Lối về
Đan Đan 23.02.2009 08:22:16 (permalink)
                              Lối về





                   - Tản văn-

Trong những câu chuyện tôi đọc trên sách báo, luôn có hình ảnh lối về trong góc hẻm tâm hồn mỗi con người. Tôi tin, giống như người lữ hành sau chặng đường mệt nhoài luôn muốn bước về ngôi nhà bình yên của mình. Tôi cứ nhắm mắt lại tưởng tượng, tuổi thơ của tôi nói rằng ngôi nhà ấy thật đẹp, nó bình dị bên con suối róc rách gõ nhạc, bên rừng cây xanh có loài chim dù bay tới phương trời nào vẫn về tổ trong buổi hoàng hôn...

Lớn thêm một chút, tôi thích xa nhà. Dường như ai cũng có một tuổi trẻ như thế! Hứng khởi với những chuyến đi xa, thật năng động, những điều mới mẻ trải dài ngút tầm mắt. Cuộc vui và những tiếng cười cuốn chúng tôi đi, chẳng còn nhớ phút giây nào mình cất tiếng khóc chào đời nơi làng quê với những cây rơm, gốc rạ, con bù nhìn trông ruộng dưa gương mắt nhìn chỉ là ký ức xa lạ, xa rất xa...

Lớn thêm một chút, tôi buộc phải xa nhà. Trong trái tim chợt dâng niềm xúc cảm. Tôi nhớ lắm cái ngõ gạch quen thân, chẳng biết ở nhà bố đã láng xi chưa? Dáng mẹ tôi sau mỗi buổi chợ chiều cứ liêu xiêu, chiếc xe chở hàng nặng trên ngõ gạch khấp khểnh. Tôi nhớ góc vườn, chứa một phần tuổi thơ tôi, nơi có buổi chơi đồ hàng bán hoa, thứ cây nào cũng thành món ăn trong mắt trẻ. Tôi nhớ con cún vện có lần tha dép bị tôi đuổi theo, cán chổi chưa kịp phang xuống thì nghe giọng mẹ nhỏ nhẹ: "Với vật nuôi trong nhà con phải nhẹ nhàng chứ?". Bài học yêu động vật đầu tiên tôi học như thế! Tôi nhớ từng con đường nhỏ quê tôi, nỗi nhớ thiết tha không ngùn ngụt dâng lên mà ngấm dần, ngấm dần... ướt gối. Tuổi thiếu nữ hay khóc! Tôi khóc vì lối về luôn trong tâm trí. Quê hương và cha mẹ, tuổi thơ là những lối về. Tôi về đến nhà rồi! Cha mẹ, quê hương đây, nhưng tuổi thơ thì xa ngái. Mới biết thời gian không có ngõ để về. Chỉ còn một con ngõ nhỏ, với những ký ức tuổi thơ mãi còn trong tiềm thức tôi...

Về trường cũ, trải dài bông điệp, tôi nhìn mái trường rêu phong, thảng thốt gọi "cô ơi!", dáng cô tôi hòa trong màu nắng, nhòe cặp kính trễ.

Về dòng sông xưa, lấp loáng nắng, nhưng tôi không còn háo hức như những ngày đầu bắt chuồn chuồn cắn rốn tập bơi. Tôi lớn thật rồi, ừ, đã lớn!... vậy mà nẻo về nào cũng chất ngất nhớ trong suối nguồn hồn tôi...

 
 
Đan Đan

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2009 08:30:02 bởi Đan Đan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9