Truyện cực hay: Mối tình hoa đào
Dương Lệ 24.02.2009 23:25:07 (permalink)
Hồi 1
Núi Hắc Sơn, Văn Huy chém quái vật
Vườn Hiên Nguyệt, Chu Ngọc dạy  Tiểu Vân
Cũng đã lâu lắm rồi, không nhớ vào năm nào nữa, ở Hắc Sơn bỗng xuất hiện một con ác long hoành hành trên núi. Con ác long này tham máu người. Không biết là bao kẻ lên núi đã phải bỏ mạng.
Một buổi tối ở Đào trang, Triệu lão trang chủ đi đi lại lại trong phòng, thở dài. Ánh đèn hắt vào mái tóc trắng bạc phơ của ông. Đúng lúc đó, Trịnh Văn Huy bước vào. Trông thấy ông như vậy, Văn Huy liền quì xuống, nói :
- Ân sư hãy cho phép đệ tử đi giết ác long.  
Lão trang chủ đỡ Văn Huy dậy, bảo :
- Con đứng lên đi. Chuyện này...
- Thưa ân sư, thầy đối với con ơn trọng như núi. Nếu không có thầy đưa về nuôi và dạy dỗ, chúng con đã không thể có ngày hôm nay – Văn Huy xúc động – Xin thầy cho phép ạ.
 - Thấy con trưởng thành và nghĩ được như vậy, ta rất mừng. Hồi đó, ta sai người rèn Hắc kiếm cho con, nhưng không ngờ... Giết con quái vật này không phải là chuyện đùa. Bao nhiêu cao thủ của ta đã phải bỏ mạng vì nó rồi.
- Thưa thầy, con không sợ nguy hiểm. Xin thầy cho phép con được đi.
- Thôi được. Ta sẽ cho phép con.
- Đệ tử tạ ơn thầy.
Về phòng, thấy Minh Hoa và Tiểu Mẫu Đơn đã ngủ, Văn Huy kéo chăn lên đắp cho con, nói : 
- Đơn Nhi, Hoa Nhi, ngày mai cha không ở nhà với các con được. Các con nhớ phải nghe lời mẹ và các thúc đấy, biết chưa ?
Người vợ Văn Huy nước mắt lưng tròng :
- Chàng nhất thiết phải đi thật sao ? Chàng đi như vậy lành ít dữ nhiều. Chàng có làm sao thì mẹ con thiếp không sống nổi mất.
Văn Huy đến bên nàng an ủi :
- Phu nhân, đây là việc hệ trọng. Muốn giết quái vật phải là người biết sử dụng Hắc kiếm. Ta bây giờ là chủ nhân của Hắc kiếm. Ta cũng là Hắc Sơn bang chủ. Ta không đi thì còn ai đi đây. Chẳng lẽ nàng lại muốn những người dân vô tội ở Hắc Sơn này phải mất mạng nữa hay sao ?  
- Phu quân, nhưng mà thiếp... thiếp...
Ngày hôm sau, mây phủ đầy trời. Sau khi tế xong trời đất, Trịnh Văn Huy liền quì xuống lạy tạ Triệu lão trang chủ : 
- Ân sư, con chưa báo đáp được ơn nuôi dưỡng của thầy. Nếu lần này con đi không về được nữa, con xin được kiếp sau báo đáp thầy.
Rồi quay xuống trao áo bang chủ cho Trương Bình Tú, Văn Huy nói :
- Nhị đệ, ta giao chức bang chủ Hắc Sơn cho đệ.
Trương Bình Tú nói :
- Đại huynh, đệ quả thực không dám nhận. Huynh đã hi sinh mình vì bách tính Hắc Sơn, tấm lòng ấy không ai sánh nổi. Đại huynh, con quái vật nguy hiểm lắm. Đệ xin đi theo huynh diệt quái vật.
Dương Thành, Hà Bá Quang, Phạm Thế Phong cũng xin đi theo :
- Đại huynh, chúng đệ cũng sẽ đi với huynh.
Văn Huy nói :
- Với tư cách là đại huynh của các đệ, và là người tiền nhiệm chức Hắc Sơn bang chủ, ta ra lệnh cho các đệ phải ở lại. Nghe rõ chưa ? Nếu các đệ còn theo ta, thì đừng bao giờ coi ta là đại ca nữa.
Cả bốn người đành phải thôi. 
Sau đó, Văn Huy một mình mang theo kiếm lên núi. Ông đánh nhau một ngày một đêm với con quái vật khổng lồ, cuối cùng cũng giết được nó. Từ đó trở đi, không còn thấy ông sử dụng chiếc kiếm đã từng chém ác long kia nữa. Ông chém nó vào một gò đá trước nhà. Người làng đồn rằng thanh kiếm ấy có ma. Bao nhiêu người đã thử rút ra nhưng không thành. Năm sau, Văn Huy mất. Người vợ của ông và đứa con gái thứ hai cũng mất tích sau một trận bão, làm lật thuyền khi đang đi chu du trên sông.
Thời gian trôi qua, Đào trang trở thành nơi trồng đào nổi tiếng khắp Bắc Hà. Một buổi chiều, ngước nhìn khoảng trời xanh trên đồi, Trương Bình Tú bỗng cảm thấy khoan khoái đến lạ. Vẻ mặt ông quắc thước, tay phe phẩy chiếc quạt, ông cố hít lấy mùi hương lúa đang bắt đầu trổ bông. Trên cành đa, một con chim sâu kêu lích rích không thôi. Lát sau, chim sâu bay đi, đậu trên vai áo ông.
Thanh Đồng chạy hớt hải lên đồi, dừng lại thở hổn hển.
Nghe tiếng gia nhân của mình gọi ở đằng sau, Bình Tú ngoảnh lại :
- Có chuyện gì thế, Thanh Đồng ?
- Nhị gia, Nhị phu nhân sắp sinh rồi. Xin mời ngài về ngay.
- Phu nhân ta sắp sinh rồi sao ? – Bình Tú mừng rỡ, một tay dùng chưởng níu cành đa xuống, một tay đặt con chim sâu trở lại cành, rồi bước vội ra về.
Ở nhà, Trương phu nhân mồ hôi vã ra nhễ nhại. Nàng đang cố hít thở thật sâu cho dễ sinh. Tay nàng nắm chặt lấy cạnh giường, có vẻ rất vất vả. Bình Tú đi đi lại lại bên ngoài phòng, vẻ mặt lo lắng. Lúc sau, tiếng khóc “oe oe” cất lên. Bà đỡ bảo :
- Là con gái. Xin chúc mừng Nhị gia và phu nhân.
Bình Tú đẩy cửa bước vào, bế đứa bé quấn trong chiếc khăn bông trắng, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Nhị phu nhân.
- Hay quá ! Ta sẽ đặt tên con là Hà Vân, nghĩa là đám mây trên sông, nàng đồng ý không ?
Nhị phu nhân khẽ gật đầu.
Ba năm thấm thoắt trôi qua. Hà Vân đã lớn. Đó là một cô bé nghịch ngợm, song cũng rất thông minh và đầy bản lĩnh. Cô bé đã đến tuổi phải đi học. Triệu lão trang chủ liền sai người đi tìm thầy dạy học văn và võ cho Hà Vân. Chu Ngọc và Phan Xuân là hai người được chọn. Chu và Phan đều là đệ tử có chung một sư phụ. Người sư phụ ấy là anh trai đã mất của Triệu trang chủ. Ngoài võ thuật ra, Phan Xuân hơn Chu Ngọc ở sự hiểu biết Tứ thư, Ngũ kinh. Triệu lão trang chủ cảm phục tài năng kiệt xuất của họ nên rất yêu quí, coi họ như con cái trong nhà.
Sau khi đến Đào trang, buổi chiều nào, Chu Ngọc cũng dạy Hà Vân học võ. Một lần, Chu dạy cô bé khinh công. Ông lùi lại đằng sau để lấy lực rồi đạp không khí bay lên, bước vun vút trên thân cây lên tới ngọn. Hà Vân ở dưới ngước nhìn lên, vỗ tay khen :
- Bá bá giỏi quá ! Bá bá lấy cho cháu một quả hồng đi.
Chu Ngọc co chân nhảy xuống đất, không quên lấy theo một trái hồng. Chờ Hà Vân ăn xong, Chu hỏi :
- Có ngon không, Tiểu Vân ?
- Ngon ạ. Bá bá hái thêm cho cháu một quả nữa được không ? 
- Con tiểu a đầu này, muốn ăn thì phải tự đi lấy chứ.
- Nhưng cháu không biết bay như bá bá.
Chu Ngọc xoa đầu Hà Vân :
- Tiểu Vân ngoan. Bây giờ ta dạy cho cháu khinh công nhé, chịu không?
Cô bé gật đầu :
- Vậy bá bá dạy cho cháu.
- Được lắm. Tiểu Vân của ta rất ngoan. Nào, cháu làm theo ta.
- Bá bá nhảy lên giỏi quá ! Hay quá ! – Hà Vân không ngớt lời khen.
Một buổi, ở Đào trang có khách đến thăm. Đó là Lâm tướng quân - Lâm Thảo. Ông đến để bàn với lão trang chủ về việc nhờ đất của Đào trang thao luyện quân lính cho hoàng thượng một vài ngày. Ông nói :
- Địa thế ở đây rất tốt cho việc thao luyện. Vừa có núi non lại vừa có chỗ sông ngòi, đất đai bằng phẳng. Nếu lão trang chủ cho phép, tại hạ xin được dẫn quân đến đây trong một vài ngày tới.
- Nếu là lệnh của hoàng thượng thì lão cũng sẽ không từ chối. Lâm tướng quân, ngài cứ việc mang quân đến.
- Lão trang chủ, tại hạ xin thay mặt hoàng thượng cảm tạ ngài.
Đây là cảnh trong phủ Vương Thiệu. Văn quí phi đứng ngay dậy, đập tay xuống bàn :
- Được lắm. Hiện tại hắn đang ở Đào trang đúng là trời phù hộ ta. Cha ta đã bị hắn giết thì bây giờ ta cũng bắt hắn phải trả gấp mười lần.
Vương Thiệu nhìn Văn quí phi, nói :
- Quí phi, tại hạ sẽ tìm cách hạ độc hắn rồi đổ tội cho mấy người ở Đào trang.
- Không được. Ta không những muốn hắn chết mà còn muốn hắn phải mang tiếng xấu muôn đời. Ngươi hãy bỏ độc vào rượu của lão trang chủ rồi tìm cách đổ tội cho Lâm Thảo. Nhớ là phải làm cho thật kín đáo.
- Quí phi thật là cao minh. Quí phi, xin người cứ yên tâm. Tại hạ đã mua chuộc được Trần Khải. Hắn chính là người chẻ củi thuê trong nhà lão trang chủ. Hắn sẽ bỏ độc vào chung rượu.
- Gia thế hắn thế nào ?
- Dạ, hồi trước, Trịnh Văn Huy đánh nhau với quái vật ở Hắc Sơn, hắn đi chặt củi trên núi, may mắn thoát chết. Chính Trịnh Văn Huy đã cứu hắn, đưa hắn về làm ở Đào trang.
- Nói như vậy là hắn có ơn với Đào trang. Làm sao có thể tin cậy được ?
- Thưa quí phi, người vẫn chưa biết hết. Trần Khải chỉ chẻ củi thuê ở Đào trang cho đến bảy giờ tối. Sau đó hắn về nhà. Nhà hắn ở gần núi. Vợ hắn đã chết. Hắn có một đứa con trai năm nay lên bốn. Tại hạ nhiều lần gặp hắn ở sòng bạc, hắn rất mê cờ bạc và tham tiền. Hiện tại hắn đang nợ lớn. Tại hạ hứa sẽ cho hắn tiền trả nợ nếu như hắn làm việc này cho chúng ta. Hắn không thể không thuận theo. Vì nếu không trả nợ, chủ sòng bạc sẽ không tha cho hắn đâu. 
- Thế thì được. Ngươi mau làm như vậy đi.
- Dạ vâng, thưa quí phi.
Vương Thiệu đi ra. Văn quí phi nói :
- Lâm Thảo ơi Lâm Thảo ! Xưa kia vì ngươi không thích ta nên ta đã phải tiến cung. Cha ta cũng chỉ ham chút lợi lộc nhất thời mà tiêu vào mấy đồng của ngân khố. Vậy mà ngươi đòi xử trảm cha ta. Hãy xem ta bắt ngươi phải chịu tội như thế nào.
Hồi 2
Lâm Thảo mắc mưu ác, oan ức tày trời
Lâm gia gặp nạn tai, thương đau tựa biển
Buổi tối hôm ấy, quả là Lâm Thảo và lão trang chủ đang cùng uống rượu trong phòng. Hết rượu, lão trang chủ sai người đi lấy thêm. Thấy Thanh Đồng xuống hầm lấy rượu, Trần Khải liền theo sau. Hắn chờ ở cửa, đợi cho Thanh Đồng ra, chặn lại, nói :
- Thanh Đồng huynh, bên ngoài cổng có người nói cần gặp huynh đấy. Hình như có chuyện gì rất gấp. Cứ để tôi mang bình rượu lên cho.
Thanh Đồng không nghi ngờ gì, đưa bình rượu cho Trần Khải :
- Vậy huynh mang lên hộ tôi. Tôi đi ra xem ai.
Thanh Đồng ra ngoài. Nhưng đứng chờ mãi mà không thấy có bóng ai hỏi. Thanh Đồng liền quay về. Trong khi đó, Trần Khải đã thừa cơ bỏ thuốc vào bình rượu mang lên cho Triệu lão trang chủ.
- Lão mời tướng quân – Triệu trang chủ nâng chén lên mời rồi uống.
- Vâng, mời trang chủ – Lâm Thảo cũng giơ chén lên. Chưa kịp uống thì có một người của Đào trang vào báo :
- Thưa tướng quân, có thư của gia đình ngài gửi tới.
Lâm Thảo bỏ chén rượu xuống, cầm lá thư xé ra đọc. Người vừa vào xin phép cáo lui. Lá thư viết : “Lão gia, phu nhân đã đến ngày sinh. Phu nhân đang sinh khó. Xin lão gia về gấp tối nay”.
Triệu lão trang chủ thấy Lâm tướng quân có vẻ lo lắng. Ông hỏi :
- Chuyện gì thế tướng quân ?
- Không dám giấu trang chủ. Phu nhân tại hạ đã đến ngày sinh, lại sinh khó nữa.
- Vậy tướng quân nên về ngay thôi – Bỗng lão trang chủ kêu lên – Hình như... hình như rượu này có độc - Ông ngã lăn ra đất.
- Trang chủ, trang chủ sao thế này ? – Lâm Thảo nâng Triệu lão trang chủ trên tay.
Đúng lúc đó, Trần Khải gọi Trương Bình Tú tới.
- Lâm tướng quân, ngài thật tàn ác. Chính tay ngài đã bỏ độc vào rượu của trang chủ. Trang chủ ơi ! Trang chủ ơi ! Số ngài thật là khổ - Tiếng của Trần Khải khóc lóc. 
- Ta... ta không hề làm điều đó. Nhị huynh, huynh phải tin tôi – Lâm Thảo nói.
Trần Khải bỗng thôi khóc. Hắn bảo :
- Lâm tướng quân, ngài đừng có chối nữa. Lúc nãy, tôi chờ ở bên ngoài xem lão trang chủ có cần lấy thêm rượu nữa không để đi lấy. Tôi thấy nhân lúc lão trang chủ không để ý, khi rót rượu, ngài liền bỏ độc vào bình. Tôi vào khuyên trang chủ đừng uống. Song trang chủ không tin tôi. Có lẽ, trang chủ đã bị vẻ ngoài hào hiệp của ngài đánh lừa. Tôi định chứng minh đó là rượu độc, nhưng ngài đã cố tình ngăn cản và nói rằng tôi không có phận sự gì ở đây nữa, đuổi tôi đi ra. Biết mình không thể làm gì được, tôi vội đi tìm Nhị gia giúp đỡ. Không ngờ trang chủ đã... 
- Ngươi nói dối. Tại sao ngươi lại hại ta ?
- Tôi không hại ngài. Tôi không có thù oán gì với ngài để hại ngài cả. Tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi. 
Trương Bình Tú ôm lấy xác Triệu trang chủ, đau xót. Nước mắt không ngừng rơi. Ông giận dữ quay ra nói với Lâm Thảo :
- Làm sao ngươi lại dám hãm hại ân sư của ta ?
- Nhị huynh, tôi thật sự lấy làm tiếc về cái chết của trang chủ. Nhưng tôi không làm điều này. Tôi không có thù oán gì với trang chủ. Tại sao tôi hại trang chủ các người được ?
- Vì ngài biết không thể có được sự đồng ý của trang chủ về việc cho mượn đất luyện binh, nên ngài đã tức giận và hạ độc trang chủ – Trần Khải nói.
- Không đúng. Trang chủ đã đồng ý chuyện đó rồi.
- Ngài có bằng chứng gì không ? Chắc chắn là ngài đã không nhận được sự đồng ý nên mới tức giận như vậy. Với lại, Lâm tướng quân, tại sao ngài vẫn chưa uống ly rượu này -  Trần Khải liền đổ ly rượu xuống đất. Mặt đất bốc khói. Trần Khải nói : “Lâm tướng quân, ngài thật độc ác”.
- Vì có người báo phu nhân ta sắp sinh rồi, ta chưa kịp uống thôi.
- Chẳng lẽ trùng hợp vậy sao ? – Trần Khải bảo.
- Ta không giải thích với các người nữa. Ta không làm chuyện này. Ta phải đi ngay Lâm phủ bây giờ. Nhưng ta sẽ trở lại để dự đám tang trang chủ và để điều tra kẻ nào đã hạ độc trang chủ – Lâm Thảo định đi ra, liền bị Trương Bình Tú ngăn lại :
- Ta chưa cho phép ngươi được đi. Ngươi giết người thì phải đền mạng.
Hai bên đánh nhau rất quyết liệt. Mọi người ở Đào trang lúc này đã đến để bao vây Lâm Thảo.
- Ta sẽ giết ngươi – Phạm Thế Phong gạt nước mắt, định xông lên, nhưng Dương Thành đã kịp ngăn lại: “Khoan đã. Không được đánh lén. Chúng ta dù đau đớn cũng phải đàng hoàng”. Đang trong lúc Lâm tướng quân tay không đánh nhau với họ, một cao thủ của Vương Thiệu lẻn vào Đào trang.
Ở gần kinh thành, trong phủ tướng quân, Văn quí phi cũng thuê các cao thủ bắn tên vào những người ở Lâm gia. Lâm phu nhân cuối cùng cũng sinh hạ được một cậu con trai kháu khỉnh, đặt tên là Lâm Vĩnh. Nàng đang ở trong phòng với hai a hoàn là Ngọc Lam, Kim Phượng. Bà đỡ về cách đây đã lâu. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng ngẩng dậy, bảo với Ngọc Lam :
- Em ra ngoài xem có tiếng gì ồn ào vậy ?
Ngọc Lam đi ra. Nàng đứng ở một gốc cây, trông thấy có rất nhiều cao thủ mặc đồ đen vừa bắn tên vừa chém giết những người trong Lâm phủ. Ngọc Lam vội chạy về để báo với phu nhân trốn đi.
Nhưng trong khi nàng ra ngoài, có một tên mặc áo đen khác đã xông vào phòng Lâm phu nhân. Hắn tiến lại gần định giết. Kim Phượng đã nhanh chóng đánh gục. Kiếm của hắn rơi xuống đất. Phu nhân ngồi trở dậy, nói với Kim Phượng :
- Bọn chúng đến để giết chúng ta. Chắc chúng sẽ còn trở lại.
Kim Phượng vội bế Lâm Vĩnh lên tay rồi đỡ Lâm phu nhân dậy, nói :
- Phu nhân, chúng ta phải trốn đi thôi.
Họ chạy đi được một đoạn. Lâm phu nhân mới sinh nên rất yếu, chừng như khó đi tiếp thêm được lâu nữa. Ngoảnh lại, thấy có một đám lính đã đuổi gần đến nơi, Lâm phu nhân nói với Kim Phượng : 
- Em hãy mau đưa Vĩnh Nhi đi khỏi đây. Mặc kệ ta.
- Phu nhân, người đừng lo. Em sẽ liều mạng với chúng để bảo vệ người.
- Không – Lâm phu nhân lắc đầu – Bọn chúng đông như vậy, em không thể đánh được đâu. Ta không biết võ công, nên không chạy nhanh được, sẽ làm vướng chân em. Em hãy mau đưa Vĩnh Nhi ra khỏi đây. Như vậy sẽ còn cơ hội sống sót cho con trai ta.
- Phu nhân, em...
- Ta xin em. Không còn thời gian nữa, em đi đi.
Kim Phượng không còn cách nào khác đành bế Vĩnh Nhi chạy tiếp. Lâm phu nhân ngồi lại xuống đất. Toán lính đã đi đến và giết nàng.   
Ngọc Lam sau khi trở về phòng không thấy phu nhân đâu, lại thấy xác một tên mặc áo đen trên đất, đoán là Kim Phượng đã giết hắn và đưa phu nhân đi trốn. Nàng vội dùng khinh công bay đi tìm họ. Có mấy người mặc áo đen đuổi theo nàng nhưng nàng đã nhanh trí cắt đuôi được. 
Kim Phượng bế Lâm Vĩnh đi được một quãng đã khá xa Lâm phủ. Nàng dừng lại thở. Nghe có tiếng người bước đằng sau, nàng vội vã chạy tiếp. 
- Khoan đã, Phượng tỉ, muội là Ngọc Lam đây – Có tiếng người nói.
Kim Phượng quay lại, nhận ra Ngọc Lam, mừng rỡ :
- Ngọc Lam, muội đấy à ? Ta cứ tưởng là bọn sát nhân.
Ngọc Lam hỏi :
- Tỉ định đi đâu bây giờ ? Mà phu nhân đâu rồi ạ ?
- Phu nhân đã bị chúng giết rồi – Kim Phượng rớm nước mắt – Chúng ta đưa công tử rời khỏi đây thôi, đến Đào trang để tìm lão gia.
Mắt Ngọc Lam cũng rơm rớm nước :
- Vâng. Nhưng chúng ta có nên báo cho tiểu thư đang chữa bệnh ở làng bên biết không ?
- Phải rồi. Chúng ta đến chỗ tiểu thư rồi đi tìm lão gia. Đi mau thôi !
Kim Phượng và Ngọc Lam đến nhà Thái bà bà. Nhìn thấy Lí Mai, họ sụp xuống lạy :
- Tiểu thư, phu nhân đã bị giết rồi. Bọn em đưa công tử đến đây.
Lí Mai chính là em gái của Lâm phu nhân. Nàng nghe tin, rụng rời, nói:
- Hai em vừa nói gì ? Các em nói lại cho ta xem. 
Kim Phượng và Ngọc Lam kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Rồi họ cùng đi tìm Lâm Thảo. 
Bấy giờ, Đỗ Mậu – quản gia của Lâm phủ đã đi hội họp với mấy huynh đệ cũ trở về. Toán lính đã rút khỏi. Trông thấy Lâm phủ tan hoang, đầy xác người chết, Đỗ Mậu kinh hoàng. 
- Là lỗi của ta. Lẽ ra ta không nên bỏ Lâm phủ đi tối nay. Trời ơi là trời! - Đỗ Mậu đau xót nói.
- Phu nhân ! – Nhìn thấy Lâm phu nhân còn thoi thóp thở, Đỗ Mậu nâng lên gọi.
Phu nhân nói đứt quãng :
- Đỗ Mậu... lúc nãy ta quên đưa quyển sách này cho Kim Phượng. Hãy cầm lấy...và...và đưa lão gia hộ ta. Hãy đi tìm công tử đang ở chỗ... chỗ Kim Phượng.
Lâm phu nhân đưa quyển sách ra cho Đỗ Mậu rồi tắt thở. Đỗ Mậu hét lên :
- Phu nhân !
Tiếng oan cũng thấu đến trời. Đêm hôm ấy, trời nổi trận mưa to, giận dữ.
Hồi 3
Hỗn chiến Đào trang
Náo loạn Hoàng phủ
Sau khi chôn cất cho Lâm phu nhân và những người ở Lâm phủ xong, trong đêm ấy, Đỗ Mậu cũng vội đi tìm Lâm tướng quân.
Lại nói về phần Lâm Thảo, ông đang đánh nhau quyết liệt với những người ở Đào trang. Ở trong phòng Nhị phủ, nghe tiếng đánh nhau ồn ào bên ngoài, Hà Vân hỏi Nhị phu nhân bấy giờ vẫn đang lấy tay gạt nước mắt rơi vì cái chết của Triệu trang chủ : 
- Mẹ ơi, ông mất rồi. Còn ai đánh nhau vậy ạ ? Cha cũng ở ngoài đấy ạ?
Nhị phu nhân nói :
- Vân Nhi, đó không phải chuyện của con. Con ở yên đây với mẹ, không được đi ra ngoài đâu đấy. Để ta ra lấy khăn lau mặt cho con, rồi con nằm xuống ngủ đi nhé. 
Nhưng nhân lúc Nhị phu nhân đi lấy khăn, không để ý, Hà Vân đã lẻn ra ngoài.
Hà Vân xuất hiện đúng lúc cao thủ áo đen nấp trên mái đang định bắn tên vào Lâm Thảo. Trông thấy mũi tên sắp sửa lao vào người Hà Vân ở trước mặt mình, Lâm Thảo ngừng đánh với Trương Bình Tú, lao đến kéo Hà Vân ra. Ông bị mũi tên độc bắn vào sau sống lưng, lảo đảo ngã.
- Cha ơi ! – Hà Vân kêu lên. 
Tưởng Lâm Thảo định làm hại Tiểu Vân, Trương Bình Tú liền giằng lấy cung tên trong tay Hà Bá Quang vừa mang đến bắn vào trước ngực Lâm Thảo. Lâm Thảo ngã gục hẳn xuống. Đất mẹ đau xót, dang rộng tay ôm lấy ông.
Trần Khải lợi dụng lúc mọi người không để ý, lẻn đến nấp vào một bụi rậm gần chỗ Lâm tướng quân vừa ngã. Hắn chạy ra trước, rút mũi tên đằng sau lưng Lâm Thảo ra, giấu vội vào áo. Hà Vân lúc bấy giờ sợ quá, bịt mắt lại, khóc mếu máo. Trần Khải nhìn xác Lâm Thảo, mắng :
- Ngươi thật là độc ác ! Còn định hại cả tiểu thư nữa !
Rồi khóc mãi không thôi :
- Trang chủ ơi trang chủ !
Trương Bình Tú và những người khác lại gần. Bình Tú bế lấy Tiểu Vân :
- Đừng lo, nha đầu ! Có cha ở đây rồi. Con không sao rồi.
 Một lúc sau, thấy mọi chuyện đã xong, Trần Khải xin phép cáo lui trước. Mọi người ở Đào trang đều đang đau xót vì cái chết của trang chủ, nên cũng không để ý đến hắn. Hắn đi báo tin cho Vương Thiệu. Vương Thiệu hẹn hắn ngày mai lên núi Hắc Sơn để nhận tiền. Hắn cảm ơn rồi mừng rỡ về nhà.
Văn quí phi nghe nói Lâm Thảo đã chết, vui mừng. Quí phi quay sang hỏi Vương Thiệu :
- Vậy bên Lâm phủ, các ngươi đã cho người giết hết những kẻ ở đó chưa ?
- Dạ rồi thưa quí phi. Tại hạ vừa nhận được mật báo về đã diệt cỏ tận gốc.
- Được lắm – Quí phi nói – Vậy còn ngươi ?
Vương Thiệu run rẩy quì dưới chân Văn quí phi :
- Thưa quí phi, xin người hãy tha cho tại hạ.
Văn quí phi bóp cổ Vương Thiệu :
- Nếu giết ngươi ta làm thật dễ dàng. Nhưng thôi, tha cho ngươi vậy – Quí phi bỏ tay xuống - Hãy giữ bí mật cho việc luyện tập của Bạch phái ở phủ của ngươi. Sau này sẽ cần đến.
- Cảm tạ quí phi. Tại hạ xin giữ bí mật cho đến khi xuống mồ.
Vương Thiệu đã lui khỏi. Quí phi tự nói một mình :
- Lâm phu nhân, xin cũng đừng có oán trách ta. Ai bảo phu nhân lại là vợ của Lâm Thảo – người mà quí phi ta căm hận nhất trên đời này.
Về phần Đỗ Mậu, sau khi đi suốt đêm, đến sáng, ông đã tới được Đào trang. Trông thấy Đào trang treo đèn lồng trắng, khắp phủ để tang, Đỗ Mậu hỏi một người gia nhân đang quét sân phủ :
- Huynh đệ, xin cho hỏi Đào trang vừa có ai mất ạ ?
- Đúng vậy. Trang chủ của chúng tôi đã bị hạ độc, mất tối hôm qua rồi – Người gia nhân dừng chổi quét, vừa nói vừa gạt nước mắt.
- Vậy huynh đệ có thấy Lâm tướng quân đến Đào trang này không ?
- Xin đừng nói về hắn nữa. Chính hắn đã hạ độc trang chủ. Ông trời có mắt, cuối cùng hắn cũng bị Nhị gia bắn tên vào người chết rồi.
- Lâm tướng quân chết rồi sao ? - Đỗ Mậu bàng hoàng.
- Đúng thế. Mà huynh đệ là ai, sao lại quan tâm đến Lâm tướng quân vậy ?
- À, tôi chỉ là khách vãng lai, đi qua hỏi thăm thôi. Xin lỗi đã làm phiền huynh. Tôi đi đây.
Đỗ Mậu ra về, lòng nặng trĩu. Ông nghĩ : “Không thể như thế được. Lão gia không thể nào lại hạ độc Đào trang chủ. Có lẽ đã có kẻ giáng hoạ. Lão gia bị oan”. Đến bên một dòng suối ở ven đồi Hắc Sơn, Đỗ Mậu ghé xuống, lấy tay vốc nước lên rửa mặt.  
Kiệu của Văn quí phi đang trên đường về kinh thành, cũng đi ngang qua đó. Trông thấy Đỗ Mậu, quí phi hỏi một tên lính :
- Người ở đằng xa kia ta trông rất quen. Ngươi có biết hắn là ai không ?
- Dạ thưa quí phi, hình như đó là quản gia của Lâm phủ. Quí phi hẳn đã thấy hắn những lần đi theo Lâm Thảo giúp việc sổ sách trong quân ngũ. Quí phi, cứ để tiểu nhân đi giết hắn.
- Không ngờ là hắn vẫn còn sống. Vương Thiệu dám lừa ta. Nhưng thôi, hãy cứ để mạng hắn đấy. Ta có ý này, ngươi hãy làm theo.
- Dạ vâng, thưa quí phi.
Tên lính thay trang phục thường dân, đi đến chỗ Đỗ Mậu, vờ ngạc nhiên nói :
- Đỗ quản gia, là huynh phải không ?
- Huynh là...
- Tôi là thị vệ ở hoàng cung, nên từng biết huynh. Huynh hay đi với Lâm tướng quân. Quê tôi ở Hắc Sơn này. Mấy hôm nay tôi về phép thăm nhà. Hôm qua, tôi đã chứng kiến ở Đào trang một thảm cảnh. Tôi thật không ngờ Nhị gia Đào trang lại là người như thế.
- Huynh biết chuyện gì đã diễn ra ở đó sao ? Huynh hãy kể cho tôi nghe đi.
- Vâng, để tôi kể. Hôm qua, tôi vào Đào trang để tìm Trần Khải, người chẻ củi thuê của Đào trang, nhờ hắn mai sang nhà tôi chẻ hộ ít củi. Củi nhà chúng tôi hết rồi. Chính tôi đã thấy Nhị gia cho thuốc độc vào rượu mang lên cho lão trang chủ. Hình như hắn thấy rằng chức Hắc Sơn bang chủ vẫn còn chưa đủ. Hắn làm vậy nhằm thao túng tất cả quyền hành ở Đào trang. Nhưng sức tôi hèn, nếu tố cáo, chắc hắn sẽ giết tôi. Nên tôi không dám nói. Thật không ngờ ! Hắn vừa ăn cướp vừa la làng. Hắn liền tìm cách đổ hết tội cho Lâm tướng quân bấy giờ đang uống rượu với trang chủ, rồi giết tướng quân để không ai có thể lật lại chuyện này. Tôi còn nghe trộm thấy hắn hỏi một kẻ xem đã diệt hết tất cả những người ở Lâm phủ hay chưa. Kẻ đó nói rằng rồi. Hắn quả thật là tàn ác !
Đỗ Mậu nghe xong, bừng bừng căm giận. Ông nói :
- Vậy huynh hãy đi với tôi. Chúng ta cùng tố cáo lên quan phủ. Tôi không tin hắn có thể thoát tội được.
- Tôi thực sự không dám đi đâu, Đỗ huynh. Hắn biết tôi đi tố cáo, hắn sẽ giết tôi mất. Hay là thế này, huynh cứ lên kiện với quan phủ, rồi bảo ngài ấy mang người đến bảo vệ tôi. Tôi sẽ chờ huynh ở đây.
- Thế cũng được. Để tôi đi. Huynh nhớ chờ tôi ở đây.
- Được.
Đỗ Mậu đi khỏi. Tên lính liền ra chỗ Văn quí phi, nói :
- Thưa quí phi, tiểu nhân đã nói với hắn Nhị gia Đào trang chính là kẻ  diệt Lâm phủ rồi. Xin quí phi yên tâm.
- Được, ngươi xuất sắc lắm.
Nhưng hắn chỉ kịp kêu lên : “Quí phi, người...”, quí phi đã rút gươm của một tên lính khác, đâm chết hắn. Quí phi nói :
- Như vậy thì ta mới yên tâm được.  
Rồi quí phi sai những tên khác vứt xác xuống bên cạnh suối. Quí phi dùng gươm kề cổ bọn chúng, nói :
- Nếu ai hé ra chuyện này, ta sẽ giết hết các ngươi. Thôi, đi.
Kiệu của Văn quí phi đã về tới kinh thành. Quí phi vào bái kiến hoàng thượng. Ngài rất mừng rỡ :
- Văn Hương, nàng về rồi sao ? Trẫm cho nàng đi ngao du sơn thuỷ để bớt buồn khổ sau cái chết của cha. Không biết ái phi của trẫm nay đã khoẻ hơn chưa ?
- Dạ, thưa hoàng thượng, thần thiếp đã thấy đỡ hơn rồi. Xin tạ ơn hoàng thượng.
Còn về phần Đỗ Mậu, sau khi đến phủ nha, liền đánh trống kêu oan. Hoàng tri phủ cho gọi vào hỏi :
- Có chuyện gì mà ngươi lại đánh trống kêu oan ?
- Thưa đại nhân, tôi chính là quản gia của Lâm tướng quân ở kinh thành. Lão gia chúng ta bị kẻ xấu hãm hại. Xin ngài hãy rửa oan cho lão gia - Đỗ Mậu nói.
- Ngươi nói Nhị gia Đào trang đã làm chuyện này. Vậy có chứng cớ gì không ?
- Dạ, có. Xin ngài hãy đi với tôi đến tìm gặp một người. Huynh ấy đang đứng ở bờ suối để chờ tin tức của tôi.
Đỗ Mậu và Hoàng tri phủ đến bờ suối tìm gặp nhân chứng. Nhưng thấy hắn đã chết, Hoàng tri phủ nói :
- Giờ hắn chết rồi, không thể dùng làm nhân chứng.
Đỗ Mậu nói :
- Đại nhân, chắc là người của Đào trang đã đến diệt đầu mối. Xin ngài hãy cho người đến bắt họ.
Hoàng tri phủ không khỏi tức giận :
- Ngươi không được nói chuyện hồ đồ với ta. Xưa nay, người ở Đào trang vẫn nổi tiếng là hào hiệp, thường xuyên giúp đỡ dân chúng. Vì đánh nhau với ác long trước kia, Trịnh gia của họ đã chấp nhận mạo hiểm cả tính mạng. Chuyện ngươi nói vốn ban đầu ta đã không tin, nên mới theo ngươi đi tìm nhân chứng. Bây giờ hắn chết rồi, những lời nói của ngươi càng không hề có căn cứ. Với lại, làm sao ta biết là ngươi lại không giết hắn để bịt đầu mối? Thôi, ta nể tình tha cho ngươi. Về đi. Khi nào có bằng chứng thì hãy đến tìm ta.
Hoàng tri phủ liền bỏ đi. Đỗ Mậu còn lại một mình, nhưng vẫn còn căm hận :
- Không có chứng cớ, ta không thể nào tố cáo được. Ta cũng không có võ công, không thể nào đi liều mạng. Ta sẽ đi tìm những người cũng từng mang ơn cứu mạng của lão gia, nhờ họ quyên vốn để thành lập võ đoàn. Hai mươi năm sau ta trở lại nơi đây báo thù.
Rồi Đỗ Mậu rút cuốn sách mà Lâm phu nhân đưa trước lúc tắt thở từ trong áo ra. Đó là Thạch Sơn kiếm pháp do Lâm Thảo tự sáng chế trong suốt những năm tháng thao binh luyện mã. Đỗ Mậu ngửa cổ lên trời, nói :
- Phu nhân, tại hạ từng được lão gia cứu mạng. Tại hạ hứa sẽ trả thù này cho phu nhân và lão gia. Sau này, nếu tìm được công tử, tại hạ nhất định sẽ trao lại Thạch Sơn kiếm pháp cho công tử.
Đỗ Mậu bỏ đi. Ít lâu sau, phái Thạch Sơn mà ông mở đã được thành lập.
Hồi 4
         Trời cũng thương, Lí Mai gặp người cũ
Đất không dung,  Trần Khải hoạ sát thân
Đó là về phần Đỗ Mậu. Còn về phần Lí Mai và Kim Phượng, Ngọc Lam, họ tìm đến Đào trang ngay sau khi Đỗ Mậu cũng vừa rời khỏi đó. Lí Mai đập cửa :
- Có ai ở đây không ?
          Dương Thành ở ngoài sân, nghe thấy tiếng đập cửa, liền bảo với một gia nhân :
          - Ngươi ra xem ai gọi cửa ngoài kia ?
          Người gia nhân tuân lệnh, đi ra. Một lúc sau, hắn vào nói :
          - Thưa Tứ gia, ở ngoài có ba cô gái. Một người bế đứa trẻ trên tay, nói tên là Lí Mai và bảo cho gặp Lâm tướng quân.
          - Ngươi nói sao cơ ? Tên là Lí Mai ?
          - Dạ vâng, thưa Tứ gia.
          - Ngươi ra bảo họ vào đây. À, thôi. Để ta ra hỏi họ xem là ai.
          Dương Thành đi ra ngoài, mở cửa. Dương Thành nói :
          - Lí Mai ? Là muội thật sao ?
Lí Mai cũng nói :
- Dương Thành, huynh... sao huynh lại ở đây ?
Dương Thành liền mời Lí Mai, Kim Phượng, Ngọc Lam cùng vào phòng mình trò chuyện. Lí Mai nhìn chiếc khăn tang trên đầu Dương Thành, hỏi :
- Huynh đang để tang ai vậy ?
- Đó là ân sư của ta – Triệu trang chủ – Dương Thành không khỏi xúc động - Hồi chúng ta bị lạc nhau, ta đi mãi mới kiếm được bánh mang về, nhưng không thấy muội đâu cả. Ta đi tìm muội khắp nơi, va phải Triệu trang chủ. Ân sư dắt ta và mấy anh em mồ côi nữa về nuôi dưỡng ở Đào trang. Thấy anh em bọn ta ham mê học võ, ân sư còn mở võ đường cho bọn ta. Không ngờ ân sư đã bị Lâm Thảo hạ độc.
- Lâm Thảo huynh ! Huynh ấy đã làm chuyện này sao ? Vậy giờ huynh ấy đang ở đâu ?
- Lúc bao vây hắn, Tiểu Vân chạy ra. Hắn liền ôm lấy con bé, có lẽ để uy hiếp. Sợ Tiểu Vân nguy hiểm đến tính mạng, Nhị huynh của ta đã bắn tên vào hắn. Hắn chết rồi.
- Sao cơ? Dương Thành, huynh có biết không ? Lâm Thảo chính là anh rể của muội. Lâm phu nhân là chị gái của muội.
Lí Mai kể :
- Hồi đó, sau khi huynh đi kiếm đồ ăn, có một người đi qua chỗ muội. Trông thấy vòng hạt xoàn trên tay muội, người đó cũng giơ chiếc vòng mình đeo trên tay ra. Người đó nói : “Muội chính là em của ta. Chính mẹ đã làm cho hai tỉ muội chúng ta mỗi người một chiếc vòng này”. Muội nhìn lại. Đúng là hai chiếc vòng giống hệt nhau. Muội còn nhớ năm muội lên ba, cha bị bệnh nặng, không có tiền mua thuốc nên mất. Ba mẹ con phải rau cháo qua ngày. Năm ấy mất mùa, nhà không còn gì để ăn. Mẹ phải nhịn để nuôi hai tỉ muội. Rồi ba mẹ con đi ăn xin. Vì đã lâu không có gì vào bụng, mẹ chết đói trên đường. Thấy muội cũng đang sắp lả đi, tỉ của muội liền cố gắng lết đi tìm cái gì đó để ăn. 
Muội liền hỏi : “Hồi ấy tỉ đã đi đâu, khiến cho muội phải chờ rất lâu vậy ?”. Tỉ tỉ nói : “Ta đi khắp nơi để kiếm thứ gì ăn. Lúc qua Lâm phủ, Lâm phu nhân trông thấy, hỏi chuyện. Thấy hoàn cảnh đáng thương, phu nhân đã nhận ta làm con nuôi. Ta nói : “Thưa phu nhân, cha mẹ cháu đã mất rồi. Nhưng cháu còn một đứa em nữa”. Phu nhân và ta cùng đi tìm muội. Nhưng muội đã đi mất”.
Lí Mai bỗng dừng lại, nói :
- Chính là lúc huynh đi ngang qua bất ngờ làm rơi bánh, muội đói quá, liền lao đến cướp lấy của huynh, huynh có nhớ không ? Huynh đuổi theo muội, nhưng muội vừa chạy vừa nhai ngấu nhai nghiến chiếc bánh. Vậy mà sau khi hỏi hoàn cảnh của muội, huynh đã không trách muội đã lấy mất chiếc bánh mãi mới xin được của huynh. Thấy muội đã mất mẹ, lại bị lạc tỉ tỉ, huynh bảo muội đi cùng với huynh ăn xin qua ngày. Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa nên đã dựa vào nhau mà sống. Muội nói lại với tỉ ấy như vậy. Tỉ ấy có kể tiếp rằng lúc đó, phu nhân Lâm phủ đưa tỉ ấy về nhà và còn làm lễ mai táng cẩn thận cho mẹ của muội nữa.   
Còn sau đó, đợi mãi không thấy huynh đâu, tỉ tỉ liền dẫn muội đến Lâm phủ. Lão gia và phu nhân cũng đã nhận muội làm con nuôi. Sau này họ gả con trai cho tỉ tỉ của muội, đó là Lâm tướng quân. Muội cũng được họ cho học thêm nghề thuốc nữa.
- Thật như vậy sao ? – Dương Thành nhìn đứa bé trên tay Lí Mai, hỏi – Vậy đứa bé này là ai ? Sao muội lại đi cùng với hai cô a hoàn ?
- Dương huynh, nghe Kim Phượng và Ngọc Lam nói không biết tại sao lại có kẻ độc ác nào đó muốn giết hết những người trong Lâm phủ tối hôm qua. Tỉ tỉ của muội đã bị bọn chúng giết chết. May mà còn cứu được Vĩnh Nhi – con của tỉ tỉ và anh rể. Kim Phượng, Ngọc Lam may mắn trốn thoát, liền sang làng bên tìm muội, kể cho muội nghe tất cả, rồi ba người chúng tôi đến Đào trang để tìm anh rể. Không ngờ anh rể lại hạ độc trang chủ và bị giết.
Lí Mai ôm mặt, đau đớn, khóc nức nở lên.
Dương Thành nói :
- Lâm Thảo có tội, nhưng những người khác ở Lâm gia thì không. Sao ông trời lại khiến Lâm phủ thành ra như thế này.
Dương Thành cũng không khỏi xót xa.
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, theo đúng hẹn, Trần Khải lên núi Hắc Sơn để gặp Vương Thiệu lấy tiền. Trước khi đi, hắn bảo với đứa con trai :
- Cha chỉ ra ngoài mấy phút thôi. Con ở nhà chờ một lát, cha về ngay.
Nhưng Vương Thiệu muốn bịt đầu mối, sau khi đưa tiền cho hắn, liền phóng hoả đốt rừng Hắc Sơn, rồi chạy một mạch về phủ. Lửa bốc lên ngùn ngụt. Lại đang là mùa khô, dân làng cho rằng đó là thảm hoạ tự nhiên. Họ lên núi dập tắt lửa, và không hề nghi ngờ gì. Lửa sau khi dập tắt đã để lại hậu quả một phần rừng của Hắc Sơn đen lại trong đám tro tàn.
Không thấy cha mình về nhà sau mấy phút đi ra ngoài như đã nói, đứa con trai bốn tuổi của Trần Khải là Trần Long Tuấn chạy sang Đào trang để hỏi. Nó vừa đi vừa khóc. Lúc đi qua Tứ phủ, thấy ở trong phòng có tiếng nói, và cả tiếng khóc, nó liền dừng lại, nép vào bên cánh cửa, lén nghe. Thu Nguyệt, con của một a hoàn sống ở Đào trang, đang đứng chơi trước nhà, thấy Long Tuấn đang lén nghe cái gì đó, liền đến đập vai, hỏi :
- Huynh đang nghe cái gì thế ?
- Yên lặng nào – Long Tuấn suỵt khẽ – Cứ nghe thì biết.
Thu Nguyệt cũng tò mò áp tai vào vách nghe.    
Ở trong phòng, Dương Thành đang nói. 
- Vậy bây giờ muội định đi đâu ? – Dương hỏi Lí Mai.
- Muội cũng chưa biết.
- Hay muội ở lại Đào trang – Dương Thành đề nghị – Thực ra, từ lâu ta đã để ý đến muội. Nếu muội đồng ý, hãy làm vợ ta và ở lại đây. Kim Phượng và Ngọc Lam cũng sẽ ở lại làm a hoàn của muội.
- Vậy còn Vĩnh Nhi ? Vĩnh Nhi sẽ ở đâu ? Nếu biết nó là con của Lâm Thảo, mọi người ở Đào trang liệu có tha cho nó không ? Người ta có giết nó để đề phòng sau này nó không hiểu biết sẽ trả thù không ?
- Chuyện đó...
Bỗng Dương Thành nói :
- Ta sẽ đưa muội và Vĩnh Nhi đến gặp mọi người.
Thấy Dương Thành mở cửa đi ra, Long Tuấn liền chạy vội đi. Thu Nguyệt sau một lúc lưỡng lự cũng chạy đi mất.
Dương Thành đưa Lí Mai và Vĩnh Nhi đến trước linh cữu của Triệu lão trang chủ. Mọi người ở Đào trang bấy giờ đều ở đó cả.
Dương Thành và Lí Mai cùng cúi xuống khấu đầu. Dương Thành nói :
- Ân sư, đây là vợ và con trai của con. Nàng ấy là Lí Mai, còn con trai của con là Dương Vĩnh. Xin ân sư hãy nhận mặt họ.
Sau đó, quay ra, Dương Thành cũng nói :
- Xin lỗi mọi người. Đệ đã không cho mọi người biết về Lí Mai và Dương Vĩnh. Tuy Lí Mai là em của phu nhân Lâm Thảo, nhưng nàng ấy rất tốt, lại là người tri kỉ của đệ. Lâm Thảo dù sao cũng đã chết rồi. Từ giờ trở đi, Lí Mai là vợ chính thức của đệ. Xin mọi người hãy đối xử bình đẳng với nàng và con của chúng tôi. 
Lí Mai bế Dương Vĩnh lạy lão trang chủ rồi xin đi ra. Mắt nàng đỏ hoe.
Thấy Lí Mai bế Vĩnh Nhi ra ngoài, Hà Vân cũng chùi nước mắt, đi ra theo, nói :
- Cô Lí, em bé thật là xinh. Hôm nào em cứng cáp, cháu sang chơi với em nhé.
Lí Mai bảo :
- Ừ. Cháu cứ sang chơi với em khi nào muốn.
Còn Hà Bá Quang trông thấy Lí Mai bế Vĩnh Nhi thì nói một mình :
- Không ngờ Tứ đệ của ta cũng là hạng phong lưu. Có vợ và con ở ngoài rồi mới đem về nhà giới thiệu.
Long Tuấn ở Đào trang, nghe tin báo về có trận lửa ở rừng Hắc Sơn, và tìm thấy một xác người chết là Trần Khải thì khóc lóc không thôi. Trương Bình Tú đi qua thấy tội nghiệp, liền bảo :
- Thôi, cháu đừng khóc nữa. Cha cháu dù sao cũng đã mất rồi. Ta nhận cháu làm nghĩa tử. Vì nhà cháu không còn ai nữa, cha cháu cũng có ơn với Đào trang vì đã phát hiện ra kẻ đầu độc ân sư.
Rồi Trương Bình Tú nhận Long Tuấn làm con nuôi bên Nhị phủ.
Một tháng sau đám tang của Triệu lão trang chủ, Hà Vân mở cửa bước vào phòng Vĩnh Nhi, đưa nôi. Hà Vân vuốt đôi má phúng phính của em bé, bảo :
- Đệ đệ đáng yêu thật ! Lớn lên, đệ chơi cùng với ta nhé.
Thấy có tiếng chân người bước bên ngoài, Hà Vân nép vào sau góc rèm. Ngọc Lam và Kim Phượng chỉ qua một lát, bỏ màn xuống nôi cho cậu bé rồi ra ngay. Chờ cho họ đi khỏi, Hà Vân mới bước ra. Cô bé vén màn lên, cầm tay em, nói :
- Vĩnh Nhi, hẹn gặp đệ lần sau nhé !
Hà Vân bỏ màn lại như cũ, rồi rón rén bước ra ngoài. Trông thấy Chu Ngọc, nhớ lại hôm học khinh công, Hà Vân chạy tới, ôm lấy chân Chu, nài nỉ:
- Bá bá dạy cháu tiếp khinh công đi. Cháu muốn lấy được quả hồng cơ. Bá bá !  
Đám cưới giữa Dương Thành và Lí Mai diễn ra một năm sau. Lí Mai trở thành Tứ phu nhân của Đào trang.
Hồi 5
Thu Nguyệt bí mật can gián Tiểu Vân
Long Tuấn trực tiếp đối đầu Dương Vĩnh
Mặt trời đã lên cao bằng con sào. Hà Vân đang ngồi tập viết chữ thì Vĩnh Nhi vào, hỏi :
- Tiểu Vân đang làm gì thế ?
 Hà Vân ngoảnh lại, vui mừng :
- Vĩnh Nhi, đệ đến đấy à ? Ta đang tập viết. Mấy chữ này khó quá.
- Để tôi xem nào.
Dương Vĩnh cầm tờ giấy viết mẫu lên, đọc :
            Quan quan thư cưu
            Tại hà tri châu
            Yểu điệu thục nữ
            Quân tử hảo cầu
Mồm Hà Vân há hốc :
- Đệ giỏi thật đấy ! Làm thế nào đệ có thể đọc hết được từng đấy chữ ?
- Hôm nào Phan bá bá tiên sinh đến dậy Tiểu Vân, tôi cũng đến đây nghe mà. Tiểu Vân học hết chữ nào là tôi biết hết chữ đấy.
Hà Vân chống tay lên bàn, bảo :
- Vĩnh Nhi giỏi thật đấy, mới ba tuổi mà đã biết đọc, biết viết rồi. Còn ta lại học mãi mà không thuộc nổi.
Tiểu Vân khóc nức nở lên. Vĩnh Nhi đến bên, vuốt những sợi tóc mềm mại của cô bé, nói : 
- Tiểu Vân đừng khóc. Chỉ cần Tiểu Vân tập trung là sẽ nhớ chữ mà. Hay là tôi cùng học viết với Tiểu Vân nhé. 
Hà Vân nghe nói, lau nước mắt đi, gật đầu. 
- Ta cũng sẽ không chịu thua đâu.
Học viết xong, cả hai đứa bé cùng rủ nhau đi chơi. Hiên Nguyệt mùa này, đào ra hoa đỏ hồng cả chân trời lẫn mặt đất. Hà Vân và Dương Vĩnh chơi trốn tìm giữa vườn đào. Dương Vĩnh bị bịt mắt, còn Hà Vân thì vừa chạy vừa nói :
- Ta ở đây cơ mà, Vĩnh Nhi ! Đố đệ bắt được ta đấy !
- Tiểu Vân chạy từ từ thôi !
- Còn lâu. Để đệ bắt được ta sao ?
Hai đứa bé chạy đuổi nhau ra cả cánh đồng lúa ven đồi. Tiếng cười nói rộn rã. Vậy là lại đã mười sáu năm trôi qua. Trò đuổi nhau cũng đã có từng ấy năm in dấu kỉ niệm của hai người.
- Tiểu Vân, từ từ thôi ! Không khéo lại ngã đấy !
- Còn lâu nhé !
Đang cười đùa vui vẻ, Hà Vân không để ý thấy một hòn đá chắn ngang đường, vấp ngã.
- Đau quá ! – Tiểu Vân ôm lấy chân, rên rỉ.
- Tiểu Vân, tôi đến ngay đây!
Giật khăn bịt mắt ra, Dương Vĩnh chạy vội đến.  
- Tại Tiểu Vân chạy nhanh quá nên mới ngã đấy. Lớn rồi, mà không chịu cẩn thận gì cả.
Dương Vĩnh xé mảnh áo của chàng, buộc vào vết thương thấm máu đỏ trên đôi chân trần lộ ra trắng như ngọc. Hà Vân đẩy Dương Vĩnh ngã giúi ra đằng sau :
- Ta không cần đệ phải giúp ta. Ta tự biết lo.
Hà Vân cố đứng dậy, nhưng chỉ vừa đứng lên đã ngã. May mà Dương Vĩnh đỡ kịp. Lúc ấy, ở sau một gốc đào, một bóng người trông thấy bọn họ, nhưng đã bỏ đi.
- Để tôi cõng Tiểu Vân về.
- Ta không cần – Hà Vân vẫn cố tình đẩy Dương Vĩnh ra.
Dương Vĩnh bế xốc Hà Vân lên, bước qua vườn đào. Hà Vân hỏi :
- Sao đệ bảo cõng ta cơ mà ?
- Đó là lúc còn bé thôi. Vì khi đó tôi không bế được Tiểu Vân.
- Hay là Vĩnh Nhi cõng ta đi. Mọi người nhìn thấy không tiện.
- Lần khác, tôi sẽ cõng Tiểu Vân.
- Đệ lại còn muốn cho ta ngã lần nữa sao ?
- Còn gì nữa. Nghịch ngợm, lại khó bảo như thế, không ngã mới là lạ.
- Có đệ mới nghịch ngợm, khó bảo ấy.
Nhị phu nhân nhìn thấy Dương Vĩnh bế Tiểu Vân về, lo lắng hỏi :
- Vân Nhi làm sao thế, Vĩnh Nhi ?
- Tiểu Vân ngã, cháu đưa cô ấy từ vườn đào về, thưa bá mẫu.
Vĩnh Nhi bế Tiểu Vân vào trong nhà. Nhị phu nhân đi theo, nghĩ ngợi. “Cô ấy” là sao ?”. 
Dương Vĩnh đặt Hà Vân xuống giường, đi ra rót một tách nước, dựng nàng ngồi dậy và cho uống. Nhị phu nhân thấy thế, bảo :
- Cháu có thể về được rồi. Để ta chăm sóc Vân Nhi cho. Không Tứ muội lại mong.
- Cháu ở thêm một lát nữa có được không ạ ? Mẹ cháu biết cháu ở bên Nhị gia rồi.
- Thôi được. Để ta sang bảo với Tứ muội.
Nhị phu nhân bước ra ngoài, sai con hầu là Tuyết Nga đi cùng sang bên Tứ phủ.
Tiểu Vân vừa thiếp đi được một lúc. Mở mắt tỉnh dậy vẫn thấy Dương Vĩnh ngồi trên ghế, đầu dựa vào cột màn, khuôn mặt tuy hơi xanh mà vẫn rất thanh tú. Hà Vân nói :
- Đệ vẫn chưa về sao ? Cô Tứ chắc đang mong đệ đấy.
Dương Vĩnh mỉm cười :
- Tiểu Vân tỉnh rồi à ? Tôi cứ sợ Tiểu Vân ốm. Bây giờ thì ổn rồi.
- Đệ ngốc quá. Đệ lo lắng cho ta thì cũng phải nghĩ đến sức khoẻ của đệ chứ. Hôm qua, đệ cũng vừa mới ốm dậy mà. Đệ đưa tay đây ta xem nào.
Dương Vĩnh đưa tay ra. Đôi bàn tay trắng muốt của Hà Vân nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của chàng :
- Tay Vĩnh Nhi còn run quá. Hình như chưa hết ốm thì phải.
Hà Vân ngước lên nhìn Dương Vĩnh, bắt gặp ánh mắt của Vĩnh Nhi đang đắm đuối nhìn mình. Một cảm giác xao xuyến tràn ngập trong lòng nàng. Nàng rút tay ra.
Thu Nguyệt mang thuốc lên, gõ cửa.
- Tiểu thư, em đây.
- Em vào đi.
Thu Nguyệt mở cửa vào, chào hai người, rồi đặt chén thuốc lên bàn, lễ phép thưa :
- Lão gia sai em mang thuốc lên cho tiểu thư. Dương công tử, Tứ phu nhân cho người sang gọi công tử về đấy ạ.
Hà Vân cũng bảo :
- Ta đã nói rồi mà. Cô Tứ thể nào cũng mong. Đệ về mau lên.
- Vậy chiều tôi sang.
- Chào công tử – Thu Nguyệt nói.
Dương Vĩnh gật đầu, và bước ra ngoài. Lúc đó, Trần Long Tuấn cũng đang đi tới.
- Sao đệ dám đẩy Vân muội ngã ? – Long Tuấn hỏi bằng giận dữ, đấm mạnh vào ngực Dương Vĩnh. Máu ở miệng chàng chảy ra. 
- Đệ xin lỗi, Long Tuấn huynh ! Tất cả đều do đệ. Nhưng huynh cũng không nên mạnh tay với đệ như thế.
- Lần sau, ta sẽ không còn nể đệ đâu. Đệ về đi.
Long Tuấn hậm hực nhìn theo Dương Vĩnh cho đến khi chàng đi khuất hẳn.
Thu Nguyệt đến bên giường, đút thuốc cho Hà Vân. Nuốt được vài ngụm, Hà Vân lấy tay đẩy thìa thuốc ra xa miệng, nói :
- Ta không uống nữa đâu. Em mang ra đi.
Thu Nguyệt tỏ ra lo lắng :
- Tiểu thư không chịu uống thuốc thì làm sao khỏi được. Hay là tại thuốc nóng quá. Để em thổi nguội bớt cho tiểu thư nhé.
- Không phải ta chê thuốc nóng. Ta không muốn uống mà. Em mang ra đi được không ?
Thu Nguyệt thở dài :
- Tiểu thư... Thôi được rồi. Để em mang đi vậy.
- À, khoan đã.
- Gì vậy, tiểu thư ?
- Ta hỏi em một chuyện. Thu Nguyệt này, lúc nãy, nhìn Vĩnh Nhi, không hiểu sao ta thấy mặt mình lại nóng bừng lên. Ta nhìn thấy mặt đệ ấy cũng thế. Em thấy có lạ không ?
Thu Nguyệt chợt giật bắn người lên :
- Chuyện này không được đâu tiểu thư.
Hà Vân nhìn Thu Nguyệt bằng con mắt ngạc nhiên, hỏi :
- Sao thế ? Có chuyện gì không được ?
- Không được mà. Hiện giờ em không biết nói sao cho tiểu thư hiểu. Nhưng tiểu thư nghe em, tiểu thư và Dương công tử nên ít gặp nhau thì hơn. 
- Tại sao lại phải ít gặp Vĩnh Nhi ? Đệ ấy rất tốt với ta mà.
- Chuyện này rất khó nói. Nhưng rồi tiểu thư sẽ biết tại sao thôi. Bây giờ, tiểu thư phải nghe em mới được. Bao giờ thì Dương công tử sẽ sang thăm tiểu thư ạ ?
- Vĩnh Nhi nói chiều nay.
- Vậy tốt nhất, tiểu thư hãy cứ tránh mặt đi. Em sẽ nói với công tử là tiểu thư mệt, không muốn tiếp ai cả.
- Ta không muốn nói dối như vậy đâu. Vĩnh Nhi lại lo cho ta, ta không đành lòng.
- Tiểu thư... – Cuộc trò chuyện đang dang dở thì có tiếng gia đinh nam gọi ở bên ngoài.
- Thu Nguyệt, nàng ở đâu vậy ?
Hà Vân nói :
- Hình như có ai gọi em đấy.
- Tiểu thư, có ai đâu. Tiểu thư, tiểu thư nghe lời em đi. Tiểu thư... – Lại có tiếng xen ngang câu của Thu Nguyệt :
- Xin chào Trương tiểu thư ! Thu Nguyệt, hoá ra nàng ở đây. Làm tôi tìm mãi.
- Tiểu Minh, huynh ra ngoài đi. Tí nữa, tôi sẽ cho huynh một trận.
Hà Vân nhìn hai người, bỗng nghiêm mặt lại bảo :
- Hai người ra ngoài đi. Ta mệt rồi, ta cần nghỉ một lát.   
- Vậy tiểu thư nghỉ đi ạ. Em xin phép ra ngoài.
Rồi Thu Nguyệt kéo xềnh xệch Tiểu Minh đi ra, đóng cửa phòng lại. Bước đến cạnh hòn giả sơn có tiếng nước chảy róc rách, Thu Nguyệt mới buông tay Tiểu Minh, gắt :
- Huynh đến tìm tôi làm gì ? Không sợ Ngũ gia phạt sao ?
Tiểu Minh lắc đầu, rồi cầm tay Thu Nguyệt lên, ngắm kĩ khuôn mặt tươi tắn như hoa của nàng. Tiểu Minh không khỏi cảm động, ôm chặt Thu Nguyệt vào lòng, nói :
- Ta nhớ nàng quá ! Ngũ gia đã sang bên Tam gia chơi rồi. 
- Huynh thật là đáng ghét.  
Buổi chiều, Hà Vân nhấp nha nhấp nhổm trong phòng. Nàng muốn đi ra ngoài, nhưng Thu Nguyệt còn đang ngồi quạt thuốc cho nàng bên cạnh, nên không sao đi được. Lúc sau, Hà Vân bảo :
- Thu Nguyệt này, em quạt thuốc từ nãy đến giờ chắc nguội cả rồi đấy. Thôi, em đi đổi thuốc nóng cho ta. Thuốc đang nóng uống sẽ tốt hơn.
- Vậy em đi đổi thuốc nóng đây. Tiểu thư chờ em nhé.
- Em đi đi. 
Thấy Thu Nguyệt đã ra khỏi, Hà Vân mừng rỡ định ra. Vừa mới khép cửa phòng lại, nàng đã gặp Long Tuấn.
- Muội định đi đâu thế ? – Long Tuấn hỏi.
- Đại ca, huynh làm muội hết hồn. Muội cứ tưởng ai – Tiểu Vân ngó xung quanh, suỵt khẽ – Muội muốn ra ngoài một lát. Huynh nói dối hộ muội nhé.
- Nhưng muội muốn đi đâu ?
- Muội sang Tứ gia gặp Vĩnh Nhi thôi.
- Được rồi. Ta sẽ giúp muội. Nhưng Vĩnh đệ hôm nay không có nhà đâu.
- Vậy đệ ấy đi đâu ? Huynh có biết không ? 
- Đệ ấy lên núi một mình rồi.
- Lên núi rồi ạ ?
- Đúng vậy. Thế nên, muội ở trong phòng thì hơn, đừng tìm gặp đệ ấy nữa.  
- Lên núi một mình nguy hiểm lắm. Không được. Muội không thể để đệ ấy đi một mình được. 
- Sao ? Muội lại nhất định muốn đi tìm nữa à ?
- Đúng thế.
- À, chắc là Vĩnh đệ đã về nhà rồi. Muội không cần lên núi nữa.
- Lại đã về nhà rồi ạ ? Vậy muội sang bên ấy đây. 
Trương Bình Tú từ bên Tứ phủ về, thấy Hà Vân định trở gót đi, quát:
- Nha đầu, đã bảo con ở nhà cơ mà. Lại còn đi đâu nghịch nữa ? 
Hồi 6
Tìm Hà  Vân, Vĩnh Nhi về nhà muộn
Tức Trực, Kiên, Tiểu Vân nhảy mái hiên
Tiểu Vân nói :  
- Thưa cha, con...
- Con xin lỗi nghĩa phụ.
- Ta biết không phải lỗi của con, Tuấn Nhi. Con đưa nó vào đi. 
- Vâng.
Long Tuấn đưa Hà Vân vào phòng của nàng.
- Thôi, muội đi nghỉ đi ! Không cha sẽ mắng muội đấy.
- Muội không muốn cả ngày phải ở trong phòng. Sao huynh chẳng giúp muội ?
- Vân muội, muội cũng biết là cha muội rất nghiêm mà. Để lần khác, ta sẽ bảo Vĩnh đệ đến đây chơi, được không ? Thế nhé.
- Huynh phải giữ lời hứa đấy.
- Ta hứa. Muội nghỉ đi nhé. Ta ra đây. 
Long Tuấn đóng cửa, bước ra ngoài, bảo với Trần Thái đang làm vườn ở sân :
- Ngươi trông chừng tiểu thư cho ta. 
Còn lại Hà Vân trong phòng. Nàng thấy buồn nên rút kiếm ra múa. Biết có người bên ngoài, Tiểu Vân cố tình chọc kiếm qua các ô trên vách giấy, làm cho Trần Thái vừa tránh kiếm vừa phải hoảng hồn. Nhưng hắn vẫn không chịu đi. Hà Vân giận, ngồi phịch xuống giường, chờ đến giờ cơm tối.
Thông thường, bữa tối tập hợp đủ cả năm gia đình sống ở Đào trang. Kẻ ra người vào tấp nập. Các a hoàn đi lại phục vụ ông bà chủ của họ và các công tử, tiểu thư. Các gia nhân nam đứng hầu cả ở ngoài cửa. 
Nãy giờ, Hà Vân vẫn đưa mắt để tìm Dương Vĩnh của nàng. Chàng vẫn chưa thấy đến. Phan Xuân cũng nhận ra điều này. Ông cất tiếng hỏi :
- Dương đệ, sao không thấy Vĩnh Nhi đâu cả ?
Dương Thành đứng dậy, để tay cáo lỗi :
- Xin lỗi mọi người, thằng con nghịch ngợm của đệ không hiểu đi đâu giờ vẫn chưa thấy về. Để cuối bữa ăn, đệ xin dắt đến tạ tội cùng mọi người. 
- Tứ thúc, Vĩnh Nhi vẫn chưa về sao ạ ? – Hà Vân lo lắng hỏi.
- Ừ. Thúc cũng không biết được nó đi đâu nữa, Tiểu Vân.
- Thôi, Vân muội, muội ăn đi – Long Tuấn lấy đũa gắp thức ăn vào bát cho Hà Vân.
Trương Thiện cũng nói :
- Vân tỉ, tỉ đừng lo lắng quá. Chắc Vĩnh huynh sắp về rồi.
Thật may, đúng lúc đó, Dương Vĩnh bước vào :
- Cháu xin lỗi mọi người. Cháu về muộn.
Tứ phu nhân nhìn thấy Vĩnh Nhi, không hài lòng :
- Sao con đi đâu giờ này mới về ? Mồ hôi mồ kê lại nhiều thế kia.
- Dạ, con...
Thấy Dương Vĩnh ấp úng, Phan Xuân thương, đỡ lời :
- Cháu về là tốt rồi. Ngồi xuống ăn cơm thôi.
Sau bữa ăn, mọi người tụ họp lại ở bên bàn để trò chuyện. Phạm An chạy đi chạy lại xung quanh Ngũ phu nhân, bắt con hầu là Thanh Trúc đuổi theo. Thế Phong thấy chóng hết cả mặt, bảo :
- An Nhi, không chạy nữa ! Ngồi xuống đi con.
- Đúng rồi đấy. Cháu ngồi xuống đi – Trương Bình Tú nói.
- Nào, An Nhi. Lại đây con ! – Ngũ phu nhân vờ mắng con. Phạm An chạy lại, sà vào lòng mẹ.
Tam phu nhân cũng quay sang hỏi Trịnh Minh Hoa :
- Từ lúc mang thai đến giờ, muội ăn uống có được không ?
Minh Hoa gật đầu, nói:
- Bá Trường huynh hôm nào cũng tự vào bếp xem người hầu chuẩn bị bữa cho muội cả mà đại tẩu.
Hà Bá Trường bảo :
- Ta phải xem họ chuẩn bị cho mẹ con nàng thì mới yên tâm được.
Mọi người cùng cười ồ lên.   
Uống nước xong, Hà Vân bước vội ra ngoài. Thấy Dương Vĩnh đang đứng nhìn rặng cây xanh trước mặt ngả màu đen thẫm dưới bóng tối, Hà Vân gọi :
- Vĩnh Nhi !
Dương Vĩnh ngoảnh lại :
- Tiểu Vân !
- Sao lúc nãy đệ về muộn vậy ?
- Thực ra, tôi tưởng Tiểu Vân ra ngoài chợ chơi nên đi tìm. Lúc về mới biết là Tiểu Vân đi ăn cơm rồi. Nên tôi chạy vội sang đây.
- Thật thế chứ ?
- Đúng vậy đấy.
- Trời ạ ! Đệ ngốc quá. Thảo nào, lúc nãy mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đệ đã hết mệt chưa ? – Tiểu Vân rút khăn tay trắng của mình ra lau lên trán Dương Vĩnh.
- Cảm ơn Tiểu Vân. Còn Tiểu Vân thì sao? Còn đau chân nữa không?
Nhìn thấy Hà Vân đứng cùng Dương Vĩnh cười nói vui vẻ, Long Tuấn không khỏi tức tối. Chàng nắm chặt tay lại. Dương Hồng Quyên trông thấy Long Tuấn đứng một mình, cũng thôi không ngồi uống nước nữa. Nàng đến đứng gần Long Tuấn :
- Hôm nay trời đẹp thật đấy !
- Hồng Quyên muội, ta cứ tưởng là ai.
- Long Tuấn huynh, hôm nào huynh tập võ cho muội với nhé. Chu bá bá cứ bảo muội nếu không cố gắng lên, là thua mọi người mất.
- Sao muội không bảo đại ca của muội tập cho ?
- Huynh ấy dạy muội không hiểu gì cả. Huynh đồng ý với muội đi, Long Tuấn huynh !
- Được rồi.
Hai anh em song sinh Hà Trung Trực, Hà Trung Kiên đi ra sân, nhìn thấy hai đôi đang tách mình ra với mọi người, nói to :
- Sướng thật đấy ! Chúng tôi sắp sửa được ăn hai cỗ cưới một lúc rồi.
Cả bốn người đều ngoảnh lại, ngượng ngùng. 
- Trực Nhi, Kiên Nhi, nói gì vậy ? – Long Tuấn gắt.
- Chúng đệ có nói gì đâu mà, Long Tuấn huynh – Họ bảo.
- Các huynh không nói gì thật sao ? – Hồng Quyên hỏi lại.  
- Hai đệ mà để ta đuổi được thì đừng có trách.
Hà Vân thì đuổi theo Trung Trực, Trung Kiên xung quanh sân. Chân nàng vẫn còn tập tễnh.
- Vân tỉ, tỉ đau chân mà vẫn còn muốn đuổi bọn đệ sao ? – Trực, Kiên vừa chạy vừa ngạc nhiên hỏi.
Hà Vân tự ái, thôi không đuổi nữa, nói :
- Nhìn xem đây này.
Nàng lùi lại, đạp mạnh trên không khí rồi bay vút lên mái nhà.
- Các đệ tưởng ta cứ đau chân là không làm gì được các đệ chắc – Hà Vân đầy vẻ tự mãn. 
- Vân tỉ, bọn đệ bái phục tỉ rồi. Bọn đệ xin chừa từ nay sẽ không trêu  chọc nữa – Trực, Kiên cùng nói.
- Được. Nhớ đấy. Ta sẽ xuống ngay.
Thế nhưng, Hà Vân loay hoay mãi mà vẫn chưa xuống được. Chân nàng nhức quá. Hà Vân lắp bắp :
- Ta... ta... không xuống được.
- Hãy chờ ở đó, Tiểu Vân !
Dương Vĩnh và Long Tuấn lập tức nhảy lên mái. Hà Vân chưa biết nên theo ai, thì có tiếng cha nàng :
- Nha đầu, con có muốn ta cho con một trận không ? Xuống ngay !
- Cha ! Con...
 Tiểu Vân ngoảnh nhìn sang Long Tuấn. “Ta đưa muội xuống, Vân muội” - Long Tuấn nói. Nàng lại ngoảnh nhìn sang Dương Vĩnh, chàng cũng đưa tay ra, bảo : “Nắm lấy tay tôi, Tiểu Vân”. Tiểu Vân vui mừng, đưa tay cho Dương Vĩnh. Vĩnh Nhi đưa nàng xuống một cách thật nhẹ nhàng. Thậm chí, đã xuống mặt đất rồi, mà tâm hồn họ vẫn còn lâng lâng như đang còn ở trên không vậy. Long Tuấn tức tối, co chân nhảy xuống trước, không nói gì nữa.
- Nha đầu, con quì xuống – Bình Tú nói khi ở trong phòng Tiểu Vân.
- Thưa cha, con phải quì đến bao giờ ạ ? – Tiểu Vân hỏi.
- Canh năm ta vào, con không còn quì ở đây thì đừng có trách ta – Nói rồi, Bình Tú giận dữ bỏ ra ngoài. Ông bảo với Nhị phu nhân : 
- Nàng đừng có dung túng cho nó đấy. Con nha đầu này nghịch ngợm quá sức, không thể chịu nổi.
- Vâng. Thiếp biết rồi. Phu quân dạy rất phải – Nhị phu nhân đi theo sau Bình Tú, vẫn không quên khoát tay cho Thu Nguyệt đi vào với Hà Vân.
Thu Nguyệt bước vào phòng Tiểu Vân, hỏi :
- Tiểu thư, chắc mỏi chân lắm phải không ?
- Ừ. 
Thu Nguyệt đến sát cạnh Tiểu Vân, nói khẽ :
- Tiểu thư, phu nhân sai em mang cho tiểu thư tấm lót bằng bông mà phu nhân mới khâu. Tiểu thư đặt ở đầu gối cho khỏi mỏi.
- Thế à ? Vậy em đưa cho ta mau.
Ở bên Tứ gia, Tứ phu nhân cũng rất tức giận về chuyện Vĩnh Nhi đi về muộn, nên cũng bắt chàng phải quì cho đến sáng. Vậy là tối hôm đó, cả Tiểu Vân và Vĩnh Nhi đều ngủ gà ngủ gật trên nền đất.
 Sáng hôm sau, nắng bừng lên qua những ô cửa. Võ đường Hắc Sơn từ sớm đã vang lên tiếng luyện tập. Chu Ngọc nhìn những môn sinh trẻ tuổi của mình, vẻ hài lòng. Mặt trời đã lên cao, nhưng họ vẫn tập hăng say.
- Thôi ! Các trò nghỉ, tí nữa vào tập tiếp – Chu nói.
- Dạ – Tiếng hô đồng thanh vang lên.
Mọi người đang lấy khăn lau mồ hôi thấm trên cổ, trên vai áo, thì thấy một người uể oải đi từ ngoài cổng tới.  
Hồi 7
Hà Vân, Dương Vĩnh, kẻ vẽ người khen
Trương Thiện, Hồng Quyên, người đàn kẻ hát
Chu Ngọc gọi Hà Vân lại, bảo :
- Tiểu Vân, sao trò sang muộn vậy ?  
- Sư phụ, tại hôm qua bị phạt phải quì suốt đêm, nên sáng nay mệt quá, đồ nhi ngủ quên mất. 
- Ra là thế. Thôi được rồi. Hôm nay, ta sẽ cho trò nghỉ để xem mọi người tập. Nhưng từ ngày mai, nhớ phải tập chăm chỉ đấy.
- Tiểu Vân cảm ơn sư phụ.
Dương Vĩnh nhìn thấy Hà Vân thì vui mừng, định đi lại phía nàng. Chàng bị Long Tuấn chặn đường.
- Đệ không nhớ lời ta sao ? Đệ còn lại gần Vân muội nữa, ta sẽ không để đệ yên đâu – Long Tuấn nói.
- Nhưng đệ đâu có làm hại Tiểu Vân. Huynh tránh ra hộ đệ.
- Đệ hãy quên điều đó đi. Nghe rõ chưa ?
- Nếu huynh không tránh ra, thì đệ sẽ đi đường khác – Dương Vĩnh nhảy vút lên không trung, rồi bước xuống phía Tiểu Vân.
- Đệ ! Nhớ đấy ! – Long Tuấn tức giận, hất tay bỏ đi.
Hà Vân đang ngồi thơ thẩn, cầm mẩu than vẽ lên mặt sân. Dương Vĩnh đến bên hỏi :
- Tiểu Vân đỡ đau chân chưa ? Mà Tiểu Vân đang vẽ gì vậy ?
Tiểu Vân ngước nhìn lên, mỉm cười :
- Đỡ rồi. Ta vẽ đệ đấy ! Nhìn xem, có giống không ?
Dương Vĩnh lắc đầu.
- Không giống sao ?
- Thôi. Để tôi vẽ cho.
Dương Vĩnh cầm lấy mẩu than từ tay Tiểu Vân, vẽ một cô gái ở trên nền gạch, bên cạnh hình chàng trai mà Hà Vân vừa vẽ. Dương Vĩnh kéo dài tay chàng trai ra chỗ tay cô gái, để họ nắm tay nhau.
- Phải có cô Tiểu Vân bên cạnh thì mới giống – Dương Vĩnh nói.
- Đúng rồi. Ta quên mất. Giống như là hôm trước ta nắm tay đệ vậy – Tiểu Vân gãi đầu.
Lát sau, các môn sinh của võ đường trở lại luyện tập. Hà Vân phải ngồi chép lại thế đánh của họ để tối về nhà tập lại. Chân nàng đã hết đau. Nàng tập say sưa dưới ánh trăng chiếu vằng vặc cho đến khi nó lặn khuất hẳn. Ngày hôm sau, Hà Vân đã có thể tập luyện tiếp tục với mọi người trong võ đường.
Có lẽ, ở Hắc Sơn, Dương Vĩnh chính là chàng trai trẻ xuất sắc nhất. Chàng rất thông minh, học đến đâu là nhớ ngay đến đó. Hơn nữa, trong khi luyện tập, còn rất sáng tạo khi sử dụng các miếng võ để tiến đánh đối phương cũng như phòng thủ. Chu Ngọc rất khen ngợi chàng.
- Vĩnh Nhi, trò tốt lắm ! – Chu Ngọc nói lúc nhìn Dương Vĩnh luyện tập tay đôi với Hà Trung Kiên.
- Vậy trò thì sao ạ ? – Trung Kiên hỏi.
- Trò phải luyện thêm thôi, chứ làm sao.
Nhìn sang thế đánh của Long Tuấn, Chu Ngọc cảm thấy bất an.
- Trò đánh tốt, nhưng hiểm quá ! – Chu nói với Long Tuấn.
- Vâng. Tuấn Nhi sẽ đánh chưởng lại, thưa sư phụ – Long Tuấn tập đi tập lại cú đánh của mình.
Hồng Quyên tiến đến bên :
- Long Tuấn huynh ! Huynh dạy muội luôn với.
- Được. Muội vào gần đây cùng tập – Long Tuấn hất đầu bảo Hồng Quyên.
Hồng Quyên mừng rỡ tập cùng. Nhưng ngay từ cú đánh đầu tiên, suýt nữa thì Hồng Quyên đã bị Long Tuấn giáng cú đấm hộc máu mồm. May mà, Trương Thiện đã hất chân đỡ kịp.
- Đại ca, sao huynh lại ra tay mạnh vậy ? – Trương Thiện nói.
- Ta xin lỗi. Muội tha thứ cho ta chứ, Quyên muội ! – Long Tuấn tỏ ra ăn năn. Hồng Quyên không ngờ vực gì. Nàng bảo :  
- Không sao, Long Tuấn huynh ! Tập luyện thì phải thế chứ. Chúng ta cùng tập tiếp thôi.
Rồi Hồng Quyên quay sang nói với Trương Thiện :
- Chỗ huynh ở đằng kia cơ mà, Thiện huynh. Huynh không nên quấy rầy chúng tôi.
- Ta...
- Thôi, đệ cứ đi ra đi.      
- Thôi được.
Trương Thiện trở lại chỗ tập của mình. Đúng lúc đó, Bình Tú đi ngang qua. Ông rẽ vào xem. Nhìn mọi người luyện tập, ông thoáng vẻ hài lòng. Thấy một con bướm đậu trên vai Tiểu Vân, ông định nhắc nàng. Nhưng Tiểu Vân đã hất vai để bươm bướm bay đi. Nàng phi người bay theo con bướm suýt nữa thì đâm cả vào cha.
- Nghịch quá ! - Ông nói.
- Con xin lỗi cha.
- Con cứ tập bình thường như em con được không, nha đầu ? – Bình Tú chỉ Trương Thiện cho Tiểu Vân.   
- Dạ vâng ạ.
Bình Tú không nói gì nữa. Ông bỏ đi. Quản gia Thanh Đồng đi theo sau.
Buổi chiều sang giờ dạy học của Phan tiên sinh. Hôm nay, ông giảng về thơ Lí Bạch, bài Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng :
                      Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu
                      Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu
                      Cô phàm viễn ảnh bích không tận
                      Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu
Ông nói : - Bài thơ dịch ra có nghĩa là :
Bạn từ lầu Hạc lên đường
Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng
Bóng buồm đã khuất bầu không
Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời
Bài thơ thể hiện tâm trạng của Lí tiên sinh trong thời khắc chia tay với cố nhân. Giọng thơ phảng phất chút bất an khi Mạnh Hạo Nhiên đi khỏi, xuôi về hướng Dương Châu.
Long Tuấn bỗng đứng dậy hỏi :
- Trò nghe nói Dương Châu là mảnh đất phồn hoa đô hội, giàu có vào bậc nhất đời nhà Đường. Trò thiết nghĩ nếu đi đến nơi này hẳn sẽ rất sung sướng. Vậy tại sao tiên sinh lại cho rằng Lí Bạch có cảm giác bất an cho bạn mình ?
- Long Tuấn huynh nói sai rồi – Được phép của thầy, Dương Vĩnh cũng đứng dậy, nói - Sự giàu có không hẳn đã mang lại cho con người niềm hạnh phúc. Lí Bạch tiên sinh cảm thấy bất an cho cố nhân chính vì bởi không muốn người tri âm của mình sa vào nơi phồn hoa, đô hội, sẽ khó giữ được mình trong sạch.
Phan Xuân bảo :
- Sự giàu có đúng là rất cần thiết, nhưng lương tâm còn quí giá hơn nhiều. Tuấn Nhi nói không sai, song Vĩnh Nhi cũng có chỗ có lí. Hai trò ngồi xuống đi. Chúng ta tiếp tục học bài.
Gần cuối giờ học, Hà Vân bỗng nói với lên :
- Thưa tiên sinh...
- Có chuyện gì vậy, Tiểu Vân ? – Phan hỏi.
- Tiên sinh cho đồ nhi đứng lên nói được không ạ ?
- Được. Trò lên đây. Có chuyện gì thế ?    
- Tối nay ở Nhị phủ có đám hát. Nhị gia muốn chuyển lời mời tới Phan tiên sinh và mọi người tối đến xem hát ạ.
- Vậy à ? Cảm ơn trò. Tối nay, mọi người sang xem nhé.
Buổi tối ở Nhị phủ tấp nập kẻ ra người vào. Anh Thư dìu Minh Hoa lên hàng ghế đầu ngồi. Đó là ý của Nhị phu nhân. Phu nhân nói : 
- Cháu lên ghế đầu ngồi cạnh chúng ta mà xem cho rõ.
Tứ phu nhân cũng bảo :
- Đúng đấy. Cháu lên đây mà ngồi. Kẻo mọi người qua lại rồi ảnh hưởng đến hai mẹ con.
- Dạ vâng.   
- Sao vẫn chưa thấy Ngũ muội đến nhỉ ? Bên Ngũ phủ cũng chẳng thấy ai cả – Nhị phu nhân hỏi.
- Chắc lát nữa muội ấy sẽ sang ngay thôi, Nhị tỉ – Tam phu nhân nói. 
Vừa lúc đó, Ngũ phu nhân dắt Phạm An sang. Theo sau là Phạm Thế thưa :
- Ngũ gia, Nhị gia cho gọi ngài vào phòng bàn việc.
- Ta biết rồi. Phu nhân, tôi sang phòng Nhị huynh – Thế Phong ngoảnh ra nói với Ngũ phu nhân.
- Chàng đừng có đi lâu đấy. Ta đi thôi, An Nhi.
Ngũ phu nhân dắt Phạm An lên phía trên, rồi ngồi vào bên cạnh Tứ phu nhân.
- Xin lỗi các tỉ, muội giờ mới sang được – Ngũ phu nhân nói – Bao giờ thì bắt đầu vậy các tỉ ?
- Ngũ muội chờ một lát. Chắc cũng sắp bắt đầu rồi – Nhị phu nhân bảo.
Lúc ấy, ở trong phòng Bình Tú, đã tập hợp đủ cả sáu người : Chu Ngọc, Phan Xuân, Trương Bình Tú, Hà Bá Quang, Dương Thành, Phạm Thế Phong. Đó chính là “Hắc Sơn lục hổ”. Họ bàn xong việc mở rộng kinh doanh của Đào trang, rồi mới bước ra ngoài. Đúng lúc đám hát bắt đầu diễn.   
Lồng đèn đỏ rực soi vào mặt những kép hát làm cho khuôn mặt họ sinh động hẳn lên. Đám hát đang diễn cảnh Gia Cát Lượng bảy lần thu phục Mạnh Hoạch.
- Thật là tài trí. Long Tuấn huynh, huynh có thấy như vậy không ? – Hồng Quyên ngồi bên cạnh Long Tuấn, hỏi. Long Tuấn gật đầu. Nhưng chàng nghĩ : “Vậy tốn công quá”.
Đám hát đã diễn xong đoạn Triệu Tử Long phá vòng Đương Dương cứu A Đẩu. Nhị phu nhân bỗng đứng lên nói :
- Bây giờ để thay đổi không khí, Thiện Nhi sẽ thổi hầu một khúc sáo, còn Quyên Nhi sẽ hát. Xin mọi người cho phép ạ.
- Hay lắm !
Tiếng vỗ tay ran lên.
Trương Thiện và Dương Hồng Quyên bước lên trên. Tiếng hát trong vắt cất lên trên nền nhạc sáo thánh thót, ngân nga. 
- Thiện Nhi và Quyên muội lúc này thật là đôi “song kiếm hợp bích” – Hà Vân nói.
- Nghĩa là sao vậy, Vân tỉ ? – Trung Trực hỏi.
- Là...
- Là rất ăn ý nhau, Trực huynh - Dương Vĩnh nói.
- Đúng thế. Ý ta là như vậy đấy. Vĩnh Nhi cũng rất “song kiếm hợp bích” với ta – Hà Vân cười, nói.
Trưa hôm ấy, đang nắng gắt mà chuyển sang chiều đã râm mát. Đi ngang qua vườn đào, Long Tuấn bảo với Trần Thái lúc bấy giờ đang làm vườn: 
- Ngươi đi sang lấy tiền nợ của Vương viên ngoại cùng với ta.
- Dạ.
Trần Thái đi cất kéo, rồi thay trang phục theo Long Tuấn sang Vương viên ngoại.
Hồi 8
Bên hồ, Long Tuấn chém hoa sen
Trên núi, Minh Hoa rút Hắc kiếm
Trên đường về, họ ngang qua hồ sen. Trời xanh từng mảng trên cao. Vài con chuồn chuồn lốm đốm cánh đỏ bay lượn xung quanh mặt hồ, bên những bông hoa sen theo gió đưa lại hương thơm ngát. Thấp thoáng trên nền lá sen xanh, có bóng một thiếu nữ đang chèo thuyền, một tay cầm liềm hái sen. Thiếu nữ hát những câu trong bài Thái liên khúc (Khúc hát hái sen) của Lí Bạch. Tiếng hát trong trẻo vang xa. Nghe tiếng hát, Long Tuấn bỗng dừng lại. Chàng rẽ một cành liễu, nhìn ra. Thiếu nữ cũng xinh như một bông hoa sen ở trên thuyền. 
- Ai thế, Trần Thái ? – Long Tuấn hỏi.
- Dạ, thưa công tử. Đó là Liên Hoa. Cô ta con của một người nông dân mà mọi người vẫn gọi là Hồ bà bà. Thuộc hạ cũng quen biết với bà ta - Trần Thái nói.
Hái đủ hoa sen, cô gái chèo thuyền vào. Trông thấy hai người đứng trên bờ, cô không hát nữa. Cô gái buộc dây thuyền vào chiếc cọc tre, rồi bước lên. Long Tuấn đưa kiếm cho Trần Thái, tiến gần lại, hỏi :
- Trông chúng đẹp quá. Cô nương có thể bán cho ta tất cả số hoa sen vừa hái được chăng ?
- Công tử là... 
- Cô nương, đây là Trần công tử của Nhị phủ Đào trang – Trần Thái nói.  
- Liên Hoa không biết. Trần công tử xin lượng thứ.
- Không sao. Chẳng hay Liên Hoa cô nương có định bán tất cả số hoa sen này cho ta không ?
- Trần công tử xin đừng hiểu nhầm. Tôi không hái hoa sen để bán, mà chỉ là để cắm trong nhà. Nếu công tử thích, Liên Hoa xin tặng công tử một bông làm kỉ niệm – Liên Hoa lấy ra một bông đưa cho Long Tuấn – Liên Hoa xin phép đi.  
Long Tuấn cầm bông hoa sen trên tay, nhìn theo Liên Hoa cho đến khi nàng đi khỏi. Chàng cười.
- Đưa kiếm cho ta – Long Tuấn nói.
Trần Thái đưa kiếm cho Long Tuấn, hỏi :
- Công tử định làm gì vậy ạ ?
Long Tuấn tung bông hoa ra phía trước, chém rất nhanh gọn. Hoa sen đứt làm đôi, rơi xuống đất.
Trần Thái ngạc nhiên :
- Thuộc hạ tưởng là công tử thích hoa sen ? 
- Ta trêu cô ta thôi. Ta không thích hoa – Nói rồi, Long Tuấn cau mày, bay ngang qua hồ sen, rồi thì bay đến đâu, hoa sen ngã rạp xuống đấy dưới nhát kiếm của chàng. Chàng cười lớn.
- Vậy là hết – Long Tuấn nói. 
Liên Hoa trở lại lúc họ đã rời khỏi hồ sen. Nàng quên liềm nên quay lại tìm. Chẳng ngờ, trước mắt nàng là một khung cảnh thật bi thương. Xác hoa bị chém, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Mặt hồ hồng rực như rỏ máu. Liên Hoa nhặt bông hoa sen rơi dưới đất lên, vuốt lại cánh hoa đã nát. Nước mắt nàng nhỏ xuống. Nàng hát một khúc hát xót thương cho kiếp hoa tàn. 
Vĩnh Nhi và Hà Vân cũng đi chơi ngang qua hồ sen.
- Sao khúc hát này nghe bi thương vậy, khác hẳn tiếng hát vui tươi lúc nãy – Hà Vân cất tiếng.
- Đúng là hai khúc hát rất khác nhau. Khúc đầu chính là Thái liên khúc của tiên sinh Lí Bạch – Vĩnh Nhi nói.  
- Vĩnh Nhi, theo đệ đó có phải là cùng một người hát không ? – Hà Vân hỏi.
- Chắc là cùng một người. 
- Vậy chúng ta ra xem.
Vĩnh Nhi và Hà Vân đến gần hồ. Nhưng Liên Hoa đã đi.
- Những bông hoa thật đáng thương ! – Hà Vân nhìn mặt hồ, thốt lên. Nàng bay qua những xác hoa, giống như một đám mây chiều, cố dựng chúng lên. Nhưng chúng đều ngã xuống mặt nước cả. 
- Vĩnh Nhi, không hiểu ai đã làm chuyện này. Thật tàn ác ! – Hà Vân trở lại bờ, nói.      
- Đúng thế. Để tôi thử lại phía kia xem, Tiểu Vân.
Dương Vĩnh lại gần phía con thuyền. Chàng thấy những đám bèo còn sót lại trong khoang. “Hẳn là có liên quan đến hai khúc hát vừa rồi. Thảo nào tiếng hát rất cảm động”. Dương Vĩnh nghĩ thầm. 
Trương Bình Tú thấy Long Tuấn về, hỏi chàng :
- Tuấn Nhi, Vân Nhi về chưa ?
- Con cũng không rõ, thưa nghĩa phụ. Con vừa ở bên Vương viên ngoại lấy tiền về.
Đúng lúc đó, Hà Vân trở về. Long Tuấn thấy Vĩnh Nhi đi cùng, tức tối.
- Vân Nhi và Vĩnh Nhi đã về, thưa cha – Hà Vân nói. 
Bên Đại phủ, Minh Hoa cũng đang chờ Bá Trường. Nàng hỏi Anh Thư:
- Em có biết thiếu gia đi đâu không ?
- Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia lên Nam Định giao hàng. Chắc chiều mới về tới nhà ạ.
- Vậy à ? Thôi, em ra đây với ta.
Phòng của Trịnh Văn Huy và đại phu nhân từ lâu đã bỏ không. Phòng Tiểu Mẫu Đơn từng ở cũng rất lạnh lẽo. Mỗi lần Minh Hoa đi ngang qua, nàng lại ứa nước mắt. Lần này cũng vậy.
- Chúng ta đi ra đây – Minh Hoa gạt nước mắt, rồi bước ra khỏi cổng. Nàng đến gần chân núi, bên một gò đá có thanh kiếm chém ngang. Không khí tỏ ra màu ma quái. Chính là nơi xưa kia cha nàng đã chém Hắc kiếm vào đá. Minh Hoa quì xuống, khấu lạy ba lần. Anh Thư cũng làm theo. Khấu đầu xong, Minh Hoa thử rút Hắc kiếm. Nhưng Hắc kiếm có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy nàng ra. Nàng suýt nữa thì ngã. May mà chân sau của nàng đã lùi lại đỡ kịp.
- Thiếu phu nhân, người có sao không ạ ? – Anh Thư lo lắng chạy lại.
- Ta không sao - Sau một lúc choáng váng, Minh Hoa đã trở lại bình thường – Thanh kiếm đúng là không thể rút ra được. Ta về thôi em.
Minh Hoa nghĩ lại. Từ lúc cha nàng chém quái vật núi Hắc Sơn đến giờ, nhà nàng đã phải chịu bao nhiêu bất hạnh. Cha nàng ốm chết. Mẹ nàng và em gái Tiểu Mẫu Đơn cũng không còn để lại tung tích gì sau trận lũ. Phải chăng đó là một lời nguyền nữa của ác long ? Muốn giết được nó, gia đình Minh Hoa đã phải trả giá rất nhiều. Minh Hoa lấy em trai Hà Bá Quang đã bốn năm nay. Nàng phải đi cầu tự mãi, đạo sĩ cũng đã nhiều lần đến nhà làm phép, giờ mới mang thai lần đầu. Hắc kiếm cũng đã nhiễm ma lực của ác long.
- Không thể nào làm gì được Hắc kiếm ! – Minh Hoa thất vọng, nhận ra.    
Anh Thư mang canh bào ngư hầm thuốc bắc lên cho Minh Hoa, giục nàng ăn một chút, rồi đỡ về phòng nghỉ.
Mấy hôm nay, lại có đợt lũ về. Trời tối sầm lại. Mây đen có lúc phủ kín chân trời, mặt đất. Mưa to làm đất ruộng ngập úng cả. Gió gào thét dữ dội. Trời cứ mưa như thế suốt mấy ngày liền. Thác nước Hắc Sơn đổ xuống chân núi ầm ầm. Xác động vật trôi nổi đầy các khe hồ, khe suối. 
Trong đêm mưa gió, ở Đào trang, ai cũng hối hả đội mưa giăng bạt cho những cây đào. Tiểu Vân bay lên không trung, đu mình trên một cành ngọn, để giữ lấy tấm bạt cho Long Tuấn ở dưới chằng dây lại vào gốc. Trương Thiện cũng đang chằng giúp Trương Bình Tú, khi ông kéo bạt ngang qua ngọn cây. Tiếng gió quật mưa dội lại, táp liên hồi vào thân người.
Gió thốc tấm bạt muốn bay lên, nên rất khó giữ. Nhưng Dương Vĩnh không hề nản chí. Chàng vận nội công giữ lấy, tranh giành sức trẻ với đất trời. Chợt chàng hét lên :
- Mẹ cẩn thận !
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9