Tro tàn từ những lá thư
Người_Thích_Đùa 23.02.2009 00:14:39 (permalink)
Lá Thư Mùa Thu
 
 
Gió cuồn cuộn thổi , cuốn theo từng lớp , từng lớp lá rơi đầy xung quanh những gốc cây .Đã từ lâu rồi , người ta vẫn thấy một cô gái trẻ , ngồi một mình lặng lẽ trên ghế đá công viên.Cô chỉ ngồi một mình , vào đúng cái ghế đá ấy ,và dường như ai thường đến công viên đều biết và dành riêng chiếc ghế đá ấy cho cô. Cô hay mặc một chiếc áo choàng màu trắng , đôi kính mỏng manh điểm thêm cho gương mặt thon thon , mái tóc dài phất phơ theo từng ngọn gió , cô vẫn thường hay bứt từng cánh của một bông hoa hồng và nói một mình “ Nếu như …. Nếu như…” .
 
Bất cứ chàng trai trẻ nào , hay bất cứ người nào đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn lại , cô là một người con gái đẹp.Nhưng lí do mà tất cả  mọi người đều nhìn cô là vì hiện diện trên gương mặt cực kì xinh tươi ấy là một đôi mắt đen huyền , buồn không kém. Đôi mắt sau làn kính ấy thật mông lung và dường như luôn luôn ươn ướt, lặng lẽ nhìn về một hướng xa  xăm, và trong ánh tà dương, nó ánh lên một cái gì đó , êm đềm , mơ mộng , pha lẫn một cái gì đó nuối tiếc và chua xót . Những người từng biết cô ở công viên ấy đều nói rằng :Ngày xưa…….
 
Ngày xưa , chính cô gái ấy , vẫn đẹp như bây giờ , cũng đôi mắt nai huyền mơ mộng ,cũng gương mặt thon thon , cũng mái suôn dài óng mượt, cô làm bao nhiêu con tim phải rộn ràng khi cô bước thoáng qua .Và ngày xưa , đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm hạnh phúc , vì mỗi khi cô xuất hiện ở công viên này, bên cạnh cô luôn có một chàng trai trẻ , họ đến với nhau vào mỗi buổi chiều , chàng trai rất lãng mạn với mỗi buổi chiều là một nhành hoa hồng, giắt trên ghi-đông xe đạp , và cũng từng ấy buổi chiều , người ta thấy anh ngồi  cạnh cô, hát những bài tình ca cùng những tiếng đàn guitar nhè nhẹ, nhảy nhót theo từng ngón tay điệu nghệ của anh trong khi cô gái ngồi lắng nghe như uống từng lời hát ngọt ngào của anh, cô nắn nót  viết gì đó vào một trang của cuốn sổ con con , rồi cô lại xé trang giấy nhỏ ấy ra , trao cho chàng trai mỗi khi họ chào tạm biệt nhau trong ánh mắt yêu thương  trìu mến. Hồi ấy , cô là một cô gái trẻ yêu thơ , cô lớn lên và biết yêu bằng những lời thơ ngọt ngào của những thi nhân khắp nơi trên thế giới, với cô , tình yêu đẹp và lãng mạn như một tập tình thơ đầy hương sắc và phép màu, một cô gái với đầy ắp một hồn thơ và tình yêu trong sáng như ánh trăng rằm, cô thường nghĩ đến anh và mỉm cười khi nghĩ về những câu nói đầy yêu thương mà anh mang tới cho cô vào những dịp mà cô không ngờ đến. Cô tìm ra anh và yêu anh vì anh là người con trai lí tưởng đúng như cô mơ ước,Với gương mặt điển trai cùng mái tóc bồng bềnh , cây đàn guitar luôn đi chung với anh như hình với bóng,anh đẹp như một bức tượng thần Hy Lạp và có một trái tim mạnh mẽ như một con thú hoang .Nụ cười , tiếng hát , sự hoang dã đầy nam tính và sự ngọt ngào trong tình yêu mà anh mang đến cho cô đã từng làm biết bao nhiêu cô gái trẻ phải trầm trồ và ghen tị với cô.Anh và cô gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên , thể như thượng đế đã tạo ra cô và anh như một chiếc này và chiếc kia của một đôi giày đẹp .Tình yêu của họ đến trong tình cờ và cũng trong sự tiếc nuối mất mác của bao nhiêu con tim đang đang yêu tan vỡ. Họ trải qua những ngày tháng hạnh phúc, lãng mạn nhất trong cuộc đời mình trong vùng trời được tô vẽ những sắc màu tươi tắn nhất của tình yêu ,tưởng như hai con tim đã được nối liền nhau bằng một cây cầu kết tinh từ kim cương vĩnh cửu.
 
 Thế nhưng, cũng vào một buổi chiều thu , gió cũng cuồn cuộn và lá rụng đầy như thế này , cũng trong ánh tà dương man mác . Lần đầu tiên người ta thấy hai con người tuyệt đẹp ấy chỉ ngồi và nói chuyện với nhau , anh không cầm cây đàn guitar quen thuộc , cô  cũng không cầm quyển vở nhỏ trên tay. Họ ngồi cạnh nhau, người con trai nói với cô điều gì đó trong khi cô gái ngồi quay mặt đi. Rồi người ta nghe cô bịt tay lại và thét lên : “Anh đi đi!!, em không muốn nghe gì nữa cả”.
Người con trai đứng dậy ,bối rối như cố lí giải một điều gì đó trong im lặng. Cô quay lại nhìn anh ,không nói một lời.Và rồi như nghĩ rằng nói nữa cũng chẳng được gì, anh bước đi , cô gái vẫn ngồi lại đó, cô nhìn theo bước chân  anh và vết hằn của chiếc bánh xe khuất dần sau những rặng cây lá úa , hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cộ.
Ngày hôm sau , rồi ngày hôm sau nữa , chỉ thấy cô gái đến bên chiếc ghế đá, ngồi xuống vuốt ve phần ghế mà người con trai kia vẫn hay ngồi , như để tìm cho mình một chút dư âm của một cái gì đó , giống như là tình yêu.
Rồi bẵng đi một tuần sau người ta chợt  thấy chàng trai , đi lang thang trong công viên,ánh mắt hướng về chiếc ghế đá mà anh và cô hay ngồi với nhau, hình như anh đang tìm những gì sót lại từ hình bóng của người con gái.Trong khi đó,người ta cũng thấy cô gái đứng xa xa , nấp sau một thân cây to , nhìn về phía anh bằng một ánh mắt buồn rười rượi. Rồi khi anh bước đi, cô lại đến ngồi đấy , vuốt ve..
Đến môt ngày kia , người ta thấy trên chiếc ghế đá công viên nửa bông hoa hồng ngắt dở nằm đè lên một tấm giấy ghi nắn nót : “Anh hãy về và quên em đi !” , chàng trai cầm tấm giấy lên, cẩn thận xếp lại và bỏ nó vào túi áo sơmi của mình. Ngày hôm sau , cũng tờ giấy đó và cũng là một nửa bông hồng ngắt dở , trên tấm giấy xuất hiện những dòng chữ nắn nót không kém , trên đó hình như là những lời nói xoa dịu và âu yếm của người con trai , cô gái cũng nhận lấy những tờ giấy hồi âm ấy,cất đi, và mỗi ngày cô đều để lại một mảnh giấy con con.
 
Rồi một ngày kia họ gặp nhau, anh bước đến gần  khi cô gái mang tờ giấy đến đặt trên ghế đá, người ta thấy anh nói với cô điều gì đó và lôi từ trong túi áo ra đưa cho cô một xấp giấy nho nhỏ, cô nhận lấy với hai hàng nước mắt.Rồi anh lên xe ,quay đi trong cái nhìn của cô , không hề quay đầu lại.Cô gái từ từ ngồi xuống cái ghế đá lạnh băng cầm trên tay xấp giấy và nửa bông hoa ngắt dở, rồi cô cũng lấy trong túi xách ra một xấp giấy con con và một bao diêm , bật lửa và đốt đi hai xấp giấy cho đến khi nó cháy thành tro và bay theo gió . Kể từ hôm đó , không ai thấy chàng trai đâu nữa , chỉ còn cô gái ngồi trên ghế đá công viên , tay ngắt những cánh cuối cùng của nửa bông hoa trong khi lặp đi lặp lại trong vô thức : “ Nếu như … nếu như…” .Rồi cô lôi từ trong cặp ra quyển sổ nhỏ,ngồi viết nắn nót viết gì đó lên tờ giấy ấy , cô ngồi nhìn nó rất lâu ,lại lôi một que diêm ra đốt nó thành tro , tan vào trong gió. Một ngày kia , khi cô đang đốt phần cuối cùng của tờ giấy nhỏ , trời đổ mưa , tờ giấy không cháy hết , cô bỏ lại nó và bước đi ,một người đi qua tò mò đã nhặt nó lên và đọc được rằng trên tờ giấy cháy dở đó , có một đoạn thơ của Puskin :
 
 
 
Em bảo anh đi đi
 
Anh đã không ngừng lại
 
Em bảo anh đừng đợi
 
Anh đã vội về ngay
 
Lời nói tựa gió bay
 
Đôi mắt huyền đẫm lệ
 
Sao mà anh ngốc thế
 
Không nhìn vào mắt em
….
#1
    Lê Thị Như Hằng 24.02.2009 18:11:39 (permalink)
     
     
     
    * Truyện về cô gái thật buồn, mỗi nỗi buồn đều có một lý do riêng, rất riêng,
    * cám ơn em đã ghé qua đọc câu truyện CHỊ TÔI của chị
    * Chúc em vui







    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9