặp Lee Mung. Cậu có biết không?
Hiếc vô cùng ngạc nhiên khi nghe Ky Chang nói như vậy.
- Thế là thế nào ? – Hiếc hỏi.
Cả lớp cùng ngồi quây quần lại bên nhau trên bãi cỏ. Tất cả cùng hát  vang những bài ca Hàn Quốc và cả bài hát Việt Nam : Lớp chúng mình rất rất vui mà Phương hay dạy nữa. Nhưng kỳ lạ là Phương không nhìn thấy Ky Chang đâu. Phương hơi băn khoăn.
Hát xong, mọi người cùng đứng lên nhảy múa theo âm thanh phát ra từ chiếc đĩa hát để bên cạnh. Seung Hun – anh chàng lớp trưởng đẹp trai cũng kéo cô giáo ra nhảy.
Vẫn không thấy Ky Chang. Phương bắt đầu lo lắng. Cậu ấy đi đâu vậy nhỉ?
Phương hỏi Hiếc :
- Ky Chang đi đâu rồi, Hiếc?
- Em cũng không biết – Hiếc lắc đầu.
Seung Hun bảo:
- Cô Trịnh đừng lo! Chắc là cậu ấy đi dạo quanh đây thôi.
Một lát sau, có một chàng trai đến. Chàng đeo mặt nạ nên không ai biết đó là ai. Chỉ biết rằng người đó cao 1,77m và hình dáng rất tuấn tú. Chàng trai ngả mũ xuống trước mặt Phương, chào như một chàng cao bồi hào hoa thực thụ rồi đặt bàn tay Phương vào lòng bàn tay mình, nói :
- Xin phép quý cô!
Hai người khiêu vũ nhịp nhàng và ăn ý nhau đến lạ. Từng động tác uyển chuyển tựa hồ như đang lướt trên mây. Tất cả cũng đều ra nhảy van, từng đôi, từng đôi một.
Phương hét lên bên cạnh chàng trai lạ mặt khi họ cùng ngồi trên chiếc tàu trượt quay tròn trên không. Cái cảm giác ngồi trên tàu ấy vừa thích thú vừa sợ hãi. Chàng trai nắm chặt lấy tay Phương cho cô bớt sợ. Khi họ đã tách ra khỏi đám đông, chàng trai hỏi :
- Cô thấy thế nào?
- Tôi chưa bao giờ đi như thế này – Phương vừa nói vừa thở hổn hển vì họ vừa chạy ra khỏi công viên thành phố.
- Cô cứ nghỉ đi – Ngừng một lúc, chàng trai hỏi – Cô không muốn biết tôi là ai sao?
- Tôi… ban đầu tôi cũng không nhận ra. Nhưng khi nắm tay cậu thì tôi biết.
- Cô biết thật sao?
- Đúng thế. Tôi cảm nhận được điều đó. Điều này tôi chỉ gặp được duy nhất ở người đó thôi.
- Cảm nhận được điều gì?
- Nhưng tôi… tôi không thể nói được. Xin lỗi.  
Phương đứng ra một góc. Chàng trai bỏ chiếc mặt nạ ra. Là Ky Chang. Phương bỗng cảm thấy tim mình đau nhói. Cô sắp khuỵu xuống thì Ky Chang đã bước lại gần, ôm lấy cô vào lòng. Cảm giác ấm áp tràn ngập lòng Phương. Phương cảm thấy lúc này mình cần rời xa chàng nhưng cô không đủ sức.
Ky Chang nói:
- Cô đỡ hơn chưa? Cô đừng buông tay ra. Nếu không, trái tim em sẽ vỡ ra mất.
Phía đằng sau hai người, cả lớp Ky Chang đang đi tới. Ky Chang vội kéo tay Phương chạy đi. Phương hỏi :
- Chúng ta đi đâu thế?
- Cứ đi thôi. Đâu cũng được – Ky Chang trả lời.
Phía trước mặt là dãy núi trập trùng, nằm im trong những đám mây đang trôi đi rất nhanh. Xa hơn nữa, mây mỏng như khói phủ. Ánh mặt trời mờ ảo chiếu rọi lên hàng phong mươn mướt. Ky Chang và Phương đang đứng trên núi. Dưới chân, bồng bềnh như đang trôi trong biển sương.
- Kì vĩ quá! – Phương nói.
- Em đã đến nơi này nhiều lần rồi, nhưng luôn cảm thấy cô đơn. Bây giờ, cảm giác đó đã không còn nữa – Ky Chang nói.
- Nếu như người đứng với tôi ở đây là ai khác, tôi cũng vẫn sẽ rất cô độc. Nhưng mà có Ky Chang… - Phương bảo.
Ky Chang mỉm cười với Phương. Phương ngoảnh nhìn chàng. Chàng rất đẹp trai. Ky Chang đến gần nàng hơn, đẩy nhẹ đầu nàng dựa vào vai chàng. Hai người cứ đứng như thế. Rất lâu.
- Thôi, để tự tôi về một mình – Phương nói khi Ky Chang muốn đưa cô về tới tận nhà.
Nhưng Ky Chang đã cầm tay nàng lên cùng một chuyến xe buýt. Tất cả mọi người trên chuyến xe đó đều nhìn hai người. Phương thấy thẹn thùng. Mà lòng nàng lại đầy niềm vui.
Đến trước cổng nhà, Phương bảo:
- Chúng ta dừng ở đây thôi. Nhà tôi đây rồi.
Ky Chang chợt mỉm cười:
- Cô có biết người trên tầng hai của ngôi nhà này là ai không?
Phương ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy?
- Đó là… - Ky Chang chưa kịp nói dứt câu thì một chiếc xe lao ngang qua trước mặt. Chàng vội kéo giật tay Phương lại. Cả hai ngã lăn ra đất. Bị choáng một lúc, Phương tỉnh lại. Trước mắt mờ ảo rồi mới rõ dần.
Ky Chang bị va đập mạnh phải đưa đi cấp cứu. Phương đứng ngoài cửa phòng bệnh viện chỉ biết ôm mặt khóc. Thê Hi đến, tát mạnh vào má Phương:
- Sao cô luôn gây hoạ cho em tôi là thế nào vậy? Cô không thể tránh xa nó được à?
- Là tại tôi – Phương vừa nói vừa khóc.
- Cô đi ngay cho khuất mắt tôi. Chị em tôi không muốn nhìn thấy cô - Thê Hi nói.
- Tôi xin chị. Cho tôi vào thăm Ky Chang. Một lát thôi cũng được.
- Tôi đã bảo là không cơ mà. Cô Trịnh không hiểu tiếng Hàn Quốc sao? – Thê Hi gắt, rồi bước vào phòng, sập mạnh cửa lại. Đầu gối Phương khuỵu xuống. Cô khóc nức nở.
Thê Hi đã ra khỏi phòng bệnh. Min Yi và Hiếc đến và đã về rồi. Phương trở lại cạnh Ky Chang. Cô cầm tay chàng đặt lên má. Chàng vẫn đang nằm hôn mê với ống thở bên cạnh. Phương thầm thì:
- Ky Chang, tôi xin lỗi! Ky Chang, mau tỉnh lại đi! Cuộc sống của tôi không thể thiếu Ky Chang được!
Phương hôn lên trán rồi lên môi chàng. Cô nói:
- Em yêu anh!
Một tháng sau, Ky Chang đã trở lại lớp học được hơn một tuần. Thê Hi đứng nói chuyện với Min Yi ở trong sân trường. Cô thở dài:
- Thôi, biết đâu thế lại tốt hơn. Ông bác sĩ nói người mà Ky Chang hay nghĩ đến nhiều nhất thì kí ức về người đó sẽ không còn nữa.
- Thảo nào, em thấy Hiếc nói kể lại chuyện Ky Chang từng cứu cô Trịnh mà Ky Chang chẳng nhớ tí nào. Giờ thì tốt rồi – Min Yi có vẻ vui.
Thê Hi nhận ra điều đó, nói ngay:
- Em thích Ky Chang phải không?
Min Yi nhìn lảng sang chỗ khác:
- Hôm nay trời đẹp quá chị nhỉ!
- Em đừng có đánh trống lảng! Ky Chang nhà chị cũng được chứ sao? Chỉ có hơi ngốc thôi. Ai lại đi tơ tưởng đến cô giáo của mình cơ chứ. Rồi thì bao nhiêu tai hoạ đổ xuống đầu.
- Chị, sắp vào học rồi! Em phải vào lớp đây! Hôm nào, em dẫn chị đi chơi nhé!
- Ừ. Chào cô - Chợt nhìn thấy Kim Sê Han đi từ trong lớp ra, Thê Hi hồ hởi gọi với theo – Thầy giáo Kim! Chào anh!
Sê Han ngạc nhiên nhận ra Thê Hi. Anh bảo:
- Chào cô!
- Ở gần đây có quán cà phê nào không? Chúng ta ra ngồi uống nước đi – Thê Hi đề nghị.   
- Tôi đang bận lắm. Xin phép cô để hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp.
Sê Han lại rảo bước đi.
- Ôi! Đau quá! – Thê Hi bị vấp ngã, kêu lên.
Sê Han ngoảnh lại. Anh hỏi:
- Cô có sao không?
- Anh hỏi gì lạ vậy? Chẳng lẽ tôi lại không sao được à?
- Được rồi, để tôi đưa cô lên phòng y tế đã.
Sê Han dìu Thê Hi lên phòng y tế trong trường. Thê Hi tự mừng thầm trong lòng. Cô nghĩ: “Xem lần này anh có thoát nổi tay tôi không?”. Thê Hi choàng tay ôm lấy Sê Han. Sê Han gỡ vội tay cô ra. Nhưng Thê Hi lại ôm lại. Cô nói: “Tôi không thể đứng dậy được. Tôi chỉ phiền anh đến khi nào đỡ đau thôi. Anh chịu khó một chút”.
- Trời mưa rồi à? – Thê Hi ngoảnh nhìn trời khi đang ở phòng y tế.
- Không biết bao giờ thì ngớt đây. Nhã Phương đã có áo mưa chưa không biết – Sê Han nói một mình khi đi đi lại lại.
Thê Hi nhìn Sê Han vẻ khó chịu. Cô lẩm bẩm: “Người ở đây thì không lo, đi lo người ở đâu. Không thể chịu nổi”.
- Không được. Mình phải đi tìm Nhã Phương – Sê Han bỗng nói.
- Này, còn tôi thì sao? Tôi thì sao hả?
Không hiểu là Sê Han có nghe thấy Thê Hi nói không mà anh vẫn bật ô bước ra ngoài trời.
Phương đang đứng trú mưa ở hiên. Cô đưa tay hứng lấy giọt mưa đang rơi mát lạnh.
- Cô Trịnh!
Phương ngước nhìn lên.
- Cô đi với em đi.
- Em chưa về sao? – Phương nói.
Phương đi cùng ô với Ky Chang. Ky Chang hỏi:
- Người yêu của cô đâu mà lại để cô tí nữa ướt hết cả thế này?
- À, tôi không có – Phương ngập ngừng bảo.
- Em biết rồi. Thầy Sê Han đáng trách thật. Sao thầy không đi đón cơ chứ? Cô dịch lại gần em đi. Không thì ướt đấy.
Phương nhích lại gần Ky Chang hơn.
- Em đi đón Min Yi chưa? – Phương hỏi. Lòng cô thấy đau đớn khôn nguôi.
- Hôm nay cô ấy không đi học cô ạ. Min Yi là bạn của Lee Mung. Cô ấy thích em từ trước đấy cô ạ.
- Vậy à? Ừ.
- Sau khi em tỉnh lại, em đã quên cả tên cô đấy. Cô Trịnh có giận không?
Phương lắc đầu:
- Không, tôi không giận đâu. Làm sao tôi lại giận em cơ chứ?
Phía trước mặt hai người, Sê Han đang đi tới. Anh gọi:
- Nhã Phương!
Sê Han cầm ô lại gần, kéo Phương về phía ô mình. Anh nói:
- Cảm ơn Ky Chang! Để tôi đưa cô Trịnh về được rồi.
- Vâng – Ky Chang ngoảnh sang Phương bảo – Em thích cảm giác khi ở cạnh cô. Cảm giác đó rất lạ. Thôi, em chào cô. Hẹn gặp lại cô.
Phương cúi đầu chào cậu rồi theo Sê Han ra xe ô tô. Lúc đi, cô vẫn ngoảnh lại nhìn theo Ky Chang. Ky Chang chưa đi. Cậu vẫy tay chào Phương.
Sê Han ngước nhìn qua gương hỏi:
- Anh xin lỗi vì giờ mới tới đón em. Mà em vẫn chưa thôi công việc phục vụ ở nhà hàng đó sao?
- Anh đừng lo cho em.
- Bố em có hay gọi điện sang không?
- Có. Tuần nào em cũng gọi cho bố mà.
- Hôm qua, ông cụ cũng gọi điện cho anh. Bố em nhờ anh chăm sóc em.
Ông cụ bảo chỉ tin tưởng mình anh thôi.
- Vậy ạ?
- Ừ.
Trời đã ngớt mưa. Phương chào tạm biệt Sê Han khi đã đứng trước cửa nhà. Sê Han hỏi:
- Em không mời anh vào nhà sao?
- Anh vào đi – Phương nói.
Hai người cùng bước vào nhà. Sê Han ngước nhìn căn phòng, khen:
- Trông rộng rãi và ấm cúng quá!
Phương lấy từ trong tủ lạnh ra cốc nước mát mời Sê Han:
- Em sống thấy rất thoải mái mà. Anh uống nước đi.
- Ừ – Sê Han nhận lấy cốc nước từ tay Phương – Mà ai sống ở căn phòng trên tầng vậy?
- Anh ta tên là Park Ky – Phương bảo – Nhưng em chưa thấy mặt anh ta bao giờ.
- Kỳ lạ đấy nhỉ. Bây giờ anh ta có ở nhà không?
- Không – Phương lắc đầu – Anh ấy chưa về đâu.
- Em không được có tình cảm gì đối với anh chàng đó đấy.
Phương nhìn Sê Han vẻ ngạc nhiên:
- Anh nói gì vậy?
- Anh nói thật đấy. Ở chung một nhà thế này dễ nảy sinh tình ý lắm. Anh không thích em thích người khác. Anh không tin tưởng.
Giọng của Phương bỗng buồn hẳn:
- Em không muốn thích ai nữa.
- Lại là vì cậu ta sao? – Sê Han thở dài – Thôi, được rồi. Anh về đây. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu.
Ky Chang đi cùng Min Yi ở ngoài đường cái. Min Yi khoác tay Ky Chang, bảo:
- Đi như thế này thật là hạnh phúc.
Ky Chang nói:
- Nhưng mà… tại sao vậy chứ?
- Tại sao gì cơ?
- Cái cảm giác ấy với cô Trịnh thật là lạ.
- Ky Chang, đang đi với mình, Ky Chang không được nói về người con gái khác. Mình không thích – Min Yi vờ giận.
- Này, đi ăn kem được không? – Ky Chang hỏi.
- Không – Min Yi lắc đầu.
- Nếu Min Yi không tha thứ thì thôi. Mình đi về một mình.
Ky Chang gỡ tay Min Yi ra, đi thẳng lên trước. Min Yi vội vàng chạy theo, cười trừ:
- Chúng ta đi ăn kem đi.
Ky Chang mỉm cười, gật đầu.
Hai người ăn kem ngon lành ở quán gần chỗ ở của Phương và Ky Chang. Sê Han lái xe ngang qua nhưng không nhìn thấy họ.
Đã đến trước cổng nhà, Ky Chang nói:
- Min Yi về đi. Mình vào đây.
- Ừ. Hôm nào Ky Chang mời Min Yi lên phòng chơi nhé.
- Được rồi. Về đi. Đi cẩn thận đấy.
- Mình biết rồi – Min Yi vẫy tay tạm biệt Ky Chang rồi đi.
Sáng chủ nhật, Min Yi lên chỗ phòng Ky Chang chơi. Cô xếp lại sách vở, đĩa nghe nhạc cho chàng. Chợt Min Yi nhìn thấy một chiếc dây chuyền với mặt dây bằng gỗ, trên có khắc hai chữ cái: N.P. Hai chữ cái này có hình khắc trông rất quen, mà Min Yi không thể nhớ nổi đã trông thấy ở đâu. Cô hỏi Ky Chang:
- Sợi dây chuyền ai tặng Ky Chang vậy?
Ky Chang nói:
- Đừng có vứt đi của mình. Mình chẳng nhớ gì hết nhiều chuyện trước kia. Nhưng sợi dây chuyền đó mình có cảm giác gì đó rất quan trọng.
- Vậy để mình cất lại vào hộp cho Ky Chang – Min Yi để chiếc dây chuyền lại vào trong chiếc hộp gỗ có hình chạm khắc rất tinh xảo rồi đặt lên mặt bàn học của Ky Chang.
Hôm ấy, Phương cũng có ở nhà. Cô ra phơi quần áo ngoài sân. Nghe tiếng con gái vọng lại trên tầng hai, Phương nghĩ thầm: “Chắc bạn gái cậu ta đến chơi”.
Phơi quần áo xong, Phương bước vào phòng, lấy kính đeo, rồi đọc báo trên mạng. Nhiều chuyện cười khiến Phương cứ cười hoài không thôi.
Ky Chang đưa Min Yi ra ngoài ăn một lát rồi trở vào phòng một mình. Phương gọi điện lên:
- Bạn gái anh đến chơi à? Tôi nghe thấy có giọng con gái.
- Cô ấy chơi thân với tôi từ ngày còn nhỏ – Ky Chang nói ở đầu dây bên kia.
- Hôm qua thầy giáo cùng trường tôi cũng sang chỗ tôi chơi. Anh ấy còn lo lắng đến mức sợ tôi thích anh đấy. Không biết tôi có làm phiền gì anh và bạn gái không?
- Đồng nghiệp của cô chắc không biết chúng ta còn chưa biết mặt nhau.
- Đúng vậy. Mà nhiều lúc tôi cũng tò mò muốn xem người ở cùng nhà với tôi trông như thế nào.
- Tôi cũng thế. Nhưng tôi cứ sợ nếu chúng ta thấy nhau rồi thì sẽ có chuyện xảy ra đấy.
- Chuyện gì cơ? Anh lại sợ chúng ta thích nhau thật à?
- Tôi không biết. Tôi nghĩ thế.
- Tôi cũng thế. Tôi cũng có cảm giác giống anh.
- Cô Hiêng Chu này, có phải tôi không về nhà suốt thời gian qua không?
- Đúng thế. Anh không về đây suốt ba tuần. Anh đã đi đâu vậy?
- Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi gần như quên cả tên của cô, phải hỏi bà chủ nhà mới nhớ được ra.
- Hẳn là anh bị chấn động mạnh gì đó. Anh có sao không?
- Giờ thì tôi khoẻ rồi.
- Vậy là tốt rồi.
- Thấy cô Hiêng Chu lo lắng cho tôi như vậy, tôi có thể không khỏe được sao?
- Anh nói như vậy không sợ tôi mách bạn gái anh à?
- Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô Hiêng Chu mách cũng được chứ sao? Nhưng chỉ có một người là không được mà thôi.
- Là ai thế?
- Đó là… cô giáo tiếng Việt của tôi.
- Tại sao?
- Tôi không thể nói được. Bí mật được không?
- Được. Tôi tha cho anh đấy.
- Cảm ơn cô. Cô thật là dễ thương.
- Anh cũng thế. Tôi gác máy đây.
Phương ngả người vào ghế dựa cạnh bàn học. Anh chàng này thật là kì lạ. Cách nói chuyện của anh ta sao lại giống đến vậy chứ? Có lẽ tại Phương đã nghĩ đến Ky Chang quá nhiều. Ngay cả hình ảnh của cô và Ky Chang chụp chung trong máy di động của Phương ngày nay cô cũng mở ra xem. Ky Chang giờ không còn là của cô nữa. Đó có phải là sai lầm của Phương không? Liệu cô có đúng khi rời xa Ky Chang? 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9