NHỚ QUÊ
hoangminhhung 24.02.2009 14:56:38 (permalink)
                            TẢN  MẠN


       Tôi nhớ quê, nhớ về bến nước,dòng sông, những thửa ruộng ,rẩy khoai, rẩy bắp. Tôi nhớ những trưa hè oi bức lũ trẻ con chúng tôi trầm mình dưới dòng sông trong xanh mát lạnh, nhớ những lần đi bắt ếch , bắt cá lia thia giữa trưa hè oi ả, nhớ những ngày mưa phùn lất phất, gió thổi mơn man, nhớ những mùa đông lạnh lẻo gió rít thổi oằn những thân tre gai vạm vỡ,những thân tre tựa vào nhau, chà xát nhau phát ra những âm thanh kẻo kẹt ,não nề. Lúc ấy tôi tưởng tượng như chúng van xin gió đừng thổi nữa. Ấy mà với lũ trẻ chúng tôi đó cũng là dịp để chúng tôi chơi đùa thỏa thích : chúng tôi chạy theo từng chiếc mo nan tách ra từ thân tre bay vèo trong gió, rồi nhặt từng chiếc một , xâu thành từng dây dài đem về nhà cho mẹ đun bếp. Những trò chơi trẻ con ngây ngô thời ấy đã in đậm trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ.

         Những ngày mưa giông, mưa như trút nước, lũ trẻ chúng tôi bó gối ngồi nhìn những giọt nước mưa chảy dài từ mái nhà tranh, co ro nhìn cảnh vật trong màn mưa xám xịt, không gian và thời gian như đọng lại,như đông đặc , một nổi buồn man mác, vu vơ khó tả ;

         Những ngày đông giá qua mau, tháng chạp lại về , nắng xuân vàng rực,ấm áp, một màu vàng tươi đến lạ,ẩn chứa bao niềm vui , háo hức đợi chờ. Một trong những màu vàng gây cho tôi nhiều ấn tượng nhất ấy là màu vàng hoa cải , cái màu vàng mà tôi chỉ có thể cảm nhận nhưng không tài nào diễn tả được, có lẻ trong màu vàng hoa cải ấy có cả nắng xuân , có cả niềm vui háo hức mong chờ tết đến của tuổi thơ tôi...

       Xa quê...giờ những kỉ niệm thời thơ ấu lại hiện về...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2009 18:07:34 bởi hoangminhhung >
#1
    Lê Thị Như Hằng 24.02.2009 17:57:25 (permalink)
     
    *        Ai cũng có một nỗi nhớ quê sâu lắng khi xa quê, tôi xa quê cũng đã lâu,  Tản mạn của bạn làm tôi cũng nhớ thời trẻ thơ của mình trong tiềm thức xa xa, nó vẫn luôn ẩn hiện trong tôi, chưa bao giờ tôi có thể nào quên được, nỗi nhớ của bạn làm tôi nhớ tới câu truyện mà tôi đã viết đầu tay ( câu tr uyện đầu tiên của tôi ) lâu lắm rồi khoảng 10 trước, câu truyện có tựa đề Hoa cỏ trà may trong câu  truyện cũng nhắc đến lũ trẻ nhỏ chăn châu,  nhắc đến hoa cải ở bến sông, rồi con đê dài cong keo khổng lồ, và có dòng sông Lô thơ mộng quê tôi
     
    *     Tôi hiểu những ký ức, ai cũng có một tuổi thơ thật đẹp, cho dù thế nào nó cũng thật đẹp phải không bạn?
     
    *       Cám ơn những dòng tản mạn của bạn ở trên làm tôi nhớ tuổi thơ của mình hơn, bạn hãy tự hào vì mình vẫn còn nhớ nhé!
     
    Tặng bạn một vườn hoa cải nè !!!!!!!!!
     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 18:14:09 bởi Lê Thị Như Hằng >
    #2
      hoangminhhung 25.02.2009 17:01:55 (permalink)
       
                   NGƯỜI LÍNH GIÀ
               ( Ghi chép tản mạn )
       
           1/   Ra đi từ độ 18. Tập kết 54. Hòa bình về làm cán bộ thanh tra. Sống nghiêm túc,đạm bạc, không làm bất cứ điều gì trái quy định của nhà nước , của tổ chức.
                Đông con,vợ mất sớm,một mình nuôi con khôn lớn. Các con đã trưởng thành , mỗi đứa một nghề lao động chân chính, đứa sửa xe,đứa chạy xe ôm. Con gái lấy chồng có con nhưng đều  không hạnh phúc.
                Chấp nhận đời sống thực tại, sống bằng đồng lương hưu ít ỏi.
                Nhìn xã hội hiện tại bằng cặp mắt lo âu, đầy ái ngại.
       
              2/    Người lính già du kích.
       
                 Kể với tôi một thời nghèo khổ của cha ông thời Pháp thuộc. Nghe ông kể tôi hình dung ra vì sao bao lớp người VN theo Cách mạng: áp bức, cường quyền, nghèo đói, dốt nát... thật tội tình cho dân tôi.
                  Từng sống và chiến đấu ở miền nam trong giai đoạn ác liệt của cuộc chiến tranh những năm 1964- 1975.
                  Hòa bình trở về với đời sống thực tại,chịu nhiều thiệt thòi. Những năm 80 đời sống quá khó khăn,đi lập nghiệp ở miền nam, ông bảo có thời khó khăn đến nổi ông phải lấy bao bố may quần để mặc. Các con vẫn là những người lao động chân chính không địa vị quyền uy.
                  Ông sống yêu đời và bảo tôi chưa bao giờ ông được sống trong hòa bình và hạnh phúc như bây giờ, nên ông bảo : hãy sống hết mình , hãy yêu đời.
       
                  3/   Một người từng là bộ đội chủ lực tỉnh, một người là du kích bám trụ trong thời kỳ chiến tranh ác liệt.
                          Một người sôi nổi
                          Một người trầm lặng
      cả hai đều là những người kiên trung. Gia đình đủ sống, bằng lòng với hiện tại.
                      Các con vẫn là những người làm thuê, lẫn vào dòng người ly hương ở đất Sài Gòn.
       
                     Qua những con người chân thật ấy, tôi hình dung ra một sự thật, những người lính đi chiến đấu năm xưa không ai mưu cầu quyền lợi , địa vị cho riêng mình, mà họ chiến đấu chỉ vì lòng yêu nước!
       
         
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9